Chương 2: Tu hú chiếm tổ
Edit: Z – Beta: Jung.
Tòa nhà này có vị trí tốt để ngắm cảnh, xung quanh có nhiều hàng quán, đầy đủ cây cối, hồ dạo mát, gọi là “Thước Hỉ Các”.
Để không làm ảnh hưởng tới mỹ quan, tòa nhà này tổng cộng có tám tầng.
Ngụy Vũ Hoàn mua tầng ba, xưng danh “Kim Tam Ngân Tứ”, ngụ ý của “Kim ốc tàng kiều”.
Một tầng hai hộ, rẽ trái, phòng 0301.
Tỉ lệ nghịch với tốc độ phát triển của thành phố S, không khí ở đây thực sự rất đáng sợ. Hồi còn ở New York, xe của Ngụy Vũ Hoàn đi qua đi lại một tháng mà vẫn như mới, sau khi về nước hai, ba ngày liền phải đem đi rửa, nói thế, căn phòng này nửa năm không động tới, hẳn là đã phủ kín bụi bẩn rồi.
Nhưng may mà khu này có dịch vụ dọn nhà, chỉ cần gọi điện thoại là sẽ có người tới đúng giờ quét tước thay.
Ngụy Vũ Hoàn lấy chìa khóa, sau khi Tùng Viễn chạy mất, chìa khóa nhà hắn vẫn luôn mang theo để còn thỏa nỗi nhớ nhung với người đã xa.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhìn một căn phòng trống huơ trống hoác, lạnh lẽo ảm đạm. Nhưng không ngờ vừa mở cửa thì đập vào mắt là một căn phòng sạch sẽ thoang thoảng mùi hương thơm thơm, trước mắt một mảnh sáng sủa sạch sẽ, không có một hạt bụi.
Căn phòng này được bố trí theo kiểu phòng khách ở tay trái, tay phải là phòng bếp cùng bàn ăn, mà trên bàn cơm còn có nửa đĩa thịt xào ớt chuông xanh.
Ban công ngoài phòng khách còn phơi một cái áo phông trắng, cái áo đang đung đưa trong gió.
Ngụy Vũ Hoàn sửng sốt, còn tưởng là mình vào nhầm nhà, liền lùi lại một bước nhìn lại số nhà.
Nhưng nếu hắn nhận sai thì chìa khóa trong tay sẽ không thể tra vừa ổ khóa, cho nên hành động này vừa ngu vừa thừa!
Ngụy Vũ Hoàn đứng nguyên ở cửa, không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với tình cảnh này.
Bởi vì căn nhà này không hề có cảm giác lạnh lẽo vì bị bỏ hoang, mà là tràn ngập không khí gia đình!
Đúng vậy! Là không khí gia đình!
Hắn nghi hoặc trong một phút rồi lập tức bật sáng… Hay là…Tùng Viễn về đây sống?!
Ngoại trừ khả năng này, thì làm gì còn phương án nào khác chứ?
Nhưng hắn lại không nghĩ ra, ngày đó Tùng Viễn rời đi, căn bản không cầm theo chìa khóa…
Ngụy Vũ Hoàn rạo rực lôi điện thoại ra, trực tiếp bấm số của cậu ta.
Hơn nửa năm không liên hệ, Tùng Viễn gần như không ngờ sẽ có ngày Ngụy Vũ Hoàn gọi điện cho mình. Cậu ta chưa kịp nghĩ nhiều thì đã bấm nút nghe, tín hiệu truyền tới, cậu ta cũng hơi kinh ngạc, đơ ra không nói gì.
Phản ứng này đương nhiên đã cho Ngụy Vũ Hoàn một tín hiệu lệch pha, hắn trực tiếp ngả ngớn gọi: “Bảo bối~”
Tùng Viễn giật mình, lập tức bật lên: “Anh gọi ai vậy?!”
Hắn còn cho rằng cậu ta đang làm bộ làm tịch, bảo: “Hừ, vẫn còn đối xử như vậy với anh sao!”
Tùng Viễn: “…”
Ngụy Vũ Hoàn đi vào phòng bếp, tùy tiện mở tủ lạnh… Ha! Bên trong còn có cả cà chua ướp lạnh nữa!
Trước đây hắn mua cho Tùng Viễn căn phòng này, nghĩ là cậu sẽ ở đến khi tốt nghiệp, cho nên đã thầu luôn tiền điện nước hai năm.
“Anh không biết em còn biết nấu ăn!” Ngụy Vũ Hoàn trêu chọc.
Tung Viễn rất cố gắng không nổi giận, bình tĩnh hỏi: “Ngụy Vũ Hoàn, anh không gọi lộn số đấy chứ?”
“Sao có thể? Không phải em là Tiểu Viễn hay sao?” Ngụy Vũ Hoàn hết sức mừng rỡ, cảm thấy đứa nhỏ này đúng là biết đùa. Hắn xoay người nửa phòng, tiện tay bốc miếng thịt xào cho vào miệng, vừa nhai vừa gật đầu khen: “Em nấu ăn rất ngon!”
Tùng Viễn ở đầu bên kia càng muốn thét ra lửa hơn. Cậu ta nghĩ thầm, Ngụy Vũ Hoàn muốn tiền có tiền, muốn mặt có mặt, nhưng tại sao đầu óc có vẻ hơi thần kinh nhỉ?
Hắn ra phòng khách, ngồi xuống ghế salon, một mặt tâm ý viên mãn nhớ tới người thanh niên mình mới chỉ được nếm thử một lần, một bên hỏi: “Bao giờ em tan học?”
Tùng Viễn: “… Hả?”
Ngữ khí của hắn chỉnh chỉnh cho đứng đắn một chút, lại ôn nhu chân thành nói: “Anh muốn hỏi bao giờ em về nhà? Anh đã về, đang ở nhà chờ em.”
Đối phương tự ý quyết định khiến Tùng Viễn không nhịn nổi, mắng: “Ngụy Vũ Hoàn! Anh không có bệnh chứ?”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Tùng Viễn xả một tràng: “Cái gì mà nấu ăn? Cái gì mà về nhà? Anh muốn tìm người chơi cùng thì đi mà tìm người khác, đừng có mà mẹ nó làm bộ làm tịch với tôi!”
Ngụy Vũ Hoàn chợt nhận ra có điều không thích hợp, ngớ người hỏi: “Không phải là em sao?”, hắn ngừng lại rồi lại hỏi: “Nhà anh mua cho em ở vườn hoa Xuân Giang, em không tới ở sao?”
Tùng Viễn tức đến khó thở,quát lên: “Đã nói không chơi với anh, ai bị điên mà tới ở chứ?!”
Lần này đến phiên Ngụy Vũ Hoàn đơ ra đó, hắn còn muốn hỏi thêm vài câu thì “Tít!” một tiếng, Tùng Viễn đã tắt điện thoại cái rụp!
Hắn “Alo? Alo?” hai tiếng, nhìn điện thoại, cả người hóa đá.
Tùng Viễn sẽ không nói dối, cậu ta không phải loại người nhỏ nhen, tiểu nhân gì đó…
Hơn nữa, phản ứng ban nãy của Tùng Viễn cho thấy rõ người đang sống ở đây không hề có quan hệ gì với cậu ta.
Nếu không phải là Tùng Viễn, thì người có năng lực chui vào căn phòng này là ai chớ?
Căn phòng này chỉ có hắn, Tùng Viễn và Lý Tu Nhã biết được. Nửa năm này Lý Tu Nhã theo hắn đi Mỹ, tuyệt đối không có khả năng lảng vảng…
Ngụy Vũ Hoàn bật dậy, cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đã xảy ra…
… Có người xông vào nhà dân, làm tu hú chiếm tổ!
Hắn lập tức thấy lạnh cả người, như có mũi nhọn đâm toàn thân, miếng thịt ban nãy như thể độc dược mắc ở cuống họng, không trôi được.
Ngụy Vũ Hoàn lạnh mặt đảo quanh nhà tỉ mỉ quan sát, có ý muốn tìm kiếm chút dấu vết, sau đó gọi điện thoại cho bảo vệ, gọi người lên trên này.
Chăn gối trong phòng ngủ được gấp gọn gàng, một bộ quần áo ngủ để trên giường.
Sinh nhật Tùng Viễn ngày ấy, không chỉ có bánh ngọt, rượu đỏ và hoa hồng, Ngụy Vũ Hoàn còn mua mấy loại nhu yếu phẩm cần thiết cho tắm rửa với áo tắm và áo ngủ, hơn nữa còn là đồ đôi! Không ngờ tên tiểu tặc này còn lớn mật mặc đồ của Tùng Viễn ư?!
Hắn tiếp tục vào phòng tắm, cạnh bồn rửa mặt treo một cái khăn mặt thủng cùng một cục xà phòng Safeguard. Thêm một chai dầu gội đầu to tướng, đầy ụ.
Ngụy Vũ Hoàn lại ra ban công, kéo cái áo phông mỏng gần như có thể xé xuống. Áo dược giặt rất sạch, đằng sau còn in mấy chữ quảng cáo nhãn hàng: “Hồng trà lạnh”, phần may bả vai còn hơi rách chỉ…
Khóe miệng Ngụy Vũ Hoàn giật giật, thự sự không thể so sánh nổi với phong cách thời trang đẹp đẽ của Tùng Viễn.
Tuy gia cảnh của Tùng Viễn rất bình thường, nhưng mỗi lần gặp mặt, tốt xấu gì cậu ta đều sẽ ăn mặc gọn gàng, đẹp trai, làm sao có thể mặc cái loại áo phông quảng cáo rách tả tơi này chứ?!
Ngụy Vũ Hoàn mang “vật chứng” trở lại phòng khách, đúng lúc này bảo vệ đã lên tới nơi, hắn lập tức nổi giận nổi giận đùng đùng nã đạn.
“Một trăm mấy ngàn trả tiền phí bảo vệ tài sản, đây lại còn là tiểu khu cho các phần tử tri thức cùng giáo sư đại học, tại sao mấy người lại để lọt kẻ tự ý vào đây sinh sống vậy?! Mấy người bị mù à? Quản lý kiểu gì vậy?”
Nếu là bình thường thì Ngụy Vũ Hoàn sẽ không nổi giận như thế đâu.
Nhưng cái chính là hắn đã chịu đủ loại đả kích, vốn tâm tình đã không tốt, hôm nay còn để thêm quả tự mình đa tình tự bôi tro trát trấu vào mặt mình trước Tùng Viễn, Ngụy Vũ Hoàn quả thực là họa vô đơn chí mà!
“Dùng tiền mặt mua phòng, nửa năm không về, hôm nay vừa mở cửa đã phát hiện ra một kẻ sống trong nhà tôi tự lúc nào! Mấy người có biết hiện tại tôi đang nghĩ gì không?” Ngụy Vũ Hoàn giơ cái áo ra trước mặt mấy người kia, dữ tợn uy hiếp: “Nếu mấy người mà không cho tôi một câu trả lời thích đáng, thì cứ chờ thất nghiệp đi!”
Trưởng đội bảo vệ sợ đến xanh mặt, một bên vâng dạ, một bên khép nép bao biện: “Ngụy tiên sinh, một ngày chúng tôi tuần tra không dưới mười lần, thật sự không phát hiện ra có kẻ khả nghi trà trộn vào. Lại nói nửa năm nay anh ra ngoài không nói với chúng tôi, nên chúng tôi không biết là ở trong này có người hay không, chúng tôi xin khẳng định là chúng tôi làm rất tròn chức trách… Đương nhiên chúng tôi cũng có trách nhiệm trong việc này, ừm, ngài không bị mất thứ gì quan trọng chứ? Nếu có thì nhất định là trộm, nhất định phải báo công an!”
Chỉ có “ở trái phép” thôi đã đạt đến phạm tội, nhưng mà không bắt được người thì báo công an cũng không ổn, giống như là nhân dân gặp phải chuyện này thì chỉ có ngậm ngùi đóng cửa nhà, tăng mạnh tầng bảo vệ phòng thủ, còn đâu thì hết cách.
Ngược lại không mất cái gì, Ngụy Vũ Hoàn chuẩn bị phòng này nhưng chỉ ở qua đêm, chưa kịp mua sắm gì hết.
Những thứ đáng giá trong nhà có TV, tủ lạnh, máy giặt, mỗi thứ phải có ít nhất một.
Huống chi bảo mất cái gì thì Ngụy Vũ Hoàn không quan trọng lắm, cái hắn quan tâm đó là vấn đề an toàn thôi…
“Không mất cái gì quan trọng, nhưng tự nhiên có người xa lạ đột nhập vào nhà tôi, anh bảo tôi làm sao có thể an tâm mà sống được?”
“Vâng vâng vâng!” Bảo vệ liên tục gật đầu, nhanh chóng gọi lại cho phòng bảo vệ, sai người mở camera an ninh để cho Ngụy Vũ Hoàn xem ai là người ra vào.
Nói thế, những hộ gia đình mua nhà bảo vệ đều biết hết, nhân viên chuyển phát nhanh, thợ sửa muốn vào thì cũng phải thông qua bảo vệ, nên những người ra vào đều là những gương mặt thân quen. Trừ phi có một người giống Ngụy Vũ Hoàn – tức chủ nhà đến một lần y như đúc thì mới có chuyện để nói.
Một đám bảo vệ nhận người, bảo: “Đây đều là những hộ gia đình bình thường, không có kẻ nào khả nghi cả!”
Ngụy Vũ Hoàn cả giận bảo: “Mẹ kiếp tiểu tặc kia dám ở nhà tôi, mấy người không phát hiện kẻ đó còn phơi quần áo! Làm thịt xào ớt chuông xanh! Trong phòng tắm còn có một chai dầu gội đầu rẻ tiền, không chừng lát nữa còn về xào nốt cà chua! Có thể bình thường được sao?!”
Các nhân viên bảo vệ á khẩu không trả lời nổi, lại nhìn băng ghi lại những người ra vào, nếu không thực sự để ý thì rất có thể tất cả sẽ mất bát cơm này.
Nhưng nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, không ai phát hiện ra chút dị thường nào. Đừng nói là có người đi xuyên tường, ngay cả một con mèo hoang đi ngang qua cũng không có!
Bảo vệ có chút bực bội, lẩm bẩm hỏi: “Ngụy tiên sinh, có phải là anh đưa chìa khóa cho bạn rồi quên mất không?”
Ngụy Vũ Hoàn: “Khốn kiếp! Chìa khóa nhà đưa cho ai tôi còn không biết sao?”
Bảo vệ: “…”
Cả đám thực sự rất bất đắc dĩ, vị họ Ngụy này một thân quần áo phú hộ, không giống người được đắc tội, hơn nữa cái thứ hắn dùng để đi đến đây cũng rất hoàng tráng… Đây là thành quả của một đám bảo vệ bình thường nhàn rỗi không có chuyện gì làm, chỉ biết kiếm niềm vui từ việc đánh giá xe cộ của những người dân sinh sống tại đây.
Lại nói giá nhà của khu này cao như thế, mà nửa năm không ở cũng không cho thuê, chỉ cần điểm này thôi cũng đánh hơi được vị họ Ngụy này vô cùng vô cùng có tiền, tuyệt đối không được đắc tội!
“Nếu không, chúng tôi sẽ gõ cửa từng nhà một trong ‘Thước Hỉ Các’, dùng phương pháp loại trừ để tìm ra kẻ khả nghi?”, bảo vệ cẩn thận đề nghị: “Hoặc là dán thông báo ở bảng thông tin chung rằng phòng 0301 có kẻ đột nhập nhà dân, nhắc nhở các nhà khác phải cẩn thận, cảnh giác, chúng tôi cũng sẽ tăng cường tuần tra…”
“Mấy người khua chiêng gõ trống rùm beng như thế thì hắn có ngu để tự chui đầu vào lưới không?” Ngụy Vũ Hoàn vừa dựng thẳng lông vài, vừa chỉ chỉ vào đầu mình: “Phi pháp qua mắt mấy người lâu như vậy, so ra thì thấy thông minh hơn bao nhiêu!”
Những bảo vệ đáng thương bị mắng đến phát khóc, hận không thể quỳ xuống gào một tiếng: “Đại gia!”, tiếp tục hỏi: “Vậy ngài đưa ra cách đi Ngụy tiên sinh! Hay là chốc nữa tôi cùng ngài về nhà chờ, ngài nói tên tiểu tặc đó nấu cơm phơi quần áo, phỏng chừng còn về, chờ một chút chúng tôi sẽ túm gọn con mồi!”
Thật ra Ngụy Vũ Hoàn cũng đã nghĩ đến cách này, nhưng mà địch đang ở trong tối, người ta xông vào nhà hắn ở tới từng ngóc từng ngách mà hắn lại không biết hình dạng của đối phương ra sao, chơi sao nổi?
Ngụy Vũ Hoàn đứng ở vị trí của đối phương cân nhắc một chút, nếu mình là tặc, vậy thì trước khi ra vào sẽ phải quan sát xem chủ hộ chân chính có về hay không, nếu nhìn ra được dấu vết thì rất có khả năng sẽ chạy trốn, cho nên tối nay hắn có ở lại ôm cây đợi thỏ thì tối không được bật đèn…
… Mẹ… chả lẽ đang đóng phim kiếm hiệp à?
Bắt được người thì tốt, nhưng lỡ cả đêm nay người không về thì sao? Một hai ngày cũng không thì sao? Cả lũ ngồi đây núp được hả? Không phải bị ngu sao!
Báo cảnh sát cũng vô dụng, đầu năm nay nay nếu không phải đại hình hay án mất trộm thì cảnh sát nhân dân sẽ không quản mấy người “đánh rắm” thế nào, chỉ đến ghi biên bản, căn bản sẽ không nhúng tay giải quyết.
Ngụy Vũ Hoàn vừa mới “giận cá chém thớt” với đội bảo vệ, bây giờ thì cũng bình tĩnh lại rồi.
Hắn nheo mắt, hai tròng mắt đảo quanh như cáo già, bảo: “Tra cho tôi công ty thiết bị bảo an tốt nhất thành phố S!”
Tiểu bảo vệ không hiểu lắm, ngây ngốc: “Dạ?” một tiếng, hắn cười như không cười bảo: “Camera an ninh ở ngoài không quay được, tôi không quay trong này được sao?”
Hắn lập tức liên hệ với công ty an ninh, bảo đối phương trong vòng hai mươi tư giờ phải lắp đặt được thiết bị theo dõi mini cao cấp nhất, một cái giá hơn vạn, Ngụy Vũ Hoàn mí mắt không thèm giật, mua liền một hơi năm cái, cho người mỗi góc phòng đều lắp một cái, ngay cả phòng tắm cũng không tha!
Sau đó, hắn khôi phục nguyên trạng mọi thứ đồ trong nhà, bao gồm cả cái áo phông suýt nữa bị xé rách cũng được vuốt vuốt cho phẳng rồi treo trở lại, thậm chí hắn còn sai bảo vệ lau sạch dấu chân, sau đó dặn mọi người không được đả đảo kinh xà.
Chỉ có một miếng thịt xào thì Ngụy Vũ Hoàn không có cách nào nôn trở lại, nên hắn không chắc chắc rằng đối phương có dò ra manh mối hay không.
Trước khi đóng cửa, Ngụy Vũ Hoàn nhìn qua căn phòng không khác mấy so với lúc hắn đặt chân vào, cười rất khủng bố: “Tôi không tin không thể bắt được tên tiểu tặc này, lúc đó nhân chứng đầy đủ, xem hắn chạy đi đâu!”
Bảo vệ theo sau đổ mồ hôi lạnh, đúng là không thể đắc tội mấy người có tiền đâu…
Nhưng người này không biết, bình thường Ngụy Vũ Hoàn là một người rất rộng lượng, gặp mấy chuyện này sẽ chẳng bao giờ thân chinh tự mình ra tay…
Nhưng mà vận của tiểu tặc kia đen đủi, tự mình đụng vào nòng súng rồi!
—————–
Thịt xào ớt chuông xanh:
Tòa nhà này có vị trí tốt để ngắm cảnh, xung quanh có nhiều hàng quán, đầy đủ cây cối, hồ dạo mát, gọi là “Thước Hỉ Các”.
Để không làm ảnh hưởng tới mỹ quan, tòa nhà này tổng cộng có tám tầng.
Ngụy Vũ Hoàn mua tầng ba, xưng danh “Kim Tam Ngân Tứ”, ngụ ý của “Kim ốc tàng kiều”.
Một tầng hai hộ, rẽ trái, phòng 0301.
Tỉ lệ nghịch với tốc độ phát triển của thành phố S, không khí ở đây thực sự rất đáng sợ. Hồi còn ở New York, xe của Ngụy Vũ Hoàn đi qua đi lại một tháng mà vẫn như mới, sau khi về nước hai, ba ngày liền phải đem đi rửa, nói thế, căn phòng này nửa năm không động tới, hẳn là đã phủ kín bụi bẩn rồi.
Nhưng may mà khu này có dịch vụ dọn nhà, chỉ cần gọi điện thoại là sẽ có người tới đúng giờ quét tước thay.
Ngụy Vũ Hoàn lấy chìa khóa, sau khi Tùng Viễn chạy mất, chìa khóa nhà hắn vẫn luôn mang theo để còn thỏa nỗi nhớ nhung với người đã xa.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhìn một căn phòng trống huơ trống hoác, lạnh lẽo ảm đạm. Nhưng không ngờ vừa mở cửa thì đập vào mắt là một căn phòng sạch sẽ thoang thoảng mùi hương thơm thơm, trước mắt một mảnh sáng sủa sạch sẽ, không có một hạt bụi.
Căn phòng này được bố trí theo kiểu phòng khách ở tay trái, tay phải là phòng bếp cùng bàn ăn, mà trên bàn cơm còn có nửa đĩa thịt xào ớt chuông xanh.
Ban công ngoài phòng khách còn phơi một cái áo phông trắng, cái áo đang đung đưa trong gió.
Ngụy Vũ Hoàn sửng sốt, còn tưởng là mình vào nhầm nhà, liền lùi lại một bước nhìn lại số nhà.
Nhưng nếu hắn nhận sai thì chìa khóa trong tay sẽ không thể tra vừa ổ khóa, cho nên hành động này vừa ngu vừa thừa!
Ngụy Vũ Hoàn đứng nguyên ở cửa, không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với tình cảnh này.
Bởi vì căn nhà này không hề có cảm giác lạnh lẽo vì bị bỏ hoang, mà là tràn ngập không khí gia đình!
Đúng vậy! Là không khí gia đình!
Hắn nghi hoặc trong một phút rồi lập tức bật sáng… Hay là…Tùng Viễn về đây sống?!
Ngoại trừ khả năng này, thì làm gì còn phương án nào khác chứ?
Nhưng hắn lại không nghĩ ra, ngày đó Tùng Viễn rời đi, căn bản không cầm theo chìa khóa…
Ngụy Vũ Hoàn rạo rực lôi điện thoại ra, trực tiếp bấm số của cậu ta.
Hơn nửa năm không liên hệ, Tùng Viễn gần như không ngờ sẽ có ngày Ngụy Vũ Hoàn gọi điện cho mình. Cậu ta chưa kịp nghĩ nhiều thì đã bấm nút nghe, tín hiệu truyền tới, cậu ta cũng hơi kinh ngạc, đơ ra không nói gì.
Phản ứng này đương nhiên đã cho Ngụy Vũ Hoàn một tín hiệu lệch pha, hắn trực tiếp ngả ngớn gọi: “Bảo bối~”
Tùng Viễn giật mình, lập tức bật lên: “Anh gọi ai vậy?!”
Hắn còn cho rằng cậu ta đang làm bộ làm tịch, bảo: “Hừ, vẫn còn đối xử như vậy với anh sao!”
Tùng Viễn: “…”
Ngụy Vũ Hoàn đi vào phòng bếp, tùy tiện mở tủ lạnh… Ha! Bên trong còn có cả cà chua ướp lạnh nữa!
Trước đây hắn mua cho Tùng Viễn căn phòng này, nghĩ là cậu sẽ ở đến khi tốt nghiệp, cho nên đã thầu luôn tiền điện nước hai năm.
“Anh không biết em còn biết nấu ăn!” Ngụy Vũ Hoàn trêu chọc.
Tung Viễn rất cố gắng không nổi giận, bình tĩnh hỏi: “Ngụy Vũ Hoàn, anh không gọi lộn số đấy chứ?”
“Sao có thể? Không phải em là Tiểu Viễn hay sao?” Ngụy Vũ Hoàn hết sức mừng rỡ, cảm thấy đứa nhỏ này đúng là biết đùa. Hắn xoay người nửa phòng, tiện tay bốc miếng thịt xào cho vào miệng, vừa nhai vừa gật đầu khen: “Em nấu ăn rất ngon!”
Tùng Viễn ở đầu bên kia càng muốn thét ra lửa hơn. Cậu ta nghĩ thầm, Ngụy Vũ Hoàn muốn tiền có tiền, muốn mặt có mặt, nhưng tại sao đầu óc có vẻ hơi thần kinh nhỉ?
Hắn ra phòng khách, ngồi xuống ghế salon, một mặt tâm ý viên mãn nhớ tới người thanh niên mình mới chỉ được nếm thử một lần, một bên hỏi: “Bao giờ em tan học?”
Tùng Viễn: “… Hả?”
Ngữ khí của hắn chỉnh chỉnh cho đứng đắn một chút, lại ôn nhu chân thành nói: “Anh muốn hỏi bao giờ em về nhà? Anh đã về, đang ở nhà chờ em.”
Đối phương tự ý quyết định khiến Tùng Viễn không nhịn nổi, mắng: “Ngụy Vũ Hoàn! Anh không có bệnh chứ?”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Tùng Viễn xả một tràng: “Cái gì mà nấu ăn? Cái gì mà về nhà? Anh muốn tìm người chơi cùng thì đi mà tìm người khác, đừng có mà mẹ nó làm bộ làm tịch với tôi!”
Ngụy Vũ Hoàn chợt nhận ra có điều không thích hợp, ngớ người hỏi: “Không phải là em sao?”, hắn ngừng lại rồi lại hỏi: “Nhà anh mua cho em ở vườn hoa Xuân Giang, em không tới ở sao?”
Tùng Viễn tức đến khó thở,quát lên: “Đã nói không chơi với anh, ai bị điên mà tới ở chứ?!”
Lần này đến phiên Ngụy Vũ Hoàn đơ ra đó, hắn còn muốn hỏi thêm vài câu thì “Tít!” một tiếng, Tùng Viễn đã tắt điện thoại cái rụp!
Hắn “Alo? Alo?” hai tiếng, nhìn điện thoại, cả người hóa đá.
Tùng Viễn sẽ không nói dối, cậu ta không phải loại người nhỏ nhen, tiểu nhân gì đó…
Hơn nữa, phản ứng ban nãy của Tùng Viễn cho thấy rõ người đang sống ở đây không hề có quan hệ gì với cậu ta.
Nếu không phải là Tùng Viễn, thì người có năng lực chui vào căn phòng này là ai chớ?
Căn phòng này chỉ có hắn, Tùng Viễn và Lý Tu Nhã biết được. Nửa năm này Lý Tu Nhã theo hắn đi Mỹ, tuyệt đối không có khả năng lảng vảng…
Ngụy Vũ Hoàn bật dậy, cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đã xảy ra…
… Có người xông vào nhà dân, làm tu hú chiếm tổ!
Hắn lập tức thấy lạnh cả người, như có mũi nhọn đâm toàn thân, miếng thịt ban nãy như thể độc dược mắc ở cuống họng, không trôi được.
Ngụy Vũ Hoàn lạnh mặt đảo quanh nhà tỉ mỉ quan sát, có ý muốn tìm kiếm chút dấu vết, sau đó gọi điện thoại cho bảo vệ, gọi người lên trên này.
Chăn gối trong phòng ngủ được gấp gọn gàng, một bộ quần áo ngủ để trên giường.
Sinh nhật Tùng Viễn ngày ấy, không chỉ có bánh ngọt, rượu đỏ và hoa hồng, Ngụy Vũ Hoàn còn mua mấy loại nhu yếu phẩm cần thiết cho tắm rửa với áo tắm và áo ngủ, hơn nữa còn là đồ đôi! Không ngờ tên tiểu tặc này còn lớn mật mặc đồ của Tùng Viễn ư?!
Hắn tiếp tục vào phòng tắm, cạnh bồn rửa mặt treo một cái khăn mặt thủng cùng một cục xà phòng Safeguard. Thêm một chai dầu gội đầu to tướng, đầy ụ.
Ngụy Vũ Hoàn lại ra ban công, kéo cái áo phông mỏng gần như có thể xé xuống. Áo dược giặt rất sạch, đằng sau còn in mấy chữ quảng cáo nhãn hàng: “Hồng trà lạnh”, phần may bả vai còn hơi rách chỉ…
Khóe miệng Ngụy Vũ Hoàn giật giật, thự sự không thể so sánh nổi với phong cách thời trang đẹp đẽ của Tùng Viễn.
Tuy gia cảnh của Tùng Viễn rất bình thường, nhưng mỗi lần gặp mặt, tốt xấu gì cậu ta đều sẽ ăn mặc gọn gàng, đẹp trai, làm sao có thể mặc cái loại áo phông quảng cáo rách tả tơi này chứ?!
Ngụy Vũ Hoàn mang “vật chứng” trở lại phòng khách, đúng lúc này bảo vệ đã lên tới nơi, hắn lập tức nổi giận nổi giận đùng đùng nã đạn.
“Một trăm mấy ngàn trả tiền phí bảo vệ tài sản, đây lại còn là tiểu khu cho các phần tử tri thức cùng giáo sư đại học, tại sao mấy người lại để lọt kẻ tự ý vào đây sinh sống vậy?! Mấy người bị mù à? Quản lý kiểu gì vậy?”
Nếu là bình thường thì Ngụy Vũ Hoàn sẽ không nổi giận như thế đâu.
Nhưng cái chính là hắn đã chịu đủ loại đả kích, vốn tâm tình đã không tốt, hôm nay còn để thêm quả tự mình đa tình tự bôi tro trát trấu vào mặt mình trước Tùng Viễn, Ngụy Vũ Hoàn quả thực là họa vô đơn chí mà!
“Dùng tiền mặt mua phòng, nửa năm không về, hôm nay vừa mở cửa đã phát hiện ra một kẻ sống trong nhà tôi tự lúc nào! Mấy người có biết hiện tại tôi đang nghĩ gì không?” Ngụy Vũ Hoàn giơ cái áo ra trước mặt mấy người kia, dữ tợn uy hiếp: “Nếu mấy người mà không cho tôi một câu trả lời thích đáng, thì cứ chờ thất nghiệp đi!”
Trưởng đội bảo vệ sợ đến xanh mặt, một bên vâng dạ, một bên khép nép bao biện: “Ngụy tiên sinh, một ngày chúng tôi tuần tra không dưới mười lần, thật sự không phát hiện ra có kẻ khả nghi trà trộn vào. Lại nói nửa năm nay anh ra ngoài không nói với chúng tôi, nên chúng tôi không biết là ở trong này có người hay không, chúng tôi xin khẳng định là chúng tôi làm rất tròn chức trách… Đương nhiên chúng tôi cũng có trách nhiệm trong việc này, ừm, ngài không bị mất thứ gì quan trọng chứ? Nếu có thì nhất định là trộm, nhất định phải báo công an!”
Chỉ có “ở trái phép” thôi đã đạt đến phạm tội, nhưng mà không bắt được người thì báo công an cũng không ổn, giống như là nhân dân gặp phải chuyện này thì chỉ có ngậm ngùi đóng cửa nhà, tăng mạnh tầng bảo vệ phòng thủ, còn đâu thì hết cách.
Ngược lại không mất cái gì, Ngụy Vũ Hoàn chuẩn bị phòng này nhưng chỉ ở qua đêm, chưa kịp mua sắm gì hết.
Những thứ đáng giá trong nhà có TV, tủ lạnh, máy giặt, mỗi thứ phải có ít nhất một.
Huống chi bảo mất cái gì thì Ngụy Vũ Hoàn không quan trọng lắm, cái hắn quan tâm đó là vấn đề an toàn thôi…
“Không mất cái gì quan trọng, nhưng tự nhiên có người xa lạ đột nhập vào nhà tôi, anh bảo tôi làm sao có thể an tâm mà sống được?”
“Vâng vâng vâng!” Bảo vệ liên tục gật đầu, nhanh chóng gọi lại cho phòng bảo vệ, sai người mở camera an ninh để cho Ngụy Vũ Hoàn xem ai là người ra vào.
Nói thế, những hộ gia đình mua nhà bảo vệ đều biết hết, nhân viên chuyển phát nhanh, thợ sửa muốn vào thì cũng phải thông qua bảo vệ, nên những người ra vào đều là những gương mặt thân quen. Trừ phi có một người giống Ngụy Vũ Hoàn – tức chủ nhà đến một lần y như đúc thì mới có chuyện để nói.
Một đám bảo vệ nhận người, bảo: “Đây đều là những hộ gia đình bình thường, không có kẻ nào khả nghi cả!”
Ngụy Vũ Hoàn cả giận bảo: “Mẹ kiếp tiểu tặc kia dám ở nhà tôi, mấy người không phát hiện kẻ đó còn phơi quần áo! Làm thịt xào ớt chuông xanh! Trong phòng tắm còn có một chai dầu gội đầu rẻ tiền, không chừng lát nữa còn về xào nốt cà chua! Có thể bình thường được sao?!”
Các nhân viên bảo vệ á khẩu không trả lời nổi, lại nhìn băng ghi lại những người ra vào, nếu không thực sự để ý thì rất có thể tất cả sẽ mất bát cơm này.
Nhưng nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, không ai phát hiện ra chút dị thường nào. Đừng nói là có người đi xuyên tường, ngay cả một con mèo hoang đi ngang qua cũng không có!
Bảo vệ có chút bực bội, lẩm bẩm hỏi: “Ngụy tiên sinh, có phải là anh đưa chìa khóa cho bạn rồi quên mất không?”
Ngụy Vũ Hoàn: “Khốn kiếp! Chìa khóa nhà đưa cho ai tôi còn không biết sao?”
Bảo vệ: “…”
Cả đám thực sự rất bất đắc dĩ, vị họ Ngụy này một thân quần áo phú hộ, không giống người được đắc tội, hơn nữa cái thứ hắn dùng để đi đến đây cũng rất hoàng tráng… Đây là thành quả của một đám bảo vệ bình thường nhàn rỗi không có chuyện gì làm, chỉ biết kiếm niềm vui từ việc đánh giá xe cộ của những người dân sinh sống tại đây.
Lại nói giá nhà của khu này cao như thế, mà nửa năm không ở cũng không cho thuê, chỉ cần điểm này thôi cũng đánh hơi được vị họ Ngụy này vô cùng vô cùng có tiền, tuyệt đối không được đắc tội!
“Nếu không, chúng tôi sẽ gõ cửa từng nhà một trong ‘Thước Hỉ Các’, dùng phương pháp loại trừ để tìm ra kẻ khả nghi?”, bảo vệ cẩn thận đề nghị: “Hoặc là dán thông báo ở bảng thông tin chung rằng phòng 0301 có kẻ đột nhập nhà dân, nhắc nhở các nhà khác phải cẩn thận, cảnh giác, chúng tôi cũng sẽ tăng cường tuần tra…”
“Mấy người khua chiêng gõ trống rùm beng như thế thì hắn có ngu để tự chui đầu vào lưới không?” Ngụy Vũ Hoàn vừa dựng thẳng lông vài, vừa chỉ chỉ vào đầu mình: “Phi pháp qua mắt mấy người lâu như vậy, so ra thì thấy thông minh hơn bao nhiêu!”
Những bảo vệ đáng thương bị mắng đến phát khóc, hận không thể quỳ xuống gào một tiếng: “Đại gia!”, tiếp tục hỏi: “Vậy ngài đưa ra cách đi Ngụy tiên sinh! Hay là chốc nữa tôi cùng ngài về nhà chờ, ngài nói tên tiểu tặc đó nấu cơm phơi quần áo, phỏng chừng còn về, chờ một chút chúng tôi sẽ túm gọn con mồi!”
Thật ra Ngụy Vũ Hoàn cũng đã nghĩ đến cách này, nhưng mà địch đang ở trong tối, người ta xông vào nhà hắn ở tới từng ngóc từng ngách mà hắn lại không biết hình dạng của đối phương ra sao, chơi sao nổi?
Ngụy Vũ Hoàn đứng ở vị trí của đối phương cân nhắc một chút, nếu mình là tặc, vậy thì trước khi ra vào sẽ phải quan sát xem chủ hộ chân chính có về hay không, nếu nhìn ra được dấu vết thì rất có khả năng sẽ chạy trốn, cho nên tối nay hắn có ở lại ôm cây đợi thỏ thì tối không được bật đèn…
… Mẹ… chả lẽ đang đóng phim kiếm hiệp à?
Bắt được người thì tốt, nhưng lỡ cả đêm nay người không về thì sao? Một hai ngày cũng không thì sao? Cả lũ ngồi đây núp được hả? Không phải bị ngu sao!
Báo cảnh sát cũng vô dụng, đầu năm nay nay nếu không phải đại hình hay án mất trộm thì cảnh sát nhân dân sẽ không quản mấy người “đánh rắm” thế nào, chỉ đến ghi biên bản, căn bản sẽ không nhúng tay giải quyết.
Ngụy Vũ Hoàn vừa mới “giận cá chém thớt” với đội bảo vệ, bây giờ thì cũng bình tĩnh lại rồi.
Hắn nheo mắt, hai tròng mắt đảo quanh như cáo già, bảo: “Tra cho tôi công ty thiết bị bảo an tốt nhất thành phố S!”
Tiểu bảo vệ không hiểu lắm, ngây ngốc: “Dạ?” một tiếng, hắn cười như không cười bảo: “Camera an ninh ở ngoài không quay được, tôi không quay trong này được sao?”
Hắn lập tức liên hệ với công ty an ninh, bảo đối phương trong vòng hai mươi tư giờ phải lắp đặt được thiết bị theo dõi mini cao cấp nhất, một cái giá hơn vạn, Ngụy Vũ Hoàn mí mắt không thèm giật, mua liền một hơi năm cái, cho người mỗi góc phòng đều lắp một cái, ngay cả phòng tắm cũng không tha!
Sau đó, hắn khôi phục nguyên trạng mọi thứ đồ trong nhà, bao gồm cả cái áo phông suýt nữa bị xé rách cũng được vuốt vuốt cho phẳng rồi treo trở lại, thậm chí hắn còn sai bảo vệ lau sạch dấu chân, sau đó dặn mọi người không được đả đảo kinh xà.
Chỉ có một miếng thịt xào thì Ngụy Vũ Hoàn không có cách nào nôn trở lại, nên hắn không chắc chắc rằng đối phương có dò ra manh mối hay không.
Trước khi đóng cửa, Ngụy Vũ Hoàn nhìn qua căn phòng không khác mấy so với lúc hắn đặt chân vào, cười rất khủng bố: “Tôi không tin không thể bắt được tên tiểu tặc này, lúc đó nhân chứng đầy đủ, xem hắn chạy đi đâu!”
Bảo vệ theo sau đổ mồ hôi lạnh, đúng là không thể đắc tội mấy người có tiền đâu…
Nhưng người này không biết, bình thường Ngụy Vũ Hoàn là một người rất rộng lượng, gặp mấy chuyện này sẽ chẳng bao giờ thân chinh tự mình ra tay…
Nhưng mà vận của tiểu tặc kia đen đủi, tự mình đụng vào nòng súng rồi!
—————–
Thịt xào ớt chuông xanh:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất