Ta Ở Thế Giới Ma Pháp Làm Xây Dựng
Chương 5: Rữa ráy cho hơn 500 nô lệ
Khang Nam sắc mặt thay đổi.
Cái mùi này khiến cậu nhớ đến một lão nhân mà cậu đã từng gặp ở một ngôi làng nhỏ miền núi trong quá trình giúp đỡ người nghèo. Bà lão kia đã hơn 70 tuổi, con cái không ở bên, chỉ có đứa cháu gái khoảng 5 - 6 tuổi cùng sinh sống với bà. Bà lão trên đùi có tàn tật, đứa cháu còn quá nhỏ, nhà cửa không dọn sạch sẽ nên mùi chua thối...
Không, cái mùi chua thối phảng phất thoang thoảng mà cậu ngửi thấy bây giờ còn hơn gấp hàng trăm lần bà lão và đứa cháu gái tội nghiệp, thậm chí còn khó có thể diễn tả được —— cậu hoài nghi lầu 1 biến thành một cái hố rác.
Char phát hiện ra tình trạng bất thường của cậu, hắn khịt mũi. Khi Khang Nam tiếp tục bước xuống với vẻ ngoài đoan chính, dáng dấp đại nghĩa ngang nhiên, hắn lòng tốt đưa cho cậu một chiếc khăn tay.
"Bệ hạ, dù sao nơi đây cũng toàn là nô lệ, mùi vị không được tốt lắm."
Khang Nam vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng về sau nghĩ rằng chính mình không còn là cán bộ giúp đỡ người nghèo nữa mà là quốc vương, nên là che giấu bản thân một chút. Cậu nhận lấy chiếc khăn tay và nói tiếng cảm ơn, sau đó nhanh chóng bịt kín mũi và miệng lại.
Tình cảnh của bọn đầy tớ tồi tệ hơn cậu tưởng tượng.
Phía tây của lâu đài là phía bị phá hủy nhiều nhất, các sảnh phía đông và tây được cung cấp cho khách mời nghỉ ngơi hoặc là nơi thay quần áo. Mặc dù nguyên thân sợ nô lệ của mình chết cóng sẽ giảm số lượng quân số, nhưng hắn vẫn chỉ đưa tất cả về tây sảnh. Bây giờ góc đại sảnh đã bị phá hủy, cho dù phủ một ít da lông thú, nhưng vẫn không ngăn được gió lạnh. Trong đại sảnh có hai cái lò sưởi trong tường, nhưng phòng nghỉ ngơi to lớn cũng chỉ có hai cái lò sưởi, căn bản không có bao nhiêu nhiệt độ.
Chỗ tốt duy nhất là những tấm thảm trên sàn nhà đã không có bị thu hồi, có lẽ là do chúng đã bị hư hại quá nhiều trong đại chiến trước đó, nên căn bản Khang Nam không có ý định lấy lại những tấm thảm này.
Bây giờ bên ngoài trời có trận phong tuyết rất lớn, và bọn đầy tớ đang ngồi chật kín trước lò sưởi trong tường phía trước. Bên cạnh lò sưởi là trẻ em và người già, tiếp theo là nữ nhân và bệnh nhân, phía ngoài xa nhất là một đám nam nhân. Bọn họ đều không có ngoại lệ, cả người đều bẩn thỉu, với tóc tai buộc gọn và móng tay đen.
Một số nô lệ đang đan những cọng cỏ khô dài, có vẻ như muốn tự làm một đôi giày. Dù sao bây giờ họ đều đi chân đất, nếu có thể được đi một đôi giày, thậm chí là dép rơm, họ sẽ ấm hơn một ít.
Hiện tại vừa qua bữa sáng, nhưng là bọn đầy tớ không có bữa sáng ăn. Từng người một thì uể oải, có người ngơ ngác nhìn lớp tuyết dày bên ngoài qua khung cửa sổ, có người thì cuộn mình trong góc mà vẫn còn đang say giấc nồng. Một số nô lệ cứng cáp được chọn để chăm sóc những con bò sữa còn sống duy nhất. Họ có thể ngủ với những con bò trong chuồng ấm áp hàng ngày, trái lại điều này lại khiến những nô lệ khác ghen tị.
Trên đời này, nô lệ là thứ tồn tại thấp kém nhất, ngay cả một con gà cũng có giá trị hơn họ.
"Quốc vương đến!" Không biết là ai đã nhìn thấy Khang Nam đứng ở ngưỡng cửa, nhất thời sợ đến vươn mình lên, quỳ phục nằm sấp ở trên sàn nhà. Khi những nô lệ khác nhìn thấy điều này, họ quỳ xuống và áp trán xuống sàn, có chút sợ hãi.
Nghe nói bây giờ kho lúa bên trong đồ ăn cũng không nhiều, tự hỏi liệu mình có thể sống sót qua mùa đông dài này không. Quốc vương bệ hạ đã lên tầng cao nhất của lâu đài cũng không xuống dưới kể từ khi ban hành quy định cho phép họ sống trong lâu đài, nhưng bây giờ không biết tại sao lại xuống.
Chẳng lẽ là... Muốn thiêu một ít nô lệ đem đi luộc rồi ăn sao?
Có rất nhiều lời đồn đại khủng khiếp giữa các nô lệ, trong số đó, thảm họa khủng khiếp nhất là, các quý tộc lựa chọn những nô lệ trẻ tuổi để đun sôi và ăn. Suy nghĩ này không hẹn mà đồng loạt xuất hiện trong đầu các nô lệ, khiến họ không khỏi run rẩy.
Khang Nam yên lặng đứng một phút chốc, thực sự là mùi chua thối khiến đầu óc đau đớn. Cậu vừa để hệ thống mở chương trình phát sóng trực tiếp, hiện tại những bọn đầu tờ gầy gò và bẩn thỉu này đã xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp, thu hút những nhóm người xem lạ thủy chung dồn dập đến đây vì phát hiện ra phát thanh viên mới (Editor: để "phát thanh viên" hơi thô nhỉ, có thể hiểu nôm na như là nhân vật chính của phòng phát sóng trực tiếp:v).
Cậu không có thời gian để xem có ai bình luận hay không, vì cậu phát hiện tình trạng của bọn đầy tớ thực sự quá kém. Vì ảnh hưởng văn hóa của Thánh đình, các nô lệ cũng đều không rửa ráy. Nhưng tốt xấu gì thì quý tộc cũng thay quần áo mỗi ngày, nhưng những nô lệ không có khả năng này, bọn họ đã rất thỏa mãn nếu có đủ quần áo che thân.
Điều này khiến quần áo bị bẩn và rách, càng dơ bẩn hơn nữa, cả người họ đều có mùi hôi thối không thể ngửi được.
Thời điểm khi cậu vừa đi xuống, hệ thống đã nói sơ qua cho cậu biết bây giờ có bao nhiêu người trong lâu đài. Quý tộc ngoại trừ Khang Nam, không có quý tộc nào. Chưa kể quý tộc trong lâu đài, tất cả quý tộc ở Orlanca cũng bỏ trốn. Không rõ có thường dân ở Orlanca hay không, nhưng chỉ có 4 người hầu và kiêm cả đầu bếp nấu ăn cho nô lệ trong lâu đài, và 2 người chăm sóc 3 con ngựa thuộc về Khang Nam. Ngoài ra, còn có 501 nô lệ.
Một số nô lệ thuộc về Khang Nam, và một số khác chạy trốn khỏi vùng đất của các lãnh chúa khác vì chiến tranh. Hầu hết những nô lệ trốn thoát đều già yếu, ốm yếu và tàn tật, cũng có thể đoán ra được những nô lệ khỏe mạnh chắc bị bắt đi lính rồi.
Nói cách khác, trong toàn bộ lâu đài, tính hết tất cả nô lệ, cũng không quá 509 người. Nga, nếu trừ con rồng Char, sẽ còn lại 508 người.
Khang Nam nhìn những nô lệ đang quỳ trên mặt đất, một lúc lâu sau, cậu quay đầu lại và nói vài câu với Char.
Char sửng sốt, hỏi: "Bệ hạ, ý của ngươi là..."
"Đúng, chính là như vậy. Chúng ta không có khả năng có thể chống đỡ qua mùa đông ở lâu đài này được. Ta nghe nói lương thực hiện tại không đủ để chống đỡ đến mùa xuân không phải sao? Bất luận ta không muốn một ai phải chết đói." Khang Nam thở dài, nhìn cái gì đó bẩn thỉu trên đỉnh đầu của những người ở đây, trong lòng vô cùng chua xót.
Cậu tuy rằng không phải là thánh mẫu, nhưng cậu cũng là người tam quan có đạo đức, cậu đã thấy khó xử khi bị người khác quỳ trước mặt, chưa kể ở đây còn có cả lão nhân và hài tử. Chỉ là lúc này không thể biểu hiện quá mức, đặc biệt là không thể để cho Char phát hiện chính mình có phải là quốc vương thật sự hay không.
Thời điểm như thế này toàn bộ thế giới đều hỗn rất loạn, nếu để cho người khác biết linh hồn của cậu đã không còn là nguyên chủ, ai biết được thì cậu sẽ bị một ai đó một móng vuốt đạp chết dễ như chơi.
Cậu không muốn chết, bây giờ cậu đã nghĩ thông suốt rồi, cậu càng muốn sống sao cho thật tốt.
Những người hầu gái cũng hơi ngạc nhiên khi nghe Char nói, nhưng dù sao thì đó cũng là mệnh lệnh của bệ hạ, nên họ thậm chí sẽ không nghĩ đến lý do tại sao bệ hạ lại ban hành mệnh lệnh này.
Sau vài nén nhang, những người hầu gái đẩy chiếc xe đẩy chất đống quần áo cao ngất ngưởng. Các nàng đem những y phục này chất đống ở sảnh đông, rồi đặt 4 cái chậu tắm lớn ở lối vào của sảnh.
Các quý tộc sẽ thay quần áo mỗi ngày, chỉ cần có tiền, mỗi năm họ có thể thay hơn 300 bộ quần áo khác nhau. Hầu hết quần áo đã thay được chất đống trong phòng thay đồ hoặc nhà kho, khi tích được một số lượng nhất định, người giúp việc sẽ dọn hết quần áo và ga trải giường.
Lần này các quý tộc vội vã chạy trốn, ngoại trừ những bộ quần áo hoa mĩ sang trọng và đắt tiền, bọn họ không thể lấy hết những bộ quần áo mặc chưa giặt, vì vậy có rất nhiều quần áo bị tồn đọng trong nhà kho.
Thực ra, lúc đầu Khang Nam không biết điều này, nhưng sau khi nói chuyện với hệ thống trong đầu, cậu nói rằng nếu có thể cấp quần áo sạch sẽ cho các nô lệ thì tốt rồi, hệ thống lúc này mới nói cho cậu biết rằng kỳ thực có vô số quần áo trong lâu đài cùng với những mẫu da lông và vải chưa được chế tác, sau đó cậu mới nảy ra một ý tưởng như vậy ngay lập tức.
Char vỗ tay cái độp, đột nhiên 4 cái chậu tắm xuất hiện tràn đầy nước nóng – hắn chưa bao giờ nghĩ rằng pháp thuật của chính mình sẽ được sử dụng ở một nơi như vậy. Nhưng mà tiểu vương gia bây giờ thay đổi thật sự là làm cho hắn phải liếc mắt, hơn nữa tiểu tử này thật quá đáng thương, kích phát tình yêu thương nhỏ bé của hắn vốn không có nhiều.
Xét cho cùng, hắn so với tiểu quốc vương này lớn hơn 13.000 tuổi đấy.
Một số nô lệ nghe được động tĩnh không nhịn được lén lút ngẩng đầu lên xem, bọ họ thấy đống quần áo và bồn tắm bằng gỗ bốc hơi, hơn nữa những người hầu gái còn không ngừng liên tục làm cho đống quần áo chống càng cao hơn.
"Các ngươi..." Khang Nam cuối cùng cũng lên tiếng, bởi vì cậu đang che miệng và mũi, khiến giọng nói vốn đã non nớt nghe như một giọng ồm ồm, cáu kỉnh, "Ta lòng tốt để cho các ngươi ở nơi này, nhưng các ngươi lại khiến lâu đài ta trở nên nặng mùi...... "
Bọn đầy tớ nghe được câu này, bọn họ sợ đến không ngừng phát run. Bọn họ biết rằng nếu phạm sai lầm, những gì đang chờ đợi họ là những trận đòn tàn nhẫn và lao động liên tục, hơn nữa còn không có cơm để ăn.
Có thể, nhưng là...
Bọn họ trước đây đã từng như vậy a.
"Lòng ta rất thiện lương, bởi vì thương hại các ngươi có thể tiếp tục sống sót trong cuộc chiến tranh này, ta đã cung cấp cho các ngươi nơi ở và lương thực. Nếu không có ta, các ngươi đã sớm chết đói, chết rét. Cho nên, các ngươi nhất định phải nghe lời ta, biết không? "
Bọn đầy tớ dồn dập gật đầu.
Theo động tác của bọn họ, một số ít động vật nhỏ rơi xuống sàn nhà (Editor: Không biết là con gì rơi xuống luôn:v), vừa vặn Khang Nam nhìn thẳng xuống. Cậu nhất thời cả người nổi da gà lên, cưỡng bức chính mình phải đứng vững mới không chạy trốn.
"Các ngươi, bây giờ! Nhất định phải rửa ráy cho ta! Còn phải cạo hết tóc! Người hầu sẽ giám sát các ngươi. Nếu không tẩy sạch sẽ, liền không đủ tư cách chọn quần áo mới! Đem mình rửa thật sạch sẽ, thì các ngươi mới đủ tư cách chọn quần áo mới, đồng thời sẽ có thêm một củ khoai tây luộc cho bữa trưa và bữa tối! Trời ạ, các ngươi quá ô uế! "
"Nhưng, nhưng là..." Một lão nô không nhịn được nói: "Bệ hạ, rửa ráy sẽ làm ác ma xâm nhập thân thể..."
"Câm miệng, Thánh Đình cùng các pháp sư đã bị trục xuất khỏi Orlanca. Hiện giờ Orlanca không cho phép xuất hiện bất kỳ giáo lý nào. Cái gì ác ma, lẽ nào hắn còn mạnh hơn cả con rồng bên cạnh ta sao?" Khang Nam nhướng mày, đem danh của Char ra giả hổ uy một phen.
"Phụ thân, ngài đừng nói nữa..." Nhi tử của nô lão kéo hắn, "Nhìn xem, bệ hạ đã chuẩn bị quần áo mới cho chúng ta, mỗi bữa còn có thêm một củ khoai tây."
Miệng lão nô lệ run lên, rốt cục khuất phục trước những ban thưởng phong phú.
Những người hầu gái đặt một chiếc ghế tựa đơn lẻ đặt cạnh lò sưởi ở sảnh đông, Khang Nam ngồi trên đó, và một bình trà sữa đặt trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào. Char ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Khang Nam, với một đôi mắt đỏ rực nhìn Khang Nam một lúc, rồi phút chốc nhìn đám nô lệ đang bị những người hầu gái "thay da".
Tất cả những sợi tóc đã cạo toàn bộ đều ném vào trong chậu than bên cạnh, phát ra thanh âm bộp bộp. Quần áo dơ bẩn cũng vứt sang một bên, người hầu sai 2 người ngăn ngựa, đốt lửa trong sân, dùng gậy chọc lấy quần áo bẩn trực tiếp ném vào đống lửa.
Chẳng mấy chốc, khoảng hơn chục hài tử được rửa ráy sạch sẽ, cái mông trần trụi nhìn rất đáng yêu, sau đó chúng được người hầu bao lấy thân thể bằng những bộ quần áo đã chọn. Những y phục này đều là những bộ quần áo quý tộc trong lâu đài mặc khi còn trẻ, vẫn luôn tích trữ, bởi vì hàng năm đều sẽ phơi nắng một chút nên không bị mốc nhưng lại chiếm rất nhiều diện tích. Bây giờ những bộ quần áo đơn sơ nhất đã được chọn ra và thưởng cho những hài tử này.
Mặc tử tế xong bộ quần áo mới, bọn trẻ ngồi trước một lò sưởi khác trong tường phía trước, cẩn thận từng li từng tí nhìn tiểu quốc vương ở cách đó không xa. Vị quốc vương nhỏ trông xinh đẹp và gầy yếu, với mái tóc xoăn buông xõa yếu ớt trên vai, đôi mắt bán cúi xuống, hàng mi dày đặc che chặt lấy đôi mắt xanh đen. Không ai có thể nhìn ra được vẻ mặt hiện tại của tiểu quốc vương.
Tiểu quốc vương hiện đang xem bình luận phát sóng trực tiếp.
Hệ thống sắp xếp phòng phát sóng trực tiếp rõ ràng. Tiêu đề của chương trình phát sóng trực tiếp rất khoa trương: Tại bên trong móng vuốt rồng, tiểu quốc vương gian nan cầu sinh (tồn tại). Làm sao để có thể trùng mới quốc gia lấy lại vinh quang cho đất nước của mình!
Khang Nam liếc nhìn Char bên cạnh và nhận thấy hắn ta đang nhìn mình, nên cậu nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Ngoài ra còn có một đoạn giới thiệu ngắn gọn bên dưới cửa sổ phát sóng trực tiếp, giới thiệu sự tạo thành của thế giới, cường điệu giải thích lịch sử quốc gia Orlanca cùng tình huống bây giờ. Chỉ là hệ thống không nói rằng vị quốc vương hiện tại không phải là Conan Lehman (Editor: Tên tiếng anh của Khang Nam) trước đây, mà là một người lạ được đưa đến đây từ một thế giới khác do sự nhầm lẫn của nó.
Nó không phải là một kẻ ngu ngốc, và nói thật là sẽ bị trừ lương!
Ống kính camera trực tiếp lơ lửng bên cạnh Khang Nam, nhưng không ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của nó. Trong phát sóng trực tiếp, những nô lệ đang rửa ráy được những gạnh men che khuất (Editor: Kiểu mấy cái ô trắng đen che mấy bộ phận nhạy cảm é:)), nhưng nhiều yếu tố khác vẫn có thể được nhìn thấy trong đoạn phim.
Ví dụ như khung cửa và khung cửa sổ được điêu khắc hình ảnh "Thiếu nữ hoa tường vi" quốc hoa của Oulanka, có nhàn nhạt khí tức ma pháp có thể cản phong tuyết và đống hỗn độn bên ngoài cửa sổ.
Char thỉnh thoảng nhìn về phía Khang Nam, hắn lần thứ hai nhận ra loại ma pháp kia di động bất thường, nhưng cảm giác này thực sự quá yếu ớt, như có như không, làm hắn không có cách nào xác định rốt cuộc là có phải hay không loại ma pháp này từ tiểu đáng thương lấy ra. Phải biết là vị quốc vương nhỏ nhắn tội nghiệp này căn bản một chút ma pháp cũng không có, đứa nhỏ không có thiên phú này.
Bởi vì là phòng truyền hình trực tiếp mới nên không có nhiều người đến, bình luận cũng vô cùng ít ỏi. Ai đó đã cho cậu một số quà miễn phí, đó là những cây mầm nhỏ, nhìn qua xanh nhàn nhạt, gầy yếu và đáng thương.
Không có gì ngạc nhiên khi nó là quà miễn phí.
"Quốc vương chỉ mới 16 tuổi sao? Trời ạ, nhìn qua thật yếu ớt và nhỏ nhắn, chiều cao không sai biệt lắm chỉ tương đương em trai 12 tuổi của ta."
"Quốc vương như vậy thật có thể chấn hưng quốc gia này sao? Dù sao tiểu quốc vương này đang bị theo dõi bởi rồng và tinh linh. Thú nhân cùng người lùn không thích bọn họ, phải không?"
"Tôi nghi ngờ sự phát triển của phát thanh viên này trong vài năm tới cũng giống như một số phát thanh viên khác, bởi vì nó phát triển quá nhanh và bị phá hủy bởi một lực mạnh hơn, hoặc do không biết cách phát triển nên cuối cùng tự đem mình dằn vặt cho đến chết. "
"Tôi thực sự không biết làm thế nào những phát thanh viên này được chọn. Một số phát thanh viên ngu ngốc đến mức không thể nhìn trực tiếp! Tôi đã rất xấu hổ khi xem toàn bộ quá trình và đầu tôi như muốn nổ tung."
"Có phải là một nam phát thanh viên không? Sẽ không đi khắp mọi nơi tán gái và nghĩ rằng tất cả các cô nương xinh đẹp đều cần phải thích hắn ta? Tôi thực sự đã nhìn thấy đủ của các phát thanh viên nam ngu xuẩn này, chả trách phòng phát sóng trực tiếp của bọn họ sẽ không chống đỡ được bao lâu liền đóng cửa."
"Trên lầu ngươi có ý gì? Làm như phát thanh viên nữ không có chuyện giống như vậy, tự coi chính mình là vạn nhân mê..."
Những lời bình luận đã trở thành quả bóng lơ lửng thành đoàn, nhưng Khang Nam đã nắm bắt được từ mấu chốt, "Chuyện gì xảy ra? Nếu người được chọn không thể hoàn thành nhiệm vụ phát sóng trực tiếp? Sẽ chết sao?"
Hệ thống nói: "Đương nhiên sẽ chết, cho nên người làm phát thanh viên phải cẩn thận. Hiện tại phát sóng trực tiếp cao nhất chính là phát thanh viên của vi diện tu tiên, Hắn đã phát sóng trực tiếp 1.200 năm. Ngắn nhất là vi diện tinh tế phát thanh viên, hắn cương trực phát sóng được một tháng cũng bởi vì hắn khiêu khích cường giả dẫn đến trực tiếp tử vong. Nha, buổi phát sóng trực tiếp của hắn ta được ghi lại. Nếu ngươi muốn xem, ta có thể giúp ngươi tìm lại. "
Khang Nam nói: "Chờ trở về rồi xem."
Hiện tại cậu cũng hiểu được một chút, tuy rằng hệ thống này được coi là bàn tay vàng, thế nhưng nó chỉ là bàn tay vàng có "Năng khiếu" hỗ trợ thôi, chứ không thể trực tiếp biến cậu trở thành nhân vật như Long Ngạo Thiên. Nếu như cậu tìm đường chết, thì cậu nhất định sẽ chết.
501 nô lệ thật sự là con số rất lớn, những người hầu bận rộn từ đầu buổi tới bây giờ chỉ thu thập sạch sẽ được khoảng 50 người. Những người này về cơ bản là lão nhân và hài tử, những tráng niên vẫn còn lưu lại ở phía sau đang chờ đợi tới lượt mình.
Khang Nam gọi một thị nữ tên Emily đến và nhờ nàng ấy nấu ăn cho bọn nô lệ. Sẽ không mất quá nhiều thời gian nếu hôm nay chỉ ăn khoai tây luộc trong một chiếc nồi lớn.
Bất quá mấy ông lão sau khi thay đổi quần áo sạch sẽ cũng bắt đầu hỗ trợ, bọn họ cạo râu tóc cho những nô lệ đang xếp hàng phía sau và ném râu tóc vào những chậu than. Một số người thay người hầu xoa sạch lớp bùn trên người những gã bẩn thỉu đi xuống, lớp bùn dày dặc bám chặt trên người gã đang chờ được tước ra dài một thước.
Lần này luộc khoai tây thêm một ít vật bất đồng khác, toàn bộ lâu đài chỉ có 3 con bò sữa, chỉ có quốc vương Khang Nam mới đủ tư cách được uống sữa tươi, phần sữa còn lại được các hầu gái làm thành bơ và pho mát để bảo quản. Có những lúc người hầu gái cùng người chăn ngựa sẽ lén hưởng dụng một vài chén sữa bò không béo (Editor: "Sữa không béo" là chất lỏng màu vàng giống như dầu ăn é, sau khi đun sữa rồi tách chất béo hoặc kem béo ra thì sẽ để lại chất lỏng màu vàng đó, mình từng uống thử rồi, cũng không tệ), tuy không còn thơm ngon như sữa nguyên chất nhưng đó vẫn là sữa. Nếu trước kia bọn họ còn không dám nghĩ tới, bây giờ là bởi vì tiểu quốc vương mỗi ngày chỉ ở trên tầng cao nhất không quản cái gì, nên bọn họ mới dám uống vài ly.
Sữa không béo này là nguyên liệu chính cho món khoai tây luộc ngày hôm nay, khoai tây đã được rửa sạch sẽ rồi đem đi luộc chín với sữa không béo để khoai tây có vị sữa đậm đà và rắc muối lên. Khi nó được bưng ra với một cái chậu, nhất thời những nô lệ bởi vì đói bụng phát ra tiếng gõ trống ngay bụng.
"Chỉ khi tất cả nô nộ đều được tắm rửa sạch sẽ, mới có thể thưởng thức đồ ăn." Khang Nam giơ tay gõ gõ chậu, nói: "Người hầu của ta mệt mỏi, các ngươi nên học cách rửa ráy cho sạch sẽ đi."
Món khoai luộc thơm phức ngay lập tức làm các nô lệ nhất thời phấn chấn. Họ không rửa ráy một mình mà hai người thẳng thắn đồng thời chà lưng lẫn nhau và cố gắng hết sức để làm sạch bản thân với tốc độ nhanh nhất. Dù sao tóc cũng đã cạo sạch, quần áo bẩn cũng bị đốt, chỉ cần xoa bùn mà thôi...
Bọn họ không bao giờ nghĩ tới rằng sẽ có một ngày được tắm rữa sạch sẽ như vậy.
Mặt trời dần nghiêng về hướng tây, khi nô lệ cuối cùng thay quần áo sạch sẽ, Khang Nam cuối cùng cũng cho họ ăn trưa. Ai cũng có thể có 3 củ khoai tây, tuy rằng khoai tây hơi nguội nhưng lại có mùi thơm như sữa và vị mặn nhẹ, ăn thế nào cũng ngon mà còn có thể ăn no!
Chờ bọn họ ăn xong, bọn đầy tớ mang lòng cảm kích lần hai hướng Khang Nam quỳ lạy.
Khang Nam giơ một ngón tay lên nói: "Từ nay về sau, mỗi tuần các ngươi sẽ phải tắm rữa và thay quần áo sạch sẽ một lần. Char không có trách nhiệm lấy nước nóng cho các ngươi nữa. Các ngươi phải tự đun nước nóng. Không có củi thì cứ tự mình đi ra ngoài chặt đi. Còn có... Các ngươi không được tùy tiện tiểu tiện, phóng uế xung quanh lâu đài của ta. Các ngươi nhất định phải cọ rửa sạch sẽ Tây sảnh của ta! Phải dọn sạch tất cả phân ở bên ngoài. Tốt nhất là tìm đào một cái hố xa ra khỏi lâu đài, đổ vào để ngăn lâu đài ta biến thành lâu đài tanh tưởi hôi hám. "
Bọn đầy tớ tắm rửa sạch sẽ, trước đó cái mũi không cảm giác được mùi gì, bây giờ bất giác ngửi được mùi chua thối khó có thể chịu được, từng chút trong lòng có chút ngượng ngùng xấu hổ.
Khang Nam vốn là muốn nói các ngươi đem phân giữ lại để trồng trọt, nhưng chưa có tiền lệ sử dụng phân hữu cơ ở đây. Tất cả lương thực cho ra năng suất cao đều liên quan đến ma thuật. Lương thực, rau dưa cùng hoa quả do pháp sư trồng chỉ cung cấp cho quý tộc muốn dùng, người khác muốn ăn đều cần nô lệ trồng trọt.
Hơn nữa hầu hết mọi người đều có chứng ỷ lại vào ma pháp, thật giống như xã hội trước đây của cậu sự phụ thuộc vào điện thoại di động. Bởi vì có ma thuật có thể làm nhiều việc hàng ngày thay tay chân, dẫn đến nhiều người không có cách nào rời xa pháp sư, để thuê được pháp sư, hàng năm không biết gửi đi biết bao nhiêu kim tệ vào tháp pháp sư.
Còn có chiến tranh.
"Nếu như Orlanca thực sự là một quốc gia hùng mạnh, tại sao lại phải mất 10 năm để đánh bại một quốc gia láng giềng không hùng mạnh?" Khang Nam rất hiếu kỳ về vấn đề này.
Char cười lạnh nói: "Bởi vì cả hai bên đều cần thuê kị sĩ trong Thánh Đình và pháp sư chiến đấu trong Tháp pháp sư."
Khang Nam hiểu ngay lập tức.
Trong hầu hết các trường hợp, các cuộc chiến trong thế giới ma pháp đều cần đến phép thuật. Lực lượng chính của cuộc chiến là các kỵ sĩ xông vào trận chiến, các pháp sư tấn công từ xa và các thánh nữ có khả năng hồi máu. Ngoài các pháp sư được nuôi dưỡng bởi các quý tộc, các kỵ sĩ cùng thánh nữ cần phải được thuê từ Thánh Đình, đó là một khoản chi phí cực lớn.
Thánh Đình và Tháp pháp sư ở mỗi quốc gia đều câu thông với nhau, giờ bọn họ muốn ai thắng thì có thể thắng, ai thua thì nhất định phải thua nông nỗi, quốc gia có mạnh mẽ hay không là tùy vào suy nghĩ giây lát ở Giáo hoàng và Đại pháp sư.
Khang Nam nghi ngờ rằng lý do tổ phụ của cậu bắt đầu cuộc chiến là do Thánh Đình và các pháp sư xúi giục. 10 năm sau, cuối cùng tổ phụ cũng hiểu ra sự thật và cuối cùng bị tức chết. Dù sao khi đó lão Lehman đang trong thời kỳ tráng niên sung sức nhất, quanh năm đều mang theo pháp sư trị liệu, còn có thuê thánh nữ trong đội ngũ, làm sao có khả năng nói hắn bị bệnh liền bệnh cơ chứ?
Trừ phi đó là tâm bệnh.
Tâm bệnh không có thuốc chữa.
Một số chủng tộc lớn đã bị Lehman làm tức giận. Việc đầu tiên cần làm là lật đổ tất cả các Thánh Đình và tháp pháp sư ở Orlanca, trục xuất tất cả, đồng thời tuyên thệ rằng sẽ không lập bất cứ thánh địa nào ở Orlanca. Không có bất kì giáo lý nào trong tòa án và tháp pháp sư nữa, và kẻ vi phạm sẽ chết.
Đây thực sự là một thảm họa đối với người khác, nhưng đối với Khang Nam, trái lại khiến cậu vui vẻ.
Một quốc gia không có bất kỳ tôn giáo, mới thực sự trở thành một quốc gia chân chính sạch sẽ. Nhân dân chỉ có niềm tin vào sức lao động, bàn tay của chính mình thì nhân dân mới làm cho quốc gia phồn vinh giàu mạnh.
"Ta muốn trở thành một người giống như vị quốc vương ban đầu của Orlanca, và dùng chính đôi tay của mình để thay đổi Orlanca từng bước vào thời kỳ hoàng kim."
Char dò xét liếc nhìn cậu một cái và nói: "Ban đầu Lehmann là một tên lưu manh. Hắn ta đã lừa lấy một viên bảo thạch yêu thích của Hắc Long và đổi lấy danh hiệu quốc vương bằng viên đá quý đó. Sau đó mới có Orlanca. Nha, Orlanca là tên của hắn. Tên đầy đủ của hắn ta là Orlanca Lehmann. Ngươi có muốn thay hắn trả lại những viên đá quý cho Hắc Long không? Dù sao Hắc Long cũng đang thức tỉnh dậy... "
Khang Nam:...
"Không, không, không, quên đi. Cần phải tính toán thêm..."
P/s: Cuối cùng cũng xong chương này, chỉ tắm rữa thôi mà dài quá ='((
Cái mùi này khiến cậu nhớ đến một lão nhân mà cậu đã từng gặp ở một ngôi làng nhỏ miền núi trong quá trình giúp đỡ người nghèo. Bà lão kia đã hơn 70 tuổi, con cái không ở bên, chỉ có đứa cháu gái khoảng 5 - 6 tuổi cùng sinh sống với bà. Bà lão trên đùi có tàn tật, đứa cháu còn quá nhỏ, nhà cửa không dọn sạch sẽ nên mùi chua thối...
Không, cái mùi chua thối phảng phất thoang thoảng mà cậu ngửi thấy bây giờ còn hơn gấp hàng trăm lần bà lão và đứa cháu gái tội nghiệp, thậm chí còn khó có thể diễn tả được —— cậu hoài nghi lầu 1 biến thành một cái hố rác.
Char phát hiện ra tình trạng bất thường của cậu, hắn khịt mũi. Khi Khang Nam tiếp tục bước xuống với vẻ ngoài đoan chính, dáng dấp đại nghĩa ngang nhiên, hắn lòng tốt đưa cho cậu một chiếc khăn tay.
"Bệ hạ, dù sao nơi đây cũng toàn là nô lệ, mùi vị không được tốt lắm."
Khang Nam vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng về sau nghĩ rằng chính mình không còn là cán bộ giúp đỡ người nghèo nữa mà là quốc vương, nên là che giấu bản thân một chút. Cậu nhận lấy chiếc khăn tay và nói tiếng cảm ơn, sau đó nhanh chóng bịt kín mũi và miệng lại.
Tình cảnh của bọn đầy tớ tồi tệ hơn cậu tưởng tượng.
Phía tây của lâu đài là phía bị phá hủy nhiều nhất, các sảnh phía đông và tây được cung cấp cho khách mời nghỉ ngơi hoặc là nơi thay quần áo. Mặc dù nguyên thân sợ nô lệ của mình chết cóng sẽ giảm số lượng quân số, nhưng hắn vẫn chỉ đưa tất cả về tây sảnh. Bây giờ góc đại sảnh đã bị phá hủy, cho dù phủ một ít da lông thú, nhưng vẫn không ngăn được gió lạnh. Trong đại sảnh có hai cái lò sưởi trong tường, nhưng phòng nghỉ ngơi to lớn cũng chỉ có hai cái lò sưởi, căn bản không có bao nhiêu nhiệt độ.
Chỗ tốt duy nhất là những tấm thảm trên sàn nhà đã không có bị thu hồi, có lẽ là do chúng đã bị hư hại quá nhiều trong đại chiến trước đó, nên căn bản Khang Nam không có ý định lấy lại những tấm thảm này.
Bây giờ bên ngoài trời có trận phong tuyết rất lớn, và bọn đầy tớ đang ngồi chật kín trước lò sưởi trong tường phía trước. Bên cạnh lò sưởi là trẻ em và người già, tiếp theo là nữ nhân và bệnh nhân, phía ngoài xa nhất là một đám nam nhân. Bọn họ đều không có ngoại lệ, cả người đều bẩn thỉu, với tóc tai buộc gọn và móng tay đen.
Một số nô lệ đang đan những cọng cỏ khô dài, có vẻ như muốn tự làm một đôi giày. Dù sao bây giờ họ đều đi chân đất, nếu có thể được đi một đôi giày, thậm chí là dép rơm, họ sẽ ấm hơn một ít.
Hiện tại vừa qua bữa sáng, nhưng là bọn đầy tớ không có bữa sáng ăn. Từng người một thì uể oải, có người ngơ ngác nhìn lớp tuyết dày bên ngoài qua khung cửa sổ, có người thì cuộn mình trong góc mà vẫn còn đang say giấc nồng. Một số nô lệ cứng cáp được chọn để chăm sóc những con bò sữa còn sống duy nhất. Họ có thể ngủ với những con bò trong chuồng ấm áp hàng ngày, trái lại điều này lại khiến những nô lệ khác ghen tị.
Trên đời này, nô lệ là thứ tồn tại thấp kém nhất, ngay cả một con gà cũng có giá trị hơn họ.
"Quốc vương đến!" Không biết là ai đã nhìn thấy Khang Nam đứng ở ngưỡng cửa, nhất thời sợ đến vươn mình lên, quỳ phục nằm sấp ở trên sàn nhà. Khi những nô lệ khác nhìn thấy điều này, họ quỳ xuống và áp trán xuống sàn, có chút sợ hãi.
Nghe nói bây giờ kho lúa bên trong đồ ăn cũng không nhiều, tự hỏi liệu mình có thể sống sót qua mùa đông dài này không. Quốc vương bệ hạ đã lên tầng cao nhất của lâu đài cũng không xuống dưới kể từ khi ban hành quy định cho phép họ sống trong lâu đài, nhưng bây giờ không biết tại sao lại xuống.
Chẳng lẽ là... Muốn thiêu một ít nô lệ đem đi luộc rồi ăn sao?
Có rất nhiều lời đồn đại khủng khiếp giữa các nô lệ, trong số đó, thảm họa khủng khiếp nhất là, các quý tộc lựa chọn những nô lệ trẻ tuổi để đun sôi và ăn. Suy nghĩ này không hẹn mà đồng loạt xuất hiện trong đầu các nô lệ, khiến họ không khỏi run rẩy.
Khang Nam yên lặng đứng một phút chốc, thực sự là mùi chua thối khiến đầu óc đau đớn. Cậu vừa để hệ thống mở chương trình phát sóng trực tiếp, hiện tại những bọn đầu tờ gầy gò và bẩn thỉu này đã xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp, thu hút những nhóm người xem lạ thủy chung dồn dập đến đây vì phát hiện ra phát thanh viên mới (Editor: để "phát thanh viên" hơi thô nhỉ, có thể hiểu nôm na như là nhân vật chính của phòng phát sóng trực tiếp:v).
Cậu không có thời gian để xem có ai bình luận hay không, vì cậu phát hiện tình trạng của bọn đầy tớ thực sự quá kém. Vì ảnh hưởng văn hóa của Thánh đình, các nô lệ cũng đều không rửa ráy. Nhưng tốt xấu gì thì quý tộc cũng thay quần áo mỗi ngày, nhưng những nô lệ không có khả năng này, bọn họ đã rất thỏa mãn nếu có đủ quần áo che thân.
Điều này khiến quần áo bị bẩn và rách, càng dơ bẩn hơn nữa, cả người họ đều có mùi hôi thối không thể ngửi được.
Thời điểm khi cậu vừa đi xuống, hệ thống đã nói sơ qua cho cậu biết bây giờ có bao nhiêu người trong lâu đài. Quý tộc ngoại trừ Khang Nam, không có quý tộc nào. Chưa kể quý tộc trong lâu đài, tất cả quý tộc ở Orlanca cũng bỏ trốn. Không rõ có thường dân ở Orlanca hay không, nhưng chỉ có 4 người hầu và kiêm cả đầu bếp nấu ăn cho nô lệ trong lâu đài, và 2 người chăm sóc 3 con ngựa thuộc về Khang Nam. Ngoài ra, còn có 501 nô lệ.
Một số nô lệ thuộc về Khang Nam, và một số khác chạy trốn khỏi vùng đất của các lãnh chúa khác vì chiến tranh. Hầu hết những nô lệ trốn thoát đều già yếu, ốm yếu và tàn tật, cũng có thể đoán ra được những nô lệ khỏe mạnh chắc bị bắt đi lính rồi.
Nói cách khác, trong toàn bộ lâu đài, tính hết tất cả nô lệ, cũng không quá 509 người. Nga, nếu trừ con rồng Char, sẽ còn lại 508 người.
Khang Nam nhìn những nô lệ đang quỳ trên mặt đất, một lúc lâu sau, cậu quay đầu lại và nói vài câu với Char.
Char sửng sốt, hỏi: "Bệ hạ, ý của ngươi là..."
"Đúng, chính là như vậy. Chúng ta không có khả năng có thể chống đỡ qua mùa đông ở lâu đài này được. Ta nghe nói lương thực hiện tại không đủ để chống đỡ đến mùa xuân không phải sao? Bất luận ta không muốn một ai phải chết đói." Khang Nam thở dài, nhìn cái gì đó bẩn thỉu trên đỉnh đầu của những người ở đây, trong lòng vô cùng chua xót.
Cậu tuy rằng không phải là thánh mẫu, nhưng cậu cũng là người tam quan có đạo đức, cậu đã thấy khó xử khi bị người khác quỳ trước mặt, chưa kể ở đây còn có cả lão nhân và hài tử. Chỉ là lúc này không thể biểu hiện quá mức, đặc biệt là không thể để cho Char phát hiện chính mình có phải là quốc vương thật sự hay không.
Thời điểm như thế này toàn bộ thế giới đều hỗn rất loạn, nếu để cho người khác biết linh hồn của cậu đã không còn là nguyên chủ, ai biết được thì cậu sẽ bị một ai đó một móng vuốt đạp chết dễ như chơi.
Cậu không muốn chết, bây giờ cậu đã nghĩ thông suốt rồi, cậu càng muốn sống sao cho thật tốt.
Những người hầu gái cũng hơi ngạc nhiên khi nghe Char nói, nhưng dù sao thì đó cũng là mệnh lệnh của bệ hạ, nên họ thậm chí sẽ không nghĩ đến lý do tại sao bệ hạ lại ban hành mệnh lệnh này.
Sau vài nén nhang, những người hầu gái đẩy chiếc xe đẩy chất đống quần áo cao ngất ngưởng. Các nàng đem những y phục này chất đống ở sảnh đông, rồi đặt 4 cái chậu tắm lớn ở lối vào của sảnh.
Các quý tộc sẽ thay quần áo mỗi ngày, chỉ cần có tiền, mỗi năm họ có thể thay hơn 300 bộ quần áo khác nhau. Hầu hết quần áo đã thay được chất đống trong phòng thay đồ hoặc nhà kho, khi tích được một số lượng nhất định, người giúp việc sẽ dọn hết quần áo và ga trải giường.
Lần này các quý tộc vội vã chạy trốn, ngoại trừ những bộ quần áo hoa mĩ sang trọng và đắt tiền, bọn họ không thể lấy hết những bộ quần áo mặc chưa giặt, vì vậy có rất nhiều quần áo bị tồn đọng trong nhà kho.
Thực ra, lúc đầu Khang Nam không biết điều này, nhưng sau khi nói chuyện với hệ thống trong đầu, cậu nói rằng nếu có thể cấp quần áo sạch sẽ cho các nô lệ thì tốt rồi, hệ thống lúc này mới nói cho cậu biết rằng kỳ thực có vô số quần áo trong lâu đài cùng với những mẫu da lông và vải chưa được chế tác, sau đó cậu mới nảy ra một ý tưởng như vậy ngay lập tức.
Char vỗ tay cái độp, đột nhiên 4 cái chậu tắm xuất hiện tràn đầy nước nóng – hắn chưa bao giờ nghĩ rằng pháp thuật của chính mình sẽ được sử dụng ở một nơi như vậy. Nhưng mà tiểu vương gia bây giờ thay đổi thật sự là làm cho hắn phải liếc mắt, hơn nữa tiểu tử này thật quá đáng thương, kích phát tình yêu thương nhỏ bé của hắn vốn không có nhiều.
Xét cho cùng, hắn so với tiểu quốc vương này lớn hơn 13.000 tuổi đấy.
Một số nô lệ nghe được động tĩnh không nhịn được lén lút ngẩng đầu lên xem, bọ họ thấy đống quần áo và bồn tắm bằng gỗ bốc hơi, hơn nữa những người hầu gái còn không ngừng liên tục làm cho đống quần áo chống càng cao hơn.
"Các ngươi..." Khang Nam cuối cùng cũng lên tiếng, bởi vì cậu đang che miệng và mũi, khiến giọng nói vốn đã non nớt nghe như một giọng ồm ồm, cáu kỉnh, "Ta lòng tốt để cho các ngươi ở nơi này, nhưng các ngươi lại khiến lâu đài ta trở nên nặng mùi...... "
Bọn đầy tớ nghe được câu này, bọn họ sợ đến không ngừng phát run. Bọn họ biết rằng nếu phạm sai lầm, những gì đang chờ đợi họ là những trận đòn tàn nhẫn và lao động liên tục, hơn nữa còn không có cơm để ăn.
Có thể, nhưng là...
Bọn họ trước đây đã từng như vậy a.
"Lòng ta rất thiện lương, bởi vì thương hại các ngươi có thể tiếp tục sống sót trong cuộc chiến tranh này, ta đã cung cấp cho các ngươi nơi ở và lương thực. Nếu không có ta, các ngươi đã sớm chết đói, chết rét. Cho nên, các ngươi nhất định phải nghe lời ta, biết không? "
Bọn đầy tớ dồn dập gật đầu.
Theo động tác của bọn họ, một số ít động vật nhỏ rơi xuống sàn nhà (Editor: Không biết là con gì rơi xuống luôn:v), vừa vặn Khang Nam nhìn thẳng xuống. Cậu nhất thời cả người nổi da gà lên, cưỡng bức chính mình phải đứng vững mới không chạy trốn.
"Các ngươi, bây giờ! Nhất định phải rửa ráy cho ta! Còn phải cạo hết tóc! Người hầu sẽ giám sát các ngươi. Nếu không tẩy sạch sẽ, liền không đủ tư cách chọn quần áo mới! Đem mình rửa thật sạch sẽ, thì các ngươi mới đủ tư cách chọn quần áo mới, đồng thời sẽ có thêm một củ khoai tây luộc cho bữa trưa và bữa tối! Trời ạ, các ngươi quá ô uế! "
"Nhưng, nhưng là..." Một lão nô không nhịn được nói: "Bệ hạ, rửa ráy sẽ làm ác ma xâm nhập thân thể..."
"Câm miệng, Thánh Đình cùng các pháp sư đã bị trục xuất khỏi Orlanca. Hiện giờ Orlanca không cho phép xuất hiện bất kỳ giáo lý nào. Cái gì ác ma, lẽ nào hắn còn mạnh hơn cả con rồng bên cạnh ta sao?" Khang Nam nhướng mày, đem danh của Char ra giả hổ uy một phen.
"Phụ thân, ngài đừng nói nữa..." Nhi tử của nô lão kéo hắn, "Nhìn xem, bệ hạ đã chuẩn bị quần áo mới cho chúng ta, mỗi bữa còn có thêm một củ khoai tây."
Miệng lão nô lệ run lên, rốt cục khuất phục trước những ban thưởng phong phú.
Những người hầu gái đặt một chiếc ghế tựa đơn lẻ đặt cạnh lò sưởi ở sảnh đông, Khang Nam ngồi trên đó, và một bình trà sữa đặt trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào. Char ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Khang Nam, với một đôi mắt đỏ rực nhìn Khang Nam một lúc, rồi phút chốc nhìn đám nô lệ đang bị những người hầu gái "thay da".
Tất cả những sợi tóc đã cạo toàn bộ đều ném vào trong chậu than bên cạnh, phát ra thanh âm bộp bộp. Quần áo dơ bẩn cũng vứt sang một bên, người hầu sai 2 người ngăn ngựa, đốt lửa trong sân, dùng gậy chọc lấy quần áo bẩn trực tiếp ném vào đống lửa.
Chẳng mấy chốc, khoảng hơn chục hài tử được rửa ráy sạch sẽ, cái mông trần trụi nhìn rất đáng yêu, sau đó chúng được người hầu bao lấy thân thể bằng những bộ quần áo đã chọn. Những y phục này đều là những bộ quần áo quý tộc trong lâu đài mặc khi còn trẻ, vẫn luôn tích trữ, bởi vì hàng năm đều sẽ phơi nắng một chút nên không bị mốc nhưng lại chiếm rất nhiều diện tích. Bây giờ những bộ quần áo đơn sơ nhất đã được chọn ra và thưởng cho những hài tử này.
Mặc tử tế xong bộ quần áo mới, bọn trẻ ngồi trước một lò sưởi khác trong tường phía trước, cẩn thận từng li từng tí nhìn tiểu quốc vương ở cách đó không xa. Vị quốc vương nhỏ trông xinh đẹp và gầy yếu, với mái tóc xoăn buông xõa yếu ớt trên vai, đôi mắt bán cúi xuống, hàng mi dày đặc che chặt lấy đôi mắt xanh đen. Không ai có thể nhìn ra được vẻ mặt hiện tại của tiểu quốc vương.
Tiểu quốc vương hiện đang xem bình luận phát sóng trực tiếp.
Hệ thống sắp xếp phòng phát sóng trực tiếp rõ ràng. Tiêu đề của chương trình phát sóng trực tiếp rất khoa trương: Tại bên trong móng vuốt rồng, tiểu quốc vương gian nan cầu sinh (tồn tại). Làm sao để có thể trùng mới quốc gia lấy lại vinh quang cho đất nước của mình!
Khang Nam liếc nhìn Char bên cạnh và nhận thấy hắn ta đang nhìn mình, nên cậu nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Ngoài ra còn có một đoạn giới thiệu ngắn gọn bên dưới cửa sổ phát sóng trực tiếp, giới thiệu sự tạo thành của thế giới, cường điệu giải thích lịch sử quốc gia Orlanca cùng tình huống bây giờ. Chỉ là hệ thống không nói rằng vị quốc vương hiện tại không phải là Conan Lehman (Editor: Tên tiếng anh của Khang Nam) trước đây, mà là một người lạ được đưa đến đây từ một thế giới khác do sự nhầm lẫn của nó.
Nó không phải là một kẻ ngu ngốc, và nói thật là sẽ bị trừ lương!
Ống kính camera trực tiếp lơ lửng bên cạnh Khang Nam, nhưng không ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của nó. Trong phát sóng trực tiếp, những nô lệ đang rửa ráy được những gạnh men che khuất (Editor: Kiểu mấy cái ô trắng đen che mấy bộ phận nhạy cảm é:)), nhưng nhiều yếu tố khác vẫn có thể được nhìn thấy trong đoạn phim.
Ví dụ như khung cửa và khung cửa sổ được điêu khắc hình ảnh "Thiếu nữ hoa tường vi" quốc hoa của Oulanka, có nhàn nhạt khí tức ma pháp có thể cản phong tuyết và đống hỗn độn bên ngoài cửa sổ.
Char thỉnh thoảng nhìn về phía Khang Nam, hắn lần thứ hai nhận ra loại ma pháp kia di động bất thường, nhưng cảm giác này thực sự quá yếu ớt, như có như không, làm hắn không có cách nào xác định rốt cuộc là có phải hay không loại ma pháp này từ tiểu đáng thương lấy ra. Phải biết là vị quốc vương nhỏ nhắn tội nghiệp này căn bản một chút ma pháp cũng không có, đứa nhỏ không có thiên phú này.
Bởi vì là phòng truyền hình trực tiếp mới nên không có nhiều người đến, bình luận cũng vô cùng ít ỏi. Ai đó đã cho cậu một số quà miễn phí, đó là những cây mầm nhỏ, nhìn qua xanh nhàn nhạt, gầy yếu và đáng thương.
Không có gì ngạc nhiên khi nó là quà miễn phí.
"Quốc vương chỉ mới 16 tuổi sao? Trời ạ, nhìn qua thật yếu ớt và nhỏ nhắn, chiều cao không sai biệt lắm chỉ tương đương em trai 12 tuổi của ta."
"Quốc vương như vậy thật có thể chấn hưng quốc gia này sao? Dù sao tiểu quốc vương này đang bị theo dõi bởi rồng và tinh linh. Thú nhân cùng người lùn không thích bọn họ, phải không?"
"Tôi nghi ngờ sự phát triển của phát thanh viên này trong vài năm tới cũng giống như một số phát thanh viên khác, bởi vì nó phát triển quá nhanh và bị phá hủy bởi một lực mạnh hơn, hoặc do không biết cách phát triển nên cuối cùng tự đem mình dằn vặt cho đến chết. "
"Tôi thực sự không biết làm thế nào những phát thanh viên này được chọn. Một số phát thanh viên ngu ngốc đến mức không thể nhìn trực tiếp! Tôi đã rất xấu hổ khi xem toàn bộ quá trình và đầu tôi như muốn nổ tung."
"Có phải là một nam phát thanh viên không? Sẽ không đi khắp mọi nơi tán gái và nghĩ rằng tất cả các cô nương xinh đẹp đều cần phải thích hắn ta? Tôi thực sự đã nhìn thấy đủ của các phát thanh viên nam ngu xuẩn này, chả trách phòng phát sóng trực tiếp của bọn họ sẽ không chống đỡ được bao lâu liền đóng cửa."
"Trên lầu ngươi có ý gì? Làm như phát thanh viên nữ không có chuyện giống như vậy, tự coi chính mình là vạn nhân mê..."
Những lời bình luận đã trở thành quả bóng lơ lửng thành đoàn, nhưng Khang Nam đã nắm bắt được từ mấu chốt, "Chuyện gì xảy ra? Nếu người được chọn không thể hoàn thành nhiệm vụ phát sóng trực tiếp? Sẽ chết sao?"
Hệ thống nói: "Đương nhiên sẽ chết, cho nên người làm phát thanh viên phải cẩn thận. Hiện tại phát sóng trực tiếp cao nhất chính là phát thanh viên của vi diện tu tiên, Hắn đã phát sóng trực tiếp 1.200 năm. Ngắn nhất là vi diện tinh tế phát thanh viên, hắn cương trực phát sóng được một tháng cũng bởi vì hắn khiêu khích cường giả dẫn đến trực tiếp tử vong. Nha, buổi phát sóng trực tiếp của hắn ta được ghi lại. Nếu ngươi muốn xem, ta có thể giúp ngươi tìm lại. "
Khang Nam nói: "Chờ trở về rồi xem."
Hiện tại cậu cũng hiểu được một chút, tuy rằng hệ thống này được coi là bàn tay vàng, thế nhưng nó chỉ là bàn tay vàng có "Năng khiếu" hỗ trợ thôi, chứ không thể trực tiếp biến cậu trở thành nhân vật như Long Ngạo Thiên. Nếu như cậu tìm đường chết, thì cậu nhất định sẽ chết.
501 nô lệ thật sự là con số rất lớn, những người hầu bận rộn từ đầu buổi tới bây giờ chỉ thu thập sạch sẽ được khoảng 50 người. Những người này về cơ bản là lão nhân và hài tử, những tráng niên vẫn còn lưu lại ở phía sau đang chờ đợi tới lượt mình.
Khang Nam gọi một thị nữ tên Emily đến và nhờ nàng ấy nấu ăn cho bọn nô lệ. Sẽ không mất quá nhiều thời gian nếu hôm nay chỉ ăn khoai tây luộc trong một chiếc nồi lớn.
Bất quá mấy ông lão sau khi thay đổi quần áo sạch sẽ cũng bắt đầu hỗ trợ, bọn họ cạo râu tóc cho những nô lệ đang xếp hàng phía sau và ném râu tóc vào những chậu than. Một số người thay người hầu xoa sạch lớp bùn trên người những gã bẩn thỉu đi xuống, lớp bùn dày dặc bám chặt trên người gã đang chờ được tước ra dài một thước.
Lần này luộc khoai tây thêm một ít vật bất đồng khác, toàn bộ lâu đài chỉ có 3 con bò sữa, chỉ có quốc vương Khang Nam mới đủ tư cách được uống sữa tươi, phần sữa còn lại được các hầu gái làm thành bơ và pho mát để bảo quản. Có những lúc người hầu gái cùng người chăn ngựa sẽ lén hưởng dụng một vài chén sữa bò không béo (Editor: "Sữa không béo" là chất lỏng màu vàng giống như dầu ăn é, sau khi đun sữa rồi tách chất béo hoặc kem béo ra thì sẽ để lại chất lỏng màu vàng đó, mình từng uống thử rồi, cũng không tệ), tuy không còn thơm ngon như sữa nguyên chất nhưng đó vẫn là sữa. Nếu trước kia bọn họ còn không dám nghĩ tới, bây giờ là bởi vì tiểu quốc vương mỗi ngày chỉ ở trên tầng cao nhất không quản cái gì, nên bọn họ mới dám uống vài ly.
Sữa không béo này là nguyên liệu chính cho món khoai tây luộc ngày hôm nay, khoai tây đã được rửa sạch sẽ rồi đem đi luộc chín với sữa không béo để khoai tây có vị sữa đậm đà và rắc muối lên. Khi nó được bưng ra với một cái chậu, nhất thời những nô lệ bởi vì đói bụng phát ra tiếng gõ trống ngay bụng.
"Chỉ khi tất cả nô nộ đều được tắm rửa sạch sẽ, mới có thể thưởng thức đồ ăn." Khang Nam giơ tay gõ gõ chậu, nói: "Người hầu của ta mệt mỏi, các ngươi nên học cách rửa ráy cho sạch sẽ đi."
Món khoai luộc thơm phức ngay lập tức làm các nô lệ nhất thời phấn chấn. Họ không rửa ráy một mình mà hai người thẳng thắn đồng thời chà lưng lẫn nhau và cố gắng hết sức để làm sạch bản thân với tốc độ nhanh nhất. Dù sao tóc cũng đã cạo sạch, quần áo bẩn cũng bị đốt, chỉ cần xoa bùn mà thôi...
Bọn họ không bao giờ nghĩ tới rằng sẽ có một ngày được tắm rữa sạch sẽ như vậy.
Mặt trời dần nghiêng về hướng tây, khi nô lệ cuối cùng thay quần áo sạch sẽ, Khang Nam cuối cùng cũng cho họ ăn trưa. Ai cũng có thể có 3 củ khoai tây, tuy rằng khoai tây hơi nguội nhưng lại có mùi thơm như sữa và vị mặn nhẹ, ăn thế nào cũng ngon mà còn có thể ăn no!
Chờ bọn họ ăn xong, bọn đầy tớ mang lòng cảm kích lần hai hướng Khang Nam quỳ lạy.
Khang Nam giơ một ngón tay lên nói: "Từ nay về sau, mỗi tuần các ngươi sẽ phải tắm rữa và thay quần áo sạch sẽ một lần. Char không có trách nhiệm lấy nước nóng cho các ngươi nữa. Các ngươi phải tự đun nước nóng. Không có củi thì cứ tự mình đi ra ngoài chặt đi. Còn có... Các ngươi không được tùy tiện tiểu tiện, phóng uế xung quanh lâu đài của ta. Các ngươi nhất định phải cọ rửa sạch sẽ Tây sảnh của ta! Phải dọn sạch tất cả phân ở bên ngoài. Tốt nhất là tìm đào một cái hố xa ra khỏi lâu đài, đổ vào để ngăn lâu đài ta biến thành lâu đài tanh tưởi hôi hám. "
Bọn đầy tớ tắm rửa sạch sẽ, trước đó cái mũi không cảm giác được mùi gì, bây giờ bất giác ngửi được mùi chua thối khó có thể chịu được, từng chút trong lòng có chút ngượng ngùng xấu hổ.
Khang Nam vốn là muốn nói các ngươi đem phân giữ lại để trồng trọt, nhưng chưa có tiền lệ sử dụng phân hữu cơ ở đây. Tất cả lương thực cho ra năng suất cao đều liên quan đến ma thuật. Lương thực, rau dưa cùng hoa quả do pháp sư trồng chỉ cung cấp cho quý tộc muốn dùng, người khác muốn ăn đều cần nô lệ trồng trọt.
Hơn nữa hầu hết mọi người đều có chứng ỷ lại vào ma pháp, thật giống như xã hội trước đây của cậu sự phụ thuộc vào điện thoại di động. Bởi vì có ma thuật có thể làm nhiều việc hàng ngày thay tay chân, dẫn đến nhiều người không có cách nào rời xa pháp sư, để thuê được pháp sư, hàng năm không biết gửi đi biết bao nhiêu kim tệ vào tháp pháp sư.
Còn có chiến tranh.
"Nếu như Orlanca thực sự là một quốc gia hùng mạnh, tại sao lại phải mất 10 năm để đánh bại một quốc gia láng giềng không hùng mạnh?" Khang Nam rất hiếu kỳ về vấn đề này.
Char cười lạnh nói: "Bởi vì cả hai bên đều cần thuê kị sĩ trong Thánh Đình và pháp sư chiến đấu trong Tháp pháp sư."
Khang Nam hiểu ngay lập tức.
Trong hầu hết các trường hợp, các cuộc chiến trong thế giới ma pháp đều cần đến phép thuật. Lực lượng chính của cuộc chiến là các kỵ sĩ xông vào trận chiến, các pháp sư tấn công từ xa và các thánh nữ có khả năng hồi máu. Ngoài các pháp sư được nuôi dưỡng bởi các quý tộc, các kỵ sĩ cùng thánh nữ cần phải được thuê từ Thánh Đình, đó là một khoản chi phí cực lớn.
Thánh Đình và Tháp pháp sư ở mỗi quốc gia đều câu thông với nhau, giờ bọn họ muốn ai thắng thì có thể thắng, ai thua thì nhất định phải thua nông nỗi, quốc gia có mạnh mẽ hay không là tùy vào suy nghĩ giây lát ở Giáo hoàng và Đại pháp sư.
Khang Nam nghi ngờ rằng lý do tổ phụ của cậu bắt đầu cuộc chiến là do Thánh Đình và các pháp sư xúi giục. 10 năm sau, cuối cùng tổ phụ cũng hiểu ra sự thật và cuối cùng bị tức chết. Dù sao khi đó lão Lehman đang trong thời kỳ tráng niên sung sức nhất, quanh năm đều mang theo pháp sư trị liệu, còn có thuê thánh nữ trong đội ngũ, làm sao có khả năng nói hắn bị bệnh liền bệnh cơ chứ?
Trừ phi đó là tâm bệnh.
Tâm bệnh không có thuốc chữa.
Một số chủng tộc lớn đã bị Lehman làm tức giận. Việc đầu tiên cần làm là lật đổ tất cả các Thánh Đình và tháp pháp sư ở Orlanca, trục xuất tất cả, đồng thời tuyên thệ rằng sẽ không lập bất cứ thánh địa nào ở Orlanca. Không có bất kì giáo lý nào trong tòa án và tháp pháp sư nữa, và kẻ vi phạm sẽ chết.
Đây thực sự là một thảm họa đối với người khác, nhưng đối với Khang Nam, trái lại khiến cậu vui vẻ.
Một quốc gia không có bất kỳ tôn giáo, mới thực sự trở thành một quốc gia chân chính sạch sẽ. Nhân dân chỉ có niềm tin vào sức lao động, bàn tay của chính mình thì nhân dân mới làm cho quốc gia phồn vinh giàu mạnh.
"Ta muốn trở thành một người giống như vị quốc vương ban đầu của Orlanca, và dùng chính đôi tay của mình để thay đổi Orlanca từng bước vào thời kỳ hoàng kim."
Char dò xét liếc nhìn cậu một cái và nói: "Ban đầu Lehmann là một tên lưu manh. Hắn ta đã lừa lấy một viên bảo thạch yêu thích của Hắc Long và đổi lấy danh hiệu quốc vương bằng viên đá quý đó. Sau đó mới có Orlanca. Nha, Orlanca là tên của hắn. Tên đầy đủ của hắn ta là Orlanca Lehmann. Ngươi có muốn thay hắn trả lại những viên đá quý cho Hắc Long không? Dù sao Hắc Long cũng đang thức tỉnh dậy... "
Khang Nam:...
"Không, không, không, quên đi. Cần phải tính toán thêm..."
P/s: Cuối cùng cũng xong chương này, chỉ tắm rữa thôi mà dài quá ='((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất