Chương 4
13/10/2020
Triệu Nhất Dưỡng đặt điện thoại sát trên ngực, lén lút đứng phía sau người đàn ông kia.
Hôm nay Ngự Hoàng rất đông, ngay lầu một là sàn nhảy, một đám người chen chúc nhau nhún nhảy. Triệu Nhất Dưỡng luôn cảm giác eo và mông như có như không mà bị ai đó xoa nắn, trong lòng cậu có chút mất hứng.
Người kia rẽ vào nhà vệ sinh, từ trong điện thoại truyền ra giọng gấp gáp của Trần Tối Quả: "Mau mau, hắn đi vào nhà vệ sinh rồi!"
Ngay lúc Triệu Nhất Dưỡng định rẽ vào hành lang nhà vệ sinh thì có một bàn tay từ sau lưng cậu cướp đi cái điện thoại trong tay.
"Tính theo dõi ai đây?" Phía sau truyền đến âm thanh chế nhạo, "Chà, lại còn mở video."
Triệu Nhất Dưỡng hốt hoảng xoay người, là người đàn ông đó.
Người đó nhấn vài cái trên điện thoại cậu, màn hình lập tức báo "Cuộc trò chuyện đã kết thúc."
"Quả Quả là ai?" Người đàn ông đó cầm điện thoại cậu, hỏi một cách coi thường.
Triệu Nhất Dưỡng nhón chân muốn giật lại điện thoại, người đó lại giơ điện thoại lên trêu đùa cậu: "Đang hỏi cậu đó, tại sao lại theo dõi tôi?"
"Không nói?" Người đàn ông đưa điện thoại ra sau lưng, "Cậu không nói cũng không sao, điện thoại cậu đừng mong lấy lại, còn người thì cũng đừng mong đi." Hắn dùng một tay đè vai Triệu Nhất Dưỡng, đem người cậu đẩy lên tường, "Lớn lên trông cũng xinh đẹp quá nhỉ?."
Triệu Nhất Dưỡng lúc này đã hoảng sợ, cậu có chút run rẩy, ra dấu nói mình là người câm, không thể nói chuyện.
"Người câm?"
Triệu Nhất Dưỡng liều mạng gật đầu.
Một nụ cười khó hiểu lóe lên trong ánh mắt người đàn ông đó.
"Câm cũng được mà ngốc cũng chẳng sao, để tôi nếm thử môi của người câm có bao nhiêu ngọt." Dứt lời liền đè tay Triệu Nhất Dưỡng lại hung hăn hôn cậu.
Cũng giống như D tiên sinh, thế nhưng người này lại khiến cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi và ghê tởm.
"Anh mau thả cậu ấy ra!"
Người đàn ông kia bị ai đó điên cuồng đấm đá từ phía sau, là Trần Tối Quả. Lúc này đôi mắt của cậu ấy đã đỏ hoe, tức giận nhìn chăm chú người đàn ông đứng trước mặt vừa mới cưỡng hôn bạn của mình.
Loại cảm giác xấu hổ hối hận đan xen trong lòng cậu. Vốn dĩ Trần Tối Quả rất có hảo cảm với vị khách này thế nhưng giờ phút này những gì còn lại chỉ là sự chán ghét cực độ.
Người đàn ông đó nhìn thấy Trần Tối Quả, buông lỏng tay ra: "Là cậu."
Trần Tối Quả bởi vì chạy quá gấp, chân giả đã muốn lệch vị trí. Cậu khập khiễng bước qua ôm Triệu Nhất Dưỡng, người mà nước mắt lưng tròng trong đôi mắt: "Xin lỗi Triệu Triệu, mình không nên để cậu đi một mình."
Triệu Nhất Dưỡng lắc đầu.
Trần Tối Quả vừa ôm Triệu Nhất Dưỡng vừa lớn tiếng mắng người kia: "Anh làm như vậy mà không biết xấu hổ à?"
"Cậu ta theo dõi tôi, cậu lại đi hỏi tôi có xấu hổ hay không? Hay là cậu là người kêu cậu ta theo dõi?" Hắn cảm thấy có chút buồn cười.
"Anh..." Trần Tối Quả nói không nên lời, trong việc này cậu đúng là người sai.
"Chà, tên người câm này chắc là đồng nghiệp của cậu nhỉ," Hắn ta đi đến bên Trần Tối Quả, vuốt ve gương mặt của cậu, "Đều là chổng mông cho người ta chơi, cậu nói xem cậu ta giả bộ làm gì? Vừa hôn một chút đã khóc, muốn làm tượng đài trinh nữ* sao? Không giống như cậu." Hắn ta nhéo mạnh một cái trên mặt Trần Tối Quả.
*Thành ngữ 又当又立 (yòu dāng yòu lì) ám chỉ một người làm điếm để kiếm tiền nhưng lại không cho phép người khác gọi mình là điếm. Cái này nhiều nguồn giải thích khác nhau nên tui cũng không chắc, theo tui hiểu thì là kiểu làm kỹ nữ bán thân để kiếm tiền kiếm lợi ích lại còn tỏ vẻ thanh cao trong sáng khinh thường ai làm nghề đó hoặc không cho phép người khác nói bản thân là kỹ nữ. (Theo kknews.cc) Mình không tìm được thành ngữ nào trong tiếng Việt có nghĩa tương tự nên chỉ dịch thô thôi hic, bạn nào biết thì cmt cho mình sửa nha.
Trần Tối Quả hất tay người đàn ông đó: "Anh nói tôi như thế nào cũng được, nhưng không được nói cậu ấy."
Cậu buông tay đang ôm Triệu Nhất Dưỡng, vung một cú đấm đến mặt người đàn ông.
Hắn ta né cú đấm đó một cách dễ dàng. Chân giả khi nãy đã muốn lệch vị trí bây giờ đã nhói đau. Trần Tối Quả lảo đảo, ngã vào lòng người đàn ông kia.
Người đàn ông nhất thời cười rộ lên: "Thế nào, bây giờ còn nhào vào lòng tôi muốn tôi ôm à?"
Khóa chân giả của Trần Tối Quả đã bị lỏng, chỉ còn lại nửa cái chân giả nghiêng ngả trên mặt đất. Loại cảm giác bị người khác ôm trên tay để có thể giữ thăng bằng khiến Trần Tối Quả phảng phất nhớ lại thời điểm bị tai nạn năm tám tuổi. Cậu vùng vãy cố gắng đẩy người đàn ông ra.
Thân Nguyên Cảng vừa bước đến nhà vệ sinh định rửa tay thì thu hết toàn bộ cảnh tượng này vào mắt: Cacao đang kéo một cậu thanh niên bị gãy chân đang giãy dụa trong tay một tên lai chết tiệt nào đó.
Triệu Nhất Dưỡng liếc mắt thấy có người đến, vừa quay đầu nhìn, không nghĩ tới người đó là D tiên sinh.
Thật sự có thể chạm mặt D tiên sinh ở đây!
Thân Nguyên Cảng cũng không ngờ Cacao sẽ xuất hiện ở đây, cũng không biết ba người đã xảy ra chuyện gì. Hắn vốn dĩ cũng không phải là người thích xen vào việc của người khác thế nhưng lúc chạm phải ánh mắt của Cacao thì ma xui quỷ khiến lại bước đến chỗ của ba người.
Hắn theo bản năng mà đem Triệu Nhất Dưỡng bảo vệ ở sau lưng: "Chuyện gì đang xảy ra?"
"Không có gì, tóm được một tên cuồng theo dõi." Người đàn ông kia hất cằm về phía Thân Nguyên Cảng, chỉ chỉ người sau lưng hắn.
Thân Nguyên Cảng quay đầu nhìn Triệu Nhất Dưỡng, nhỏ giọng nói: "Một chút nữa tính sổ với cậu."
"Vậy còn vị này...?" Người mà Thân Nguyên Cảng hỏi chính là Trần Tối Quả, hắn nhìn thấy cái chân phải bị mất đùi của Trần Tối Quả.
"Cậu ta vốn là như vậy, người anh em, cậu cũng đừng xen vào việc của người khác. Cậu ta là người của tôi."
"Đệt mẹ anh! Có gan thì buông tôi ra!" Trần Tối Quả nghe vậy giãy dụa mạnh hơn, thậm chí giật phăng cúc áo của người đàn ông kia.
Hắn ta có vẻ tức giận, nói một cách chính xác hơn là hắn cảm thấy mất mặt, hắn nắm Trần Tối Quả một cách tàn nhẫn, một tay siết eo một tay đè cái tay đang làm loạn của Trần Tối Quả.
Hắn ta gằn giọng, tàn nhẫn nói với Trần Tối Quả: "Cậu mẹ nó khôn hồn thì ngoan ngoãn một chút, không thì tôi bẻ nốt cái chân còn lại của cậu."
Trần Tối Quả nghe vậy bật khóc lên, cậu cảm thấy bản thân là một thằng ngu, tại sao lại muốn đi theo dõi hắn ta, tại sao cậu lại có thể để Triệu Triệu đi một mình.
Triệu Nhất Dưỡng nhìn thấy Trần Tối Quả khóc bù lu bù loa vội vã kéo áo Thân Nguyên Cảng cầu xin.
"Đưa cậu ta cho tôi." Thân Nguyên Cảng chỉ chỉ Trần Tối Quả đang đứng với người đàn ông kia.
"Đệt, muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân à? Mày có thể đem em trai câm nhỏ kia đi, hoặc là để cả hai lại cho tao chơi."
Thân Nguyên Cảng tiến lên nắm cổ áo tên đàn ông lại.
"Mày nói chuyện cho cẩn thận, muốn chơi ai?" Thân Nguyên Cảng cũng không biết bản thân bị gì, lúc nghe thấy tên lai chết tiệt ngông cuồng này nói "chơi" Cacao của hắn, trong phút chốc hắn không cách nào kiềm chế được lửa giận.
"Chơi... nó," Người đàn ông kia chỉ vào Triệu Nhất Dưỡng, không chút yếu thế nào mà nghênh đón nắm lại cổ áo của Thân Nguyên Cảng, "Mày có ý kiến?"
Trần Tối Quả đã được tên kia buông ra, Triệu Nhất Dưỡng cũng không lo cho Trần Tối Quả nữa. Cậu vội vã tìm người cản lại hai người kia, điện thoại cậu còn đang bị người đàn ông kia giữ. Cậu không có cách nào khác, những âm đơn "Ah" liên tục phát ra, không ngừng làm kí hiệu nhưng không ai hiểu được nó.
Bảo vệ sau khi nhìn thấy Thân Nguyên Cảng và tên lai kia cũng không dám tùy tiện đi lên, không thể làm gì khác hơn là gọi quản lý đến. Cô quản lý sau khi nhìn thấy cả hai đều là người quen của ông chủ liền đi tìm Vương Hiên đến giải hòa.
Vương Hiên đối với những chuyện thế này đều không có cảm giác đặc biệt gì, chuyện như thế mỗi ngày đều xảy ra ở Ngự Hoàng. Điều duy nhất khiến hắn ngạc nhiên là người không bao giờ quan tâm đến chuyện người khác như Thân Nguyên Cảng lại chủ động khiêu khích.
Hắn không quan tâm về Triệu Nhất Dưỡng và Trần Tối Quả, hắn chỉ biết tên Thân Nguyên Cảng này muốn cậu người câm nhỏ còn Dương Qua thì muốn cậu trai què kia. Hắn không thể để bạn bè thiệt thòi, cũng không thể đắc tội nhân vật lớn như Dương Qua.
"Như thế này, anh Cảng đây đưa em trai Cacao này đi," Vương Hiên đẩy Thân Nguyên Cảng và Triệu Nhất Dưỡng qua một bên, sau đó liền quay sang người đàn ông kia nói, "Anh Dương thì đưa cậu xinh đẹp này đi."
"Mỗi người một bên, vẹn toàn đôi bên. Anh Cảng và anh Dương đây không đánh thì cũng không quen mà"
"Dựa vào cái gì? Anh không thấy tôi bị hắn cưỡng ép..." Trần Tối Quả chưa nói xong liền bị che miệng lại, Dương Qua tính tình mau giận nhưng cũng mau quên, hắn cười cười với Vương Hiên: "Cảm ơn ông chủ Vương, ngày mai tôi sẽ quay lại."
Triệu Nhất Dưỡng đang vô cùng lo lắng, cậu vỗ lưng Nguyên Cảng liên tục lắc đầu.
"Vương Hiên, không được."
Ông chủ Vương "Chậc" một tiếng, oán giận mà liếc nhìn Thân Nguyên Cảng, sau đó nhỏ giọng nói với hắn: "Dương Qua là ông chủ của Saudade, cậu trai què kia với Cacao xem như là người của hắn rồi."
Thân Nguyên Cảng không nói thêm gì nữa.
Trần Tối Quả bị che miệng kéo đi, trước khi đi Dương Qua cũng không quên trả điện thoại lại cho Nhất Dưỡng.
Triệu Nhất Dưỡng muốn chạy theo lại bị Thân Nguyên Cảng kéo lại bên người không thể làm gì chỉ có thể tức giận giậm chân với hắn.
"Chuyện này không có mấy người biết, mà dù có biết cũng không ai cũng dính vào chuyện tanh tưởi." Vương Hiên nói với Thân Nguyên Cảng, "Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc. Tao muốn nói một chút, mày nói bình thường mày có tính tự chủ, hôm nay lại đi làm chuyện này! Mày quá kiêu ngạo! Như một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch."
"Câm miệng."
Thân Nguyên Cảng cũng cảm thấy bản thân đã thay đổi, hắn đã hành xử như một đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch sao?
"Không cho tao nói thì thôi. Tao đi trước, mày cứ việc tận hưởng đêm xuân của mày với cậu ấy đi." Ánh mắt của Vương Hiên hiện lên tia ám muội đảo quanh Thân Nguyên Cảng và Triệu Nhất Dưỡng một cách bí ẩn.
Triệu Nhất Dưỡng như chú chó nhỏ dùng sức giãy dụa khỏi sự khống chế Thân Nguyên Cảng, cậu không thể hiểu được vì sao hắn lại không cứu Trần Tối Quả. Trần Tối Quả phải làm sao bây đây?
Người kia liệu có thật sẽ bẻ chân của cậu ấy hay không? Tại sao cậu lại không chạy theo cản Quả Quả ngay lúc cậu ấy sắp bị người kia kéo đi mà lại đứng nhìn bạn cậu bị người khác cưỡng ép...
Cậu cảm thấy bản thân quá ích kỷ và nhu nhược, vì để có cơ hội nhìn thấy D tiên sinh mà trơ mắt nhìn Quả Quả bị người khác đưa đi, bản thân chỉ có thể lo lắng cho cậu ấy.
Thân Nguyên Cảng nhìn thấy Cacao dựa vào tường ngước đầu nhìn hắn, đôi mắt ướt nhẹp tràn đầy phẫn hận và bất mãn... Hắn đau lòng nhưng lại không thể nói cho cậu ấy biết chuyện đó.
Thân Nguyên Cảng bước lên trước nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Nhất Dưỡng, vuốt ve gáy cậu, nhẹ giọng an ủi: "Không có chuyện gì, bạn của cậu sẽ không sao."
Thân Nguyên Cảng cảm nhận được chàng trai nhỏ trong lòng bắt đầu chậm rãi khóc nức nở, hắn nhẹ nhàng nâng mặt của Cacao lên: "Tin tưởng tôi."
Triệu Nhất Dưỡng hai mắt đẫm lệ nhìn Thân Nguyên Cảng, không có bất cứ âm thanh nào, chỉ có vài tiếng nghẹn ngào âm ỉ trong cuống họng. Cậu không thể trách mắng người khác, cũng không thể hét to lên trút nỗi bất bình trong lòng.
Cậu thật đáng thương, như một con vật nhỏ cuộn đuôi ôm mình.
Tâm Thân Nguyên Cảng phút chốc mềm nhũ, hắn nhặt điện thoại đang nằm chỏng chơ dưới đất đưa lại cho Triệu Nhất Dưỡng, thuận tiện nắm tay cậu: "Buổi tối cậu đi đâu, về Saudade sao?"
Triệu Nhất Dưỡng nghe vậy càng tức giận hơn, cậu gõ gõ điện thoại "Vốn là định ở khách sạn cùng Quả Quả." Vừa gõ xong hai chữ "Quả Quả" nước mắt lại không khống chế được lưng tròng.
"Đi theo tôi, tôi đưa cậu về nhà tôi."
Nhà...?
Triệu Nhất Dưỡng giật mình.
Chưa từng có ai nói với cậu chữ này. Những vị khách của cậu đều là người có gia đình, nhưng hắn lại không có.
Sẽ người nói những lời này với cậu sao?
Ở Saudade, mọi người xem cậu là bảo bối, nhưng bước ra khỏi đó, cậu chẳng là gì. Cũng giống như người đàn ông kia đã mang Trần Tối Quả đi nói "Đều là loại bán thân", ai lại muốn quan tâm loại người bẩn thỉu như cậu, huống chi là đưa về nhà.
Triệu Nhất Dưỡng quay đầu nhìn D tiên sinh, người mà đang nắm tay cậu nói muốn đưa cậu về
"Tôi tin anh."
Triệu Nhất Dưỡng "nói" bằng ngôn ngữ kí hiệu mà Thân Nguyên Cảng nhìn không hiểu.
Triệu Nhất Dưỡng đặt điện thoại sát trên ngực, lén lút đứng phía sau người đàn ông kia.
Hôm nay Ngự Hoàng rất đông, ngay lầu một là sàn nhảy, một đám người chen chúc nhau nhún nhảy. Triệu Nhất Dưỡng luôn cảm giác eo và mông như có như không mà bị ai đó xoa nắn, trong lòng cậu có chút mất hứng.
Người kia rẽ vào nhà vệ sinh, từ trong điện thoại truyền ra giọng gấp gáp của Trần Tối Quả: "Mau mau, hắn đi vào nhà vệ sinh rồi!"
Ngay lúc Triệu Nhất Dưỡng định rẽ vào hành lang nhà vệ sinh thì có một bàn tay từ sau lưng cậu cướp đi cái điện thoại trong tay.
"Tính theo dõi ai đây?" Phía sau truyền đến âm thanh chế nhạo, "Chà, lại còn mở video."
Triệu Nhất Dưỡng hốt hoảng xoay người, là người đàn ông đó.
Người đó nhấn vài cái trên điện thoại cậu, màn hình lập tức báo "Cuộc trò chuyện đã kết thúc."
"Quả Quả là ai?" Người đàn ông đó cầm điện thoại cậu, hỏi một cách coi thường.
Triệu Nhất Dưỡng nhón chân muốn giật lại điện thoại, người đó lại giơ điện thoại lên trêu đùa cậu: "Đang hỏi cậu đó, tại sao lại theo dõi tôi?"
"Không nói?" Người đàn ông đưa điện thoại ra sau lưng, "Cậu không nói cũng không sao, điện thoại cậu đừng mong lấy lại, còn người thì cũng đừng mong đi." Hắn dùng một tay đè vai Triệu Nhất Dưỡng, đem người cậu đẩy lên tường, "Lớn lên trông cũng xinh đẹp quá nhỉ?."
Triệu Nhất Dưỡng lúc này đã hoảng sợ, cậu có chút run rẩy, ra dấu nói mình là người câm, không thể nói chuyện.
"Người câm?"
Triệu Nhất Dưỡng liều mạng gật đầu.
Một nụ cười khó hiểu lóe lên trong ánh mắt người đàn ông đó.
"Câm cũng được mà ngốc cũng chẳng sao, để tôi nếm thử môi của người câm có bao nhiêu ngọt." Dứt lời liền đè tay Triệu Nhất Dưỡng lại hung hăn hôn cậu.
Cũng giống như D tiên sinh, thế nhưng người này lại khiến cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi và ghê tởm.
"Anh mau thả cậu ấy ra!"
Người đàn ông kia bị ai đó điên cuồng đấm đá từ phía sau, là Trần Tối Quả. Lúc này đôi mắt của cậu ấy đã đỏ hoe, tức giận nhìn chăm chú người đàn ông đứng trước mặt vừa mới cưỡng hôn bạn của mình.
Loại cảm giác xấu hổ hối hận đan xen trong lòng cậu. Vốn dĩ Trần Tối Quả rất có hảo cảm với vị khách này thế nhưng giờ phút này những gì còn lại chỉ là sự chán ghét cực độ.
Người đàn ông đó nhìn thấy Trần Tối Quả, buông lỏng tay ra: "Là cậu."
Trần Tối Quả bởi vì chạy quá gấp, chân giả đã muốn lệch vị trí. Cậu khập khiễng bước qua ôm Triệu Nhất Dưỡng, người mà nước mắt lưng tròng trong đôi mắt: "Xin lỗi Triệu Triệu, mình không nên để cậu đi một mình."
Triệu Nhất Dưỡng lắc đầu.
Trần Tối Quả vừa ôm Triệu Nhất Dưỡng vừa lớn tiếng mắng người kia: "Anh làm như vậy mà không biết xấu hổ à?"
"Cậu ta theo dõi tôi, cậu lại đi hỏi tôi có xấu hổ hay không? Hay là cậu là người kêu cậu ta theo dõi?" Hắn cảm thấy có chút buồn cười.
"Anh..." Trần Tối Quả nói không nên lời, trong việc này cậu đúng là người sai.
"Chà, tên người câm này chắc là đồng nghiệp của cậu nhỉ," Hắn ta đi đến bên Trần Tối Quả, vuốt ve gương mặt của cậu, "Đều là chổng mông cho người ta chơi, cậu nói xem cậu ta giả bộ làm gì? Vừa hôn một chút đã khóc, muốn làm tượng đài trinh nữ* sao? Không giống như cậu." Hắn ta nhéo mạnh một cái trên mặt Trần Tối Quả.
*Thành ngữ 又当又立 (yòu dāng yòu lì) ám chỉ một người làm điếm để kiếm tiền nhưng lại không cho phép người khác gọi mình là điếm. Cái này nhiều nguồn giải thích khác nhau nên tui cũng không chắc, theo tui hiểu thì là kiểu làm kỹ nữ bán thân để kiếm tiền kiếm lợi ích lại còn tỏ vẻ thanh cao trong sáng khinh thường ai làm nghề đó hoặc không cho phép người khác nói bản thân là kỹ nữ. (Theo kknews.cc) Mình không tìm được thành ngữ nào trong tiếng Việt có nghĩa tương tự nên chỉ dịch thô thôi hic, bạn nào biết thì cmt cho mình sửa nha.
Trần Tối Quả hất tay người đàn ông đó: "Anh nói tôi như thế nào cũng được, nhưng không được nói cậu ấy."
Cậu buông tay đang ôm Triệu Nhất Dưỡng, vung một cú đấm đến mặt người đàn ông.
Hắn ta né cú đấm đó một cách dễ dàng. Chân giả khi nãy đã muốn lệch vị trí bây giờ đã nhói đau. Trần Tối Quả lảo đảo, ngã vào lòng người đàn ông kia.
Người đàn ông nhất thời cười rộ lên: "Thế nào, bây giờ còn nhào vào lòng tôi muốn tôi ôm à?"
Khóa chân giả của Trần Tối Quả đã bị lỏng, chỉ còn lại nửa cái chân giả nghiêng ngả trên mặt đất. Loại cảm giác bị người khác ôm trên tay để có thể giữ thăng bằng khiến Trần Tối Quả phảng phất nhớ lại thời điểm bị tai nạn năm tám tuổi. Cậu vùng vãy cố gắng đẩy người đàn ông ra.
Thân Nguyên Cảng vừa bước đến nhà vệ sinh định rửa tay thì thu hết toàn bộ cảnh tượng này vào mắt: Cacao đang kéo một cậu thanh niên bị gãy chân đang giãy dụa trong tay một tên lai chết tiệt nào đó.
Triệu Nhất Dưỡng liếc mắt thấy có người đến, vừa quay đầu nhìn, không nghĩ tới người đó là D tiên sinh.
Thật sự có thể chạm mặt D tiên sinh ở đây!
Thân Nguyên Cảng cũng không ngờ Cacao sẽ xuất hiện ở đây, cũng không biết ba người đã xảy ra chuyện gì. Hắn vốn dĩ cũng không phải là người thích xen vào việc của người khác thế nhưng lúc chạm phải ánh mắt của Cacao thì ma xui quỷ khiến lại bước đến chỗ của ba người.
Hắn theo bản năng mà đem Triệu Nhất Dưỡng bảo vệ ở sau lưng: "Chuyện gì đang xảy ra?"
"Không có gì, tóm được một tên cuồng theo dõi." Người đàn ông kia hất cằm về phía Thân Nguyên Cảng, chỉ chỉ người sau lưng hắn.
Thân Nguyên Cảng quay đầu nhìn Triệu Nhất Dưỡng, nhỏ giọng nói: "Một chút nữa tính sổ với cậu."
"Vậy còn vị này...?" Người mà Thân Nguyên Cảng hỏi chính là Trần Tối Quả, hắn nhìn thấy cái chân phải bị mất đùi của Trần Tối Quả.
"Cậu ta vốn là như vậy, người anh em, cậu cũng đừng xen vào việc của người khác. Cậu ta là người của tôi."
"Đệt mẹ anh! Có gan thì buông tôi ra!" Trần Tối Quả nghe vậy giãy dụa mạnh hơn, thậm chí giật phăng cúc áo của người đàn ông kia.
Hắn ta có vẻ tức giận, nói một cách chính xác hơn là hắn cảm thấy mất mặt, hắn nắm Trần Tối Quả một cách tàn nhẫn, một tay siết eo một tay đè cái tay đang làm loạn của Trần Tối Quả.
Hắn ta gằn giọng, tàn nhẫn nói với Trần Tối Quả: "Cậu mẹ nó khôn hồn thì ngoan ngoãn một chút, không thì tôi bẻ nốt cái chân còn lại của cậu."
Trần Tối Quả nghe vậy bật khóc lên, cậu cảm thấy bản thân là một thằng ngu, tại sao lại muốn đi theo dõi hắn ta, tại sao cậu lại có thể để Triệu Triệu đi một mình.
Triệu Nhất Dưỡng nhìn thấy Trần Tối Quả khóc bù lu bù loa vội vã kéo áo Thân Nguyên Cảng cầu xin.
"Đưa cậu ta cho tôi." Thân Nguyên Cảng chỉ chỉ Trần Tối Quả đang đứng với người đàn ông kia.
"Đệt, muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân à? Mày có thể đem em trai câm nhỏ kia đi, hoặc là để cả hai lại cho tao chơi."
Thân Nguyên Cảng tiến lên nắm cổ áo tên đàn ông lại.
"Mày nói chuyện cho cẩn thận, muốn chơi ai?" Thân Nguyên Cảng cũng không biết bản thân bị gì, lúc nghe thấy tên lai chết tiệt ngông cuồng này nói "chơi" Cacao của hắn, trong phút chốc hắn không cách nào kiềm chế được lửa giận.
"Chơi... nó," Người đàn ông kia chỉ vào Triệu Nhất Dưỡng, không chút yếu thế nào mà nghênh đón nắm lại cổ áo của Thân Nguyên Cảng, "Mày có ý kiến?"
Trần Tối Quả đã được tên kia buông ra, Triệu Nhất Dưỡng cũng không lo cho Trần Tối Quả nữa. Cậu vội vã tìm người cản lại hai người kia, điện thoại cậu còn đang bị người đàn ông kia giữ. Cậu không có cách nào khác, những âm đơn "Ah" liên tục phát ra, không ngừng làm kí hiệu nhưng không ai hiểu được nó.
Bảo vệ sau khi nhìn thấy Thân Nguyên Cảng và tên lai kia cũng không dám tùy tiện đi lên, không thể làm gì khác hơn là gọi quản lý đến. Cô quản lý sau khi nhìn thấy cả hai đều là người quen của ông chủ liền đi tìm Vương Hiên đến giải hòa.
Vương Hiên đối với những chuyện thế này đều không có cảm giác đặc biệt gì, chuyện như thế mỗi ngày đều xảy ra ở Ngự Hoàng. Điều duy nhất khiến hắn ngạc nhiên là người không bao giờ quan tâm đến chuyện người khác như Thân Nguyên Cảng lại chủ động khiêu khích.
Hắn không quan tâm về Triệu Nhất Dưỡng và Trần Tối Quả, hắn chỉ biết tên Thân Nguyên Cảng này muốn cậu người câm nhỏ còn Dương Qua thì muốn cậu trai què kia. Hắn không thể để bạn bè thiệt thòi, cũng không thể đắc tội nhân vật lớn như Dương Qua.
"Như thế này, anh Cảng đây đưa em trai Cacao này đi," Vương Hiên đẩy Thân Nguyên Cảng và Triệu Nhất Dưỡng qua một bên, sau đó liền quay sang người đàn ông kia nói, "Anh Dương thì đưa cậu xinh đẹp này đi."
"Mỗi người một bên, vẹn toàn đôi bên. Anh Cảng và anh Dương đây không đánh thì cũng không quen mà"
"Dựa vào cái gì? Anh không thấy tôi bị hắn cưỡng ép..." Trần Tối Quả chưa nói xong liền bị che miệng lại, Dương Qua tính tình mau giận nhưng cũng mau quên, hắn cười cười với Vương Hiên: "Cảm ơn ông chủ Vương, ngày mai tôi sẽ quay lại."
Triệu Nhất Dưỡng đang vô cùng lo lắng, cậu vỗ lưng Nguyên Cảng liên tục lắc đầu.
"Vương Hiên, không được."
Ông chủ Vương "Chậc" một tiếng, oán giận mà liếc nhìn Thân Nguyên Cảng, sau đó nhỏ giọng nói với hắn: "Dương Qua là ông chủ của Saudade, cậu trai què kia với Cacao xem như là người của hắn rồi."
Thân Nguyên Cảng không nói thêm gì nữa.
Trần Tối Quả bị che miệng kéo đi, trước khi đi Dương Qua cũng không quên trả điện thoại lại cho Nhất Dưỡng.
Triệu Nhất Dưỡng muốn chạy theo lại bị Thân Nguyên Cảng kéo lại bên người không thể làm gì chỉ có thể tức giận giậm chân với hắn.
"Chuyện này không có mấy người biết, mà dù có biết cũng không ai cũng dính vào chuyện tanh tưởi." Vương Hiên nói với Thân Nguyên Cảng, "Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc. Tao muốn nói một chút, mày nói bình thường mày có tính tự chủ, hôm nay lại đi làm chuyện này! Mày quá kiêu ngạo! Như một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch."
"Câm miệng."
Thân Nguyên Cảng cũng cảm thấy bản thân đã thay đổi, hắn đã hành xử như một đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch sao?
"Không cho tao nói thì thôi. Tao đi trước, mày cứ việc tận hưởng đêm xuân của mày với cậu ấy đi." Ánh mắt của Vương Hiên hiện lên tia ám muội đảo quanh Thân Nguyên Cảng và Triệu Nhất Dưỡng một cách bí ẩn.
Triệu Nhất Dưỡng như chú chó nhỏ dùng sức giãy dụa khỏi sự khống chế Thân Nguyên Cảng, cậu không thể hiểu được vì sao hắn lại không cứu Trần Tối Quả. Trần Tối Quả phải làm sao bây đây?
Người kia liệu có thật sẽ bẻ chân của cậu ấy hay không? Tại sao cậu lại không chạy theo cản Quả Quả ngay lúc cậu ấy sắp bị người kia kéo đi mà lại đứng nhìn bạn cậu bị người khác cưỡng ép...
Cậu cảm thấy bản thân quá ích kỷ và nhu nhược, vì để có cơ hội nhìn thấy D tiên sinh mà trơ mắt nhìn Quả Quả bị người khác đưa đi, bản thân chỉ có thể lo lắng cho cậu ấy.
Thân Nguyên Cảng nhìn thấy Cacao dựa vào tường ngước đầu nhìn hắn, đôi mắt ướt nhẹp tràn đầy phẫn hận và bất mãn... Hắn đau lòng nhưng lại không thể nói cho cậu ấy biết chuyện đó.
Thân Nguyên Cảng bước lên trước nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Nhất Dưỡng, vuốt ve gáy cậu, nhẹ giọng an ủi: "Không có chuyện gì, bạn của cậu sẽ không sao."
Thân Nguyên Cảng cảm nhận được chàng trai nhỏ trong lòng bắt đầu chậm rãi khóc nức nở, hắn nhẹ nhàng nâng mặt của Cacao lên: "Tin tưởng tôi."
Triệu Nhất Dưỡng hai mắt đẫm lệ nhìn Thân Nguyên Cảng, không có bất cứ âm thanh nào, chỉ có vài tiếng nghẹn ngào âm ỉ trong cuống họng. Cậu không thể trách mắng người khác, cũng không thể hét to lên trút nỗi bất bình trong lòng.
Cậu thật đáng thương, như một con vật nhỏ cuộn đuôi ôm mình.
Tâm Thân Nguyên Cảng phút chốc mềm nhũ, hắn nhặt điện thoại đang nằm chỏng chơ dưới đất đưa lại cho Triệu Nhất Dưỡng, thuận tiện nắm tay cậu: "Buổi tối cậu đi đâu, về Saudade sao?"
Triệu Nhất Dưỡng nghe vậy càng tức giận hơn, cậu gõ gõ điện thoại "Vốn là định ở khách sạn cùng Quả Quả." Vừa gõ xong hai chữ "Quả Quả" nước mắt lại không khống chế được lưng tròng.
"Đi theo tôi, tôi đưa cậu về nhà tôi."
Nhà...?
Triệu Nhất Dưỡng giật mình.
Chưa từng có ai nói với cậu chữ này. Những vị khách của cậu đều là người có gia đình, nhưng hắn lại không có.
Sẽ người nói những lời này với cậu sao?
Ở Saudade, mọi người xem cậu là bảo bối, nhưng bước ra khỏi đó, cậu chẳng là gì. Cũng giống như người đàn ông kia đã mang Trần Tối Quả đi nói "Đều là loại bán thân", ai lại muốn quan tâm loại người bẩn thỉu như cậu, huống chi là đưa về nhà.
Triệu Nhất Dưỡng quay đầu nhìn D tiên sinh, người mà đang nắm tay cậu nói muốn đưa cậu về
"Tôi tin anh."
Triệu Nhất Dưỡng "nói" bằng ngôn ngữ kí hiệu mà Thân Nguyên Cảng nhìn không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất