Chương 1: Nghe nói cậu thích tôi
Edit: Tiểu Cô Nương Thích Ăn Thịt
Wattpad: Huangrilan
___
Bảo bối của Cố Thần là Giang Dập, bạn cùng bàn của Giang Dập là Cố Thần.
……
“Chia tay.” Giang Dập tựa lưng vào bức tường lát gạch men trắng của toà nhà dạy học, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, hai tay đút trong túi quần, áo khoác mở để đi xe và áo phông trắng làm lộ ra vòng eo nhỏ gầy của thiếu niên
"...Cậu nói cái gì?” Cố Thần cho rằng bản thân nghe lầm, dù sao gió thu lớn như vậy, bọn họ lại cách xa đến thế.
“ Cậu nghe không thấy sao? ” Giang Dập đứng thẳng người lại, nhấc chân đi về phía anh hai bước, lửa giận trên người cậu thiếu niên chuẩn bị bùng phát, mí mắt lười nhác mà nâng lên nhìn thẳng vào anh, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng nói trước mặt cái tên đã từng là học sinh lớp một Cố Thần:“ Tôi nói, chia tay đi.”
“Đừng theo tôi nữa, tôi không phải loại người như cậu. Cậu đọc sách của cậu,tôi....” Giang Dập nói đến đây bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, như đang cố gắng kiềm nén giọng nói thật trong lòng. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu đã khôi phục lại cái dáng vẻ đầy tức giận khi nhìn Cố Thần ban nãy.
Cố Thần nhíu mày nhìn chằm chằm cậu. Anh không đoán được nửa câu sau Giang Dập muốn nói gì, vĩnh viễn không thể đoán được.
Cho nên anh đứng trước mặt Giang Dập,ở sân sau trường học gió thu xào xạc, nghe được bốn chữ đủ khiến anh cả đời khó quên.
“Không yêu cậu nữa.”
Gió thu đột ngột ngừng lại, những chiếc lá thu khô héo đang không ngừng lung lay trên cành, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ liền rơi xuống.
Cố Thần không phải chưa từng nghĩ tới có một ngày Giang Dập sẽ chia tay với anh, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Giống như bên nhau chưa được bao lâu, Giang Dập liền muốn chia tay.
"...Cậu đang đùa đúng không Dập?.” Cố Thần nặn ra một nụ cười, bước tới muốn kéo cậu lại nhưng bị Giang Dập tránh sang một bên, tay Cố Thần khó khăn mà dừng giữa không trung.
“ Tôi không đùa.” Giang Dập lùi lại một bước, tránh cho Cố Thần nghiêng người về phía trước liền có thể chạm vào cậu. Nhưng cậu chắc chắn rằng Cố Thần sẽ không bao giờ làm như vậy.
....
Duyên phận của bọn họ bắt đầu vào giữa hè.
Nếu Cố Thần không nhặt được Giang Dập, người suýt bị đánh chết đang nằm cuộn tròn trên mặt đất ở sâu trong con hẻm cũ thì hiện tại phỏng chừng cậu không chết chắc cũng tàn.
Biết ơn, chắc chắn là có. Nhưng biết ơn là biết ơn, phần biết ơn ban đầu này lại được trộn lẫn với tình yêu.
Có Giang Dập, cũng có Cố Thần.
Giang Dập người này, Cố Thần nhìn không thấu. Người khác vừa nhìn thấy cậu, phản ứng đầu tiên hẳn là " Tên này là thứ không học vấn không nghề nghiệp, là một tên lưu manh”. Nhưng cái người khác không biết mà Cố Thần biết chính là, cái tên lưu manh này có thể vẽ tranh.
...
“Đây là do cậu vẽ à?” Cố Thần đứng trước một bức tường graffiti* khổng lồ, quay đầu với vẻ không thể tin được nhìn về phía cách đó không xa, Giang Dập một tay cầm bảng màu, một tay cầm cọ vẽ, trên chân là một đống hộp sơn đang vương vãi, cậu "Ực" nuốt xuống một ngụm nước bọt.
*graffiti: loại hình nghệ thuật vẽ tranh trên tường
“ Ừ ” Giang Dập nhàn nhạt đáp, sau đó cười rộ lên, “Sao, lưu manh thì không thể vẽ tranh à?”
“ Tôi không ý này.” Cố Thần đi về phía cậu dọc theo bức tường graffiti dài, đồng thời tim anh cũng đập loạn lên vì một lý do nào đó.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, khi đối mặt với tên lưu manh hoàn toàn thờ ơ với mình này lại bắt đầu luống cuống tay chân. Thời điểm nghĩ đến cậu, tim đập thình thịch, tiếp theo đó toàn bộ lồng ngực đều là nhịp tim đập liên hồi.
Cố Thần sinh ra trong một gia đình nghề y, đối với bệnh tật và cơ thể rất nhạy cảm, trước khi gặp tên lưu manh mặt bị thương nhưng lại giờ vô cùng nghiêm túc vẽ tranh này anh chưa từng có cảm giác như vậy, nhất thời cảm thấy mình phát bệnh rồi.
Anh chậm rãi đi về phía Giang Dập, trong lòng đột nhiên có chút hối hận, sao có thể ngu ngốc tới mức đi hỏi mẹ mình bị gì vậy?
Mẹ anh thuộc dạng đặc biệt nổi bật trong lớp học, tựa như một ngọn lửa nhỏ trong bầu không khí sôi động, có thể lải nhải cả một ngày không dứt.
Vì thế sau khi bà mẹ ngọn lửa nhỏ biết thằng con trai trì độn nhà mình có khả năng đang thích một người liền lộ bản tính buôn chuyện ra
Giống như kiểm tra sổ hộ khẩu, bà bắt lấy tay Cố Thần vẻ mặt hứng thú bừng bừng mà hỏi anh: “Nam nữ? Học trường nào?Bao nhiêu tuổi? Cao bao nhiêu? Tóc dài hay ngắn?
Cố Thần đối với mấy vấn đề tóc dài hay ngắn này thật sự rất bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn chọn ra đáp án nguy hiểm nhất trong số mấy câu hỏi để trả lời: “Nam.”
“Nam? Nam tốt a!!” Mẹ Cố nghe thấy hai từ này cảm xúc nháy mắt tăng vọt, bà đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Cố Thần.
“ Hừ....” Cố Thần nheo mắt hít một hơi lạnh, nhưng chưa kịp hít xong đã phản ứng lại với lời mà mẹ mình nói: "Mẹ,mẹ...."
“ Mẹ cái gì mà mẹ?” Cố Thần còn chưa nói xong, đã bị mẹ Cố cắt ngang, “ Cậu có bạn trai tôi còn không vui sao?”. Mẹ Cố chớp chớp mắt, vui đến độ dường như có thể đứng lên hát một bài.
“..... Người ta vẫn chưa phải là bạn trai con”. Cố Thần lúng túng sờ vào ót
“ Bây giờ không phải không có nghĩa là sau này không phải.” Mẹ Cố tha thiết mà nói với con trai đầu gỗ nhà mình, hết lòng dạy dỗ," Mẹ từ đã sớm đã nói với con rồi, thích người ta thì phải theo đuổi. Bây giờ con còn không theo đuổi, lỡ bị người khác nhanh chân đến trước thì phải làm sao? Mặc dù hiện tại con mới mười sáu tuổi, còn đối phương là con trai. Nhưng loại chuyện này hoàn toàn không dựa vào tuổi tác và giới tính. Ba tuổi yêu là yêu, mười sáu tuổi yêu là yêu, ba mươi tuổi yêu cũng là yêu. Con thích cậu ta, bất luận nam hay nữ, đây đều là yêu". Mẹ Cố nói một hơi xong, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà đập vào đầu Cố Thần một cái," Đã hiểu chưa hả con trai ngốc?"
“......” Cố Thần hồi thần lại từ lời mẹ nói giống như chìm trong biển nước, đứng bên cạnh Giang Dập, người đang hơi ngẩng đầu chỉnh sửa con cá voi sống động như thật trên tường, ma xui quỷ khiến mà tiến lại gần hôn lên mặt Giang Dập.
Bút vẽ của Giang Dập theo quán tính mà chệch hướng tạo thành một đường sáng mỏng ở giữa con cá voi xanh khổng lồ.
“Xin lỗi.” Cố Thần nhíu mày nhìn bức tường, cảm thấy có chút áy náy. Một bức tranh lộng lẫy và đẹp đẽ như vậy,vẽ sai một nét, toàn bộ bức tranh có thể sẽ khác.
“Không sao.” Giang Dập bình tĩnh lại, ngồi xổm xuống đổi một cây bút, sau đó từ trong hộp lấy ra hũ sơn màu vàng nhạt. Vung một nét bút, đường trắng đã bị che đi, thay vào đó chính là một đường dày màu vàng nhạt.
Mắt Giang Dập lóe lên một tia sáng ngời, trong gió nóng bụi bặm thổi vào đầu thu, Cố Thần nghe thấy cậu cười nói:" Quên nói cho cậu biết, thực ra bức tranh này là tặng cho cậu". Giang Dập nói xong, hạ bút vẽ xong nét cuối cùng, trên con cá voi xanh thẳm tựa như bầu trời kia bỗng nhiên xuất hiện một ngôi sao sáng lấp lánh.
Kể từ hôm đó, Cố Thần chính thức bắt đầu hành trình theo đuổi vợ mình. Trong lúc theo đuổi, anh biết được hoá ra Giang Dập học ở lớp bên cạnh.
...
Lần này bọn họ đã hủy bỏ các môn phụ nghệ thuật và khoa học nhưng sẽ sắp xếp lại các lớp học. Nói cách khác, Cố Thần và Giang Dập có thể được xếp vào cùng một lớp, mặc dù xác suất nhỏ nhưng ít nhất nghe cũng có chút hi vọng.
Cuối cùng trời xanh cũng không phụ lòng người.
Vào ngày báo cáo vào cấp ba, Giang Dập là người tới lớp cuối cùng, may mà giáo viên vẫn chưa đến, phòng học ồn ào, bạn học cũ và mới tụ lại nói chuyện ầm ĩ.
Trong những giọng nói hỗn loạn này, Giang Dập mang cặp sách trên vai bước thẳng đến chỗ Cố Thần, người đã chọn ngồi ở hàng cuối cùng và nghiễm nhiên trở thành bạn cùng bàn mới của anh.
“ Nè ”. Giang Dập gập ngón trỏ gõ gõ lên bàn Cố Thần vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, tựa đầu vào cánh tay anh, cười hỏi Cố Thần, “Nghe nói cậu thích tôi?”
“A...Ừm”.
“ Trùng hợp thật, tôi cũng thích cậu”. Giang Dập nhếch môi cười, lướt qua tiếng người ồn ào ầm ĩ, giống như Cố Thần đã làm ngày hôm đó, hôn lên mặt anh
Trực tiếp lấy đi phần chân tình của Cố Thần.
Có đôi khi anh cũng rất kỳ quái, rõ ràng biết bản thân là công, như thế nào lại có cảm giác giống như thụ.
....
Trở lại hiện tại, Cố Thần đứng ở chỗ cũ, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay hình như là ngày thứ 365 anh quen biết Giang Dập. Vừa đúng một năm.
Ngày này một năm trước, anh gặp Giang Dập.
Giang Dập lúc đấy đang lăn lộn trên nền đất, tay ôm bụng đầy vết thương dựa vào thùng rác trong ngõ cụt tối tăm, khoé môi rỉ máu và hốc mắt đỏ bừng mà nhìn Cố Thần, cái người dừng lại nhìn vào ngõ cụt. Không biết là trùng hợp hay là Giang Dập hoa mắt, chỗ Cố Thần đứng, vừa vặn là ở nguồn sáng. Cái ngõ cụt hãm sâu trong bùn đất này cuối cùng cũng có ánh sáng.
Nhà Giang Dập là gia đình đơn thân, cha cậu bỏ trốn cùng với tiểu tam khi cậu mười ba tuổi. Trong nhà cũng chỉ còn lại cậu và mẹ. Mẹ cậu sức khỏe không tốt lắm, không thể làm những việc quá mệt mỏi nên từ mười ba tuổi, Giang Dập đã tự gánh vác hết mọi chuyện. Người dân ở thành phố cũ này đều là dạng học hành không đến nơi đến chốn, việc nhổ nước bọt từ ban công xuống đều là chuyện thường ở đây. Đánh nhau, gây chuyện, bới móc mỗi ngày cần phải trình diễn vài lần. Có một số tên lưu manh ở độ tuổi hai mươi ba mươi trông như con chó mà xăm trổ đầy mình, ỷ vào người đông thế mạnh, chuyên chọn niết những quả hồng mềm mại không vừa mắt, Giang Dập chính là một trong số đó.
Tuy rằng thực lực của cậu không tính là nhỏ nhưng đối phương người đông, hai người ấn tay, hai người ấn chân, cậu cũng chỉ có thể bị đánh xuống, với lại bọn chúng thích giở trò hèn hạ, rất ít khi đánh vào mặt mà chỉ đánh vào bụng. Một người một cú, mỗi cú đều đá đến chỗ hiểm, nhưng sẽ không thực sự để cho cậu chết bao giờ. Sống không được chết chẳng xong, đây mới là tra tấn người nhất.
Mặc dầu mảnh đất này rất loạn nhưng cũng là có người quản lý, chẳng qua là do khu vực quản lý của bọn họ rất rộng, một mảnh lớn đều là họ quản, thời gian lâu dần, họ đối với loại tranh chấp nhỏ này cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở làm ngơ, “Không chết người là được” đã trở thành một quy tắc bất thành văn trong suy nghĩ của hầu hết mọi người.
Giang Dập không lớn lên ở đây, khi còn nhỏ, hoàn cảnh khá tốt nên lúc đầu cậu và mẹ thường hay không thể thích nghi với nơi này, dần dà, mẹ con cậu liền trở thành công cụ để bọn chúng trút giận.
Giang Dập không phải chưa từng nghĩ tới việc cùng mẹ dọn đi. Nhưng dọn,cậu cũng không biết phải dọn đi nơi nào.
Tiền thuê nhà rất đắt, cậu không có đủ tiền.
Hơn nữa...Cố Thần vẫn còn ở đây.
Đây mới là điều làm cậu luyến tiếc nhất.
Cậu không phải là người thiếu quyết đoán, nhưng rời khỏi đây để đi nơi khác cũng đồng nghĩa với việc rời xa Cố Thần.
Cậu không nỡ.
Cho dù phỏng tay, cậu cũng muốn liều mạng bắt lấy ánh sáng, mới bất đắc dĩ mà buông tay.
Nhưng đáng tiếc chính là, ánh sáng ấy chung quy không thuộc về cậu.
....
“Giang Dập, tôi tưởng cậu hiểu hôm nay tôi tới tìm cậu là vì cái gì chứ?”
Khai giảng ngày đầu tiên, cậu cùng Cố Thần đã ở bên nhau. Hai tháng sau, cảm thấy cuộc sống mới tốt hơn một chút lại sắp rơi xuống đáy.
Nó bị đánh vỡ bởi những lời nói lạnh lùng của chủ nhiệm lớp.
Cô giáo chủ nhiệm của họ là một nữ giáo viên tên Diệp Phàm, dạy môn Toán với chỉ số khủng năm sao, cô giáo trong truyền thuyết chỉ chuyên đối tốt với những học sinh đạt thành tích tốt.
“Xin lỗi Diệp lão sư, em không hiểu” Giang Dập nhíu mày. Cậu không giỏi nói dối, cái gì đều viết ở trên mặt —— cậu là thật sự không hiểu.
Đối với những học sinh giống cậu, thầy cô giáo chỉ ước không gặp được mới tốt, cũng chỉ có giáo viên chủ nhiệm mới Diệp Phàm là có vẻ đặc biệt chán ghét cậu, nhưng đối với Cố Thần lại là hai loại thái độ hoàn toàn khác. Cậu không quan tâm đến bọn họ, họ làm gì căn bản không ảnh hưởng tới cậu. Sự ưu ái của thầy cô đối với cậu không đáng nhắc tới, cậu cũng không cần. Thành tích tốt là học sinh tốt, thành tích kém là học sinh xấu, kiểu ngụy biện này nói ra hẳn sẽ bị người ta chán ghét.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết, cậu đã ảnh hưởng đến kết quả học tập của bạn cùng bàn Cố Thần”. Diệp Phàm trải tất cả những bài kiểm tra của Cố Thần mà tháng này chưa kịp phát trước mắt Giang Dập,” Điểm của em ấy luôn nằm trong top 3 của lớp,nhưng từ học kỳ này lại tụt xuống top 10".
"Em nghĩ nguyên nhân là gì không cần em phải nói ra chứ."
Lời muốn nói đều hiện rõ ở trên, cho dù mấy lần trước đây cậu đều nhận ra ánh mắt nhắc nhở của Diệp Phàm nhưng đều cái hiểu cái không rồi vờ như không thấy. Nhưng lần này, thật sự là trốn không thoát rồi.
Nếu cậu thật sự ảnh hưởng đến Cố Thần, như vậy cậu cũng sẽ rất áy náy.
Trên đường từ văn phòng trở lại lớp học, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, bao gồm việc có nên tiếp tục ở bên Cố Thần hay là nên chia tay đây.
Tương lai cùng tình yêu, cái nào quan trọng hơn?
Cậu nghĩ đi nghĩ lại suốt mấy đêm liền, cuối cùng vẫn là lựa chọn buông ánh sáng nóng bỏng trong lòng bàn tay ra.
Giống như cậu đã nói, bọn họ không phải cùng một loại người. Một người không nhiễm bụi trần, sạch tựa băng tinh. Cậu lại một thân phủ bụi, dơ bẩn bất kham.
....
“Dập....” Cố Thần bất chấp tiến lên kéo cậu lại, “ Cậu gạt tôi... Ngày hôm qua chúng ta không phải vẫn còn tốt đẹp sao?"
“Đó là hôm qua.” Giang Dập quay đầu, nhưng không rút tay ra. Cậu khao khát ánh sáng, bức thiết nó đến mức không thể đoán được, dù cho chỉ là một giây.
“Đừng như vậy, Dập.” Cố Thần kéo cậu ôm vào trong lòng ngực “Đừng đùa như vậy.”
Giang Dập bị anh ôm trong vòng tay, mũ lưỡi trai bị Cố Thần cởi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc vỗ về.
Cậu kỳ thực rất muốn thoát khỏi vòng tay của Cố Thần, nhưng không hiểu sao, dù nghĩ vậy nhưng lại không sao làm được.
"Thế này đi Cố Thần,” Giang Dập rốt cuộc vẫn là không đành lòng “Nếu trong kì thi tháng tháng sau cậu về lại top ba,chúng ta liền quay lại."
“Tôi đã nói liền không đổi ý.”
“Thật sự.”
Giang Dập miễn cưỡng rời khỏi vòng tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh,nói với anh từng câu từng chữ.
"Được, nói vậy là được rồi. Nếu kì thi tháng tháng sau tôi về lại top ba, chúng ta liền không chia tay nữa"
“Là quay lại.”
“Không chia tay.”
“....Là quay lại.”
“Không chia tay.”
“.....”
Cuộc đối thoại như đứa trẻ muốn chơi xấu kết thúc trong sự không nói nên lời của Giang Dập.
“ Được rồi, vậy thì không chia tay.” Giang Dập dứt khoát sai lại càng sai, đem mấy cái thứ làm cậu rối rắm mấy đêm nay trực tiếp vứt sang một bên, ước chừng mà nhón mũi chân, đặt một nụ hôn lên trán Cố Thần.
Cố Thần thuận thế đẩy cậu vào góc tường, siết chặt eo cậu, nhịn không được cúi đầu hôn sâu.
Tương lai cùng tình yêu,cái nào quan trọng hơn?
Câu hỏi này chắc chắn là không có kết quả. Nhưng giữa tương lai và tình yêu,Cố Thần không chọn cái nào cả.
Ai nói với bạn rằng trong hai cái đáp án, chỉ được chọn một?
Tương lai thì chưa biết, nhưng bảo bối của anh là Giang Dập.
Tương lai của anh,cũng là Giang Dập.
___
Tác giả có lời muốn nói: Thực ra là Giang Dập thích Cố Thần trước,nhưng cậu chưa nói.
.....
Bọn họ quen nhau vào năm lớp 11*. Từ khi Cố Thần cứu Giang Dập,anh thường xuyên phát hiện ra người này có một số thứ không muốn người khác biết. Khiến anh thực sự có chút kinh ngạc. Tỷ như người này kỳ thực là người ngoài lạnh trong nóng, người này có thể vẽ tranh, người này cười lên trông rất đẹp, trên người người này có rất nhiều vết thương.
*Năm hai cao trung
Sau đó mỗi lần anh đi tìm Giang Dập đều sẽ phát hiện trên người cậu lại xuất hiện thêm những vết thương mới. Nhìn không thấy nên anh không rõ, anh chỉ biết rằng những vết thương có thể thấy trên cơ thể cậu nhìn thực sự rất doạ người.
Cho nên tương lai anh nhất định phải làm bác sĩ, sẽ giúp Giang Dập rửa sạch miệng vết thương, bọn họ như thế cũng sẽ tiến triển được thêm một chút.
.....
Giang Dập nhỏ hơn Cố Thần một tháng. Khi bọn họ làm lần đầu tiên, Cố Thần đột nhiên nhớ rằng tuy bản thân đã thành niên, thế nhưng Giang Dập dường như chưa phải.
Hai năm quen nhau, anh chưa từng nhìn thấy Giang Dập ăn sinh nhật.
“ Em không có ăn sinh nhật.” Giang Dập nằm dưới thân anh nói.
“Vậy sinh nhật em vào ngày nào?”.
“Ngày mai.” Giang Dập cười cười.
Nhưng kỳ thật ngày mai cũng không phải sinh nhật cậu
Lúc này còn khoảng 37 ngày nữa là sinh nhật cậu
Thật ra cậu đã sớm quên sinh nhật mình vào ngày nào, dù sao cũng không phải ngày mai.
Nhưng Cố Thần lại không biết cậu đang lừa anh. Vì thế tối đó, anh đã cho Giang Dập một cái sinh nhật mà đời này anh khó mà quên nổi.
Kỳ thật Giang Dập nói như vậy chỉ vì muốn làm Cố Thần giảm bớt cảm giác tội lỗi mà thôi.
Dẫu sao, Cố Thần sẽ cảm thấy bản thân làm sai nếu cậu vẫn chưa thành niên.
Ngày đó, thời điểm quần áo Giang Dập được Cố Thần vén lên, Cố Thần sửng sốt một giây. Anh đột nhiên biết tại sao người này luôn mặc quần dài, tại sao người này luôn mặc áo khoác khi ở cùng anh, hoặc là áo phông dài tay.
Bởi vì những nơi được quần áo che chắn, đều là xanh một khối tím một khối.
Thời điểm Giang Dập ra cửa sẽ bảo với mẹ cậu đừng đi ra ngoài.
Cho nên nắm đấm đều lần lượt đổ vào cậu.
Cố Thần đau lòng đến không chịu được, nhưng Giang Dập lại hôn hôn lên mặt mũi anh, nói với anh không có việc gì.
“Đều là vết thương cũ cả.”
......
Trên thực tế, dụng cụ vẽ tranh mà Giang Dập cầm ngày hôm đó không phải của cậu, mà là của tiệm cà phê phía sau.
Cậu quen ông chủ bên trong, vì gia đình khó khăn nên ông chủ đã phá lệ để cho Giang Dập lúc đó mới mười bốn tuổi làm thêm ở đấy.
Đôi khi ông sẽ bí mật đưa một số tiền vào lương của Giang Dập. Có điều Giang Dập biết ông chủ đã nhét tiền cho mình nhưng cậu sẽ không nói trực tiếp, cậu mang tiền về nhà trước, sau đó đếm từng tờ một, lấy ra số tiền thừa. Ngày sau đi làm sẽ bí mật nhét tiền vào túi của sếp.
Cậu cứ như vậy, làm bao nhiêu chuyện lấy bấy nhiêu tiền, nhiều một xu cũng không được.
.....
Cố Thần thật sự rất yêu rất yêu Giang Dập.
Tương lai của Cố Thần nhất định phải có Giang Dập.
....
Trở lên đều là những giả thiết chưa kịp viết tiếp trong sách
Kỳ thật bản thân tôi cũng rất thích cái giả thiết này
Cố Thần cùng Giang Dập.
Sao trời rực rỡ lấp lánh.
-----Hết chương 1-----
Wattpad: Huangrilan
___
Bảo bối của Cố Thần là Giang Dập, bạn cùng bàn của Giang Dập là Cố Thần.
……
“Chia tay.” Giang Dập tựa lưng vào bức tường lát gạch men trắng của toà nhà dạy học, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, hai tay đút trong túi quần, áo khoác mở để đi xe và áo phông trắng làm lộ ra vòng eo nhỏ gầy của thiếu niên
"...Cậu nói cái gì?” Cố Thần cho rằng bản thân nghe lầm, dù sao gió thu lớn như vậy, bọn họ lại cách xa đến thế.
“ Cậu nghe không thấy sao? ” Giang Dập đứng thẳng người lại, nhấc chân đi về phía anh hai bước, lửa giận trên người cậu thiếu niên chuẩn bị bùng phát, mí mắt lười nhác mà nâng lên nhìn thẳng vào anh, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng nói trước mặt cái tên đã từng là học sinh lớp một Cố Thần:“ Tôi nói, chia tay đi.”
“Đừng theo tôi nữa, tôi không phải loại người như cậu. Cậu đọc sách của cậu,tôi....” Giang Dập nói đến đây bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, như đang cố gắng kiềm nén giọng nói thật trong lòng. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu đã khôi phục lại cái dáng vẻ đầy tức giận khi nhìn Cố Thần ban nãy.
Cố Thần nhíu mày nhìn chằm chằm cậu. Anh không đoán được nửa câu sau Giang Dập muốn nói gì, vĩnh viễn không thể đoán được.
Cho nên anh đứng trước mặt Giang Dập,ở sân sau trường học gió thu xào xạc, nghe được bốn chữ đủ khiến anh cả đời khó quên.
“Không yêu cậu nữa.”
Gió thu đột ngột ngừng lại, những chiếc lá thu khô héo đang không ngừng lung lay trên cành, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ liền rơi xuống.
Cố Thần không phải chưa từng nghĩ tới có một ngày Giang Dập sẽ chia tay với anh, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Giống như bên nhau chưa được bao lâu, Giang Dập liền muốn chia tay.
"...Cậu đang đùa đúng không Dập?.” Cố Thần nặn ra một nụ cười, bước tới muốn kéo cậu lại nhưng bị Giang Dập tránh sang một bên, tay Cố Thần khó khăn mà dừng giữa không trung.
“ Tôi không đùa.” Giang Dập lùi lại một bước, tránh cho Cố Thần nghiêng người về phía trước liền có thể chạm vào cậu. Nhưng cậu chắc chắn rằng Cố Thần sẽ không bao giờ làm như vậy.
....
Duyên phận của bọn họ bắt đầu vào giữa hè.
Nếu Cố Thần không nhặt được Giang Dập, người suýt bị đánh chết đang nằm cuộn tròn trên mặt đất ở sâu trong con hẻm cũ thì hiện tại phỏng chừng cậu không chết chắc cũng tàn.
Biết ơn, chắc chắn là có. Nhưng biết ơn là biết ơn, phần biết ơn ban đầu này lại được trộn lẫn với tình yêu.
Có Giang Dập, cũng có Cố Thần.
Giang Dập người này, Cố Thần nhìn không thấu. Người khác vừa nhìn thấy cậu, phản ứng đầu tiên hẳn là " Tên này là thứ không học vấn không nghề nghiệp, là một tên lưu manh”. Nhưng cái người khác không biết mà Cố Thần biết chính là, cái tên lưu manh này có thể vẽ tranh.
...
“Đây là do cậu vẽ à?” Cố Thần đứng trước một bức tường graffiti* khổng lồ, quay đầu với vẻ không thể tin được nhìn về phía cách đó không xa, Giang Dập một tay cầm bảng màu, một tay cầm cọ vẽ, trên chân là một đống hộp sơn đang vương vãi, cậu "Ực" nuốt xuống một ngụm nước bọt.
*graffiti: loại hình nghệ thuật vẽ tranh trên tường
“ Ừ ” Giang Dập nhàn nhạt đáp, sau đó cười rộ lên, “Sao, lưu manh thì không thể vẽ tranh à?”
“ Tôi không ý này.” Cố Thần đi về phía cậu dọc theo bức tường graffiti dài, đồng thời tim anh cũng đập loạn lên vì một lý do nào đó.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, khi đối mặt với tên lưu manh hoàn toàn thờ ơ với mình này lại bắt đầu luống cuống tay chân. Thời điểm nghĩ đến cậu, tim đập thình thịch, tiếp theo đó toàn bộ lồng ngực đều là nhịp tim đập liên hồi.
Cố Thần sinh ra trong một gia đình nghề y, đối với bệnh tật và cơ thể rất nhạy cảm, trước khi gặp tên lưu manh mặt bị thương nhưng lại giờ vô cùng nghiêm túc vẽ tranh này anh chưa từng có cảm giác như vậy, nhất thời cảm thấy mình phát bệnh rồi.
Anh chậm rãi đi về phía Giang Dập, trong lòng đột nhiên có chút hối hận, sao có thể ngu ngốc tới mức đi hỏi mẹ mình bị gì vậy?
Mẹ anh thuộc dạng đặc biệt nổi bật trong lớp học, tựa như một ngọn lửa nhỏ trong bầu không khí sôi động, có thể lải nhải cả một ngày không dứt.
Vì thế sau khi bà mẹ ngọn lửa nhỏ biết thằng con trai trì độn nhà mình có khả năng đang thích một người liền lộ bản tính buôn chuyện ra
Giống như kiểm tra sổ hộ khẩu, bà bắt lấy tay Cố Thần vẻ mặt hứng thú bừng bừng mà hỏi anh: “Nam nữ? Học trường nào?Bao nhiêu tuổi? Cao bao nhiêu? Tóc dài hay ngắn?
Cố Thần đối với mấy vấn đề tóc dài hay ngắn này thật sự rất bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn chọn ra đáp án nguy hiểm nhất trong số mấy câu hỏi để trả lời: “Nam.”
“Nam? Nam tốt a!!” Mẹ Cố nghe thấy hai từ này cảm xúc nháy mắt tăng vọt, bà đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Cố Thần.
“ Hừ....” Cố Thần nheo mắt hít một hơi lạnh, nhưng chưa kịp hít xong đã phản ứng lại với lời mà mẹ mình nói: "Mẹ,mẹ...."
“ Mẹ cái gì mà mẹ?” Cố Thần còn chưa nói xong, đã bị mẹ Cố cắt ngang, “ Cậu có bạn trai tôi còn không vui sao?”. Mẹ Cố chớp chớp mắt, vui đến độ dường như có thể đứng lên hát một bài.
“..... Người ta vẫn chưa phải là bạn trai con”. Cố Thần lúng túng sờ vào ót
“ Bây giờ không phải không có nghĩa là sau này không phải.” Mẹ Cố tha thiết mà nói với con trai đầu gỗ nhà mình, hết lòng dạy dỗ," Mẹ từ đã sớm đã nói với con rồi, thích người ta thì phải theo đuổi. Bây giờ con còn không theo đuổi, lỡ bị người khác nhanh chân đến trước thì phải làm sao? Mặc dù hiện tại con mới mười sáu tuổi, còn đối phương là con trai. Nhưng loại chuyện này hoàn toàn không dựa vào tuổi tác và giới tính. Ba tuổi yêu là yêu, mười sáu tuổi yêu là yêu, ba mươi tuổi yêu cũng là yêu. Con thích cậu ta, bất luận nam hay nữ, đây đều là yêu". Mẹ Cố nói một hơi xong, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà đập vào đầu Cố Thần một cái," Đã hiểu chưa hả con trai ngốc?"
“......” Cố Thần hồi thần lại từ lời mẹ nói giống như chìm trong biển nước, đứng bên cạnh Giang Dập, người đang hơi ngẩng đầu chỉnh sửa con cá voi sống động như thật trên tường, ma xui quỷ khiến mà tiến lại gần hôn lên mặt Giang Dập.
Bút vẽ của Giang Dập theo quán tính mà chệch hướng tạo thành một đường sáng mỏng ở giữa con cá voi xanh khổng lồ.
“Xin lỗi.” Cố Thần nhíu mày nhìn bức tường, cảm thấy có chút áy náy. Một bức tranh lộng lẫy và đẹp đẽ như vậy,vẽ sai một nét, toàn bộ bức tranh có thể sẽ khác.
“Không sao.” Giang Dập bình tĩnh lại, ngồi xổm xuống đổi một cây bút, sau đó từ trong hộp lấy ra hũ sơn màu vàng nhạt. Vung một nét bút, đường trắng đã bị che đi, thay vào đó chính là một đường dày màu vàng nhạt.
Mắt Giang Dập lóe lên một tia sáng ngời, trong gió nóng bụi bặm thổi vào đầu thu, Cố Thần nghe thấy cậu cười nói:" Quên nói cho cậu biết, thực ra bức tranh này là tặng cho cậu". Giang Dập nói xong, hạ bút vẽ xong nét cuối cùng, trên con cá voi xanh thẳm tựa như bầu trời kia bỗng nhiên xuất hiện một ngôi sao sáng lấp lánh.
Kể từ hôm đó, Cố Thần chính thức bắt đầu hành trình theo đuổi vợ mình. Trong lúc theo đuổi, anh biết được hoá ra Giang Dập học ở lớp bên cạnh.
...
Lần này bọn họ đã hủy bỏ các môn phụ nghệ thuật và khoa học nhưng sẽ sắp xếp lại các lớp học. Nói cách khác, Cố Thần và Giang Dập có thể được xếp vào cùng một lớp, mặc dù xác suất nhỏ nhưng ít nhất nghe cũng có chút hi vọng.
Cuối cùng trời xanh cũng không phụ lòng người.
Vào ngày báo cáo vào cấp ba, Giang Dập là người tới lớp cuối cùng, may mà giáo viên vẫn chưa đến, phòng học ồn ào, bạn học cũ và mới tụ lại nói chuyện ầm ĩ.
Trong những giọng nói hỗn loạn này, Giang Dập mang cặp sách trên vai bước thẳng đến chỗ Cố Thần, người đã chọn ngồi ở hàng cuối cùng và nghiễm nhiên trở thành bạn cùng bàn mới của anh.
“ Nè ”. Giang Dập gập ngón trỏ gõ gõ lên bàn Cố Thần vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, tựa đầu vào cánh tay anh, cười hỏi Cố Thần, “Nghe nói cậu thích tôi?”
“A...Ừm”.
“ Trùng hợp thật, tôi cũng thích cậu”. Giang Dập nhếch môi cười, lướt qua tiếng người ồn ào ầm ĩ, giống như Cố Thần đã làm ngày hôm đó, hôn lên mặt anh
Trực tiếp lấy đi phần chân tình của Cố Thần.
Có đôi khi anh cũng rất kỳ quái, rõ ràng biết bản thân là công, như thế nào lại có cảm giác giống như thụ.
....
Trở lại hiện tại, Cố Thần đứng ở chỗ cũ, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay hình như là ngày thứ 365 anh quen biết Giang Dập. Vừa đúng một năm.
Ngày này một năm trước, anh gặp Giang Dập.
Giang Dập lúc đấy đang lăn lộn trên nền đất, tay ôm bụng đầy vết thương dựa vào thùng rác trong ngõ cụt tối tăm, khoé môi rỉ máu và hốc mắt đỏ bừng mà nhìn Cố Thần, cái người dừng lại nhìn vào ngõ cụt. Không biết là trùng hợp hay là Giang Dập hoa mắt, chỗ Cố Thần đứng, vừa vặn là ở nguồn sáng. Cái ngõ cụt hãm sâu trong bùn đất này cuối cùng cũng có ánh sáng.
Nhà Giang Dập là gia đình đơn thân, cha cậu bỏ trốn cùng với tiểu tam khi cậu mười ba tuổi. Trong nhà cũng chỉ còn lại cậu và mẹ. Mẹ cậu sức khỏe không tốt lắm, không thể làm những việc quá mệt mỏi nên từ mười ba tuổi, Giang Dập đã tự gánh vác hết mọi chuyện. Người dân ở thành phố cũ này đều là dạng học hành không đến nơi đến chốn, việc nhổ nước bọt từ ban công xuống đều là chuyện thường ở đây. Đánh nhau, gây chuyện, bới móc mỗi ngày cần phải trình diễn vài lần. Có một số tên lưu manh ở độ tuổi hai mươi ba mươi trông như con chó mà xăm trổ đầy mình, ỷ vào người đông thế mạnh, chuyên chọn niết những quả hồng mềm mại không vừa mắt, Giang Dập chính là một trong số đó.
Tuy rằng thực lực của cậu không tính là nhỏ nhưng đối phương người đông, hai người ấn tay, hai người ấn chân, cậu cũng chỉ có thể bị đánh xuống, với lại bọn chúng thích giở trò hèn hạ, rất ít khi đánh vào mặt mà chỉ đánh vào bụng. Một người một cú, mỗi cú đều đá đến chỗ hiểm, nhưng sẽ không thực sự để cho cậu chết bao giờ. Sống không được chết chẳng xong, đây mới là tra tấn người nhất.
Mặc dầu mảnh đất này rất loạn nhưng cũng là có người quản lý, chẳng qua là do khu vực quản lý của bọn họ rất rộng, một mảnh lớn đều là họ quản, thời gian lâu dần, họ đối với loại tranh chấp nhỏ này cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở làm ngơ, “Không chết người là được” đã trở thành một quy tắc bất thành văn trong suy nghĩ của hầu hết mọi người.
Giang Dập không lớn lên ở đây, khi còn nhỏ, hoàn cảnh khá tốt nên lúc đầu cậu và mẹ thường hay không thể thích nghi với nơi này, dần dà, mẹ con cậu liền trở thành công cụ để bọn chúng trút giận.
Giang Dập không phải chưa từng nghĩ tới việc cùng mẹ dọn đi. Nhưng dọn,cậu cũng không biết phải dọn đi nơi nào.
Tiền thuê nhà rất đắt, cậu không có đủ tiền.
Hơn nữa...Cố Thần vẫn còn ở đây.
Đây mới là điều làm cậu luyến tiếc nhất.
Cậu không phải là người thiếu quyết đoán, nhưng rời khỏi đây để đi nơi khác cũng đồng nghĩa với việc rời xa Cố Thần.
Cậu không nỡ.
Cho dù phỏng tay, cậu cũng muốn liều mạng bắt lấy ánh sáng, mới bất đắc dĩ mà buông tay.
Nhưng đáng tiếc chính là, ánh sáng ấy chung quy không thuộc về cậu.
....
“Giang Dập, tôi tưởng cậu hiểu hôm nay tôi tới tìm cậu là vì cái gì chứ?”
Khai giảng ngày đầu tiên, cậu cùng Cố Thần đã ở bên nhau. Hai tháng sau, cảm thấy cuộc sống mới tốt hơn một chút lại sắp rơi xuống đáy.
Nó bị đánh vỡ bởi những lời nói lạnh lùng của chủ nhiệm lớp.
Cô giáo chủ nhiệm của họ là một nữ giáo viên tên Diệp Phàm, dạy môn Toán với chỉ số khủng năm sao, cô giáo trong truyền thuyết chỉ chuyên đối tốt với những học sinh đạt thành tích tốt.
“Xin lỗi Diệp lão sư, em không hiểu” Giang Dập nhíu mày. Cậu không giỏi nói dối, cái gì đều viết ở trên mặt —— cậu là thật sự không hiểu.
Đối với những học sinh giống cậu, thầy cô giáo chỉ ước không gặp được mới tốt, cũng chỉ có giáo viên chủ nhiệm mới Diệp Phàm là có vẻ đặc biệt chán ghét cậu, nhưng đối với Cố Thần lại là hai loại thái độ hoàn toàn khác. Cậu không quan tâm đến bọn họ, họ làm gì căn bản không ảnh hưởng tới cậu. Sự ưu ái của thầy cô đối với cậu không đáng nhắc tới, cậu cũng không cần. Thành tích tốt là học sinh tốt, thành tích kém là học sinh xấu, kiểu ngụy biện này nói ra hẳn sẽ bị người ta chán ghét.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết, cậu đã ảnh hưởng đến kết quả học tập của bạn cùng bàn Cố Thần”. Diệp Phàm trải tất cả những bài kiểm tra của Cố Thần mà tháng này chưa kịp phát trước mắt Giang Dập,” Điểm của em ấy luôn nằm trong top 3 của lớp,nhưng từ học kỳ này lại tụt xuống top 10".
"Em nghĩ nguyên nhân là gì không cần em phải nói ra chứ."
Lời muốn nói đều hiện rõ ở trên, cho dù mấy lần trước đây cậu đều nhận ra ánh mắt nhắc nhở của Diệp Phàm nhưng đều cái hiểu cái không rồi vờ như không thấy. Nhưng lần này, thật sự là trốn không thoát rồi.
Nếu cậu thật sự ảnh hưởng đến Cố Thần, như vậy cậu cũng sẽ rất áy náy.
Trên đường từ văn phòng trở lại lớp học, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, bao gồm việc có nên tiếp tục ở bên Cố Thần hay là nên chia tay đây.
Tương lai cùng tình yêu, cái nào quan trọng hơn?
Cậu nghĩ đi nghĩ lại suốt mấy đêm liền, cuối cùng vẫn là lựa chọn buông ánh sáng nóng bỏng trong lòng bàn tay ra.
Giống như cậu đã nói, bọn họ không phải cùng một loại người. Một người không nhiễm bụi trần, sạch tựa băng tinh. Cậu lại một thân phủ bụi, dơ bẩn bất kham.
....
“Dập....” Cố Thần bất chấp tiến lên kéo cậu lại, “ Cậu gạt tôi... Ngày hôm qua chúng ta không phải vẫn còn tốt đẹp sao?"
“Đó là hôm qua.” Giang Dập quay đầu, nhưng không rút tay ra. Cậu khao khát ánh sáng, bức thiết nó đến mức không thể đoán được, dù cho chỉ là một giây.
“Đừng như vậy, Dập.” Cố Thần kéo cậu ôm vào trong lòng ngực “Đừng đùa như vậy.”
Giang Dập bị anh ôm trong vòng tay, mũ lưỡi trai bị Cố Thần cởi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc vỗ về.
Cậu kỳ thực rất muốn thoát khỏi vòng tay của Cố Thần, nhưng không hiểu sao, dù nghĩ vậy nhưng lại không sao làm được.
"Thế này đi Cố Thần,” Giang Dập rốt cuộc vẫn là không đành lòng “Nếu trong kì thi tháng tháng sau cậu về lại top ba,chúng ta liền quay lại."
“Tôi đã nói liền không đổi ý.”
“Thật sự.”
Giang Dập miễn cưỡng rời khỏi vòng tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh,nói với anh từng câu từng chữ.
"Được, nói vậy là được rồi. Nếu kì thi tháng tháng sau tôi về lại top ba, chúng ta liền không chia tay nữa"
“Là quay lại.”
“Không chia tay.”
“....Là quay lại.”
“Không chia tay.”
“.....”
Cuộc đối thoại như đứa trẻ muốn chơi xấu kết thúc trong sự không nói nên lời của Giang Dập.
“ Được rồi, vậy thì không chia tay.” Giang Dập dứt khoát sai lại càng sai, đem mấy cái thứ làm cậu rối rắm mấy đêm nay trực tiếp vứt sang một bên, ước chừng mà nhón mũi chân, đặt một nụ hôn lên trán Cố Thần.
Cố Thần thuận thế đẩy cậu vào góc tường, siết chặt eo cậu, nhịn không được cúi đầu hôn sâu.
Tương lai cùng tình yêu,cái nào quan trọng hơn?
Câu hỏi này chắc chắn là không có kết quả. Nhưng giữa tương lai và tình yêu,Cố Thần không chọn cái nào cả.
Ai nói với bạn rằng trong hai cái đáp án, chỉ được chọn một?
Tương lai thì chưa biết, nhưng bảo bối của anh là Giang Dập.
Tương lai của anh,cũng là Giang Dập.
___
Tác giả có lời muốn nói: Thực ra là Giang Dập thích Cố Thần trước,nhưng cậu chưa nói.
.....
Bọn họ quen nhau vào năm lớp 11*. Từ khi Cố Thần cứu Giang Dập,anh thường xuyên phát hiện ra người này có một số thứ không muốn người khác biết. Khiến anh thực sự có chút kinh ngạc. Tỷ như người này kỳ thực là người ngoài lạnh trong nóng, người này có thể vẽ tranh, người này cười lên trông rất đẹp, trên người người này có rất nhiều vết thương.
*Năm hai cao trung
Sau đó mỗi lần anh đi tìm Giang Dập đều sẽ phát hiện trên người cậu lại xuất hiện thêm những vết thương mới. Nhìn không thấy nên anh không rõ, anh chỉ biết rằng những vết thương có thể thấy trên cơ thể cậu nhìn thực sự rất doạ người.
Cho nên tương lai anh nhất định phải làm bác sĩ, sẽ giúp Giang Dập rửa sạch miệng vết thương, bọn họ như thế cũng sẽ tiến triển được thêm một chút.
.....
Giang Dập nhỏ hơn Cố Thần một tháng. Khi bọn họ làm lần đầu tiên, Cố Thần đột nhiên nhớ rằng tuy bản thân đã thành niên, thế nhưng Giang Dập dường như chưa phải.
Hai năm quen nhau, anh chưa từng nhìn thấy Giang Dập ăn sinh nhật.
“ Em không có ăn sinh nhật.” Giang Dập nằm dưới thân anh nói.
“Vậy sinh nhật em vào ngày nào?”.
“Ngày mai.” Giang Dập cười cười.
Nhưng kỳ thật ngày mai cũng không phải sinh nhật cậu
Lúc này còn khoảng 37 ngày nữa là sinh nhật cậu
Thật ra cậu đã sớm quên sinh nhật mình vào ngày nào, dù sao cũng không phải ngày mai.
Nhưng Cố Thần lại không biết cậu đang lừa anh. Vì thế tối đó, anh đã cho Giang Dập một cái sinh nhật mà đời này anh khó mà quên nổi.
Kỳ thật Giang Dập nói như vậy chỉ vì muốn làm Cố Thần giảm bớt cảm giác tội lỗi mà thôi.
Dẫu sao, Cố Thần sẽ cảm thấy bản thân làm sai nếu cậu vẫn chưa thành niên.
Ngày đó, thời điểm quần áo Giang Dập được Cố Thần vén lên, Cố Thần sửng sốt một giây. Anh đột nhiên biết tại sao người này luôn mặc quần dài, tại sao người này luôn mặc áo khoác khi ở cùng anh, hoặc là áo phông dài tay.
Bởi vì những nơi được quần áo che chắn, đều là xanh một khối tím một khối.
Thời điểm Giang Dập ra cửa sẽ bảo với mẹ cậu đừng đi ra ngoài.
Cho nên nắm đấm đều lần lượt đổ vào cậu.
Cố Thần đau lòng đến không chịu được, nhưng Giang Dập lại hôn hôn lên mặt mũi anh, nói với anh không có việc gì.
“Đều là vết thương cũ cả.”
......
Trên thực tế, dụng cụ vẽ tranh mà Giang Dập cầm ngày hôm đó không phải của cậu, mà là của tiệm cà phê phía sau.
Cậu quen ông chủ bên trong, vì gia đình khó khăn nên ông chủ đã phá lệ để cho Giang Dập lúc đó mới mười bốn tuổi làm thêm ở đấy.
Đôi khi ông sẽ bí mật đưa một số tiền vào lương của Giang Dập. Có điều Giang Dập biết ông chủ đã nhét tiền cho mình nhưng cậu sẽ không nói trực tiếp, cậu mang tiền về nhà trước, sau đó đếm từng tờ một, lấy ra số tiền thừa. Ngày sau đi làm sẽ bí mật nhét tiền vào túi của sếp.
Cậu cứ như vậy, làm bao nhiêu chuyện lấy bấy nhiêu tiền, nhiều một xu cũng không được.
.....
Cố Thần thật sự rất yêu rất yêu Giang Dập.
Tương lai của Cố Thần nhất định phải có Giang Dập.
....
Trở lên đều là những giả thiết chưa kịp viết tiếp trong sách
Kỳ thật bản thân tôi cũng rất thích cái giả thiết này
Cố Thần cùng Giang Dập.
Sao trời rực rỡ lấp lánh.
-----Hết chương 1-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất