Chương 1
CHƯƠNG 0
Vương Lang yêu Lâm Kì, yêu tận sâu trong tâm khảm.
Khi rảnh rỗi không có việc gì làm, Vương Lang thường hay thủ thỉ bên tai Lâm Kì: “Ngươi có phải hay không từ nhỏ đã thích ta?”
“Không có.” Lâm Kì ngồi trên ghế đọc sách, cả đầu cũng không ngẩng lên.
“Chỉ mạnh miệng!” Vương Lang rút quyển sách quăng xuống, kéo người kia vào lòng mình, không biết xấu hổ mà hỏi một câu: “Cưng có mặc quần lót ta mới mua cho cưng không?”
“Cút!” Lâm Kì mặt không đổi sắc.
“Cho ta xem chút đi!” Tay phải Vương Lang đã không thành thật lần mò xuống bên dưới.
“Ta đếm đến ba, ngươi nhanh lấy móng vuốt ra.”
“Xem một chút thôi.”
“Một”
“Chỉ một chút thôi mà…”
“Hai”
“Hắc hắc, có mặc!”
“Ba”
“Ai nha! Đừng nhéo ta, đau a….”
Đêm hôm đó, Lâm Kì có ý muốn đem cái tên đại lưu manh kia đuổi ra ngoài phòng khách, lại bất lực trước cảnh Vương Lang gắt gao ôm khung cửa không buông, thần sắc vừa ai oán lại vừa thê lương.
Vì thế y chỉ đành đầu hàng, để mặc ai kia chui vào trong chăn, trước là này này, sau đó là kia kia nọ nọ. (=)) tắt đèn rùi, không thấy cái chi hết)
Nửa đêm về sáng, Vương Lang nhìn người đang mệt đến say sưa ngủ trong lòng, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc. Kí ức lần đầu hai người gặp mặt vẫn khắc sâu trong đầu hắn.
.
.
.
Trong câu lạc bộ bóng bàn dành cho thiếu nhi của thành phố có hai cậu bé: một 7 tuổi, một 8 tuổi.
“Cái bàn bên kia cho các ngươi, chúng ta dùng cái bàn này.” Vương Lang cùng đám tiểu đồng bọn túm lại diễu võ dương oai, “Không ai được phép lấy bàn của đối phương nha, nếu không sẽ làm con chó nhỏ!”
Cái bàn bị Vương Lang chiếm nằm sâu bên trong câu lạc bộ, có ánh mặt trời chiếu nên rất sáng sủa, mà cái bàn bên Lâm Kì lại ở một góc âm u, trên mặt bàn còn đọng chút nước.
“Vì cái gì chứ?” Có kẻ bất mãn rống to, nhưng lại bị Lâm Kì kéo lại.
“Được rồi, ai lấn tuyến làm con chó nhỏ nga.” Lâm Kì gật đầu cười, lộ ra mấy cái răng nanh be bé, thuận tay ở giữa hai cái bàn vẽ một cái ranh giới.
Dễ bắt nạt như vậy a… Vương Lang dương dương tự đắc, nhưng bất quá một tiếng đồng hồ sau đã không còn vênh váo như lúc nãy.
Chơi bóng rất nóng nực nên mọi người đều mang theo không ít đồ uống, mà uống xong tự nhiên sẽ cần đi WC. Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà WC và cửa ra đều ở phần bên người ta a!
Lâm Kì cười càng thêm vui vẻ, ngồi ở trên bàn đung đưa chân, nghiêng đầu xem Vương Lang.
Tè dầm hay bị kêu là con chó nhỏ đây? Vương Lang gian nan suy nghĩ, cảm thấy cái nào cũng không thể tiếp thu được, vì thế cắn răng, trèo cửa sổ ra ngoài.
Lầu một cũng không cao lắm, nhưng khổ nỗi bên ngoài là vườn hoa, sắc tường vi nở trông thật chói mắt, cũng vì thế mà Vương Lang sau khi rơi xuống đã biến thành con nhím.
Bảy, tám năm sau, Vương Lang mỗi lần nhớ lại chuyện này đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thời điểm hai người gặp lại nhau, đã là một người năm nhất, một người năm hai trung học.
Ngày kỉ niệm thành lập trường, một thiếu niên mặc sơ mi trắng chơi dương cầm trên sân khấu chỉ với nụ cười và những ngón tay trắng nõn mà làm mê say biết bao con tim học tỷ, học muội trong trường.
“Hắn là ai a?” Vương Lang ngồi trên lan can, bất mãn nhìn nhìn nam sinh kia.
“Vừa mới chuyển đến, tên Lâm Kì.” Hứa Đình đứng một bên thuận miệng trả lời.
“Giả bộ quý tộc làm gì chứ!” Vương Lang trợn mắt.
Sau đó Vương Lang phát hiện, trước giờ học, lúc ăn cơm, tiết thể dục,… ở đâu có nữ sinh là chắc chắn có thể nghe thấy cái tên Lâm Kì.
“Tiểu tử kia có chỗ nào tốt?” Vương Lang nghe riết cũng phiền, vì thế ở căn tin oán giận. “Lớn lên y như con gái, cả ngày giả mù sa mưa cười (giả dối), chân còn không to bằng cánh tay ta!”
Những lời này rơi vào tai Lâm Kì, nhưng y cũng chỉ cười cười không nói, cũng không phản bác lại.
Sau đó đến đại hội thể thao trong trường, Vương Lang trong tiếng hoan hô của nữ sinh toàn trường đã về nhất cự ly chạy 3000m. Bên phải có thầy thể dục hỗ trợ thả lỏng cơ, bên trái có một tiểu nữ sinh đỏ mặt cầm đồ uống, hắn sảng khoái uống nước tăng lực, chuẩn bị nghe lời chúc mừng trên loa.
“Và đây, hạt giống số một của mùa giải, học sinh năm hai Vương Lang đã giành ngôi vị quán quân cự ly chạy 3000m. Trời xanh là của anh, mây trắng là của anh. Trên đường chạy, anh như một con ngựa hoang bị bệng trĩ, rong ruổi trên…”
Thanh âm trên loa bỗng nhiên im bặt, toàn trường trong nháy mắt cũng lặng im, ba giây sau thì tiếng cười bùng nổ.
Từ từ, con ngựa hoang bị trĩ? Vương Lang sắc mặt xanh mét.
Bởi vì đang làm anh hùng nháy mắt liền biến thành trò cười, cho nên cả tháng sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, Vương Lang đi ngoài đường vẫn bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ngày hôm đó xem mấy tờ ghi chép của Lâm Kì trong lúc phát thanh thì thấy, chữ y cũng ngăn nắp gọn gàng y như người. Thế nhưng chữ đẹp như thế sao lại có thể viết ra mấy lời thất đức vậy chứ?
Hùng hùng hổ hổ đi hỏi y, y ở trước mặt giáo viên lại bày ra một vẻ học sinh ngoan hiền hướng mình giải thích: “Thật xin lỗi, lỡ bút viết nhầm thôi.” Trên gương mặt là nụ cười thuần lương vô hại, nhưng ánh mắt rõ ràng là nói: ta cố ý đấy!
Ta và ngươi thề bất lưỡng tập (không đội trời chung =)), Vương Lang oán giận trong lòng.
Vốn đã quyết định xem y như không khí mà lờ đi, không ngờ vào một ngày đẹp trời, vừa đi học về đã thấy Lâm Kì đang chễm chệ ngồi trên ghế sô pha nhà mình.
“Ngươi tới nhà ta làm cái gì?” Vương Lang bạo hoả.
Lâm Kì cũng một bộ oán giận, tâm nói: ai muốn đến a.
Giới thiệu xong mới biết, té ra cha mẹ hai bên là bạn tốt. Chỉ là có hai vị phụ huynh vô trách nhiệm muốn đi du lịch châu Âu, nên quăng đứa con cho bạn mình nhờ nuôi.
“Phòng ngủ này là của ngươi, toilet này của ngươi. Phòng khách, nhà bếp, phòng ăn dưới lầu chia mỗi người một nửa.” Vương Lang lại bắt đầu phân chia lãnh địa.
Lâm Kì đầu tiên là trợn mắt, sau đó khoé miệng hơi cong lên, cuối cùng phun ra một câu: “Ai lấn tuyến là con chó nhỏ.”
Đây một màn quen thuộc đến kì lạ khiến Vương Lang mục trừng khẩu ngốc: “Ngươi… ngươi… ngươi chính là…”
“Là ta.” Lâm Kì cười đến mắt loan loan (mắt cong hình trăng khuyết) “Xin chào, con nhím nhỏ.”
“Hanh!” Vương Lang tức giận đóng sập cửa phòng, ngã lên giường cảm khái, đây là cái nghiệt duyên gì a!
Vậy là cuộc sống chung của đôi bạn trẻ cứ như thế mà chậm rãi bắt đầu. Đăng bởi: admin
Vương Lang yêu Lâm Kì, yêu tận sâu trong tâm khảm.
Khi rảnh rỗi không có việc gì làm, Vương Lang thường hay thủ thỉ bên tai Lâm Kì: “Ngươi có phải hay không từ nhỏ đã thích ta?”
“Không có.” Lâm Kì ngồi trên ghế đọc sách, cả đầu cũng không ngẩng lên.
“Chỉ mạnh miệng!” Vương Lang rút quyển sách quăng xuống, kéo người kia vào lòng mình, không biết xấu hổ mà hỏi một câu: “Cưng có mặc quần lót ta mới mua cho cưng không?”
“Cút!” Lâm Kì mặt không đổi sắc.
“Cho ta xem chút đi!” Tay phải Vương Lang đã không thành thật lần mò xuống bên dưới.
“Ta đếm đến ba, ngươi nhanh lấy móng vuốt ra.”
“Xem một chút thôi.”
“Một”
“Chỉ một chút thôi mà…”
“Hai”
“Hắc hắc, có mặc!”
“Ba”
“Ai nha! Đừng nhéo ta, đau a….”
Đêm hôm đó, Lâm Kì có ý muốn đem cái tên đại lưu manh kia đuổi ra ngoài phòng khách, lại bất lực trước cảnh Vương Lang gắt gao ôm khung cửa không buông, thần sắc vừa ai oán lại vừa thê lương.
Vì thế y chỉ đành đầu hàng, để mặc ai kia chui vào trong chăn, trước là này này, sau đó là kia kia nọ nọ. (=)) tắt đèn rùi, không thấy cái chi hết)
Nửa đêm về sáng, Vương Lang nhìn người đang mệt đến say sưa ngủ trong lòng, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc. Kí ức lần đầu hai người gặp mặt vẫn khắc sâu trong đầu hắn.
.
.
.
Trong câu lạc bộ bóng bàn dành cho thiếu nhi của thành phố có hai cậu bé: một 7 tuổi, một 8 tuổi.
“Cái bàn bên kia cho các ngươi, chúng ta dùng cái bàn này.” Vương Lang cùng đám tiểu đồng bọn túm lại diễu võ dương oai, “Không ai được phép lấy bàn của đối phương nha, nếu không sẽ làm con chó nhỏ!”
Cái bàn bị Vương Lang chiếm nằm sâu bên trong câu lạc bộ, có ánh mặt trời chiếu nên rất sáng sủa, mà cái bàn bên Lâm Kì lại ở một góc âm u, trên mặt bàn còn đọng chút nước.
“Vì cái gì chứ?” Có kẻ bất mãn rống to, nhưng lại bị Lâm Kì kéo lại.
“Được rồi, ai lấn tuyến làm con chó nhỏ nga.” Lâm Kì gật đầu cười, lộ ra mấy cái răng nanh be bé, thuận tay ở giữa hai cái bàn vẽ một cái ranh giới.
Dễ bắt nạt như vậy a… Vương Lang dương dương tự đắc, nhưng bất quá một tiếng đồng hồ sau đã không còn vênh váo như lúc nãy.
Chơi bóng rất nóng nực nên mọi người đều mang theo không ít đồ uống, mà uống xong tự nhiên sẽ cần đi WC. Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà WC và cửa ra đều ở phần bên người ta a!
Lâm Kì cười càng thêm vui vẻ, ngồi ở trên bàn đung đưa chân, nghiêng đầu xem Vương Lang.
Tè dầm hay bị kêu là con chó nhỏ đây? Vương Lang gian nan suy nghĩ, cảm thấy cái nào cũng không thể tiếp thu được, vì thế cắn răng, trèo cửa sổ ra ngoài.
Lầu một cũng không cao lắm, nhưng khổ nỗi bên ngoài là vườn hoa, sắc tường vi nở trông thật chói mắt, cũng vì thế mà Vương Lang sau khi rơi xuống đã biến thành con nhím.
Bảy, tám năm sau, Vương Lang mỗi lần nhớ lại chuyện này đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thời điểm hai người gặp lại nhau, đã là một người năm nhất, một người năm hai trung học.
Ngày kỉ niệm thành lập trường, một thiếu niên mặc sơ mi trắng chơi dương cầm trên sân khấu chỉ với nụ cười và những ngón tay trắng nõn mà làm mê say biết bao con tim học tỷ, học muội trong trường.
“Hắn là ai a?” Vương Lang ngồi trên lan can, bất mãn nhìn nhìn nam sinh kia.
“Vừa mới chuyển đến, tên Lâm Kì.” Hứa Đình đứng một bên thuận miệng trả lời.
“Giả bộ quý tộc làm gì chứ!” Vương Lang trợn mắt.
Sau đó Vương Lang phát hiện, trước giờ học, lúc ăn cơm, tiết thể dục,… ở đâu có nữ sinh là chắc chắn có thể nghe thấy cái tên Lâm Kì.
“Tiểu tử kia có chỗ nào tốt?” Vương Lang nghe riết cũng phiền, vì thế ở căn tin oán giận. “Lớn lên y như con gái, cả ngày giả mù sa mưa cười (giả dối), chân còn không to bằng cánh tay ta!”
Những lời này rơi vào tai Lâm Kì, nhưng y cũng chỉ cười cười không nói, cũng không phản bác lại.
Sau đó đến đại hội thể thao trong trường, Vương Lang trong tiếng hoan hô của nữ sinh toàn trường đã về nhất cự ly chạy 3000m. Bên phải có thầy thể dục hỗ trợ thả lỏng cơ, bên trái có một tiểu nữ sinh đỏ mặt cầm đồ uống, hắn sảng khoái uống nước tăng lực, chuẩn bị nghe lời chúc mừng trên loa.
“Và đây, hạt giống số một của mùa giải, học sinh năm hai Vương Lang đã giành ngôi vị quán quân cự ly chạy 3000m. Trời xanh là của anh, mây trắng là của anh. Trên đường chạy, anh như một con ngựa hoang bị bệng trĩ, rong ruổi trên…”
Thanh âm trên loa bỗng nhiên im bặt, toàn trường trong nháy mắt cũng lặng im, ba giây sau thì tiếng cười bùng nổ.
Từ từ, con ngựa hoang bị trĩ? Vương Lang sắc mặt xanh mét.
Bởi vì đang làm anh hùng nháy mắt liền biến thành trò cười, cho nên cả tháng sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, Vương Lang đi ngoài đường vẫn bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ngày hôm đó xem mấy tờ ghi chép của Lâm Kì trong lúc phát thanh thì thấy, chữ y cũng ngăn nắp gọn gàng y như người. Thế nhưng chữ đẹp như thế sao lại có thể viết ra mấy lời thất đức vậy chứ?
Hùng hùng hổ hổ đi hỏi y, y ở trước mặt giáo viên lại bày ra một vẻ học sinh ngoan hiền hướng mình giải thích: “Thật xin lỗi, lỡ bút viết nhầm thôi.” Trên gương mặt là nụ cười thuần lương vô hại, nhưng ánh mắt rõ ràng là nói: ta cố ý đấy!
Ta và ngươi thề bất lưỡng tập (không đội trời chung =)), Vương Lang oán giận trong lòng.
Vốn đã quyết định xem y như không khí mà lờ đi, không ngờ vào một ngày đẹp trời, vừa đi học về đã thấy Lâm Kì đang chễm chệ ngồi trên ghế sô pha nhà mình.
“Ngươi tới nhà ta làm cái gì?” Vương Lang bạo hoả.
Lâm Kì cũng một bộ oán giận, tâm nói: ai muốn đến a.
Giới thiệu xong mới biết, té ra cha mẹ hai bên là bạn tốt. Chỉ là có hai vị phụ huynh vô trách nhiệm muốn đi du lịch châu Âu, nên quăng đứa con cho bạn mình nhờ nuôi.
“Phòng ngủ này là của ngươi, toilet này của ngươi. Phòng khách, nhà bếp, phòng ăn dưới lầu chia mỗi người một nửa.” Vương Lang lại bắt đầu phân chia lãnh địa.
Lâm Kì đầu tiên là trợn mắt, sau đó khoé miệng hơi cong lên, cuối cùng phun ra một câu: “Ai lấn tuyến là con chó nhỏ.”
Đây một màn quen thuộc đến kì lạ khiến Vương Lang mục trừng khẩu ngốc: “Ngươi… ngươi… ngươi chính là…”
“Là ta.” Lâm Kì cười đến mắt loan loan (mắt cong hình trăng khuyết) “Xin chào, con nhím nhỏ.”
“Hanh!” Vương Lang tức giận đóng sập cửa phòng, ngã lên giường cảm khái, đây là cái nghiệt duyên gì a!
Vậy là cuộc sống chung của đôi bạn trẻ cứ như thế mà chậm rãi bắt đầu. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất