Chương 3
Thứ lỗi cho anh, anh quả thật không có cách nào thích anh trai em được, cho dù em kể về hắn ta tốt đến nhường nào
-----
Chương 2
Tôi dùng sức nắm chặt gậy, sợ bản thân không nhịn được mà hô "dừng xe", rồi lập tức đưa Mary trở về nước Pháp. Đầu tôi ong ong lên, đẩy cửa sổ xe ra, để cho gió đêm lạnh lẽo ùa vào.
Trời càng lúc càng tối, có thể vì khí hậu ẩm ướt của Anh quốc, những đám mây giống một tấm chăn ẩm ướt khiến người ta chán nản, gió xuân se lạnh theo gió phả lên mặt tôi. Lúc xe ngựa xuyên qua rừng thông rậm rạp, bóng cây cao lớn giống như con quái thú màu đen quét qua cửa sổ. Đoạn sườn núi này không phải là quá dốc, mặc tốc độ của xe ngựa khá chậm chạp nhưng trong bóng đêm mơ hồ, tôi ngỡ như hết thảy mọi thứ đều lùi về phía sau, chúng càng lúc càng thưa thớt, rồi biến mất hoàn toàn. Lúc này, sừng sững trước mắt tôi chính là toà lâu đài Almet uy nghiêm.
Một trận gió đêm thổi tan mây đen, mặt trăng như đột nhiên xé bức mạng che để rồi lộ mặt. Trăng sáng và tròn vành vạnh treo trên toà thành, khiến tôi trong một khoảnh khắc sinh ra ảo giác 'bản thân đã nhìn thấy phép màu'.
Nhưng mà, đây chính là phép màu.
Đây là toà kiến trúc hùng vĩ nhất mà tôi từng thấy; không phải là trang nghiêm hoa lệ, cũng không có đường cong hài hoà đoan chánh gì, nó so với bất kỳ một căn nhà nào khác đều to lớn hơn, nhưng chính sự to lớn đó khiến người ta có cảm giác kính phục. Đây là sản vật của thời đại chinh phục, toà nhà chính đứng thẳng vẫn giữ được khí phách vô song của đồng bào Pháp hơn 700 năm trước. Xung quanh nó là ba hoặc bốn toà nhà mang phong cách thời đại khác, nhưng lại dung hoà lẫn nhau một cách kỳ lạ. Đá hoa cương màu trắng mài mòn qua năm tháng, dưới ánh trăng lộ ra hình dáng gập ghềnh. Nhưng tôi biết đây là vẻ đẹp thăng trầm mà ngay cả vị kiến trúc sư giỏi nhất cũng không thể nào tạo ra.
Tôi tạm thời quên đi tức giận, mở to mắt thò đầu ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy khen ngợi khiến cho McWebber càng thêm đắc ý.
Eo của ông ta càng thẳng hơn, mãi đến khi chúng tôi đi qua trung đình, dừng lại trước cửa toà nhà chính, lúc ông ta xuống mở cửa xe cho tôi cũng không cong đi chút nào.
Tôi không để ý đến sự vô lễ của ông ta, tôi chỉ lo lắng nhìn chằm chằm mấy người đàn ông lực lưỡng đang khiêng linh cữu xuống từ một chiếc xe khác.
"Xin nhẹ nhàng một chút... a, cẩn thận..." Tôi đau lòng nhìn từng hạt mưa cứ rơi trên chiếc quan tài màu nâu, quay đầu lại hỏi quản gia, "Ông McWebber, tối nay sắp xếp cho Mary thế nào?"
"Ngài Pontona không cần lo lắng, trong toà thành có nhà nguyện." Ông ta dùng tay ra hiệu mời, "Chúng ta vào đi thôi."
Tôi vừa đi vừa quay đầu nhìn bọn họ vững vàng đưa Mary vào trong toà nhà mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vài người hầu nam đem hành lý của tôi dọn vào phòng, tôi cởi mũ, bao tay và áo len dài ướt đẫm nước mưa xuống, đưa cho quản gia cùng với cây gậy. Bên trong toà nhà khác biệt rất lớn với bên ngoài: từ hành lang rộng lớn đi vào, chính là một đại sảnh cao hai tầng lầu.
Khác với bên ngoài lâu đài, mọi thứ ở đây đều tinh xảo trang nhã. Mặc dù đại sảnh vẫn giữ nguyên phong cách của lãnh chúa thời trung cổ, chính giữa là chủ vị, nhưng ghế ngồi không còn thô kệch cồng kềnh mà là dùng thứ gỗ tốt nhất được chạm trổ tỉ mỉ với những hoa văn xinh đẹp, lưng tựa và tay vịn được bao bọc bởi kim loại quý giá và da. Phía sau ghế ngồi là một bức tường bằng đá thô, bất đồng với bốn vách tường khảm phù điêu kia, bề mặt bức tường này chỉ được mài sơ qua, tựa như lưu lại hào khí của chủ nhân từ thời xa xưa.
Trên tường treo một chiếc phù hiệu bắt mắt của gia tộc: Một con chó sói gầm thét, dưới chân đạp lên ba bụi gai. Hai ngọn đèn pha lê khổng lồ từ trên trần nhà rủ xuống, chiếu rọi lên hoa văn hoà hợp với nền đá cẩm thạch. Trong căn phòng không có nhiều đồ trang trí, ngoại trừ bức tượng và bình hoa ở các góc, còn có tranh sơn dầu trên tường. Vài chiếc ghế được đặt ngăn nắp dựa vào tường, vừa vặn điền vào chỗ trống. Trên tường ở phía sau chủ vị có hai cái cửa phụ.
Quản gia nói với tôi, từ hai cửa phụ trái phải có thể lên tầng hai, từ lan can tầng hai có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh. Mỗi lần có dạ vũ, rất nhiều quý bà, tiểu thư đều thích đứng ở đó chiêm ngưỡng vũ điệu của ngài công tước.
Tôi có thể mường tượng được hình ảnh đại sảnh đèn đuốc rực rỡ huy hoàng, nhất định tràn đầy rượu ngon và mùi son phấn, nồng đậm đến mê người.
"Ngài Pontona, phòng của ngài ở phía nam tầng ba. Tôi đã dặn dò Lisa dọn dẹp rồi." Quản gia dẫn tôi đi đến cửa bên phải, mà quả thật sau khi tròng trành lâu như vậy tôi cũng cần phải nghỉ ngơi.
"Ôi, đại nhân..." Một giọng nữ chói tai cùng với một tràng cười lớn truyền đến, chân tôi vừa mới bước đi ngay lập tức dừng lại.
Quay đầu lại, hai bóng người dựa vào nhau thân thiết từ cửa phụ đi tới: Một người phụ nữ với mái tóc đen nhánh, khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc đầm taffeta màu đỏ, để một kiểu tóc phổ biến, dưới cặp lông mày dài mảnh là đôi mắt nâu nồng nhiệt. Cô ta một tay cầm quạt xếp bằng lụa, một tay bưng ly rượu, cười đến run rẩy. Một bàn tay khác màu đồng đang vịn bên eo cô ta, chủ nhân của bàn tay đó là một người đàn ông đẹp trai cao đến 6 feet (183cm), dáng vẻ khoảng chừng hai tám, hai chín tuổi, trang phục của hắn ta trang nhã tinh xảo, ngũ quan đoan chính đến gần như hoàn hảo, mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời, đặc biệt là đôi mắt màu tử la lan kia đã nói cho tôi biết hắn ta là ai.
Bọn họ hiển nhiên cũng chú ý đến sự tồn tại không thích hợp của tôi.
Vị phu nhân kia có chút ngượng ngùng nhìn tôi, mở quạt xếp che mặt, mà người bên cạnh cô ta lại đi thẳng qua bên này.
"À." Quản gia hiển nhiên không nghĩ đến việc gặp phải chủ nhân trong tình huống này, "Ngài Pontona, đây chính là..."
"Công tước Cernando cao quý, phải không?" Tôi cao giọng, "Được biết ngài quả thật là rất... vinh hạnh!" Tên khốn kiếp, vì tình nhân mà bỏ mặc Mary!
Hắn ta tựa như không phát hiện ra tôi đang châm chọc, chỉ cười và nhìn lướt qua tay trái tôi: "Nhẫn cưới rất đẹp! Chắc hẳn ngài chính là Jean Duneziva Pontona, em rể thân ái của ta?"
Hắn có một đôi mắt giống Mary như đúc, nhưng trong đôi mắt này không hề có sự dịu dàng mà tôi quen thuộc, chỉ tràn đầy sự vô lễ, ngạo mạn, và cả thâm trầm.
Tôi không quan tâm hắn chủ động đưa tay ra mà nhìn chằm chằm người phụ nữ kia: "Không giới thiệu cho tôi một chút sao, thưa ngài?"
"À." Hắn ta như không có việc gì thu tay về, quay đầu nhìn một cái, "Cô ấy là nam tước phu nhân Siena, là... bạn tốt."
Tôi cười nhạt: "Chắc hẳn là người 'bạn tốt' rất quan trọng, đúng chứ? Thật xin lỗi, quấy rầy hai vị rồi."
Sự thô lỗ của tôi khiến McWebber toát mồ hôi lạnh, mà công tước lại không để tâm chút nào: "Năm ngoái ta có nhận được thư của Mary, nó nói nó kết hôn rồi, hôn phu của nó là một bác sĩ ngoại khoa rất dịu dàng và chu đáo. Ta mới suy nghĩ, là người thế nào mà lại hấp dẫn được đứa em gái ngây thơ của ta đây? Nhưng giờ mới biết, hoá ra ngài Pontona đây ngoại trừ vẻ ngoài nhã nhặn ra, thì hoàn toàn không giống với mô tả của Mary!"
"Vậy sao?" Tôi bây giờ giống như con nhím xù lông, "Tôi cũng thường nghe Mary kể rằng em ấy có một người anh trai hoàn mỹ cao quý, nhưng hôm nay em lại bị người anh trai mình vẫn luôn sùng bái bỏ rơi chỉ vì một 'người bạn'."
Trận đấu khẩu không làm mất đi vẻ ung dung của công tước, không thể phủ nhận việc hắn ta được dạy dỗ rất tốt, so với tôi, vì tức giận quá mức nên đã bộc lộ ra tầng lớp xuất thân thấp kém của mình.
Ánh mắt của công tước nán lại trên mặt tôi một hồi, rốt cục quyết định không tiếp tục đả kích tôi nữa, quay đầu dặn dò quản gia: "Lawrence, ngài Pontona đây nhất định là rất mệt mỏi, mời đến phòng khách nghỉ ngơi đi."
"Không cần!" Tôi quả quyết từ chối, "Hãy đưa tôi đến nhà nguyện trước."
Mấy hàng kệ dài được thắp sáng với hơn hai trăm ngọn nến trắng như tuyết, Đức Mẹ ôm Đức Chúa Hài Đồng từ ái nhìn những tín đồ của mình. Tôi thành kính quỳ xuống, làm dấu Thánh giá trước ngực, rồi đặt môi hôn lên chiếc quan tài lạnh lẽo.
Mary, đây chính là quê hương của em, thân nhân của em, em thật sự thích nơi này sao? Anh đưa em quay về có phải là sai không? Thứ lỗi cho anh, anh quả thật không có cách nào thích anh trai em được, cho dù em kể về hắn ta tốt đến nhường nào. Đêm nay anh và hắn ta có chút chuyện không dễ chịu, nhưng em đừng buồn, sau này anh sẽ kiềm chế bản thân, ít nhất là vì em...
Tôi ngồi xuống với Mary, giống như lúc chúng tôi ở nhà thường dựa sát vào nhau đọc sách vậy. Toàn thân xương cốt của tôi đều ê ẩm sau đoạn đường dài, nhưng giờ phút này tôi không thể nằm trên chiếc giường lớn mà công tước đã cho chuẩn bị. Mệt mỏi cực độ khiến mi mắt tôi nặng trịch, ngay lúc đầu tôi cúi thấp xuống, một giọng nói khàn khàn đánh thức tôi khỏi cơn buồn ngủ, "Tiên sinh, tiên sinh... ngài có khoẻ không?"
Khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, tôi giật mình nhảy dựng lên, cơn ngủ gật lập tức mất ráo. Tôi lùi về phía sau mấy bước mới nhìn rõ được khuôn mặt ông lão: "Xin lỗi, tôi... tôi vừa mới ngủ quên."
Đó là một ông lão người hầu hơn sáu mươi tuổi, chùm râu trắng như tuyết có chút hỗn loạn, vừa vặn làm nổi bật lên da tay ngăm đen và mái tóc trắng gọn gàng bất thường, tấm lưng còng gầy đét khoác một bộ đồng phục dính đầy bụi bẩn của người hầu. Đôi mắt đục ngầu của tôi lo lắng nhìn.
Giữ lấy tôi: "Tiên sinh, ngài thấy khó chịu sao? Tôi nhìn thấy sắc mặt ngài không tốt lắm."
"Ơ." Tôi vội vàng lấy tay vỗ vỗ gò má, "Tôi không sao, không sao."
"Ngài là ai vậy? Tôi chưa từng thấy ngài." Dường như ông ấy rất đề phòng tôi.
"Tôi là Pontona, là chồng của Mary."
"Chồng... của Mary?" Sắc mặt ông trở nên kỳ lạ, giống như nuốt phải con ếch, rồi lại quan sát tôi rất lâu, cuối cùng cười khan mấy tiếng: "Hoá ra ngài chính là chồng của tiểu thư. Chà chà, quả nhiên là một vị thân sĩ trẻ tuổi anh tuấn... Không tệ, không tệ... Tôi không quấy rầy các vị nữa..."
Ông lấy tay đấm eo mình, hoàn toàn không nhìn tôi nữa, vừa ho khan vừa đi ra khỏi nhà nguyện.
Thật là một người khó hiểu! Tôi lẩm bẩm, lại có chút lạnh sống lưng. Chẳng lẽ tôi thật sự muốn ngủ lại một đêm tại nơi vừa lạnh vừa tối này sao? Như vậy đối với chủ nhà có phải là quá thất lễ không, nhưng mà tôi vừa đồng ý với Mary...
"Ngài Pontona." Từ cửa truyền tới một âm thanh, quản gia McWebber đang cầm giá nến đứng ngoài đó nhìn tôi, khuôn mặt âm thầm bất mãn, "Ngài công tước nói, nếu ngài đã nói chúc ngủ ngon với tiểu thư rồi, vẫn nên vui lòng về phòng khách nghỉ ngơi đi."
Tôi mơ màng gật đầu, trong lòng biết công tước đã rất khoan dung mà cho tôi một đường lùi. Dù nói thế nào, hắn ta đã rất tử tế.
Tôi cúi đầu, đi theo quản gia ra khỏi nhà nguyện.
Tôi không ngờ rằng mình lại được sắp xếp vào phòng ngủ của Mary, mặc dù căn phòng đã được dọn dẹp nên rất khó nhìn ra được thói quen và bố trí của chủ nhân, nhưng tôi vẫn nằm trên chiếc giường mềm mại đầy hương thơm ngọt ngào đó mà ngủ đến hừng sáng.
Tựa như thời tiết xấu chạng vạng ngày hôm qua căn bản chưa hề tồn tại, ánh mặt trời hôm nay vô cùng rực rỡ. Ánh nắng buổi sáng xuyên theo chiếc cửa sổ duy nhất vào phòng, bụi trong không khí lơ lửng từng chùm dưới ánh sáng.
Tôi chầm chậm từ trên giường bò bậy, thảm lông dê mềm mại dưới chân, đi lại rất thoải mái. Tôi duỗi người như một con mèo, kéo màn cửa sổ ra.
Chú thích:
- Cây gậy mà Pontona cầm ở đây là gậy chống.
- Trung đình: khoảng sân ở trung tâm căn nhà, được bao quanh bởi phòng ốc và hành lang.
- Nhà nguyện: một địa điểm tôn giáo để tập hợp, cầu nguyện và thờ phượng
- Phù hiệu (phù hiệu áo giáp): là thiết kế độc nhất được gắn trên lá chắn hoặc áo giáp, theo đó xác định chủ nhân của áo giáp.
Đôi khi thuật ngữ phù hiệu áo giáp được sử dụng để chỉ bộ biểu tượng đầy đủ của một hiệp sĩ hoặc gia đình. (theo Wikipedia)
- Đầm taffeta: Taffeta là tên loại vải dệt láng bóng từ sợi tơ hoặc các sợi nhân tạo. Chữ này có xuất xứ từ Ba từ và có nghĩa là "twisted woven"- dệt xoắn. (theo designs.vn)
- Thân sĩ: người có học thức.
-----
Chương 2
Tôi dùng sức nắm chặt gậy, sợ bản thân không nhịn được mà hô "dừng xe", rồi lập tức đưa Mary trở về nước Pháp. Đầu tôi ong ong lên, đẩy cửa sổ xe ra, để cho gió đêm lạnh lẽo ùa vào.
Trời càng lúc càng tối, có thể vì khí hậu ẩm ướt của Anh quốc, những đám mây giống một tấm chăn ẩm ướt khiến người ta chán nản, gió xuân se lạnh theo gió phả lên mặt tôi. Lúc xe ngựa xuyên qua rừng thông rậm rạp, bóng cây cao lớn giống như con quái thú màu đen quét qua cửa sổ. Đoạn sườn núi này không phải là quá dốc, mặc tốc độ của xe ngựa khá chậm chạp nhưng trong bóng đêm mơ hồ, tôi ngỡ như hết thảy mọi thứ đều lùi về phía sau, chúng càng lúc càng thưa thớt, rồi biến mất hoàn toàn. Lúc này, sừng sững trước mắt tôi chính là toà lâu đài Almet uy nghiêm.
Một trận gió đêm thổi tan mây đen, mặt trăng như đột nhiên xé bức mạng che để rồi lộ mặt. Trăng sáng và tròn vành vạnh treo trên toà thành, khiến tôi trong một khoảnh khắc sinh ra ảo giác 'bản thân đã nhìn thấy phép màu'.
Nhưng mà, đây chính là phép màu.
Đây là toà kiến trúc hùng vĩ nhất mà tôi từng thấy; không phải là trang nghiêm hoa lệ, cũng không có đường cong hài hoà đoan chánh gì, nó so với bất kỳ một căn nhà nào khác đều to lớn hơn, nhưng chính sự to lớn đó khiến người ta có cảm giác kính phục. Đây là sản vật của thời đại chinh phục, toà nhà chính đứng thẳng vẫn giữ được khí phách vô song của đồng bào Pháp hơn 700 năm trước. Xung quanh nó là ba hoặc bốn toà nhà mang phong cách thời đại khác, nhưng lại dung hoà lẫn nhau một cách kỳ lạ. Đá hoa cương màu trắng mài mòn qua năm tháng, dưới ánh trăng lộ ra hình dáng gập ghềnh. Nhưng tôi biết đây là vẻ đẹp thăng trầm mà ngay cả vị kiến trúc sư giỏi nhất cũng không thể nào tạo ra.
Tôi tạm thời quên đi tức giận, mở to mắt thò đầu ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy khen ngợi khiến cho McWebber càng thêm đắc ý.
Eo của ông ta càng thẳng hơn, mãi đến khi chúng tôi đi qua trung đình, dừng lại trước cửa toà nhà chính, lúc ông ta xuống mở cửa xe cho tôi cũng không cong đi chút nào.
Tôi không để ý đến sự vô lễ của ông ta, tôi chỉ lo lắng nhìn chằm chằm mấy người đàn ông lực lưỡng đang khiêng linh cữu xuống từ một chiếc xe khác.
"Xin nhẹ nhàng một chút... a, cẩn thận..." Tôi đau lòng nhìn từng hạt mưa cứ rơi trên chiếc quan tài màu nâu, quay đầu lại hỏi quản gia, "Ông McWebber, tối nay sắp xếp cho Mary thế nào?"
"Ngài Pontona không cần lo lắng, trong toà thành có nhà nguyện." Ông ta dùng tay ra hiệu mời, "Chúng ta vào đi thôi."
Tôi vừa đi vừa quay đầu nhìn bọn họ vững vàng đưa Mary vào trong toà nhà mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vài người hầu nam đem hành lý của tôi dọn vào phòng, tôi cởi mũ, bao tay và áo len dài ướt đẫm nước mưa xuống, đưa cho quản gia cùng với cây gậy. Bên trong toà nhà khác biệt rất lớn với bên ngoài: từ hành lang rộng lớn đi vào, chính là một đại sảnh cao hai tầng lầu.
Khác với bên ngoài lâu đài, mọi thứ ở đây đều tinh xảo trang nhã. Mặc dù đại sảnh vẫn giữ nguyên phong cách của lãnh chúa thời trung cổ, chính giữa là chủ vị, nhưng ghế ngồi không còn thô kệch cồng kềnh mà là dùng thứ gỗ tốt nhất được chạm trổ tỉ mỉ với những hoa văn xinh đẹp, lưng tựa và tay vịn được bao bọc bởi kim loại quý giá và da. Phía sau ghế ngồi là một bức tường bằng đá thô, bất đồng với bốn vách tường khảm phù điêu kia, bề mặt bức tường này chỉ được mài sơ qua, tựa như lưu lại hào khí của chủ nhân từ thời xa xưa.
Trên tường treo một chiếc phù hiệu bắt mắt của gia tộc: Một con chó sói gầm thét, dưới chân đạp lên ba bụi gai. Hai ngọn đèn pha lê khổng lồ từ trên trần nhà rủ xuống, chiếu rọi lên hoa văn hoà hợp với nền đá cẩm thạch. Trong căn phòng không có nhiều đồ trang trí, ngoại trừ bức tượng và bình hoa ở các góc, còn có tranh sơn dầu trên tường. Vài chiếc ghế được đặt ngăn nắp dựa vào tường, vừa vặn điền vào chỗ trống. Trên tường ở phía sau chủ vị có hai cái cửa phụ.
Quản gia nói với tôi, từ hai cửa phụ trái phải có thể lên tầng hai, từ lan can tầng hai có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh. Mỗi lần có dạ vũ, rất nhiều quý bà, tiểu thư đều thích đứng ở đó chiêm ngưỡng vũ điệu của ngài công tước.
Tôi có thể mường tượng được hình ảnh đại sảnh đèn đuốc rực rỡ huy hoàng, nhất định tràn đầy rượu ngon và mùi son phấn, nồng đậm đến mê người.
"Ngài Pontona, phòng của ngài ở phía nam tầng ba. Tôi đã dặn dò Lisa dọn dẹp rồi." Quản gia dẫn tôi đi đến cửa bên phải, mà quả thật sau khi tròng trành lâu như vậy tôi cũng cần phải nghỉ ngơi.
"Ôi, đại nhân..." Một giọng nữ chói tai cùng với một tràng cười lớn truyền đến, chân tôi vừa mới bước đi ngay lập tức dừng lại.
Quay đầu lại, hai bóng người dựa vào nhau thân thiết từ cửa phụ đi tới: Một người phụ nữ với mái tóc đen nhánh, khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc đầm taffeta màu đỏ, để một kiểu tóc phổ biến, dưới cặp lông mày dài mảnh là đôi mắt nâu nồng nhiệt. Cô ta một tay cầm quạt xếp bằng lụa, một tay bưng ly rượu, cười đến run rẩy. Một bàn tay khác màu đồng đang vịn bên eo cô ta, chủ nhân của bàn tay đó là một người đàn ông đẹp trai cao đến 6 feet (183cm), dáng vẻ khoảng chừng hai tám, hai chín tuổi, trang phục của hắn ta trang nhã tinh xảo, ngũ quan đoan chính đến gần như hoàn hảo, mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời, đặc biệt là đôi mắt màu tử la lan kia đã nói cho tôi biết hắn ta là ai.
Bọn họ hiển nhiên cũng chú ý đến sự tồn tại không thích hợp của tôi.
Vị phu nhân kia có chút ngượng ngùng nhìn tôi, mở quạt xếp che mặt, mà người bên cạnh cô ta lại đi thẳng qua bên này.
"À." Quản gia hiển nhiên không nghĩ đến việc gặp phải chủ nhân trong tình huống này, "Ngài Pontona, đây chính là..."
"Công tước Cernando cao quý, phải không?" Tôi cao giọng, "Được biết ngài quả thật là rất... vinh hạnh!" Tên khốn kiếp, vì tình nhân mà bỏ mặc Mary!
Hắn ta tựa như không phát hiện ra tôi đang châm chọc, chỉ cười và nhìn lướt qua tay trái tôi: "Nhẫn cưới rất đẹp! Chắc hẳn ngài chính là Jean Duneziva Pontona, em rể thân ái của ta?"
Hắn có một đôi mắt giống Mary như đúc, nhưng trong đôi mắt này không hề có sự dịu dàng mà tôi quen thuộc, chỉ tràn đầy sự vô lễ, ngạo mạn, và cả thâm trầm.
Tôi không quan tâm hắn chủ động đưa tay ra mà nhìn chằm chằm người phụ nữ kia: "Không giới thiệu cho tôi một chút sao, thưa ngài?"
"À." Hắn ta như không có việc gì thu tay về, quay đầu nhìn một cái, "Cô ấy là nam tước phu nhân Siena, là... bạn tốt."
Tôi cười nhạt: "Chắc hẳn là người 'bạn tốt' rất quan trọng, đúng chứ? Thật xin lỗi, quấy rầy hai vị rồi."
Sự thô lỗ của tôi khiến McWebber toát mồ hôi lạnh, mà công tước lại không để tâm chút nào: "Năm ngoái ta có nhận được thư của Mary, nó nói nó kết hôn rồi, hôn phu của nó là một bác sĩ ngoại khoa rất dịu dàng và chu đáo. Ta mới suy nghĩ, là người thế nào mà lại hấp dẫn được đứa em gái ngây thơ của ta đây? Nhưng giờ mới biết, hoá ra ngài Pontona đây ngoại trừ vẻ ngoài nhã nhặn ra, thì hoàn toàn không giống với mô tả của Mary!"
"Vậy sao?" Tôi bây giờ giống như con nhím xù lông, "Tôi cũng thường nghe Mary kể rằng em ấy có một người anh trai hoàn mỹ cao quý, nhưng hôm nay em lại bị người anh trai mình vẫn luôn sùng bái bỏ rơi chỉ vì một 'người bạn'."
Trận đấu khẩu không làm mất đi vẻ ung dung của công tước, không thể phủ nhận việc hắn ta được dạy dỗ rất tốt, so với tôi, vì tức giận quá mức nên đã bộc lộ ra tầng lớp xuất thân thấp kém của mình.
Ánh mắt của công tước nán lại trên mặt tôi một hồi, rốt cục quyết định không tiếp tục đả kích tôi nữa, quay đầu dặn dò quản gia: "Lawrence, ngài Pontona đây nhất định là rất mệt mỏi, mời đến phòng khách nghỉ ngơi đi."
"Không cần!" Tôi quả quyết từ chối, "Hãy đưa tôi đến nhà nguyện trước."
Mấy hàng kệ dài được thắp sáng với hơn hai trăm ngọn nến trắng như tuyết, Đức Mẹ ôm Đức Chúa Hài Đồng từ ái nhìn những tín đồ của mình. Tôi thành kính quỳ xuống, làm dấu Thánh giá trước ngực, rồi đặt môi hôn lên chiếc quan tài lạnh lẽo.
Mary, đây chính là quê hương của em, thân nhân của em, em thật sự thích nơi này sao? Anh đưa em quay về có phải là sai không? Thứ lỗi cho anh, anh quả thật không có cách nào thích anh trai em được, cho dù em kể về hắn ta tốt đến nhường nào. Đêm nay anh và hắn ta có chút chuyện không dễ chịu, nhưng em đừng buồn, sau này anh sẽ kiềm chế bản thân, ít nhất là vì em...
Tôi ngồi xuống với Mary, giống như lúc chúng tôi ở nhà thường dựa sát vào nhau đọc sách vậy. Toàn thân xương cốt của tôi đều ê ẩm sau đoạn đường dài, nhưng giờ phút này tôi không thể nằm trên chiếc giường lớn mà công tước đã cho chuẩn bị. Mệt mỏi cực độ khiến mi mắt tôi nặng trịch, ngay lúc đầu tôi cúi thấp xuống, một giọng nói khàn khàn đánh thức tôi khỏi cơn buồn ngủ, "Tiên sinh, tiên sinh... ngài có khoẻ không?"
Khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, tôi giật mình nhảy dựng lên, cơn ngủ gật lập tức mất ráo. Tôi lùi về phía sau mấy bước mới nhìn rõ được khuôn mặt ông lão: "Xin lỗi, tôi... tôi vừa mới ngủ quên."
Đó là một ông lão người hầu hơn sáu mươi tuổi, chùm râu trắng như tuyết có chút hỗn loạn, vừa vặn làm nổi bật lên da tay ngăm đen và mái tóc trắng gọn gàng bất thường, tấm lưng còng gầy đét khoác một bộ đồng phục dính đầy bụi bẩn của người hầu. Đôi mắt đục ngầu của tôi lo lắng nhìn.
Giữ lấy tôi: "Tiên sinh, ngài thấy khó chịu sao? Tôi nhìn thấy sắc mặt ngài không tốt lắm."
"Ơ." Tôi vội vàng lấy tay vỗ vỗ gò má, "Tôi không sao, không sao."
"Ngài là ai vậy? Tôi chưa từng thấy ngài." Dường như ông ấy rất đề phòng tôi.
"Tôi là Pontona, là chồng của Mary."
"Chồng... của Mary?" Sắc mặt ông trở nên kỳ lạ, giống như nuốt phải con ếch, rồi lại quan sát tôi rất lâu, cuối cùng cười khan mấy tiếng: "Hoá ra ngài chính là chồng của tiểu thư. Chà chà, quả nhiên là một vị thân sĩ trẻ tuổi anh tuấn... Không tệ, không tệ... Tôi không quấy rầy các vị nữa..."
Ông lấy tay đấm eo mình, hoàn toàn không nhìn tôi nữa, vừa ho khan vừa đi ra khỏi nhà nguyện.
Thật là một người khó hiểu! Tôi lẩm bẩm, lại có chút lạnh sống lưng. Chẳng lẽ tôi thật sự muốn ngủ lại một đêm tại nơi vừa lạnh vừa tối này sao? Như vậy đối với chủ nhà có phải là quá thất lễ không, nhưng mà tôi vừa đồng ý với Mary...
"Ngài Pontona." Từ cửa truyền tới một âm thanh, quản gia McWebber đang cầm giá nến đứng ngoài đó nhìn tôi, khuôn mặt âm thầm bất mãn, "Ngài công tước nói, nếu ngài đã nói chúc ngủ ngon với tiểu thư rồi, vẫn nên vui lòng về phòng khách nghỉ ngơi đi."
Tôi mơ màng gật đầu, trong lòng biết công tước đã rất khoan dung mà cho tôi một đường lùi. Dù nói thế nào, hắn ta đã rất tử tế.
Tôi cúi đầu, đi theo quản gia ra khỏi nhà nguyện.
Tôi không ngờ rằng mình lại được sắp xếp vào phòng ngủ của Mary, mặc dù căn phòng đã được dọn dẹp nên rất khó nhìn ra được thói quen và bố trí của chủ nhân, nhưng tôi vẫn nằm trên chiếc giường mềm mại đầy hương thơm ngọt ngào đó mà ngủ đến hừng sáng.
Tựa như thời tiết xấu chạng vạng ngày hôm qua căn bản chưa hề tồn tại, ánh mặt trời hôm nay vô cùng rực rỡ. Ánh nắng buổi sáng xuyên theo chiếc cửa sổ duy nhất vào phòng, bụi trong không khí lơ lửng từng chùm dưới ánh sáng.
Tôi chầm chậm từ trên giường bò bậy, thảm lông dê mềm mại dưới chân, đi lại rất thoải mái. Tôi duỗi người như một con mèo, kéo màn cửa sổ ra.
Chú thích:
- Cây gậy mà Pontona cầm ở đây là gậy chống.
- Trung đình: khoảng sân ở trung tâm căn nhà, được bao quanh bởi phòng ốc và hành lang.
- Nhà nguyện: một địa điểm tôn giáo để tập hợp, cầu nguyện và thờ phượng
- Phù hiệu (phù hiệu áo giáp): là thiết kế độc nhất được gắn trên lá chắn hoặc áo giáp, theo đó xác định chủ nhân của áo giáp.
Đôi khi thuật ngữ phù hiệu áo giáp được sử dụng để chỉ bộ biểu tượng đầy đủ của một hiệp sĩ hoặc gia đình. (theo Wikipedia)
- Đầm taffeta: Taffeta là tên loại vải dệt láng bóng từ sợi tơ hoặc các sợi nhân tạo. Chữ này có xuất xứ từ Ba từ và có nghĩa là "twisted woven"- dệt xoắn. (theo designs.vn)
- Thân sĩ: người có học thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất