Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi Và Sếp
Chương 33
Sau khi thở dài, tôi nhấc điện thoại lên, chưa kịp nói "Mẹ" thì đầu dây bên kia mẹ tôi đã khóc nức nở: "Dương Dương, bố... bố con hiện đang ở bệnh viện, con mau về đây đi!"
Tôi bị câu nói đứt quãng của mẹ làm cho choáng váng, lật người từ trên giường ngồi dậy, đầu óc tôi trống rỗng, hoang mang tột độ, tôi theo bản năng hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
"Con trước tiên mau trở về, trở về rồi nói chuyện, con nhớ mang theo tiền!"
Mẹ tôi không nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, bà ấy cứ thút thít ở bên kia điện thoại rất lâu. Buồn bực và hoảng sợ đan xen khiến giọng tôi có chút run rẩy: "Được rồi, con sẽ nhanh về."
Tôi vội vàng leo xuống giường, tìm thấy quần áo và ví trên ghế sô pha gần sát cửa sổ, lúc này tôi rất cảm kích vì thói quen luôn mang theo CMND của mình.
Quần áo có lẽ đã được Bách Vũ giặt sạch vào lúc sáng, sờ vào có cảm giác khô và ấm. Không kịp nghĩ thêm chuyện gì. Tôi mặc quần áo sau đó đem bóp tiền và chìa khóa nhét vào túi, vội vàng rửa mặt rồi đi ra ngoài.
***
Mỗi ngày đều có rất nhiều chuyến tàu từ Sa Thành đến Kim Thị mỗi, tôi mua chuyến gần nhất xuất phát lúc 9 giờ 19 phút.
Cho đến khi qua vòng kiểm tra an ninh và lên tàu, tôi vẫn còn thẫn thờ, cảm thấy mọi thứ thật viễn vông.
Tôi nghĩ mình nên hết sức bình tĩnh. Thật ra, tôi đã nghĩ đến việc rời khỏi ngôi nhà quen thuộc mà xa lạ đó không biết bao nhiêu lần. Đây là một cơ hội tốt, đáng ra tôi không nên quan tâm đến những chuyện ở đó nữa, nhưng tôi không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy rối loạn. Tôi cũng không hiểu bản thân đang rối bời vì cái gì.
Tiếng xe lửa ồn ào bên tai, tôi cắn chặt môi nhìn khung cảnh khuất dần ngoài cửa sổ mà trong lòng rối bời vô cùng.
Tiếng điện thoại vang khiến tôi hoàn hồn, tôi lấy điện thoại ra khỏi túi, nhìn thấy tên người gọi nhấp nháy trên màn hình, tôi mới chợt nhận ra mình đã đi quá vội mà không kịp nói một tiếng với Bách Vũ.
"Bách... Sếp Bách." Tôi trả lời điện thoại với với âm giọng rất nhỏ và thận trọng.
Tiếng thở dốc của Bách Vũ vang lên từ đầu dây bên kia, anh im lặng vài giây, giọng anh có vẻ hơi khó chịu: "Em ở đâu?"
Tôi bất giác liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy có chút áy náy nói: "Em, em... chuyện đó... em có việc phải về nhà. Em phải về Kim Thị một chuyến, vì đi quá vội nên không kịp nói cho anh biết...."
Trầm mặc một lát, Bách Vũ thở dài một hơi, giọng điệu bất lực: "Em làm anh sợ, anh tưởng..."
Tại sao?
Không biết câu tiếp theo là gì, Bách Vũ trực tiếp đổi chủ đề: "Vấn đề rất nghiêm trọng sao? Có muốn..."
"Không có!" Tôi nhẹ nhàng cắt ngang những gì Bách Vũ muốn nói tiếp.
Tôi biết anh ấy muốn nói là có cần anh ấy giúp không, nhưng tôi không muốn anh ấy biết chuyện về bố mẹ tôi, chính tôi cũng không biết vì sao lại có suy nghĩ như vậy.
Khi tàu chạy vào đường hầm, tín hiệu điện thoại bị mất, điện trong khoang tàu cũng trở nên chập chờn khiến tôi thao bản năng vò góc áo.
Một lúc sau tàu chạy ra khỏi đường hầm, ánh đèn từ xa chiếu tới, ánh nắng chiếu vào, giọng nói trầm ấm của Bạch Vũ cũng vang lên: "Được rồi, khi nào em đến thì phát định vị cho anh, để anh biết em đang ở đâu."
Bách Vũ không tiếp tục hỏi rõ vấn đề, điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi không muốn nghĩ đến việc Bách Vũ muốn biết vị trí của tôi để làm gì, chỉ khẽ nói: "Được."
Sau khi nhận được câu trả lời của tôi, Bách Vũ nhỏ giọng nói tiếp: "Đi đường cẩn thận. Không được tùy tiện nói chuyện với người lạ. Có chuyện gì thì gọi cho anh. Có nghe thấy không?"
Tôi bị Bách Vũ dặn dò như dặn dò trẻ con mà bật cười nói "Sếp Bách, em 23 tuổi rồi đó."
Bách Vũ ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, sau đó cười cười: "Anh biết."
Không chờ tôi nói tiếp, Bách Vũ cười một tiếng sau đó nhẹ giọng hỏi: "Thân thể có khó chịu không?"
Tôi gần như hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Bách Vũ, má tôi bắt đầu nóng lên. Tôi đảo mắt nhìn những người xung quanh, lấy mu bàn tay xoa mặt và nhỏ giọng đáp: " Không có."
Ngập ngừng một lát, tôi ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói nhỏ xíu: "Sếp Bách, anh... Anh có đau không..."
Dứt lời, tôi đỏ mặt tía tai, Bách Vũ dường như không ngờ rằng tôi sẽ hỏi như vậy, sau một hồi sững sờ, tôi có thể nghe thấy tiếng cười ở đầu dây bên kia.
Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng phản chiếu trên kính cửa sổ xe.
Một lúc sau, Bách Vũ ngừng cười, tiếp tục nói, cố ý hạ thấp giọng điệu: "Tại sao còn gọi anh như vậy hả?"
Âm cuối vang lên vô cùng hấp dẫn và gợi cảm, khiến tôi sững sờ trong giây lát, nghĩ mình nên gọi anh là gì? Bách Vũ sao? Không, không, tôi không dám...
Bằng cách này, tôi đã nói chuyện điện thoại với Bách Vũ như đang nói chuyện phiếm khiến nỗi buồn bực trong lòng tôi dần tan biến. Bách Vũ luôn tạo cho tôi một tâm lý thoải mái vừa phải và khiến trái tim tôi luôn cảm thấy ấm áp, nếu như anh ấy ở đây, tôi còn cảm thấy đặc biệt thoải mái hơn.
***
Xuống tàu đến bệnh viện nhân dân Kim Cương, một hơi bò lên tầng 4 theo số phòng mà mẹ đưa cho, không biết có phải do cuối năm hay không mà Khoa chỉnh hình nội trú tầng 4 không có người, hành lang vắng tanh.
Khi tôi mở phòng bệnh của bố tôi, tôi thấy ông đang nằm trên giường bệnh cạnh cửa sổ, đầu được quấn một lớp băng dày và bàn chân phải được bó bột cố định.
Khi mẹ thấy tôi xuất hiện, bà ấy lập tức từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt phờ phạc, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, giọng nói khàn khàn: "Thiếu Dương, sao giờ con mới đến."
____________
Lời tác giả: Đừng lo sau chương này sếp Bách sẽ đến bên Dương Dương, mọi chuyện sẽ được giải quyết và tiếp tục ngọt ngào~
Tôi bị câu nói đứt quãng của mẹ làm cho choáng váng, lật người từ trên giường ngồi dậy, đầu óc tôi trống rỗng, hoang mang tột độ, tôi theo bản năng hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
"Con trước tiên mau trở về, trở về rồi nói chuyện, con nhớ mang theo tiền!"
Mẹ tôi không nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, bà ấy cứ thút thít ở bên kia điện thoại rất lâu. Buồn bực và hoảng sợ đan xen khiến giọng tôi có chút run rẩy: "Được rồi, con sẽ nhanh về."
Tôi vội vàng leo xuống giường, tìm thấy quần áo và ví trên ghế sô pha gần sát cửa sổ, lúc này tôi rất cảm kích vì thói quen luôn mang theo CMND của mình.
Quần áo có lẽ đã được Bách Vũ giặt sạch vào lúc sáng, sờ vào có cảm giác khô và ấm. Không kịp nghĩ thêm chuyện gì. Tôi mặc quần áo sau đó đem bóp tiền và chìa khóa nhét vào túi, vội vàng rửa mặt rồi đi ra ngoài.
***
Mỗi ngày đều có rất nhiều chuyến tàu từ Sa Thành đến Kim Thị mỗi, tôi mua chuyến gần nhất xuất phát lúc 9 giờ 19 phút.
Cho đến khi qua vòng kiểm tra an ninh và lên tàu, tôi vẫn còn thẫn thờ, cảm thấy mọi thứ thật viễn vông.
Tôi nghĩ mình nên hết sức bình tĩnh. Thật ra, tôi đã nghĩ đến việc rời khỏi ngôi nhà quen thuộc mà xa lạ đó không biết bao nhiêu lần. Đây là một cơ hội tốt, đáng ra tôi không nên quan tâm đến những chuyện ở đó nữa, nhưng tôi không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy rối loạn. Tôi cũng không hiểu bản thân đang rối bời vì cái gì.
Tiếng xe lửa ồn ào bên tai, tôi cắn chặt môi nhìn khung cảnh khuất dần ngoài cửa sổ mà trong lòng rối bời vô cùng.
Tiếng điện thoại vang khiến tôi hoàn hồn, tôi lấy điện thoại ra khỏi túi, nhìn thấy tên người gọi nhấp nháy trên màn hình, tôi mới chợt nhận ra mình đã đi quá vội mà không kịp nói một tiếng với Bách Vũ.
"Bách... Sếp Bách." Tôi trả lời điện thoại với với âm giọng rất nhỏ và thận trọng.
Tiếng thở dốc của Bách Vũ vang lên từ đầu dây bên kia, anh im lặng vài giây, giọng anh có vẻ hơi khó chịu: "Em ở đâu?"
Tôi bất giác liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy có chút áy náy nói: "Em, em... chuyện đó... em có việc phải về nhà. Em phải về Kim Thị một chuyến, vì đi quá vội nên không kịp nói cho anh biết...."
Trầm mặc một lát, Bách Vũ thở dài một hơi, giọng điệu bất lực: "Em làm anh sợ, anh tưởng..."
Tại sao?
Không biết câu tiếp theo là gì, Bách Vũ trực tiếp đổi chủ đề: "Vấn đề rất nghiêm trọng sao? Có muốn..."
"Không có!" Tôi nhẹ nhàng cắt ngang những gì Bách Vũ muốn nói tiếp.
Tôi biết anh ấy muốn nói là có cần anh ấy giúp không, nhưng tôi không muốn anh ấy biết chuyện về bố mẹ tôi, chính tôi cũng không biết vì sao lại có suy nghĩ như vậy.
Khi tàu chạy vào đường hầm, tín hiệu điện thoại bị mất, điện trong khoang tàu cũng trở nên chập chờn khiến tôi thao bản năng vò góc áo.
Một lúc sau tàu chạy ra khỏi đường hầm, ánh đèn từ xa chiếu tới, ánh nắng chiếu vào, giọng nói trầm ấm của Bạch Vũ cũng vang lên: "Được rồi, khi nào em đến thì phát định vị cho anh, để anh biết em đang ở đâu."
Bách Vũ không tiếp tục hỏi rõ vấn đề, điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi không muốn nghĩ đến việc Bách Vũ muốn biết vị trí của tôi để làm gì, chỉ khẽ nói: "Được."
Sau khi nhận được câu trả lời của tôi, Bách Vũ nhỏ giọng nói tiếp: "Đi đường cẩn thận. Không được tùy tiện nói chuyện với người lạ. Có chuyện gì thì gọi cho anh. Có nghe thấy không?"
Tôi bị Bách Vũ dặn dò như dặn dò trẻ con mà bật cười nói "Sếp Bách, em 23 tuổi rồi đó."
Bách Vũ ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, sau đó cười cười: "Anh biết."
Không chờ tôi nói tiếp, Bách Vũ cười một tiếng sau đó nhẹ giọng hỏi: "Thân thể có khó chịu không?"
Tôi gần như hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Bách Vũ, má tôi bắt đầu nóng lên. Tôi đảo mắt nhìn những người xung quanh, lấy mu bàn tay xoa mặt và nhỏ giọng đáp: " Không có."
Ngập ngừng một lát, tôi ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói nhỏ xíu: "Sếp Bách, anh... Anh có đau không..."
Dứt lời, tôi đỏ mặt tía tai, Bách Vũ dường như không ngờ rằng tôi sẽ hỏi như vậy, sau một hồi sững sờ, tôi có thể nghe thấy tiếng cười ở đầu dây bên kia.
Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng phản chiếu trên kính cửa sổ xe.
Một lúc sau, Bách Vũ ngừng cười, tiếp tục nói, cố ý hạ thấp giọng điệu: "Tại sao còn gọi anh như vậy hả?"
Âm cuối vang lên vô cùng hấp dẫn và gợi cảm, khiến tôi sững sờ trong giây lát, nghĩ mình nên gọi anh là gì? Bách Vũ sao? Không, không, tôi không dám...
Bằng cách này, tôi đã nói chuyện điện thoại với Bách Vũ như đang nói chuyện phiếm khiến nỗi buồn bực trong lòng tôi dần tan biến. Bách Vũ luôn tạo cho tôi một tâm lý thoải mái vừa phải và khiến trái tim tôi luôn cảm thấy ấm áp, nếu như anh ấy ở đây, tôi còn cảm thấy đặc biệt thoải mái hơn.
***
Xuống tàu đến bệnh viện nhân dân Kim Cương, một hơi bò lên tầng 4 theo số phòng mà mẹ đưa cho, không biết có phải do cuối năm hay không mà Khoa chỉnh hình nội trú tầng 4 không có người, hành lang vắng tanh.
Khi tôi mở phòng bệnh của bố tôi, tôi thấy ông đang nằm trên giường bệnh cạnh cửa sổ, đầu được quấn một lớp băng dày và bàn chân phải được bó bột cố định.
Khi mẹ thấy tôi xuất hiện, bà ấy lập tức từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt phờ phạc, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, giọng nói khàn khàn: "Thiếu Dương, sao giờ con mới đến."
____________
Lời tác giả: Đừng lo sau chương này sếp Bách sẽ đến bên Dương Dương, mọi chuyện sẽ được giải quyết và tiếp tục ngọt ngào~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất