Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]
Chương 87: Bởi vì anh có rồi mà
Khác với các bạn đồng trang lứa, Thiên Nga đến bây giờ vẫn chưa nhập học. Sau khi theo mẹ lên thành phố, chuyện học hành của cô bé bị trì hoãn không ít. Thời gian mà bạn bè của mình đang cắp sách đến trường thì cô bé chỉ lủi thủi ở trong nhà, tự giác phụ đỡ mẹ mình một vài công việc nhỏ nhặt. Buổi tối, cô bé thường lấy sách vở ngày trước còn ở dưới quê ra, tập đọc và viết cho thành thạo ngôn ngữ mẹ đẻ.
Trương Mỹ Hạnh ban ngày đi làm, tối về đã mệt đừ. Nhưng khi nhìn thấy con nhỏ chăm chỉ siêng năng như vậy, cô vừa vui vừa xót xa. Thiên Nga từ nhỏ đã có tính tự giác rất cao, tinh thần học tập không kém cạnh ai, thành tích trong lớp cũng xuất sắc. Ấy thế mà bây giờ phải ở nhà không được đi học như bao người khác, làm cho cô hơi chạnh lòng.
“Đợi mẹ thêm mấy ngày nữa rồi sẽ đưa con đến trường, nhé.” Trương Mỹ Hạnh ôm Thiên Nga trong ngực, vuốt ve mái tóc óng mượt của nó.
Thiên Nga thiêm thiếp ngủ, nghe thấy mẹ nói vậy liền vui vẻ gật gật đầu: “Dạ! Con muốn đi học lắm rồi, con muốn kết bạn nữa… Ở nhà thế này buồn lắm ạ.”
“Ừm, mẹ biết rồi. Con ngoan, ngủ đi, mẹ ru con ngủ nhé.”
Mới đó đã thêm một tuần trôi qua.
Buổi trưa hôm nay, Trương Mỹ Hạnh không cần phải đi làm. Cho nên cô tranh thủ thời gian nấu cho Thiên Nga một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng và chơi cùng với con bé. Lúc cô đang loay hoay dưới bếp thì ngoài cổng nhà có khách.
Nghe giọng nói ríu rít thích thú của Thiên Nga vọng từ ngoài vào, Trương Mỹ Hạnh không cần bước ra cũng biết là ai tới.
“Anh Niên, hôm qua em vừa chép xong hai bài thơ đó. Một lát anh chấm điểm cho em đi.”
Thiên Nga được Kỳ Họa Niên bế bổng trên tay, cả hai thong thả đi vào phòng khách. Cậu vươn tay nựng nựng hai cái bánh bao phúng phính của nó, cười bảo: “Lần này không được sai chính tả đâu nhé.”
Thiên Nga có vẻ tự đắc, nghển cằm lên đáp: “Vâng, em chắc chắn là không sai một chữ nào luôn, còn viết đẹp nữa cơ!”
“Rồi rồi, mau lấy vở ra cho anh xem.”
Sau khi trượt xuống khỏi người đối phương, con bé lập tức chạy ào vào phòng ngủ. Bên ngoài, Kỳ Họa Niên nghiêng người nhìn vào phía gian bếp, phát hiện bóng lưng bận rộn của Trương Mỹ Hạnh.
“Dì đang nấu món gì mà thơm thế?”
Cô tắt bếp, mỉm cười đáp: “Là bắp bò um sả, Thiên Nga nó thích lắm!”
Kỳ Họa Niên bước đến gần, ló đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nuốt nước bọt: “Ài, món ruột của con luôn này. Hóa ra con bé có khẩu vị giống con phết.”
Nghe vậy, Trương Mỹ Hạnh xoay người nhìn cậu, điềm đạm mời: “Thế con ở lại đây ăn trưa với nhà dì luôn đi.”
“Được ạ.” Lúc nói xong, bao tử của cậu thình lình réo rắt không ngừng.
Qua bữa cơm trưa, Thiên Nga nằm dài trên ván gỗ, hai tay chống cằm, cất giọng lảnh lót đọc làu làu một bài thơ nọ. Kỳ Họa Niên ngồi bên cạnh chấm điểm chính tả của con bé. Dạo gần đây vì chưa cần đến trường, cậu thường ghé sang nhà cũ để dạy học cho Thiên Nga. Con bé này đầu óc lanh lợi nhạy bén, dạy tới đâu tiếp thu ngay tới đó, chẳng phải nhọc sức gì cả.
Sau khi chấm xong cả hai bài thơ, Kỳ Họa Niên trả vở cho Thiên Nga, cưng chiều xoa tóc nó: “Lần này không sai một chữ nào luôn, giỏi quá ta!”
Thiên Nga kéo kéo cuốn vở về phía mình, cười lên khúc khích: “Hí hí, thật ra em có thiên thần hộ mệnh đó. Trước khi đưa cho anh chấm thì em đã được thiên thần ấy chỉ dẫn tận tình rồi cơ.”
“Thiên thần hộ mệnh á?” Kỳ Họa Niên nheo mắt nhìn đối phương “Bật mí cho anh được không?”
Thiên Nga chu chu miệng suy nghĩ cẩn thận: “Nhưng anh đừng giành lấy thiên thần của em nhớ.”
“Anh không giành đâu.” Kỳ Họa Niên cười rất đỗi nhẹ nhàng.
— Bởi vì anh có rồi mà.
Kể từ khi tiếp xúc gần gũi với Kỳ Họa Niên, Thiên Nga cảm giác được con người của cậu rất đáng tin, một lời nói ra như đinh đóng cột, không bao giờ nuốt lời cả. Hơn nữa, từng cử chỉ hành động của cậu cũng dịu dàng cực kỳ, giống hệt một người anh ruột mà con bé hằng mong ước.
Bây giờ thì nó thỏa được ước nguyện rồi, cho nên rất quý trọng Kỳ Họa Niên. Đôi lúc nó còn nảy sinh một chút ích kỷ, chẳng muốn nhường cậu cho bất kỳ ai khác.
“Thiên thần hộ mệnh của em là…” Thiên Nga nhích nhích người lại gần, thì thầm to nhỏ “… Là chị Lệ Linh đó! Chị ấy là bạn thân của anh mà đúng không?”
Đáp án “Lệ Linh” hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Kỳ Họa Niên. Cậu phì cười nhìn con bé đang cố tỏ ra thần thần bí bí, khẽ gật đầu: “Ừ, chị Lệ Linh là bạn của anh đó. Hóa ra hai người thân thiết với nhau vậy rồi cơ à?”
Thiên Nga đỏ mặt, chớp chớp mắt: “Anh đừng có ghen tị á nha! Chị Lệ Linh tốt bụng dễ thương lắm luôn ý! Mẹ em cũng thích chị lắm lắm luôn ý! Anh có thích chị ấy không?”
Kỳ Họa Niên nghiêng đầu ra chiều ngẫm nghĩ một hồi: “Ừm thì thích giống như em thích chị Linh vậy. Bạn bè mà, sao ghét được đúng không nè?”
Thích giống như mình thích ý hở?
Mấy lời này đi vào đầu Thiên Nga, làm nó phân tích mất mấy phút. Cuối cùng nó phát hiện có điểm gì đó không đúng, bèn ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Kỳ Họa Niên, hỏi:
“Ơ, thế anh với chị Linh không phải cặp bồ ạ?”
“Cặp bồ?” Kỳ Họa Niên sửng sốt, sau đó cười khổ “Em nghe ai nói cụm từ ‘cặp bồ’ vậy hả?”
Thiên Nga tròn mắt ngây thơ đáp: “Bạn bè của em nói ý, hồi dưới quê mấy bạn ý nói suốt cơ.”
Nụ cười trên môi Kỳ Họa Niên hơi cứng lại. Cậu im lặng nhìn chằm chằm đối phương, không khỏi thở dài thành tiếng.
— Trẻ con bây giờ lớn nhanh quá nhỉ?
Giữa bầu không khí thinh lặng, Trương Mỹ Hạnh từ ngoài sân đi vào, trong tay cô mang theo một tấm drap giường đã được phơi khô. Cô đi lại gần, nhẹ gõ lên trán Thiên Nga một cái rồi gằn giọng bảo:
“Con nói linh tinh gì đấy? Mẹ dặn bao nhiêu lần rồi hả?”
Thiên Nga xoa xoa trán, ấm ức bĩu môi: “Đâu có đâu… Con, con tò mò thôi mà.”
“Trẻ con không cần tò mò mấy chuyện này đâu, biết chưa?”
“Con biết ùi…(Con biết rồi…).”
Kỳ Họa Niên liếc mắt nhìn Trương Mỹ Hạnh, cười đến gượng gạo. Sau đó cậu quay sang nói nhỏ với Thiên Nga, giọng điệu đứng đắn chân thành: “Thế này, anh với chị Linh chỉ là bạn bè bình thường thôi, không phải như suy nghĩ của em đâu. Nhớ chưa?”
Thiên Nga vẫn còn sợ mẹ mắng, bèn dán sát vào người cậu, nói nhỏ xíu: “Dạ, em nhớ rồi. Vậy anh thích người khác đúng không?”
Kỳ Họa Niên vuốt ve đuôi tóc của con bé, cười đáp: “Ừ, anh thích người khác.”
Quả cầu tò mò trong lòng Thiên Nga ngày càng căng phồng lên, nó ngước mắt nhìn cậu, hỏi tiếp: “Hôm nay là cuối tuần, chắc tối nay anh đi chơi với người đó đúng hôn?”
Thú thật thì vẻ mặt lanh lợi của con bé làm cho Kỳ Họa Niên nhịn cười không được.
“Nhóc con, em biết nhiều quá rồi đấy!”
Nhưng mà sự thật tàn nhẫn hơn em nghĩ nhiều lắm, Thiên Nga à!
—
Sự thật là… liên tiếp nhiều ngày rồi, Vưu Hạ không hề trở về căn hộ mà mình thuê. Giống với lời nói trước đó của mình, anh quyết định sẽ ở lại bệnh viện thay vì phải gặp mặt Kỳ Họa Niên trong một không gian nhỏ bé như vậy.
Mặc dù căn hộ rộng hơn bốn mươi mét vuông, rõ ràng không nhỏ bé chút nào, nhưng khi ở cùng với cậu, đối mặt với cậu, anh mơ hồ cảm giác không gian xung quanh như đang bị thu hẹp lại vậy đó.
Vì thế, để không phải rơi vào tình huống khó xử, cách tốt nhất là không về đó nữa.
Cơ mà nếu đã thế này, tại sao khi ấy mình còn đồng ý cho cậu ta sống cùng làm gì cơ chứ?
Lẽ nào chỉ vì nghe thấy căn nhà kia được cho thuê, đồng nghĩa với việc cậu không còn nơi nào để đi cho nên mới nảy sinh lòng thương cảm?
Lòng thương cảm, nghe mà không thấy buồn cười sao?
Trước đến giờ mình có từng phải đắn đo do dự vì một người dưng như vậy đâu chứ?
Có phải trông mình bây giờ rất khôi hài hay không?
Tự hồ đồ quyết định, tự chịu đựng khổ sở.
Vưu Hạ ngửa cổ thở dài một tiếng. Dẫu sao ngủ ở ký túc xá bệnh viện cũng không thể thoải mái bằng ở nhà được, nhưng mà đành chịu thôi.
Ráng thêm một ít thời gian nữa, đợi khi đối phương chán nản rồi sẽ tự giác cuốn gói đi khỏi.
Có điều, đối với một kẻ lì lợm như Kỳ Họa Niên, liệu đến bao giờ mới gọi là chán nản? Rõ ràng mỗi ngày cậu ta đều nhiệt tình khiến mình rung động, nhiệt tình như thể ngày mai mình sẽ lập tức gật đầu đồng ý lời tỏ tình kia vậy.
Nhưng rồi mọi thứ vẫn không hề thay đổi, có chăng là nhịp trái tim đôi lúc sẽ vô cớ bị lỗi và rồi lại trở về bình thường mà thôi.
Lúc nhìn qua di động, khung tin nhắn riêng tư hiển thị vài dòng tin của mấy bữa trước, đều là tin nhắn đến từ Kỳ Họa Niên. Suốt một tuần, cậu chỉ hỏi đúng một câu ‘hôm nay anh có trực không?’, lặp đi lặp lại tới ngày thứ năm thì không nhắn nữa.
Có lẽ tự biết được sau tám giờ mà không thấy anh về, tức là anh không về.
Trước đó còn bám riết các kiểu, trái lại cả ngày hôm nay người kia khá im lặng, không nhắn tin phiền nhiễu, thật sự có hơi khác thường. Nhưng thế cũng tốt, nhắn mãi một câu thì làm sao anh có thể ngừng suy nghĩ về chuyện này được chứ?
Vưu Hạ mân mê điện thoại trong lòng bàn tay, nhiệt độ ấm áp thấm vào da thịt, khiến anh thấy thoải mái. Lướt lên lướt xuống những dòng tin nhắn giống nhau đến chán chê, anh chợt thoát ra màn hình chính, định mở một bản nhạc.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa phòng có người gõ lên ba tiếng.
Vưu Hạ đặt di động xuống, ngồi thẳng dậy, nói: “Vào đi.”
Người bước vào không ngoài dự đoán, là Tưởng Thiên Điểu. Công việc hiện tại đã xong xuôi, cô mặc một chiếc áo màu kem bên trong, bên ngoài còn khoác áo blouse, đôi giày đế bằng nhẹ nhàng giẫm trên nền nhà.
“Hôm nay cậu lại không về hả?” Tưởng Thiên Điểu ung dung ngồi xuống ghế sa-lon gần đó.
Vưu Hạ liếc mắt nhìn thoáng qua đối phương, không mặn không nhạt đáp: “Như bình thường thôi. Nay chị trực đúng không?”
Dường như vô tình nhắc đến vết thương lòng, sắc mặt Tưởng Thiên Điểu méo xệch đi, cô nghiêng người ảo não nói: “Tối nay có bộ phim kia hay lắm luôn, nhưng tôi mắc trực rồi nên không có đi được. Tức ghê á trời ơi! Lúc nào có hẹn là y như rằng trùng với lịch trực.”
“Có hẹn?” Vưu Hạ để ý trọng tâm khá tốt, khóe môi cong lên “Chị hẹn hò với ai rồi à?”
“Ờ ừm…có gọi là hẹn hò không nhỉ? Bọn tôi chỉ là tình cờ gặp nhau trong một tình huống rất hỡi ơi, sau đó nói chuyện thấy hợp nên quyết định hm… quyết định cho đối phương cơ hội tìm hiểu.”
Nhiều năm rồi, Tưởng Thiên Điểu vẫn luôn tìm kiếm một người thật sự phù hợp với mình. Một người biết trân trọng con người và tình cảm của cô, một người có thể cho cô bờ vai nương tựa mỗi khi có áp lực, một người… sẽ vì cô mà hy sinh tất cả. Có lẽ cô đã yêu cầu đối tượng trong lòng mình quá cao, nhưng mà cô nghĩ rằng, một khi yêu nhau thật lòng rồi thì bấy nhiêu thứ đó chẳng là gì cả.
Một khi yêu nhau thật lòng rồi sẽ chấp nhận sống chết cùng nhau.
Vưu Hạ thầm lặng quan sát sắc mặt của Tưởng Thiên Điểu, hồi sau chợt hỏi: “Người ấy như thế nào?”
Tưởng Thiên Điểu thu lại tâm tư trong lòng, mỉm cười nói: “Anh ấy là cảnh sát hình sự, tính tình cương trực, nghiêm khắc, có chút khô khan và quy tắc nữa. Nhưng lúc nói chuyện, tôi cảm giác anh ấy cũng rất cố gắng để làm bầu không khí hòa hợp hơn ý. Cũng gọi là có lòng mà ha?”
Vưu Hạ không hiểu mấy chuyện tình cảm, bèn nói bừa: “Ừ, chắc là có lòng đó.”
Tưởng Thiên Điểu mất hứng, sầm mặt bảo: “Nói chuyện yêu đương với cậu chán ghê luôn.”
“Chị đâu cần nói với tôi.”
“Không phải cậu hỏi tôi trước hả?”
“Tôi có bảo chị phải trả lời đâu.”
“…”
Gò má của Tưởng Thiên Điểu nóng bừng, không rõ vì ngượng nghịu hay tức giận. Lát sau, cô đứng phắt dậy, hậm hực liếc Vưu Hạ như muốn đục một lỗ thật to trên mặt anh. Lúc định xoay người ra khỏi phòng, cô nghe thấy anh chen ngang một câu không đầu không đuôi.
“Chị có muốn đi hẹn hò không?”
Tưởng Thiên Điểu khựng lại, ngoảnh đầu ngẩn người nhìn anh: “Gì, gì cơ?”
“Tôi hỏi chị có muốn đi hẹn hò không?”
Mặc dù trong đầu còn mơ hồ chưa hiểu, nhưng cô vẫn nhanh chóng gật đầu như giã tỏi: “Muốn, muốn chứ sao không? Cơ mà cậu hỏi làm gì?”
Vưu Hạ ngồi ở bàn làm việc, lưng dựa ra sau ghế, một tay tì trên gò má, chẳng biết đang tính toán điều gì, khẽ khàng đáp: “Đổi ca trực đi. Hôm nay tôi trực thay chị cho.”
Có vô số lần Tưởng Thiên Điểu tự hỏi bản thân: Vì sao lại kết bạn với một kẻ quái dị như Vưu Hạ làm gì?
Sau vô số lần tìm đáp án, cuối cùng cô đành giơ cờ trắng đầu hàng, thầm nhủ: Thôi kệ, quái dị thì quái dị, nhưng cậu ta cũng có lúc “dùng” được.
Tuy vậy, cô chưa bao giờ ủng hộ thái độ cuồng công việc của anh, vì nếu chỉ có làm mà không có chơi thì rõ ràng là uổng phí cả cuộc đời này rồi.
Đúng giờ hẹn, Tưởng Thiên Điểu trang điểm và thay quần áo, đón xe đến rạp chiếu phim. Đổi lại, Vưu Hạ vẫn tỏ ra nhàn hạ cực kỳ, đứng dậy sắp xếp gọn gàng bệnh án trên bàn rồi chuẩn bị vào ca trực của mình.
Khi vừa cài xong chiếc bút trên túi áo, cửa phòng không hiểu sao lại lạch cạch mấy tiếng rồi thình lình bật mở. Trong đầu anh nghĩ đến Tưởng Thiên Điểu, nhưng giờ này hẳn là cô đã lên đường đi theo tiếng gọi con tim rồi, sao còn nán lại đây được nữa?
Ngẩng mặt lên, Vưu Hạ nheo mắt cảnh giác, mở miệng định hỏi thì nhìn thấy một bóng dáng không được chỉn chu cho lắm đứng sau cánh cửa.
Kỳ Họa Niên toàn thân ướt như chuột lột đang ôm trong ngực một túi vải màu đen, nước mưa thi nhau trượt xuống từ đường kẻ tóc tới cần cổ, khiến cho khuôn mặt của cậu toát ra một làn khí lạnh lẽo. Cậu kìm nén không run cầm cập trước mặt anh, gượng gạo mỉm cười hỏi:
“Anh sắp trực rồi hả?”
Vưu Hạ nhìn đối phương không chớp mắt. Đường nhìn như cái bàn ủi, là một đường từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, lát sau hơi chau mày hỏi: “Mưa lớn như vậy mà đến làm gì?”
Kỳ Họa Niên giữ nguyên nụ cười, đáp: “Em mang quần áo đến cho anh. Mấy hôm rồi anh đâu có về căn hộ, cũng không biết anh lấy đâu ra đồ để thay nữa.”
“Đi giữa đường rồi mới đổ mưa hay sao?”
“Không có. Em mặc áo mưa chạy đi luôn đó.”
“Sao không gọi tắc xi?”
“Đắt lắm! Em chạy xe đạp cũng quen rồi.”
“…” Quên mất, thằng chó con này tiêu xài rất tiết kiệm!
Thật ra lúc nhìn thấy Kỳ Họa Niên xuất hiện, anh mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa nặng hạt. Cửa kính trong phòng đều là loại cách âm rất tốt, hơn nữa anh tập trung làm việc quá nên không còn để tâm vào thứ gì khác.
Không ngờ bây giờ lại nhìn thấy một con chuột ngốc nghếch dầm mưa chạy đến đây chỉ vì muốn mang quần áo mới cho mình.
Mà khoan đã, quần áo nằm trong phòng ngủ của mình, sao cậu ta lấy được?
Không lẽ—
Sắc mặt Vưu Hạ tức thì tối sầm xuống, anh gạn hỏi: “Sao cậu lấy quần áo cho tôi được vậy?”
Kỳ Họa Niên ngước mắt nhìn anh, cậu nhận ra được thái độ đối phương thay đổi nhưng chưa rõ là vì sao, bèn thành thật nói: “Em thấy có vài bộ phơi bên ngoài nên mang vào ủi thẳng thớm rồi đem tới cho anh thôi. Có gì sao ạ?”
Nỗi nghi hoặc trong lòng anh phút chốc tan biến. Anh nhìn cậu, im lặng giây lát: “Thật sao?”
“Thật mà.” Kỳ Họa Niên nói xong thì bỗng nghĩ ra gì đó, liền cười bảo “À, em không vào phòng ngủ của anh đâu. Đừng lo!”
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi cậu, giữa cái lạnh rét buốt nhưng không hề than vãn câu gì, làm lòng anh thấy hơi xót xa. Mặc dù ban nãy khi nghĩ tới chuyện cậu mò vào phòng ngủ của mình, anh có chút tức giận, nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi.
Họa Niên là người biết giữ lời, rặt một thằng chó con ngoan ngoãn vậy.
Sao mình phải lo lắng linh tinh chứ?
Nghĩ vậy, Vưu Hạ liền thả lỏng tinh thần, xoay người rút ra vài tờ khăn giấy rồi đưa tới trước mặt đối phương. Kỳ Họa Niên liếc nhìn khăn giấy khô trong tay anh, ngập ngừng vài giây mới nhận lấy.
“Cảm ơn anh.”
Nước mưa lạnh thấm vào cơ thể rất nhanh, chóp mũi của cậu đã đỏ ửng lên như tuần lộc. Tuy cậu luôn cố tỏ ra thân thể của mình không có vấn đề gì, nhưng hắt hơi lại là một chuyện không cách nào che giấu được.
Đồng hồ nhích đúng ba phút, cậu đã hắt xì tận ba cái.
Mặt Vưu Hạ trở về dáng vẻ khó coi như ban đầu. Anh nhíu mày, muốn thả sức đánh đối phương một trận cho tỉnh táo, nhưng rồi chỉ thờ ơ nói: “Thay đồ của tôi vào đi.”
Kỳ Họa Niên đang lau nước mũi thì sững người, ngẩng lên nhìn anh: “Sao ạ?”
“Thay đồ đi, cậu định mặc bộ quần áo ướt nhẹp này mà về à?”
“Nhưng mà…” Kỳ Họa Niên có hơi do dự, ánh mắt liếc nhìn túi vải trên ghế sa-lon, thấp giọng nói “Đây là đồ của anh mà, không phải anh không thích người khác mặc chung sao?”
Vưu Hạ không ngờ cậu còn nhớ rõ đến vậy, thoáng sửng sốt nhìn một cái. Sau đó anh nghiêng đầu, tỏ ra hời hợt khoát tay: “Tôi không mặc nữa là được. Cậu mau vào thay đi, mặc đồ ướt sẽ dễ bị cảm.”
Giọng điệu tuy hờ hững nhưng vì sao cậu vẫn nghe ra một chút lo lắng trong đó nhỉ?
Kỳ Họa Niên cúi mặt, thầm cười một tiếng rồi ngoan ngoãn đem túi vải vào phòng vệ sinh bên cạnh. Quần áo của Vưu Hạ đa số đều cùng một kiểu mẫu cũng như màu sắc. Kiểu dáng chững chạc thanh lịch, màu sắc cũng nhã nhặn, khi mặc vào người càng toát lên dáng vẻ điềm đạm mà cao quý.
Tiếc là chiều cao của cả hai không giống nhau, cho nên khi mặc quần dài vào, ống quần vừa vặn ôm khít lấy phần trên mắt cá chân của cậu một chút.
Kỳ Họa Niên cúi đầu nhìn nhìn, chỉnh tới chỉnh lui thì vẫn thế, lát sau liền mặc kệ nó. Điều quan trọng khi mặc quần áo của anh, chính là dễ dàng ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên từng thớ vải mềm mịn này.
Mùi hoa ngọc lan tây ngọt dịu, khiến trái tim cậu đập liên hồi.
Khuôn mặt Kỳ Họa Niên bất giác nóng lên, toàn thân cơ hồ cũng dần nóng theo. Cậu nuốt nước bọt, không dám để những nghĩ suy vượt quá giới hạn trôi nổi trong tâm trí, bèn cúi đầu, hứng một hớp nước rửa mặt.
Nước lạnh buốt làm tinh thần tỉnh táo hẳn.
Kỳ Họa Niên rửa hai, ba lần rồi ngẩng đầu lên. Ngay lập tức bị một hình dáng ở sau lưng dọa đến điếng người. Với phản xạ nhiều năm qua, cậu chỉ cắn răng nhẫn nhịn, tay bám chặt vào thành bồn rửa mặt, mắt đăm đăm nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương.
Một cậu bé trạc tám tuổi cũng đang nhìn chằm chằm về phía cậu.
Khuôn mặt nhợt nhạt không có sức sống, toàn thân bất động.
Kỳ Họa Niên nhắm mắt lại, qua vài giây mới mở ra. Đúng như cậu nghĩ, chiếc bóng ẩn hiện đó đã biến mất rồi.
Nhiều năm qua nó vẫn thỉnh thoảng xuất hiện như thế, dù chẳng có mục đích gì rõ ràng. Nhưng cậu nghĩ mọi chuyện có lẽ không hề đơn giản, chiếc bóng của đứa trẻ, cơn đau tái phát, con mèo đen, thậm chí là Mục Sinh – vị bác sĩ cậu từng gặp trước cửa phòng ký túc xá của Vưu Hạ.
Mọi chuyện có vẻ trùng hợp, nhưng nếu ngẫm nghĩ thật kỹ càng thì sẽ nhận ra rằng, tất cả đều gắn chặt với một nơi.
Bệnh viện Thuần Ái.
Chỉ khi đặt chân đến nơi này, cơn đau của cậu mới bắt đầu tái phát thường xuyên hơn. Chỉ khi đặt chân đến nơi này, cậu mới nhìn thấy một con mèo đen quái dị, sau đó còn gặp cả một người nhưng không rõ có phải là người hay không?
Có lẽ tất cả không phải là ngẫu nhiên, mà giống như một mắc xích. Nhưng cậu không biết mình phải gỡ sợi mắc xích này như thế nào đây? Bằng cách nào? Đâu mới là nguồn cơn của câu chuyện? Rốt cuộc năm ấy, ai là người đã hiến giác mạc cho cậu? Và người đó liệu có liên quan gì đến những sự kiện kỳ dị mà cậu từng gặp hay không? Hay là có liên quan đến lời đồn trong bệnh viện Thuần Ái?
Cửa phòng vệ sinh hé mở, Kỳ Họa Niên mang một dáng vẻ thất thần bước ra. Cậu vốn đang nghĩ về chuyện chiếc bóng của đứa trẻ nên không để ý đến Vưu Hạ. Cho tới khi anh cất tiếng, cậu mới giật mình nhìn qua.
“Lần sau không cần mang quần áo đến cho tôi đâu. Ở đây tôi có đủ rồi.”
Kỳ Họa Niên chậm rãi đi về phía anh, ở khoảng cách gần thế này, anh vô tình ngửi thấy mùi hương của chính mình trên người cậu.
Cảm giác này lạ lẫm vô cùng.
Mùi hương của anh… trên người cậu ư?
Lúc ý nghĩ ấy nhảy ra trong đầu, toàn thân Vưu Hạ như bị điện giật. Anh mất tự nhiên lùi ra sau một chút, không ngờ chạm phải cửa phòng nên đành đứng yên bất động. Ngược lại, Kỳ Họa Niên ngày càng tiến gần hơn, chẳng bao lâu đã muốn vây lấy anh.
Cậu cúi thấp đầu, thở ra một hơi khí lành lạnh của màn mưa, trầm giọng nói: “Anh, anh biết rõ việc mang quần áo tới chỉ là cái cớ của em thôi mà. Mấy hôm nay anh không về, em thấy nhớ anh lắm đấy.”
Ngữ khí điềm đạm nhưng đầy vẻ mê hoặc, cứ vờn quanh vành tai của anh. Nhịp tim nhất thời bị lỗi, đập nhanh hơn bình thường. Qua một lúc lâu, bầu không khí vẫn chưa thể ổn định trở lại, anh miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn đối phương.
Thường ngày anh không giỏi ăn nói, chỉ là nói câu nào sẽ giết người ta câu đó. Song, khi nói chuyện với cậu thì khác hoàn toàn. Anh rõ ràng là một người không biết nói chuyện yêu đương.
Mấy lời kia đậm chất ve vãn, nhưng anh không biết phản ứng thế nào?
Nếu như là Vưu Kiện, gã sẽ phản ứng ra sao?
Chắc sẽ không cần nói gì thêm đâu, thay vào là hành động, đánh nhanh thắng nhanh chăng?
Mi tâm nhíu lại, Vưu Hạ hé miệng, cứng ngắc đáp: “Công việc của bác sĩ luôn bận rộn như vậy còn gì.”
Kỳ Họa Niên luôn rũ mắt quan sát từng biểu hiện của anh, mỉm cười hỏi: “Bận rộn đến mức không có một ngày nghỉ ngơi sao?”
“Ừ.”
“Anh không nên cuồng công việc như thế đâu, sẽ rất mệt.”
“Tôi quen rồi.”
— Anh quen rồi ư?
Mi mắt Kỳ Họa Niên khẽ buông xuống. Cậu vươn tay áp anh vào chính giữa, đằng sau là cánh cửa, trước mặt là cậu, anh không còn đường thoái lui. Khoảng cách cực kỳ gần gũi, chỉ cần cúi thấp thêm một chút nữa thôi, cả hai sẽ lập tức rơi vào tấm lưới của tình ái.
Cảm giác vô cùng quen thuộc, nhất thời khiến cho Vưu Hạ căng thẳng. Anh vẫn luôn cố gắng tách khỏi Kỳ Họa Niên, không muốn ở gần cậu quá lâu, vì nếu lơ đễnh không chú ý, cậu chắc chắn sẽ phản công.
Giống như bây giờ vậy.
Họa Niên mà anh quen biết, còn có thêm một mặt đáng sợ như thế nữa.
“Vậy thì…” Bất chợt, giọng nói trầm thấp của cậu cất lên bên tai, hơi thở lành lạnh phả vào da thịt, vừa từ tốn vừa đau lòng “… khi nào anh mới quen sống cùng với em?”
Đáy lòng như cuộn lên một cơn sóng ngầm.
Vưu Hạ thầm lặng siết chặt lòng bàn tay, khẽ cụp mắt, đầu hơi nghiêng sang một bên, hoàn toàn muốn thoát ra khỏi tình huống khó xử hiện tại. Song, Kỳ Họa Niên lại không chừa cho anh một đường lui nào, các đầu ngón tay thon gầy ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của anh.
Ánh mắt tủi thân như một chú chó bị bỏ rơi, bộc lộ rất rõ ngay trước mắt anh.
“Hạ, em nhớ anh. Ngày nào cũng chỉ có mỗi em quanh quẩn trong nhà, em thật sự rất cô đơn. Anh có biết em muốn nhắn tin cho anh đến mức nào hay không? Nhưng em lại sợ mình sẽ làm phiền anh, sợ anh còn bận rộn công việc. Sao anh phải tìm cách tránh né em như thế? Sống cùng với em là một điều rất khổ sở sao?”
Qua một hồi lâu, Vưu Hạ như đã lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, nhàn nhạt đáp: “Trừ khi tôi có thể nói ra bí mật của mình thì lúc đó chúng ta mới có thể sống cùng nhau một cách thoải mái được. Nhưng mà, tôi không thể nói ra bí mật ấy. Tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không thể nói ra được. Cho nên chỉ còn một cách là tránh né cậu, không ở gần cậu quá lâu.”
Kỳ Họa Niên không rõ ý tứ của anh, sắc mặt trở nên khó coi: “Em từng nói giữa chúng ta vẫn còn tồn tại bí mật, nhưng em tin em có thể chấp nhận được điều đó. Anh không tin em sao?”
“Không tin.” Vưu Hạ chưa suy nghĩ đến một giây đã trả lời.
“Tôi không dám tin bất cứ ai cả. Bí mật này rất khủng khiếp. Thật sự tôi cũng không biết bản thân đang làm gì nữa… Cậu cứ xuất hiện trong cuộc đời tôi, làm ra nhiều thứ kỳ quái, khiến tôi hoang mang và do dự. Tôi không hiểu vì sao mình lại đồng ý chuyện này, để bây giờ tôi cứ phải ở trong ký túc của bệnh viện. Nhưng tôi cũng không đành lòng để cậu đi thuê một nơi khác, nên cho cậu ở lại căn hộ của tôi, ở trong sự kiểm soát của tôi, mặc dù tôi không thường xuyên về đó nhưng cậu cũng sẽ không bỏ đi. Đúng không? Nhưng một khi cậu biết được mọi bí mật về tôi, cậu sẽ rời đi.”
Khi nói xong những lời này, một khoảng lặng im bỗng ùa đến.
Cả người Vưu Hạ thoáng run rẩy cũng bởi vì quá mức sửng sốt với bản thân.
Không, không thể nào!
Mình vừa nói cái gì thế? Mình… sao lại nói những lời đó chứ?
Không phải suốt mấy tháng qua mình đã gạt đi những cảm xúc mỏng manh này rồi sao? Có phải chỉ là nhất thời hỗn loạn mà nói năng không suy nghĩ hay không? Có phải chỉ là nhất thời muốn đối phương từ bỏ nên mới đem bí mật ra làm bức bình phong?
Nhưng nếu muốn đối phương từ bỏ thì vì sao lại nói không muốn cậu rời đi?
Điên thật rồi.
Vưu Hạ cúi mặt, thở gấp một hơi rồi bất ngờ vung tay muốn đẩy Kỳ Họa Niên ra chỗ khác. Không ngờ cậu lại đoán được động tác của anh, nhanh như cắt đã nắm lấy cổ tay đối phương ghim chặt lên cửa phòng.
Sức lực không hề nương tay chút nào.
Vưu Hạ lập tức ngẩng lên, gằn giọng hỏi: “Làm sao nữa?”
Ánh mắt Kỳ Họa Niên dường như đang hóa thành một sắc ảm đạm. Từng câu từng chữ anh vừa nói ban nãy, cậu nghe không sót một chút gì. Đến khi thấm thía được ý tứ của nó thì tâm can cũng muốn tê liệt hoàn toàn.
Vì sao cậu lại thấy đau lòng đến vậy?
Một người như anh ấy rõ ràng không cần phải hao tâm tổn sức vì cậu như thế. Nhưng rồi anh vẫn luôn quan tâm lo lắng cho cậu, dù là vô thức hay cố ý, thì đó cũng là một biểu hiện của tình cảm, đúng không?
Cậu không biết anh phải cật lực che giấu những điều này bao lâu rồi, có khó chịu lắm không, mệt mỏi lắm không, sao cứ phải giấu diếm trong lòng như vậy để làm gì chứ?
Đến khi cậu biết được, trái tim cũng như ngừng đập vậy.
“Em xin lỗi.”
Vì không nghĩ đối phương sẽ nói câu này, anh có chút ngẩn người.
“Em sẽ đợi đến khi anh có thể nói ra được bí mật của mình. Trong lúc đó, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh, không rời đi dù chỉ nửa bước. Hôm nay em đến chỉ vì em rất nhớ anh thôi.”
Lúc nói xong, cậu nhích tới một bước thật khẽ khàng, vòng tay ôm chặt lấy anh. Hai cơ thể nóng lạnh dán sát vào nhau không một kẽ hở. Từng mùi hương nhàn nhạt lan tỏa xung quanh, len lỏi vào nơi cánh mũi phập phồng cùng với lồng ngực thổn thức.
Vì nhớ nhung hơi ấm thân thuộc nơi cậu, Vưu Hạ cũng chầm chậm nhắm mắt lại, tham luyến đắm chìm trong đó.
“Niên…”
Ngay tức khắc, Kỳ Họa Niên nghiêng đầu qua, một làn môi mềm mại hướng tới, dịu dàng mút liếm, cuốn đi khả năng suy nghĩ và kháng cự của Vưu Hạ.
Trước khi thâm nhập si cuồng, cậu khàn giọng nói bên tai anh: “Đừng gọi tên em như thế… Nó sẽ khiến em… muốn hơn nữa.”
Giọng nói ưu thương ấy, sẽ khiến em khát khao tất cả mọi thứ của anh…
Một giây lúc anh nhìn thấy đôi đồng tử sáng ngời của cậu kề cận trước mặt mình, anh cũng biết rõ rằng bản thân đã không thể tránh né được nữa.
Ái tình này, quả nhiên rất giỏi thao túng cảm xúc của chúng ta.
—
Cơn mưa dần dần nhẹ hạt, đọng lại một màn sương lạnh buốt trong không khí.
Kỳ Họa Niên sóng vai Vưu Hạ đi xuống dưới tầng trệt, chuẩn bị đi sang phía phòng khám bệnh. Trên đường đi, cả hai không ai nói với nhau câu nào, nhưng trong bóng tối mờ mịt của hành lang, mười ngón tay vẫn thầm lặng đan chặt vào nhau.
Cho đến khi tia sáng bên ngoài khuôn viên bệnh viện chiếu vào, Vưu Hạ mới bình tĩnh thu tay về. Kỳ Họa Niên cúi nhìn bàn tay lạc lõng của mình, mi tâm thoáng nhíu lại, nhưng không còn thấy buồn phiền như trước nữa.
Cậu dừng lại, ngoảnh đầu nhìn anh, cười nói: “Bây giờ em phải về rồi. Anh nhớ ăn uống đầy đủ rồi hãy trực đó.”
Vưu Hạ không có quá nhiều cảm xúc, giống như người ban nãy ở trong phòng không phải là anh vậy.
Giọng điệu thờ ơ, sắc mặt càng lạnh nhạt: “Ừ, về mau đi. Không khéo lại cảm lạnh.”
Kỳ Họa Niên chớp chớp mắt, giương giương tự đắc nói: “Mới mưa chút xíu thôi, em không sa—hắt xì.”
Sau đó, nước mũi ròng ròng chảy xuống.
Kỳ Họa Niên nhanh chóng rút khăn tay ra lau đi rồi ngẩng đầu nhìn anh, cười khổ: “À… chắc hôm nay hơi lạnh hơn bình thường.”
Vưu Hạ không hề mỉm cười, ngược lại cau mày đến sợ: “Về uống một ly nước chanh ấm đi, giữ ấm cơ thể nữa. Tuần sau nhập học rồi còn để bệnh thì phải làm sao?”
“Em biết rồi.”
“Về đi, không tiễn nữa.”
“… Vâng, thế em đi trước nhé.”
Kỳ Họa Niên quay lưng đi về phía cổng lớn. Trên đường đi, vì mãi nghĩ ngợi mà cậu vô tình va phải một người đối diện. Lúc ngước mắt nhìn lên, cậu phát hiện đó là một người đàn ông trung niên, thần sắc ổn định, nhưng đôi mắt rất cổ quái.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu, càng ngày càng trừng lớn.
Giống như kinh ngạc, nhưng cũng giống như đang sợ hãi.
Mà chính cậu cũng bị đôi mắt của đối phương thu hút, nhìn một lúc thì bất giác phát đau, cảm giác y hệt những lúc gặp phải con mèo đen hoặc bóng dáng của đứa trẻ kia vậy.
“Xin lỗi bác.”
Kỳ Họa Niên che đi bầu mắt, lách người sang bên phải, muốn đi trước. Nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay dùng lực kéo cậu đứng lại.
Kỳ Họa Niên sửng sốt nhìn ông ấy: “Có chuyện gì—“
“Cậu là ai vậy?”
“Tôi? Tôi…”
Kỳ Họa Niên không hiểu mô tê gì cả. Người đàn ông trước mặt khiến cậu cảm thấy bất an, mặc dù trên người ông ấy khoác áo blouse, thẻ tên cũng để chức vị là Phó viện trưởng.
— Khoan đã, Phó viện trưởng luôn ư?
Ngụy Kỉ đến giờ vẫn còn siết chặt cổ tay của Kỳ Họa Niên không buông. Ông nhìn đăm đăm vào đôi mắt của cậu, hơi thở trở nên hỗn loạn.
Ánh mắt này, sao có thể giống đến vậy được?
Hết chương 85.
Trương Mỹ Hạnh ban ngày đi làm, tối về đã mệt đừ. Nhưng khi nhìn thấy con nhỏ chăm chỉ siêng năng như vậy, cô vừa vui vừa xót xa. Thiên Nga từ nhỏ đã có tính tự giác rất cao, tinh thần học tập không kém cạnh ai, thành tích trong lớp cũng xuất sắc. Ấy thế mà bây giờ phải ở nhà không được đi học như bao người khác, làm cho cô hơi chạnh lòng.
“Đợi mẹ thêm mấy ngày nữa rồi sẽ đưa con đến trường, nhé.” Trương Mỹ Hạnh ôm Thiên Nga trong ngực, vuốt ve mái tóc óng mượt của nó.
Thiên Nga thiêm thiếp ngủ, nghe thấy mẹ nói vậy liền vui vẻ gật gật đầu: “Dạ! Con muốn đi học lắm rồi, con muốn kết bạn nữa… Ở nhà thế này buồn lắm ạ.”
“Ừm, mẹ biết rồi. Con ngoan, ngủ đi, mẹ ru con ngủ nhé.”
Mới đó đã thêm một tuần trôi qua.
Buổi trưa hôm nay, Trương Mỹ Hạnh không cần phải đi làm. Cho nên cô tranh thủ thời gian nấu cho Thiên Nga một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng và chơi cùng với con bé. Lúc cô đang loay hoay dưới bếp thì ngoài cổng nhà có khách.
Nghe giọng nói ríu rít thích thú của Thiên Nga vọng từ ngoài vào, Trương Mỹ Hạnh không cần bước ra cũng biết là ai tới.
“Anh Niên, hôm qua em vừa chép xong hai bài thơ đó. Một lát anh chấm điểm cho em đi.”
Thiên Nga được Kỳ Họa Niên bế bổng trên tay, cả hai thong thả đi vào phòng khách. Cậu vươn tay nựng nựng hai cái bánh bao phúng phính của nó, cười bảo: “Lần này không được sai chính tả đâu nhé.”
Thiên Nga có vẻ tự đắc, nghển cằm lên đáp: “Vâng, em chắc chắn là không sai một chữ nào luôn, còn viết đẹp nữa cơ!”
“Rồi rồi, mau lấy vở ra cho anh xem.”
Sau khi trượt xuống khỏi người đối phương, con bé lập tức chạy ào vào phòng ngủ. Bên ngoài, Kỳ Họa Niên nghiêng người nhìn vào phía gian bếp, phát hiện bóng lưng bận rộn của Trương Mỹ Hạnh.
“Dì đang nấu món gì mà thơm thế?”
Cô tắt bếp, mỉm cười đáp: “Là bắp bò um sả, Thiên Nga nó thích lắm!”
Kỳ Họa Niên bước đến gần, ló đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nuốt nước bọt: “Ài, món ruột của con luôn này. Hóa ra con bé có khẩu vị giống con phết.”
Nghe vậy, Trương Mỹ Hạnh xoay người nhìn cậu, điềm đạm mời: “Thế con ở lại đây ăn trưa với nhà dì luôn đi.”
“Được ạ.” Lúc nói xong, bao tử của cậu thình lình réo rắt không ngừng.
Qua bữa cơm trưa, Thiên Nga nằm dài trên ván gỗ, hai tay chống cằm, cất giọng lảnh lót đọc làu làu một bài thơ nọ. Kỳ Họa Niên ngồi bên cạnh chấm điểm chính tả của con bé. Dạo gần đây vì chưa cần đến trường, cậu thường ghé sang nhà cũ để dạy học cho Thiên Nga. Con bé này đầu óc lanh lợi nhạy bén, dạy tới đâu tiếp thu ngay tới đó, chẳng phải nhọc sức gì cả.
Sau khi chấm xong cả hai bài thơ, Kỳ Họa Niên trả vở cho Thiên Nga, cưng chiều xoa tóc nó: “Lần này không sai một chữ nào luôn, giỏi quá ta!”
Thiên Nga kéo kéo cuốn vở về phía mình, cười lên khúc khích: “Hí hí, thật ra em có thiên thần hộ mệnh đó. Trước khi đưa cho anh chấm thì em đã được thiên thần ấy chỉ dẫn tận tình rồi cơ.”
“Thiên thần hộ mệnh á?” Kỳ Họa Niên nheo mắt nhìn đối phương “Bật mí cho anh được không?”
Thiên Nga chu chu miệng suy nghĩ cẩn thận: “Nhưng anh đừng giành lấy thiên thần của em nhớ.”
“Anh không giành đâu.” Kỳ Họa Niên cười rất đỗi nhẹ nhàng.
— Bởi vì anh có rồi mà.
Kể từ khi tiếp xúc gần gũi với Kỳ Họa Niên, Thiên Nga cảm giác được con người của cậu rất đáng tin, một lời nói ra như đinh đóng cột, không bao giờ nuốt lời cả. Hơn nữa, từng cử chỉ hành động của cậu cũng dịu dàng cực kỳ, giống hệt một người anh ruột mà con bé hằng mong ước.
Bây giờ thì nó thỏa được ước nguyện rồi, cho nên rất quý trọng Kỳ Họa Niên. Đôi lúc nó còn nảy sinh một chút ích kỷ, chẳng muốn nhường cậu cho bất kỳ ai khác.
“Thiên thần hộ mệnh của em là…” Thiên Nga nhích nhích người lại gần, thì thầm to nhỏ “… Là chị Lệ Linh đó! Chị ấy là bạn thân của anh mà đúng không?”
Đáp án “Lệ Linh” hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Kỳ Họa Niên. Cậu phì cười nhìn con bé đang cố tỏ ra thần thần bí bí, khẽ gật đầu: “Ừ, chị Lệ Linh là bạn của anh đó. Hóa ra hai người thân thiết với nhau vậy rồi cơ à?”
Thiên Nga đỏ mặt, chớp chớp mắt: “Anh đừng có ghen tị á nha! Chị Lệ Linh tốt bụng dễ thương lắm luôn ý! Mẹ em cũng thích chị lắm lắm luôn ý! Anh có thích chị ấy không?”
Kỳ Họa Niên nghiêng đầu ra chiều ngẫm nghĩ một hồi: “Ừm thì thích giống như em thích chị Linh vậy. Bạn bè mà, sao ghét được đúng không nè?”
Thích giống như mình thích ý hở?
Mấy lời này đi vào đầu Thiên Nga, làm nó phân tích mất mấy phút. Cuối cùng nó phát hiện có điểm gì đó không đúng, bèn ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Kỳ Họa Niên, hỏi:
“Ơ, thế anh với chị Linh không phải cặp bồ ạ?”
“Cặp bồ?” Kỳ Họa Niên sửng sốt, sau đó cười khổ “Em nghe ai nói cụm từ ‘cặp bồ’ vậy hả?”
Thiên Nga tròn mắt ngây thơ đáp: “Bạn bè của em nói ý, hồi dưới quê mấy bạn ý nói suốt cơ.”
Nụ cười trên môi Kỳ Họa Niên hơi cứng lại. Cậu im lặng nhìn chằm chằm đối phương, không khỏi thở dài thành tiếng.
— Trẻ con bây giờ lớn nhanh quá nhỉ?
Giữa bầu không khí thinh lặng, Trương Mỹ Hạnh từ ngoài sân đi vào, trong tay cô mang theo một tấm drap giường đã được phơi khô. Cô đi lại gần, nhẹ gõ lên trán Thiên Nga một cái rồi gằn giọng bảo:
“Con nói linh tinh gì đấy? Mẹ dặn bao nhiêu lần rồi hả?”
Thiên Nga xoa xoa trán, ấm ức bĩu môi: “Đâu có đâu… Con, con tò mò thôi mà.”
“Trẻ con không cần tò mò mấy chuyện này đâu, biết chưa?”
“Con biết ùi…(Con biết rồi…).”
Kỳ Họa Niên liếc mắt nhìn Trương Mỹ Hạnh, cười đến gượng gạo. Sau đó cậu quay sang nói nhỏ với Thiên Nga, giọng điệu đứng đắn chân thành: “Thế này, anh với chị Linh chỉ là bạn bè bình thường thôi, không phải như suy nghĩ của em đâu. Nhớ chưa?”
Thiên Nga vẫn còn sợ mẹ mắng, bèn dán sát vào người cậu, nói nhỏ xíu: “Dạ, em nhớ rồi. Vậy anh thích người khác đúng không?”
Kỳ Họa Niên vuốt ve đuôi tóc của con bé, cười đáp: “Ừ, anh thích người khác.”
Quả cầu tò mò trong lòng Thiên Nga ngày càng căng phồng lên, nó ngước mắt nhìn cậu, hỏi tiếp: “Hôm nay là cuối tuần, chắc tối nay anh đi chơi với người đó đúng hôn?”
Thú thật thì vẻ mặt lanh lợi của con bé làm cho Kỳ Họa Niên nhịn cười không được.
“Nhóc con, em biết nhiều quá rồi đấy!”
Nhưng mà sự thật tàn nhẫn hơn em nghĩ nhiều lắm, Thiên Nga à!
—
Sự thật là… liên tiếp nhiều ngày rồi, Vưu Hạ không hề trở về căn hộ mà mình thuê. Giống với lời nói trước đó của mình, anh quyết định sẽ ở lại bệnh viện thay vì phải gặp mặt Kỳ Họa Niên trong một không gian nhỏ bé như vậy.
Mặc dù căn hộ rộng hơn bốn mươi mét vuông, rõ ràng không nhỏ bé chút nào, nhưng khi ở cùng với cậu, đối mặt với cậu, anh mơ hồ cảm giác không gian xung quanh như đang bị thu hẹp lại vậy đó.
Vì thế, để không phải rơi vào tình huống khó xử, cách tốt nhất là không về đó nữa.
Cơ mà nếu đã thế này, tại sao khi ấy mình còn đồng ý cho cậu ta sống cùng làm gì cơ chứ?
Lẽ nào chỉ vì nghe thấy căn nhà kia được cho thuê, đồng nghĩa với việc cậu không còn nơi nào để đi cho nên mới nảy sinh lòng thương cảm?
Lòng thương cảm, nghe mà không thấy buồn cười sao?
Trước đến giờ mình có từng phải đắn đo do dự vì một người dưng như vậy đâu chứ?
Có phải trông mình bây giờ rất khôi hài hay không?
Tự hồ đồ quyết định, tự chịu đựng khổ sở.
Vưu Hạ ngửa cổ thở dài một tiếng. Dẫu sao ngủ ở ký túc xá bệnh viện cũng không thể thoải mái bằng ở nhà được, nhưng mà đành chịu thôi.
Ráng thêm một ít thời gian nữa, đợi khi đối phương chán nản rồi sẽ tự giác cuốn gói đi khỏi.
Có điều, đối với một kẻ lì lợm như Kỳ Họa Niên, liệu đến bao giờ mới gọi là chán nản? Rõ ràng mỗi ngày cậu ta đều nhiệt tình khiến mình rung động, nhiệt tình như thể ngày mai mình sẽ lập tức gật đầu đồng ý lời tỏ tình kia vậy.
Nhưng rồi mọi thứ vẫn không hề thay đổi, có chăng là nhịp trái tim đôi lúc sẽ vô cớ bị lỗi và rồi lại trở về bình thường mà thôi.
Lúc nhìn qua di động, khung tin nhắn riêng tư hiển thị vài dòng tin của mấy bữa trước, đều là tin nhắn đến từ Kỳ Họa Niên. Suốt một tuần, cậu chỉ hỏi đúng một câu ‘hôm nay anh có trực không?’, lặp đi lặp lại tới ngày thứ năm thì không nhắn nữa.
Có lẽ tự biết được sau tám giờ mà không thấy anh về, tức là anh không về.
Trước đó còn bám riết các kiểu, trái lại cả ngày hôm nay người kia khá im lặng, không nhắn tin phiền nhiễu, thật sự có hơi khác thường. Nhưng thế cũng tốt, nhắn mãi một câu thì làm sao anh có thể ngừng suy nghĩ về chuyện này được chứ?
Vưu Hạ mân mê điện thoại trong lòng bàn tay, nhiệt độ ấm áp thấm vào da thịt, khiến anh thấy thoải mái. Lướt lên lướt xuống những dòng tin nhắn giống nhau đến chán chê, anh chợt thoát ra màn hình chính, định mở một bản nhạc.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa phòng có người gõ lên ba tiếng.
Vưu Hạ đặt di động xuống, ngồi thẳng dậy, nói: “Vào đi.”
Người bước vào không ngoài dự đoán, là Tưởng Thiên Điểu. Công việc hiện tại đã xong xuôi, cô mặc một chiếc áo màu kem bên trong, bên ngoài còn khoác áo blouse, đôi giày đế bằng nhẹ nhàng giẫm trên nền nhà.
“Hôm nay cậu lại không về hả?” Tưởng Thiên Điểu ung dung ngồi xuống ghế sa-lon gần đó.
Vưu Hạ liếc mắt nhìn thoáng qua đối phương, không mặn không nhạt đáp: “Như bình thường thôi. Nay chị trực đúng không?”
Dường như vô tình nhắc đến vết thương lòng, sắc mặt Tưởng Thiên Điểu méo xệch đi, cô nghiêng người ảo não nói: “Tối nay có bộ phim kia hay lắm luôn, nhưng tôi mắc trực rồi nên không có đi được. Tức ghê á trời ơi! Lúc nào có hẹn là y như rằng trùng với lịch trực.”
“Có hẹn?” Vưu Hạ để ý trọng tâm khá tốt, khóe môi cong lên “Chị hẹn hò với ai rồi à?”
“Ờ ừm…có gọi là hẹn hò không nhỉ? Bọn tôi chỉ là tình cờ gặp nhau trong một tình huống rất hỡi ơi, sau đó nói chuyện thấy hợp nên quyết định hm… quyết định cho đối phương cơ hội tìm hiểu.”
Nhiều năm rồi, Tưởng Thiên Điểu vẫn luôn tìm kiếm một người thật sự phù hợp với mình. Một người biết trân trọng con người và tình cảm của cô, một người có thể cho cô bờ vai nương tựa mỗi khi có áp lực, một người… sẽ vì cô mà hy sinh tất cả. Có lẽ cô đã yêu cầu đối tượng trong lòng mình quá cao, nhưng mà cô nghĩ rằng, một khi yêu nhau thật lòng rồi thì bấy nhiêu thứ đó chẳng là gì cả.
Một khi yêu nhau thật lòng rồi sẽ chấp nhận sống chết cùng nhau.
Vưu Hạ thầm lặng quan sát sắc mặt của Tưởng Thiên Điểu, hồi sau chợt hỏi: “Người ấy như thế nào?”
Tưởng Thiên Điểu thu lại tâm tư trong lòng, mỉm cười nói: “Anh ấy là cảnh sát hình sự, tính tình cương trực, nghiêm khắc, có chút khô khan và quy tắc nữa. Nhưng lúc nói chuyện, tôi cảm giác anh ấy cũng rất cố gắng để làm bầu không khí hòa hợp hơn ý. Cũng gọi là có lòng mà ha?”
Vưu Hạ không hiểu mấy chuyện tình cảm, bèn nói bừa: “Ừ, chắc là có lòng đó.”
Tưởng Thiên Điểu mất hứng, sầm mặt bảo: “Nói chuyện yêu đương với cậu chán ghê luôn.”
“Chị đâu cần nói với tôi.”
“Không phải cậu hỏi tôi trước hả?”
“Tôi có bảo chị phải trả lời đâu.”
“…”
Gò má của Tưởng Thiên Điểu nóng bừng, không rõ vì ngượng nghịu hay tức giận. Lát sau, cô đứng phắt dậy, hậm hực liếc Vưu Hạ như muốn đục một lỗ thật to trên mặt anh. Lúc định xoay người ra khỏi phòng, cô nghe thấy anh chen ngang một câu không đầu không đuôi.
“Chị có muốn đi hẹn hò không?”
Tưởng Thiên Điểu khựng lại, ngoảnh đầu ngẩn người nhìn anh: “Gì, gì cơ?”
“Tôi hỏi chị có muốn đi hẹn hò không?”
Mặc dù trong đầu còn mơ hồ chưa hiểu, nhưng cô vẫn nhanh chóng gật đầu như giã tỏi: “Muốn, muốn chứ sao không? Cơ mà cậu hỏi làm gì?”
Vưu Hạ ngồi ở bàn làm việc, lưng dựa ra sau ghế, một tay tì trên gò má, chẳng biết đang tính toán điều gì, khẽ khàng đáp: “Đổi ca trực đi. Hôm nay tôi trực thay chị cho.”
Có vô số lần Tưởng Thiên Điểu tự hỏi bản thân: Vì sao lại kết bạn với một kẻ quái dị như Vưu Hạ làm gì?
Sau vô số lần tìm đáp án, cuối cùng cô đành giơ cờ trắng đầu hàng, thầm nhủ: Thôi kệ, quái dị thì quái dị, nhưng cậu ta cũng có lúc “dùng” được.
Tuy vậy, cô chưa bao giờ ủng hộ thái độ cuồng công việc của anh, vì nếu chỉ có làm mà không có chơi thì rõ ràng là uổng phí cả cuộc đời này rồi.
Đúng giờ hẹn, Tưởng Thiên Điểu trang điểm và thay quần áo, đón xe đến rạp chiếu phim. Đổi lại, Vưu Hạ vẫn tỏ ra nhàn hạ cực kỳ, đứng dậy sắp xếp gọn gàng bệnh án trên bàn rồi chuẩn bị vào ca trực của mình.
Khi vừa cài xong chiếc bút trên túi áo, cửa phòng không hiểu sao lại lạch cạch mấy tiếng rồi thình lình bật mở. Trong đầu anh nghĩ đến Tưởng Thiên Điểu, nhưng giờ này hẳn là cô đã lên đường đi theo tiếng gọi con tim rồi, sao còn nán lại đây được nữa?
Ngẩng mặt lên, Vưu Hạ nheo mắt cảnh giác, mở miệng định hỏi thì nhìn thấy một bóng dáng không được chỉn chu cho lắm đứng sau cánh cửa.
Kỳ Họa Niên toàn thân ướt như chuột lột đang ôm trong ngực một túi vải màu đen, nước mưa thi nhau trượt xuống từ đường kẻ tóc tới cần cổ, khiến cho khuôn mặt của cậu toát ra một làn khí lạnh lẽo. Cậu kìm nén không run cầm cập trước mặt anh, gượng gạo mỉm cười hỏi:
“Anh sắp trực rồi hả?”
Vưu Hạ nhìn đối phương không chớp mắt. Đường nhìn như cái bàn ủi, là một đường từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, lát sau hơi chau mày hỏi: “Mưa lớn như vậy mà đến làm gì?”
Kỳ Họa Niên giữ nguyên nụ cười, đáp: “Em mang quần áo đến cho anh. Mấy hôm rồi anh đâu có về căn hộ, cũng không biết anh lấy đâu ra đồ để thay nữa.”
“Đi giữa đường rồi mới đổ mưa hay sao?”
“Không có. Em mặc áo mưa chạy đi luôn đó.”
“Sao không gọi tắc xi?”
“Đắt lắm! Em chạy xe đạp cũng quen rồi.”
“…” Quên mất, thằng chó con này tiêu xài rất tiết kiệm!
Thật ra lúc nhìn thấy Kỳ Họa Niên xuất hiện, anh mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa nặng hạt. Cửa kính trong phòng đều là loại cách âm rất tốt, hơn nữa anh tập trung làm việc quá nên không còn để tâm vào thứ gì khác.
Không ngờ bây giờ lại nhìn thấy một con chuột ngốc nghếch dầm mưa chạy đến đây chỉ vì muốn mang quần áo mới cho mình.
Mà khoan đã, quần áo nằm trong phòng ngủ của mình, sao cậu ta lấy được?
Không lẽ—
Sắc mặt Vưu Hạ tức thì tối sầm xuống, anh gạn hỏi: “Sao cậu lấy quần áo cho tôi được vậy?”
Kỳ Họa Niên ngước mắt nhìn anh, cậu nhận ra được thái độ đối phương thay đổi nhưng chưa rõ là vì sao, bèn thành thật nói: “Em thấy có vài bộ phơi bên ngoài nên mang vào ủi thẳng thớm rồi đem tới cho anh thôi. Có gì sao ạ?”
Nỗi nghi hoặc trong lòng anh phút chốc tan biến. Anh nhìn cậu, im lặng giây lát: “Thật sao?”
“Thật mà.” Kỳ Họa Niên nói xong thì bỗng nghĩ ra gì đó, liền cười bảo “À, em không vào phòng ngủ của anh đâu. Đừng lo!”
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi cậu, giữa cái lạnh rét buốt nhưng không hề than vãn câu gì, làm lòng anh thấy hơi xót xa. Mặc dù ban nãy khi nghĩ tới chuyện cậu mò vào phòng ngủ của mình, anh có chút tức giận, nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi.
Họa Niên là người biết giữ lời, rặt một thằng chó con ngoan ngoãn vậy.
Sao mình phải lo lắng linh tinh chứ?
Nghĩ vậy, Vưu Hạ liền thả lỏng tinh thần, xoay người rút ra vài tờ khăn giấy rồi đưa tới trước mặt đối phương. Kỳ Họa Niên liếc nhìn khăn giấy khô trong tay anh, ngập ngừng vài giây mới nhận lấy.
“Cảm ơn anh.”
Nước mưa lạnh thấm vào cơ thể rất nhanh, chóp mũi của cậu đã đỏ ửng lên như tuần lộc. Tuy cậu luôn cố tỏ ra thân thể của mình không có vấn đề gì, nhưng hắt hơi lại là một chuyện không cách nào che giấu được.
Đồng hồ nhích đúng ba phút, cậu đã hắt xì tận ba cái.
Mặt Vưu Hạ trở về dáng vẻ khó coi như ban đầu. Anh nhíu mày, muốn thả sức đánh đối phương một trận cho tỉnh táo, nhưng rồi chỉ thờ ơ nói: “Thay đồ của tôi vào đi.”
Kỳ Họa Niên đang lau nước mũi thì sững người, ngẩng lên nhìn anh: “Sao ạ?”
“Thay đồ đi, cậu định mặc bộ quần áo ướt nhẹp này mà về à?”
“Nhưng mà…” Kỳ Họa Niên có hơi do dự, ánh mắt liếc nhìn túi vải trên ghế sa-lon, thấp giọng nói “Đây là đồ của anh mà, không phải anh không thích người khác mặc chung sao?”
Vưu Hạ không ngờ cậu còn nhớ rõ đến vậy, thoáng sửng sốt nhìn một cái. Sau đó anh nghiêng đầu, tỏ ra hời hợt khoát tay: “Tôi không mặc nữa là được. Cậu mau vào thay đi, mặc đồ ướt sẽ dễ bị cảm.”
Giọng điệu tuy hờ hững nhưng vì sao cậu vẫn nghe ra một chút lo lắng trong đó nhỉ?
Kỳ Họa Niên cúi mặt, thầm cười một tiếng rồi ngoan ngoãn đem túi vải vào phòng vệ sinh bên cạnh. Quần áo của Vưu Hạ đa số đều cùng một kiểu mẫu cũng như màu sắc. Kiểu dáng chững chạc thanh lịch, màu sắc cũng nhã nhặn, khi mặc vào người càng toát lên dáng vẻ điềm đạm mà cao quý.
Tiếc là chiều cao của cả hai không giống nhau, cho nên khi mặc quần dài vào, ống quần vừa vặn ôm khít lấy phần trên mắt cá chân của cậu một chút.
Kỳ Họa Niên cúi đầu nhìn nhìn, chỉnh tới chỉnh lui thì vẫn thế, lát sau liền mặc kệ nó. Điều quan trọng khi mặc quần áo của anh, chính là dễ dàng ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên từng thớ vải mềm mịn này.
Mùi hoa ngọc lan tây ngọt dịu, khiến trái tim cậu đập liên hồi.
Khuôn mặt Kỳ Họa Niên bất giác nóng lên, toàn thân cơ hồ cũng dần nóng theo. Cậu nuốt nước bọt, không dám để những nghĩ suy vượt quá giới hạn trôi nổi trong tâm trí, bèn cúi đầu, hứng một hớp nước rửa mặt.
Nước lạnh buốt làm tinh thần tỉnh táo hẳn.
Kỳ Họa Niên rửa hai, ba lần rồi ngẩng đầu lên. Ngay lập tức bị một hình dáng ở sau lưng dọa đến điếng người. Với phản xạ nhiều năm qua, cậu chỉ cắn răng nhẫn nhịn, tay bám chặt vào thành bồn rửa mặt, mắt đăm đăm nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương.
Một cậu bé trạc tám tuổi cũng đang nhìn chằm chằm về phía cậu.
Khuôn mặt nhợt nhạt không có sức sống, toàn thân bất động.
Kỳ Họa Niên nhắm mắt lại, qua vài giây mới mở ra. Đúng như cậu nghĩ, chiếc bóng ẩn hiện đó đã biến mất rồi.
Nhiều năm qua nó vẫn thỉnh thoảng xuất hiện như thế, dù chẳng có mục đích gì rõ ràng. Nhưng cậu nghĩ mọi chuyện có lẽ không hề đơn giản, chiếc bóng của đứa trẻ, cơn đau tái phát, con mèo đen, thậm chí là Mục Sinh – vị bác sĩ cậu từng gặp trước cửa phòng ký túc xá của Vưu Hạ.
Mọi chuyện có vẻ trùng hợp, nhưng nếu ngẫm nghĩ thật kỹ càng thì sẽ nhận ra rằng, tất cả đều gắn chặt với một nơi.
Bệnh viện Thuần Ái.
Chỉ khi đặt chân đến nơi này, cơn đau của cậu mới bắt đầu tái phát thường xuyên hơn. Chỉ khi đặt chân đến nơi này, cậu mới nhìn thấy một con mèo đen quái dị, sau đó còn gặp cả một người nhưng không rõ có phải là người hay không?
Có lẽ tất cả không phải là ngẫu nhiên, mà giống như một mắc xích. Nhưng cậu không biết mình phải gỡ sợi mắc xích này như thế nào đây? Bằng cách nào? Đâu mới là nguồn cơn của câu chuyện? Rốt cuộc năm ấy, ai là người đã hiến giác mạc cho cậu? Và người đó liệu có liên quan gì đến những sự kiện kỳ dị mà cậu từng gặp hay không? Hay là có liên quan đến lời đồn trong bệnh viện Thuần Ái?
Cửa phòng vệ sinh hé mở, Kỳ Họa Niên mang một dáng vẻ thất thần bước ra. Cậu vốn đang nghĩ về chuyện chiếc bóng của đứa trẻ nên không để ý đến Vưu Hạ. Cho tới khi anh cất tiếng, cậu mới giật mình nhìn qua.
“Lần sau không cần mang quần áo đến cho tôi đâu. Ở đây tôi có đủ rồi.”
Kỳ Họa Niên chậm rãi đi về phía anh, ở khoảng cách gần thế này, anh vô tình ngửi thấy mùi hương của chính mình trên người cậu.
Cảm giác này lạ lẫm vô cùng.
Mùi hương của anh… trên người cậu ư?
Lúc ý nghĩ ấy nhảy ra trong đầu, toàn thân Vưu Hạ như bị điện giật. Anh mất tự nhiên lùi ra sau một chút, không ngờ chạm phải cửa phòng nên đành đứng yên bất động. Ngược lại, Kỳ Họa Niên ngày càng tiến gần hơn, chẳng bao lâu đã muốn vây lấy anh.
Cậu cúi thấp đầu, thở ra một hơi khí lành lạnh của màn mưa, trầm giọng nói: “Anh, anh biết rõ việc mang quần áo tới chỉ là cái cớ của em thôi mà. Mấy hôm nay anh không về, em thấy nhớ anh lắm đấy.”
Ngữ khí điềm đạm nhưng đầy vẻ mê hoặc, cứ vờn quanh vành tai của anh. Nhịp tim nhất thời bị lỗi, đập nhanh hơn bình thường. Qua một lúc lâu, bầu không khí vẫn chưa thể ổn định trở lại, anh miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn đối phương.
Thường ngày anh không giỏi ăn nói, chỉ là nói câu nào sẽ giết người ta câu đó. Song, khi nói chuyện với cậu thì khác hoàn toàn. Anh rõ ràng là một người không biết nói chuyện yêu đương.
Mấy lời kia đậm chất ve vãn, nhưng anh không biết phản ứng thế nào?
Nếu như là Vưu Kiện, gã sẽ phản ứng ra sao?
Chắc sẽ không cần nói gì thêm đâu, thay vào là hành động, đánh nhanh thắng nhanh chăng?
Mi tâm nhíu lại, Vưu Hạ hé miệng, cứng ngắc đáp: “Công việc của bác sĩ luôn bận rộn như vậy còn gì.”
Kỳ Họa Niên luôn rũ mắt quan sát từng biểu hiện của anh, mỉm cười hỏi: “Bận rộn đến mức không có một ngày nghỉ ngơi sao?”
“Ừ.”
“Anh không nên cuồng công việc như thế đâu, sẽ rất mệt.”
“Tôi quen rồi.”
— Anh quen rồi ư?
Mi mắt Kỳ Họa Niên khẽ buông xuống. Cậu vươn tay áp anh vào chính giữa, đằng sau là cánh cửa, trước mặt là cậu, anh không còn đường thoái lui. Khoảng cách cực kỳ gần gũi, chỉ cần cúi thấp thêm một chút nữa thôi, cả hai sẽ lập tức rơi vào tấm lưới của tình ái.
Cảm giác vô cùng quen thuộc, nhất thời khiến cho Vưu Hạ căng thẳng. Anh vẫn luôn cố gắng tách khỏi Kỳ Họa Niên, không muốn ở gần cậu quá lâu, vì nếu lơ đễnh không chú ý, cậu chắc chắn sẽ phản công.
Giống như bây giờ vậy.
Họa Niên mà anh quen biết, còn có thêm một mặt đáng sợ như thế nữa.
“Vậy thì…” Bất chợt, giọng nói trầm thấp của cậu cất lên bên tai, hơi thở lành lạnh phả vào da thịt, vừa từ tốn vừa đau lòng “… khi nào anh mới quen sống cùng với em?”
Đáy lòng như cuộn lên một cơn sóng ngầm.
Vưu Hạ thầm lặng siết chặt lòng bàn tay, khẽ cụp mắt, đầu hơi nghiêng sang một bên, hoàn toàn muốn thoát ra khỏi tình huống khó xử hiện tại. Song, Kỳ Họa Niên lại không chừa cho anh một đường lui nào, các đầu ngón tay thon gầy ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của anh.
Ánh mắt tủi thân như một chú chó bị bỏ rơi, bộc lộ rất rõ ngay trước mắt anh.
“Hạ, em nhớ anh. Ngày nào cũng chỉ có mỗi em quanh quẩn trong nhà, em thật sự rất cô đơn. Anh có biết em muốn nhắn tin cho anh đến mức nào hay không? Nhưng em lại sợ mình sẽ làm phiền anh, sợ anh còn bận rộn công việc. Sao anh phải tìm cách tránh né em như thế? Sống cùng với em là một điều rất khổ sở sao?”
Qua một hồi lâu, Vưu Hạ như đã lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, nhàn nhạt đáp: “Trừ khi tôi có thể nói ra bí mật của mình thì lúc đó chúng ta mới có thể sống cùng nhau một cách thoải mái được. Nhưng mà, tôi không thể nói ra bí mật ấy. Tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không thể nói ra được. Cho nên chỉ còn một cách là tránh né cậu, không ở gần cậu quá lâu.”
Kỳ Họa Niên không rõ ý tứ của anh, sắc mặt trở nên khó coi: “Em từng nói giữa chúng ta vẫn còn tồn tại bí mật, nhưng em tin em có thể chấp nhận được điều đó. Anh không tin em sao?”
“Không tin.” Vưu Hạ chưa suy nghĩ đến một giây đã trả lời.
“Tôi không dám tin bất cứ ai cả. Bí mật này rất khủng khiếp. Thật sự tôi cũng không biết bản thân đang làm gì nữa… Cậu cứ xuất hiện trong cuộc đời tôi, làm ra nhiều thứ kỳ quái, khiến tôi hoang mang và do dự. Tôi không hiểu vì sao mình lại đồng ý chuyện này, để bây giờ tôi cứ phải ở trong ký túc của bệnh viện. Nhưng tôi cũng không đành lòng để cậu đi thuê một nơi khác, nên cho cậu ở lại căn hộ của tôi, ở trong sự kiểm soát của tôi, mặc dù tôi không thường xuyên về đó nhưng cậu cũng sẽ không bỏ đi. Đúng không? Nhưng một khi cậu biết được mọi bí mật về tôi, cậu sẽ rời đi.”
Khi nói xong những lời này, một khoảng lặng im bỗng ùa đến.
Cả người Vưu Hạ thoáng run rẩy cũng bởi vì quá mức sửng sốt với bản thân.
Không, không thể nào!
Mình vừa nói cái gì thế? Mình… sao lại nói những lời đó chứ?
Không phải suốt mấy tháng qua mình đã gạt đi những cảm xúc mỏng manh này rồi sao? Có phải chỉ là nhất thời hỗn loạn mà nói năng không suy nghĩ hay không? Có phải chỉ là nhất thời muốn đối phương từ bỏ nên mới đem bí mật ra làm bức bình phong?
Nhưng nếu muốn đối phương từ bỏ thì vì sao lại nói không muốn cậu rời đi?
Điên thật rồi.
Vưu Hạ cúi mặt, thở gấp một hơi rồi bất ngờ vung tay muốn đẩy Kỳ Họa Niên ra chỗ khác. Không ngờ cậu lại đoán được động tác của anh, nhanh như cắt đã nắm lấy cổ tay đối phương ghim chặt lên cửa phòng.
Sức lực không hề nương tay chút nào.
Vưu Hạ lập tức ngẩng lên, gằn giọng hỏi: “Làm sao nữa?”
Ánh mắt Kỳ Họa Niên dường như đang hóa thành một sắc ảm đạm. Từng câu từng chữ anh vừa nói ban nãy, cậu nghe không sót một chút gì. Đến khi thấm thía được ý tứ của nó thì tâm can cũng muốn tê liệt hoàn toàn.
Vì sao cậu lại thấy đau lòng đến vậy?
Một người như anh ấy rõ ràng không cần phải hao tâm tổn sức vì cậu như thế. Nhưng rồi anh vẫn luôn quan tâm lo lắng cho cậu, dù là vô thức hay cố ý, thì đó cũng là một biểu hiện của tình cảm, đúng không?
Cậu không biết anh phải cật lực che giấu những điều này bao lâu rồi, có khó chịu lắm không, mệt mỏi lắm không, sao cứ phải giấu diếm trong lòng như vậy để làm gì chứ?
Đến khi cậu biết được, trái tim cũng như ngừng đập vậy.
“Em xin lỗi.”
Vì không nghĩ đối phương sẽ nói câu này, anh có chút ngẩn người.
“Em sẽ đợi đến khi anh có thể nói ra được bí mật của mình. Trong lúc đó, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh, không rời đi dù chỉ nửa bước. Hôm nay em đến chỉ vì em rất nhớ anh thôi.”
Lúc nói xong, cậu nhích tới một bước thật khẽ khàng, vòng tay ôm chặt lấy anh. Hai cơ thể nóng lạnh dán sát vào nhau không một kẽ hở. Từng mùi hương nhàn nhạt lan tỏa xung quanh, len lỏi vào nơi cánh mũi phập phồng cùng với lồng ngực thổn thức.
Vì nhớ nhung hơi ấm thân thuộc nơi cậu, Vưu Hạ cũng chầm chậm nhắm mắt lại, tham luyến đắm chìm trong đó.
“Niên…”
Ngay tức khắc, Kỳ Họa Niên nghiêng đầu qua, một làn môi mềm mại hướng tới, dịu dàng mút liếm, cuốn đi khả năng suy nghĩ và kháng cự của Vưu Hạ.
Trước khi thâm nhập si cuồng, cậu khàn giọng nói bên tai anh: “Đừng gọi tên em như thế… Nó sẽ khiến em… muốn hơn nữa.”
Giọng nói ưu thương ấy, sẽ khiến em khát khao tất cả mọi thứ của anh…
Một giây lúc anh nhìn thấy đôi đồng tử sáng ngời của cậu kề cận trước mặt mình, anh cũng biết rõ rằng bản thân đã không thể tránh né được nữa.
Ái tình này, quả nhiên rất giỏi thao túng cảm xúc của chúng ta.
—
Cơn mưa dần dần nhẹ hạt, đọng lại một màn sương lạnh buốt trong không khí.
Kỳ Họa Niên sóng vai Vưu Hạ đi xuống dưới tầng trệt, chuẩn bị đi sang phía phòng khám bệnh. Trên đường đi, cả hai không ai nói với nhau câu nào, nhưng trong bóng tối mờ mịt của hành lang, mười ngón tay vẫn thầm lặng đan chặt vào nhau.
Cho đến khi tia sáng bên ngoài khuôn viên bệnh viện chiếu vào, Vưu Hạ mới bình tĩnh thu tay về. Kỳ Họa Niên cúi nhìn bàn tay lạc lõng của mình, mi tâm thoáng nhíu lại, nhưng không còn thấy buồn phiền như trước nữa.
Cậu dừng lại, ngoảnh đầu nhìn anh, cười nói: “Bây giờ em phải về rồi. Anh nhớ ăn uống đầy đủ rồi hãy trực đó.”
Vưu Hạ không có quá nhiều cảm xúc, giống như người ban nãy ở trong phòng không phải là anh vậy.
Giọng điệu thờ ơ, sắc mặt càng lạnh nhạt: “Ừ, về mau đi. Không khéo lại cảm lạnh.”
Kỳ Họa Niên chớp chớp mắt, giương giương tự đắc nói: “Mới mưa chút xíu thôi, em không sa—hắt xì.”
Sau đó, nước mũi ròng ròng chảy xuống.
Kỳ Họa Niên nhanh chóng rút khăn tay ra lau đi rồi ngẩng đầu nhìn anh, cười khổ: “À… chắc hôm nay hơi lạnh hơn bình thường.”
Vưu Hạ không hề mỉm cười, ngược lại cau mày đến sợ: “Về uống một ly nước chanh ấm đi, giữ ấm cơ thể nữa. Tuần sau nhập học rồi còn để bệnh thì phải làm sao?”
“Em biết rồi.”
“Về đi, không tiễn nữa.”
“… Vâng, thế em đi trước nhé.”
Kỳ Họa Niên quay lưng đi về phía cổng lớn. Trên đường đi, vì mãi nghĩ ngợi mà cậu vô tình va phải một người đối diện. Lúc ngước mắt nhìn lên, cậu phát hiện đó là một người đàn ông trung niên, thần sắc ổn định, nhưng đôi mắt rất cổ quái.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu, càng ngày càng trừng lớn.
Giống như kinh ngạc, nhưng cũng giống như đang sợ hãi.
Mà chính cậu cũng bị đôi mắt của đối phương thu hút, nhìn một lúc thì bất giác phát đau, cảm giác y hệt những lúc gặp phải con mèo đen hoặc bóng dáng của đứa trẻ kia vậy.
“Xin lỗi bác.”
Kỳ Họa Niên che đi bầu mắt, lách người sang bên phải, muốn đi trước. Nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay dùng lực kéo cậu đứng lại.
Kỳ Họa Niên sửng sốt nhìn ông ấy: “Có chuyện gì—“
“Cậu là ai vậy?”
“Tôi? Tôi…”
Kỳ Họa Niên không hiểu mô tê gì cả. Người đàn ông trước mặt khiến cậu cảm thấy bất an, mặc dù trên người ông ấy khoác áo blouse, thẻ tên cũng để chức vị là Phó viện trưởng.
— Khoan đã, Phó viện trưởng luôn ư?
Ngụy Kỉ đến giờ vẫn còn siết chặt cổ tay của Kỳ Họa Niên không buông. Ông nhìn đăm đăm vào đôi mắt của cậu, hơi thở trở nên hỗn loạn.
Ánh mắt này, sao có thể giống đến vậy được?
Hết chương 85.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất