[Võng Phối] Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần

Chương 9: Thích nhất là khoe acc clone

Trước Sau
Mãi một lúc sau, Trịnh Thư Nam vẫn không nói câu nào, anh chỉ nhìn cậu, nhưng ánh mắt lại mơ hồ vô định. Lạc An vừa tiêu hóa hết chỗ dũng khí còn sót lại, lúc này cậu cũng chả dám nói gì, chỉ có thể dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn Trịnh Thư Nam, trong mắt ngập tràn kỳ vọng cùng ái mộ, không hề giấu diếm.

Đợi Trịnh Thư Nam thoát khỏi dòng hồi tưởng, đối diện anh là một cặp mắt như vậy, làm anh hơi bàng hoàng. Anh khẽ mỉm cười nhìn cậu.

Mặt Lạc An đỏ bừng, không dám đối diện trực tiếp với ánh nhìn sâu thẳm kia, cậu lập tức quay sang một bên khác, nhưng lại muốn biết phản ứng của Trịnh Thư Nam, do đó cậu lại lén lút trộm liếc anh.

“Em không tồi.” Trịnh Thư Nam cất lời, từng lời anh nói đều đã trải qua cân nhắc kỹ lương, giờ đây anh thực sự cảm thấy Lạc An không tồi, vẻ ngoài đẹp, tính cách ngoan ngoãn thông minh, lại còn dũng cảm giành lấy người mình yêu, có lẽ giống như cậu đã nói, cậu còn rất nhiều ưu điểm khác. Tóm lại, Trịnh Thư Nam không biết do làm sao mà trái tim anh khẽ rung động, tuy chưa phải là yêu Lạc An nhưng cũng đã bắt đầu thưởng thức cậu.

“Vậy, anh có đồng ý cho em một cơ hội theo đuổi anh không?” Thời gian CD của Lạc kết thúc, cậu tiếp tục dồn dũng khí lên để bước tiếp lần nữa. Vừa nói chuyện vừa dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Trịnh Thư Nam, bộ dạng sợ bị từ chối cực kỳ đáng yêu.

Trịnh Thư Nam ngắm nhìn Lạc An, đột nhiên cười lên vô cùng dịu dàng, lần này là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, anh khẽ gật đầu: “Được.”

Nghe được từ này, Lạc An chỉ có thể cảm thấy cuộc đời này của cậu đã hoàn toàn viên mãn rồi.

Có lẽ vì quá khứ nên cậu sợ hãi rất nhiều thứ, không dám nói chuyện cùng người khác, nhưng Trịnh Thư Nam là ngoại lệ, giọng nói của anh đã cứu rỗi cậu khi cậu rơi vào tận cùng của tuyệt vọng. Trong trái tim Lạc An, Trịnh Thư Nam giống như vầng thái dương sáng rọi, nên Lạc An mới vô thức muốn dựa gần vào anh hơn, cho dù hiện tại xem ra Trịnh Thư Nam không hề dịu dàng như ấn tượng trước đây.

Lạc An không nhịn được, cậu quay lại ngắm nhìn Trịnh Thư Nam, anh rất đẹp trai, mị mục như họa lại không hề nữ tính hóa, lông mi dài khiến đôi mắt anh nhìn càng sâu hơn, lúc anh nhìn một ai đó thật tình cảm, người đó tuyệt đối chết chìm trong đôi con ngươi đen như mực kia, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng nhưng dáng hình hoàn mỹ, dùng một câu thường nói để miêu tả, chắc chắn là đôi môi thích hợp để hôn nhất.

“Nhìn gì vậy?” Trịnh Thư Nam vẫn cười với cậu.

“Nhìn anh.” Lạc An nói thẳng, ánh mắt như phát sáng xanh xanh.

Trịnh Thư Nam chịu không nổi, đành đưa tay xoa đầu cậu.

Lạc An cực kỳ hưởng thụ phần thưởng này, cậu ngoan ngoãn như một chú mèo con.

Hai người không nói thêm điều gì nữa, nhưng bầu không khí ấm áp đang lan tràn ra xung quanh khiến hai người không cảm thấy khó xử, mà dưới tình huống như vậy, Lạc An đã hoàn toàn quên mất không nói cho anh chuyện mình chính là An Lạc.

Không lâu sau, âm nhạc nên ngưng lại, MC bắt đầu lên sân khấu giới thiệu quy tắc và các vấn đề liên quan đến trận thi đấu nhảy quảng trường lần này.

Đúng vậy, Liễu Vân đến tuổi tứ tuần, bà xuất thân từ nghề múa đột nhiên nảy sinh hứng thú với nhảy quảng trường, nên đã gia nhập một đội nhảy, nhưng đội nhảy này không chỉ nhảu mấy bài “Quả táo nhỏ”, “Tối huyễn dân tộc phong” đơn giản mà còn cao cấp hơn, động tác nhảy cực kỳ phức tạp, tiêu chuẩn cực kỳ chuyên nghiệp, mà còn thêm rất nhiều động tác tổng hợp khó thực hiện.

Nên với vòng loại thì các bà không cần lo lắng.



Ở hậu trường, Liễu Vân bồn chồn nói: “Không biết bọn An An thế nào rồi, thằng nhóc này từ bé đã không biết biểu lộ cái gì, có chuyện gì cũng giấu trong lòng.”

Trịnh Ngọc Hạm cười trả lời: “Không cần lo lắng, Thư Nam sẽ chăm sóc thằng bé. An An dễ thương như vậy, Thư Nam nhất định không bỏ lỡ đâu.”

“Hi vọng là vậy.” Liễu Vân cũng cười theo, “Dù sao người như bọn nhóc, muốn tìm nửa kia của mình cũng rất khó.”

“Đúng thế, nếu bọn trẻ có thể ở bên nhau thì quá tốt rồi.”

Lạc An và Trịnh Thư Nam đang được các mẹ lo lắng, ngược lại bên này khá ổn, dưới sự dẫn dắt của Trịnh Thư Nam, Lạc An đã khai hết toàn bộ chuyện của mình, trừ vụ hồi bé, nói đến nỗi tuyệt vọng hai năm trước khi phát hiện bản thân thích con trai, Lạc An còn rất hạnh phúc kể lại, “May mà lúc đó nghe được giọng của anh, nếu không em không thể nào bước tiếp. Bộ kịch anh phối lúc đó đã cổ vũ em, cho em thêm dũng khí.” Năm đó Trịnh Thư Nam phối tiểu thụ, kể về quá trình chuyển biến tâm lý của một tiểu thụ mới phát hiện ra bản thân là đồng tính, trong đó có rất nhiều đoạn tự thuật nội tâm, độ khó cực cao, chỉ có CV cấp bậc đại thần như Trịnh Thư Nam mới có thể phối tốt như vậy.

“Kịch truyền thanh? Em biết về võng phối à?” Trịnh Thư Nam hơi kinh ngạc, không ngờ cậu biết anh là CV, còn thích kịch của anh?

Lúc này Lạc An mới phát hiện mình thuận miệng nói ra hết mọi chuyện, nhưng cậu vốn cũng không định giấu diếm, nên cậu cũng chỉ gật đầu: “Em biết anh là Lâm Uyên, là nam thần của rất nhiều người, vốn em vì muốn được gần anh hơn chút nữa nên mới tiến vào giới võng phối, nhưng trước đây cũng chưa tìm được cơ hội nào để phối kịch cùng anh, không ngờ chúng ta lại được xem mắt với nhau, thực ra từ lần trước em đã nhận anh rồi, chỉ là anh nghe điện thoại xong thì đi luôn nên em không kịp nói rõ.”

“Em…..” Trịnh Thư Nam khá xúc động, không biết nên nói gì mới tốt, “Tên CV của em là gì?”

“An Nhiên.” Lạc An chớp chớp hai mắt.

“Là em à.” Trịnh Thư Nam thân một tiếng, “Tôi không nghe ra là em, xin lỗi.”

Lạc An lắc đầu: “Không sao, âm thanh thông qua mic luôn không giống thật, không nghe ra cũng không sao.”

“Ừm, về sau tôi sẽ nhận ra. Tiểu An học tập rất nhanh, lần trước dạy em, chỉ cần một lần là em có thể sửa được.” Vốn Trịnh Thư Nam đã cảm thấy An Nhiên rất đáng yêu, gặp chuyện cũng rất có chủ kiến, không dễ chịu tác động của ngoại vật, lúc anh hợp nhất cậu ta và Lạc An thành một, càng đồng ý với câu vừa nãy của cậu, cậu còn rất nhiều ưu điểm, chỉ là lần trước quá vội vã nên không kịp thể hiện.

Hai người vừa trò chuyện vửa xem thi nhảy quảng trường, mấy nhóm nhảy mở đầu tuy đồng đều nhưng không có gì đặc sắc, ban giám khảo cho điểm cũng trung bình.

Đợi đến khi nhóm của Liễu Vân và Trịnh Ngọc Hạm xuất hiện, Lạc An và Trịnh Thư Nam mới tập trung tinh thần xem. Lạc An rất ít khi xem Liễu Vân nhảy múa, lần này xem mới biết mẹ cậu nhảy rất đẹp.

Liễu Vân và Trịnh Ngọc Hạm là hai người dẫn đội, hai bà có căn bản về nhảy múa nên động tác đều đẹp hơn người khác. Mà trong đội của các bà còn có hai ông cỡ năm mươi tuổi, nhảy cực kỳ có lực.

Lạc An nói với Trịnh Thư Nam: “Mẹ em rất thích nhảy, giờ nhảy quảng trường cũng rất đẹp nha.”

“Ừm, các bà đều nhảy rất đẹp.” Trịnh Thư Nam đáp lại.



Nhảy xong, tiếng vỗ tay khắp khán đài như sấm dội, Lạc An chăm chú nhìn nét mặt của ban giám khảo, thấy bọn họ có lẽ cũng thấy bài nhảy này khá tốt.

Quả nhiên, sau khi tiết mục tiếp theo biểu diễn xong, ban giám kháo cho điểm cực kỳ cao cho màn biểu diễn của Liễu Vân và Trịnh Ngọc Hạm, trước mắt là điểm số cao nhất trong tất cả các đội.

Lạc An vỗ tay cùng mọi người, trong lòng cậu cực kỳ tự hào.

Mấy tiết mục sau đó cũng có tiết mục rất hay nhưng điểm số vẫn không thể vượt q ua đội của Liễu Vân, kết quả cuối cùng, các bà với danh hiệu đứng đầu trong các đội giành được giải xuất sắc.

Mọi người bắt đầu tản ra, Lạc An đi tìm Liễu Vân, Trịnh Thư Nam vừa đi đằng sau cậu vừa xem đồng hồ. Lúc họ tìm được các mẹ là lúc Liễu Vân và Trịnh Ngọc Hạm đã nhận phỏng vấn của nhà báo. Lạc An đành đứng một bên yên tĩnh đợi.

Các nhà báo phỏng vấn rất nhanh, Liễu Vân vừa quay đầu đã thấy Lạc An, bà cười rộ lên, vẫy tay với cậu: “An An.”

Lạc An bước nhanh qua, đưa tay ôm lấy vai bà: “Mẹ, chúc mừng mẹ.”

“Cảm ơn An An.” Liễu Vân ôm lại Lạc An, bà ghé vào bên tai cậu hỏi nhỏ: “Bảo bối, giải quyết được Trịnh Thư Nam chưa?”

“Anh ấy đồng ý cho con theo đuổi anh ấy.” Lạc An cười hì hì trả lời, nam thần cho cậu cơ hội theo đuổi đã đủ khiến cậu vui vẻ hết mấy ngày.

“Ừm, bảo bối cố lên.” Tuy Liễu Vân không muốn Lạc An đi theo đuổi người khác lắm nhưng chỉ cần con trai thích, bà có thể ủng hộ vô điều kiện.

Trịnh Thư Nam bên kia cũng chúc mừng Trịnh Ngọc Hạm, sau đó nói với bà chuyện trưa nay anh có hẹn bàn công việc với nguoif khác, để lúc Trịnh Ngọc Hạm đi ăn thì dẫn theo Lạc An. Trịnh Ngọc Hạm nháy mắt với con trai: “Thế nào?”

Trịnh Thư Nam cười nói: “Ừm, cậu ấy là một cậu bé tốt.”

“Mẹ đã nói mà, mắt mẹ không bao giờ sai.” Trịnh Ngọc Hạm cười tươi hơn nữa, “Nếu đã có ấn tượng tốt thì nên tiếp tục bồi đắp, tối hẹn cậu nhóc đi ăn cơm, xem phim đi, nghe rõ chưa.”

“Mẹ, mẹ không cần lo cho con, con biết phải làm gì.” Trịnh Thư Nam vô lực trả lời.

Sau đó anh quay sang chào Liễu Vân: “Dì Liễu, con có hẹn bàn công chuyện, con xin phép đi trước. Tạm biệt Tiểu An.”

Lúc này Lạc An mới nhớ ra cậu quên chưa nói cho anh cậu chính là An Lạc, nhưng cậu thấy cũng chả sao. Lạc An vô cùng tự nhiên bước lên phía trước: “Vậy thì đi thôi.”

“Hả?” Một Trịnh Thư Nam thông minh hơn người như anh mà lại không biết phản ứng thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau