Tổng Tài Ngốc Nghếch Nhà Tôi Rất Lắm Tiền
Chương 8: Cô gái trong vỏ ốc
Xe mới đi được một lúc, Phương Tri Dịch còn đang đoán già đoán non xem biệt thự sắp tới có giống như trong miêu tả của tiểu thuyết hay không thì Thịnh Trường An đột nhiên lên tiếng: "Được rồi, bây giờ đã hết thời gian làm việc."
Phương Tri Dịch: "......???" Có cần đột ngột như vậy không? Thôi được, hắn cũng đã quen rồi.
Thịnh Trường An lấy từ trong hộc tủ xe ở ghế phụ lái ra một cuốn sổ nhỏ: "Tôi sẽ nói qua một chút về công việc sắp tới của cậu."
Phương Tri Dịch: "......" Hắn gật đầu.
Thịnh Trường An lấy đầu ngón tay vê trên trang giấy trắng: "Cậu hiện tại vẫn là người mới, cho nên muốn tham gia một bộ phim lớn là không thực tế. Lúc trước công ty chúng ta làm kế hoạch IP(*), dự tính tự sản xuất vài bộ phim nhỏ, tôi có chọn ra vài bộ thích hợp cho cậu, nhân dịp này xem lại năng lực."
[*Kế hoạch IP: IP là phim chuyển thể nha.]
Phương Tri Dịch mờ mịt một chút— cho nên ngài nói công việc tức là nghĩa trên mặt chữ sao?
Thịnh Trường An nói tiếp: "Chờ sau khi quay xong bộ phim truyền hình này, công ty sẽ sắp xếp vài show giải trí cho cậu chọn."
Phương Tri Dịch đáp lại.
Thịnh Trường An báo một địa chỉ: "Đưa tôi đến đó trước, tôi cần thay quần áo." Sau đó anh lật sang trang sau của quyển sổ tay: "Bây giờ nói một chút về quan hệ của chúng ta... là công việc của cậu."
Phương Tri Dịch vặn nhỏ tiếng của hệ thống chỉ đường: "Anh cứ nói."
"Thì là..." Thịnh Trường An dừng lại vài giây:" Cậu... cậu có còn nhớ không, miêu tả về biệt thự đó?"
"Nhớ rõ." Phương Tri Dịch gật đầu, nghĩ thầm, liệu có phải là...?
Quả nhiên Thịnh Trường An mở miệng nói: "Câu so sánh với miêu tả rồi trang trí bên trong biệt thự ga trải giường rồi thảm gì đó một chút. Cả cái kia nữa... là cái kia. Sau khi tôi thay đồ xong sẽ gửi cho cậu tài liệu cụ thể."
Phương Tri Dịch nhớ lại một phần miêu tả của tiểu thuyết, vẻ mặt cứng đờ.
Thế cái kia mà Thịnh tổng nói nó là thứ gì?
Rốt cuộc là thứ gì mà không thể miêu tả thế?
Thịnh Trường An ngồi an nhàn trên ghế phụ không hề lên tiếng, Phương Tri Dịch cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể điên cuồng suy đoán xem cái kia có thể là thứ gì.
Sau khi Phương Tri Dịch đưa Thịnh Trường An đến địa điểm chỉ định, lúc anh bỏ đai an toàn ra hình như nhớ tới cái gì: "Chờ một chút."
Phương Tri Dịch lập tức quay đầu về phía anh— chẳng lẽ Thịnh tổng đã phát hiện ra chuyện hắn không hiểu ý anh rồi sao!?
Thịnh Trường An lục lọi trong túi, lấy ra một chùm chìa khóa: "Đây là chìa khóa của căn hộ kia."
Phương Tri Dịch: "......"
Phương Tri Dịch: "Ừm."
Thịnh Trường An đưa chìa khóa cho Phương Tri Dịch xong liền rời đi.
Hắn nhìn chùm chìa khóa kia đến nửa ngày, thở dài lấy di động ra: "Xin chào, có phải công ty chuyển nhà không? Là thế này..."
Phương Tri Dịch hẹn gặp công ty chuyển nhà vào sáng hôm sau, sau đó lái xe trở về căn chung cư sinh viên nghèo nhỏ hẹp của hắn.
Tính ra khoảng mười ngày nữa hắn sẽ vào đoàn, hẳn có thể sắp xếp tốt chuyện bên biệt thự— dù sao cũng chỉ là trang trí vài thứ đồ đơn giản, không nên mất nhiều thời gian quá.
Phương Tri Dịch nằm xoài người trên sofa, mơ màng nhìn trần nhà trắng bóng, thầm nghĩ rằng hôm nay cũng không có làm chuyện gì, vậy mà lại thấy mệt.
Di động có tiếng vang lên, Phương Tri Dịch dáng vẻ thờ ơ— chỉ là thông báo nhận tiền.
Quả nhiên.
"Thịnh Trường An chuyển khoản số tiền 200.000 NDT lúc 17:08 11/05/2013. Số dư tài khoản hiện tại 373219.65 NDT."
Hai mươi vạn... Chắc là cảm thấy biểu hiện của hắn rất xuất sắc...?
Tiếp theo lại là tin nhắn lạnh lùng từ 'Người đáng yêu nhất thế giới': "Kinh phí hoạt động."
Quên đi, nghĩ nhiều cũng vô ích, giờ ăn cơm trước đã.
Thịnh Trường An trở lại một căn nhà khác của mình, lúc ngồi vào sofa mới phát hiện ra bản thân vẫn mặc bộ quần áo trắng có hình nhân vật hoạt họa ấu trĩ kia.
Anh đi vào phòng tắm nhìn chính mình ở trong gương, kéo khóe miệng lên cười một chút, sau đó về phòng thay quần áo.
Thay xong rồi anh đứng trầm mặc nhìn đống vải bị mình ném trên mép giường hồi lâu, quyết định tống chúng vào thùng rác.
Tạm thời... Tạm thời vẫn không được.
Lại thêm một khoảng thời gian trôi đi, anh trong lòng tự an ủi bản thân, bây giờ đã cải thiện hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, Phương Tri Dịch dậy sớm rời khỏi khu nhà ở.
Có lẽ do tiền được trả trước nên người trong công ty chuyển nhà đến rất sớm, hiệu suất cũng cực kỳ cao, thậm chí còn giúp hắn sắp xếp đồ vật dọn tới.
Phương Tri Dịch ở trong căn biệt thự đi dạo một vòng. Hầu hết mọi thứ đều đã hoàn thiện, đồ đạc cũng đầy đủ cả, hắn chỉ cần mua thêm ga trải giường, vỏ gối, chăn, rèm cửa thay vào giống như trong tiểu thuyết miêu tả. Cả đèn chùm và hoa rải dưới thảm, thêm gấu bông to mềm... Còn có cả 'cái kia' mà Thịnh tổng nhắc đến hắn vẫn chưa nghĩ ra nữa.
Hắn gọi người đến dọn dẹp, sau đó lái xe đến trung tâm thương mại.
Mấy thứ đồ kia tính ra không có nhiều, nhưng mà đi dạo mà lựa thì rất mệt. Vậy nên hắn, một thanh niên cao thẳng cường tráng gần 1m9 ở trong trung tâm thương mại bối rối hỏi nhân viên bán hàng: "Không biết ở chỗ này có không... Cái bộ ga giường bốn món trông đáng yêu nhiều lông xù ấy... Còn có gối ôm gì đó, tóm lại là có cái gì đáng yêu đem hết ra cho tôi xem."
Nhân viên bán hàng: "......"
Nhân viên bán hàng: "Có ạ, cho hỏi anh muốn loại như thế nào?"
Phương Tri Dịch mê mang vò đầu: "Dễ thương, phải cực dễ thương, dễ thương đến mức nhìn vào mà muốn khóc."
Nếu như không phải nhân viên bán hàng có tố chất nghề nghiệp cao, không chừng biểu cảm có thể sụp đổ ngay tại chỗ.
Cuối cùng hắn đặt một đống đồ đã chọn rồi để nhân viên trung tâm đem đến địa chỉ biệt thự— vì xe đã đầy ú rồi.
Phương Tri Dịch ở lại trung tâm thương mại ăn một bữa trưa đơn giản, sau đó trở lại biệt thự gọi người sắp xếp đồ vật theo yêu cầu của hắn.
Cho đến khi mọi thứ đã hoàn thành xong, trời cũng đã gần tối.
Hắn nhìn quanh bốn phía, trong tầm mắt là căn biệt thự vừa ấm áp vừa đáng yêu, cảm giác bản thân rất giống một cô tiên ốc (*)— Không biết ở lần tiếp theo, Thịnh tổng sẽ cùng hắn ở nơi này hay là vẫn đột ngột thông báo nghỉ làm nữa? Phương Tri Dịch suy nghĩ, cảm thấy khả năng hơn nửa chắc là báo ngừng ngay tại chỗ.
[*Cô tiên ốc:Tên chương này là "Cô gái trong vỏ ốc" cũng chính là "Cô tiên ốc". Đây là một nhân vật trong câu chuyện cổ tích cùng tên. Chuyện kể về một con ốc được anh nông dân nhặt về, sau đó mỗi ngày khi anh nông dân đi làm sẽ có một cô gái chui ra từ vỏ ốc giúp anh làm hết việc nhà cơm canh.]
Chỉ là... cái kia rốt cuộc là cái quái gì?
Phương Tri Dịch cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là thánh tâm khó dò, nhưng suy nghĩ từ đầu hắn đã biết không phải là bồn tắm cỡ đại, bởi trong phòng tắm còn lấy đâu ra chỗ.
Chắc cũng không phải khảm gương lớn phía trên trần nhà trong phòng ngủ đâu... Nói không chừng lại là gương thật? Rốt cuộc cái sở thích đặc biệt của ngài là gì hả Thịnh tổng?
Phương Tri Dịch mặt mày nghiêm trọng đi đến phòng ngủ, nhìn căn phòng mình vừa cho người bố trí xong, cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Thế này cũng quá tốn công... Hay là dùng thứ khác thay thế? Hắn lấy di động ra gọi cho nhân viên trung tâm thương mại: "Xin chào, cho hỏi có gương toàn thân cỡ lớn hay không, làm phiền mang cho tôi..."
Sau đó hắn lại tự mình ra cửa mua một đống thứ đặt vào mọi chỗ.
Hắn vốn không thể ở đây chơi trò ịch ịch, sao tự dưng sắp xếp mấy cái này làm gì! Phương Tri Dịch tay nhét đồ vào kẽ sofa, trong lòng đầy bi phẫn.
Sau khi xong xuôi, Phương Tri Dịch lái xe rời đi khỏi cái nơi vừa hại thân vừa hại tâm này.
Trở lại nhà mình, hắn lần đầu tiên chủ động nhắn tin cho Thịnh Trường An: "Tất cả đều đã sắp xếp xong, anh xem chúng ta lần tới gặp nhau là khi nào?"
Thịnh Trường An qua một lúc mới gửi tin phản hồi: "Có phải ngày 22 tháng 5 cậu vào đoàn không?"
Phương Tri Dịch nhìn qua lịch trình làm việc của mình: "Có thể gặp trước ba ngày vào đoàn."
"Vậy để tiện cho cậu, trưa ngày 16 đến đón tôi ở chỗ hôm qua. Thời gian này cậu cứ tự do làm việc, nếu có chuyện gì có thể điều chỉnh lại."
"Ừm."
Phương Tri Dịch liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mệt mỏi đi rửa mặt, nghĩ thầm tổng tài bá đạo hắn đây dù sao cũng đã thân tàn sức kiệt, nằm bẹp trên giường vừa nhắm mắt đã ngủ.
Phương Tri Dịch: "......???" Có cần đột ngột như vậy không? Thôi được, hắn cũng đã quen rồi.
Thịnh Trường An lấy từ trong hộc tủ xe ở ghế phụ lái ra một cuốn sổ nhỏ: "Tôi sẽ nói qua một chút về công việc sắp tới của cậu."
Phương Tri Dịch: "......" Hắn gật đầu.
Thịnh Trường An lấy đầu ngón tay vê trên trang giấy trắng: "Cậu hiện tại vẫn là người mới, cho nên muốn tham gia một bộ phim lớn là không thực tế. Lúc trước công ty chúng ta làm kế hoạch IP(*), dự tính tự sản xuất vài bộ phim nhỏ, tôi có chọn ra vài bộ thích hợp cho cậu, nhân dịp này xem lại năng lực."
[*Kế hoạch IP: IP là phim chuyển thể nha.]
Phương Tri Dịch mờ mịt một chút— cho nên ngài nói công việc tức là nghĩa trên mặt chữ sao?
Thịnh Trường An nói tiếp: "Chờ sau khi quay xong bộ phim truyền hình này, công ty sẽ sắp xếp vài show giải trí cho cậu chọn."
Phương Tri Dịch đáp lại.
Thịnh Trường An báo một địa chỉ: "Đưa tôi đến đó trước, tôi cần thay quần áo." Sau đó anh lật sang trang sau của quyển sổ tay: "Bây giờ nói một chút về quan hệ của chúng ta... là công việc của cậu."
Phương Tri Dịch vặn nhỏ tiếng của hệ thống chỉ đường: "Anh cứ nói."
"Thì là..." Thịnh Trường An dừng lại vài giây:" Cậu... cậu có còn nhớ không, miêu tả về biệt thự đó?"
"Nhớ rõ." Phương Tri Dịch gật đầu, nghĩ thầm, liệu có phải là...?
Quả nhiên Thịnh Trường An mở miệng nói: "Câu so sánh với miêu tả rồi trang trí bên trong biệt thự ga trải giường rồi thảm gì đó một chút. Cả cái kia nữa... là cái kia. Sau khi tôi thay đồ xong sẽ gửi cho cậu tài liệu cụ thể."
Phương Tri Dịch nhớ lại một phần miêu tả của tiểu thuyết, vẻ mặt cứng đờ.
Thế cái kia mà Thịnh tổng nói nó là thứ gì?
Rốt cuộc là thứ gì mà không thể miêu tả thế?
Thịnh Trường An ngồi an nhàn trên ghế phụ không hề lên tiếng, Phương Tri Dịch cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể điên cuồng suy đoán xem cái kia có thể là thứ gì.
Sau khi Phương Tri Dịch đưa Thịnh Trường An đến địa điểm chỉ định, lúc anh bỏ đai an toàn ra hình như nhớ tới cái gì: "Chờ một chút."
Phương Tri Dịch lập tức quay đầu về phía anh— chẳng lẽ Thịnh tổng đã phát hiện ra chuyện hắn không hiểu ý anh rồi sao!?
Thịnh Trường An lục lọi trong túi, lấy ra một chùm chìa khóa: "Đây là chìa khóa của căn hộ kia."
Phương Tri Dịch: "......"
Phương Tri Dịch: "Ừm."
Thịnh Trường An đưa chìa khóa cho Phương Tri Dịch xong liền rời đi.
Hắn nhìn chùm chìa khóa kia đến nửa ngày, thở dài lấy di động ra: "Xin chào, có phải công ty chuyển nhà không? Là thế này..."
Phương Tri Dịch hẹn gặp công ty chuyển nhà vào sáng hôm sau, sau đó lái xe trở về căn chung cư sinh viên nghèo nhỏ hẹp của hắn.
Tính ra khoảng mười ngày nữa hắn sẽ vào đoàn, hẳn có thể sắp xếp tốt chuyện bên biệt thự— dù sao cũng chỉ là trang trí vài thứ đồ đơn giản, không nên mất nhiều thời gian quá.
Phương Tri Dịch nằm xoài người trên sofa, mơ màng nhìn trần nhà trắng bóng, thầm nghĩ rằng hôm nay cũng không có làm chuyện gì, vậy mà lại thấy mệt.
Di động có tiếng vang lên, Phương Tri Dịch dáng vẻ thờ ơ— chỉ là thông báo nhận tiền.
Quả nhiên.
"Thịnh Trường An chuyển khoản số tiền 200.000 NDT lúc 17:08 11/05/2013. Số dư tài khoản hiện tại 373219.65 NDT."
Hai mươi vạn... Chắc là cảm thấy biểu hiện của hắn rất xuất sắc...?
Tiếp theo lại là tin nhắn lạnh lùng từ 'Người đáng yêu nhất thế giới': "Kinh phí hoạt động."
Quên đi, nghĩ nhiều cũng vô ích, giờ ăn cơm trước đã.
Thịnh Trường An trở lại một căn nhà khác của mình, lúc ngồi vào sofa mới phát hiện ra bản thân vẫn mặc bộ quần áo trắng có hình nhân vật hoạt họa ấu trĩ kia.
Anh đi vào phòng tắm nhìn chính mình ở trong gương, kéo khóe miệng lên cười một chút, sau đó về phòng thay quần áo.
Thay xong rồi anh đứng trầm mặc nhìn đống vải bị mình ném trên mép giường hồi lâu, quyết định tống chúng vào thùng rác.
Tạm thời... Tạm thời vẫn không được.
Lại thêm một khoảng thời gian trôi đi, anh trong lòng tự an ủi bản thân, bây giờ đã cải thiện hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, Phương Tri Dịch dậy sớm rời khỏi khu nhà ở.
Có lẽ do tiền được trả trước nên người trong công ty chuyển nhà đến rất sớm, hiệu suất cũng cực kỳ cao, thậm chí còn giúp hắn sắp xếp đồ vật dọn tới.
Phương Tri Dịch ở trong căn biệt thự đi dạo một vòng. Hầu hết mọi thứ đều đã hoàn thiện, đồ đạc cũng đầy đủ cả, hắn chỉ cần mua thêm ga trải giường, vỏ gối, chăn, rèm cửa thay vào giống như trong tiểu thuyết miêu tả. Cả đèn chùm và hoa rải dưới thảm, thêm gấu bông to mềm... Còn có cả 'cái kia' mà Thịnh tổng nhắc đến hắn vẫn chưa nghĩ ra nữa.
Hắn gọi người đến dọn dẹp, sau đó lái xe đến trung tâm thương mại.
Mấy thứ đồ kia tính ra không có nhiều, nhưng mà đi dạo mà lựa thì rất mệt. Vậy nên hắn, một thanh niên cao thẳng cường tráng gần 1m9 ở trong trung tâm thương mại bối rối hỏi nhân viên bán hàng: "Không biết ở chỗ này có không... Cái bộ ga giường bốn món trông đáng yêu nhiều lông xù ấy... Còn có gối ôm gì đó, tóm lại là có cái gì đáng yêu đem hết ra cho tôi xem."
Nhân viên bán hàng: "......"
Nhân viên bán hàng: "Có ạ, cho hỏi anh muốn loại như thế nào?"
Phương Tri Dịch mê mang vò đầu: "Dễ thương, phải cực dễ thương, dễ thương đến mức nhìn vào mà muốn khóc."
Nếu như không phải nhân viên bán hàng có tố chất nghề nghiệp cao, không chừng biểu cảm có thể sụp đổ ngay tại chỗ.
Cuối cùng hắn đặt một đống đồ đã chọn rồi để nhân viên trung tâm đem đến địa chỉ biệt thự— vì xe đã đầy ú rồi.
Phương Tri Dịch ở lại trung tâm thương mại ăn một bữa trưa đơn giản, sau đó trở lại biệt thự gọi người sắp xếp đồ vật theo yêu cầu của hắn.
Cho đến khi mọi thứ đã hoàn thành xong, trời cũng đã gần tối.
Hắn nhìn quanh bốn phía, trong tầm mắt là căn biệt thự vừa ấm áp vừa đáng yêu, cảm giác bản thân rất giống một cô tiên ốc (*)— Không biết ở lần tiếp theo, Thịnh tổng sẽ cùng hắn ở nơi này hay là vẫn đột ngột thông báo nghỉ làm nữa? Phương Tri Dịch suy nghĩ, cảm thấy khả năng hơn nửa chắc là báo ngừng ngay tại chỗ.
[*Cô tiên ốc:Tên chương này là "Cô gái trong vỏ ốc" cũng chính là "Cô tiên ốc". Đây là một nhân vật trong câu chuyện cổ tích cùng tên. Chuyện kể về một con ốc được anh nông dân nhặt về, sau đó mỗi ngày khi anh nông dân đi làm sẽ có một cô gái chui ra từ vỏ ốc giúp anh làm hết việc nhà cơm canh.]
Chỉ là... cái kia rốt cuộc là cái quái gì?
Phương Tri Dịch cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là thánh tâm khó dò, nhưng suy nghĩ từ đầu hắn đã biết không phải là bồn tắm cỡ đại, bởi trong phòng tắm còn lấy đâu ra chỗ.
Chắc cũng không phải khảm gương lớn phía trên trần nhà trong phòng ngủ đâu... Nói không chừng lại là gương thật? Rốt cuộc cái sở thích đặc biệt của ngài là gì hả Thịnh tổng?
Phương Tri Dịch mặt mày nghiêm trọng đi đến phòng ngủ, nhìn căn phòng mình vừa cho người bố trí xong, cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Thế này cũng quá tốn công... Hay là dùng thứ khác thay thế? Hắn lấy di động ra gọi cho nhân viên trung tâm thương mại: "Xin chào, cho hỏi có gương toàn thân cỡ lớn hay không, làm phiền mang cho tôi..."
Sau đó hắn lại tự mình ra cửa mua một đống thứ đặt vào mọi chỗ.
Hắn vốn không thể ở đây chơi trò ịch ịch, sao tự dưng sắp xếp mấy cái này làm gì! Phương Tri Dịch tay nhét đồ vào kẽ sofa, trong lòng đầy bi phẫn.
Sau khi xong xuôi, Phương Tri Dịch lái xe rời đi khỏi cái nơi vừa hại thân vừa hại tâm này.
Trở lại nhà mình, hắn lần đầu tiên chủ động nhắn tin cho Thịnh Trường An: "Tất cả đều đã sắp xếp xong, anh xem chúng ta lần tới gặp nhau là khi nào?"
Thịnh Trường An qua một lúc mới gửi tin phản hồi: "Có phải ngày 22 tháng 5 cậu vào đoàn không?"
Phương Tri Dịch nhìn qua lịch trình làm việc của mình: "Có thể gặp trước ba ngày vào đoàn."
"Vậy để tiện cho cậu, trưa ngày 16 đến đón tôi ở chỗ hôm qua. Thời gian này cậu cứ tự do làm việc, nếu có chuyện gì có thể điều chỉnh lại."
"Ừm."
Phương Tri Dịch liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mệt mỏi đi rửa mặt, nghĩ thầm tổng tài bá đạo hắn đây dù sao cũng đã thân tàn sức kiệt, nằm bẹp trên giường vừa nhắm mắt đã ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất