Chương 43
Nguyên bản vừa bị trọng thương chỉ còn lại nửa cái mạng, mới vừa khởi sắc lên một chút, đã bị Mã Thừa Ân giằng co một hồi, đừng nói là Ly Ca Tiếu, cho dù có là thần tiên trên trời, đều sẽ phải đi gặp Diêm vương.
Vết thương cũ còn chưa lành đã lại nhiễm phong hàn, đêm đó sốt cao, Ly Ca Tiếu hôn mê bất tỉnh miệng đầy hồ ngôn, đến ngày thứ ba, mới vừa tỉnh lại, Mã Thừa Ân bưng thuốc cẩn thận đút cho y, nhưng không nghĩ tới Ly Ca Tiếu ho khan một cái chẳng những thuốc không nuốt vào mà còn phun một ngụm máu ra, máu tươi trút vào môt thân tang phục của Mã Thừa Ân một mảnh đỏ thẫm đến chói mắt.
Ba ngày liên tiếp, mấy vị danh y khắp kinh thành đều đối Mã Thừa Ân lắc đầu, nói rằng hộc máu là phế nhiệt, còn có tâm bệnh, ủ lại trong lòng, người này chỉ sợ không còn mấy ngày.
Ai cũng nói Ly Ca Tiếu giống như mèo có chín cái mạng, cho dù thế nào cũng không chết được, nhưng lúc này đây rõ ràng đã là cái mạng cuối cùng chỉ có thể chết, Mã Thừa Ân chăm sóc người nọ hết mực ngay cả động cũng không dám động, chỉ sợ khi hắn vừa quay người đi người nọ lập tức sẽ chết.
Đột nhiên ngoài cửa nổi lên thanh âm đánh nhau, Mã Thừa Ân trừng mắt nhìn ra cửa phòng, cùng lúc đó, cửa bị người một cước đá văng ra, Hạ Tiểu Mai phong trần vọt vào, gương mặt lo lắng, một thanh đẩy Mã Thừa Ân ra, ngồi ngay trước giường Ly Ca Tiếu, lập tức cầm tay y lên bắt mạch.
“Hạ Tiểu Mai, ngươi cút ra ngoài cho ta……….” Lảo đảo muốn đứng lên, nhưng sau mấy ngày không chợp mắt, cơ thể cũng cứng ngắc, hai chân thực tê dại, cư nhiên không thể đứng dậy nổi.
“Ngươi cút ra ngoài cho ta, trễ nữa hắn sẽ mất mạng…………..” Vừa nói, nước mắt cũng không cầm được nhanh chảy xuống, dùng tay áo một bên lung tung lau nước mắt, Hạ Tiểu mai vội vàng lấy kim châm cùng hai viên thuốc trong hòm, lấy một viên đưa vào trong miệng Ly Ca Tiếu, thay hắn nhuận khi nuốt xuống, chốc lát bắt đầu châm cứu.
Mấy gia đinh trong phủ xông tới, nhìn chủ tử nhà mình ngồi dưới đất, vội vàng lại đỡ người dậy, còn hai người lăm lăm cầm gậy ý định muốn đánh Hạ Tiểu Mai.
Cũng không biết tại sao bất chợt có khí lực, Mã Thừa Ân lảo đảo tiến lên một bước, cây gây không đánh trúng Hạ Tiểu Mai, mà đánh trên người Mã Thừa Ân, hai tiểu nhân bị dọa sợ, gậy rơi xuống đất run run quỳ gối.
“Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng!”
“Cút, đều cút hết ra ngoài cho ta”. Vừa nói, một cước không nhịn được lảo đảo quỳ xuống đất.
Quay đầu lại nhìn Hạ Tiểu Mai một chút, người này cái gì cũng không nói, chỉ tập trung châm cứu trên người Ly Ca Tiếu, chưa đầy một khắc trên người y đã cắm không dưới hai mươi cây kim.
“Hắn còn cơ hội không………..!” Nhìn Hạ Tiểu Mai mồ hôi đầy đầu, Mã Thừa Ân hoảng hốt hỏi.
“Ngươi có thể chết, nhưng hắn phải sống………..ngươi tên súc sinh này!” Hận đến nghiến răng nghiến lợi, Hạ Tiểu Mai chỉ kém không hối hận đến chết, chỉ cần là người không bị mù thì nhất định sẽ không coi trọng tên khốn này, hắn thật sự bị quỷ che mắt mới tin lời ca ca nói, rồi cùng hắn giải tán.
Nếu không phải mỏ vàng ở kinh thành có vấn đề, hắn cũng không theo tỷ tỷ đến đây, nếu không trở lại sẽ không nghe được những tin đồn kia, hắn không dám tưởng tượng, rất có thể sẽ không có cơ hội được nhìn mặt Ly Ca Tiếu lần cuối.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, sắc mặt Tiểu Mai đều là nhíu chặt hai hàng mi, thật vất vả châm cứu, Ly Ca Tiếu còn chưa có chuyển biến, nếu đến sáng ngày mai còn không có chuyển biến tốt, e rằng người nọ thật sự không thể cứu được, Hạ Tiểu Mai nhào tới trên giường khóc lớn.
“Ca ca, ca ca………..thật xin lỗi………, thật xin lỗi….ca ca!”
Mã Thừa Ân cũng tuyệt vọng nước mắt lặng lẽ lăn xuống, hết thảy đều không còn cơ hội cứu chữa sao.
“Đừng………..khóc………, Tiểu………….Mai!” Ho khan một cái, nhắm mắt lại hư nhược nói ra mấy chữ, Ly Ca Tiếu chật vật nói.
“Ca ca,…….ca ca………, huynh đã tỉnh……, tỉnh……………..!” Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Tiểu Mai vội vàng cẩn thận nhìn người nọ một lần, phát giác mặc dù mạch tượng còn yếu như trước nhưng đã có phần bớt hung hiểm đi ít nhiều, hiển nhiên là bắt đầu có chuyển biến tốt.
“Có đệ ở đây, ta còn……….chết được sao……!” Ánh mắt cơ trí lại mở ra, chỉ là bên trong ảm đạm không ánh sáng.
“Ca ca, huynh còn đùa được nữa!”
“Tiểu Mai, tạ…..tạ…….” Cậu tạ ơn này, Tiểu Mai còn chưa nghe cho rõ thì nước mắt đã lại muốn rơi ra.
“Tại sao huynh thông minh như vậy, nhưng mỗi lần đều thảm……….nếu huynh thật sự có mệnh hệ nào, đệ cho dù có liều mạng cũng phải báo thù cho huynh” Vừa nói, gương mặt lộ hung quang nhìn Mã Thừa Ân.
“Dù……….., ta không ……….sống được……….cũng………..không có thù muốn đệ….báo!”
“………….” Trong khoảng thời gian ngắn, Tiểu Mai cũng không tiện nói tiếp, không muốn để người vừa mới tỉnh lại phải tức giận mà ngất đi, nếu không có oán hận trong lòng, làm sao có thể bệnh thành như vậy.
“Để cho……ta nghỉ ngơi……..một lát!” Từ đầu đến cuối cũng không nhìn Mã Thừa Ân một cái, Ly Ca Tiếu liền khép hai mắt lại.
Nhìn Ly Ca Tiếu đã ngủ, Hạ Tiểu Mai lại vội vàng viết một phương thuốc, ném cho Mã Thừa Ân đang đứng ngốc một chỗ đến hơn nửa đêm, tức giận quát.
“Bốc thuốc đi…….!”
Nhặt phương thuốc lên, ánh mắt Mã Thừa Ân thiên ngôn vạn ngữ nhìn Ly Ca Tiếu một cái, muốn tiến lên một bước, liền bị Hạ Tiểu Mai một hai khước từ sau đó hai người lôi lôi kéo kéo ra khỏi phòng.
Đánh một quyền lên khóe miệng Mã Thừa Ân, sau đó ám khí trong tay áo bay ra, trực tiếp phóng vào Mã Thừa Ân.
Mặc dù mệt mỏi không chịu nổi, nhưng rốt cuộc liên quan tới tính mạng, chật vật tránh trái tránh phải, Hạ Tiểu Mai mặc dù phóng ám khí nhưng không có ý muốn lấy mạng hắn.
“Hạ Tiểu Mai, không tới phiên ngươi dạy ta!” Một thanh rút ra tiểu đao trên bả vai, Mã Thừa Ân tức giận ngã xuống đất.
“Người cũng đã bị ngươi hại thành như vậy, ngươi có phải thật sự muốn hắn chết ngươi mới cam tâm”
“Ngươi………..” Không nhịn được, nếu không phải hắn đã cứu người trở lại, Mã Thừa Ân muốn trực tiếp đem người trói lại ném vào địa lao.
“Ngươi thừa dịp ca ca gặp nguy hiểm, ngươi không phải người, ngươi lại…….lại……..” Những lời phía sau, Hạ Tiểu Mai không muốn nói ra, chỉ sợ kích động Ly Ca Tiếu, một người như vậy, cư nhiên bị thương đến thảm hại, còn bị người khác khi dễ vũ nhục.
“Ta không muốn khuất nhục hắn, ta chẳng qua chỉ thích hắn……..nhưng hắn hại chết mẹ ta, hắn hại mẹ ta bị đạo phỉ giết……..!”
“……………”
Vốn ám khí chỉ trực phóng đi trong tay, vô luận như thế nào cũng không phóng ra được, tâm Hạ Tiểu Mai chợt nhói đau, lão phu nhân hòa ái đã thật sự bởi vì ca ca mà chết sao.
Nhìn cửa phòng ảm đạm khép chặt lại kia, Hạ Tiểu Mai trong khoảng thời gian ngắn hỗn loạn tự hỏi, giữa hai người này tại sao lại có nghiệt duyên như vậy.
Vết thương cũ còn chưa lành đã lại nhiễm phong hàn, đêm đó sốt cao, Ly Ca Tiếu hôn mê bất tỉnh miệng đầy hồ ngôn, đến ngày thứ ba, mới vừa tỉnh lại, Mã Thừa Ân bưng thuốc cẩn thận đút cho y, nhưng không nghĩ tới Ly Ca Tiếu ho khan một cái chẳng những thuốc không nuốt vào mà còn phun một ngụm máu ra, máu tươi trút vào môt thân tang phục của Mã Thừa Ân một mảnh đỏ thẫm đến chói mắt.
Ba ngày liên tiếp, mấy vị danh y khắp kinh thành đều đối Mã Thừa Ân lắc đầu, nói rằng hộc máu là phế nhiệt, còn có tâm bệnh, ủ lại trong lòng, người này chỉ sợ không còn mấy ngày.
Ai cũng nói Ly Ca Tiếu giống như mèo có chín cái mạng, cho dù thế nào cũng không chết được, nhưng lúc này đây rõ ràng đã là cái mạng cuối cùng chỉ có thể chết, Mã Thừa Ân chăm sóc người nọ hết mực ngay cả động cũng không dám động, chỉ sợ khi hắn vừa quay người đi người nọ lập tức sẽ chết.
Đột nhiên ngoài cửa nổi lên thanh âm đánh nhau, Mã Thừa Ân trừng mắt nhìn ra cửa phòng, cùng lúc đó, cửa bị người một cước đá văng ra, Hạ Tiểu Mai phong trần vọt vào, gương mặt lo lắng, một thanh đẩy Mã Thừa Ân ra, ngồi ngay trước giường Ly Ca Tiếu, lập tức cầm tay y lên bắt mạch.
“Hạ Tiểu Mai, ngươi cút ra ngoài cho ta……….” Lảo đảo muốn đứng lên, nhưng sau mấy ngày không chợp mắt, cơ thể cũng cứng ngắc, hai chân thực tê dại, cư nhiên không thể đứng dậy nổi.
“Ngươi cút ra ngoài cho ta, trễ nữa hắn sẽ mất mạng…………..” Vừa nói, nước mắt cũng không cầm được nhanh chảy xuống, dùng tay áo một bên lung tung lau nước mắt, Hạ Tiểu mai vội vàng lấy kim châm cùng hai viên thuốc trong hòm, lấy một viên đưa vào trong miệng Ly Ca Tiếu, thay hắn nhuận khi nuốt xuống, chốc lát bắt đầu châm cứu.
Mấy gia đinh trong phủ xông tới, nhìn chủ tử nhà mình ngồi dưới đất, vội vàng lại đỡ người dậy, còn hai người lăm lăm cầm gậy ý định muốn đánh Hạ Tiểu Mai.
Cũng không biết tại sao bất chợt có khí lực, Mã Thừa Ân lảo đảo tiến lên một bước, cây gây không đánh trúng Hạ Tiểu Mai, mà đánh trên người Mã Thừa Ân, hai tiểu nhân bị dọa sợ, gậy rơi xuống đất run run quỳ gối.
“Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng!”
“Cút, đều cút hết ra ngoài cho ta”. Vừa nói, một cước không nhịn được lảo đảo quỳ xuống đất.
Quay đầu lại nhìn Hạ Tiểu Mai một chút, người này cái gì cũng không nói, chỉ tập trung châm cứu trên người Ly Ca Tiếu, chưa đầy một khắc trên người y đã cắm không dưới hai mươi cây kim.
“Hắn còn cơ hội không………..!” Nhìn Hạ Tiểu Mai mồ hôi đầy đầu, Mã Thừa Ân hoảng hốt hỏi.
“Ngươi có thể chết, nhưng hắn phải sống………..ngươi tên súc sinh này!” Hận đến nghiến răng nghiến lợi, Hạ Tiểu Mai chỉ kém không hối hận đến chết, chỉ cần là người không bị mù thì nhất định sẽ không coi trọng tên khốn này, hắn thật sự bị quỷ che mắt mới tin lời ca ca nói, rồi cùng hắn giải tán.
Nếu không phải mỏ vàng ở kinh thành có vấn đề, hắn cũng không theo tỷ tỷ đến đây, nếu không trở lại sẽ không nghe được những tin đồn kia, hắn không dám tưởng tượng, rất có thể sẽ không có cơ hội được nhìn mặt Ly Ca Tiếu lần cuối.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, sắc mặt Tiểu Mai đều là nhíu chặt hai hàng mi, thật vất vả châm cứu, Ly Ca Tiếu còn chưa có chuyển biến, nếu đến sáng ngày mai còn không có chuyển biến tốt, e rằng người nọ thật sự không thể cứu được, Hạ Tiểu Mai nhào tới trên giường khóc lớn.
“Ca ca, ca ca………..thật xin lỗi………, thật xin lỗi….ca ca!”
Mã Thừa Ân cũng tuyệt vọng nước mắt lặng lẽ lăn xuống, hết thảy đều không còn cơ hội cứu chữa sao.
“Đừng………..khóc………, Tiểu………….Mai!” Ho khan một cái, nhắm mắt lại hư nhược nói ra mấy chữ, Ly Ca Tiếu chật vật nói.
“Ca ca,…….ca ca………, huynh đã tỉnh……, tỉnh……………..!” Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Tiểu Mai vội vàng cẩn thận nhìn người nọ một lần, phát giác mặc dù mạch tượng còn yếu như trước nhưng đã có phần bớt hung hiểm đi ít nhiều, hiển nhiên là bắt đầu có chuyển biến tốt.
“Có đệ ở đây, ta còn……….chết được sao……!” Ánh mắt cơ trí lại mở ra, chỉ là bên trong ảm đạm không ánh sáng.
“Ca ca, huynh còn đùa được nữa!”
“Tiểu Mai, tạ…..tạ…….” Cậu tạ ơn này, Tiểu Mai còn chưa nghe cho rõ thì nước mắt đã lại muốn rơi ra.
“Tại sao huynh thông minh như vậy, nhưng mỗi lần đều thảm……….nếu huynh thật sự có mệnh hệ nào, đệ cho dù có liều mạng cũng phải báo thù cho huynh” Vừa nói, gương mặt lộ hung quang nhìn Mã Thừa Ân.
“Dù……….., ta không ……….sống được……….cũng………..không có thù muốn đệ….báo!”
“………….” Trong khoảng thời gian ngắn, Tiểu Mai cũng không tiện nói tiếp, không muốn để người vừa mới tỉnh lại phải tức giận mà ngất đi, nếu không có oán hận trong lòng, làm sao có thể bệnh thành như vậy.
“Để cho……ta nghỉ ngơi……..một lát!” Từ đầu đến cuối cũng không nhìn Mã Thừa Ân một cái, Ly Ca Tiếu liền khép hai mắt lại.
Nhìn Ly Ca Tiếu đã ngủ, Hạ Tiểu Mai lại vội vàng viết một phương thuốc, ném cho Mã Thừa Ân đang đứng ngốc một chỗ đến hơn nửa đêm, tức giận quát.
“Bốc thuốc đi…….!”
Nhặt phương thuốc lên, ánh mắt Mã Thừa Ân thiên ngôn vạn ngữ nhìn Ly Ca Tiếu một cái, muốn tiến lên một bước, liền bị Hạ Tiểu Mai một hai khước từ sau đó hai người lôi lôi kéo kéo ra khỏi phòng.
Đánh một quyền lên khóe miệng Mã Thừa Ân, sau đó ám khí trong tay áo bay ra, trực tiếp phóng vào Mã Thừa Ân.
Mặc dù mệt mỏi không chịu nổi, nhưng rốt cuộc liên quan tới tính mạng, chật vật tránh trái tránh phải, Hạ Tiểu Mai mặc dù phóng ám khí nhưng không có ý muốn lấy mạng hắn.
“Hạ Tiểu Mai, không tới phiên ngươi dạy ta!” Một thanh rút ra tiểu đao trên bả vai, Mã Thừa Ân tức giận ngã xuống đất.
“Người cũng đã bị ngươi hại thành như vậy, ngươi có phải thật sự muốn hắn chết ngươi mới cam tâm”
“Ngươi………..” Không nhịn được, nếu không phải hắn đã cứu người trở lại, Mã Thừa Ân muốn trực tiếp đem người trói lại ném vào địa lao.
“Ngươi thừa dịp ca ca gặp nguy hiểm, ngươi không phải người, ngươi lại…….lại……..” Những lời phía sau, Hạ Tiểu Mai không muốn nói ra, chỉ sợ kích động Ly Ca Tiếu, một người như vậy, cư nhiên bị thương đến thảm hại, còn bị người khác khi dễ vũ nhục.
“Ta không muốn khuất nhục hắn, ta chẳng qua chỉ thích hắn……..nhưng hắn hại chết mẹ ta, hắn hại mẹ ta bị đạo phỉ giết……..!”
“……………”
Vốn ám khí chỉ trực phóng đi trong tay, vô luận như thế nào cũng không phóng ra được, tâm Hạ Tiểu Mai chợt nhói đau, lão phu nhân hòa ái đã thật sự bởi vì ca ca mà chết sao.
Nhìn cửa phòng ảm đạm khép chặt lại kia, Hạ Tiểu Mai trong khoảng thời gian ngắn hỗn loạn tự hỏi, giữa hai người này tại sao lại có nghiệt duyên như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất