Thần Ban Cho Bạn Trai

Chương 7: Hoàn: Chăm chỉ kiếm tiền

Trước
Hai người cải trang giả dạng, lên đường nửa tháng mới đến Tấn quốc. sau đó ở Tấn Quốc ăn chơi nửa tháng, cuối cùng quyết định chọn nơi phồn hoa nhất để mở tửu lâu.

Trong một khoảng thời gian đã nhận được không ít ánh mắt, xét cho cùng hai người lớn lên đều đẹp, hơn nữa lại còn có nhiều tiền, cho nên có không ít người đến nhận trang hoàng hoặc xin làm trù sư.

Mới vừa khai trương đã có rất nhiều người đến ăn thử, Tống Trúc để thu hút khách, ngày đầu tiên giảm nửa giá, đông đến nỗi cửa vào suýt chút bị đạp đổ.

May mắn thời gian hướng dẫn trù sư cũng không phải là vô ích, Tống Trúc cùng Đường Thanh Lam mỗi người dạy một nhóm, tuy bây giờ nấu được không nhiều lắm, nhưng vẫn được tầm mười hai mươi món.

Khai trương ngày đầu tiên bận đến chân tay không ngừng nghỉ, bù lại thu hoạch được rất khá, Tống Trúc đếm bạc trắng cười cả đêm, Đường Thanh Lam còn tốt, vừa lên giường đã ngủ, vốn dĩ chính là kiểu người thích ngủ, chỉ là khi nhìn mọi người ăn mỹ thực đều rất cao hứng chính y cũng vui vẻ.

Tống Trúc vừa lòng đem tiền giấu dưới đáy giường, tắt đèn đi ngủ, hai người suốt cả đường đi đều chung giường, cũng không phát sinh chuyện gì.

Có thể là đều biết đối phương là thụ, cũng không sợ gì.

Một tháng trôi qua, Tống Trúc cùng Đường Thanh Lam cũng không cần đến tiệm quản nữa, mỗi ngày ăn no liền ngủ, Tống Trúc không chịu ngồi yên hỏi: " Ngươi đã cùng Diệp Ninh 'bạch bạch bạch' rồi?"

Đường Thanh Lam vốn còn đang giả vờ ngủ, nghe được cậu hỏi đỏ mặt nói: " Bạch cái đầu ngươi, ngươi cái tên tiểu quỷ này nói bậy bạ gì đó!"

" Không có khả năng nha, Diệp Ninh nhìn kiểu nào cũng đều giống như lưu manh vậy." Tống Trúc kinh ngạc nói.

" Vốn dĩ hắn là lưu manh, chẳng qua là bất đắc dĩ nên ta mới bắt buộc gả cho hắn, hắn hẳn là có hứng thú nên mới trêu đùa" Đường Thanh Lam lắc đầu, Diệp Ninh tuy rằng cả ngày 'ăn đậu hủ' y, nhưng cũng giữ khoảng cách, chính là rảnh rỗi sẽ đến, không rảnh thì cũng mặc kệ không hỏi tới, giống như lúc y ngốc ở Vương phủ mấy ngày, hắn cũng không có tới...

Tống Trúc bĩu môi, không biết Diệp Tu thế nào rồi.

Diệp Ninh cùng Diệp Tu không hẹn mà đều hắt xì một cái, hiện giờ đang ngồi trong xe ngựa, ngày mai là có thể tới Tấn quốc.

" Ngươi nói xem, bọn họ có thể lại chạy nữa không?" Diệp Ninh ẩn ẩn có chút lo lắng, hắn đường đường là vua một nước, vì một nam nhân mà không màng đến nguy hiểm mà tới Tấn quốc.



" Tiểu Trúc sẽ không đâu, còn không phải tại ngươi dẫn người tới châm ngòi thổi gió." Diệp Tu hừ lạnh một tiếng, hai tháng nay nỗi khổ tương tư thật khiến hắn hối hận vạn lần.

Diệp Ninh không nói, Đường Thanh Lam bỏ đi, hắn cũng rất bất ngờ, hắn vốn tưởng bản thân rất ôn nhu đối đãi y, kết quả đối phương không nói không rằng liền bỏ chạy mất, chẳng lẽ trong khoảng thời gian ở chung, thật sự đã ủy khuất y?

Hai người đều có tâm tư của riêng mình, ngày đêm không nghỉ một đường tiến tới Tấn quốc, lại nghe chưởng quầy báo lại rằng Đường Thanh Lam bọn họ đã mấy ngày rồi không có đến, không biết đã đi nơi nào rồi.

" Bọn họ ở đâu?" Diệp Tu hỏi.

" Chỗ lớn nhất ở thành Tây." Chưởng quầy thấy hai người họ không giống như là đến để trả thù, cũng thành thật trả lời.

Hai người cũng không có thì giờ sửa soạn ăn uống, chạy tới thành Tây, trong lòng càng thêm thấp thỏm, sợ đối phương không muốn nhìn thấy mình.

Chỉ là lo lắng dư thừa, Tống Trúc nhìn thấy bộ dáng dơ hề hề của Diệp Tu, trợn mắt há hốc mồm nói: " Vương gia ngươi... chạy nạn tới đây hả?"

Diệp Tu vừa tức giận lại vừa buồn cười, trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, thở dài nói: " Vì cái gì không từ mà biệt?"

Tống Trúc đỏ mặt, nhìn hắn chật vật, hẳn là ngàn dặm xa xôi đến tìm cậu nên mới thành như vậy.

" Nam nhi chí tại tứ phương, ta muốn kiếm tiền cưới Vương gia."

"......" Diệp Tu đen mặt.

Diệp Ninh ôm bụng cười to, Tống Trúc nhìn hắn chỉ chỉ sau phòng nói: " Đường đại ca còn đang ngủ."

" Cảm tạ tiếu Trúc tử." Diệp Ninh không nói hai lời tiến vào phòng, không bao lâu liền nghe được thanh âm Đường Thanh Lam bên trong thẹn quá thành giận sau đó là tiếng kêu *ái muội 'ưm ưm, a a'.

(*ái muội: mơ hồ, mờ ám.)



Diệp Ninh cảm thấy mỹ mãn ôm người đi tắm thay quần áo, còn tự mình thay đệm chăn sạch sẽ.

" Sao ngươi lại đến đây?" Đường Thanh Lam miệng khô lưỡi khô, nằm trên giường hỏi hắn.

Diệp Ninh rót cho y chén trà, cười cười lau giọt nước trên khóe miệng y.

" Hoàng Hậu không nói tiếng nào đã rời đi, trẫm lo lắng."

" Hậu cung 3000 giai nhân, có cái gì lo lắng." Đường Thanh Lam trợn mắt.

" Cho nên Hoàng Hậu là đang ghen đi? Trẫm có thể bảo đảm, từ khi ngươi gả qua, trẫm chưa từng đến hậu cung xem các nàng." Diệp Ninh nghiêm túc nói.

Đường Thanh Lam không chắc hắn nói vậy là có ý gì, chỉ có thể yên lặng đắp chăn lên, không để ý đến hắn nữa.

" Tim cũng sắp buồn hỏng rồi, trẫm rời cung một chuyến không dễ dàng, hai ngày nữa theo trẫm trở về đi?"

Đường Thanh Lam không nói lời nào cũng không phản đối, choáng váng mà đáp ứng hắn.

Tuy rằng trở về thì có chút luyến tiếc, nhưng mở tửu lâu ở đâu thì cũng giống nhau mà, Tống Trúc trực tiếp khai trương thêm vài chuỗi tửu lâu, mỗi ngày đều đếm tiền trên tay, nói thầm qua thêm hai năm nữa liền cưới Diệp Tu.

Diệp Tu duỗi tay không nặng không nhẹ chụp lên mông cậu một cái, nhướng mày nói: "Ai cưới ai?"

Tống Trúc ngoan ngoãn hôn hắn một cái, ừm, quả nhiên vẫn là làm Vương phi chơi bời lêu lỏng mới phù hợp với nhân sinh.

Chí khí gì đó, gặp quỷ đi thôi.

- --Hoàn---

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước