Chương 12
13:00
Ngô Gia hỏi chuyện con đường kia, nhưng cả nhà Trương Ngọc vẫn giữ kín như bưng, cho dù thế nào cũng không chịu mở miệng, Ngô Gia làm khó, tốn hết nửa ngày mới từ trong miệng ba Trương Ngọc cạy ra được hai ba câu mơ hồ như gặp ác mộng, lúc mơ màng xém chút nữa đã té khỏi cầu thang.
Trương An Ngạn ghé vào tai Ngô Gia nói nhỏ, “Bóng đè.”
‘Bóng đè’ là loại quấy phá thường thấy nhất, dấu hiệu bệnh cũng đơn giản, giống như đang ngủ ngon thì bị quỷ dây dưa, lâm vào tình trạng ngơ ngác, ý thức hôn mê, chờ tới khi trời sáng, dương khí áp đảo âm khí, con người sẽ tự tỉnh lại mà giải trừ, mà ngày hôm sau mơ màng té cầu thang cũng đơn thuần là ảnh hưởng do tà khí xâm nhập vào cơ thể. Mức độ nguy hiểm của loại quấy phá này tương đối thấp, năng lực của quỷ cũng yếu kém, đối với thuật sĩ chuyên nghiệp như Trương An Ngạn Ngô Gia không có tác dụng gì, nhưng với người bình thường bị tà vật dính vào như thế lại đủ quá rồi.
Nguyên nhân tà vật không vào luân hồi có rất nhiều, đa số là còn lưu luyến với thế gian, lại có loại mang theo thâm cừu đại hận mà chết đi, thù không báo, oán khí càng khó dò, không có cách nào mà uống canh Mạnh Bà bước qua cầu Nại Hà được. Trương Ngọc thuộc dạng sau không thể sai được, đối với loại quỷ hồn này cách giải quyết tốt nhất là trong thất đầu phải tìm ra nguyên nhân hắn chết, được gọi là ‘Cảm kích, độ đi oán hận của hắn, gọi là ‘Hoá oán’. Hai thứ ‘Cảm kích’ và ‘Hoá án’ đều phải hoàn thành mới có thể đem người về với đất mẹ.
Ra khỏi nhà Trương Ngọc, mưa vẫn chưa ngừng, ba người không đi vội, trước đi dạo quanh dưới lầu một vòng. Vương Khải Toàn cầm la bàn cẩn thận thăm dò từ hàng rào tới hoa viên, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Ba người dứt khoác mở rộng phạm vi tìm kiếm, lấy ban công phòng Trương Ngọc làm trung tâm mà chia làm ba hướng. Ngô Gia gần như là nín thở đi qua đi lại hết ba lần mà vẫn không tìm thấy gì, lúc chuẩn bị rút lui mà liên lạc với Trương An Ngạn và Vương Khải Toàn thì nhận được điện thoại Vương Khải Toàn gọi tới.
“Tiểu Ngô, hướng Tây Bắc, Kiếp Sát.”
Kiếp Sát?! Nơi này vậy mà có Kiếp Sát! Ngô Gia không rảnh giật mình, nhanh chạy tới hướng của Vương Khải Toàn, quả nhiên chạy chỉ mới vài bước, kim đồng hồ của la bàn bỗng chấn động, kim đen nhanh chóng chạy xuống dưới mặt bàn, gắt gao chỉ phía trước. Ngô Gia chạy tới góc kia của xóm nhỏ mới thấy Vương Khải Toàn ngồi trên mặt đất. Trương An Ngạn đang ở bên cạnh, hai người đều đang nhìn chằm chằm, Ngô Gia chạy tới, chỉ thấy dưới chân hai người đào một cái hố đất, trong mưa còn có mùi máu nhàn nhạt, hẳn là Trương An Ngạn khi đào đã dùng máu khắc chế nó. Trong hố có đồ, Ngô Gia mới vừa tới gần liền cảm giác được hắc kim trên cổ có biến, sau đó một luồng lệ khí mãnh liệt ập vào trước mặt.
Đó là một mảnh kiếng nhỏ, kiếng còn bị mưa làm rớt bớt một bộ phận, lộ ra mặt kính trơn bóng, đường góc sắc bén, giống như từ trên kiếng bị đấm vỡ xuống. Kiếp Sát nói đúng thì không phải đồ vật gì, mà nơi nào có hơi thở, nói sâu hơn một tí chính là khí vận. Người bình thường đều có khí vận tốt xấu của riêng mình, nhưng vận khí cũng không phải ngẫu nhiên sinh ra, mọi người sở dĩ cho rằng có một ai đó có vận khí tốt bởi vì thật ra nhìn không ra khí vận, giống như trúng số là tốt mà gặp được chuyện vui cũng là tốt, trước đó mấy ngày đều có vượng khí vây quanh. Mà Kiếp Sát lại tương phản, Kiếp Sát, đại diện cho Đại Hung.
Loại khí vận này sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra, vận khí tốt của con người có thể nói dễ dàng là không ảnh hưởng tới người khác, nhưng Kiếp Sát lại không giống vậy, Kiếp Sát hình thành là do nhân quả, thậm chí là ác linh. Đại Gia luận bàn về âm dương, ngày xưa khi nói tới kính chiếu yêu, từ gương có thể thấy được người âm cùng tác dụng trừ tà, nhưng cũng bởi vậy từ gương có thể thấy những thứ không sạch sẽ, cho nên nó cũng nhanh chóng bị xoay trở lại thành tà vật.
Ngô Gia đi tới bên cạnh hai người nói: “Trương Ngọc dọc Kiếp Sát, sau đó chết một cách kỳ quặc, sau khi chết oán khí quá nặng, nên đi quấy phá.”
Trương An Ngạn liếc mắt nhìn Ngô Gia, từ từ lắc đầu, “Không đúng.” Ngô Gia kinh ngạc nhìn Trương An Ngạn, Trương An Ngạn nhè nhẹ nói: “Phương hướng không đúng.”
Vương Khải Toàn ở bên cạnh bổ sung: “Bát quái đồ không hợp, Trương Ngọc chết đoán rằng không phải do Kiếp Sát này…”
Trương An Ngạn nói tiếp: “Nhân quả đảo ngược, Trương Ngọc không chết do nó, nhưng Kiếp Sát lại bởi vì Trương Ngọc mà đến.”
Ngô Gia đột nhiên phản ứng lại, vì Trương Ngọc mà đến, cũng không thể vì lần trước truy dấu Trần Thanh Kỳ đi sai đường mà đưa ra nhận xét như vậy, nếu Trương Ngọc muốn hại chết không phải Trần Thanh Kỳ… vậy đối tượng thật sự của Trương Ngọc là ai, ở đâu? Còn… tồn tại không?
Từng cái nghĩ vấn nối gót xuất hiện, cái chết của Trần Thanh Kỳ vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, hiện tại Kiếp Sát xuất hiện chẳng những không giải gút được đáp án, còn liên lụy tới càng nhiều người.
Ngô Gia cũng không lo lắng Trương Ngọc sẽ ra tay với người nhà của mình, từ lúc bắt đầu xuất hiện trước mặt mẹ Trương Ngọc tới chuyện bà nội hôn mê, thậm chí còn chuyện bóng đè, đều chỉ là mấy thủ đoạn nho nhỏ, thực tế cũng không gây tổn thương gì tới người nhà, Ngô Gia tự ngẫm một hồi rồi nói: “Trương Ngọc nếu không muốn hại nhà mình thì tại sao lại xuất hiện?”
Nếu Trương Ngọc đơn giản chỉ muốn hại chết người nào đó, trực tiếp không phải tốt hơn sao, vì sao phải lặp đi lặp lại xuất hiện trước mặt người nhà, tạo thành khủng hoảng, sau đó đưa tới ba người Ngô Gia?
Ngô Gia vừa lên tiếng hỏi, ba người đều lâm vào suy tư. Sau một lúc lâu sau Vương Khải Toàn mới nói trước: “Chúng ta liệt kê danh sách đi.”
Liệt kê là thói quen của Vương Khải Toàn, lúc lâm vào ngõ cụt sẽ đem những thứ đã biết và chưa biết, nguyên nhân có thể xảy ra liệt kê ra hết, thảo luận từng cái một, cuối cùng sẽ lòi ra chân tướng. Thời trẻ lúc ba người kinh nghiệm chưa đủ, dùng tới biện pháp này rất nhiều, sau công lực tăng lên, ít có lúc hoang mang giống thế này, liệt kê danh sách cũng từ từ mất đi ý nghĩa.
Ngô Gia nghe Vương Khải Toàn nói xong bỗng vỗ tay, “Đúng vậy, sao giờ mới nhớ tới, lần ủy thác trước còn dùng tới mà!”
Vương Khải Toàn nghe xong cũng hửng người, cười một chút, “Tiểu Ngô cậu bị ngơ à, lần trước án tử kia đơn giản có một ngày là giải quyết xong rồi!”. Chương mới nhất tại ++ TRUMT RUYEN. org ++
Ngô Gia ‘A’ lên, mới cố nhớ lại nhưng phát hiện mình một chút ấn tượng cũng không có, đại khái có thể do hôm nay đầu óc luôn mệt mỏi nên luôn mơ mơ màng màng, sờ sờ cái mũi, “Già rồi.” Nói vậy làm cho Ngô Gia nhớ tới sáng nay câu không may mắn sáng nay chọc Trương An Ngạn, ở nơi Vương Khải Toàn không nhìn thấy, nhìn Trương An Ngạn cười lấy lòng một tí tay đưa xuống thấp bắt lấy tay Trương An Ngạn, mười ngón tay giao lại với nhau.
Trương An Ngạn mặt không biểu tình nhìn Ngô Gia, tay lại không tránh ra, nhẹ nhàng trên mu bàn tay của cậu sờ hai cái. Ngón tay Trương An Ngạn có chút nóng, lúc cọ cọ tay cậu có mang theo ý khiêu khích, đôi mắt Ngô Gia nhẹ nhàng nhìn xuống, bị động tác nhỏ này của Trương An Ngạn làm cho ngứa ngáy trong lòng.
Ba người đi tới chỗ để xe đạp tránh mưa, bắt đầu bày đồ ra.
“Đã biết:Trương Ngọc nửa đêm nhảy lầuỞ nhà quấy pháTrương Ngọc nói tới ‘Đường’Tây Bắc có Kiếp Sát”“Không biết:Trương Ngọc vì sao mà chết, vì sao quậy phá, vì sao phải khiến người nhà chú ýMáu lấy trên đường kia là của aiNhân quả của Kiếp Sát là nhắm vào aiOán khí của Trương Ngọc từ đâu mà đếnTrương Ngọc trở về vì cái gì? Hại người? Hại ai?”Đã biết cùng không biết đều đã liệt kê ra, nên bây giờ là tới nguyên nhân có thể xảy ra, Vương Khải Toàn lên tiếng trước: “Trương Ngọc và Trần Ngọc Kỳ có hiềm khích, Trương Ngọc sau khi chết sinh oán.” Hắn dùng một chút nhìn hai người Ngô Gia Trương An Ngạn, tiếp tục nói: “Chuyện này cơ bản không có khả năng, trừ khi bọn họ còn có chuyện gì đó mà chúng ta không biết, mà cái nút thắt này đủ để cho Trương Ngọc sau khi chết mặc cho hồn phí phách tán cũng muốn tới trả thù.”
Ngô Gia lắc đầu, “Chắc là không có, Trương Ngọc dù trời sinh tính tình ít nói, nhưng nếu có chuyện với người có tính như Trần Thanh Kỳ, tên kia nhất định sẽ bị tuyên truyền khắp nơi, không có khả năng không ai biết.”
Vương Khải Toàn gật gật đầu, “Vậy chúng ta lại nói tới vấn đề khác. Trương Ngọc quậy phá, khẳng định có oán khí, mà nơi phát ra oán khí này chắc chắn cùng chuyện cậu ta chết có liên quan.”
Trương An Ngạn nghe tới đó bỗng xen mồm vào, “Vì sao lại cùng chuyện cậu ta chết có liên quan?”
Ngô Gia kỳ quái trả lời: “Cậu nhóc đó nếu không có oán khí tại sao lại chết? Con đường sinh ra oán khí không phải đều do chết oan uổng sao?”
Trương An Ngạn lắc lắc đầu: “Trương Ngọc là tự sát.”
Ngô Gia lại ngơ người, đúng, Trương Ngọc là tự sát, chết cam tâm tình nguyện thì làm sao sinh ra oán khí?
Chẳng lẽ Trương Ngọc là bị ép chết?
Ngô Gia hỏi chuyện con đường kia, nhưng cả nhà Trương Ngọc vẫn giữ kín như bưng, cho dù thế nào cũng không chịu mở miệng, Ngô Gia làm khó, tốn hết nửa ngày mới từ trong miệng ba Trương Ngọc cạy ra được hai ba câu mơ hồ như gặp ác mộng, lúc mơ màng xém chút nữa đã té khỏi cầu thang.
Trương An Ngạn ghé vào tai Ngô Gia nói nhỏ, “Bóng đè.”
‘Bóng đè’ là loại quấy phá thường thấy nhất, dấu hiệu bệnh cũng đơn giản, giống như đang ngủ ngon thì bị quỷ dây dưa, lâm vào tình trạng ngơ ngác, ý thức hôn mê, chờ tới khi trời sáng, dương khí áp đảo âm khí, con người sẽ tự tỉnh lại mà giải trừ, mà ngày hôm sau mơ màng té cầu thang cũng đơn thuần là ảnh hưởng do tà khí xâm nhập vào cơ thể. Mức độ nguy hiểm của loại quấy phá này tương đối thấp, năng lực của quỷ cũng yếu kém, đối với thuật sĩ chuyên nghiệp như Trương An Ngạn Ngô Gia không có tác dụng gì, nhưng với người bình thường bị tà vật dính vào như thế lại đủ quá rồi.
Nguyên nhân tà vật không vào luân hồi có rất nhiều, đa số là còn lưu luyến với thế gian, lại có loại mang theo thâm cừu đại hận mà chết đi, thù không báo, oán khí càng khó dò, không có cách nào mà uống canh Mạnh Bà bước qua cầu Nại Hà được. Trương Ngọc thuộc dạng sau không thể sai được, đối với loại quỷ hồn này cách giải quyết tốt nhất là trong thất đầu phải tìm ra nguyên nhân hắn chết, được gọi là ‘Cảm kích, độ đi oán hận của hắn, gọi là ‘Hoá oán’. Hai thứ ‘Cảm kích’ và ‘Hoá án’ đều phải hoàn thành mới có thể đem người về với đất mẹ.
Ra khỏi nhà Trương Ngọc, mưa vẫn chưa ngừng, ba người không đi vội, trước đi dạo quanh dưới lầu một vòng. Vương Khải Toàn cầm la bàn cẩn thận thăm dò từ hàng rào tới hoa viên, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Ba người dứt khoác mở rộng phạm vi tìm kiếm, lấy ban công phòng Trương Ngọc làm trung tâm mà chia làm ba hướng. Ngô Gia gần như là nín thở đi qua đi lại hết ba lần mà vẫn không tìm thấy gì, lúc chuẩn bị rút lui mà liên lạc với Trương An Ngạn và Vương Khải Toàn thì nhận được điện thoại Vương Khải Toàn gọi tới.
“Tiểu Ngô, hướng Tây Bắc, Kiếp Sát.”
Kiếp Sát?! Nơi này vậy mà có Kiếp Sát! Ngô Gia không rảnh giật mình, nhanh chạy tới hướng của Vương Khải Toàn, quả nhiên chạy chỉ mới vài bước, kim đồng hồ của la bàn bỗng chấn động, kim đen nhanh chóng chạy xuống dưới mặt bàn, gắt gao chỉ phía trước. Ngô Gia chạy tới góc kia của xóm nhỏ mới thấy Vương Khải Toàn ngồi trên mặt đất. Trương An Ngạn đang ở bên cạnh, hai người đều đang nhìn chằm chằm, Ngô Gia chạy tới, chỉ thấy dưới chân hai người đào một cái hố đất, trong mưa còn có mùi máu nhàn nhạt, hẳn là Trương An Ngạn khi đào đã dùng máu khắc chế nó. Trong hố có đồ, Ngô Gia mới vừa tới gần liền cảm giác được hắc kim trên cổ có biến, sau đó một luồng lệ khí mãnh liệt ập vào trước mặt.
Đó là một mảnh kiếng nhỏ, kiếng còn bị mưa làm rớt bớt một bộ phận, lộ ra mặt kính trơn bóng, đường góc sắc bén, giống như từ trên kiếng bị đấm vỡ xuống. Kiếp Sát nói đúng thì không phải đồ vật gì, mà nơi nào có hơi thở, nói sâu hơn một tí chính là khí vận. Người bình thường đều có khí vận tốt xấu của riêng mình, nhưng vận khí cũng không phải ngẫu nhiên sinh ra, mọi người sở dĩ cho rằng có một ai đó có vận khí tốt bởi vì thật ra nhìn không ra khí vận, giống như trúng số là tốt mà gặp được chuyện vui cũng là tốt, trước đó mấy ngày đều có vượng khí vây quanh. Mà Kiếp Sát lại tương phản, Kiếp Sát, đại diện cho Đại Hung.
Loại khí vận này sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra, vận khí tốt của con người có thể nói dễ dàng là không ảnh hưởng tới người khác, nhưng Kiếp Sát lại không giống vậy, Kiếp Sát hình thành là do nhân quả, thậm chí là ác linh. Đại Gia luận bàn về âm dương, ngày xưa khi nói tới kính chiếu yêu, từ gương có thể thấy được người âm cùng tác dụng trừ tà, nhưng cũng bởi vậy từ gương có thể thấy những thứ không sạch sẽ, cho nên nó cũng nhanh chóng bị xoay trở lại thành tà vật.
Ngô Gia đi tới bên cạnh hai người nói: “Trương Ngọc dọc Kiếp Sát, sau đó chết một cách kỳ quặc, sau khi chết oán khí quá nặng, nên đi quấy phá.”
Trương An Ngạn liếc mắt nhìn Ngô Gia, từ từ lắc đầu, “Không đúng.” Ngô Gia kinh ngạc nhìn Trương An Ngạn, Trương An Ngạn nhè nhẹ nói: “Phương hướng không đúng.”
Vương Khải Toàn ở bên cạnh bổ sung: “Bát quái đồ không hợp, Trương Ngọc chết đoán rằng không phải do Kiếp Sát này…”
Trương An Ngạn nói tiếp: “Nhân quả đảo ngược, Trương Ngọc không chết do nó, nhưng Kiếp Sát lại bởi vì Trương Ngọc mà đến.”
Ngô Gia đột nhiên phản ứng lại, vì Trương Ngọc mà đến, cũng không thể vì lần trước truy dấu Trần Thanh Kỳ đi sai đường mà đưa ra nhận xét như vậy, nếu Trương Ngọc muốn hại chết không phải Trần Thanh Kỳ… vậy đối tượng thật sự của Trương Ngọc là ai, ở đâu? Còn… tồn tại không?
Từng cái nghĩ vấn nối gót xuất hiện, cái chết của Trần Thanh Kỳ vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, hiện tại Kiếp Sát xuất hiện chẳng những không giải gút được đáp án, còn liên lụy tới càng nhiều người.
Ngô Gia cũng không lo lắng Trương Ngọc sẽ ra tay với người nhà của mình, từ lúc bắt đầu xuất hiện trước mặt mẹ Trương Ngọc tới chuyện bà nội hôn mê, thậm chí còn chuyện bóng đè, đều chỉ là mấy thủ đoạn nho nhỏ, thực tế cũng không gây tổn thương gì tới người nhà, Ngô Gia tự ngẫm một hồi rồi nói: “Trương Ngọc nếu không muốn hại nhà mình thì tại sao lại xuất hiện?”
Nếu Trương Ngọc đơn giản chỉ muốn hại chết người nào đó, trực tiếp không phải tốt hơn sao, vì sao phải lặp đi lặp lại xuất hiện trước mặt người nhà, tạo thành khủng hoảng, sau đó đưa tới ba người Ngô Gia?
Ngô Gia vừa lên tiếng hỏi, ba người đều lâm vào suy tư. Sau một lúc lâu sau Vương Khải Toàn mới nói trước: “Chúng ta liệt kê danh sách đi.”
Liệt kê là thói quen của Vương Khải Toàn, lúc lâm vào ngõ cụt sẽ đem những thứ đã biết và chưa biết, nguyên nhân có thể xảy ra liệt kê ra hết, thảo luận từng cái một, cuối cùng sẽ lòi ra chân tướng. Thời trẻ lúc ba người kinh nghiệm chưa đủ, dùng tới biện pháp này rất nhiều, sau công lực tăng lên, ít có lúc hoang mang giống thế này, liệt kê danh sách cũng từ từ mất đi ý nghĩa.
Ngô Gia nghe Vương Khải Toàn nói xong bỗng vỗ tay, “Đúng vậy, sao giờ mới nhớ tới, lần ủy thác trước còn dùng tới mà!”
Vương Khải Toàn nghe xong cũng hửng người, cười một chút, “Tiểu Ngô cậu bị ngơ à, lần trước án tử kia đơn giản có một ngày là giải quyết xong rồi!”. Chương mới nhất tại ++ TRUMT RUYEN. org ++
Ngô Gia ‘A’ lên, mới cố nhớ lại nhưng phát hiện mình một chút ấn tượng cũng không có, đại khái có thể do hôm nay đầu óc luôn mệt mỏi nên luôn mơ mơ màng màng, sờ sờ cái mũi, “Già rồi.” Nói vậy làm cho Ngô Gia nhớ tới sáng nay câu không may mắn sáng nay chọc Trương An Ngạn, ở nơi Vương Khải Toàn không nhìn thấy, nhìn Trương An Ngạn cười lấy lòng một tí tay đưa xuống thấp bắt lấy tay Trương An Ngạn, mười ngón tay giao lại với nhau.
Trương An Ngạn mặt không biểu tình nhìn Ngô Gia, tay lại không tránh ra, nhẹ nhàng trên mu bàn tay của cậu sờ hai cái. Ngón tay Trương An Ngạn có chút nóng, lúc cọ cọ tay cậu có mang theo ý khiêu khích, đôi mắt Ngô Gia nhẹ nhàng nhìn xuống, bị động tác nhỏ này của Trương An Ngạn làm cho ngứa ngáy trong lòng.
Ba người đi tới chỗ để xe đạp tránh mưa, bắt đầu bày đồ ra.
“Đã biết:Trương Ngọc nửa đêm nhảy lầuỞ nhà quấy pháTrương Ngọc nói tới ‘Đường’Tây Bắc có Kiếp Sát”“Không biết:Trương Ngọc vì sao mà chết, vì sao quậy phá, vì sao phải khiến người nhà chú ýMáu lấy trên đường kia là của aiNhân quả của Kiếp Sát là nhắm vào aiOán khí của Trương Ngọc từ đâu mà đếnTrương Ngọc trở về vì cái gì? Hại người? Hại ai?”Đã biết cùng không biết đều đã liệt kê ra, nên bây giờ là tới nguyên nhân có thể xảy ra, Vương Khải Toàn lên tiếng trước: “Trương Ngọc và Trần Ngọc Kỳ có hiềm khích, Trương Ngọc sau khi chết sinh oán.” Hắn dùng một chút nhìn hai người Ngô Gia Trương An Ngạn, tiếp tục nói: “Chuyện này cơ bản không có khả năng, trừ khi bọn họ còn có chuyện gì đó mà chúng ta không biết, mà cái nút thắt này đủ để cho Trương Ngọc sau khi chết mặc cho hồn phí phách tán cũng muốn tới trả thù.”
Ngô Gia lắc đầu, “Chắc là không có, Trương Ngọc dù trời sinh tính tình ít nói, nhưng nếu có chuyện với người có tính như Trần Thanh Kỳ, tên kia nhất định sẽ bị tuyên truyền khắp nơi, không có khả năng không ai biết.”
Vương Khải Toàn gật gật đầu, “Vậy chúng ta lại nói tới vấn đề khác. Trương Ngọc quậy phá, khẳng định có oán khí, mà nơi phát ra oán khí này chắc chắn cùng chuyện cậu ta chết có liên quan.”
Trương An Ngạn nghe tới đó bỗng xen mồm vào, “Vì sao lại cùng chuyện cậu ta chết có liên quan?”
Ngô Gia kỳ quái trả lời: “Cậu nhóc đó nếu không có oán khí tại sao lại chết? Con đường sinh ra oán khí không phải đều do chết oan uổng sao?”
Trương An Ngạn lắc lắc đầu: “Trương Ngọc là tự sát.”
Ngô Gia lại ngơ người, đúng, Trương Ngọc là tự sát, chết cam tâm tình nguyện thì làm sao sinh ra oán khí?
Chẳng lẽ Trương Ngọc là bị ép chết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất