[Võng Phối] Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần

Chương 14: Có bạn nữ thích nam thần

Trước Sau
Nghe được những lời giải thích của Đao Ngư về nội dung của buổi ghi âm hôm nay, Lạc An hơi ngạc nhiên, bởi vì cậu không ngờ Đao Ngư lại hiểu sâu sắc về cuốn tiểu thuyết của cậu như thế. Nếu Lạc An dựa vào những yêu cầu này để phối kịch, cậu nghĩ cho dù bộ kịch này không thành kinh điển thì cũng không thể chìm nghỉm được.

“Kịch về tâm lý không dễ phối, nhưng tôi tin tưởng nam thần. An bảo bối, tôi cũng tin tưởng cậu nha.” Sau khi Đao Ngư nói xong, cô lại hỏi, “Nam thần, An bảo bối, giờ có thể bắt đầu PIA được chưa?”

Lạc An đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu lập tức mở mic trả lời: “Ừ, được rồi.”

Trịnh Thư Nam cũng nói có thể bắt đầu rồi.

Lạc An hít sâu mấy lần, dần dần cũng không còn lo lắng nữa. Tuy đây là lần đầu tiên phối kịch với Trịnh Thư Nam, nhưng Lạc An đã tự diễn đi diễn lại mấy lần trong đầu, vậy nên vừa nghe thấy giọng của Trịnh Thư Nam, cậu nhanh chóng tiến vào trạng thái diễn.

Trịnh Thư Nam gia nhập giới được bảy năm, các kỹ năng đều max rồi, anh nhẹ nhàng dẫn Lạc An vào vai, màn kịch đầu tiên cực kỳ thuận lợi, một lần là qua.

Sách Gia há mồm trợn mắt: “Cái cảm giác ngập tràn mùi CP này làm tôi cảm thấy chắc chắc là nam thần đã điều giáo An bảo bối về phối âm, không cần hỏi vì sao tui biết, tui chỉ là nhân viên cung cấp sự thật mà thôi.”

“Ặc….” Tiểu Bạch tiếp lời, “Sách Sách nói đúng, cái cảm giác CP tràn đầy này ~ truyền qua mic, An bảo bối, cảm giác được nam thần dắt đi thế nào?”

“Nói thật, tôi là fan của nam thần đã mấy năm rồi, cũng từng hợp tác với nam thần mấy lần, lúc PIA kịch, nam thần căn bản chưa từng dẫn dắt ai nha.” Cơm Bát Bảo cũng đến vạch trần sự thật.

Lạc An biết có những đại thần không chỉ giỏi phối kịch, mà còn có thể dẫn dắt người phối cùng nhập diễn, nhưng trình độ của cậu không đủ, cũng chưa từng được ai dẫn dắt, nên mới bắt đầu thì cậu còn chưa biết, còn tưởng là do có Trịnh Thư Nam nên cậu mới có thể phát huy vượt sức tưởng tượng, nào ngờ là do được người dẫn dắt.

Cậu không biết nói cái gì bây giờ, đành mặc các cô gái đùa giỡn mà không dám lên tiếng.

Mà thực ra trong lòng cậu cũng rất thích bị các cô trêu như thế.

Không biết có phải Trịnh Thư Nam biết được suy nghĩ của cậu hay không, anh cũng không hề lên tiếng, mãi cho đến khi các cô gái buôn chuyện chán, quay lại tiếp tục PIA kịch, anh mới trả lời.

Vì hiệu suất rất cao, nên đến chín rưỡi bọn họ đã phối xong phần của hôm nay, Sách Gia còn luyến tiếc tổng kết: “Chỉ tiết Lạc đại là tác giả ăn chay, từ trước đến nay chưa bao giờ viết H, được một lần thì cũng là tắt đèn đóng cửa, nếu không để bọn họ phối H trực tiếp, tình cảm mãnh liệt H đến tự nhiên mà, í, để tui đi hỏi Tiểu Bạch, để cô ấy bàn với Lạc Đại xem có thể thêm cảnh H vào không.”

“Tui hiểu mà.” Tiểu Bạch nhanh chóng tiếp lời, “Tui đi dò hỏi thử Lạc đại xem.”

Lạc An nghe được mấy lời này rồi, cậu cực kỳ kinh ngạc, mặt đỏ phừng phừng, vì Trịnh Thư Nam đã biết cậu chính là An Lạc, nếu cậu còn đồng ý phối H, anh có cảm thấy cậu quá ham muốn không, nhưng nếu không đồng ý thì cậu lại thấy hơi tiếc tiếc.

Cậu nhạy cảm như động vật nhỏ, cậu có thể cảm nhận được hiện giờ Trịnh Thư Nam mới chỉ là có ấn tượng tốt với cậu, hoặc cũng có chút thích, nhưng còn chưa phải là yêu. Do vậy trong đầu Lạc An luôn ngập tràn động lực tích cực tăng cảm tình của anh với cậu.

Theo đuổi nam thần đương nhiên không hề dễ dàng nha.

Cũng may mối quan hệ giữa hai người khá gần gũi.

“Í, sao nam thần và An bảo bối không lên tiếng nữa rồi? Im lặng là đồng ý nhá.” Sách Gia cười hề hề, “Đợi khi hai người nói câu ‘cảm ơn mọi người, chúng tôi yêu nhau rồi’ thì không được quên bà mối là tui đâu nhé.”

Lâm Nịnh Khê cũng trêu cậu, gửi liền tù tì mấy cái biểu cảm cười đểu.



Lạc An ngẫm nghĩ, bản thân là bên chủ động, giờ là lúc cần cậu lên tiếng.

“Không cần phối.”

“Ừ.”

Lạc An và Trịnh Thư Nam đồng thời lên tiếng cùng lúc, hai người cực kỳ ăn ý cùng nói hai lời khác nhau.

Lạc An không biết tiếng “ừ” kia của Trịnh Thư Nam là đang trả lời cho câu nào, nhưng câu nào cũng đều là đang biểu đạt cảm giác của anh với cậu, do đó cậu siêu vui, khoé miệng khẽ cong lên, cảm giác sắp theo đuổi được nam thần đến nơi rồi.

“Hahahahahaha, An bảo bói, nam thần nhà cậu không để ý đâu, cậu còn để ý cái gì chứ. Tiểu Bạch, cậu nói chuyện với Lạc đại chưa?”

Tiểu Bạch trả lời: “Chưa đâu, hình như Lạc đại không onl.”

“Chắc đang gõ bản thảo rồi, chờ chút vậy. Hôm nay chúng ta đến đây thôi, dù sao thì muốn phối H cũng phải chờ sau kỳ 2,3. An bảo bối, nam thần, nhớ thu âm ED nhé. Chanh sắp chỉnh sửa xong dự cáo rồi, chỉ đợi có ED là có thể post rồi.”

“Ừm, được.” Lạc An đáp lời, bài hát đó cậu cũng hát gần được rôi, khoảng mấy ngày nữa là có thể thu âm.

Lạc An thoát khỏi phòng, nhận được tin nhắn của Lâm Uyên: An bảo bối, thứ bảy bàn chuyện kịch bản xong thì đi thu âm ED nhé? Tôi có một đứa bạn làm âm nhạc, có thiết bị chuyên nghiệp.

Không thể ngờ được Trịnh Thư Nam cũng học theo bọn họ gọi cậu là An bảo bối, nhưng được nam thần gọi như vậy, cảm giác khác hẳn. Cậu tỏ vẻ tự nhiên trả lời: Vâng, được ạ, mấy ngày này em sẽ luyện tập chăm chỉ.

Lâm Uyên: Được. Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.

An Nhiên: Nam thần cũng ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon (づ ̄3 ̄)づ

Cậu dũng cảm gửi icon hun hun, chưa đợi Trịnh Thư Nam kịp phản ứng, Lạc An đã log out rồi. Sau đó cậu lập tức ấn nút tắt máy, màn hình laptop nhanh chóng tối đen như biết được tâm tình của chủ nhân lúc này vậy.

Trịnh Thư Nam ngớ người một lúc, nhìn cái avar đã tắt, anh mỉm cười, lọc cọc gửi lại: (づ ̄3 ̄)づ

Lạc An nhìn màn hình tối đen ngẩn người, mãi một lúc mới thấy có gì đó không đúng lắm. Cậu quay người thì thấy Đường Long Phi đang cười đểu nhìn cậu: “Hê hê, nhìn cái vẻ mặt tươi như hoa của cậu kìa, nữ thần đồng ý với cậu rồi?”

“Không nói cho cậu đâu.” Lạc An không muốn nhận đây là nữ thần, nên không nói với cậu ta. Lạc An trèo xuống giường, vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Thực ra Đường Long Phi ngầm cảm giác được người Lạc An thích là đàn ông, do đồng loại với nhau thì luôn có chút cảm giác, nhưng Lạc An không nói, cậu cũng không thể cố hỏi, chỉ đành đợi ngày nào tóm được dấu vết thì sẽ bài tỏ vấn đề đồng loại với nhau, thuận tiện xin chút ý kiến.

Từ khi cậu 15 tuổi đẵ bắt đầu nảy sinh tình cảm với Đường Long Vũ, kìm nén gần đấy năm không nói với ai, cậu sắp không chịu nổi rồi.

Thứ hai là một ngày đầy lịch học, Lạc An gọi Đường Long Vũ đang nằm ườn trên giường như mọi khi xong, hai người mới cùng đến căn tin kiếm ăn, trước khi vào tiết 20 phút thì bước vào phòng học.



Hai người học lớp 1 nhưng tiết này là học chung với lớp 2, phòng học rất rộng, giáo viên cũng cổ vũ sinh viên ngồi tự do, thúc đẩy tình cảm giữa sinh viên với nhau, nhưng mọi người đa phần đều ngồi cố định một chỗ, tiết nào cũng ngồi đúng chỗ đó, trợ giảng kêu gào mấy lần đều không có hiệu quả nên cũng không nói nữa, dù sao trong lớp có thể có mấy cặp đôi cũng không dựa vào việc ngồi với nhau.

Đường Long Phi không thích nghe giảng, nhưng hàng cuối cùng thì lại hay bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi, nên cậu chàng lôi kéo Lạc An lên ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, xung quanh đa phần là con trai.

Nhưng hôm nay Lạc An vừa ngồi được một lúc, đột nhiên có một cô gái đến ngồi bên cạnh, chính là Tô Tử.

Tô Tử là một cô gái rất xinh xắn, còn là con nhà giàu, nhưng tính cách tốt, tuy nhà ở ngay trong thanh phố nhưng gần như cô đều ở trường, người theo đuổi cô rất nhiều, nhưng đến giờ cô vẫn độc thân.

Cô vừa ngồi xuống đã hỏi nhỏ Lạc An: “Lạc An, cậu quen Trịnh Thư Nam à?”

Lạc An hơi kinh ngạc, không ngờ cô biết Trịnh Thư Nam, cậu đành gật đầu: “Tôi có quen anh ấy, sao thế?”

Tô Tử hỏi tiếp: “Cậu có thân với anh ấy không?”

Giờ còn chưa đến giờ vào lớp, xung quanh cũng không nhiều người, Tô Tử hỏi cũng nhỏ nên không ai nghe được.

Lạc An nhạy cảm phát hiện được ngữ điệu của Tô Tử không đúng lắm, có hơi gấp gáp khiến cậu bắt đâù nghĩ nhiều lên, vì sao Tô Tử muốn hỏi về Trịnh Thư Nam. Tuy cậu và Trịnh Thư Nam vừa gặp mặt mấy lần, cũng coi là quen thuộc nhưng không hiểu rõ về anh lắm, nên khi cậu nói mình không thân với anh lắm cũng không thấy bận lòng chút nào.

Bị Tô Tử hỏi vậy, Lạc An mới nhớ ra, cậu thật sự chẳng biết gì về Trịnh Thư Nam, chỉ biết anh là nhà sản xuất, là đại thần võng phối, nhưng đối với những chuyện khác, cậu chẳng biết tí nào.

“Cậu hỏi anh ấy làm gì?” Lạc An muốn biết điều này.

Tô Tử không trả lời, còn tỏ vẻ hơi thất vọng, cô còn hỏi lại: “Thế hôm qua sao cậu lại ăn cơm cùng với anh ấy, cậu có biết số điện thoại di động của anh ấy không?”

Lạc An không biết nên trả lời thế nào, nhất thời cũng không nghĩ ra được lý do, chỉ đành nói: “Tôi không thể nói cho cậu. Nếu cậu nói cho tôi biết vì sao cậu hỏi chuyện của Trịnh Thư Nam thì biết đâu tôi sẽ nói cho cậu.”

“Vì tôi thích anh ấy nha, hôm gia đình anh ấy họp mặt, tôi từng gặp anh ấy, từ đó tôi đã thích anh ấy rồi, nhưng anh ấy đã từ chối tôi.” Tô Tử hơi đau lòng, không người Lạc An cứ bắt cô phải nói ra, “Được rồi, tôi nói cho cậu biết rồi, cậu có thể nói cho tôi sao cậu và Trịnh Thư Nam lại quen nhau được chưa?”

Trong lòng Lạc An hơi chua, tuy cậu đã đoán được Tô Tử có thể là thích Trịnh Thư Nam nhưng khi thật sự nghe được mấy lời này, cậu lại hơi hối hận, nếu không nghe thì còn có thể coi như không biết. Vì Tô Tử là một cô gái rất tốt, cậu cũng khá thích cô. “Mẹ tôi quen mẹ của anh ấy, nhờ anh ấy giới thiệu công việc cho tôi.” Lạc An nửa nói thật nửa nói dối, nhưng việc mấy ngày nữa cậu làm biên kịch đúng là do Trịnh Thư Nam sắp xếp.

“Thì ra là vậy.” Tô Tử cảm thán, sau đó cô lại hỏi, “Lạc An, nếu về sau cậu và Trịnh Thư Nam thân quen rồi, nhất định phải cho tôi số điện thoại của anh ấy, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu, tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”

Lạc An lắc đầu: “Cậu không cần mới tôi ăn cơm, tôi cũng không biết có thể lấy được số điện thoại của anh ấy không. Đến lúc đó rồi nói sau.”

Lạc An thầm nói lời xin lỗi với Tô Tử trong lòng, xong cậu cũng không nói thêm gì nữa, Tô Tử thấy không hỏi được gì, đành đứng lên rời đi.

Nghe được đoạn hội thoại này, Đường Long Phi thầm nghĩ, quả nhiên Lạc An là gei nha, tối qua lúc cậu hỏi, Lạc An còn mặc nhận là nữ thần, kết quả lại là đi ăn cơm với nam thần. Tuy nhiên, giờ người trong phòng học càng ngày càng nhiều, ở đây không tiện nói chuyện, chỉ có thể kìm nén lại, đợi trưa về ký túc xá rồi tóm cậu lại hỏi chuyện.

Bố mẹ Đường Long Phi đều là giáo viên trung học, tính cách nghiêm khắc cổ hủ, nên thực ra Đường Long Phi cưc kỳ áp lực, hôm nay cuối cùng cũng gặp được đồng loại, cậu hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng, dùng ánh mắt nồng nàn tình cảm nhìn Lạc An.

Lạc An bị cậu chàng nhìn đến mức nổi hết cả da gà, suýt nữa tìm người để đổi chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau