Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 47: Liên hoàn bộ!

Trước Sau
Trên đời này, lời đồn truyền bá nhanh nhất, là lời đồn có thêm thành phần hương diễm bên trong, khi đó sẽ thế như chẻ tre tiến triển cực nhanh, huống chi lần này còn có thêm Truy Ảnh Cung đang âm thầm châm ngòi thổi gió! Cho nên chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, cố sự về “Di thái thái (tiểu thiếp) của Bái Kiếm Sơn Trang cùng chú kiếm sư tư thông, vốn có ý đồ vụng trộm đào tẩu, sau khi bị phát hiện thì thẹn quá thành giận gây nổ hủy chú kiếm diêu” đã oanh oanh liệt liệt truyền khắp đại giang nam bắc, nhưng lại bị dân chúng qua vô số lần gia công nhuộm đẫm, đã đem Phong Vân Liệt tươi sống viết thành một tiểu nhân nhi mảnh mai chịu khổ, bị lừa gạt đến nỗi cửa nát nhà tan hàng đêm rơi lệ, thập phần cảm động, mà vì gia tăng tính thú vị của cố sự, còn đặc biệt thêm vào một đoạn “Thẩm công tử sau khi nghe thấy tin tức, nháy mắt liền bị sợ ngây người, bởi vì y căn bản là không có cách nào tưởng tượng ra lại có người bất trung với tình yêu, thế cho nên nắm lấy ống tay áo của Tần cung chủ hỏi về sau ngươi có thay lòng đổi dạ hay không” đáng yêu này, quả thực để người nhịn không được đau lòng.

Như trong dự đoán, các môn phái cũng phân phân phái ra nhân thủ, giơ roi thúc ngựa đến Bái Kiếm Sơn Trang xem rõ thực hư.

“Trang chủ.” Quản gia sốt ruột nói, “Hiện tại khắp nơi đều là lời đồn, chúng ta phải làm thế nào?”

Phong Vân Liệt sắc mặt xanh mét, ngồi trên ghế dựa không nói được một lời.

“Không thì… trước mở lại lò đúc?” Quản gia thử hỏi, “Quá mấy ngày nữa các chưởng môn đều sẽ đến đây, tốt xấu gì cũng nên tìm cách hồ lộng cho qua trước.”

Phong Vân Liệt gọi người tới, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Quản gia gật đầu, cúi thắt lưng lui xuống chuẩn bị.

“Trang chủ.” Lại có một hạ nhân báo lại, “Thẩm minh chủ cùng Tần cung chủ đến đây.”

“Mời vào.” Phong Vân Liệt điều chỉnh cảm xúc một chút —— lần này lời đồn chợt truyền khai, hắn cũng từng hoài nghi là những người này âm thầm giở trò quỷ, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì hình như cũng không có lý do gì để làm như vậy. Dù sao Thẩm Thiên Phong nếu đã cảm thấy Bái Kiếm Sơn Trang có dị thường, lấy thực lực cùng Minh chủ vị của hắn, hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn quang minh chính đại để điều tra ngọn nguồn, ở trên giang hồ cũng không phải chưa từng có tiền lệ, làm như vậy còn có thể đánh cho mình trở tay không kịp, cần chi khổ cực mất hai tháng thông truyền, để mình có đầy đủ thời gian che dấu bí mật, càng miễn bàn ngày ấy hắn là tận mắt nhìn thấy Thẩm Thiên Lăng gặp chuyện. Cho nên tư tiền tưởng hậu, cũng chỉ có thể quy kết cho một chưởng môn môn phái nào đó miệng to nhưng tâm nhãn thấp, ở bên ngoài bại hoại lung tung.

“Phong trang chủ.” Thẩm Thiên Phong cùng Tần Thiếu Vũ đẩy cửa đi vào.

“Nhị vị sao lại đến đây.” Phong Vân Liệt cười đứng lên.

“Tất nhiên là nghe được một ít tin tức.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta nói thẳng, trang chủ cũng đừng nên để ý, nhưng Bái Kiếm Sơn Trang đã gần hai ba tháng không có đúc kiếm, có phải xảy ra vấn đề gì hay không?”

Phong Vân Liệt nghe vậy thở dài, nhìn qua tâm tình rất là trầm trọng.

“Ta thu được tin tức, nói các môn phái đều phái người đang chạy đến đây, trang chủ nếu là có chuyện gì khó xử, nói ra chúng ta có lẽ sẽ giúp đỡ được một chút.” Tần Thiếu Vũ cũng nói, “Dù sao nếu không phải trang chủ thu lưu, Lăng nhi cũng không có hoàn cảnh an tĩnh dưỡng thương.”

“Bệnh tình của Thẩm công tử thế nào?” Phong Vân Liệt đổi đề tài.

“Đã không sai biệt lắm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nguyên bản chúng ta định đến cáo từ, nhưng lần này Bái Kiếm Sơn Trang xảy ra chuyện, chúng ta tất nhiên phải lưu lại ra tay tương trợ, làm sao có thể rời đi.”

Phong Vân Liệt nghe vậy thiếu chút nữa một hơi nghẹn tại yết hầu, nếu không phải tại các ngươi ở đây, ta sao lại chậm chạp không chịu mở lò đúc.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

Phong Vân Liệt nói, “Kỳ thật vấn đề cũng không lớn.”

“Ân?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Nếu vấn đề không lớn, sao lại nháo đền toàn bộ giang hồ đều huyên náo?”

“Hai vị có điều không biết.” Phong Vân Liệt nói, “Nước Bái Kiếm Sơn Trang ta đúc kiếm, rèn kiếm toàn bộ là dùng sông băng tuyết lộ, cho nên mỗi tháng đều có người ngàn dặm xa xôi từ cực Bắc vận đến Trung Nguyên, đây cũng là nguyên nhân để bảo kiếm đạt được thượng giai. Nguyên bản đường xá vẫn rất bình thuận, nhưng gần đây không biết từ đâu chạy tới một nhóm thổ phỉ, mấy lần muốn đem nước được vận chuyển đến đánh đổ vào lần, cho nên mới nháo thành chuyện như bây giờ.” Đoạn đối thoại này nữa thật nửa giả, dùng nước ở cực Bắc Tuyết Sơn để rèn kiếm là thiên chân vạn xác, nhưng cái đoạn thổ phí phía sau là tín khẩu hồ trâu (nói chung là xạo), nghe qua xem như là lấy cớ.

“Nguyên lai là như vậy.” Thẩm Thiên Phong sáng tỏ, “Nhưng nhóm thổ phỉ kia vẫn ở đó, Bái Kiếm Sơn Trang chẳng phải là vẫn không thể mở lại lò đúc sao?”

“Việc này không cần lo lắng.” Phong Vân Liệt nói, “Mấy lần trước là ta quá lơ là khinh địch, lần này ta đã phái hơn mười cao thủ hộ tống ven đường. Bái Kiếm Sơn Trang tuy nói không tính là đại môn phái gì, nhưng đối phó với đám sơn tặc này vẫn là giàu có dư dả.”

“Vậy thì tốt.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Cho nên dựa theo ý trang chủ, chuyện này rất nhanh sẽ có thể bình ổn ?

“Tất nhiên tất nhiên.” Phong Vân Liệt liên tục gật đầu, “Nước trong một tháng sẽ được vận chuyện đến đây, khi đó sẽ có tểh mở lại chú kiếm diêu. Mà các chưởng môn môn phái cũng không phải người cố tình gây sự, ta cũng sẽ bồi thường tương ứng, vậy thì chuyện cũng sẽ không nháo đến quá lớn.”

“Như vậy thì không còn gì tốt hơn.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Nguyên bản chúng ta định lưu lại trong sơn trang giúp trang chủ giải quyết vấn đề, hiện tại xem ra không cần.”

“Việc nhỏ ấy của Bái Kiếm Sơn Trang, sao có thể làm phiền đến hai vị.” Phong Vân Liệt nói, “Nay nếu bệnh tình Thẩm công tử đã tốt, chư vị tùy thời đều có thể xuất phát, trăm ngàn không cần bởi vì tại hạ mà chậm trễ thời gian.”



“Nếu Phong trang chủ quả thật không cần, ba ngày sau chúng ta liền khởi hành .” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng nếu Phong trang chủ muốn —— ”

“Các vị cứ việc đi.” Phong Vân Liệt hiện tại hận không thể thắp hương bái Phật thỉnh mấy tôn đại thần này đi cho lẹ, không đợi Tần Thiếu Vũ nói hết lời thì đã cắt ngang, “Mấy việc nhỏ này, tại hạ nhất định có thể giải quyết yên ổn, tuyệt đối sẽ không khiến minh chủ cùng giang hồ có thêm phiền phức.”

“Cũng tốt.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tính ra đây cũng là việc riêng của Bái Kiếm Sơn Trang, nếu at nhúng tay vào xác thực sẽ bị người chỉ trích, giả như trang chủ có thể tự mình giải quyết, vậy thì không thể tốt hơn .”

“Ta đây phái người đi chuẩn bị chút đặc sản, để chư vị mang đi trên đường.” Phong Vân Liệt sợ lại có biến cố gì đó.

“Đa tạ.” Thẩm Thiên Phong cười cười, cùng Tần Thiếu Vũ cùng cáo từ rời khỏi thư phòng.

Bên trong tiểu viện, Diệp Cẩn đang tại may áo choàng cho Tiểu Phượng Hoàng, Thẩm Thiên Lăng chống quai hàm ngồi ở một bên, lười biếng đánh ngáp.

Mao Cầu bính bính khiêu khiêu, hoan thoát hoạt bát lại đáng yêu.

“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ đi vào viện môn.

“Chíp!” Mao Cầu triển khai cánh, lắc lư hướng cha nó bay qua —— dựa theo tình huống ngày xưa, nó kỳ thật có thể dùng tư thế như một viên đạn pháo nháy mắt bắn qua, nhưng hiện tại nếu đã nắm giữ kỹ năng mới, thì tuy rằng rất khó khăn, nhưng nó vẫn muốn bay a bay.

Tần Thiếu Vũ rất có kiên nhẫn, đứng ở cửa vẫn đợi nó bay đến trước mặt, mới đưa tay tiếp nó.

“Chíp.” Mao Cầu hạnh phúc vô cùng, ở trong lòng hắn cọ a cọ.

Ám vệ ở trên nóc nhà lệ nóng doanh tròng, khó thấy được cung chủ nhà ta có phụ ái như thế, quả thực muốn tìm họa sư vẽ lại cảnh này a.

“Sự tình thế nào ?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Nói với Phong Vân Liệt, ba ngày sau chúng ta sẽ đi.” Tần Thiếu Vũ ngồi ở bên cạnh y.

“Vậy hắn có phản ứng gì?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.

“Còn có thể có phản ứng gì?” Tần Thiếu Vũ cười nói, “Tất nhiên là thở phào một hơi.”

“Nay tình huống đã là lửa sém lông mày, Phong Vân Liệt nếu vẫn không chịu mở lại chú kiếm diêu, chỉ sợ mấy ngày sau chưởng môn các môn phái thật sẽ đến đạp nát cửa Bái Kiếm Sơn Trang.” Diệp Cẩn nói, “Cho nên chúng ta chân trước rời đi, phỏng chừng hắn chân sau đã đúc kiếm.”

“Nguyên bản là tới tìm Huyền Hải Ngọc , lại trong lúc vô ý lại kéo ra một bí mật khác.” Thẩm Thiên Phong nói, “Coi như là sai sót ngẫu nhiên.”

“Vậy Huyền Hải Ngọc phải làm sao?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Đến bây giờ cũng không có đầu mối, thậm chí cũng không biết thứ đó có ở Bái Kiếm Sơn Trang hay không.”

“Nguyên bản định vào đây ở để thuận tiện điều tra, hiện tại nếu tìm không thấy, chỉ có đổi phương pháp.” Tần Thiếu Vũ nhu nhu đầu y, “Người lúc hỗn loạn là dễ để lộ dấu vết nhất.”

“Có kế hoạch gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Tựa như lời Diệp Cẩn nói, chúng ta ở đây kéo dài lâu như vậy, Phong Vân Liệt hiện tại sốt ruột nhất chính là đúc kiếm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau khi rời khỏi Bái Kiếm Sơn Trang, ta sẽ tìm thời cơ âm thầm vòng lại, xem có thể tìm ra bí mật gì hay không.”

“Nhưng cho dù là như vậy, cũng chỉ có thể tìm ra bí mật của chú kiếm sư mà thôi.” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Về Huyền Hải Ngọc thì sao?”

Tần Thiếu Vũ khóe miệng khẽ nhếch, “Dùng —— ”

“Câm miệng!” Thẩm Thiên Lăng giận dữ cắt ngang, đã là lúc nào rồi còn muốn dùng hôn nhẹ để đổi, huống chi ca ca cùng tẩu tử đều ở đây! Ám vệ cũng ở đây! Con cũng ở đây!

“Chíp.” Mao Cầu ở trên đầu vai của Tần Thiếu Vũ bính bính khiêu khiêu.

Diệp Cẩn buồn bực, “Thiếu Vũ chưa nói với ngươi, ngươi bảo hắn câm miệng làm cái gì?”



Thẩm Thiên Lăng: …

Cái này phải giả thích như thế nào.

Tần Thiếu Vũ biểu tình vô tội.

Thẩm tiểu thụ căm tức nhìn hắn, giả bộ!

“Đừng nháo.” Thẩm Thiên Phong nhu nhu đầu Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm Thiên Lăng nắm chặt quyền đầu, làm như ta là kẻ không nói đạo lý vạo, kỳ thật cũng không có.

“Ta có thể tiếp tục nói không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng rầm rì vài tiếng.

Tần Thiếu Vũ nói, “Dùng —— không bao lâu (ý là dùng cái cách ở trên không bao lâu á~), Phong Vân Liệt có thể sẽ tự mình lấy ra Huyền Hải Ngọc .”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi nhất định phải đem từ “Dùng” kéo dài như vậy sao, cũng không phải xướng kinh kịch.

(Kinh kịch là hát bội á, người hát thường kéo dài các âm điệu, tìm hiểu thêm vềkinh kịch)

“Bước đầu tiên, chúng ta phải tìm ra tung tích của chú kiếm sư.” Tần Thiếu Vũ nói, “Rồi sau đó liền có thể sử dụng việc này bức Phong Vân Liệt tự mình giao ra Huyền Hải Ngọc .”

“Ân?” Thẩm Thiên Lăng hoàn toàn không lý giải được.

“Bằng không ngươi cho ta vì sao muốn để chưởng môn các phái đến đây?” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Muốn điều tra bí mật chú kiếm sư, chỉ cần chúng ta rời khỏi Bái Kiếm Sơn Trang, Phong Vân Liệt sớm hay muộn cũng sẽ đúc kiếm, cần gì tốn sức như thế. Mà nếu trong sơn trang đang đúc kiếm, lại đột nhiên có mấy chục môn phái trùng trùng điệp điệp tìm tới cửa, miệng còn luôn nói về Huyền Hải Ngọc , Phong Vân Liệt sau khi biết tất sẽ thất kinh. Người khi ở thời điểm nguy cấp nhất, phản ứng đầu tiên đều là bảo vệ tốt thứ mình quan tâm nhất, cho nên đến lúc đó, hắn rất có khả năng sẽ tự mình đến chỗ Huyền Hải Ngọc được cất giấu.”

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt phi thường sùng bái nhìn nam nhân của y.

“Như thế nào?” Tần Thiếu Vũ quát quát mũi y.

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng mi nhãn cong cong, “Vẫn là ngươi lợi hại nhất .”

Diệp Cẩn khụ khụ, “Cần chúng ta tránh đi không?”

Tần Thiếu Vũ trắng trợn nói, “Cần.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Kỳ thật cũng tốt rồi, chúng ta không phải rất sốt ruột cần hôn nhẹ đâu… Ngô.

Diệp Cẩn vạn phần không biết nói gì, kéo Thẩm Thiên Phong đi vào phòng.

Mao Cầu đứng ở trên bàn đá, liều mạng ngưỡng cổ, đôi mắt tiểu hắc đậu sáng ngời hữu thần.

Ám vệ ngồi xếp bằng trên nóc nhà, nhất tề cảm khái, cứ chiếu theo tư thế này, thiếu cung chủ nhà ta sau khi lớn lên tất nhiên sẽ không cần lo việc tìm vợ a…

Có được chân truyền cao thâm của cung chủ, quả thực không thể càng thêm tà mị lãnh khốc hơn a.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau