Thiếu Chủ Ma Giới Cường Thế Sủng Ái

Chương 24: Tiêu Diệp Tính Kế

Trước Sau
Mặc Ly âm hiểm cười hỏi: “Đừng nói ngươi thật sự cho rằng kia là tô đại thiếu gia chứ? Ngươi đừng quên, huynh trưởng đã an bài cho ngươi một hôn nhân hoàn hảo, một nam tử hèn ở nhân gian cũng có thể lọt vào mắt của Mặc Hoa sao?”

Nói xong, tứ ma tiên trên tay đã di chuyển sang trước mặt Mặc Hoa.

Đúng là ông trời cho hắn cơ hội.

Hai người đánh từ đầu này sang đầu kia, toàn bộ vương phủ xuất hiện từng trận âm phong, mọi người đều có cảm giác lạnh sóng lưng.

Khi Tô Vân Thanh vừa đến Lăng Hiên Các, Mặc Li đánh một roi đến chân sau bị thương của Mặc Hoa.

Dẫn kiếp chi thuật đúng lúc này bị phá vỡ.

Tất cả những đau xót trong phút chốc đều quay lại người Tô Vân Thanh.

Tô Vân Thanh không kiên trì được nữa, nặng nề lảo đảo ngã xuống…

“Tiểu Thanh Nhi!” Mặc Ly phi thân xuống dưới đưa tay ra.

Thừa cơ hội này Mặc Hoa mới thoát được, nhưng lại vẫn không yên tâm nên đã niệm một chú thuật chữa thương đưa tới người Tô Vân Thanh, làm xong mới đưa theo cái chân bị thương rời khỏi.

Mà Tiêu Lăng Vũ lại giành trước một bước đỡ Tô Vân Thanh.

Trước khi Tô Vân Thanh ngất xỉu, thấy Mặc Ly phi thân xuống.

Vừa rồi, là do Mặc Ly làm giảm bớt thống khổ trên người hắn sao?

Xem ra người bằng hữu này cũng không tồi.

Không kịp nghĩ tiếp, bị mất máu quá nhiều lại còn đau đớn, Tô Vân Thanh không thắng nổi hôn mê bất tỉnh.

Lần này ngất xỉu hắn có một giấc mộng rất dài.



Mơ thấy hắn ở dưới núi Bất Chu, trước cảnh đẹp hoa tươi, hắn biến trở về nguyên thân vui đùa cười nói ầm ĩ với con cháu tộc Phượng Thần, trước bầu trời chuyển hồng do mặt trời lặn, phượng vũ của hắn rực rỡ lung linh, là vũ y đẹp nhất dưới bầu trời này.

“A Khuynh, đừng đùa, ngày mai còn phải đi yến hội mừng ba nghìn tuổi của tiên hậu nữa!”

Là giọng nói của mẫu thân, cực ôn nhu.

Tô Vân Thanh cong mặt cười.

Nhưng hình ảnh vừa chuyển, phượng vũ của hắn đều bị rút hết, toàn thân trên dưới kín đầy vết thương, máu không ngừng chảy ra bên ngoài…

Là ai?

Rốt cuộc là ai rút phượng vũ của hắn?!

Phụ thân với mẫu thân đâu, tại sao không bảo vệ hắn?

Hắn đã quên, hắn nghĩ không ra, chỉ nhìn thấy bản thân mình ôm đầu khóc.

Ngay sau đó là một mảnh đen tối, vô cùng tuyệt vọng.

“Thiếu gia, thiếu gia!” Thanh Chi lay lay Tô Vân Thanh, giọng nói cũng khàn đi.

Thần trí Tô Vân Thanh dần dần thanh tỉnh, cả người không có một chút lực.

“Thanh Chi, phụ mẫu bọn họ… Khụ khụ, bọn họ thế nào?” Giọng nói Tô Vân Thanh cực kì suy yếu, ngay cả chính mình cũng nhìn không rõ.

“Thiếu gia ngươi tỉnh rồi, làm ta sợ muốn chết, suốt ba ngày, ngươi không ăn cũng không uống, xém chút ta cho rằng ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa hu hu hu…” Thanh Chi ôm Tô Vân Thanh bắt đầu khóc lớn.

“Ba ngày?Lâu như thế rồi sao… Tiêu Lăng Vũ đâu? Hắn có thả phụ thân ta không?” Tô Vân Thanh nắm tay Thanh Chi vội vàng hỏi.

Thanh Chi ấp a ấp úng nói: “Vương gia đã ở hoàng cung ba ngày, vẫn chưa trở về, bên phía lão gia cũng không có tin tức.”



——————

Hoàng cung Phượng Tê quốc.

Tiêu Diệp không nhanh không chậm dùng bữa tối, nâng mí mắt hỏi: “Lão Thất còn quỳ ở bên ngoài không?”

Mấy hôm trước Tiêu Lăng Vũ tiến cung, mới vừa nói xong mọi chuyện đã bị hoàng đế cự tuyệt.

Hơn nữa, trong lòng hoàng đế đã khẳng định Tiêu Lăng Vũ cấu kết với tô lão thừa tướng.

Hắn còn chưa có chết, nhi tử tốt của hắn đã nhớ thương vị trí của hắn.

“Hoàng Thượng, lão nô thấy, Thất vương gia không có ý gì …” Lý công công cẩn thận nói.

“Câm mồm!” Tiêu Diệp cầm chiếc đũa trong tay đập mạnh xuống bàn, Lý công công sợ tới mức tay chân run bần bật nhanh chóng quỳ xuống.

Ngày thường Tiêu Lăng Vũ ra tay rộng rãi, cho Lý công công không ít đồ tốt, bởi vậy lúc này mới nói lời lẽ tốt cho hắn.

Ngực Tiêu Diệp phập phồng, nghĩ đứa con trai này của hắn, từ nhỏ hắn đã vô cùng thiên vị, tiền tiêu vặt hàng tháng của vương phủ đều giống như Thái Tử, thậm chí còn cho hắn rất nhiều quyền mà ngay cả thái tử cũng không có.

Không thể tưởng tượng được hắn lại nuôi ra một bạch nhãn lang, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế của chính mình.

Đằng trước còn nói không muốn cưới Tô Vân Thanh, phía sau lại vì hắn cầu chính mình, thậm chí không tiếc giao ra binh quyền Tây Bắc, chỉ vì muốn thả Tô thừa tướng.

Xem ra tất cả những việc trước đây đều do hắn và tô lão thừa tướng diễn kịch cho mình xem!

Mà lúc này tô thừa tướng thật sự bị bắt, bọn họ liền đứng ngồi không yên.

Việc đã đến nước này, không bằng tương kế tựu kế, lần này nếu như đặc xá cho tô thừa tướng, chắc chắn không lâu sau đó bọn họ sẽ hành động… thả con mồi nhỏ để câu cá lớn.

“Vũ nhi, ngươi vào đi.” Ngón tay Tiêu Diệp gõ nhẹ trên bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau