Ta Ở Thế Giới Ma Pháp Làm Xây Dựng
Chương 4: Thịt nướng không ngon
Mỗi nam nhân đều có giấc mộng xưng bá thiên hạ.
Chỉ tiếc giấc mộng này đối với Khang Nam, trực tiếp đứt đoạn ở đầu nguồn.
Cậu đã bị mất tài chính cá nhân bởi một hệ thống không đáng tin cậy, và bây giờ cậu sẽ thay đổi thế giới trở nên tuyệt vời, nhưng cậu chỉ có thể làm ruộng để kiếm sống.
Làm ruộng liền làm ruộng, có gì đặc biệt? Cậu đã làm giàu từ việc làm ruộng ở Trung Quốc Đại lục! Không làm ruộng thì ăn gì uống gì? Nếu bạn không ăn uống đầy đủ, thì bạn có thể lấy cái gì để cò kè mặc cả với người ta? Chính mình một đầu bẩn thỉu trùm chăn nỉ trên đầu tóc sao??
Da đầu nóng ran, Khang Nam yên lặng mà đem cả người mình đều vùi vào trong nước.
Đã tắm rửa sạch sẽ, hận không thể xuống dưới nắm mười cân bùn. May mà trong bồn tắm nước cũng nhiều, bằng không cũng chưa chắc có thể đem mình tắm rữa sạch sẽ. Không biết có phải hay không là ma pháp làm ra, cậu tắm đến hơn 1 giờ, cả người đều có chút choáng váng, nước này vẫn duy trì nhiệt độ nóng ấm, phảng phất như thân thể mình ở ôn tuyền.
Không có gì ngạc nhiên khi mọi người đều ỷ lại ma pháp...
Khang Nam ngất ngây từ bên trong bồn tắm bò ra ngoài, mang theo một cái khăn sạch sẽ bao bọc chính mình, xấu hổ ngượng ngùng hướng ra phòng thay quần áo.
"Ta xem thấy bên ngoài tuyết rất lớn, thế nhưng trong phòng một chút cũng không lạnh nhỉ."
Hệ thống phát ra một ít âm thanh hơi ồn ào, một lát sau một giọng nam nhân nhẹ nhàng nói: "Bởi vì trong phòng có Ma pháp thạch, Ma pháp thạch có thể bảo trì nhiệt độ trong phòng, có thể làm ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè."
Khang Nam bị giọng nam dịu dàng này làm cho kích động, hai chân gần như mềm nhũn ra. "Quái, ngươi còn có chức năng này sao? Giọng nói của ngươi đều là điện tử hợp thành?"
Giọng nam nhẹ nhàng cười nói: "Đúng vậy, sau vài lần điều tra và đối chiếu, ta thấy rằng bệ hạ yêu thích loại giọng nói này hơn. Về sau ta có thể vì ngài phục vụ, có được không?"
Khang Nam siết chặt khung cửa phòng thay đồ, gật đầu như củ tỏi, "Có thể có thể, quá có thể!" Nếu trước đây nghe nói âm thanh ngự tỷ và loli vẫn nguyện ý cò kè mặc cả, nhưng bây giờ nghe loại âm thành này đối với mình quả thực là cực phẩm giọng nam, hận không thể đem mình hết thảy đều lấy ra cho hắn.
Ra giá làm cái gì? Điều này một chút cũng không khó chịu lắm?
Sau khi gật đầu, Khang Nam lại tự có chút phỉ nhổ chính mình. Là lão cẩu độc thân hơn 30 năm, nó chẳng qua chỉ là một giọng nói tổng hợp điện tử của AI mà thôi, liền khiến mình trở nên bị cuốn hút đến mức đánh mất đi sự ổn định mà một người đàn ông trưởng thành nên có.
Cậu ho khan một cái rồi nói: " Ngươi mới vừa nói Ma pháp thạch? Không phải ma pháp bị cấm ở đất nước này sao?" Vừa nói chuyện vừa lục lọi lấy quần áo để mặc.
Thế giới ma pháp này tương tự như thời Trung cổ Châu Âu, và trang phục cũng có phần giống nhau. Tất cả các loại quần legging, giày ống cao và giày cao gót, áo khoác được trang trí bằng lông vũ và đá quý sặc sỡ, cổ áo viền ren và cổ tay áo, cổ áo như một chiếc quạt lớn, khiến cho Khang Nam xem đến chóng mặt.
Cậu miễn cưỡng mặc một bộ quần áo trông bình thường và kém sang, rồi lắng nghe giọng nam cực phẩm của hệ thống giới thiệu về Ma pháp thạch.
"Orlanca từ chối tất cả các loại tông giáo cùng với tín ngưỡng Tháp pháp sư, trong khi đá ma thuật là do thế giới này sản xuất. Nó đắt và rất khan hiếm. Viên đá ma thuật trong phòng ngài là do ông cố của ngài làm ra. Nghe nói có thể dùng được 300 năm, bây giờ đã dùng được 220 năm, trong toàn bộ lâu đài chỉ có Ma pháp thạch này là lớn nhất, không chỉ giữ ấm cho căn phòng của ngài vào mùa đông và mát vào mùa hè, mà còn có một số tác dụng phòng ngự. Lúc trước thúc thúc ngài muốn cạy viên đá ma thuật này ra và mang đi, nhưng đáng tiếc không thể thành công."
"Kia không phải phụ thân ta. Ta cảm ơn. Ta không có phụ thân chỉ có gia gia. Chính là người đã từng nuôi ta lớn lên trong cô nhi viện là vị kia Khang viện trưởng." Khang Nam mặc quần áo vào và lấy khăn khô lau tóc mình. Mái tóc dài ngang vai với những lọn tóc tự uốn, chỉ là bởi vì trường kỳ ốm yếu lâu ngày mà có chút khô khan, nguyên vốn hẳn là tóc đen thui lại trở nên khô vàng.
Có thể là thời gian phục hồi 30 ngày mà hệ thống nói đã phát huy tác dụng. Cậu mới bắt đầu nhúc nhích sẽ cảm thấy chóng mặt khi di chuyển, nhưng bây giờ cậu có thể đi thêm hai bước sau khi tắm, và không cảm thấy từng trận đen trước mặt. Khả năng bởi vì tắm xong, nên cậu cảm nhận được mùi không sạch lâu ngày từ đồ dùng trên giường bốc lên rõ ràng.
Khang Nam có chút không chịu được mà lôi hai cái mền bằng da thả trên mặt đất, cậu thở hổn hển, giống như dùng hết sức lực ở trong bồn tắm. Cậu chỉ có thể rung chuông một lần nữa.
"Bệ hạ của ta thật sự là tươi cười rạng rỡ, ta đã lâu chưa từng thấy khuôn mặt đỏ bừng của ngài." Hồng Long quản gia Char đẩy cửa vào, nhìn Khang Nam ánh mắt có một chút trêu tức, sau đó hắn nhìn chung quanh một chút gian phòng này nhưng không thể điều tra ra thứ gì.
Lúc vừa đẩy cửa, hắn lại nhận thấy sự dao động của năng lượng. Giống như ma thuật, nhưng không giống với ma thuật mà hắn ta thường tiếp xúc...
Có bí mật nào ở vị quốc vương nhỏ này mà hắn chưa phát hiện ra không?
"Cần ngươi đổ nước tắm đi, sau đó thanh tẩy chăn giúp ta. Còn có... Ta có chút đói bụng." Mặc dù cậu đã ăn vào buổi sáng, nhưng cũng chỉ là một chút thức ăn đủ lót bụng mà thôi. Bây giờ tắm một cái xong, thức ăn từ trong bụng rơi vãi trong bồn tắm lớn cùng với bùn đất đã được cậu kì cọ tắm rữa nên khiến cậu lại đói.
Char giơ tay búng tay một cái, bồn tắm chứa đầy nước bẩn biến mất không còn tăm hơi, ngay cả đồ dùng trên giường cũng được thay bằng một bộ sạch sẽ.
Hắn nhìn Khang Nam, trên mặt tuy rằng mang theo mỉm cười, nhưng là ý cười không cách nào đạt tới trong mắt, " Bệ hạ thật đáng thương, thần sắc của ngươi sau khi tắm rửa đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Chỉ là trong thành có chút thiếu đồ ăn, một phút chốc ta chỉ có thể đưa cho ngài một bát khoai tây nghiền để đỡ đói hơn một chút, bữa trưa còn có một quãng thời gian ngắn đấy."
"Khoai tây nghiền cũng được. Làm phiền ngươi vậy." Khang Nam không muốn để ý đến người giám thị này, cậu leo lên giường và quấn mình trong chăn lông ngỗng, ngả người ra sau thoải mái và nâng cằm ra hiệu cho quản gia đi ra ngoài.
Thái độ của Char đối với cậu hoàn toàn không có bất kỳ sự tôn kính, tựa hồ như chỉ xem cậu là một món đồ chơi nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế được. Điều này làm cho Khang Nam có chút không thể chịu đựng, đồng thời đối với Char cũng có chút không thích mà phòng bị lên. Hơn nữa nguyên thân đối với vị này gọi là quản gia không chỉ cảnh giác, càng nhiều hơn chính là e ngại. Tuy rằng cậu không thể lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng là cậu vẫn phải cảnh giác.
Char ngược lại là không quan tâm, nhìn như cung kính lùi ra, không bao lâu sau bưng tới một chén nhỏ khoai tây nghiền và một ly sữa bò.
Một chén khoai tây nghiền thực sự rất nhỏ, và chén gốm nhỏ đó chỉ bằng một nắm tay nhỏ của Khang Nam. Cậu bây giờ mới mười sáu tuổi, người rất gầy yếu, nắm đấm cũng không lớn. Ngược lại là sữa bò tương đối nhiều, một chén rất lớn và nóng hổi.
Cậu ăn sạch mấy miếng khoai tây nghiền, liền một hơi húp một cốc sữa lớn, cơn buồn ngủ chợt xuất hiện, một lúc sau cậu mới ngủ thiếp đi.
Char nhìn tỉ mỉ vị vua nhỏ gầy đang nằm trên giường. Vị vua này đúng là có một chút thay đổi, chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền lực hoàng gia trên tay chưa bao giờ rời khỏi cơ thể, nhưng giờ nó lại được đặt ngẫu nhiên trên tủ đầu giường cùng với những chiếc nhẫn khác. Hơn nữa cái đồ chơi nhỏ này nguyên bản thập phần tôn sùng Thánh Đình, cho rằng tắm xong sẽ khiến cho ma quỷ nhập vào thân thể, ngày thường thì lau tay, lau mặt, tuân thủ nghiêm ngặt giáo lý mỗi năm chỉ được tắm hai lần.
Một lần là sinh nhật, một lần là ngày lễ kỷ niệm ma thuật.
Nhưng hôm nay không phải là ngày sinh nhật của vị vua nhỏ cũng không phải là ngày lễ kỷ niệm ma thuật. Cậu ta đột nhiên làm sao lại bắt đầu tắm? Có lẽ nào là cuối cùng cậu ta đã ném ra sau đầu cái tôn giáo mà cậu ta đã tuân giữ trong hơn mười năm? Hay nó có liên quan đến sự hỗn loạn ma thuật?
Vứt những thứ này đi, thứ đồ chơi nhỏ này đối với hắn e ngại cũng giảm bớt. Tuy rằng hắn mới tới đây mười ngày, mười ngày qua tiểu quốc vương cũng không có chủ động nói chuyện với hắn, đồ vật hắn mang lên đều ăn uống no nê, sau đó thì không có việc gì. Chiếc chuông dùng để triệu hồi quản gia và người hầu dường như đã trở thành vật trang trí, hắn cứ nghĩ rằng mình sẽ không được chuông triệu hồi.
Nhưng là cứ như vậy một phút chốc, lại bị gọi về hai lần...
Bất quá... Mặc kệ nó, dù tiểu quốc vương có làm gì đi chăng nữa, thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi, trên người không có chút thiên phú về ma pháp. Có lẽ làn sóng ma pháp chính mình nhận ra cũng chỉ là thứ gì đó còn sót lại ở chỗ này mà thôi, chẳng hạn như viên đá ma thuật tên đầu mình.
Nghĩ tới đây, Char liền không còn quan tâm Khang Nam nữa, hắn lặng lẽ rời khỏi phòng, quay về phòng của chính mình.
Phòng của hắn nằm đối diện Khang Nam, nhìn sơ qua so với phòng quốc vương còn muốn lớn hơn, hơn nữa bốn phía được bao phủ bởi bộ lông mềm mại và một số viên ngọc sáng lấp lánh. Hắn mang những thứ đồ này đều từ Long Đảo đưa đến, dù sao hắn là rồng, không có loại này sáng lấp lánh, căn bản liền ngủ không được.
Char trở về phòng liền biến thành một con rồng đỏ, thoải mái lăn lộn trên tấm chăn lông, nheo mắt đánh một giấc thoải mái.
Cuộc sống của một người bình thường đối với hắn thời gian trôi qua nháy mắt, Long tộc là chủng tộc lười biếng nhất, khi hắn tỉnh lại, các quốc gia xung quanh đã mấy lần thay đổi triều đại. Hiện tại, hắn chỉ cần chăm chăm vào việc không để cho vị vua nhỏ phải chết, để đảm bảo quyền sở hữu đất đai của Orlanca, và tránh những rắc rối không cần thiết do các nước khác gây ra. Và vị vua nhỏ bé này sẽ không sống được bao lâu khi hắn nhìn vào nó, nếu hắn không tò mò về con người, và không đủ may mắn để rút ra cây xâm ngắn nhất, anh ta đã không đến nơi này.
Nếu không có chuyện gì, chờ tiểu quốc vương treo, hắn có thể an tâm đến Long Đảo, hoặc là đi du lịch các quốc gia khác...
Cũng không biết đồ chơi nhỏ này đến khi nào thì chết.
Khang Nam ngủ có chút không quá an ổn, dường như có một giấc mơ vô cùng lộn xộn và phi logic, vừa mở mắt ra thì giấc mơ đã tan thành mây khói như bong bóng xà phòng, và cậu không nhớ được gì. Cậu chống đỡ cánh tay có chút mềm yếu lên, phát hiện mình vừa ngủ thẳng sáng tới chiều tối, ánh hoàng hôn màu đỏ trải dài như máu ở chân trời, xung quanh là những đám mây xám xịt.
Với thể xác và tinh thần hiện tại của cậu ấy, đừng nói là xây dựng cơ bản, phát sóng trực tiếp sợ là không chống đỡ được bao lâu.
Tiếng chuông lại đánh thức con rồng đỏ đang ngủ gật, hắn liếc mắt nhìn chiếc chuông đồng đang đập trước mặt, không khỏi kêu lên.
Người quản gia tóc đỏ mở cửa và bước qua, hướng đối diện đi đến.
"Tỉnh ngủ?" Hắn nhìn hài tử tội nghiệp đang ngồi trên chiếc giường khổng lồ gần như hoàn toàn vùi trong chăn lông thú, nói: "Buổi trưa ta có đến xem ngài, thấy ngài còn đang ngủ liền không có quấy rầy. Bệ hạ có yêu cầu gì không?"
"Ta muốn rửa mặt một chút, hơn nữa, ta đói..." Khang Nam từ trên giường chậm rãi từ từ đi xuống, nhìn về phía Char, "Nếu như có hoa quả, vậy thì càng tốt."
"Tuân mệnh, bệ hạ của ta." Char hành lễ một cách khoa trương, vỗ tay cái độp, trong phòng khách xuất hiện một chậu rửa mặt và cốc đầy nước nóng, "Bệ hạ, xin mời thưởng thức, ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ngài."
"Chờ đã, thức ăn của ta đều là ngươi chuẩn bị sao?" Khang Nam hỏi.
Char mỉm cười nói: " Đương nhiên, ta tới đây là chuẩn bị thức ăn cho bệ hạ. Dù sao thì mỗi ngày đầu bếp nữ đều nấu ăn cho bọn đầy tớ, hơn nữa ngài cho rằng ăn chung bếp với những nô lệ hèn mọn kia thật sự ảnh hưởng đến phẩm giá cao quý của người, cho nên chỉ ta có thể chuẩn bị cho ngài. Những việc này lúc trước chính là bệ hạ căn dặn không phải sao? Ngài quên mất?"
Khang Nam giả vờ bối rối và nói: "Gần đây thân thể ta không được thoải mái, nhiều chuyện nhớ không rõ. Được rồi, ngươi đi xuống đi."
Char nhếch môi, rồi lui ra khỏi phòng.
"Là hắn nấu cơm cho ta? Tại sao đầu bếp trong lâu đài của nhà vua lại nấu cho nô lệ? Nô lệ không có tư cách để tự nấu ăn sao?" Khang Nam một bên rửa mặt một bên không thể tin tưởng hỏi.
Hệ thống ôn nhu nói: "Lúc trước khi danh hiệu quốc vương vừa trao cho ngài, ngài có chút sợ hãi. Sau khi tài sản lâu đài thuộc về chính mình, để tỏ lòng khoan dung cùng yêu thương, ngài đã yêu cầu bọn đày tớ giao hết lương thực cùng với trồng trọt lên 1 lượt giao cho kho hàng của lâu đài. Đồng thời nhân từ cho phép họ sống trong đại sảnh ở phía tây của tầng 1."
"Không phải ta... Quên đi." Khang Nam thật sự không muốn phân biệt chính mình cùng thân thể nguyên thân, dù sao đã hòa làm một,, ngăn cách quá rõ ràng dễ sinh tâm thần phân liệt. Hơn nữa nguyên thân đã tự chính mình dằn vặt đến chết, cùng cậu cũng không quan hệ gì, càng không có gì cừu hận... Nhưng nếu thật sự Long tộc có thù hận với bọn họ, không giết chết toàn bộ cũng đã không tệ rồi.
Thông qua hệ thống nói, cậu biết hiện giờ có khoảng 500 nô lệ đều ở trong lâu đài, bởi vì trước chiến tranh, dẫn đến nhiều kiến trúc bên ngoài đều bị phá hủy, chứ đừng nói đến nhà kho chứa rơm của nô lệ. Hơn nữa những nô lệ này cũng là tài sản to lớn nhất của Khang Nam, phỏng chừng lúc trước nguyên thân cũng nghĩ như vậy, cho nên liền cho phép bọn đầy tớ tiến vào lâu đài.
Lầu 1 nhà bếp phỏng chừng đều bị bọn đầy tớ tạm thời chiếm dụng, nguyên thân vốn có tính cách kiêu ngạo của quý tộc, tất nhiên là không vui khi cùng bọn đầy tớ ăn tại phòng bếp. Chỉ là việc Char sẵn sàng nấu ăn cho bản thân khá là sốc.
Đây chính là rồng đó!
Đợi không sai biệt lắm có ¼ giờ trôi qua, bởi vì hoàng hôn màu đỏ đã buông xuống hơn nửa thời gian, sắc trời trở nên càng thêm u ám, hơn nữa gió thổi vi vu.
Char bưng khay bữa tối đi vào, nói: "Bệ hạ, bữa tối đã đưa tới. Ngoài trời đang có gió, có khả năng là có tuyết rơi. Nên xin ngài đừng đứng ngoài ban công vào nửa đêm có được không? Nếu ngài bị ốm một lần nữa, đất nước này thực sự cần phải thay đổi một lần nữa."
Khang Nam:...
Cậu trầm mặc ngồi vào bàn, chẳng thèm nói lời nào.
Bữa tối ngược lại tương đối phong phú, ngoài khoai tây nghiền quen thuộc và một ly sữa lớn, còn có một miếng thịt quay dày bằng ngón tay, một chén nhỏ súp đặc, một miếng khoai tây nướng, một thìa đậu luộc, còn có hai viên khác không biết là chủng loại trái cây gì. Vỏ quả bị bung ra, để lộ phần thịt trong như pha lê bên trong, tản ra vị ngọt nhàn nhạt.
Khang Nam uống hai ngụm súp đặc, thuận miệng hỏi: "Bọn đầy tớ ăn cái gì?"
Char mới vừa dự định rời đi, nghe thấy cậu hỏi như vậy, không khỏi hơi nhíu nhíu mày, nói: "Ta đây liền không rõ lắm, bệ hạ nếu là muốn biết, ta cho người đi hỏi một chút."
Khang Nam không có từ chối phần này đề nghị, gật gật đầu.
Chốc lát, thị nữ đem đáp án truyền trở về.
"Các nô lệ đã ăn khoai tây nướng, người lớn ăn 2 cái, người già và trẻ em mỗi người 1 cái. Ngoài khoai nướng, trong đó còn có một bát canh rau khô với chút muối cùng bát súp đậu."
Khang Nam liếc nhìn khoai tây trên khay của mình không khác mấy quả chanh, hỏi: "Khoai tây lớn như vậy sao?"
Char gật gật đầu, nói: " Khoai tây thu hồi về cơ bản là lớn như vậy, có chuyện gì sao?"
"Nhóm đầy tớ kia một ngày ăn mấy bữa?" Khang Nam không nghĩ rằng nô lệ có thể ăn ba bữa một ngày như mình và thỉnh thoảng thêm bữa.
Char nói: "Hai bữa, bệ hạ bây giờ sao lại như vậy để ý tới đầy tớ?"
Chỉ ăn một vài củ khoai tây và một bát súp đậu mỗi ngày? Khang Nam có chút đau đầu, cảm thấy số thức ăn này ít hơn những gì cậu đã ăn ở một ngôi làng miền núi nghèo nhất về xóa đói giảm nghèo. Cậu nghe thấy câu hỏi của Char, nói: "Dù sao cũng là tài sản của ta, lẽ nào ta không thể để ý?"
Char thoáng nhướn mi, đem nghi vấn trong lòng hỏi lên, "Bệ hạ tựa hồ có chút không giống như lúc trước."
Khang Nam cầm lấy dao ăn cắt miếng thịt không rõ tên gọi, nói: "Dứt bỏ tông giáo, dứt bỏ sự tiện lợi của ma pháp, đối với cái nào quý tộc như ta mà nói sẽ vì vậy gặp tai họa ngập đầu. Thế nhưng ta cảm thấy nếu là vì việc như vậy liền sẽ ăn năn hối hận nháo muốn chết. Thực sự ủy khuất.. Ta bây giờ thân là quý tộc —— Không, ta là quốc vương của Orlanca. Mặc dù đất nước này đã bị hủy diệt bởi lòng tham của thúc thúc ta. Thế nhưng lãnh thổ vẫn còn tồn tại, quốc vương vẫn ở đó, sau đó nó có thể khôi phục lại quá khứ vinh quang của hoàng tộc Lehman. Đương nhiên, hoàng tộc Lehman mà ta đang nói đến chỉ có mình ta. Tất cả những người thuộc dòng họ Lehman đã bỏ đất nước, ngoại trừ những người dân thường, ta không hy vọng họ đặt chân lên lãnh thổ của ta một lần nữa. Char, ngươi có thể làm được điều đó không?"
Charl thật sự không ngờ tiểu quốc vương lại có thể nói ra lời như vậy, có chút sững sờ, một lát sau mới phản ứng lại, nói: " Ý của bệ hạ là, những người chạy trốn, ngoại trừ thường dân, sau đó ai cũng đều không thể bước vào Orlanca, có đúng không?"
Khang Nam suy nghĩ một chút, rồi nhắc lại: " Đáng ra phải là Lehman của ta, bọn họ Lehman, không còn thuộc Lehman nữa. Ta cũng không muốn chính mình nhọc nhằn khổ sở xây dựng lại Orlanca, thế nhưng cuối cùng lại bởi vì bọn họ cảm thấy được ta không đủ chính thống, muốn đem ta từ ở vị trí này kéo xuống đi. Đời tiếp theo quốc vương, chỉ có thể do ta chỉ định. Có lẽ là đời sau của ta, có lẽ là hài tử được nhặt về. Này ai biết trước được... Thế nhưng chỉ cần là họ của Lehman, Orlanca liền trở thành một quốc gia không có tông giáo cùng tháp pháp sư thế nhưng vẫn cứ là quốc gia huy hoàng."
Hồng Long Char:...
Hắn khô cằn nở nụ cười, nói: "Như ngài mong muốn, chúc ngài vạn sự như ý, bệ hạ của ta."
Tiểu quốc vương này thật sự... Điên rồi sao?
"Ta sẽ nói cho ngươi biết, cái gì gọi là hai tay sáng tạo kỳ tích." Khang Nam đối Char khẽ mỉm cười, sau đó đem cắt đi khối thịt bỏ vào trong miệng nhai nhai, lập tức đổi sắc mặt.
Vị nướng thịt thô ráp này mang theo mùi tanh tưởi là thịt của động vật gì? Làm thế nào nó có thể làm ra một hương vị khó ăn đến vậy!!
Cậu không kìm được mà phun ra miếng thịt nướng trong miệng, cầm lấy cốc sữa, đổ uống liên tục.
Char chưa hiểu việc hai tay sáng tạo kỳ tích có ý nghĩa gì, liền bị hành động của Khang Nam làm ngây ngẩn cả người, "Bệ hạ ngài đây là..."
"Thịt nướng này quá khó ăn, khó có thể nuốt xuống. Không phải ta xoi mói, gia vị hoàn toàn không có che lại mùi tanh tưởi từ thịt, hơn nữa nướng quá già, nhai lên thật giống như nhai vỏ cây. Nha, xin lỗi, ta không phải cố ý nói ngươi làm cơm khó ăn, thế nhưng... Thịt nướng này lui xuống đi, ta có thể ăn khoai tây là được rồi." Sau đó cậu hậu tri hậu giác phát hiện sắc mặt Char có chút khó coi, liền im lặng ngậm miệng.
Char nhìn miếng thịt nướng trên đĩa bạc, cầm lên và cắn một miếng. Món này không phải là ăn rất ngon sao? Như thế nào là nhai vỏ cây? Liền cùng ngươi nhai vỏ cây giống nhau. Có thích ăn hay không? Về sau sẽ không có thịt nướng đâu!
Khoai tây và đậu luộc vẫn ăn được, nước súp đậm đà vị sữa. Cậu không từ chối uống sữa, bây giờ cơ thể gầy gò 16 tuổi, uống thêm sữa để bổ sung canxi là tốt rồi, sau này hy vọng sẽ cao lớn hơn nữa, nhưng không thể thấp hơn so với trước đây.
Khang Nam nghỉ ngơi trong phòng ba ngày, trong ba ngày này, cậu cũng tìm cách phát sóng trực tiếp và phương thức để thu thập phần thưởng.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc kéo dài ba ngày rốt cục cũng đã ngừng, thoạt nhìn núi đen tuyết trắng, toàn bộ thế giới một màu đen trắng. Và từ cửa sổ, cũng có thể nhìn thấy vùng đất bị tàn phá, tàn tích của tòa thánh và tháp pháp sư đã bị nổ tung thành từng mảnh.
Tòa thánh và tháp pháp sư huy hoàng lúc ban đầu bây giờ đổ sụp trên đất, không chỉ tòa thánh và tháp pháp sư mà những bức tường dày đặc xung quanh lâu đài của nhà vua cũng bị những con rồng giận dữ đè bẹp. Hầu hết lâu đài hình lõm ban đầu đã sụp đổ, nhưng giờ chỉ còn một nửa, mà cậu còn sống sót nhờ sự bảo vệ của viên đá ma thuật.
Cậu hiện tại động chút là choáng váng, trước mắt tối sầm không nhúc nhích, sau khi đi được vài bước cơ bắp liền bủn rủn nhưng không sao. Vì vậy, Khang Nam quyết định xuống tầng dưới để xem các nô lệ.
Lâu đài đá xanh khổng lồ này có 5 tầng, quốc vương cùng vương hậu sống trên tầng cao nhất và tầng 4 là nơi ở của những đứa trẻ. Tầng 3 là phòng khách, nơi có nhiều người thân của quốc vương và một số quý tộc đến thăm quanh năm, tầng 2 là phòng tiếp khách siêu to khổng lồ. Mặc dù những đồ trang trí lộng lẫy trong phòng tiếp khách đã bị tháo đi nhưng những dấu vết còn lại vẫn có thể vẫn đoán rằng phòng khách năm đó này rất sang trọng và xa hoa.
Nó chỉ khiến Khang Nam hơi khó hiểu chính là, khi bước xuống cầu thang, trên tường treo đầy những bức tranh chiến tranh liên quan đến các chủng tộc, và tất cả những bức tranh tường và tranh sơn dầu về lịch sử của Orlanca đã biến mất.
Trước mặt Char không tiện hỏi hệ thống, nhưng khi đến gần sơn trang, Char chậm rãi nói: "Cẩn thận, bệ hạ."
Ngay khi vừa dứt lời, con rồng đen trong bức tranh đã nghiêng đầu và phun một quả cầu lửa nóng ra bên ngoài bức tranh về phía Khang Nam.
"Đệch!" Khang Nam sợ đến vội vã lùi về sau, may mắn thay, quả cầu lửa rời khỏi tranh sơn dầu nửa mét liền tự động dập tắt.
Char cười trên sự đau khổ của người khác và giải thích: "Bệ hạ liền quên mất sao? Lúc trước chúng ta đốt rụi những thứ có liên quan đến lịch sử Orlanca, đồng thời đem những bức họa này treo ở bên trong lâu đài, chính là có tác dụng để cảnh báo cho ngài. Những gì được mô tả trong các bức tranh, đó là cảnh một số chủng tộc lớn đang tiêu diệt Orlanca. Nha, không phải là sự hủy diệt, Dù sao Orlanca vẫn còn có ngài, vị vua có ý định dùng đôi tay của mình để tạo nên kỳ tích."
Khang Nam lười nghe hắn châm chọc khiêu khích, đỡ tay vịn bằng đồng lạnh lẽo, chậm rãi đi xuống.
Vừa bước đến góc từ lầu 2 xuống lầu 1, một luồng mùi chua chua ngột ngạt làm người nghẹt thở phả trước mặt!
P/s: Chương này dài gấp đôi chương trước. Edit hơi bị lâu.
Chỉ tiếc giấc mộng này đối với Khang Nam, trực tiếp đứt đoạn ở đầu nguồn.
Cậu đã bị mất tài chính cá nhân bởi một hệ thống không đáng tin cậy, và bây giờ cậu sẽ thay đổi thế giới trở nên tuyệt vời, nhưng cậu chỉ có thể làm ruộng để kiếm sống.
Làm ruộng liền làm ruộng, có gì đặc biệt? Cậu đã làm giàu từ việc làm ruộng ở Trung Quốc Đại lục! Không làm ruộng thì ăn gì uống gì? Nếu bạn không ăn uống đầy đủ, thì bạn có thể lấy cái gì để cò kè mặc cả với người ta? Chính mình một đầu bẩn thỉu trùm chăn nỉ trên đầu tóc sao??
Da đầu nóng ran, Khang Nam yên lặng mà đem cả người mình đều vùi vào trong nước.
Đã tắm rửa sạch sẽ, hận không thể xuống dưới nắm mười cân bùn. May mà trong bồn tắm nước cũng nhiều, bằng không cũng chưa chắc có thể đem mình tắm rữa sạch sẽ. Không biết có phải hay không là ma pháp làm ra, cậu tắm đến hơn 1 giờ, cả người đều có chút choáng váng, nước này vẫn duy trì nhiệt độ nóng ấm, phảng phất như thân thể mình ở ôn tuyền.
Không có gì ngạc nhiên khi mọi người đều ỷ lại ma pháp...
Khang Nam ngất ngây từ bên trong bồn tắm bò ra ngoài, mang theo một cái khăn sạch sẽ bao bọc chính mình, xấu hổ ngượng ngùng hướng ra phòng thay quần áo.
"Ta xem thấy bên ngoài tuyết rất lớn, thế nhưng trong phòng một chút cũng không lạnh nhỉ."
Hệ thống phát ra một ít âm thanh hơi ồn ào, một lát sau một giọng nam nhân nhẹ nhàng nói: "Bởi vì trong phòng có Ma pháp thạch, Ma pháp thạch có thể bảo trì nhiệt độ trong phòng, có thể làm ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè."
Khang Nam bị giọng nam dịu dàng này làm cho kích động, hai chân gần như mềm nhũn ra. "Quái, ngươi còn có chức năng này sao? Giọng nói của ngươi đều là điện tử hợp thành?"
Giọng nam nhẹ nhàng cười nói: "Đúng vậy, sau vài lần điều tra và đối chiếu, ta thấy rằng bệ hạ yêu thích loại giọng nói này hơn. Về sau ta có thể vì ngài phục vụ, có được không?"
Khang Nam siết chặt khung cửa phòng thay đồ, gật đầu như củ tỏi, "Có thể có thể, quá có thể!" Nếu trước đây nghe nói âm thanh ngự tỷ và loli vẫn nguyện ý cò kè mặc cả, nhưng bây giờ nghe loại âm thành này đối với mình quả thực là cực phẩm giọng nam, hận không thể đem mình hết thảy đều lấy ra cho hắn.
Ra giá làm cái gì? Điều này một chút cũng không khó chịu lắm?
Sau khi gật đầu, Khang Nam lại tự có chút phỉ nhổ chính mình. Là lão cẩu độc thân hơn 30 năm, nó chẳng qua chỉ là một giọng nói tổng hợp điện tử của AI mà thôi, liền khiến mình trở nên bị cuốn hút đến mức đánh mất đi sự ổn định mà một người đàn ông trưởng thành nên có.
Cậu ho khan một cái rồi nói: " Ngươi mới vừa nói Ma pháp thạch? Không phải ma pháp bị cấm ở đất nước này sao?" Vừa nói chuyện vừa lục lọi lấy quần áo để mặc.
Thế giới ma pháp này tương tự như thời Trung cổ Châu Âu, và trang phục cũng có phần giống nhau. Tất cả các loại quần legging, giày ống cao và giày cao gót, áo khoác được trang trí bằng lông vũ và đá quý sặc sỡ, cổ áo viền ren và cổ tay áo, cổ áo như một chiếc quạt lớn, khiến cho Khang Nam xem đến chóng mặt.
Cậu miễn cưỡng mặc một bộ quần áo trông bình thường và kém sang, rồi lắng nghe giọng nam cực phẩm của hệ thống giới thiệu về Ma pháp thạch.
"Orlanca từ chối tất cả các loại tông giáo cùng với tín ngưỡng Tháp pháp sư, trong khi đá ma thuật là do thế giới này sản xuất. Nó đắt và rất khan hiếm. Viên đá ma thuật trong phòng ngài là do ông cố của ngài làm ra. Nghe nói có thể dùng được 300 năm, bây giờ đã dùng được 220 năm, trong toàn bộ lâu đài chỉ có Ma pháp thạch này là lớn nhất, không chỉ giữ ấm cho căn phòng của ngài vào mùa đông và mát vào mùa hè, mà còn có một số tác dụng phòng ngự. Lúc trước thúc thúc ngài muốn cạy viên đá ma thuật này ra và mang đi, nhưng đáng tiếc không thể thành công."
"Kia không phải phụ thân ta. Ta cảm ơn. Ta không có phụ thân chỉ có gia gia. Chính là người đã từng nuôi ta lớn lên trong cô nhi viện là vị kia Khang viện trưởng." Khang Nam mặc quần áo vào và lấy khăn khô lau tóc mình. Mái tóc dài ngang vai với những lọn tóc tự uốn, chỉ là bởi vì trường kỳ ốm yếu lâu ngày mà có chút khô khan, nguyên vốn hẳn là tóc đen thui lại trở nên khô vàng.
Có thể là thời gian phục hồi 30 ngày mà hệ thống nói đã phát huy tác dụng. Cậu mới bắt đầu nhúc nhích sẽ cảm thấy chóng mặt khi di chuyển, nhưng bây giờ cậu có thể đi thêm hai bước sau khi tắm, và không cảm thấy từng trận đen trước mặt. Khả năng bởi vì tắm xong, nên cậu cảm nhận được mùi không sạch lâu ngày từ đồ dùng trên giường bốc lên rõ ràng.
Khang Nam có chút không chịu được mà lôi hai cái mền bằng da thả trên mặt đất, cậu thở hổn hển, giống như dùng hết sức lực ở trong bồn tắm. Cậu chỉ có thể rung chuông một lần nữa.
"Bệ hạ của ta thật sự là tươi cười rạng rỡ, ta đã lâu chưa từng thấy khuôn mặt đỏ bừng của ngài." Hồng Long quản gia Char đẩy cửa vào, nhìn Khang Nam ánh mắt có một chút trêu tức, sau đó hắn nhìn chung quanh một chút gian phòng này nhưng không thể điều tra ra thứ gì.
Lúc vừa đẩy cửa, hắn lại nhận thấy sự dao động của năng lượng. Giống như ma thuật, nhưng không giống với ma thuật mà hắn ta thường tiếp xúc...
Có bí mật nào ở vị quốc vương nhỏ này mà hắn chưa phát hiện ra không?
"Cần ngươi đổ nước tắm đi, sau đó thanh tẩy chăn giúp ta. Còn có... Ta có chút đói bụng." Mặc dù cậu đã ăn vào buổi sáng, nhưng cũng chỉ là một chút thức ăn đủ lót bụng mà thôi. Bây giờ tắm một cái xong, thức ăn từ trong bụng rơi vãi trong bồn tắm lớn cùng với bùn đất đã được cậu kì cọ tắm rữa nên khiến cậu lại đói.
Char giơ tay búng tay một cái, bồn tắm chứa đầy nước bẩn biến mất không còn tăm hơi, ngay cả đồ dùng trên giường cũng được thay bằng một bộ sạch sẽ.
Hắn nhìn Khang Nam, trên mặt tuy rằng mang theo mỉm cười, nhưng là ý cười không cách nào đạt tới trong mắt, " Bệ hạ thật đáng thương, thần sắc của ngươi sau khi tắm rửa đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Chỉ là trong thành có chút thiếu đồ ăn, một phút chốc ta chỉ có thể đưa cho ngài một bát khoai tây nghiền để đỡ đói hơn một chút, bữa trưa còn có một quãng thời gian ngắn đấy."
"Khoai tây nghiền cũng được. Làm phiền ngươi vậy." Khang Nam không muốn để ý đến người giám thị này, cậu leo lên giường và quấn mình trong chăn lông ngỗng, ngả người ra sau thoải mái và nâng cằm ra hiệu cho quản gia đi ra ngoài.
Thái độ của Char đối với cậu hoàn toàn không có bất kỳ sự tôn kính, tựa hồ như chỉ xem cậu là một món đồ chơi nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế được. Điều này làm cho Khang Nam có chút không thể chịu đựng, đồng thời đối với Char cũng có chút không thích mà phòng bị lên. Hơn nữa nguyên thân đối với vị này gọi là quản gia không chỉ cảnh giác, càng nhiều hơn chính là e ngại. Tuy rằng cậu không thể lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng là cậu vẫn phải cảnh giác.
Char ngược lại là không quan tâm, nhìn như cung kính lùi ra, không bao lâu sau bưng tới một chén nhỏ khoai tây nghiền và một ly sữa bò.
Một chén khoai tây nghiền thực sự rất nhỏ, và chén gốm nhỏ đó chỉ bằng một nắm tay nhỏ của Khang Nam. Cậu bây giờ mới mười sáu tuổi, người rất gầy yếu, nắm đấm cũng không lớn. Ngược lại là sữa bò tương đối nhiều, một chén rất lớn và nóng hổi.
Cậu ăn sạch mấy miếng khoai tây nghiền, liền một hơi húp một cốc sữa lớn, cơn buồn ngủ chợt xuất hiện, một lúc sau cậu mới ngủ thiếp đi.
Char nhìn tỉ mỉ vị vua nhỏ gầy đang nằm trên giường. Vị vua này đúng là có một chút thay đổi, chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền lực hoàng gia trên tay chưa bao giờ rời khỏi cơ thể, nhưng giờ nó lại được đặt ngẫu nhiên trên tủ đầu giường cùng với những chiếc nhẫn khác. Hơn nữa cái đồ chơi nhỏ này nguyên bản thập phần tôn sùng Thánh Đình, cho rằng tắm xong sẽ khiến cho ma quỷ nhập vào thân thể, ngày thường thì lau tay, lau mặt, tuân thủ nghiêm ngặt giáo lý mỗi năm chỉ được tắm hai lần.
Một lần là sinh nhật, một lần là ngày lễ kỷ niệm ma thuật.
Nhưng hôm nay không phải là ngày sinh nhật của vị vua nhỏ cũng không phải là ngày lễ kỷ niệm ma thuật. Cậu ta đột nhiên làm sao lại bắt đầu tắm? Có lẽ nào là cuối cùng cậu ta đã ném ra sau đầu cái tôn giáo mà cậu ta đã tuân giữ trong hơn mười năm? Hay nó có liên quan đến sự hỗn loạn ma thuật?
Vứt những thứ này đi, thứ đồ chơi nhỏ này đối với hắn e ngại cũng giảm bớt. Tuy rằng hắn mới tới đây mười ngày, mười ngày qua tiểu quốc vương cũng không có chủ động nói chuyện với hắn, đồ vật hắn mang lên đều ăn uống no nê, sau đó thì không có việc gì. Chiếc chuông dùng để triệu hồi quản gia và người hầu dường như đã trở thành vật trang trí, hắn cứ nghĩ rằng mình sẽ không được chuông triệu hồi.
Nhưng là cứ như vậy một phút chốc, lại bị gọi về hai lần...
Bất quá... Mặc kệ nó, dù tiểu quốc vương có làm gì đi chăng nữa, thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi, trên người không có chút thiên phú về ma pháp. Có lẽ làn sóng ma pháp chính mình nhận ra cũng chỉ là thứ gì đó còn sót lại ở chỗ này mà thôi, chẳng hạn như viên đá ma thuật tên đầu mình.
Nghĩ tới đây, Char liền không còn quan tâm Khang Nam nữa, hắn lặng lẽ rời khỏi phòng, quay về phòng của chính mình.
Phòng của hắn nằm đối diện Khang Nam, nhìn sơ qua so với phòng quốc vương còn muốn lớn hơn, hơn nữa bốn phía được bao phủ bởi bộ lông mềm mại và một số viên ngọc sáng lấp lánh. Hắn mang những thứ đồ này đều từ Long Đảo đưa đến, dù sao hắn là rồng, không có loại này sáng lấp lánh, căn bản liền ngủ không được.
Char trở về phòng liền biến thành một con rồng đỏ, thoải mái lăn lộn trên tấm chăn lông, nheo mắt đánh một giấc thoải mái.
Cuộc sống của một người bình thường đối với hắn thời gian trôi qua nháy mắt, Long tộc là chủng tộc lười biếng nhất, khi hắn tỉnh lại, các quốc gia xung quanh đã mấy lần thay đổi triều đại. Hiện tại, hắn chỉ cần chăm chăm vào việc không để cho vị vua nhỏ phải chết, để đảm bảo quyền sở hữu đất đai của Orlanca, và tránh những rắc rối không cần thiết do các nước khác gây ra. Và vị vua nhỏ bé này sẽ không sống được bao lâu khi hắn nhìn vào nó, nếu hắn không tò mò về con người, và không đủ may mắn để rút ra cây xâm ngắn nhất, anh ta đã không đến nơi này.
Nếu không có chuyện gì, chờ tiểu quốc vương treo, hắn có thể an tâm đến Long Đảo, hoặc là đi du lịch các quốc gia khác...
Cũng không biết đồ chơi nhỏ này đến khi nào thì chết.
Khang Nam ngủ có chút không quá an ổn, dường như có một giấc mơ vô cùng lộn xộn và phi logic, vừa mở mắt ra thì giấc mơ đã tan thành mây khói như bong bóng xà phòng, và cậu không nhớ được gì. Cậu chống đỡ cánh tay có chút mềm yếu lên, phát hiện mình vừa ngủ thẳng sáng tới chiều tối, ánh hoàng hôn màu đỏ trải dài như máu ở chân trời, xung quanh là những đám mây xám xịt.
Với thể xác và tinh thần hiện tại của cậu ấy, đừng nói là xây dựng cơ bản, phát sóng trực tiếp sợ là không chống đỡ được bao lâu.
Tiếng chuông lại đánh thức con rồng đỏ đang ngủ gật, hắn liếc mắt nhìn chiếc chuông đồng đang đập trước mặt, không khỏi kêu lên.
Người quản gia tóc đỏ mở cửa và bước qua, hướng đối diện đi đến.
"Tỉnh ngủ?" Hắn nhìn hài tử tội nghiệp đang ngồi trên chiếc giường khổng lồ gần như hoàn toàn vùi trong chăn lông thú, nói: "Buổi trưa ta có đến xem ngài, thấy ngài còn đang ngủ liền không có quấy rầy. Bệ hạ có yêu cầu gì không?"
"Ta muốn rửa mặt một chút, hơn nữa, ta đói..." Khang Nam từ trên giường chậm rãi từ từ đi xuống, nhìn về phía Char, "Nếu như có hoa quả, vậy thì càng tốt."
"Tuân mệnh, bệ hạ của ta." Char hành lễ một cách khoa trương, vỗ tay cái độp, trong phòng khách xuất hiện một chậu rửa mặt và cốc đầy nước nóng, "Bệ hạ, xin mời thưởng thức, ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ngài."
"Chờ đã, thức ăn của ta đều là ngươi chuẩn bị sao?" Khang Nam hỏi.
Char mỉm cười nói: " Đương nhiên, ta tới đây là chuẩn bị thức ăn cho bệ hạ. Dù sao thì mỗi ngày đầu bếp nữ đều nấu ăn cho bọn đầy tớ, hơn nữa ngài cho rằng ăn chung bếp với những nô lệ hèn mọn kia thật sự ảnh hưởng đến phẩm giá cao quý của người, cho nên chỉ ta có thể chuẩn bị cho ngài. Những việc này lúc trước chính là bệ hạ căn dặn không phải sao? Ngài quên mất?"
Khang Nam giả vờ bối rối và nói: "Gần đây thân thể ta không được thoải mái, nhiều chuyện nhớ không rõ. Được rồi, ngươi đi xuống đi."
Char nhếch môi, rồi lui ra khỏi phòng.
"Là hắn nấu cơm cho ta? Tại sao đầu bếp trong lâu đài của nhà vua lại nấu cho nô lệ? Nô lệ không có tư cách để tự nấu ăn sao?" Khang Nam một bên rửa mặt một bên không thể tin tưởng hỏi.
Hệ thống ôn nhu nói: "Lúc trước khi danh hiệu quốc vương vừa trao cho ngài, ngài có chút sợ hãi. Sau khi tài sản lâu đài thuộc về chính mình, để tỏ lòng khoan dung cùng yêu thương, ngài đã yêu cầu bọn đày tớ giao hết lương thực cùng với trồng trọt lên 1 lượt giao cho kho hàng của lâu đài. Đồng thời nhân từ cho phép họ sống trong đại sảnh ở phía tây của tầng 1."
"Không phải ta... Quên đi." Khang Nam thật sự không muốn phân biệt chính mình cùng thân thể nguyên thân, dù sao đã hòa làm một,, ngăn cách quá rõ ràng dễ sinh tâm thần phân liệt. Hơn nữa nguyên thân đã tự chính mình dằn vặt đến chết, cùng cậu cũng không quan hệ gì, càng không có gì cừu hận... Nhưng nếu thật sự Long tộc có thù hận với bọn họ, không giết chết toàn bộ cũng đã không tệ rồi.
Thông qua hệ thống nói, cậu biết hiện giờ có khoảng 500 nô lệ đều ở trong lâu đài, bởi vì trước chiến tranh, dẫn đến nhiều kiến trúc bên ngoài đều bị phá hủy, chứ đừng nói đến nhà kho chứa rơm của nô lệ. Hơn nữa những nô lệ này cũng là tài sản to lớn nhất của Khang Nam, phỏng chừng lúc trước nguyên thân cũng nghĩ như vậy, cho nên liền cho phép bọn đầy tớ tiến vào lâu đài.
Lầu 1 nhà bếp phỏng chừng đều bị bọn đầy tớ tạm thời chiếm dụng, nguyên thân vốn có tính cách kiêu ngạo của quý tộc, tất nhiên là không vui khi cùng bọn đầy tớ ăn tại phòng bếp. Chỉ là việc Char sẵn sàng nấu ăn cho bản thân khá là sốc.
Đây chính là rồng đó!
Đợi không sai biệt lắm có ¼ giờ trôi qua, bởi vì hoàng hôn màu đỏ đã buông xuống hơn nửa thời gian, sắc trời trở nên càng thêm u ám, hơn nữa gió thổi vi vu.
Char bưng khay bữa tối đi vào, nói: "Bệ hạ, bữa tối đã đưa tới. Ngoài trời đang có gió, có khả năng là có tuyết rơi. Nên xin ngài đừng đứng ngoài ban công vào nửa đêm có được không? Nếu ngài bị ốm một lần nữa, đất nước này thực sự cần phải thay đổi một lần nữa."
Khang Nam:...
Cậu trầm mặc ngồi vào bàn, chẳng thèm nói lời nào.
Bữa tối ngược lại tương đối phong phú, ngoài khoai tây nghiền quen thuộc và một ly sữa lớn, còn có một miếng thịt quay dày bằng ngón tay, một chén nhỏ súp đặc, một miếng khoai tây nướng, một thìa đậu luộc, còn có hai viên khác không biết là chủng loại trái cây gì. Vỏ quả bị bung ra, để lộ phần thịt trong như pha lê bên trong, tản ra vị ngọt nhàn nhạt.
Khang Nam uống hai ngụm súp đặc, thuận miệng hỏi: "Bọn đầy tớ ăn cái gì?"
Char mới vừa dự định rời đi, nghe thấy cậu hỏi như vậy, không khỏi hơi nhíu nhíu mày, nói: "Ta đây liền không rõ lắm, bệ hạ nếu là muốn biết, ta cho người đi hỏi một chút."
Khang Nam không có từ chối phần này đề nghị, gật gật đầu.
Chốc lát, thị nữ đem đáp án truyền trở về.
"Các nô lệ đã ăn khoai tây nướng, người lớn ăn 2 cái, người già và trẻ em mỗi người 1 cái. Ngoài khoai nướng, trong đó còn có một bát canh rau khô với chút muối cùng bát súp đậu."
Khang Nam liếc nhìn khoai tây trên khay của mình không khác mấy quả chanh, hỏi: "Khoai tây lớn như vậy sao?"
Char gật gật đầu, nói: " Khoai tây thu hồi về cơ bản là lớn như vậy, có chuyện gì sao?"
"Nhóm đầy tớ kia một ngày ăn mấy bữa?" Khang Nam không nghĩ rằng nô lệ có thể ăn ba bữa một ngày như mình và thỉnh thoảng thêm bữa.
Char nói: "Hai bữa, bệ hạ bây giờ sao lại như vậy để ý tới đầy tớ?"
Chỉ ăn một vài củ khoai tây và một bát súp đậu mỗi ngày? Khang Nam có chút đau đầu, cảm thấy số thức ăn này ít hơn những gì cậu đã ăn ở một ngôi làng miền núi nghèo nhất về xóa đói giảm nghèo. Cậu nghe thấy câu hỏi của Char, nói: "Dù sao cũng là tài sản của ta, lẽ nào ta không thể để ý?"
Char thoáng nhướn mi, đem nghi vấn trong lòng hỏi lên, "Bệ hạ tựa hồ có chút không giống như lúc trước."
Khang Nam cầm lấy dao ăn cắt miếng thịt không rõ tên gọi, nói: "Dứt bỏ tông giáo, dứt bỏ sự tiện lợi của ma pháp, đối với cái nào quý tộc như ta mà nói sẽ vì vậy gặp tai họa ngập đầu. Thế nhưng ta cảm thấy nếu là vì việc như vậy liền sẽ ăn năn hối hận nháo muốn chết. Thực sự ủy khuất.. Ta bây giờ thân là quý tộc —— Không, ta là quốc vương của Orlanca. Mặc dù đất nước này đã bị hủy diệt bởi lòng tham của thúc thúc ta. Thế nhưng lãnh thổ vẫn còn tồn tại, quốc vương vẫn ở đó, sau đó nó có thể khôi phục lại quá khứ vinh quang của hoàng tộc Lehman. Đương nhiên, hoàng tộc Lehman mà ta đang nói đến chỉ có mình ta. Tất cả những người thuộc dòng họ Lehman đã bỏ đất nước, ngoại trừ những người dân thường, ta không hy vọng họ đặt chân lên lãnh thổ của ta một lần nữa. Char, ngươi có thể làm được điều đó không?"
Charl thật sự không ngờ tiểu quốc vương lại có thể nói ra lời như vậy, có chút sững sờ, một lát sau mới phản ứng lại, nói: " Ý của bệ hạ là, những người chạy trốn, ngoại trừ thường dân, sau đó ai cũng đều không thể bước vào Orlanca, có đúng không?"
Khang Nam suy nghĩ một chút, rồi nhắc lại: " Đáng ra phải là Lehman của ta, bọn họ Lehman, không còn thuộc Lehman nữa. Ta cũng không muốn chính mình nhọc nhằn khổ sở xây dựng lại Orlanca, thế nhưng cuối cùng lại bởi vì bọn họ cảm thấy được ta không đủ chính thống, muốn đem ta từ ở vị trí này kéo xuống đi. Đời tiếp theo quốc vương, chỉ có thể do ta chỉ định. Có lẽ là đời sau của ta, có lẽ là hài tử được nhặt về. Này ai biết trước được... Thế nhưng chỉ cần là họ của Lehman, Orlanca liền trở thành một quốc gia không có tông giáo cùng tháp pháp sư thế nhưng vẫn cứ là quốc gia huy hoàng."
Hồng Long Char:...
Hắn khô cằn nở nụ cười, nói: "Như ngài mong muốn, chúc ngài vạn sự như ý, bệ hạ của ta."
Tiểu quốc vương này thật sự... Điên rồi sao?
"Ta sẽ nói cho ngươi biết, cái gì gọi là hai tay sáng tạo kỳ tích." Khang Nam đối Char khẽ mỉm cười, sau đó đem cắt đi khối thịt bỏ vào trong miệng nhai nhai, lập tức đổi sắc mặt.
Vị nướng thịt thô ráp này mang theo mùi tanh tưởi là thịt của động vật gì? Làm thế nào nó có thể làm ra một hương vị khó ăn đến vậy!!
Cậu không kìm được mà phun ra miếng thịt nướng trong miệng, cầm lấy cốc sữa, đổ uống liên tục.
Char chưa hiểu việc hai tay sáng tạo kỳ tích có ý nghĩa gì, liền bị hành động của Khang Nam làm ngây ngẩn cả người, "Bệ hạ ngài đây là..."
"Thịt nướng này quá khó ăn, khó có thể nuốt xuống. Không phải ta xoi mói, gia vị hoàn toàn không có che lại mùi tanh tưởi từ thịt, hơn nữa nướng quá già, nhai lên thật giống như nhai vỏ cây. Nha, xin lỗi, ta không phải cố ý nói ngươi làm cơm khó ăn, thế nhưng... Thịt nướng này lui xuống đi, ta có thể ăn khoai tây là được rồi." Sau đó cậu hậu tri hậu giác phát hiện sắc mặt Char có chút khó coi, liền im lặng ngậm miệng.
Char nhìn miếng thịt nướng trên đĩa bạc, cầm lên và cắn một miếng. Món này không phải là ăn rất ngon sao? Như thế nào là nhai vỏ cây? Liền cùng ngươi nhai vỏ cây giống nhau. Có thích ăn hay không? Về sau sẽ không có thịt nướng đâu!
Khoai tây và đậu luộc vẫn ăn được, nước súp đậm đà vị sữa. Cậu không từ chối uống sữa, bây giờ cơ thể gầy gò 16 tuổi, uống thêm sữa để bổ sung canxi là tốt rồi, sau này hy vọng sẽ cao lớn hơn nữa, nhưng không thể thấp hơn so với trước đây.
Khang Nam nghỉ ngơi trong phòng ba ngày, trong ba ngày này, cậu cũng tìm cách phát sóng trực tiếp và phương thức để thu thập phần thưởng.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc kéo dài ba ngày rốt cục cũng đã ngừng, thoạt nhìn núi đen tuyết trắng, toàn bộ thế giới một màu đen trắng. Và từ cửa sổ, cũng có thể nhìn thấy vùng đất bị tàn phá, tàn tích của tòa thánh và tháp pháp sư đã bị nổ tung thành từng mảnh.
Tòa thánh và tháp pháp sư huy hoàng lúc ban đầu bây giờ đổ sụp trên đất, không chỉ tòa thánh và tháp pháp sư mà những bức tường dày đặc xung quanh lâu đài của nhà vua cũng bị những con rồng giận dữ đè bẹp. Hầu hết lâu đài hình lõm ban đầu đã sụp đổ, nhưng giờ chỉ còn một nửa, mà cậu còn sống sót nhờ sự bảo vệ của viên đá ma thuật.
Cậu hiện tại động chút là choáng váng, trước mắt tối sầm không nhúc nhích, sau khi đi được vài bước cơ bắp liền bủn rủn nhưng không sao. Vì vậy, Khang Nam quyết định xuống tầng dưới để xem các nô lệ.
Lâu đài đá xanh khổng lồ này có 5 tầng, quốc vương cùng vương hậu sống trên tầng cao nhất và tầng 4 là nơi ở của những đứa trẻ. Tầng 3 là phòng khách, nơi có nhiều người thân của quốc vương và một số quý tộc đến thăm quanh năm, tầng 2 là phòng tiếp khách siêu to khổng lồ. Mặc dù những đồ trang trí lộng lẫy trong phòng tiếp khách đã bị tháo đi nhưng những dấu vết còn lại vẫn có thể vẫn đoán rằng phòng khách năm đó này rất sang trọng và xa hoa.
Nó chỉ khiến Khang Nam hơi khó hiểu chính là, khi bước xuống cầu thang, trên tường treo đầy những bức tranh chiến tranh liên quan đến các chủng tộc, và tất cả những bức tranh tường và tranh sơn dầu về lịch sử của Orlanca đã biến mất.
Trước mặt Char không tiện hỏi hệ thống, nhưng khi đến gần sơn trang, Char chậm rãi nói: "Cẩn thận, bệ hạ."
Ngay khi vừa dứt lời, con rồng đen trong bức tranh đã nghiêng đầu và phun một quả cầu lửa nóng ra bên ngoài bức tranh về phía Khang Nam.
"Đệch!" Khang Nam sợ đến vội vã lùi về sau, may mắn thay, quả cầu lửa rời khỏi tranh sơn dầu nửa mét liền tự động dập tắt.
Char cười trên sự đau khổ của người khác và giải thích: "Bệ hạ liền quên mất sao? Lúc trước chúng ta đốt rụi những thứ có liên quan đến lịch sử Orlanca, đồng thời đem những bức họa này treo ở bên trong lâu đài, chính là có tác dụng để cảnh báo cho ngài. Những gì được mô tả trong các bức tranh, đó là cảnh một số chủng tộc lớn đang tiêu diệt Orlanca. Nha, không phải là sự hủy diệt, Dù sao Orlanca vẫn còn có ngài, vị vua có ý định dùng đôi tay của mình để tạo nên kỳ tích."
Khang Nam lười nghe hắn châm chọc khiêu khích, đỡ tay vịn bằng đồng lạnh lẽo, chậm rãi đi xuống.
Vừa bước đến góc từ lầu 2 xuống lầu 1, một luồng mùi chua chua ngột ngạt làm người nghẹt thở phả trước mặt!
P/s: Chương này dài gấp đôi chương trước. Edit hơi bị lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất