Chương 5: Bác sĩ Cố và Giang lão sư
Edit: Tiểu Cô Nương Thích Ăn Thịt
Wattpad: Huangrilan
__
Sau khi tốt nghiệp đại học, Cố Thần không ngoài dự đoán trở thành một bác sĩ. Giang Dập thích ngắm dáng vẻ khi mặc áo blouse trắng của anh.
Mà khi chính cậu lựa chọn nghề nghiệp lại khiến tất cả mọi người kinh ngạc không thôi ——
Cậu trở thành một giáo viên mỹ thuật.
Lớp học ngoại khóa chuyên dạy các em muốn đi theo con đường nghệ thuật ngay từ nhỏ.
Đứa nhỏ nhất mới 6 tuổi.
Mặc dù nhìn mặt của Giang Dập không giống như thích gần gũi với trẻ con, nhưng cậu đối với trẻ con thật sự là phi thường kiên nhẫn.
Khi tiểu bằng hữu bước vào phòng vẽ liên tục gọi “Giang lão sư”, cậu đứng ở cửa, không nói lời nào, dựa vào tường thỉnh thoảng duỗi tay sờ sờ đầu đứa nhỏ nào đó.
Cố Thần đôi khi sẽ đến đón cậu.
Lúc đến sớm, anh sẽ trên hàng ghế nhỏ sau phòng vẽ tranh nhìn Giang Dập.
Nhìn cậu vẽ, nhìn cậu giữa những đứa nhóc con, nhìn cậu thay màu vẽ,nhìn cậu nhìn mình.
Một người đứng ở phía trước phòng vẽ,một người ngồi đằng sau phòng, ở giữa như cách mười vạn tám nghìn dặm xa xăm.
Giống như bọn họ, một người là đại thiếu gia lớn lên ở nhà ấm, một người là tên lưu manh lăn lê bò lết ngoài xã hội.
Bọn họ đều chưa từng nghĩ đến, hai người như vậy, cũng có thể có liên quan.
Yêu nhau không khó, khó chính là gặp nhau.
Cho nên gặp được người là vinh hạnh của ta.
Hết chương 5
Wattpad: Huangrilan
__
Sau khi tốt nghiệp đại học, Cố Thần không ngoài dự đoán trở thành một bác sĩ. Giang Dập thích ngắm dáng vẻ khi mặc áo blouse trắng của anh.
Mà khi chính cậu lựa chọn nghề nghiệp lại khiến tất cả mọi người kinh ngạc không thôi ——
Cậu trở thành một giáo viên mỹ thuật.
Lớp học ngoại khóa chuyên dạy các em muốn đi theo con đường nghệ thuật ngay từ nhỏ.
Đứa nhỏ nhất mới 6 tuổi.
Mặc dù nhìn mặt của Giang Dập không giống như thích gần gũi với trẻ con, nhưng cậu đối với trẻ con thật sự là phi thường kiên nhẫn.
Khi tiểu bằng hữu bước vào phòng vẽ liên tục gọi “Giang lão sư”, cậu đứng ở cửa, không nói lời nào, dựa vào tường thỉnh thoảng duỗi tay sờ sờ đầu đứa nhỏ nào đó.
Cố Thần đôi khi sẽ đến đón cậu.
Lúc đến sớm, anh sẽ trên hàng ghế nhỏ sau phòng vẽ tranh nhìn Giang Dập.
Nhìn cậu vẽ, nhìn cậu giữa những đứa nhóc con, nhìn cậu thay màu vẽ,nhìn cậu nhìn mình.
Một người đứng ở phía trước phòng vẽ,một người ngồi đằng sau phòng, ở giữa như cách mười vạn tám nghìn dặm xa xăm.
Giống như bọn họ, một người là đại thiếu gia lớn lên ở nhà ấm, một người là tên lưu manh lăn lê bò lết ngoài xã hội.
Bọn họ đều chưa từng nghĩ đến, hai người như vậy, cũng có thể có liên quan.
Yêu nhau không khó, khó chính là gặp nhau.
Cho nên gặp được người là vinh hạnh của ta.
Hết chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất