Chương 2
20/09/2020
Saudade mang ý nghĩa "Khát vọng, hoài niệm*", nó nằm ở nơi thành thị âm u nhưng lại phát ra ánh sáng mê người nguy hiểm, hấp dẫn người người nhào đến.
*Saudade là một từ tiếng Bồ Đào Nha, nó có ý nghĩa là khao khát hoặc nhớ nhung một ai đó/thứ gì đó.
Ở đây, tất cả MB chia làm hai loại: Thỏ và hồ điệp. Khiếm khuyết về trí lực, thính lực, thị lực cùng người câm, được gọi là "Thỏ"; người tàn tật thì được gọi là "Hồ điệp".
Khách nhân yêu thích "Hồ điệp" thường nhiều hơn "Thỏ", ví dụ như cụt tay, mất chân... Có một số người đối với vẻ đẹp không hoàn mỹ luôn có một loại chấp nhất đặc biệt.
Triệu Nhất Dưỡng nghệ danh là "Cacao", có thể nói là một "Thỏ" đặc biệt vì gương mặt của cậu có thể mang đến thanh danh và một vài vị khách cố định. Những vị khách yêu thích cậu thường duy trì rất lâu, vung tay tuyệt đối không keo kiệt. Cậu là một vưu vật*, nói khiếm khuyết ngôn ngữ là một vết sẹo của cậu chẳng bằng nói là như gấm thêm hoa.*
*Vưu vật nghĩa là một vật hoàn mỹ/đẹp đẽ nhất trên thế gian.
*Như gấm thêm hoa ý nói đã đẹp nay còn đẹp hơn.
Triệu Nhất Dưỡng đối với các khách nhân cũng rất hào phóng, cũng đều hiểu được chút tình thú, cho dù bọn họ mới là kim chủ, nhưng dù sao cũng không nhịn được đi đòi Triệu Nhất Dưỡng chút niềm vui. Đồng hồ đeo tay, dây chuyền... B tiên sinh thậm chí còn tặng cho cậu một sợi dây chuyền và cặp khuyên tai. Mỗi khi Nhất Dưỡng nhận được lễ vật, cậu sẽ cảm tạ mỗi người, sau đó nghiêm túc đáp lễ. Có lần cậu thậm chí vì B tiên sinh mà mặc đồ con gái.
Không có gì bất ngờ, qua quýt bình bình, rồi lại làm việc như cũ.
Triệu Nhất Dưỡng đã thành thói quen.
Sau đó cậu gặp vị kia khách mới kia.
Cuộc sống bình thản không có gì mới lạ của cậu chợt lóe lên một loại cảm xúc kì lạ. Triệu Nhất Dưỡng bắt đầu mong đợi điện thoại trên đầu giường vang lên, bắt đầu mong đợi âm thanh của chị La, bắt đầu mong đợi đến cả gương mặt đều đỏ bừng, chăm chút vẻ ngoài của bản thân.
Loại mong đợi không có cách nào nói ra, cũng không có nguyên do. Thật giống như thời học sinh đối người trong lòng nhìn liếc qua một chút, liền có thể ở trong đám đông phát hiện ra người ta.
Như một chiếc xe chạy qua một vũng nước phản chiếu những toà nhà nhấp nháy ánh đèn neon, nước bắn tung toé.
Như bí mật đau đớn -- không biết làm sao, cũng không thể lên tiếng.
Sinh hoạt của Triệu Nhất Dưỡng bắt đầu có hi vọng mới.
Những ngày qua cậu đang tính toán, vị khách mới kia nếu như trở thành khách quen của cậu, dựa theo quy củ của Saudade, hắn sẽ là D tiên sinh.
Tối hôm qua không có ai đến nên Triệu Nhất Dưỡng đã có thể ngủ một giấc thật ngon, vậy nên hôm nay thức dậy rất sớm cùng Trần Tối Quả ăn điểm tâm.
Trần Tối Quả là bạn của Triệu Nhất Dưỡng, cậu là một "Hồ điệp". Tám tuổi bị tai nạn xe làm gãy chân rất nghiêm trọng, dù như thế nào cũng không giữ được, thêm vào nhà lại nghèo, liền trực tiếp phẫu thuật cắt chân.
"Ngày hôm nay có người tìm đến chị La, muốn gọi cậu," Trần Tối Quả đem mứt hoa quả bỏ vào trong chén cháo hoa, cậu tỏ vẻ vô cùng thần bí mà nhìn Triệu Nhất Dưỡng, "Cậu đoán xem là ai."
Triệu Nhất Dưỡng hơi kinh ngạc, lắc đầu biểu thị không đoán ra được.
"B tiên sinh của cậu."
A, là hắn.
Triệu Nhất Dưỡng cùng B tiên sinh quen biết nửa năm, hiểu biết của cậu đối với hắn chỉ thông qua vài lần giao tiếp sau mỗi lần làm tình. Triệu Nhất Dưỡng không có gì để nói nhiều, cuộc đời của cậu khô khan và nhàm chán, không có nhiều thứ để quan tâm, thêm vào cậu không thể nói chuyện cũng lười đánh chữ. Lúc B tiên sinh nói về sự nghiệp của hắn, gia đình cùng sinh hoạt, Triệu Nhất Dưỡng vẫn yên lặng lắng nghe. B tiên sinh kinh doanh một tổ chức nghệ thuật quy mô nhỏ, đã kết hôn ba năm, có một bé gái hai tuổi. Hắn trông không tệ, kỹ thuật cũng rất tốt, thích Triệu Nhất Dưỡng mặc đồ lót cùng hắn làm.
Triệu Nhất Dưỡng không thích cái này, vì vậy hai người đều lùi một bước, B tiên sinh yêu cầu cậu lúc làm tình đeo vòng cổ và khuyên tai. Hai tháng trước là sinh nhật B tiên sinh, hắn gọi chị La hẹn buổi tối mười hai giờ. Lúc hắn đến thì đã uống say khướt, đêm đó hắn mang đến một bộ đồ lót màu đen với đôi cánh sau lưng đưa cho Triệu Nhất Dưỡng, cậu từ chối nhưng hắn nhất định muốn cậu mặc, Nhất Dưỡng không thể làm gì khác hơn là mặc vào cùng hắn làm một lần.
"Cậu nghĩ như thế nào?" Trần Tối Quả hỏi Triệu Nhất Dưỡng.
- - Không muốn. Triệu Nhất Dưỡng cứng nhắc viết lên notebook.
Trần Tối Quả ăn một miếng uống một hớp ngọt cháo, không hiểu cậu: "Tại sao, hắn có tiền, diện mạo cũng được. Cậu nghĩ đi, sau này đi ra ngoài cũng không cần phải hầu hạ những người khác, có ăn có uống, hắn nuôi cậu."
Triệu Nhất Dưỡng không hề trả lời Trần Tối Quả.
Nói thật Triệu Nhất Dưỡng không nghĩ đến việc rời khỏi Saudade. Cậu phải thừa dịp mình còn có sắc đẹp, có khách quan tâm cậu thì tích góp chút tiền. Cậu bị bán đến đây từ khi còn bé, ngoại trừ hầu hạ đàn ông thì cái gì cũng chưa học qua, đi ra ngoài cậu có thể làm được gì chứ? Cậu không phải là một người hoàn hảo, luôn bị nghi ngờ và vứt bỏ; cậu cũng không phải một người trong sạch, sẽ không có ai chấp nhận cậu -- không có tình yêu, không có hôn nhân.
Cậu chỉ muốn trốn vào một góc của thế giới rồi lặng lẽ sống một đời trong im lặng.
Nếu như hỏi nguyện vọng của cậu là gì, cậu chỉ muốn cả quãng đời còn lại đều bình an.
Trần Tối Quả nhìn Triệu Nhất Dưỡng thở dài.
Sáng hôm sau Triệu Nhất Dưỡng trở về phòng dự định tiếp tục đọc tiểu thuyết mà B tiên sinh đề cử cho cậu.
Thu nhập của cậu cũng khá ổn lại không có nhu cầu gì đặc biệt, ham muốn mua sắm lại càng không có. Muốn nói ham muốn của cậu, chỉ có một thứ, là âm nhạc. Triệu Nhất Dưỡng có bộ loa Evoke 20, lúc không làm việc, lúc mất ngủ, lúc đọc sách thì cậu thích nhất là nghe nhạc.
*Loa Evoke 20. Tui xem thông tin trên cụ Gồ thì một bộ thế này tùy theo chỗ mà giá sẽ từ $1.999 đến $2.200 chuyển sang tiền Việt là tầm 46tr đến 51tr.
Thời điểm chị La gọi đến, Triệu Nhất Dưỡng nghe được tiếng nhạc chuông Forbidden Colors của điện thoại cậu.
Cậu lập tức bắt máy, tiếng nhạc dừng lại cậu liền cảm giác được tim mình đang đập như trống nổi, có phải là D tiên sinh không nhỉ?
"Buổi tối mười một giờ, B tiên sinh đến nha."
Không phải.
Sự hào hứng lập tức trôi hết xuống chân, Triệu Nhất Dưỡng bĩu môi nằm xuống giường.
"Hôm nay Đường Đường đánh nhau với một bạn học nữ, đem mặt người ta cào nát." B tiên sinh lấy tay từ trong tay áo rút ra, hắn rất hưởng thụ Cacao cởi quần áo cho hắn.
Cacao đem áo khoác treo ở trên kệ áo, ngồi xổm xuống đem giày B tiên sinh đổi đi.
Đường Đường là con gái của B tiên sinh.
"Cậu đoán xem vì sao đánh nhau?" B tiên sinh nhìn Cacao. Cậu ngẩng đầu lên nghiêm túc nghe, "Vì một thằng nhóc trong lớp, hai đứa muốn tranh nhau ngồi cùng bàn với nó."
Có thể là rất buồn cười, Triệu Nhất Dưỡng chỉ im lặng đem dép lê đến đi vào chân B tiên sinh.
B tiên sinh chưa bao giờ che giấu dục vọng đối với Cacao, hắn bỏ ra tiền chính là đến hưởng thụ. Cacao cúi đầu, hắn có thể nhìn thấy xoáy nhỏ trên đỉnh đầu cậu. Nâng mặt Cacao lên, ép buộc cậu nhìn vào đôi mắt dục vọng của hắn: "Cùng nhau tắm đi, Cacao."
Cậu đã tắm rồi, nhưng vẫn thuận theo B tiên sinh mà ôm lấy cổ hắn.
Cửa phòng tắm đóng lại.
Cacao nằm nhoài trên tường, phía sau bị người thao lộng, nước từ trên vòi hoa sen ào ạt chảy che lấp đi tiếng thở dốc cùng lời nói ngon ngọt của nam nhân phía sau. Dường như cũng muốn nuốt chửng cả thị giác và thính giác của cậu.
Ào ào --
Nếu như là anh ấy thì thật tốt.
⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄
"Nha... Đừng..."
Chàng trai dưới thân Thân Nguyên Cảng mang một cái khoá miệng, dây đeo trên đầu bị khoá chặt. Chàng trai nằm dài trên giường, mông vểnh cao, thân thể lay động theo từng nhịp. Tựa hồ muốn nói gì đó nhưng không thể, nước bọt trên khoé miệng dọc theo cái cổ nhỏ rơi trên giường.
"Ừm... Nha nha... Muốn hỏng..."
Thân Nguyên Cảng cảm thấy chán ghét: "Câm miệng, cậu có thể yên tĩnh chút hay không!"
Hắn lại tiếp tục dùng sức một chút, chàng trai bị khoá miệng lại bắt đầu nhỏ giọng gào khóc.
Vẫn không thể. Thân Nguyên Cảng cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Kỳ thực hắn không thích mấy kiểu cầu xin như thế này, thậm chí là chán ghét loại bạn tình ồn ào. Đối với hắn thật sự là phiền phức không chịu được.
Hắn nhớ tới Saudade, nhớ đến Cacao bé người câm của hắn.
Gương mặt ẩn nhẫn, khoé miệng khẽ nhếch, cái cổ và vòng eo mảnh khảnh... Lại yên tĩnh thở dốc. Thân Nguyên Cảng phát hiện lâu như vậy mà cảnh tượng buổi tối ngày hôm ấy người câm nhỏ nằm dưới thân hắn như vẫn hiện ngay trước mắt, khiến cho hắn như thực tủy biết vị*.
*Thực tủy biết vị: ăn được món ngon sau đó nhớ mãi không quên
Tắm xong, đuổi đi bạn tình, Thân Nguyên Cảng mới nhớ tới đêm nay đã đáp ứng Vương Hiên đi tham gia sinh nhật bạn gái mới của hắn. Nhớ đến thời điểm Vương Hiên theo đuổi bạn gái hắn mà muốn biến thành "Lãng tử hồi đầu"*, còn mang bộ dạng lời thề son sắt. Thân Nguyên Cảng hôm nay quyết định sẽ không tha cho hắn.
*Lãng tử hồi đầu (Lãng tử hồi đầu quý hơn vàng): lãng tử ở đây nói những chàng trai không lo việc làm ăn chân chính chỉ mãi rong chơi. Nhưng nếu về sau biết hối cải quay đầu thì đây là một việc đáng quý như vàng.
Sinh nhật được tổ chức ở một hồ bơi ngoài trời, Vương Hiên cũng thật là hào phóng, tổ chức sinh nhật mà bày trí to như muốn làm lễ kết hôn.
Thân Nguyên Cảng đi tìm Vương Hiên.
"Đến anh em!" Vương Hiên thật xa liền ôm bạn gái hướng Nguyên Cảng vẫy tay, "Ở đây ở đây ở đây!"
Vương Hiên tâm tình rất tốt, ôm bạn gái trong tay nói với Nguyên Cảng, "Bạn gái tao! Không, bà xã tao -- Uông Tân!" Hắn kêu rất lớn tiếng, sau đó giới thiệu Thân Nguyên Cảng với Uông Tân, "Bạn tốt của anh - Thân Nguyên Cảng!"
Uông Tân cười hì hì hướng Thân Nguyên Cảng chào hỏi: "Này, anh đẹp trai, tên ngu ngốc này cứ nói về anh mãi."
"Tên ngu ngốc này lúc theo đuổi em cũng đều nói hết với anh." Thân Nguyên Cảng cười chỉ xuống Vương Hiên.
Ba người nói giỡn vài câu, Uông Tân liền bị hội chị em tốt kéo đi.
"Cô ấy rất đẹp đúng không." Vương Hiên huýt vai Nguyên Cảng, đem chén rượu trong tay giơ lên hướng về phía Uông Tân.
"Được, rất hợp với mày." Thân Nguyên Cảng trả lời.
"Cô ấy đâu chỉ là đẹp, ưu điểm của cô ấy bảo tao nói tới sáng mai cũng không hết..."
Thân Nguyên Cảng nhìn bộ dạng trồng cây si của Vương Hiên đối với Uông Tân mà cảm thấy cực kì buồn cười, "Tao nói này..." Hắn tiến đến bên tai Vương Hiên, "Thật sự muốn làm "lãng tử hồi đầu" kết hôn sinh con?"
Vương Hiên liếc Nguyên Cảng một cái: "Tao đã ba mươi lăm, chơi nhiều như vậy rồi, thật vất vả mới tìm được cô ấy. Đây chính là ý trời muốn chúng tao thành đôi mày ạ.."
"Còn mày thì sao?", Vương Hiên nhìn về phía Thân Nguyên Cảng, "Hiện tại như thế nào, ông trời có gửi em nào cho mày chưa?"
Thân Nguyên Cảng nhún nhún vai, hắn không quá quan tâm, cả đời này không thể kết hôn cũng vẫn được.
Nói đến đây, Vương Hiên như là đột nhiên nhớ tới cái gì: "Lần trước giới thiệu cho mày bé người câm ở Saudade kia sao rồi.. Tên là cái gì ấy?"
"Cacao."
"Đúng, Cacao." Vương Hiên cười nhìn về phía Nguyên Cảng, "Há, anh đẹp trai, nhớ cũng ghê nhở?"
Thân Nguyên Cảng mặc kệ hắn, quay người muốn đi.
"Đừng đi đừng đi đừng đi, tao nói cho mày một bí mật."
Thân Nguyên Cảng liền xoay người trở về.
"Quản lý Saudade có nói với tao, có một vị khách muốn Cacao."
"Mắc mớ gì đến tao?"
"Mười năm tu đắc cùng thuyền, trăm năm tu đắc cùng chung gối ngủ...*" Vương Hiên cười đập đập vai Thân Nguyên Cảng, "Bà xã tao thích chơi, tao đi tìm cô ấy."
*Mười năm tu đắc cùng thuyền, trăm năm tu đắc cùng chung gối ngủ (Thập niên tu đắc đồng thuyền độ, bách niên tu đắc cộng chẩm miên) nghĩa là tu mười năm mới có thể đi cùng thuyền, tu trăm năm mới có thể nên duyên vợ chồng.
Thân Nguyên Cảng nhìn bóng lưng Vương Hiên đã đi xa, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Cacao dưới thân hắn.
Nhưng mà, có liên quan gì đến hắn?
Nửa giờ sau, Thân Nguyên Cảng cầm danh thiếp Vương Hiên đưa, bấm số La tỷ gọi.
"Cacao, cậu ấy không... A, là Thân tiên sinh sao, tôi giúp ngài xem. Ngày Hai mươi bảy... Rảnh rỗi, được, chín giờ
⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄
Thân Nguyên Cảng đến sớm hơn giờ hẹn.
Hẹn lúc chín giờ rưỡi, hiện tại chỉ mới tám giờ bốn mươi ba.
Trong phòng ngủ không có ai, buồng tắm truyền đến tiếng nước. Cửa phòng tắm chỉ khép hờ, người bên ngoài có thể nhìn thấy hình ảnh bên trong, người ở bên trong cũng không chú ý đến tình cảnh bên ngoài.
Cacao đang tắm, có vẻ đã gần xong. Trên người cậu có một lớp bọt xà phòng trắng nõn, lớp bọt mềm mại, làn da cũng mềm mại, ngay cả Thân Nguyên Cảng cũng không biết là lớp bọt với làn da của cậu cái nào trắng nõn, mềm mại hơn. Dòng nước xối xuống cơ thể của cậu, nơi nào đó ngẩng cao lên, dưới làn hơi nước mờ ảo từng thứ dần dần hiện ra trước mắt hắn.
Cậu đi đến bên cạnh cái giá màu đỏ lấy chiếc lọ xuống, đổ ra một ít chất lỏng ra bàn tay, hướng phía sau tự mở rộng. Từ góc độ của Thân Nguyên Cảng, Cacao đưa lưng về phía hắn, tay trái chống đỡ vách tường, tay phải bận rộn mở rộng hậu huyệt, xương vai đẩy cao lộ ra đường cong hoàn hảo, càng tạo cảm giác gầy yếu.
Cacao bắt đầu dùng gậy rung mở rộng chính mình, tư thế không thay đổi, chỉ là tay phải đẩy nhẹ để nó không trượt ra bên ngoài.
Thân Nguyên Cảng sống ba mươi lăm năm, hai mươi tuổi khai trai, mẫu người nào cũng đã thấy qua, làm gì có mê hoặc nào chưa trải qua?
Thế nhưng cố tình đối với Cacao, không biết nên khóc hay cười nữa, chỉ nhìn người ta mở rộng mà hắn lại cứng.
Đồ chơi kia đột nhiên lại hết pin, đồ vật bên trong mông Triệu Nhất Dưỡng "brừm" một cái rồi tắt.
Cậu không thích tự động thủ cho lắm, không chỉ tư thế không thoải mái, tay cũng không làm gì được. Nhớ tới tủ đầu giường bên trong có chuẩn bị pin, Triệu Nhất Dưỡng quyết định đổi pin xong lại tiếp tục tiến hành mở rộng.
Triệu Nhất Dưỡng vừa mở cửa, nhìn thấy vốn hẳn là không có người thế nhưng bây giờ lại xuất hiện một bóng người cao to. Là D tiên sinh. Cậu theo bản năng nhìn đồng hồ treo tường, là do cậu chuẩn bị quá lâu sao?
Chỉ mới tám giờ.
Triệu Nhất Dưỡng có chút không biết làm sao.
D tiên sinh đã đến từ lúc nào? Cậu không có khóa cửa, D tiên sinh có lẽ đã nhìn thấy cậu... làm chuẩn bị sao? Cậu rất nhanh loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, dù chỉ mới quen biết một đêm nhưng cậu tin tưởng nhân phẩm của D tiên sinh.
Cho dù là nói như vậy nhưng Triệu Nhất Dưỡng vẫn cảm giác cả mặt như có thể chiên chín một cái trứng, đặc biệt là cái mông cậu còn đang nhét đồ vật bên trong.
Triệu Nhất Dưỡng đang thầm mừng trong lòng vì cái gậy rung đã ngừng hoạt động, bằng không cái âm thanh "Ong ong" kia.....
Cậu dự định thừa dịp Thân Nguyên Cảng còn chưa phát hiện mà chạy về phòng tắm.
"Chuẩn bị xong?" Thân Nguyên Cảng lại phá vỡ kế hoạch của cậu.
- - Chưa...
Triệu Nhất Dưỡng trong phút chốc cảm giác cả người đều đông cứng, cậu khoác khăn tắm quay lưng về Thân Nguyên Cảng, cái mông nhỏ lấp ló bên dưới tấm khăn. Cậu hít một hơi siết chặt cái mông, từ từ quay người lui về phòng tắm, vừa đóng cửa lại Triệu Nhất Dưỡng không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm nay cứ như vậy đi, không khuếch trương nữa.
Thời điểm cậu đang muốn lấy gậy rung bên trong ra thì cửa lại bị mở, CỬA LẠI BỊ MỞ!
"Cậu làm sao vậy, không sao chứ?" Thân Nguyên Cảng chăm chú nhìn Triệu Nhất Dưỡng che cái mông, cậu và hắn rõ ràng cách xa nhau ở một khoảng cách an toàn, rõ ràng không hề đụng chạm thân thể, nhưng cậu lại cảm thấy lời này của Thân Nguyên Cảng thật ám muội.
Thân Nguyên Cảng từng bước một áp sát Triệu Nhất Dưỡng, đèn phòng tắm từ phía trên đổ xuống, bóng lưng Triệu Nhất Dưỡng trên vách tường bị cái bóng một nam nhân khác che khuất.
Thân Nguyên Cảng ôm eo Triệu Nhất Dưỡng, Triệu Nhất Dưỡng dựa vào lồng ngực hắn, dùng đôi mắt tinh tế quan sát người mà cậu nhớ thương - D tiên sinh. Trên lỗ tai đối phương có một vết sẹo dài khoảng ba centimet, lông mày của hắn vừa thẳng lại vừa dày. Cả sống mũi rất cao, cảm giác như nếu chạm lên còn có thể bị đứt tay.
- - Anh đang đẩy tôi.
"Muốn tôi giúp sao?" Thân Nguyên Cảng lặp lại, hắn kề sát bên người cậu, thậm chí còn có thể nhận ra được hơi thở nóng bỏng của hắn trên mặt. Tuy rằng nói như vậy nhưng tay của Thân Nguyên Cảng vẫn nắm chặt eo Triệu Nhất Dưỡng, không hề có một chút ý tứ muốn giúp đỡ.
- - Không cần, tôi tự mình làm là được rồi.
Triệu Nhất Dưỡng lắc đầu từ chối, tóc của cậu vuốt nhẹ qua gương mặt của Thân Nguyên Cảng mặt, áo sơ mi thấm đẫm nước làm lộ ra thân hình rắn chắc của hắn.
Là hơi thở của ai, nồng đậm đến như thế?
Nhẹ nhàng hôn một cái.
Một chàng trai quần áo chỉnh tề ôm hôn một chàng trai khác không có mảnh vải trên người. Đầu lưỡi chơi đùa với đầu lưỡi, nước bọt giao hòa, dường như muốn nuốt chửng nhau.
Triệu Nhất Dưỡng nằm trên ngực Thân Nguyên Cảng thở dốc. Cậu bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, thân thể cũng không tự chủ bình tĩnh lại, thế nhưng vào lúc như thế này thì đồ vật bên trong mông lại đột nhiên trượt ra.
"Để tôi giúp cậu."
Món đồ chơi bị Thân Nguyên Cảng rút ra, Triệu Nhất Dưỡng mê man mà ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Vốn cho là đã kết thúc quá trình khuếch trương thì Thân Nguyên Cảng lại đem toàn bộ gậy rung nhét vào, hắn cười đối Triệu Nhất Dưỡng nói: "Vẫn là thôi, cậu có thể ngậm nó chặt chút hay không?"
"Tôi cứng rồi, " Thân Nguyên Cảng một tay ôm người, một tay ngăn cản Triệu Nhất Dưỡng đang muốn rút cái gậy rung ra, "Nhưng phía sau của cậu đang nhét đồ chơi rồi, tôi phải làm sao đây?"
- -----
Thân Nguyên Cảng kéo lưng Triệu Nhất Dưỡng hướng lên trên, từ phía sau nắm cổ của cậu, hôn một cái lên miệng.
"Ở đây, cái miệng này có vẻ rảnh rỗi?"
Bên trong phòng tắm còn vương lại hơi nước mờ ảo, Triệu Nhất Dưỡng quỳ bên chân Thân Nguyên Cảng khẩu giao, vô cùng thành kính mà phun ra nuốt vào dương v*t của Thân Nguyên Cảng.
Tiểu Cảng rất lớn, Triệu Nhất Dưỡng không thể một lần nuốt hết, chỉ có thể dùng tay an ủi phần gốc. Đầu lưỡi liếm nhẹ qua niệu đạo, khoang miệng mở to hết cỡ để có thể ngậm được tiểu Cảng, gân xanh cũng đều hiện lên, bên trong miệng Triệu Nhất Dưỡng đều là mùi vị của Thân Nguyên Cảng.
Nhìn bé người câm nhỏ ra sức hầu hạ dưới thân, Thân Nguyên Cảng cảm giác mỗi một cọng lông tơ đều rất sảng khoái, nhưng dù sao cũng muốn hành hạ cậu một chút vì vậy lại ấn đầu Triệu Nhất Dưỡng. Hắn dùng lực vô cùng lớn, quy đầu cũng trực tiếp tiến vào sâu trong cổ họng cậu. Thân Nguyên Cảng bắn rất nhiều, mùi vị cũng rất đậm khiến Triệu Nhất Dưỡng không thể hít thở được.
Hắn bắn vào trong miệng cậu, Triệu Nhất Dưỡng còn đang chóng mặt, mới vừa từ nghẹt thở phản ứng lại liền nghe thấy Thân Nguyên Cảng bảo cậu đem toàn bộ nuốt xuống.
- -------------------
Hấp dẫn hong cả nhà iu của mình =)))) đừng quên cmt và thả sao để tiếp thêm động lực cho mình chăm chỉ up chương mới nheee
Saudade mang ý nghĩa "Khát vọng, hoài niệm*", nó nằm ở nơi thành thị âm u nhưng lại phát ra ánh sáng mê người nguy hiểm, hấp dẫn người người nhào đến.
*Saudade là một từ tiếng Bồ Đào Nha, nó có ý nghĩa là khao khát hoặc nhớ nhung một ai đó/thứ gì đó.
Ở đây, tất cả MB chia làm hai loại: Thỏ và hồ điệp. Khiếm khuyết về trí lực, thính lực, thị lực cùng người câm, được gọi là "Thỏ"; người tàn tật thì được gọi là "Hồ điệp".
Khách nhân yêu thích "Hồ điệp" thường nhiều hơn "Thỏ", ví dụ như cụt tay, mất chân... Có một số người đối với vẻ đẹp không hoàn mỹ luôn có một loại chấp nhất đặc biệt.
Triệu Nhất Dưỡng nghệ danh là "Cacao", có thể nói là một "Thỏ" đặc biệt vì gương mặt của cậu có thể mang đến thanh danh và một vài vị khách cố định. Những vị khách yêu thích cậu thường duy trì rất lâu, vung tay tuyệt đối không keo kiệt. Cậu là một vưu vật*, nói khiếm khuyết ngôn ngữ là một vết sẹo của cậu chẳng bằng nói là như gấm thêm hoa.*
*Vưu vật nghĩa là một vật hoàn mỹ/đẹp đẽ nhất trên thế gian.
*Như gấm thêm hoa ý nói đã đẹp nay còn đẹp hơn.
Triệu Nhất Dưỡng đối với các khách nhân cũng rất hào phóng, cũng đều hiểu được chút tình thú, cho dù bọn họ mới là kim chủ, nhưng dù sao cũng không nhịn được đi đòi Triệu Nhất Dưỡng chút niềm vui. Đồng hồ đeo tay, dây chuyền... B tiên sinh thậm chí còn tặng cho cậu một sợi dây chuyền và cặp khuyên tai. Mỗi khi Nhất Dưỡng nhận được lễ vật, cậu sẽ cảm tạ mỗi người, sau đó nghiêm túc đáp lễ. Có lần cậu thậm chí vì B tiên sinh mà mặc đồ con gái.
Không có gì bất ngờ, qua quýt bình bình, rồi lại làm việc như cũ.
Triệu Nhất Dưỡng đã thành thói quen.
Sau đó cậu gặp vị kia khách mới kia.
Cuộc sống bình thản không có gì mới lạ của cậu chợt lóe lên một loại cảm xúc kì lạ. Triệu Nhất Dưỡng bắt đầu mong đợi điện thoại trên đầu giường vang lên, bắt đầu mong đợi âm thanh của chị La, bắt đầu mong đợi đến cả gương mặt đều đỏ bừng, chăm chút vẻ ngoài của bản thân.
Loại mong đợi không có cách nào nói ra, cũng không có nguyên do. Thật giống như thời học sinh đối người trong lòng nhìn liếc qua một chút, liền có thể ở trong đám đông phát hiện ra người ta.
Như một chiếc xe chạy qua một vũng nước phản chiếu những toà nhà nhấp nháy ánh đèn neon, nước bắn tung toé.
Như bí mật đau đớn -- không biết làm sao, cũng không thể lên tiếng.
Sinh hoạt của Triệu Nhất Dưỡng bắt đầu có hi vọng mới.
Những ngày qua cậu đang tính toán, vị khách mới kia nếu như trở thành khách quen của cậu, dựa theo quy củ của Saudade, hắn sẽ là D tiên sinh.
Tối hôm qua không có ai đến nên Triệu Nhất Dưỡng đã có thể ngủ một giấc thật ngon, vậy nên hôm nay thức dậy rất sớm cùng Trần Tối Quả ăn điểm tâm.
Trần Tối Quả là bạn của Triệu Nhất Dưỡng, cậu là một "Hồ điệp". Tám tuổi bị tai nạn xe làm gãy chân rất nghiêm trọng, dù như thế nào cũng không giữ được, thêm vào nhà lại nghèo, liền trực tiếp phẫu thuật cắt chân.
"Ngày hôm nay có người tìm đến chị La, muốn gọi cậu," Trần Tối Quả đem mứt hoa quả bỏ vào trong chén cháo hoa, cậu tỏ vẻ vô cùng thần bí mà nhìn Triệu Nhất Dưỡng, "Cậu đoán xem là ai."
Triệu Nhất Dưỡng hơi kinh ngạc, lắc đầu biểu thị không đoán ra được.
"B tiên sinh của cậu."
A, là hắn.
Triệu Nhất Dưỡng cùng B tiên sinh quen biết nửa năm, hiểu biết của cậu đối với hắn chỉ thông qua vài lần giao tiếp sau mỗi lần làm tình. Triệu Nhất Dưỡng không có gì để nói nhiều, cuộc đời của cậu khô khan và nhàm chán, không có nhiều thứ để quan tâm, thêm vào cậu không thể nói chuyện cũng lười đánh chữ. Lúc B tiên sinh nói về sự nghiệp của hắn, gia đình cùng sinh hoạt, Triệu Nhất Dưỡng vẫn yên lặng lắng nghe. B tiên sinh kinh doanh một tổ chức nghệ thuật quy mô nhỏ, đã kết hôn ba năm, có một bé gái hai tuổi. Hắn trông không tệ, kỹ thuật cũng rất tốt, thích Triệu Nhất Dưỡng mặc đồ lót cùng hắn làm.
Triệu Nhất Dưỡng không thích cái này, vì vậy hai người đều lùi một bước, B tiên sinh yêu cầu cậu lúc làm tình đeo vòng cổ và khuyên tai. Hai tháng trước là sinh nhật B tiên sinh, hắn gọi chị La hẹn buổi tối mười hai giờ. Lúc hắn đến thì đã uống say khướt, đêm đó hắn mang đến một bộ đồ lót màu đen với đôi cánh sau lưng đưa cho Triệu Nhất Dưỡng, cậu từ chối nhưng hắn nhất định muốn cậu mặc, Nhất Dưỡng không thể làm gì khác hơn là mặc vào cùng hắn làm một lần.
"Cậu nghĩ như thế nào?" Trần Tối Quả hỏi Triệu Nhất Dưỡng.
- - Không muốn. Triệu Nhất Dưỡng cứng nhắc viết lên notebook.
Trần Tối Quả ăn một miếng uống một hớp ngọt cháo, không hiểu cậu: "Tại sao, hắn có tiền, diện mạo cũng được. Cậu nghĩ đi, sau này đi ra ngoài cũng không cần phải hầu hạ những người khác, có ăn có uống, hắn nuôi cậu."
Triệu Nhất Dưỡng không hề trả lời Trần Tối Quả.
Nói thật Triệu Nhất Dưỡng không nghĩ đến việc rời khỏi Saudade. Cậu phải thừa dịp mình còn có sắc đẹp, có khách quan tâm cậu thì tích góp chút tiền. Cậu bị bán đến đây từ khi còn bé, ngoại trừ hầu hạ đàn ông thì cái gì cũng chưa học qua, đi ra ngoài cậu có thể làm được gì chứ? Cậu không phải là một người hoàn hảo, luôn bị nghi ngờ và vứt bỏ; cậu cũng không phải một người trong sạch, sẽ không có ai chấp nhận cậu -- không có tình yêu, không có hôn nhân.
Cậu chỉ muốn trốn vào một góc của thế giới rồi lặng lẽ sống một đời trong im lặng.
Nếu như hỏi nguyện vọng của cậu là gì, cậu chỉ muốn cả quãng đời còn lại đều bình an.
Trần Tối Quả nhìn Triệu Nhất Dưỡng thở dài.
Sáng hôm sau Triệu Nhất Dưỡng trở về phòng dự định tiếp tục đọc tiểu thuyết mà B tiên sinh đề cử cho cậu.
Thu nhập của cậu cũng khá ổn lại không có nhu cầu gì đặc biệt, ham muốn mua sắm lại càng không có. Muốn nói ham muốn của cậu, chỉ có một thứ, là âm nhạc. Triệu Nhất Dưỡng có bộ loa Evoke 20, lúc không làm việc, lúc mất ngủ, lúc đọc sách thì cậu thích nhất là nghe nhạc.
*Loa Evoke 20. Tui xem thông tin trên cụ Gồ thì một bộ thế này tùy theo chỗ mà giá sẽ từ $1.999 đến $2.200 chuyển sang tiền Việt là tầm 46tr đến 51tr.
Thời điểm chị La gọi đến, Triệu Nhất Dưỡng nghe được tiếng nhạc chuông Forbidden Colors của điện thoại cậu.
Cậu lập tức bắt máy, tiếng nhạc dừng lại cậu liền cảm giác được tim mình đang đập như trống nổi, có phải là D tiên sinh không nhỉ?
"Buổi tối mười một giờ, B tiên sinh đến nha."
Không phải.
Sự hào hứng lập tức trôi hết xuống chân, Triệu Nhất Dưỡng bĩu môi nằm xuống giường.
"Hôm nay Đường Đường đánh nhau với một bạn học nữ, đem mặt người ta cào nát." B tiên sinh lấy tay từ trong tay áo rút ra, hắn rất hưởng thụ Cacao cởi quần áo cho hắn.
Cacao đem áo khoác treo ở trên kệ áo, ngồi xổm xuống đem giày B tiên sinh đổi đi.
Đường Đường là con gái của B tiên sinh.
"Cậu đoán xem vì sao đánh nhau?" B tiên sinh nhìn Cacao. Cậu ngẩng đầu lên nghiêm túc nghe, "Vì một thằng nhóc trong lớp, hai đứa muốn tranh nhau ngồi cùng bàn với nó."
Có thể là rất buồn cười, Triệu Nhất Dưỡng chỉ im lặng đem dép lê đến đi vào chân B tiên sinh.
B tiên sinh chưa bao giờ che giấu dục vọng đối với Cacao, hắn bỏ ra tiền chính là đến hưởng thụ. Cacao cúi đầu, hắn có thể nhìn thấy xoáy nhỏ trên đỉnh đầu cậu. Nâng mặt Cacao lên, ép buộc cậu nhìn vào đôi mắt dục vọng của hắn: "Cùng nhau tắm đi, Cacao."
Cậu đã tắm rồi, nhưng vẫn thuận theo B tiên sinh mà ôm lấy cổ hắn.
Cửa phòng tắm đóng lại.
Cacao nằm nhoài trên tường, phía sau bị người thao lộng, nước từ trên vòi hoa sen ào ạt chảy che lấp đi tiếng thở dốc cùng lời nói ngon ngọt của nam nhân phía sau. Dường như cũng muốn nuốt chửng cả thị giác và thính giác của cậu.
Ào ào --
Nếu như là anh ấy thì thật tốt.
⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄
"Nha... Đừng..."
Chàng trai dưới thân Thân Nguyên Cảng mang một cái khoá miệng, dây đeo trên đầu bị khoá chặt. Chàng trai nằm dài trên giường, mông vểnh cao, thân thể lay động theo từng nhịp. Tựa hồ muốn nói gì đó nhưng không thể, nước bọt trên khoé miệng dọc theo cái cổ nhỏ rơi trên giường.
"Ừm... Nha nha... Muốn hỏng..."
Thân Nguyên Cảng cảm thấy chán ghét: "Câm miệng, cậu có thể yên tĩnh chút hay không!"
Hắn lại tiếp tục dùng sức một chút, chàng trai bị khoá miệng lại bắt đầu nhỏ giọng gào khóc.
Vẫn không thể. Thân Nguyên Cảng cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Kỳ thực hắn không thích mấy kiểu cầu xin như thế này, thậm chí là chán ghét loại bạn tình ồn ào. Đối với hắn thật sự là phiền phức không chịu được.
Hắn nhớ tới Saudade, nhớ đến Cacao bé người câm của hắn.
Gương mặt ẩn nhẫn, khoé miệng khẽ nhếch, cái cổ và vòng eo mảnh khảnh... Lại yên tĩnh thở dốc. Thân Nguyên Cảng phát hiện lâu như vậy mà cảnh tượng buổi tối ngày hôm ấy người câm nhỏ nằm dưới thân hắn như vẫn hiện ngay trước mắt, khiến cho hắn như thực tủy biết vị*.
*Thực tủy biết vị: ăn được món ngon sau đó nhớ mãi không quên
Tắm xong, đuổi đi bạn tình, Thân Nguyên Cảng mới nhớ tới đêm nay đã đáp ứng Vương Hiên đi tham gia sinh nhật bạn gái mới của hắn. Nhớ đến thời điểm Vương Hiên theo đuổi bạn gái hắn mà muốn biến thành "Lãng tử hồi đầu"*, còn mang bộ dạng lời thề son sắt. Thân Nguyên Cảng hôm nay quyết định sẽ không tha cho hắn.
*Lãng tử hồi đầu (Lãng tử hồi đầu quý hơn vàng): lãng tử ở đây nói những chàng trai không lo việc làm ăn chân chính chỉ mãi rong chơi. Nhưng nếu về sau biết hối cải quay đầu thì đây là một việc đáng quý như vàng.
Sinh nhật được tổ chức ở một hồ bơi ngoài trời, Vương Hiên cũng thật là hào phóng, tổ chức sinh nhật mà bày trí to như muốn làm lễ kết hôn.
Thân Nguyên Cảng đi tìm Vương Hiên.
"Đến anh em!" Vương Hiên thật xa liền ôm bạn gái hướng Nguyên Cảng vẫy tay, "Ở đây ở đây ở đây!"
Vương Hiên tâm tình rất tốt, ôm bạn gái trong tay nói với Nguyên Cảng, "Bạn gái tao! Không, bà xã tao -- Uông Tân!" Hắn kêu rất lớn tiếng, sau đó giới thiệu Thân Nguyên Cảng với Uông Tân, "Bạn tốt của anh - Thân Nguyên Cảng!"
Uông Tân cười hì hì hướng Thân Nguyên Cảng chào hỏi: "Này, anh đẹp trai, tên ngu ngốc này cứ nói về anh mãi."
"Tên ngu ngốc này lúc theo đuổi em cũng đều nói hết với anh." Thân Nguyên Cảng cười chỉ xuống Vương Hiên.
Ba người nói giỡn vài câu, Uông Tân liền bị hội chị em tốt kéo đi.
"Cô ấy rất đẹp đúng không." Vương Hiên huýt vai Nguyên Cảng, đem chén rượu trong tay giơ lên hướng về phía Uông Tân.
"Được, rất hợp với mày." Thân Nguyên Cảng trả lời.
"Cô ấy đâu chỉ là đẹp, ưu điểm của cô ấy bảo tao nói tới sáng mai cũng không hết..."
Thân Nguyên Cảng nhìn bộ dạng trồng cây si của Vương Hiên đối với Uông Tân mà cảm thấy cực kì buồn cười, "Tao nói này..." Hắn tiến đến bên tai Vương Hiên, "Thật sự muốn làm "lãng tử hồi đầu" kết hôn sinh con?"
Vương Hiên liếc Nguyên Cảng một cái: "Tao đã ba mươi lăm, chơi nhiều như vậy rồi, thật vất vả mới tìm được cô ấy. Đây chính là ý trời muốn chúng tao thành đôi mày ạ.."
"Còn mày thì sao?", Vương Hiên nhìn về phía Thân Nguyên Cảng, "Hiện tại như thế nào, ông trời có gửi em nào cho mày chưa?"
Thân Nguyên Cảng nhún nhún vai, hắn không quá quan tâm, cả đời này không thể kết hôn cũng vẫn được.
Nói đến đây, Vương Hiên như là đột nhiên nhớ tới cái gì: "Lần trước giới thiệu cho mày bé người câm ở Saudade kia sao rồi.. Tên là cái gì ấy?"
"Cacao."
"Đúng, Cacao." Vương Hiên cười nhìn về phía Nguyên Cảng, "Há, anh đẹp trai, nhớ cũng ghê nhở?"
Thân Nguyên Cảng mặc kệ hắn, quay người muốn đi.
"Đừng đi đừng đi đừng đi, tao nói cho mày một bí mật."
Thân Nguyên Cảng liền xoay người trở về.
"Quản lý Saudade có nói với tao, có một vị khách muốn Cacao."
"Mắc mớ gì đến tao?"
"Mười năm tu đắc cùng thuyền, trăm năm tu đắc cùng chung gối ngủ...*" Vương Hiên cười đập đập vai Thân Nguyên Cảng, "Bà xã tao thích chơi, tao đi tìm cô ấy."
*Mười năm tu đắc cùng thuyền, trăm năm tu đắc cùng chung gối ngủ (Thập niên tu đắc đồng thuyền độ, bách niên tu đắc cộng chẩm miên) nghĩa là tu mười năm mới có thể đi cùng thuyền, tu trăm năm mới có thể nên duyên vợ chồng.
Thân Nguyên Cảng nhìn bóng lưng Vương Hiên đã đi xa, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Cacao dưới thân hắn.
Nhưng mà, có liên quan gì đến hắn?
Nửa giờ sau, Thân Nguyên Cảng cầm danh thiếp Vương Hiên đưa, bấm số La tỷ gọi.
"Cacao, cậu ấy không... A, là Thân tiên sinh sao, tôi giúp ngài xem. Ngày Hai mươi bảy... Rảnh rỗi, được, chín giờ
⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄ ⁄
Thân Nguyên Cảng đến sớm hơn giờ hẹn.
Hẹn lúc chín giờ rưỡi, hiện tại chỉ mới tám giờ bốn mươi ba.
Trong phòng ngủ không có ai, buồng tắm truyền đến tiếng nước. Cửa phòng tắm chỉ khép hờ, người bên ngoài có thể nhìn thấy hình ảnh bên trong, người ở bên trong cũng không chú ý đến tình cảnh bên ngoài.
Cacao đang tắm, có vẻ đã gần xong. Trên người cậu có một lớp bọt xà phòng trắng nõn, lớp bọt mềm mại, làn da cũng mềm mại, ngay cả Thân Nguyên Cảng cũng không biết là lớp bọt với làn da của cậu cái nào trắng nõn, mềm mại hơn. Dòng nước xối xuống cơ thể của cậu, nơi nào đó ngẩng cao lên, dưới làn hơi nước mờ ảo từng thứ dần dần hiện ra trước mắt hắn.
Cậu đi đến bên cạnh cái giá màu đỏ lấy chiếc lọ xuống, đổ ra một ít chất lỏng ra bàn tay, hướng phía sau tự mở rộng. Từ góc độ của Thân Nguyên Cảng, Cacao đưa lưng về phía hắn, tay trái chống đỡ vách tường, tay phải bận rộn mở rộng hậu huyệt, xương vai đẩy cao lộ ra đường cong hoàn hảo, càng tạo cảm giác gầy yếu.
Cacao bắt đầu dùng gậy rung mở rộng chính mình, tư thế không thay đổi, chỉ là tay phải đẩy nhẹ để nó không trượt ra bên ngoài.
Thân Nguyên Cảng sống ba mươi lăm năm, hai mươi tuổi khai trai, mẫu người nào cũng đã thấy qua, làm gì có mê hoặc nào chưa trải qua?
Thế nhưng cố tình đối với Cacao, không biết nên khóc hay cười nữa, chỉ nhìn người ta mở rộng mà hắn lại cứng.
Đồ chơi kia đột nhiên lại hết pin, đồ vật bên trong mông Triệu Nhất Dưỡng "brừm" một cái rồi tắt.
Cậu không thích tự động thủ cho lắm, không chỉ tư thế không thoải mái, tay cũng không làm gì được. Nhớ tới tủ đầu giường bên trong có chuẩn bị pin, Triệu Nhất Dưỡng quyết định đổi pin xong lại tiếp tục tiến hành mở rộng.
Triệu Nhất Dưỡng vừa mở cửa, nhìn thấy vốn hẳn là không có người thế nhưng bây giờ lại xuất hiện một bóng người cao to. Là D tiên sinh. Cậu theo bản năng nhìn đồng hồ treo tường, là do cậu chuẩn bị quá lâu sao?
Chỉ mới tám giờ.
Triệu Nhất Dưỡng có chút không biết làm sao.
D tiên sinh đã đến từ lúc nào? Cậu không có khóa cửa, D tiên sinh có lẽ đã nhìn thấy cậu... làm chuẩn bị sao? Cậu rất nhanh loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, dù chỉ mới quen biết một đêm nhưng cậu tin tưởng nhân phẩm của D tiên sinh.
Cho dù là nói như vậy nhưng Triệu Nhất Dưỡng vẫn cảm giác cả mặt như có thể chiên chín một cái trứng, đặc biệt là cái mông cậu còn đang nhét đồ vật bên trong.
Triệu Nhất Dưỡng đang thầm mừng trong lòng vì cái gậy rung đã ngừng hoạt động, bằng không cái âm thanh "Ong ong" kia.....
Cậu dự định thừa dịp Thân Nguyên Cảng còn chưa phát hiện mà chạy về phòng tắm.
"Chuẩn bị xong?" Thân Nguyên Cảng lại phá vỡ kế hoạch của cậu.
- - Chưa...
Triệu Nhất Dưỡng trong phút chốc cảm giác cả người đều đông cứng, cậu khoác khăn tắm quay lưng về Thân Nguyên Cảng, cái mông nhỏ lấp ló bên dưới tấm khăn. Cậu hít một hơi siết chặt cái mông, từ từ quay người lui về phòng tắm, vừa đóng cửa lại Triệu Nhất Dưỡng không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm nay cứ như vậy đi, không khuếch trương nữa.
Thời điểm cậu đang muốn lấy gậy rung bên trong ra thì cửa lại bị mở, CỬA LẠI BỊ MỞ!
"Cậu làm sao vậy, không sao chứ?" Thân Nguyên Cảng chăm chú nhìn Triệu Nhất Dưỡng che cái mông, cậu và hắn rõ ràng cách xa nhau ở một khoảng cách an toàn, rõ ràng không hề đụng chạm thân thể, nhưng cậu lại cảm thấy lời này của Thân Nguyên Cảng thật ám muội.
Thân Nguyên Cảng từng bước một áp sát Triệu Nhất Dưỡng, đèn phòng tắm từ phía trên đổ xuống, bóng lưng Triệu Nhất Dưỡng trên vách tường bị cái bóng một nam nhân khác che khuất.
Thân Nguyên Cảng ôm eo Triệu Nhất Dưỡng, Triệu Nhất Dưỡng dựa vào lồng ngực hắn, dùng đôi mắt tinh tế quan sát người mà cậu nhớ thương - D tiên sinh. Trên lỗ tai đối phương có một vết sẹo dài khoảng ba centimet, lông mày của hắn vừa thẳng lại vừa dày. Cả sống mũi rất cao, cảm giác như nếu chạm lên còn có thể bị đứt tay.
- - Anh đang đẩy tôi.
"Muốn tôi giúp sao?" Thân Nguyên Cảng lặp lại, hắn kề sát bên người cậu, thậm chí còn có thể nhận ra được hơi thở nóng bỏng của hắn trên mặt. Tuy rằng nói như vậy nhưng tay của Thân Nguyên Cảng vẫn nắm chặt eo Triệu Nhất Dưỡng, không hề có một chút ý tứ muốn giúp đỡ.
- - Không cần, tôi tự mình làm là được rồi.
Triệu Nhất Dưỡng lắc đầu từ chối, tóc của cậu vuốt nhẹ qua gương mặt của Thân Nguyên Cảng mặt, áo sơ mi thấm đẫm nước làm lộ ra thân hình rắn chắc của hắn.
Là hơi thở của ai, nồng đậm đến như thế?
Nhẹ nhàng hôn một cái.
Một chàng trai quần áo chỉnh tề ôm hôn một chàng trai khác không có mảnh vải trên người. Đầu lưỡi chơi đùa với đầu lưỡi, nước bọt giao hòa, dường như muốn nuốt chửng nhau.
Triệu Nhất Dưỡng nằm trên ngực Thân Nguyên Cảng thở dốc. Cậu bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, thân thể cũng không tự chủ bình tĩnh lại, thế nhưng vào lúc như thế này thì đồ vật bên trong mông lại đột nhiên trượt ra.
"Để tôi giúp cậu."
Món đồ chơi bị Thân Nguyên Cảng rút ra, Triệu Nhất Dưỡng mê man mà ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Vốn cho là đã kết thúc quá trình khuếch trương thì Thân Nguyên Cảng lại đem toàn bộ gậy rung nhét vào, hắn cười đối Triệu Nhất Dưỡng nói: "Vẫn là thôi, cậu có thể ngậm nó chặt chút hay không?"
"Tôi cứng rồi, " Thân Nguyên Cảng một tay ôm người, một tay ngăn cản Triệu Nhất Dưỡng đang muốn rút cái gậy rung ra, "Nhưng phía sau của cậu đang nhét đồ chơi rồi, tôi phải làm sao đây?"
- -----
Thân Nguyên Cảng kéo lưng Triệu Nhất Dưỡng hướng lên trên, từ phía sau nắm cổ của cậu, hôn một cái lên miệng.
"Ở đây, cái miệng này có vẻ rảnh rỗi?"
Bên trong phòng tắm còn vương lại hơi nước mờ ảo, Triệu Nhất Dưỡng quỳ bên chân Thân Nguyên Cảng khẩu giao, vô cùng thành kính mà phun ra nuốt vào dương v*t của Thân Nguyên Cảng.
Tiểu Cảng rất lớn, Triệu Nhất Dưỡng không thể một lần nuốt hết, chỉ có thể dùng tay an ủi phần gốc. Đầu lưỡi liếm nhẹ qua niệu đạo, khoang miệng mở to hết cỡ để có thể ngậm được tiểu Cảng, gân xanh cũng đều hiện lên, bên trong miệng Triệu Nhất Dưỡng đều là mùi vị của Thân Nguyên Cảng.
Nhìn bé người câm nhỏ ra sức hầu hạ dưới thân, Thân Nguyên Cảng cảm giác mỗi một cọng lông tơ đều rất sảng khoái, nhưng dù sao cũng muốn hành hạ cậu một chút vì vậy lại ấn đầu Triệu Nhất Dưỡng. Hắn dùng lực vô cùng lớn, quy đầu cũng trực tiếp tiến vào sâu trong cổ họng cậu. Thân Nguyên Cảng bắn rất nhiều, mùi vị cũng rất đậm khiến Triệu Nhất Dưỡng không thể hít thở được.
Hắn bắn vào trong miệng cậu, Triệu Nhất Dưỡng còn đang chóng mặt, mới vừa từ nghẹt thở phản ứng lại liền nghe thấy Thân Nguyên Cảng bảo cậu đem toàn bộ nuốt xuống.
- -------------------
Hấp dẫn hong cả nhà iu của mình =)))) đừng quên cmt và thả sao để tiếp thêm động lực cho mình chăm chỉ up chương mới nheee
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất