Chương 24
1 giờ cuối cùng
Trương An Ngạn trầm mặc thật lâu, Ngô Gia cắn răng dựa vào lưng anh không nói gì.
Trương An Ngạn lại đi về trước vài bước, đặt Ngô Gia lên giường, sờ sờ mặt cậu, “Ừ, anh thích em.”
Ngô Gia cười một chút, nước mắt đảo quanh hốc mắt, “Em biết, em biết…”
“Anh Ngạn…” Hai tay cậu giữ lấy áo trước ngực Trương An Ngạn, đầu vùi vào trước ngực người kia, nhắm mắt cảm nhận nỗi tuyệt vọng dâng trào che lấp cả đất trời kia, giống như cậu cố gắng ni nọ trước khi chết.
Cậu mở to mắt, đã quên hết tất cả, cho rằng có được một ngày hoàn toàn mới, mà không ngờ bản thân chỉ còn lại 24 giờ, Ngô Gia nghẹn giọng nói: “Anh Ngạn sao anh lại không nói sớm cho em biết, anh sớm nói cho em, em hôm nay sẽ không chạy đi lung tung, em chỗ nào không đi, chỉ…”
“Cũng không cần thảm thế này,” Ngô Gia ngẩng đầu cười cười, “Anh xem em vẫn còn ở đây, vẫn còn có thể nói chuyện với anh, buổi sáng làm cho anh một bữa Pian Er Chuan, nhưng mà sau này…”
Ngô Gia nhìn về phía Trương An Ngạn, cậu sửng sờ một chút, nước mắt lại tràn mi. Cậu luống cuống tay chân xoa đôi mắt của Trương An Ngạn, miệng nói lung tung: “Anh Ngạn… anh đừng như vậy, không phải đã chết rồi sao, người sớm muộn gì cũng phải chết.”
“Chuyện xưa nhiều vậy, truyền thuyết nhiều như vậy… Em đầu thất còn có thể trở về, chỉ sợ về sau… em cũng chưa từng chết qua, cũng không biết dưới đó thế nào…”
“Giữa tháng 7,” Trương An Ngạn đột nhiên mở miệng, “Anh chờ em.”
Ngô Gia dùng sức gật gật đầu, nước mắt không ngừng rơi trên tay anh, cậu nhìn Trương An Ngạn cười một tí, “Anh Ngạn, chúng ta tháng 7 gặp.”
Hai người nằm trên giường ôm nhau, không nói cái gì, thời gian cứ từng chút trôi đi, Ngô Gia cảm thấy tay chân mình ngày càng lạnh lẽo, cậu mơ mơ màng màng hỏi: “Anh Ngạn, mấy giờ rồi?”
Trương An Ngạn hôn hôn trán của cậu, “11 giờ rưỡi.”
“Anh Ngạn, mưa còn chưa ngừng…” Ngô Gia đã ngày càng không tỉnh táo, Trương An Ngạn đang ôm Ngô Gia trong lòng lại nghe thấy Ngô Gia nỉ non câu này, ngực muốn tê rần.
“Mưa này nếu không ngừng thì tốt quá…”
Mưa tẩy trần không ngừng, hồng trần bất tận, em vẫn luôn ở đây thật tốt…
Trương An Ngạn ôm cậu, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”
Gần chết thống khổ ập tới, Ngô Gia không thể cố nén nữa, cậu nghe thấy tiếng Trương An Ngạn, cả người lạnh băng như muốn chết cứng. Cậu nghe bên tai từng tiếng tách tách của đồng hồ, một phút một giây không chịu ngừng nghỉ…
Ngô Gia dần dần mất đi ta thức, lâm vào hôn mê…
Ngô Gia đột nhiên ở trong một màn đêm tối mở to mắt, cậu thấy mình giống như đang bay lên, phía trước có luồng ánh sáng chói mắt, mà cậu lại đờ đễnh đi tới trước.
Cậu giống như không biết mệt mỏi, không ngừng đi, không có khái niệm thời gian, Ngô Gia không biết mình đã đi bao xa, đi tới nơi nào.
Cậu dừng lại trên một con đường nhỏ ở nông thôn, Ngô Gia cảm thấy những thứ này rất quen thuộc, nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ ra. Cậu theo con đường kia đi xuống phía dưới con đường, cuối đường là một hộ nhà, một đứa nhỏ trắng nõn mặc áo sơ mi sạch sẽ đang ngồi xổm ở cửa chơi.
Cậu còn chưa đi lại gần, bé trai đã ngẩng đầu, đứa nhỏ giống như không sợ cậu một chút nào, “Anh đã đến rồi.”
Ngô Gia cảm thấy kỳ quái, nhưng lại phản xạ đáp lại: “Anh tới rồi.”
Cậu nhìn bé trai kia cảm thấy hình như đã gặp cậu bé ở đâu rồi, lúc này ở phía sau bỗng có người kêu tên của cậu, Ngô Gia không nghe rõ, nhưng bé trai kia đã lập tức trả lời, vẫy tay chạy tới.
Nhưng chạy chưa tới hai bước, đã bị vướng chân ngã xuống, Ngô Gia đang muốn đỡ, đã thấy trên người đứa bé vừa động, bất ngờ một thân ảnh trong suốt y chang nó bò ra từ trong thân thể ấy. Đứa bé cũng nhanh chóng bò dậy, nó không quay đầu lại nhìn, vẫn luôn chạy xa.
Lưu lại đó là bóng dáng đứa nhỏ đang xoa xoa chỗ mình té bị thương, nó đột nhiên xoay người cười với Ngô Giác đi tới, cầm lấy tay cậu rồi đứng bên cạnh.
Buổi tối người nhà kia hình như xảy ra chuyện gì, Ngô Gia thấy người lớn trong nhà ôm đứa nhỏ đi bệnh viện, cậu không đi theo, vẫn ơi lại trong viện nhìn căn nhà cũ kia, từ từ đi vào trong. Phòng được dọn gọn gàng sạch sẽ, nhưng nửa đêm do phải ra ngoài gấp, rất nhiều đồ bị rớt tứ tung, chăn trên giường còn chưa gấp, Ngô Gia sờ sờ, còn mang theo chút nhiệt độ cơ thể.
Phòng đứa nhỏ chất đầy đồ chơi, trên bàn một bên đặt một chiếc ô tô nhỏ, người máy nhỏ, bên còn lại đặt sạch vở ngay ngắn. Cậu ra cửa, thấy trên tường phòng khách treo bức ảnh chụp đại gia đình, Ngô Gia đứng ở phía trước nhìn một hồi, rồi yên lặng rời đi.
Trời sáng, người nhà đã về tới. Ngô Gia nắm tay linh hồn nhỏ nhìn đứa bé đang chơi đùa, Ngô Gia liền đứng trước mặt nhóc con nhưng nó không nhìn thấy Ngô Gia.
Buổi tối lại lần nữa vào bệnh viện, ban ngày mới trở về, cứ như vậy mấy đêm, người lớn cuối cùng mới phát hiện vấn đề không phải ở đây. Ngô Gia hỏi hồn nhỏ bên cạnh, “Em trở về đi?”
Nó lắc lắc đầu, “Em ở bên anh.”
Sau đó mấy ngày lại có vài vị đại sư tới, tình huống của bé trai vẫn như cũ không có chuyển biến tốt đẹp.
Cuối cùng chạng vạng một ngày, có một người đàn ông tới, Ngô Gia nghe thấy người lớn trong nhà gọi hắn “Trương đại sư”, phía sau hắn còn có một đứa nhỏ mặt không biểu tình gì đi theo. Người kia vừa vào nhà đã nhìn lướt qua chỗ Ngô Gia đứng, Ngô Gia cứ thế căng thẳng, nhưng người kia cái gì cũng không nói.
“Nó nhìn thấy gì?” Trương đại sư hỏi.
Người lớn trong nhà lắc lắc đầu, lại chột dạ hỏi: “Đại sư, chẳng lẽ chạm vào thứ gì không sạch sẽ?”
“Không phải không sạch sẽ.”
“Gọi hồn được không?”
“Hồn không đi, nhưng cũng không về.”
Ngô Gia cảm thấy cuộc đối thoại này có chút quen tI, nhưng trong đầu lại không nghĩ ra cái gì.
Trương đại sư lắc lắc đầu, xoay người nói một câu: “Đi thôi.”
Đồ đệ Trương đại sư mạnh theo lại do dự một chút, Trương đại sư hỏi: “Con muốn xem thử?”
Đồ đệ gật gật đầu, Trương đại sư nói: “Con muốn thử thì cứ thử đi, dù sao cũng không có hại.”
Đứa nhỏ kia liền tiến lên vài bước gọi hồn.
“Hồn lạc —- trở về.”
Ngô Gia cảm thấy ngực tê tái nước mắt trong phút chốc lại chảy xuống, cậu buông hồn nhỏ vẫn luôn lôi kéo mình ra: “Em cần phải về.”
Hồn nhỏ ngẩng đầu mơ màng nhìn cậu, Ngô Gia lại đẩy nó một chút, “Đi thôi.”
Ngô Gia không biết vì cái gì, đột nhiên buột miệng thốt ra: “Cái chết không phải là điểm cuối, tương lai có anh chờ em.”
Hồn nhỏ kia lưu luyến buông Ngô Gia ra, lưu luyến đi từng bước tới gần thân thể của mình, từ từ chui vào.
Ngô Gia nhìn có chút thất thần, vừa xoay đầu lại phát hiện Trương đại sư đang nhìn chằm chằm mình. Cậu theo bản năng ngừng thở, nhưng ngay sau đó, Trương đại sư lại lắc lắc đầu nói với đồ đệ của mình: “Được rồi? Đi thôi.”
Ngô Gia đứng ở nơi đó nhìn Trương đại sư đi càng ngày càng xa, cậu cảm thấy trong lòng giống như có gì đó biến mất, trống trơn. Đồ đệ Trương đại sư đi hai bước rồi lại quay đầu liếc nhìn về phía bên này.
Ngô Gia phút chốc cười lên.
Tương lai có em chờ anh.
Kim đồng hồ xẹt qua vĩ tuyến cuối cùng, 24 giờ, về 0.
Trương An Ngạn trầm mặc thật lâu, Ngô Gia cắn răng dựa vào lưng anh không nói gì.
Trương An Ngạn lại đi về trước vài bước, đặt Ngô Gia lên giường, sờ sờ mặt cậu, “Ừ, anh thích em.”
Ngô Gia cười một chút, nước mắt đảo quanh hốc mắt, “Em biết, em biết…”
“Anh Ngạn…” Hai tay cậu giữ lấy áo trước ngực Trương An Ngạn, đầu vùi vào trước ngực người kia, nhắm mắt cảm nhận nỗi tuyệt vọng dâng trào che lấp cả đất trời kia, giống như cậu cố gắng ni nọ trước khi chết.
Cậu mở to mắt, đã quên hết tất cả, cho rằng có được một ngày hoàn toàn mới, mà không ngờ bản thân chỉ còn lại 24 giờ, Ngô Gia nghẹn giọng nói: “Anh Ngạn sao anh lại không nói sớm cho em biết, anh sớm nói cho em, em hôm nay sẽ không chạy đi lung tung, em chỗ nào không đi, chỉ…”
“Cũng không cần thảm thế này,” Ngô Gia ngẩng đầu cười cười, “Anh xem em vẫn còn ở đây, vẫn còn có thể nói chuyện với anh, buổi sáng làm cho anh một bữa Pian Er Chuan, nhưng mà sau này…”
Ngô Gia nhìn về phía Trương An Ngạn, cậu sửng sờ một chút, nước mắt lại tràn mi. Cậu luống cuống tay chân xoa đôi mắt của Trương An Ngạn, miệng nói lung tung: “Anh Ngạn… anh đừng như vậy, không phải đã chết rồi sao, người sớm muộn gì cũng phải chết.”
“Chuyện xưa nhiều vậy, truyền thuyết nhiều như vậy… Em đầu thất còn có thể trở về, chỉ sợ về sau… em cũng chưa từng chết qua, cũng không biết dưới đó thế nào…”
“Giữa tháng 7,” Trương An Ngạn đột nhiên mở miệng, “Anh chờ em.”
Ngô Gia dùng sức gật gật đầu, nước mắt không ngừng rơi trên tay anh, cậu nhìn Trương An Ngạn cười một tí, “Anh Ngạn, chúng ta tháng 7 gặp.”
Hai người nằm trên giường ôm nhau, không nói cái gì, thời gian cứ từng chút trôi đi, Ngô Gia cảm thấy tay chân mình ngày càng lạnh lẽo, cậu mơ mơ màng màng hỏi: “Anh Ngạn, mấy giờ rồi?”
Trương An Ngạn hôn hôn trán của cậu, “11 giờ rưỡi.”
“Anh Ngạn, mưa còn chưa ngừng…” Ngô Gia đã ngày càng không tỉnh táo, Trương An Ngạn đang ôm Ngô Gia trong lòng lại nghe thấy Ngô Gia nỉ non câu này, ngực muốn tê rần.
“Mưa này nếu không ngừng thì tốt quá…”
Mưa tẩy trần không ngừng, hồng trần bất tận, em vẫn luôn ở đây thật tốt…
Trương An Ngạn ôm cậu, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”
Gần chết thống khổ ập tới, Ngô Gia không thể cố nén nữa, cậu nghe thấy tiếng Trương An Ngạn, cả người lạnh băng như muốn chết cứng. Cậu nghe bên tai từng tiếng tách tách của đồng hồ, một phút một giây không chịu ngừng nghỉ…
Ngô Gia dần dần mất đi ta thức, lâm vào hôn mê…
Ngô Gia đột nhiên ở trong một màn đêm tối mở to mắt, cậu thấy mình giống như đang bay lên, phía trước có luồng ánh sáng chói mắt, mà cậu lại đờ đễnh đi tới trước.
Cậu giống như không biết mệt mỏi, không ngừng đi, không có khái niệm thời gian, Ngô Gia không biết mình đã đi bao xa, đi tới nơi nào.
Cậu dừng lại trên một con đường nhỏ ở nông thôn, Ngô Gia cảm thấy những thứ này rất quen thuộc, nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ ra. Cậu theo con đường kia đi xuống phía dưới con đường, cuối đường là một hộ nhà, một đứa nhỏ trắng nõn mặc áo sơ mi sạch sẽ đang ngồi xổm ở cửa chơi.
Cậu còn chưa đi lại gần, bé trai đã ngẩng đầu, đứa nhỏ giống như không sợ cậu một chút nào, “Anh đã đến rồi.”
Ngô Gia cảm thấy kỳ quái, nhưng lại phản xạ đáp lại: “Anh tới rồi.”
Cậu nhìn bé trai kia cảm thấy hình như đã gặp cậu bé ở đâu rồi, lúc này ở phía sau bỗng có người kêu tên của cậu, Ngô Gia không nghe rõ, nhưng bé trai kia đã lập tức trả lời, vẫy tay chạy tới.
Nhưng chạy chưa tới hai bước, đã bị vướng chân ngã xuống, Ngô Gia đang muốn đỡ, đã thấy trên người đứa bé vừa động, bất ngờ một thân ảnh trong suốt y chang nó bò ra từ trong thân thể ấy. Đứa bé cũng nhanh chóng bò dậy, nó không quay đầu lại nhìn, vẫn luôn chạy xa.
Lưu lại đó là bóng dáng đứa nhỏ đang xoa xoa chỗ mình té bị thương, nó đột nhiên xoay người cười với Ngô Giác đi tới, cầm lấy tay cậu rồi đứng bên cạnh.
Buổi tối người nhà kia hình như xảy ra chuyện gì, Ngô Gia thấy người lớn trong nhà ôm đứa nhỏ đi bệnh viện, cậu không đi theo, vẫn ơi lại trong viện nhìn căn nhà cũ kia, từ từ đi vào trong. Phòng được dọn gọn gàng sạch sẽ, nhưng nửa đêm do phải ra ngoài gấp, rất nhiều đồ bị rớt tứ tung, chăn trên giường còn chưa gấp, Ngô Gia sờ sờ, còn mang theo chút nhiệt độ cơ thể.
Phòng đứa nhỏ chất đầy đồ chơi, trên bàn một bên đặt một chiếc ô tô nhỏ, người máy nhỏ, bên còn lại đặt sạch vở ngay ngắn. Cậu ra cửa, thấy trên tường phòng khách treo bức ảnh chụp đại gia đình, Ngô Gia đứng ở phía trước nhìn một hồi, rồi yên lặng rời đi.
Trời sáng, người nhà đã về tới. Ngô Gia nắm tay linh hồn nhỏ nhìn đứa bé đang chơi đùa, Ngô Gia liền đứng trước mặt nhóc con nhưng nó không nhìn thấy Ngô Gia.
Buổi tối lại lần nữa vào bệnh viện, ban ngày mới trở về, cứ như vậy mấy đêm, người lớn cuối cùng mới phát hiện vấn đề không phải ở đây. Ngô Gia hỏi hồn nhỏ bên cạnh, “Em trở về đi?”
Nó lắc lắc đầu, “Em ở bên anh.”
Sau đó mấy ngày lại có vài vị đại sư tới, tình huống của bé trai vẫn như cũ không có chuyển biến tốt đẹp.
Cuối cùng chạng vạng một ngày, có một người đàn ông tới, Ngô Gia nghe thấy người lớn trong nhà gọi hắn “Trương đại sư”, phía sau hắn còn có một đứa nhỏ mặt không biểu tình gì đi theo. Người kia vừa vào nhà đã nhìn lướt qua chỗ Ngô Gia đứng, Ngô Gia cứ thế căng thẳng, nhưng người kia cái gì cũng không nói.
“Nó nhìn thấy gì?” Trương đại sư hỏi.
Người lớn trong nhà lắc lắc đầu, lại chột dạ hỏi: “Đại sư, chẳng lẽ chạm vào thứ gì không sạch sẽ?”
“Không phải không sạch sẽ.”
“Gọi hồn được không?”
“Hồn không đi, nhưng cũng không về.”
Ngô Gia cảm thấy cuộc đối thoại này có chút quen tI, nhưng trong đầu lại không nghĩ ra cái gì.
Trương đại sư lắc lắc đầu, xoay người nói một câu: “Đi thôi.”
Đồ đệ Trương đại sư mạnh theo lại do dự một chút, Trương đại sư hỏi: “Con muốn xem thử?”
Đồ đệ gật gật đầu, Trương đại sư nói: “Con muốn thử thì cứ thử đi, dù sao cũng không có hại.”
Đứa nhỏ kia liền tiến lên vài bước gọi hồn.
“Hồn lạc —- trở về.”
Ngô Gia cảm thấy ngực tê tái nước mắt trong phút chốc lại chảy xuống, cậu buông hồn nhỏ vẫn luôn lôi kéo mình ra: “Em cần phải về.”
Hồn nhỏ ngẩng đầu mơ màng nhìn cậu, Ngô Gia lại đẩy nó một chút, “Đi thôi.”
Ngô Gia không biết vì cái gì, đột nhiên buột miệng thốt ra: “Cái chết không phải là điểm cuối, tương lai có anh chờ em.”
Hồn nhỏ kia lưu luyến buông Ngô Gia ra, lưu luyến đi từng bước tới gần thân thể của mình, từ từ chui vào.
Ngô Gia nhìn có chút thất thần, vừa xoay đầu lại phát hiện Trương đại sư đang nhìn chằm chằm mình. Cậu theo bản năng ngừng thở, nhưng ngay sau đó, Trương đại sư lại lắc lắc đầu nói với đồ đệ của mình: “Được rồi? Đi thôi.”
Ngô Gia đứng ở nơi đó nhìn Trương đại sư đi càng ngày càng xa, cậu cảm thấy trong lòng giống như có gì đó biến mất, trống trơn. Đồ đệ Trương đại sư đi hai bước rồi lại quay đầu liếc nhìn về phía bên này.
Ngô Gia phút chốc cười lên.
Tương lai có em chờ anh.
Kim đồng hồ xẹt qua vĩ tuyến cuối cùng, 24 giờ, về 0.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất