Chương 88: Kha Bố của Chi Lý không để bắt nạt!
Sóng biển tựa như vòng tay rộng lớn nhào tới gần, những bộ đồ bơi đủ màu phập phồng trên mặt biển. Kha Bố giống một thi thế còn sót lại tại hiện trường phạm tội nằm dưới ô che nắng, gần đây cậu cứ phơi mặt ra nắng nên đen đi nhiều, vươn tay cầm lấy hộp sữa bên cạnh đưa mắt tìm kiếm Chi Lý trong biển, không thấy đầu. Cậu cắn ống hút, uống cạn chút sữa còn
lại trong hộp, sau đó đứng dậy, duỗi thắt lưng, đi về phía bờ biển, mùa hè này cậu đưa ra một mục tiêu cho mình, phải rèn luyện thân thể cho đẹp hơn. Đối với nhà họ Chi cậu lo lắng rất nhiều chuyện, hiện tại điều khiến cậu lo lắng nhất chính là chắc
chắn năm sau trình độ lão hóa của mình sẽ vượt lên dẫn đầu, có Lam Ngân và Chi Tả Ti trấn thủ hai bên khiến cậu nhận ra sự thật, hận không thế trộm một ít gen di truyền về người mình.
Cậu nhảy xuống biển, nhiệm vụ hôm nay là ngủ 15 tiếng, bơi 50 mét trong biển. Một cơn sóng lớn ập tới, Kha Bố bị sức mạnh bất thình lình này bức lui về sau, dụng vào một cô gái, Kha Bố vuốt nước trên mặt, miễn cưỡng mở mắt: “Thật xin lỗi.” Lúc này mới thấy rõ cô gái tầm tuổi Đóa Lạp, tóc nhuộm đỏ, trên vai có vài hình xăm, một bên tai đeo đầy khuyên, cô ta trừng mắt lạnh lùng nhìn Kha Bố, không nói gì. Lại một cơn sóng nữa xô tới, cả hai người đều không đứng vững, Kha Bố bị sặc không mở nổi mắt, chỉ cảm thấy tay quơ lung tung đụung phải cái gì đó, cơn
sóng qua đi, Kha Bố mới từ trong nước đứng dậy, chưa kip phản ứng đã ăn ngay một cái tát, mặt đau đớn nóng rát, nhíu mày:
“Làm gì vậy.” Cô gái ở trong nước chỉ lộ ra bờ vai một tay ôm ngực, lại chuẩn bị đánh người: “Biến thái.”
“Cô mắng ai đó, ai biến thái.” Kha Bố tức giận chỉ tay vào mặt cô ta, thứ cầm trong tay lại là một cái áo bơi.
“Tiểu Tiểu, sao vậy?” Hai, ba cậu con trai xúm lại gần, hình như là bạn của cái có Tiểu Tiểu này, đều sàm sàm tuổi nhau, tóc đủ mọi màu sắc, xem ra là một lũ ăn chơi trác táng.
“Anh ta quấy rối tớ.”
“Hiểu lầm rồi.” Kha Bố theo bản năng buông cái áo trong tay ra, chỉ thấy cái áo trôi theo sóng càng lúc càng xa, dưới ánh mặt trời chiếu rọi một cậu trai tóc màu xanh pha tím đẩy vai Kha Bố:
“Muốn gây chuyện phải không.”
“Không phải.” Kha Bố không muốn dây dưa, đang định xoay người bỏ đi, nhưng tay phải bị kéo lại. Cậu trai tóc nâu vươn tay muốn đánh Kha Bố, bị Kha Bố nhanh nhẹn né tránh, nhiều năm đứng bên cạnh Chi Lý cũng không uống phí.Không có bản năng tránh né nguy hiểm, sao cậu có thể sống tới bây giờ.
Tóc nâu cảm thấy mất mặt nói: “Cứ thế mà đi à ?”
“Chứ các cậu còn muốn thế nào, tôi quả thật rất có lỗi với cô bạn kia, nhưng tôi nhớ rõ chưa đắc tội gì với các cậu, tôi tuột quần các cậu à.”
“Gớm nhỉ, nhìn đã biết là một thằng nghèo kiết xác, còn cho mình giỏi, mày là cái éo gì. Ai cho phép mày bơi ở đây, chẳng phải mày nên đến chỗ dành cho lũ binh dân à?” Nghe tóc nâu nói vậy Kha Bố lúc này mới chủ ý tới, bên đây quả thật ít người hơn, phỏng chừng mấy tên này ỷ nhà mình có tiền muốn làm gì
thì làm, không cho người khác bơi ở chỗ này.
Kha Bố cũng chẳng phải loại người quang minh chính đại, thậm chí lười xung đột với người khác lãng phí thể lực của mình: “Tôi đây liền cáo từ đến khu bình dân.”
“CMN, quấy rối bạn gái tao xong còn muốn chạy.“
“Tôi chắc chắn nhóm quý tộc các cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, cô ta không phải mẫu người ưa thích của tôi, tôi đào đâu ra hứng thú quấy rồi cô ta.”
Tóc xanh cười nhạo: “Chẳng lẽ anh thích con trai?” Vốn định chọc giận Kha Bố, kết quả Kha Bố nhún nhún vai: “Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
Mấy cậu trai kia lập tức cách xa Kha Bố, dáng vẻ chán ghét:
“Kinh tởm, tránh ra."
“Tôi không đi nữa đấy.”Cười nhạo hay vũ nhục cậu chuyện nào khác cậu có thể bỏ qua, nhưng mà về chuyện này, lại khiến cậu cố chấp không chịu nhượng bộ. Một cậu trai tóc đen đứng cuối cùng trông có vẻ bình thường nhất, trên ngực đeo cây thánh giá,
dùng ánh mắt chán ghét nhìn Kha Bố: “Mẹ tôi nói, những người như anh là có bệnh, nên chết hết đi. Các người vĩnh viễn sẽ không được thượng đế che chở, kinh thành đã nói, Nếu một người nam nằm cùng một người nam khác, như nằm cùng người nữ, thi hai người đó đến hẳn phải bị xử tử, vì họ đã làm một sự
gớm ghiếc; huyết họ sẽ đổ lại trên mình họ ._(Lê vi ký 20: 13)
Lần đầu tiên nghe được lời nói ác độc trắng trợn như vậy khiến Kha Bố nhất thời không biết đáp lại thế nào, cậu lựa chọn đứng nguyên tại chỗ chịu nhục, nhưng không phải nỗi nhục khi mình không thể đánh trả, mặt cậu bắt đầu mất đi huyết sắc, cậu có thể
kiêu ngạo thừa nhận tình yêu của mình, cậu cứ tưởng bản thân đã đủ kiên cường, nhưng tưởng tượng và sự thật là hai khái niệm có sự chênh lệch rất lớn, cậu muốn nói gì đó, rằng mình không mắc bệnh, nói mình không tin Thượng đế, nhưng cảm thấy những lời ấy yếu ớt không đáng kể.
“Mau cút sang chỗ khác, đừng đem cái bệnh kinh tởm của mày lây cho chúng tao.” Tóc nâu định vươn tay đẩy Kha Bố đang chìm vào suy nghĩ, bỗng kêu lên sợ hãi, bị kéo xuống biển, tóc nâu nhanh chóng biến mất sau làn nước. Trong khi những người khác còn đang kinh ngạc chưa lấy lại được tinh thần, Chi Lý nhỏ
người lên từ mặt biển xanh lam, giọt nước theo tóc của hắn chảy xuống, lướt qua khuôn mặt ưa nhìn, lướt qua làn da của hắn, cuối cùng dung hợp với mặt biển. Sự xuất hiện của Chi Lý tựa như roi sắt lôi Kha Bố ra khỏi suy nghĩ hỗn độn, cũng khiến cậu trở nên bất an không thể nhúc nhích.
“Chi Lý?” Kha Bố nhẹ giọng gọi.
Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn thoáng qua dáng vé ngây thơ nhu nhược của Đóa Lạp, mặt lộ vẻ khinh bỉ, tự tin lên đôi chút: “Là anh ta quấy rồi tôi, tôi đánh anh ta thì sao.”
“Thi sao?” Con ngươi Chi Lý mang theo nguy hiểm, nhìn cả đám: “Người của tôi, các người cũng dám động vào?”
Đọa Lạp tựa như nhận được mệnh lệnh, nhảy lên lưng Tiểu Tiểu, hai chân khóa chặt khiến cô ta không thể cử động, Đóa Lạp ghé vào tai Tiểu Tiểu, thanh âm ngọt ngào: “Làm sao đây? Chọc anh Chi Lý tức giận, Đóa Lạp cũng sẽ tức giận.” Cô bất thình lình vươn tay giựt xuống hoa tai của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiều
đau đến mức thét chói tai nhưng không giãy ra khỏi Đóa Lạp được.
Tóc đen siết chặt tay, tựa như một mục sư muốn trừ quỷ, trong miệng thì thào lặp đi lặp lại kinh thánh: “Vì trong vòng họ, những người đàn bà đã đổi cách dùng tự nhiên ra cách khác nghịch với tính tự nhiên. Những người đàn ông cũng vậy, bỏ cách dùng tự nhiên của người đàn bà mà hun đốt tình dục người này với kẻ kia, đàn ông cùng đàn ông phạm sự xấu hổ, và chính mình họ phải chịu báo ứng với điều lầm lỗi của mình.” (Kinh Roman l:26-27)
Chi Lý nghiêng đầu, đi đến, đẩy tóc xanh ra, trực tiếp tới trước mặt tóc đen, tóc đen lui từng bước ra sau, ánh mắt Chi Lý lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu ta: “Thượng Đế cũng từng nói không được ghen tỵ, không được có lòng tham, không thể giết người, không được ăn cắp....Trên thế giới này có bao nhiêu người có
thế làm vậy? Đừng có lôi kinh thánh ra nói chuyện với tôi.”
Chi Ly khẩy chiếc vòng cổ có cây thành giá cầm trong tay thưởng thức, thanh âm giống như ma quỷ đến từ địa ngục, hấp dẫn mà lạnh lẽo: “Nếu Thượng đế dám động vào Kha Bố, tôi cũng không tha cho ông ta.”Dứt lời giật vòng cổ ném xuống biển. Chi Lý quay đầu lại vươn tay với Kha Bố: “Đi thôi, về nhà.”
Kha Bố tươi cười, đưa tay cho Chi Lýy, dùng sức gật đầu: “Ừm!”
Đi chưa được vài bước, cậu đột nhiên nhớ ra Đóa Lạp, quay đầu lại nhìn, có nàng đang chơi đùa đến nghiện, tựa hồ không có ý định rời đi.
lại trong hộp, sau đó đứng dậy, duỗi thắt lưng, đi về phía bờ biển, mùa hè này cậu đưa ra một mục tiêu cho mình, phải rèn luyện thân thể cho đẹp hơn. Đối với nhà họ Chi cậu lo lắng rất nhiều chuyện, hiện tại điều khiến cậu lo lắng nhất chính là chắc
chắn năm sau trình độ lão hóa của mình sẽ vượt lên dẫn đầu, có Lam Ngân và Chi Tả Ti trấn thủ hai bên khiến cậu nhận ra sự thật, hận không thế trộm một ít gen di truyền về người mình.
Cậu nhảy xuống biển, nhiệm vụ hôm nay là ngủ 15 tiếng, bơi 50 mét trong biển. Một cơn sóng lớn ập tới, Kha Bố bị sức mạnh bất thình lình này bức lui về sau, dụng vào một cô gái, Kha Bố vuốt nước trên mặt, miễn cưỡng mở mắt: “Thật xin lỗi.” Lúc này mới thấy rõ cô gái tầm tuổi Đóa Lạp, tóc nhuộm đỏ, trên vai có vài hình xăm, một bên tai đeo đầy khuyên, cô ta trừng mắt lạnh lùng nhìn Kha Bố, không nói gì. Lại một cơn sóng nữa xô tới, cả hai người đều không đứng vững, Kha Bố bị sặc không mở nổi mắt, chỉ cảm thấy tay quơ lung tung đụung phải cái gì đó, cơn
sóng qua đi, Kha Bố mới từ trong nước đứng dậy, chưa kip phản ứng đã ăn ngay một cái tát, mặt đau đớn nóng rát, nhíu mày:
“Làm gì vậy.” Cô gái ở trong nước chỉ lộ ra bờ vai một tay ôm ngực, lại chuẩn bị đánh người: “Biến thái.”
“Cô mắng ai đó, ai biến thái.” Kha Bố tức giận chỉ tay vào mặt cô ta, thứ cầm trong tay lại là một cái áo bơi.
“Tiểu Tiểu, sao vậy?” Hai, ba cậu con trai xúm lại gần, hình như là bạn của cái có Tiểu Tiểu này, đều sàm sàm tuổi nhau, tóc đủ mọi màu sắc, xem ra là một lũ ăn chơi trác táng.
“Anh ta quấy rối tớ.”
“Hiểu lầm rồi.” Kha Bố theo bản năng buông cái áo trong tay ra, chỉ thấy cái áo trôi theo sóng càng lúc càng xa, dưới ánh mặt trời chiếu rọi một cậu trai tóc màu xanh pha tím đẩy vai Kha Bố:
“Muốn gây chuyện phải không.”
“Không phải.” Kha Bố không muốn dây dưa, đang định xoay người bỏ đi, nhưng tay phải bị kéo lại. Cậu trai tóc nâu vươn tay muốn đánh Kha Bố, bị Kha Bố nhanh nhẹn né tránh, nhiều năm đứng bên cạnh Chi Lý cũng không uống phí.Không có bản năng tránh né nguy hiểm, sao cậu có thể sống tới bây giờ.
Tóc nâu cảm thấy mất mặt nói: “Cứ thế mà đi à ?”
“Chứ các cậu còn muốn thế nào, tôi quả thật rất có lỗi với cô bạn kia, nhưng tôi nhớ rõ chưa đắc tội gì với các cậu, tôi tuột quần các cậu à.”
“Gớm nhỉ, nhìn đã biết là một thằng nghèo kiết xác, còn cho mình giỏi, mày là cái éo gì. Ai cho phép mày bơi ở đây, chẳng phải mày nên đến chỗ dành cho lũ binh dân à?” Nghe tóc nâu nói vậy Kha Bố lúc này mới chủ ý tới, bên đây quả thật ít người hơn, phỏng chừng mấy tên này ỷ nhà mình có tiền muốn làm gì
thì làm, không cho người khác bơi ở chỗ này.
Kha Bố cũng chẳng phải loại người quang minh chính đại, thậm chí lười xung đột với người khác lãng phí thể lực của mình: “Tôi đây liền cáo từ đến khu bình dân.”
“CMN, quấy rối bạn gái tao xong còn muốn chạy.“
“Tôi chắc chắn nhóm quý tộc các cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, cô ta không phải mẫu người ưa thích của tôi, tôi đào đâu ra hứng thú quấy rồi cô ta.”
Tóc xanh cười nhạo: “Chẳng lẽ anh thích con trai?” Vốn định chọc giận Kha Bố, kết quả Kha Bố nhún nhún vai: “Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
Mấy cậu trai kia lập tức cách xa Kha Bố, dáng vẻ chán ghét:
“Kinh tởm, tránh ra."
“Tôi không đi nữa đấy.”Cười nhạo hay vũ nhục cậu chuyện nào khác cậu có thể bỏ qua, nhưng mà về chuyện này, lại khiến cậu cố chấp không chịu nhượng bộ. Một cậu trai tóc đen đứng cuối cùng trông có vẻ bình thường nhất, trên ngực đeo cây thánh giá,
dùng ánh mắt chán ghét nhìn Kha Bố: “Mẹ tôi nói, những người như anh là có bệnh, nên chết hết đi. Các người vĩnh viễn sẽ không được thượng đế che chở, kinh thành đã nói, Nếu một người nam nằm cùng một người nam khác, như nằm cùng người nữ, thi hai người đó đến hẳn phải bị xử tử, vì họ đã làm một sự
gớm ghiếc; huyết họ sẽ đổ lại trên mình họ ._(Lê vi ký 20: 13)
Lần đầu tiên nghe được lời nói ác độc trắng trợn như vậy khiến Kha Bố nhất thời không biết đáp lại thế nào, cậu lựa chọn đứng nguyên tại chỗ chịu nhục, nhưng không phải nỗi nhục khi mình không thể đánh trả, mặt cậu bắt đầu mất đi huyết sắc, cậu có thể
kiêu ngạo thừa nhận tình yêu của mình, cậu cứ tưởng bản thân đã đủ kiên cường, nhưng tưởng tượng và sự thật là hai khái niệm có sự chênh lệch rất lớn, cậu muốn nói gì đó, rằng mình không mắc bệnh, nói mình không tin Thượng đế, nhưng cảm thấy những lời ấy yếu ớt không đáng kể.
“Mau cút sang chỗ khác, đừng đem cái bệnh kinh tởm của mày lây cho chúng tao.” Tóc nâu định vươn tay đẩy Kha Bố đang chìm vào suy nghĩ, bỗng kêu lên sợ hãi, bị kéo xuống biển, tóc nâu nhanh chóng biến mất sau làn nước. Trong khi những người khác còn đang kinh ngạc chưa lấy lại được tinh thần, Chi Lý nhỏ
người lên từ mặt biển xanh lam, giọt nước theo tóc của hắn chảy xuống, lướt qua khuôn mặt ưa nhìn, lướt qua làn da của hắn, cuối cùng dung hợp với mặt biển. Sự xuất hiện của Chi Lý tựa như roi sắt lôi Kha Bố ra khỏi suy nghĩ hỗn độn, cũng khiến cậu trở nên bất an không thể nhúc nhích.
“Chi Lý?” Kha Bố nhẹ giọng gọi.
Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn thoáng qua dáng vé ngây thơ nhu nhược của Đóa Lạp, mặt lộ vẻ khinh bỉ, tự tin lên đôi chút: “Là anh ta quấy rồi tôi, tôi đánh anh ta thì sao.”
“Thi sao?” Con ngươi Chi Lý mang theo nguy hiểm, nhìn cả đám: “Người của tôi, các người cũng dám động vào?”
Đọa Lạp tựa như nhận được mệnh lệnh, nhảy lên lưng Tiểu Tiểu, hai chân khóa chặt khiến cô ta không thể cử động, Đóa Lạp ghé vào tai Tiểu Tiểu, thanh âm ngọt ngào: “Làm sao đây? Chọc anh Chi Lý tức giận, Đóa Lạp cũng sẽ tức giận.” Cô bất thình lình vươn tay giựt xuống hoa tai của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiều
đau đến mức thét chói tai nhưng không giãy ra khỏi Đóa Lạp được.
Tóc đen siết chặt tay, tựa như một mục sư muốn trừ quỷ, trong miệng thì thào lặp đi lặp lại kinh thánh: “Vì trong vòng họ, những người đàn bà đã đổi cách dùng tự nhiên ra cách khác nghịch với tính tự nhiên. Những người đàn ông cũng vậy, bỏ cách dùng tự nhiên của người đàn bà mà hun đốt tình dục người này với kẻ kia, đàn ông cùng đàn ông phạm sự xấu hổ, và chính mình họ phải chịu báo ứng với điều lầm lỗi của mình.” (Kinh Roman l:26-27)
Chi Lý nghiêng đầu, đi đến, đẩy tóc xanh ra, trực tiếp tới trước mặt tóc đen, tóc đen lui từng bước ra sau, ánh mắt Chi Lý lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu ta: “Thượng Đế cũng từng nói không được ghen tỵ, không được có lòng tham, không thể giết người, không được ăn cắp....Trên thế giới này có bao nhiêu người có
thế làm vậy? Đừng có lôi kinh thánh ra nói chuyện với tôi.”
Chi Ly khẩy chiếc vòng cổ có cây thành giá cầm trong tay thưởng thức, thanh âm giống như ma quỷ đến từ địa ngục, hấp dẫn mà lạnh lẽo: “Nếu Thượng đế dám động vào Kha Bố, tôi cũng không tha cho ông ta.”Dứt lời giật vòng cổ ném xuống biển. Chi Lý quay đầu lại vươn tay với Kha Bố: “Đi thôi, về nhà.”
Kha Bố tươi cười, đưa tay cho Chi Lýy, dùng sức gật đầu: “Ừm!”
Đi chưa được vài bước, cậu đột nhiên nhớ ra Đóa Lạp, quay đầu lại nhìn, có nàng đang chơi đùa đến nghiện, tựa hồ không có ý định rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất