Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 102: Thôn bắc tầm trắng xóa!
Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
“Tiếp theo chúng ta phải làm sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Trước tiên cứ đến thôn trấn Liên Thành Cô Nguyệt nói đã.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nếu quả thật là vậy, thì lập tức kết hợp với quan phủ tiến hành tiêu diệt toàn bộ. Nếu Chu Giác có thể vì vậy mà xuất hiện thì quá tốt, nhưng nếu hắn vẫn tiếp tục làm rùa đen rút đầu, một là sẽ khiến những thủ hạ khác trong lòng nguội lạnh, hai là triều đình cũng có thể nhân cơ hội tạo uy thế tại Đông Bắc, khiến dân chúng đều biết hắn là hạng người sợ chết, dù sao đi nữa, lần này hành động đối với Đại Sở mà nói thì chỉ có lời không lỗ.”
“Thôn Bắc Tầm, nghe qua cũng là một cái tên tình thơ ý họa.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Cách đây xa không?”
“Nếu cưỡi ngựa, năm ngày là có thể đến.” Diệp Cẩn ở một bên xem bản đồ, “Nhưng đường đi đều nằm trong núi, không biết có bị tuyết đọng vùi lấp không.”
“Nếu không phải đại đội nhân mã gấp rút lên đường, thì mặt đường như thế nào cũng không sao.” Thẩm Thiên Phong nói, “Vách núi vách đá còn có thể lên, huống chi chỉ là một đoạn đường bị tuyết vùi lấp.”
“Này xác định đây là thôn trang?” Thẩm Thiên Lăng đứng bên cạnh tẩu tử y, “Lớn vậy sao, sắp hơn cả một thành trấn.”
“Chỉ sợ tình hình bên trong cũng không đơn giản.” Tần Thiếu Vũ nói, “Việc này không nên chậm trễ, nếu đã quyết định, thì phải sớm hành động, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Vậy ai đi?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Tất nhiên là bốn người cùng đi.” Tần Thiếu Vũ búng búng mũi y.
“Ta cũng đi?” Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn, “Nhưng ta không biết võ công.”
“Mật thám thôi mà, cũng không phải đi đánh nhau.” Tần Thiếu Vũ nói, “Huống hồ có ta ở đây, còn sợ không bảo hộ được một mình ngươi?”
“Cùng đi đi, bằng không để một mình ngươi lại Thành Hàn Tùng, hắn cũng sẽ không yên tâm.” Diệp Cẩn vỗ vỗ bả vai Thẩm Thiên Lăng, “Lúc trước ngươi cũng không phải chưa cùng Thiếu Vũ đi mật thám, không cần quan tâm đến lần này đâu.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cũng không từ chối nữa, huống hồ nói thẳng ra, y vốn là rất muốn cùng đi, nhưng nghĩ nghĩ lại nói, “Chúng ta phải ‘mật thám’ như thế nào?”
Một câu vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc một hồi.
Dân chúng toàn thành đều biết Thẩm công tử đang ở khách sạn trong thành, mà Thẩm Thiên Lăng ngày thường không có việc gì làm thì sẽ ra đường đi bộ giải sầu, mọi người từ lâu đã quen thường hay nhìn thấy y, lần này nếu đột nhiên biến mất hơn mười ngày, trừ phi là kẻ ngốc, bằng không nhất định sẽ nhận ra dị thường. Huống chi nói ngược lại, cho dù y có thể lấy cớ sinh bệnh không ra ngoài, thì vẫn còn có Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong, làm sao vô duyên vô cớ mà bốn người cùng biến mất được, hoàn toàn không hợp lí biết không!
Sau một lát, Thẩm Thiên Lăng quay đầu liếc nhìn Tần Thiếu Vũ một cái.
“Làm sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
“Ta có cách.” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Cách gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.
“… Vô Tuyết Môn.” Thẩm tiểu thụ rầm rì.
Diệp Cẩn âm thầm nháy mắt với Thẩm Thiên Phong.
“Hửm?” Tần Thiếu Vũ ôm y đặt lên bàn, “Vô Tuyết Môn gì, nói rõ xem.”
“Nhàm chán!” Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn những người khác, “Các ngươi không có thể không nghĩ ra, lại hợp tác gạt ta chứ gì.”
“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Phong ho khan.
“…” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, nhìn trời.
“Ngươi có thể tự nghĩ thông suốt là tốt nhất.” Thời khắc mấu chốt, Diệp Cẩn phát huy đầy đủ vai trò của nhân vật tẩu tử, rót ly trà đưa cho y, “Mọi người đều là lo cho ngươi.” Dù sao dựa theo phản ứng khác thường hai ngày nay của y, nếu đột nhiên nói với y rằng mọi người muốn đến Vô Tuyết Môn ở, thì rất khó tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì a.
“Nếu vậy, thì mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi, sáng mai ta mới đi tìm Ngâm môn chủ.” Thẩm Thiên Phong quyết đoán ném đệ đệ cho đệ phu, kéo Diệp Cẩn chạy ra cửa.
Đại nạn xuống đầu tự mình bay, đúng là bản sắc huynh đệ!
Trong phòng an tĩnh lại, Tần Thiếu Vũ ngồi ở trên ghế, ôm y vào trong lòng, “Giận thật sao?”
“Mới không có.” Thẩm Thiên Lăng kéo mặt hắn.
“Còn ói ông có (Còn nói không có).” Tần Thiếu Vũ nói chuyện không rõ ràng, “Kéo ạnh ới ậy, ắp ảy ước iếng òi (Kéo mạnh tới vậy, sắp chảy nước miếng rồi).”
“Đáng đời.” Thẩm Thiên Lăng thấp giọng rầm rì, ghé vào đầu vai hắn giả chết.
“Trước để Ngâm Vô Sương giả vờ luyện công bị thương, sau đó mới thả ra tin tức chúng ta đến Vô Tuyết Môn ở, thì đã có cớ để lâu ngày không thấy.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng y, “Dù sao cũng không ai rãnh tới nổi chạy tới Vô Tuyết Môn để xem rõ thực hư, vậy khi chúng ta âm thầm rời đi mới có thể yên tâm.”
“Ta biết.” Thẩm Thiên Lăng ôm eo hắn.
“Cho nên?” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y thì thầm.
…
Thẩm Thiên Lăng không nói gì, càng ôm hắn chặt hơn, mũi cũng có chút cay, “Hai ngày nay có phải trông ta rất ngốc không?”
“Đồ ngốc.” Tần Thiếu Vũ thở dài, ôm y đứng lên trở về phòng ngủ, muốn đặt y lên giường, nhưng lại không làm được.
Bởi vì Thẩm Thiên Lăng đã sử dụng cả tay lẫn chân để quấn lấy hắn, giống hệt một con bạch tuộc, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ buông ra!
“Sợ ta bị người khác đoạt đi sao?” Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng hỏi.
“Dám!” Thẩm Thiên Lăng rốt cục thả lỏng tay một chút, mắt đỏ hồng nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ đè người vào trong ổ chăn, cúi đầu hôn hôn hai mắt y, “Ngươi một chút cũng không ngốc.”
Không ngốc mới là lạ! Nhớ tới biểu hiện của mình ở Vô Tuyết Môn, Thẩm tiểu thụ liền kéo chăn, che đầu mình lại.
“Ta thích ngươi ghen vì ta.” Tần Thiếu Vũ nằm ở bên cạnh y, “Tuy có chút ngốc, nhưng nếu không như vậy, thì đã không phải ngươi .”
Thẩm Thiên Lăng lăn đến góc tường.
“Được rồi được rồi, qua hết rồi.” Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy y, “Huống hồ hôm nay mọi người đều phải bàn về chuyện của Chu Giác, chắc sẽ không ai chú ý tới ngươi mặc cái gì, không mất mặt đâu.”
“Như vậy mới ngốc đó a.” Thẩm Thiên Lăng xốc chăn lên, xoay người buồn bực nhìn hắn, “Mọi người đều đang bàn bạc chính sự, chỉ có một mình ta là cứ nghĩ xem nên mặc y phục gì!” Nghe được y như đầu có bệnh.
“Bởi vì ngươi thích ta a.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y.
“Ta mới không thích ngươi.” Thẩm Thiên Lăng mạnh miệng, “Ngươi này… họa thủy!”
Không sai, cho dù Thẩm Thiên Lăng và Ngâm Lạc Tuyết hay châm chọc nhau, nhưng cũng sẽ có vài lúc có chung suy nghĩ, vô cùng hiếm hoi.
“Ngẫu nhiên ngốc ngốc một chút cũng không sao.” Tần Thiếu Vũ áp trán mình lên trán y, “Đổi vị trí mà nói, nếu có người muốn cướp ngươi khỏi ta —— ”
“Ngươi cũng sẽ liều mạng so hơn thua với hắn phải không?” Thẩm Thiên Lăng trông mong hỏi.
“Vậy thì không có.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta sẽ trực tiếp đánh chết hắn.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cuồng bạo lực.
“Huống hồ ngươi có thể chủ động đề nghị mọi người đến Vô Tuyết Môn, đã nói lên ngươi vẫn biết lấy đại cục làm trọng.” Tần Thiếu Vũ giúp chỉnh lại tóc cho y, “Cho nên đừng buồn bực nữa, không ai để chuyện hôm nay trong lòng đâu.”
“… Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
“Vậy cho qua chuyện này đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta gọi chút nước ấm lên cho ngươi tắm rửa, sau đó thì đừng nghĩ gì hết mà ngủ một giấc, có được không?”
“Được.” Thẩm Thiên Lăng giật nhẹ tóc hắn, “Ngươi tắm cho ta.”
Tần Thiếu Vũ cười khẽ, “Cầu còn không được.”
Nước ấm nhanh chóng được đưa tới, hai người tắm rửa xong thì quay về giường, sau khi tay trong tay nói một tràng ân ái, thì Thẩm Thiên Lăng đã mơ mơ màng màng đánh ngáp, ôm chăn ngủ mất.
Tần Thiếu Vũ tựa người bên cạnh y, nhìn y đến không hề chớp mắt, có chút đau lòng lại có chút buồn cười.
Thẳng thắn mà nói, trên giang hồ người thích Thẩm tiểu thụ tất nhiên nhiều như cá bơi trên sông, kẻ ngưỡng mộ Tần cung chủ cũng không phải ích. Dù sao tuổi còn trẻ mà đã là cao thủ bài danh thứ tư trên võ lâm, phía sau còn có Truy Ảnh Cung giàu không ai có thể sánh bằng, bề ngoài còn rất anh tuấn, hoàn toàn chính là tuyệt thế nam chính trong tiểu thuyết đó biết không! Cho dù đã thành than, nhưng dưới tập tục hiện nay, nam nhân tam thê tứ thiếp thật sự là chuyện rất bình thường, huống chi còn có chuyện nối dõi tông đường trước mắt. Vì vậy những năm gần đây, có không ít người muốn đem nữ nhi, cháu gái, tỷ tỷ, muội muội nhà mình nhét vào Truy Ảnh Cung, cho dù không thể làm chính thê, nhưng làm thiếp cũng xem như có lời.
Đối với việc này, Thẩm Thiên Lăng tất nhiên có biết, nhưng vẫn chưa từng để trong lòng, mặc cho oanh oanh yến yến có nhiều bao nhiêu chăng nữa, thì cũng xem như không tồn tại. chỉ duy độc với Ngâm Vô Sương, dù thế nào đi nữa cũng không thể xem như không thấy. Đối với loại hiện tượng này, lúc đầu Tần Thiếu Vũ cũng rất khó hiểu, nhưng sau này nhờ một câu của Diệp Cẩn đã vạch trần tất cả, “Bởi vì người khác không có uy hiếp đối với y.”
“Chẳng lẽ Ngâm Vô Sương sẽ có uy hiếp với y sao?” Tần Thiếu Vũ vừa bực mình vừa buồn cười.
“Y tất nhiên biết ngươi tâm ý kiên định, không thì cũng sẽ không thành thân với ngươi, nhưng loại chuyện này lại không liên quan tới việc ngươi có kiên định hay không.” Diệp Cẩn nói, “Tình địch là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, là cao thủ bài danh thứ ba, là môn chủ Vô Tuyết Môn, còn từng cùng ngươi kề vai chiến đấu vượt qua sinh tử, quan trọng hơn hết là y vẫn luôn thích ngươi. Kỳ thật dựa theo lẽ thường mà nói, Ngâm Vô Sương càng xứng đôi với ngươi hơn.”
“Ăn nói bậy bạ.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Dù sao đi nữa, ít nhất là vào lúc đầu, Lăng nhi đã luôn tự ti, cảm thấy mình thua kém Ngâm Vô Sương, hâm mộ y có thể cùng ngươi kề vai kháng địch, nên bây giờ mới lo lắng nhiều đến vậy.” Diệp Cẩn vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Năm đó ngươi không dỗ cho tốt, bây giờ mầm bệnh đã bén rễ, cũng chỉ có thể từ từ chữa lành thôi.”
Tần Thiếu Vũ phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.
“Ưm!” Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng lẩm bẩm, vứt chăn chui vào ngực hắn.
“Mơ thấy cái gì ?” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y hỏi nhỏ.
Thẩm Thiên Lăng ngáy ngủ như heo con.
Tần Thiếu Vũ bật cười, gắt gao ôm chặt y.
Đã nói là đứa ngốc a…
Sáng sớm hôm sau, Mộ Hàn Dạ quả nhiên mang theo Hoàng Đại Tiên rời đi. Ám vệ Truy Ảnh Cung rất là không nỡ, lưu luyến chia tay với tiểu đồng bọnnhóm bạn dị quốc, thậm chí còn muốn nắm chặt tay người ta!
Loại hành vi này nhất định phải bị ngăn chặn, thậm chí còn có ảnh vệ Thất Tuyệt quốc rút đao ra.
“Chẳng lẽ lúc này còn muốn đánh hả?” Ám vệ Truy Ảnh Cung cũng hít một ngụm khí lạnh, không đúng kịch bản a, không phải là nên ôm chặt nhau khóc rống lên, rồi hứa hẹn thời gian gặp lại mới đúng sao? ! (Mấy bạn ám vệ Truy Ảnh Cung ba chấm thật^o^)
“Cũng không phải, Vương từng dặn không được gây xung đột với Truy Ảnh Cung.” Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc mặt không chút thay đổi nói, “Ta chỉ định nếu bị sờ trúng tay, thì sẽ chặt luôn.”
Sao lại không nể tình như thế chứ? Ám vệ Truy Ảnh Cung tan nát cõi lòng, tiểu đồng bọnbạn bè thật là vô tình! Ngay sau đó, mọi người liền tập thể rần rần xông lên, người sau tiếp người tiếp sờ tay tiểu đồng bọn, sau đó liền nhanh chóng nhảy ra, dùng ánh mắt vô tội ý như “Không phải muốn chặt sao, vậy mau chặt đi” nhìn bọn họ.
Quả thật người của Truy Ảnh Cung, vừa đê tiện lại vừa thiếu đánh.
Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc hít sâu một hơi, quay đầu nhìn chủ tử nhà mình.
“Nhịn đến lúc này cũng không dễ.” Mộ Hàn Dạ vừa giúp Hoàng Đại Tiên buộc áo choàng, vừa không chút để ý nói, “Mà thôi, cho các ngươi một cơ hội trút căm phẫn.”
Vừa dứt lời, ảnh vệ thất Tuyệt quốc liền ném đao xuống vọt lên, tốc độ có thể nói là sét đánh chớp giật, hiển nhiên đã chờ những lời này từ rất lâu rồi!
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang yên lặng cách xa một chút.
Mặt than cũng sẽ mắt bắn hung quang, không dễ dàng a! Ám vệ Truy Ảnh Cung ai nấy cảm khái, sau đó nhiệt tình cùng tiểu đồng bọn dị quốc hòa thành một khối.
Đúng là hòa thành một khối.
Hậu viện khách sạn trong nhất thời chướng khí mù mịt, Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, “Đã là lúc nào rồi, còn có tâm tình đánh nhau.”
“Mặc kệ bọn họ.” Tần Thiếu Vũ kéo y đi đến trước mặt Mộ Hàn Dạ, “Hai vị thuận buồm xuôi gió.”
“Tất nhiên.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Sớm giải quyết hết đống nhiễu loạn này, Tần huynh mới có thể sớm đến Thất Tuyệt quốc, chúng ta cùng vui vẻ lo liệu hỉ sự.”
“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước miếng.
“Nói sai rồi, là sớm đến Thất Tuyệt quốc, thay ta cùng A Hoàng vui vẻ lo liệu hỉ sự.” Mộ Hàn Dạ ôm lấy Hoàng Đại Tiên, “Nếu còn không thành thân, A Hoàng nhà ta sẽ khóc.”
Hoàng Đại Tiên: …
Ngươi nói thì cứ nói đi, sao mỗi lần đều phải kéo ta theo?
“Thời gian không sớm, chúng ta cũng nên xuất phát.” Mộ Hàn Dạ ôm quyền, “Sau này còn gặp lại.”
“Sau này còn gặp lại.” Mọi người phất tay nói lời từ biệt với hắn, trong lòng đều không nỡ, nhìn theo hai người giục ngựa ra khách sạn. Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đạp ra mớ thuốc dán trên người, cũng thả người nhảy lên lưng ngựa, khói bụi mù mịt rời đi.
Vật biểu tượng giang hồ thở hồng hộc, ngồi xổm trên nóc nhà nhìn theo tiểu đồng bọn rời đi, liều mạng vươn dài cánh tay vẫy vẫy, ánh mắt thật thâm tình!
Không biết sau khi trở về có thể nhờ người mang gia vị lại đây không a, chúng ta đều vô cùng muốn ăn.
Giữa trưa, những người khác cũng rời khỏi khách sạn, rầm rộ đi đến trước cửa Vô Tuyết Môn.
“Xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của ám vệ, dân chúng khó tránh khỏi sinh lòng hiếu kỳ, có người lớn gan liền trực tiếp đến hỏi.
Nhưng ám vệ chỉ là thở dài thật sâu, một chữ cũng không nhiều lời.
Vì thế dân chúng lập tức càng thêm hiếu kì, ai nấy đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho đến buổi chiều mới có tiếng gió truyền ra, nói là lúc Ngâm môn chủ luyện công vô ý tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới mời nhóm Thẩm minh chủ đến giúp đỡ.
Tạo nghiệt a… Dân chúng nghe vậy phân phân thổn thức. Tuy nói Ngâm Vô Sương thường ngày ít khi ra ngoài, tính tình lại lạnh, nhưng Vô Tuyết Môn dù sao cũng là một trong bốn đại môn phái, trấn thủ Đông Bắc cũng làm không ít chuyện tốt, dân chúng vẫn rất có thiện cảm đối với y, thậm chí khi đang viết sách, cũng rất ít khi viết hắn vào —— tuy rằng y quả thật là tình địch của Thẩm công tử, nhưng vào lúc mọi người tạo tình tiết cho thoại bản, vẫn quen với việc để hồ ly ngàn năm Tiêu Mễ Mễ sắm vai phản diện hơn, cho dù nhất định phải dành cho Ngâm môn chủ một vai, thì cũng luôn thích viết y thành Bạch Thược dược thanh lãnh cao ngạo, cô đơn nở rộ trong tuyết chờ người đến hái, kỳ thật cũng có đôi chút làm người yêu mến a!
Cho nên lần này nghe nói y bị thương, dân chúng ít nhiều không khỏi lo lắng. Tin tức một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Thành Hàn Tùng.
“Tất nhiên cũng sẽ truyền đến tai Chu Giác.” Trong phòng nghị sự của Vô Tuyết Môn, Thẩm Thiên Phong nói, “Từ đó, chúng ta cũng có lý do để biến mất một thời gian.”
“Định khi nào xuất phát?” Ngâm Vô Sương hỏi.
“Ngày mai.” Thẩm Thiên Phong nói, “Việc này không nên chậm trễ, đỡ cho kéo dài lại gặp chuyện không may.”
Ngâm Vô Sương gật đầu, “Nếu đã quyết định, tất nhiên càng sớm giải quyết thì càng tốt, nhưng thôn Bắc Tầm nằm dưới vách đá, nếu có chút sơ sẩy, sẽ dễ xảy ra tuyết lở.”
“Đa tạ đã nhắc nhở.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Chúng tôi sẽ cẩn thận.”
“Nếu đã như vậy, thì đêm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt.” Ngâm Vô Sương nói, “Trời Đông Bắc giá rét, ta đã dặn đầu bếp nấu chút canh thịt dê, có thể giúp chư vị chống rét.”
Ngâm Lạc Tuyết nghe vậy thì muốn nói gì đó, nhưng lại bị Ngâm Vô Sương thản nhiên liếc một cái, đành phải thức thời câm miệng.
Đến chiều, trong Vô Tuyết Môn thơm nồng mùi thịt dê, Ngâm Vô Sương ở trong băng thất, tùy tay lật xem một quyển sách.
“Ta nên nói thế nào với ngươi đây.” Ngâm Lạc Tuyết ngồi ngồi bên cạnh y.
“Lại làm sao?” Ngâm Vô Sương cười như không cười.
“Rõ ràng không thích ăn mặn, cần gì để cho khắp nơi toàn là mùi vị này chứ.” Ngâm Lạc Tuyết đi chân trần ngâm mình trong băng thủy.
“Qua một đêm sẽ tan hết thôi.” Ngâm Vô Sương không để tâm.
“Phục ngươi luôn.” Ngâm Lạc Tuyết cởi ngoại bào ngâm mình vào trong nước, nghĩ nghĩ lại nói, “Ngày hôm qua ngươi cùng Liên Thành Cô Nguyệt —— ”
Ngâm Vô Sương tùy tay bắn qua một cánh hoa.
Ngâm Lạc Tuyết che mặt, “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi mà!”
“Ta cũng là tiện tay bắn ra.” Ngâm Vô Sương nhếch khóe môi, tiếp tục chậm rãi lật sách.
“Trên cổ có dấu hôn!” Ngâm Lạc Tuyết chỉ ra sau.
Vẻ mặt Ngâm Vô Sương thoáng cứng đờ, theo bản năng đưa tay sờ lên.
“Quả nhiên là vậy.” Ngâm Lạc Tuyết nhúng toàn thân vào trong hồ, “Ta lừa ngươi thôi, khẩn trương cái gì.”
Ngâm Vô Sương: …
“Kỳ thật Liên Thành thiếu chủ rất tốt.” Ngâm Lạc Tuyết nói, “Nếu ngươi thích, vậy cứ giữ hắn lại đi.” Ánh mắt vô cùng chân thành.
Sau đó hắn lập tức bị ca mình trói trong hồ.
“Không đến mức này đi?” Ngâm Lạc Tuyết dở khóc dở cười.
“Mấy ngày nay ngươi rãnh rỗi lại không chịu luyện công, nhân lúc này tẩy đi nhiệt khí trong cơ thể đi.” Ngâm Vô Sương đứng lên, “Hai canh giờ sau ta sẽ đến thả ngươi ra.”
“Nếu ngươi quên thì sao?” Ngâm Lạc Tuyết ở phía sau y kháng nghị.
“Vậy ngươi cứ ngâm một đêm là được.” Ngâm Vô Sương đi ra ngoài, “Lại không chết được.”
Ngâm Lạc Tuyết: …
Bữa cơm tối nay tuy không thể nói là xa hoa, nhưng có thể xem là lần náo nhiệt nhất của Vô Tuyết Môn trong những năm gần đây. Sau khi ăn cơm xong thì mọi người tự mình trở về phòng, Ngâm Vô Sương vừa đẩy cửa đã thấy Liên Thành Cô Nguyệt đang ở trong phòng.
“Ta đã thả Lạc Tuyết ra rồi.”Liên Thành Cô Nguyệt nói.
“Ngươi thật quan tâm hắn.” Ngâm Vô Sương bật cười.
“Ta càng quan tâm ngươi hơn.” Liên Thành Cô Nguyệt mở ra hộp thức ăn trên bàn, “Đã làm cho ngươi chút cháo thanh đạm, ăn xong thì nghỉ ngơi đi.”
“Bây giờ hình như đã qua giờ cơm chiều.” Ngâm Vô Sương nhìn hắn.
“Ta biết buổi tối ngươi cũng không ăn được bao nhiêu.” Liên Thành Cô Nguyệt đè vai y xuống, để người ngồi lên ghế.
Ngâm Vô Sương cười cười, cầm thìa chậm rãi húp cháo.
“Muốn ta giúp bọn họ sao?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.
“Nếu ngươi muốn thì đi, không muốn thì không đi, hỏi ta làm cái gì.” Ngâm Vô Sương nhìn hắn.
“Theo tình thì ta muốn ở lại đây, theo lí thì ta lại nên đến thôn Bắc Tầm, như vậy mới có thể sớm giải quyết vấn đề. Ta tự mình chọn không được, nên chỉ có thể tới hỏi ngươi.” Liên Thành Cô Nguyệt giúp y gắp chút rau xanh vào chén, “Giúp ta quyết định một lần, được không?”
“Đến thôn Bắc Tầm.” Ngâm Vô Sương nói, “Nhưng âm thầm đi theo là được, không cần nhúng tay quá nhiều.”
“Được.” Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, “Ta để Tiểu Nhiên ở lại chăm sóc ngươi.”
“Chăm sóc ta?” Ngâm Vô Sương buồn cười.
“Không thì ta không yên lòng.” Liên Thành Cô Nguyệt nhìn thẳng vào y, “Ta cũng sẽ mau chóng trở về.”
Ngâm Vô Sương cúi đầu tiếp tục uống cháo, không để ý tới hắn nữa, nhưng cũng không còn cự tuyệt.
Bóng đêm sâu dần, Ngâm Lạc Tuyết ngồi trên nóc nhà đối diện, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng ca ca hắn.
Sau đó liền nhìn thấy Liên Thành Cô Nguyệt đi ra.
Không được a… Ngâm Lạc Tuyết hướng hắn làm ra động tác “ngươi quá yếu rồi”.
Liên Thành Cô Nguyệt cười lắc đầu, xoay người trở về chỗ ở của mình.
Đêm nay tất cả mọi người đều ngủ rất an lành. Vào tối ngày hôm sau, mọi người quả nhiên thừa dịp đêm tối mà đi ra từ cửa sau Vô Tuyết Môn, hướng thẳng về phía Bắc.
Vì tránh đánh cỏ động rắn, lần này bốn người không mang theo bất cứ tùy tùng nào, cho nên ám vệ Truy Ảnh Cung và ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang đều ở lại Vô Tuyết Môn.
“Xin chào.” Vật biểu tượng giang hồ nhiệt tình như lửa, chào hỏi đệ tử Vô Tuyết Môn.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang quyết đoán xoay người trở về phòng.
Tương lai, chỉ sợ là phải cố nhịn a…
Như lời Diệp Cẩn đã nói, có Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong là hai tuyệt thế cao thủ ở đây, đừng nói là đường núi bị băng tuyết che phủ, cho dù có là vách núi cheo leo đầm lầy lầy lội, thì cũng có thể xẹt qua như đi trên đất bằng. Trời hạ tuyết nhỏ, Thẩm Thiên Lăng tuy cả người được bọc kín trong áo choàng, nhưng vẫn bị lạnh đến mặt mày đỏ bừng, đầu ngón tay cũng lạnh buốt.
“Lạnh lắm sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
“Tốt lắm, mặt bị gió thổi thôi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Diệp đại ca cho ta hai khối noãn ngọc, nên cả người không thấy lạnh.”
“Chỉ tiếc hiện tại băng tuyết phủ đầy núi, không thì dịch dung giả thành nông hộ, vậy thì ban ngày chúng ta có thể ngồi xe ngựa đến phương Bắc.” Diệp Cẩn nói, “Nhưng dưới thời tiết này, dân chúng bình thường hẳn là sẽ không ra ngoài, có chút dị động gì sẽ khiến cho Chu Giác đề phong, cho nên chúng ta chỉ có thể gấp rút lên đường vào ban đêm.”
“Ừ, ta biết.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không sao cả.”
Tần Thiếu Vũ lại dùng da gấu bọc y kín thêm chút nữa, rồi mới siết chặt trong lòng tiếp tục đi.
Gió tuyết mờ mịt, may là ven đường có không ít trạm gác ngầm của Vô Tuyết Môn, mọi người ban ngày nghỉ ngơi buổi tối gấp rút lên đường, rốt cục vào ngày thứ sáu đã đến được vùng núi của thôn Bắc Tầm.
“Nơi này cũng có người ở sao?” Đứng trên đỉnh núi đối diện, Thẩm Thiên Lăng vô cùng giật mình. Tuy mấy thành trấn khác ở Đông Bắc cũng bị gió tuyết bao trùm, nhưng mấy nơi đó ít nhất vẫn nhìn ra được là có người ở, đâu có chỗ nào giống ở đây, xung quanh đều là một mảnh trắng xóa, đừng nói là người ở, cho dù muốn tìm căn nhà cũng đã rất khó khăn.
“Nếu không bí mật, Chu Giác cũng sẽ không chọn nơi này để nuôi quân.” Diệp Cẩn kéo chặt áo choàng trên người, “Có bản đồ của Liên Thành Cô Nguyệt, tìm đường không phải chuyện khó. Đợi khi sắc trời tối một chút, chúng ta lập tức có thể đi xem rõ ngọn nguồn.”
Hết
Beta: Kaze
“Tiếp theo chúng ta phải làm sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Trước tiên cứ đến thôn trấn Liên Thành Cô Nguyệt nói đã.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nếu quả thật là vậy, thì lập tức kết hợp với quan phủ tiến hành tiêu diệt toàn bộ. Nếu Chu Giác có thể vì vậy mà xuất hiện thì quá tốt, nhưng nếu hắn vẫn tiếp tục làm rùa đen rút đầu, một là sẽ khiến những thủ hạ khác trong lòng nguội lạnh, hai là triều đình cũng có thể nhân cơ hội tạo uy thế tại Đông Bắc, khiến dân chúng đều biết hắn là hạng người sợ chết, dù sao đi nữa, lần này hành động đối với Đại Sở mà nói thì chỉ có lời không lỗ.”
“Thôn Bắc Tầm, nghe qua cũng là một cái tên tình thơ ý họa.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Cách đây xa không?”
“Nếu cưỡi ngựa, năm ngày là có thể đến.” Diệp Cẩn ở một bên xem bản đồ, “Nhưng đường đi đều nằm trong núi, không biết có bị tuyết đọng vùi lấp không.”
“Nếu không phải đại đội nhân mã gấp rút lên đường, thì mặt đường như thế nào cũng không sao.” Thẩm Thiên Phong nói, “Vách núi vách đá còn có thể lên, huống chi chỉ là một đoạn đường bị tuyết vùi lấp.”
“Này xác định đây là thôn trang?” Thẩm Thiên Lăng đứng bên cạnh tẩu tử y, “Lớn vậy sao, sắp hơn cả một thành trấn.”
“Chỉ sợ tình hình bên trong cũng không đơn giản.” Tần Thiếu Vũ nói, “Việc này không nên chậm trễ, nếu đã quyết định, thì phải sớm hành động, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Vậy ai đi?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Tất nhiên là bốn người cùng đi.” Tần Thiếu Vũ búng búng mũi y.
“Ta cũng đi?” Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn, “Nhưng ta không biết võ công.”
“Mật thám thôi mà, cũng không phải đi đánh nhau.” Tần Thiếu Vũ nói, “Huống hồ có ta ở đây, còn sợ không bảo hộ được một mình ngươi?”
“Cùng đi đi, bằng không để một mình ngươi lại Thành Hàn Tùng, hắn cũng sẽ không yên tâm.” Diệp Cẩn vỗ vỗ bả vai Thẩm Thiên Lăng, “Lúc trước ngươi cũng không phải chưa cùng Thiếu Vũ đi mật thám, không cần quan tâm đến lần này đâu.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cũng không từ chối nữa, huống hồ nói thẳng ra, y vốn là rất muốn cùng đi, nhưng nghĩ nghĩ lại nói, “Chúng ta phải ‘mật thám’ như thế nào?”
Một câu vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc một hồi.
Dân chúng toàn thành đều biết Thẩm công tử đang ở khách sạn trong thành, mà Thẩm Thiên Lăng ngày thường không có việc gì làm thì sẽ ra đường đi bộ giải sầu, mọi người từ lâu đã quen thường hay nhìn thấy y, lần này nếu đột nhiên biến mất hơn mười ngày, trừ phi là kẻ ngốc, bằng không nhất định sẽ nhận ra dị thường. Huống chi nói ngược lại, cho dù y có thể lấy cớ sinh bệnh không ra ngoài, thì vẫn còn có Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong, làm sao vô duyên vô cớ mà bốn người cùng biến mất được, hoàn toàn không hợp lí biết không!
Sau một lát, Thẩm Thiên Lăng quay đầu liếc nhìn Tần Thiếu Vũ một cái.
“Làm sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
“Ta có cách.” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Cách gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.
“… Vô Tuyết Môn.” Thẩm tiểu thụ rầm rì.
Diệp Cẩn âm thầm nháy mắt với Thẩm Thiên Phong.
“Hửm?” Tần Thiếu Vũ ôm y đặt lên bàn, “Vô Tuyết Môn gì, nói rõ xem.”
“Nhàm chán!” Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn những người khác, “Các ngươi không có thể không nghĩ ra, lại hợp tác gạt ta chứ gì.”
“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Phong ho khan.
“…” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, nhìn trời.
“Ngươi có thể tự nghĩ thông suốt là tốt nhất.” Thời khắc mấu chốt, Diệp Cẩn phát huy đầy đủ vai trò của nhân vật tẩu tử, rót ly trà đưa cho y, “Mọi người đều là lo cho ngươi.” Dù sao dựa theo phản ứng khác thường hai ngày nay của y, nếu đột nhiên nói với y rằng mọi người muốn đến Vô Tuyết Môn ở, thì rất khó tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì a.
“Nếu vậy, thì mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi, sáng mai ta mới đi tìm Ngâm môn chủ.” Thẩm Thiên Phong quyết đoán ném đệ đệ cho đệ phu, kéo Diệp Cẩn chạy ra cửa.
Đại nạn xuống đầu tự mình bay, đúng là bản sắc huynh đệ!
Trong phòng an tĩnh lại, Tần Thiếu Vũ ngồi ở trên ghế, ôm y vào trong lòng, “Giận thật sao?”
“Mới không có.” Thẩm Thiên Lăng kéo mặt hắn.
“Còn ói ông có (Còn nói không có).” Tần Thiếu Vũ nói chuyện không rõ ràng, “Kéo ạnh ới ậy, ắp ảy ước iếng òi (Kéo mạnh tới vậy, sắp chảy nước miếng rồi).”
“Đáng đời.” Thẩm Thiên Lăng thấp giọng rầm rì, ghé vào đầu vai hắn giả chết.
“Trước để Ngâm Vô Sương giả vờ luyện công bị thương, sau đó mới thả ra tin tức chúng ta đến Vô Tuyết Môn ở, thì đã có cớ để lâu ngày không thấy.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng y, “Dù sao cũng không ai rãnh tới nổi chạy tới Vô Tuyết Môn để xem rõ thực hư, vậy khi chúng ta âm thầm rời đi mới có thể yên tâm.”
“Ta biết.” Thẩm Thiên Lăng ôm eo hắn.
“Cho nên?” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y thì thầm.
…
Thẩm Thiên Lăng không nói gì, càng ôm hắn chặt hơn, mũi cũng có chút cay, “Hai ngày nay có phải trông ta rất ngốc không?”
“Đồ ngốc.” Tần Thiếu Vũ thở dài, ôm y đứng lên trở về phòng ngủ, muốn đặt y lên giường, nhưng lại không làm được.
Bởi vì Thẩm Thiên Lăng đã sử dụng cả tay lẫn chân để quấn lấy hắn, giống hệt một con bạch tuộc, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ buông ra!
“Sợ ta bị người khác đoạt đi sao?” Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng hỏi.
“Dám!” Thẩm Thiên Lăng rốt cục thả lỏng tay một chút, mắt đỏ hồng nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ đè người vào trong ổ chăn, cúi đầu hôn hôn hai mắt y, “Ngươi một chút cũng không ngốc.”
Không ngốc mới là lạ! Nhớ tới biểu hiện của mình ở Vô Tuyết Môn, Thẩm tiểu thụ liền kéo chăn, che đầu mình lại.
“Ta thích ngươi ghen vì ta.” Tần Thiếu Vũ nằm ở bên cạnh y, “Tuy có chút ngốc, nhưng nếu không như vậy, thì đã không phải ngươi .”
Thẩm Thiên Lăng lăn đến góc tường.
“Được rồi được rồi, qua hết rồi.” Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy y, “Huống hồ hôm nay mọi người đều phải bàn về chuyện của Chu Giác, chắc sẽ không ai chú ý tới ngươi mặc cái gì, không mất mặt đâu.”
“Như vậy mới ngốc đó a.” Thẩm Thiên Lăng xốc chăn lên, xoay người buồn bực nhìn hắn, “Mọi người đều đang bàn bạc chính sự, chỉ có một mình ta là cứ nghĩ xem nên mặc y phục gì!” Nghe được y như đầu có bệnh.
“Bởi vì ngươi thích ta a.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y.
“Ta mới không thích ngươi.” Thẩm Thiên Lăng mạnh miệng, “Ngươi này… họa thủy!”
Không sai, cho dù Thẩm Thiên Lăng và Ngâm Lạc Tuyết hay châm chọc nhau, nhưng cũng sẽ có vài lúc có chung suy nghĩ, vô cùng hiếm hoi.
“Ngẫu nhiên ngốc ngốc một chút cũng không sao.” Tần Thiếu Vũ áp trán mình lên trán y, “Đổi vị trí mà nói, nếu có người muốn cướp ngươi khỏi ta —— ”
“Ngươi cũng sẽ liều mạng so hơn thua với hắn phải không?” Thẩm Thiên Lăng trông mong hỏi.
“Vậy thì không có.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta sẽ trực tiếp đánh chết hắn.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cuồng bạo lực.
“Huống hồ ngươi có thể chủ động đề nghị mọi người đến Vô Tuyết Môn, đã nói lên ngươi vẫn biết lấy đại cục làm trọng.” Tần Thiếu Vũ giúp chỉnh lại tóc cho y, “Cho nên đừng buồn bực nữa, không ai để chuyện hôm nay trong lòng đâu.”
“… Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
“Vậy cho qua chuyện này đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta gọi chút nước ấm lên cho ngươi tắm rửa, sau đó thì đừng nghĩ gì hết mà ngủ một giấc, có được không?”
“Được.” Thẩm Thiên Lăng giật nhẹ tóc hắn, “Ngươi tắm cho ta.”
Tần Thiếu Vũ cười khẽ, “Cầu còn không được.”
Nước ấm nhanh chóng được đưa tới, hai người tắm rửa xong thì quay về giường, sau khi tay trong tay nói một tràng ân ái, thì Thẩm Thiên Lăng đã mơ mơ màng màng đánh ngáp, ôm chăn ngủ mất.
Tần Thiếu Vũ tựa người bên cạnh y, nhìn y đến không hề chớp mắt, có chút đau lòng lại có chút buồn cười.
Thẳng thắn mà nói, trên giang hồ người thích Thẩm tiểu thụ tất nhiên nhiều như cá bơi trên sông, kẻ ngưỡng mộ Tần cung chủ cũng không phải ích. Dù sao tuổi còn trẻ mà đã là cao thủ bài danh thứ tư trên võ lâm, phía sau còn có Truy Ảnh Cung giàu không ai có thể sánh bằng, bề ngoài còn rất anh tuấn, hoàn toàn chính là tuyệt thế nam chính trong tiểu thuyết đó biết không! Cho dù đã thành than, nhưng dưới tập tục hiện nay, nam nhân tam thê tứ thiếp thật sự là chuyện rất bình thường, huống chi còn có chuyện nối dõi tông đường trước mắt. Vì vậy những năm gần đây, có không ít người muốn đem nữ nhi, cháu gái, tỷ tỷ, muội muội nhà mình nhét vào Truy Ảnh Cung, cho dù không thể làm chính thê, nhưng làm thiếp cũng xem như có lời.
Đối với việc này, Thẩm Thiên Lăng tất nhiên có biết, nhưng vẫn chưa từng để trong lòng, mặc cho oanh oanh yến yến có nhiều bao nhiêu chăng nữa, thì cũng xem như không tồn tại. chỉ duy độc với Ngâm Vô Sương, dù thế nào đi nữa cũng không thể xem như không thấy. Đối với loại hiện tượng này, lúc đầu Tần Thiếu Vũ cũng rất khó hiểu, nhưng sau này nhờ một câu của Diệp Cẩn đã vạch trần tất cả, “Bởi vì người khác không có uy hiếp đối với y.”
“Chẳng lẽ Ngâm Vô Sương sẽ có uy hiếp với y sao?” Tần Thiếu Vũ vừa bực mình vừa buồn cười.
“Y tất nhiên biết ngươi tâm ý kiên định, không thì cũng sẽ không thành thân với ngươi, nhưng loại chuyện này lại không liên quan tới việc ngươi có kiên định hay không.” Diệp Cẩn nói, “Tình địch là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, là cao thủ bài danh thứ ba, là môn chủ Vô Tuyết Môn, còn từng cùng ngươi kề vai chiến đấu vượt qua sinh tử, quan trọng hơn hết là y vẫn luôn thích ngươi. Kỳ thật dựa theo lẽ thường mà nói, Ngâm Vô Sương càng xứng đôi với ngươi hơn.”
“Ăn nói bậy bạ.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Dù sao đi nữa, ít nhất là vào lúc đầu, Lăng nhi đã luôn tự ti, cảm thấy mình thua kém Ngâm Vô Sương, hâm mộ y có thể cùng ngươi kề vai kháng địch, nên bây giờ mới lo lắng nhiều đến vậy.” Diệp Cẩn vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Năm đó ngươi không dỗ cho tốt, bây giờ mầm bệnh đã bén rễ, cũng chỉ có thể từ từ chữa lành thôi.”
Tần Thiếu Vũ phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.
“Ưm!” Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng lẩm bẩm, vứt chăn chui vào ngực hắn.
“Mơ thấy cái gì ?” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y hỏi nhỏ.
Thẩm Thiên Lăng ngáy ngủ như heo con.
Tần Thiếu Vũ bật cười, gắt gao ôm chặt y.
Đã nói là đứa ngốc a…
Sáng sớm hôm sau, Mộ Hàn Dạ quả nhiên mang theo Hoàng Đại Tiên rời đi. Ám vệ Truy Ảnh Cung rất là không nỡ, lưu luyến chia tay với tiểu đồng bọnnhóm bạn dị quốc, thậm chí còn muốn nắm chặt tay người ta!
Loại hành vi này nhất định phải bị ngăn chặn, thậm chí còn có ảnh vệ Thất Tuyệt quốc rút đao ra.
“Chẳng lẽ lúc này còn muốn đánh hả?” Ám vệ Truy Ảnh Cung cũng hít một ngụm khí lạnh, không đúng kịch bản a, không phải là nên ôm chặt nhau khóc rống lên, rồi hứa hẹn thời gian gặp lại mới đúng sao? ! (Mấy bạn ám vệ Truy Ảnh Cung ba chấm thật^o^)
“Cũng không phải, Vương từng dặn không được gây xung đột với Truy Ảnh Cung.” Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc mặt không chút thay đổi nói, “Ta chỉ định nếu bị sờ trúng tay, thì sẽ chặt luôn.”
Sao lại không nể tình như thế chứ? Ám vệ Truy Ảnh Cung tan nát cõi lòng, tiểu đồng bọnbạn bè thật là vô tình! Ngay sau đó, mọi người liền tập thể rần rần xông lên, người sau tiếp người tiếp sờ tay tiểu đồng bọn, sau đó liền nhanh chóng nhảy ra, dùng ánh mắt vô tội ý như “Không phải muốn chặt sao, vậy mau chặt đi” nhìn bọn họ.
Quả thật người của Truy Ảnh Cung, vừa đê tiện lại vừa thiếu đánh.
Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc hít sâu một hơi, quay đầu nhìn chủ tử nhà mình.
“Nhịn đến lúc này cũng không dễ.” Mộ Hàn Dạ vừa giúp Hoàng Đại Tiên buộc áo choàng, vừa không chút để ý nói, “Mà thôi, cho các ngươi một cơ hội trút căm phẫn.”
Vừa dứt lời, ảnh vệ thất Tuyệt quốc liền ném đao xuống vọt lên, tốc độ có thể nói là sét đánh chớp giật, hiển nhiên đã chờ những lời này từ rất lâu rồi!
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang yên lặng cách xa một chút.
Mặt than cũng sẽ mắt bắn hung quang, không dễ dàng a! Ám vệ Truy Ảnh Cung ai nấy cảm khái, sau đó nhiệt tình cùng tiểu đồng bọn dị quốc hòa thành một khối.
Đúng là hòa thành một khối.
Hậu viện khách sạn trong nhất thời chướng khí mù mịt, Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, “Đã là lúc nào rồi, còn có tâm tình đánh nhau.”
“Mặc kệ bọn họ.” Tần Thiếu Vũ kéo y đi đến trước mặt Mộ Hàn Dạ, “Hai vị thuận buồm xuôi gió.”
“Tất nhiên.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Sớm giải quyết hết đống nhiễu loạn này, Tần huynh mới có thể sớm đến Thất Tuyệt quốc, chúng ta cùng vui vẻ lo liệu hỉ sự.”
“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước miếng.
“Nói sai rồi, là sớm đến Thất Tuyệt quốc, thay ta cùng A Hoàng vui vẻ lo liệu hỉ sự.” Mộ Hàn Dạ ôm lấy Hoàng Đại Tiên, “Nếu còn không thành thân, A Hoàng nhà ta sẽ khóc.”
Hoàng Đại Tiên: …
Ngươi nói thì cứ nói đi, sao mỗi lần đều phải kéo ta theo?
“Thời gian không sớm, chúng ta cũng nên xuất phát.” Mộ Hàn Dạ ôm quyền, “Sau này còn gặp lại.”
“Sau này còn gặp lại.” Mọi người phất tay nói lời từ biệt với hắn, trong lòng đều không nỡ, nhìn theo hai người giục ngựa ra khách sạn. Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đạp ra mớ thuốc dán trên người, cũng thả người nhảy lên lưng ngựa, khói bụi mù mịt rời đi.
Vật biểu tượng giang hồ thở hồng hộc, ngồi xổm trên nóc nhà nhìn theo tiểu đồng bọn rời đi, liều mạng vươn dài cánh tay vẫy vẫy, ánh mắt thật thâm tình!
Không biết sau khi trở về có thể nhờ người mang gia vị lại đây không a, chúng ta đều vô cùng muốn ăn.
Giữa trưa, những người khác cũng rời khỏi khách sạn, rầm rộ đi đến trước cửa Vô Tuyết Môn.
“Xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của ám vệ, dân chúng khó tránh khỏi sinh lòng hiếu kỳ, có người lớn gan liền trực tiếp đến hỏi.
Nhưng ám vệ chỉ là thở dài thật sâu, một chữ cũng không nhiều lời.
Vì thế dân chúng lập tức càng thêm hiếu kì, ai nấy đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho đến buổi chiều mới có tiếng gió truyền ra, nói là lúc Ngâm môn chủ luyện công vô ý tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới mời nhóm Thẩm minh chủ đến giúp đỡ.
Tạo nghiệt a… Dân chúng nghe vậy phân phân thổn thức. Tuy nói Ngâm Vô Sương thường ngày ít khi ra ngoài, tính tình lại lạnh, nhưng Vô Tuyết Môn dù sao cũng là một trong bốn đại môn phái, trấn thủ Đông Bắc cũng làm không ít chuyện tốt, dân chúng vẫn rất có thiện cảm đối với y, thậm chí khi đang viết sách, cũng rất ít khi viết hắn vào —— tuy rằng y quả thật là tình địch của Thẩm công tử, nhưng vào lúc mọi người tạo tình tiết cho thoại bản, vẫn quen với việc để hồ ly ngàn năm Tiêu Mễ Mễ sắm vai phản diện hơn, cho dù nhất định phải dành cho Ngâm môn chủ một vai, thì cũng luôn thích viết y thành Bạch Thược dược thanh lãnh cao ngạo, cô đơn nở rộ trong tuyết chờ người đến hái, kỳ thật cũng có đôi chút làm người yêu mến a!
Cho nên lần này nghe nói y bị thương, dân chúng ít nhiều không khỏi lo lắng. Tin tức một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Thành Hàn Tùng.
“Tất nhiên cũng sẽ truyền đến tai Chu Giác.” Trong phòng nghị sự của Vô Tuyết Môn, Thẩm Thiên Phong nói, “Từ đó, chúng ta cũng có lý do để biến mất một thời gian.”
“Định khi nào xuất phát?” Ngâm Vô Sương hỏi.
“Ngày mai.” Thẩm Thiên Phong nói, “Việc này không nên chậm trễ, đỡ cho kéo dài lại gặp chuyện không may.”
Ngâm Vô Sương gật đầu, “Nếu đã quyết định, tất nhiên càng sớm giải quyết thì càng tốt, nhưng thôn Bắc Tầm nằm dưới vách đá, nếu có chút sơ sẩy, sẽ dễ xảy ra tuyết lở.”
“Đa tạ đã nhắc nhở.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Chúng tôi sẽ cẩn thận.”
“Nếu đã như vậy, thì đêm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt.” Ngâm Vô Sương nói, “Trời Đông Bắc giá rét, ta đã dặn đầu bếp nấu chút canh thịt dê, có thể giúp chư vị chống rét.”
Ngâm Lạc Tuyết nghe vậy thì muốn nói gì đó, nhưng lại bị Ngâm Vô Sương thản nhiên liếc một cái, đành phải thức thời câm miệng.
Đến chiều, trong Vô Tuyết Môn thơm nồng mùi thịt dê, Ngâm Vô Sương ở trong băng thất, tùy tay lật xem một quyển sách.
“Ta nên nói thế nào với ngươi đây.” Ngâm Lạc Tuyết ngồi ngồi bên cạnh y.
“Lại làm sao?” Ngâm Vô Sương cười như không cười.
“Rõ ràng không thích ăn mặn, cần gì để cho khắp nơi toàn là mùi vị này chứ.” Ngâm Lạc Tuyết đi chân trần ngâm mình trong băng thủy.
“Qua một đêm sẽ tan hết thôi.” Ngâm Vô Sương không để tâm.
“Phục ngươi luôn.” Ngâm Lạc Tuyết cởi ngoại bào ngâm mình vào trong nước, nghĩ nghĩ lại nói, “Ngày hôm qua ngươi cùng Liên Thành Cô Nguyệt —— ”
Ngâm Vô Sương tùy tay bắn qua một cánh hoa.
Ngâm Lạc Tuyết che mặt, “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi mà!”
“Ta cũng là tiện tay bắn ra.” Ngâm Vô Sương nhếch khóe môi, tiếp tục chậm rãi lật sách.
“Trên cổ có dấu hôn!” Ngâm Lạc Tuyết chỉ ra sau.
Vẻ mặt Ngâm Vô Sương thoáng cứng đờ, theo bản năng đưa tay sờ lên.
“Quả nhiên là vậy.” Ngâm Lạc Tuyết nhúng toàn thân vào trong hồ, “Ta lừa ngươi thôi, khẩn trương cái gì.”
Ngâm Vô Sương: …
“Kỳ thật Liên Thành thiếu chủ rất tốt.” Ngâm Lạc Tuyết nói, “Nếu ngươi thích, vậy cứ giữ hắn lại đi.” Ánh mắt vô cùng chân thành.
Sau đó hắn lập tức bị ca mình trói trong hồ.
“Không đến mức này đi?” Ngâm Lạc Tuyết dở khóc dở cười.
“Mấy ngày nay ngươi rãnh rỗi lại không chịu luyện công, nhân lúc này tẩy đi nhiệt khí trong cơ thể đi.” Ngâm Vô Sương đứng lên, “Hai canh giờ sau ta sẽ đến thả ngươi ra.”
“Nếu ngươi quên thì sao?” Ngâm Lạc Tuyết ở phía sau y kháng nghị.
“Vậy ngươi cứ ngâm một đêm là được.” Ngâm Vô Sương đi ra ngoài, “Lại không chết được.”
Ngâm Lạc Tuyết: …
Bữa cơm tối nay tuy không thể nói là xa hoa, nhưng có thể xem là lần náo nhiệt nhất của Vô Tuyết Môn trong những năm gần đây. Sau khi ăn cơm xong thì mọi người tự mình trở về phòng, Ngâm Vô Sương vừa đẩy cửa đã thấy Liên Thành Cô Nguyệt đang ở trong phòng.
“Ta đã thả Lạc Tuyết ra rồi.”Liên Thành Cô Nguyệt nói.
“Ngươi thật quan tâm hắn.” Ngâm Vô Sương bật cười.
“Ta càng quan tâm ngươi hơn.” Liên Thành Cô Nguyệt mở ra hộp thức ăn trên bàn, “Đã làm cho ngươi chút cháo thanh đạm, ăn xong thì nghỉ ngơi đi.”
“Bây giờ hình như đã qua giờ cơm chiều.” Ngâm Vô Sương nhìn hắn.
“Ta biết buổi tối ngươi cũng không ăn được bao nhiêu.” Liên Thành Cô Nguyệt đè vai y xuống, để người ngồi lên ghế.
Ngâm Vô Sương cười cười, cầm thìa chậm rãi húp cháo.
“Muốn ta giúp bọn họ sao?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.
“Nếu ngươi muốn thì đi, không muốn thì không đi, hỏi ta làm cái gì.” Ngâm Vô Sương nhìn hắn.
“Theo tình thì ta muốn ở lại đây, theo lí thì ta lại nên đến thôn Bắc Tầm, như vậy mới có thể sớm giải quyết vấn đề. Ta tự mình chọn không được, nên chỉ có thể tới hỏi ngươi.” Liên Thành Cô Nguyệt giúp y gắp chút rau xanh vào chén, “Giúp ta quyết định một lần, được không?”
“Đến thôn Bắc Tầm.” Ngâm Vô Sương nói, “Nhưng âm thầm đi theo là được, không cần nhúng tay quá nhiều.”
“Được.” Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, “Ta để Tiểu Nhiên ở lại chăm sóc ngươi.”
“Chăm sóc ta?” Ngâm Vô Sương buồn cười.
“Không thì ta không yên lòng.” Liên Thành Cô Nguyệt nhìn thẳng vào y, “Ta cũng sẽ mau chóng trở về.”
Ngâm Vô Sương cúi đầu tiếp tục uống cháo, không để ý tới hắn nữa, nhưng cũng không còn cự tuyệt.
Bóng đêm sâu dần, Ngâm Lạc Tuyết ngồi trên nóc nhà đối diện, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng ca ca hắn.
Sau đó liền nhìn thấy Liên Thành Cô Nguyệt đi ra.
Không được a… Ngâm Lạc Tuyết hướng hắn làm ra động tác “ngươi quá yếu rồi”.
Liên Thành Cô Nguyệt cười lắc đầu, xoay người trở về chỗ ở của mình.
Đêm nay tất cả mọi người đều ngủ rất an lành. Vào tối ngày hôm sau, mọi người quả nhiên thừa dịp đêm tối mà đi ra từ cửa sau Vô Tuyết Môn, hướng thẳng về phía Bắc.
Vì tránh đánh cỏ động rắn, lần này bốn người không mang theo bất cứ tùy tùng nào, cho nên ám vệ Truy Ảnh Cung và ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang đều ở lại Vô Tuyết Môn.
“Xin chào.” Vật biểu tượng giang hồ nhiệt tình như lửa, chào hỏi đệ tử Vô Tuyết Môn.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang quyết đoán xoay người trở về phòng.
Tương lai, chỉ sợ là phải cố nhịn a…
Như lời Diệp Cẩn đã nói, có Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong là hai tuyệt thế cao thủ ở đây, đừng nói là đường núi bị băng tuyết che phủ, cho dù có là vách núi cheo leo đầm lầy lầy lội, thì cũng có thể xẹt qua như đi trên đất bằng. Trời hạ tuyết nhỏ, Thẩm Thiên Lăng tuy cả người được bọc kín trong áo choàng, nhưng vẫn bị lạnh đến mặt mày đỏ bừng, đầu ngón tay cũng lạnh buốt.
“Lạnh lắm sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
“Tốt lắm, mặt bị gió thổi thôi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Diệp đại ca cho ta hai khối noãn ngọc, nên cả người không thấy lạnh.”
“Chỉ tiếc hiện tại băng tuyết phủ đầy núi, không thì dịch dung giả thành nông hộ, vậy thì ban ngày chúng ta có thể ngồi xe ngựa đến phương Bắc.” Diệp Cẩn nói, “Nhưng dưới thời tiết này, dân chúng bình thường hẳn là sẽ không ra ngoài, có chút dị động gì sẽ khiến cho Chu Giác đề phong, cho nên chúng ta chỉ có thể gấp rút lên đường vào ban đêm.”
“Ừ, ta biết.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không sao cả.”
Tần Thiếu Vũ lại dùng da gấu bọc y kín thêm chút nữa, rồi mới siết chặt trong lòng tiếp tục đi.
Gió tuyết mờ mịt, may là ven đường có không ít trạm gác ngầm của Vô Tuyết Môn, mọi người ban ngày nghỉ ngơi buổi tối gấp rút lên đường, rốt cục vào ngày thứ sáu đã đến được vùng núi của thôn Bắc Tầm.
“Nơi này cũng có người ở sao?” Đứng trên đỉnh núi đối diện, Thẩm Thiên Lăng vô cùng giật mình. Tuy mấy thành trấn khác ở Đông Bắc cũng bị gió tuyết bao trùm, nhưng mấy nơi đó ít nhất vẫn nhìn ra được là có người ở, đâu có chỗ nào giống ở đây, xung quanh đều là một mảnh trắng xóa, đừng nói là người ở, cho dù muốn tìm căn nhà cũng đã rất khó khăn.
“Nếu không bí mật, Chu Giác cũng sẽ không chọn nơi này để nuôi quân.” Diệp Cẩn kéo chặt áo choàng trên người, “Có bản đồ của Liên Thành Cô Nguyệt, tìm đường không phải chuyện khó. Đợi khi sắc trời tối một chút, chúng ta lập tức có thể đi xem rõ ngọn nguồn.”
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất