Chương 4: Vương gia cũng phúc hắc
*Phúc hắc: biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gian trá.
Hai nước muốn hòa thân, ngoại trừ Diệp Tu các Vương tử khác đều đã có Vương phi, mà Hoàng Thượng thì lại trực tiếp vứt một câu---Mình là *đoạn tụ.
(*Đoạn tụ: bắt nguồn từ câu truyện về Hoàng Đế Trung Quốc Hán Ai Đế từng đem lòng si mê một người tôi tớ tên Đổng Hiền, ngài đã ban cho anh ta địa vị, quyền lực và cả một cung điện lộng lẫy. Một ngày nọ, khi cả hai đang ngủ cùng nhau, Ai Đế vì có đại sự trong triều nên phải đi gấp, Đổng Hiền lúc này đang nằm đè lên tay áo long bào của ngài, nhưng vì không muốn đánh thức người tình đang say giấc nên ngài đã cắt phăng tay áo đi, từ đó câu " đoạn tụ chi phích" hay " mối tình cắt áo" là uyển ngữ ám chỉ tình yêu đồng giới ở Trung Quốc. –Theo Google-)
Diệp Tu không cam lòng yếu thế, đồng dạng vứt ra câu--- mình cũng là đoạn tụ, vị sứ giả kia chần chờ nói: " Hòa thân nước ta không phải tam công chúa, mà là tứ hoàng tử."
"..." Hai người trừng mắt nhìn hắn.
Thật lâu sau, Diệp Ninh mới thở dài nói: " Thôi, để trẫm ứng."
Không biết bắt đầu từ khi nào, hai nước cứ cách hai mươi năm sẽ hòa thân một lần, nhưng không ai ngờ tới lần này lại là một nam nhân.
" Chúc mừng Hoàng Thượng." Diệp Tu có chút vui sướng khi người gặp họa.
Diệp Ninh nghiến răng tức giận, những người khác cười hì hì cáo lui, sứ giả không thể đoán được suy nghĩ của họ, nhưng hắn cũng hi vọng tứ hoàng tử nhà mình sau khi đến đây không phát sinh sự việc nào khó xử. . Xin hãy đọc truyện tại — TRU Mtruyen. ORG —
- -https://www.wattpad.com/story/277644047-th%E1%BA%A7n-ban-cho-b%E1%BA%A1n-trai--
Trở lại Vương phủ, chuyện đầu tiên Diệp Tu làm chính là ôm Tống Trúc, cũng may người đầu tiên hắn gặp là mình.
" Vương gia làm sao vậy?" Tống Trúc có chút buồn bực, lần trước bị đối phương ghét bỏ, cậu liền rầu rỉ không vui, hôm nay nghe hắn tiến cung hình như là vì chuyện hòa thân thì lại càng khó chịu.
" A Bội nói hôm nay ngươi chưa ăn gì?" Diệp Tu thưởng thức ngón tay hắn.
" Không vui." Tống Trúc ăn ngay nói thật, ngữ khí có chút ủy khuất.
Diệp Tu sủng nịnh nhéo nhéo gương mặt hắn, chờ cậu nói tiếp.
" Vương gia muốn cưới Vương phi?" Tống Trúc thử hỏi, chỉ cần đợi thêm hai năm nữa, cậu liền có thể *bạch bạch bạch.
(*Mình để nguyên gốc luôn nha, đây là thanh âm khi ooxx ấy:)))))
" Nếu là thật thì sao?" Diệp Tu cố ý trêu đùa cậu.
Tống Trúc ôm cổ hắn, hít sâu vài hơi cố gắng làm chính mình tỉnh táo nói: " Vương gia đừng vứt bỏ ta, ta có thể nấu cơm còn có thể làm ấm giường!"
" Ngươi còn nhỏ, bổn vương không hạ thủ được." Biết rõ đối phương đã khóc, nhưng Diệp Tu lại càng thêm thoải mái, muốn tiếp tục khi dễ.
Lại một lần nữa bị ghét bỏ còn quá nhỏ, Tống Trúc run rẩy một chút, lung tung kéo quần áo của mình cùng đối phương.
Nhìn bộ dáng *lê hoa đái vũ của đối phương, Diệp Tu đè tay cậu lại, trực tiếp hôn lên, ở bên tai cậu trầm thấp nói: " Đừng làm loạn, bổn vương vẫn có thể chờ thêm hai năm."
(*Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa)
Vậy có nghĩa là, hắn chịu chờ mình?
Tống Trúc hai mắt sáng ngời, vứt hết sự tình lúc nãy ra sau đầu, vui sướng ôm đối phương.
Diệp Tu bất đắc dĩ sửa sang lại quần áo cho cậu, dặn dò nói: " Đừng câu dẫn bổn vương, nếu là ngày nào đó không nhịn được mà muốn ngươi, ngươi chỉ có thể chậm rãi khóc."
Tống Trúc đỏ mặt, ấp úng nói sang chuyện khác.
" Vương gia không phải muốn cưới Vương phi sao?"
" Không phải là ngươi sao?" Diệp Tu ôn nhu nói: " Thế nào, không muốn?"
" Muốn, đương nhiên muốn! Ta phải giặt quần áo, nấu cơm, còn có--- sinh hài tử cho ngươi nữa."
"..." Diệp Tu rất là bất đắc dĩ, nếu đối phương không nói chuyện thì như chú thỏ con, mỗi lần nói chuyện làm việc thì cứ như con khỉ vậy.
Tống Trúc âm thầm cao hứng, xem ra thần hồ lô cũng không tồi, thật sự có thể ban cho hắn một người bạn trai vừa đẹp lại vừa tốt.
- ---------------------------------------------------------------------
Hai nước muốn hòa thân, ngoại trừ Diệp Tu các Vương tử khác đều đã có Vương phi, mà Hoàng Thượng thì lại trực tiếp vứt một câu---Mình là *đoạn tụ.
(*Đoạn tụ: bắt nguồn từ câu truyện về Hoàng Đế Trung Quốc Hán Ai Đế từng đem lòng si mê một người tôi tớ tên Đổng Hiền, ngài đã ban cho anh ta địa vị, quyền lực và cả một cung điện lộng lẫy. Một ngày nọ, khi cả hai đang ngủ cùng nhau, Ai Đế vì có đại sự trong triều nên phải đi gấp, Đổng Hiền lúc này đang nằm đè lên tay áo long bào của ngài, nhưng vì không muốn đánh thức người tình đang say giấc nên ngài đã cắt phăng tay áo đi, từ đó câu " đoạn tụ chi phích" hay " mối tình cắt áo" là uyển ngữ ám chỉ tình yêu đồng giới ở Trung Quốc. –Theo Google-)
Diệp Tu không cam lòng yếu thế, đồng dạng vứt ra câu--- mình cũng là đoạn tụ, vị sứ giả kia chần chờ nói: " Hòa thân nước ta không phải tam công chúa, mà là tứ hoàng tử."
"..." Hai người trừng mắt nhìn hắn.
Thật lâu sau, Diệp Ninh mới thở dài nói: " Thôi, để trẫm ứng."
Không biết bắt đầu từ khi nào, hai nước cứ cách hai mươi năm sẽ hòa thân một lần, nhưng không ai ngờ tới lần này lại là một nam nhân.
" Chúc mừng Hoàng Thượng." Diệp Tu có chút vui sướng khi người gặp họa.
Diệp Ninh nghiến răng tức giận, những người khác cười hì hì cáo lui, sứ giả không thể đoán được suy nghĩ của họ, nhưng hắn cũng hi vọng tứ hoàng tử nhà mình sau khi đến đây không phát sinh sự việc nào khó xử. . Xin hãy đọc truyện tại — TRU Mtruyen. ORG —
- -https://www.wattpad.com/story/277644047-th%E1%BA%A7n-ban-cho-b%E1%BA%A1n-trai--
Trở lại Vương phủ, chuyện đầu tiên Diệp Tu làm chính là ôm Tống Trúc, cũng may người đầu tiên hắn gặp là mình.
" Vương gia làm sao vậy?" Tống Trúc có chút buồn bực, lần trước bị đối phương ghét bỏ, cậu liền rầu rỉ không vui, hôm nay nghe hắn tiến cung hình như là vì chuyện hòa thân thì lại càng khó chịu.
" A Bội nói hôm nay ngươi chưa ăn gì?" Diệp Tu thưởng thức ngón tay hắn.
" Không vui." Tống Trúc ăn ngay nói thật, ngữ khí có chút ủy khuất.
Diệp Tu sủng nịnh nhéo nhéo gương mặt hắn, chờ cậu nói tiếp.
" Vương gia muốn cưới Vương phi?" Tống Trúc thử hỏi, chỉ cần đợi thêm hai năm nữa, cậu liền có thể *bạch bạch bạch.
(*Mình để nguyên gốc luôn nha, đây là thanh âm khi ooxx ấy:)))))
" Nếu là thật thì sao?" Diệp Tu cố ý trêu đùa cậu.
Tống Trúc ôm cổ hắn, hít sâu vài hơi cố gắng làm chính mình tỉnh táo nói: " Vương gia đừng vứt bỏ ta, ta có thể nấu cơm còn có thể làm ấm giường!"
" Ngươi còn nhỏ, bổn vương không hạ thủ được." Biết rõ đối phương đã khóc, nhưng Diệp Tu lại càng thêm thoải mái, muốn tiếp tục khi dễ.
Lại một lần nữa bị ghét bỏ còn quá nhỏ, Tống Trúc run rẩy một chút, lung tung kéo quần áo của mình cùng đối phương.
Nhìn bộ dáng *lê hoa đái vũ của đối phương, Diệp Tu đè tay cậu lại, trực tiếp hôn lên, ở bên tai cậu trầm thấp nói: " Đừng làm loạn, bổn vương vẫn có thể chờ thêm hai năm."
(*Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa)
Vậy có nghĩa là, hắn chịu chờ mình?
Tống Trúc hai mắt sáng ngời, vứt hết sự tình lúc nãy ra sau đầu, vui sướng ôm đối phương.
Diệp Tu bất đắc dĩ sửa sang lại quần áo cho cậu, dặn dò nói: " Đừng câu dẫn bổn vương, nếu là ngày nào đó không nhịn được mà muốn ngươi, ngươi chỉ có thể chậm rãi khóc."
Tống Trúc đỏ mặt, ấp úng nói sang chuyện khác.
" Vương gia không phải muốn cưới Vương phi sao?"
" Không phải là ngươi sao?" Diệp Tu ôn nhu nói: " Thế nào, không muốn?"
" Muốn, đương nhiên muốn! Ta phải giặt quần áo, nấu cơm, còn có--- sinh hài tử cho ngươi nữa."
"..." Diệp Tu rất là bất đắc dĩ, nếu đối phương không nói chuyện thì như chú thỏ con, mỗi lần nói chuyện làm việc thì cứ như con khỉ vậy.
Tống Trúc âm thầm cao hứng, xem ra thần hồ lô cũng không tồi, thật sự có thể ban cho hắn một người bạn trai vừa đẹp lại vừa tốt.
- ---------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất