Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]
Chương 107: Đừng trách vì sao tôi lại vô lễ
Cửa phòng mở ra, người đang đứng ở ngạch cửa là Trần Mục Sinh.
Ngoài hành lang vào buổi trưa vắng vẻ không một tiếng động. Có tia sáng yếu ớt từ cuối dãy rọi qua thành một đường xiên mờ nhạt, chạm vào gót giày sandal của Trần Mục Sinh. Anh đứng yên trong giây lát, đôi mắt nhìn thẳng vào người ngồi ở bàn làm việc, đầu mày khẽ chau cùng với bờ môi mím lại, lộ ra xót xa.
“Trưởng khoa.”
Nghe thấy giọng nói từ tốn cất lên, Ngụy Kỉ luôn cúi gằm mặt trông mệt mỏi bỗng ngẩng nhìn. Hôm nay y đeo kính gọng trắng bạc, qua lớp thủy tinh trong suốt là một ánh mắt bơ phờ. Sau khi nhận ra đối phương là Trần Mục Sinh, Ngụy Kỉ gượng gạo dời tầm mắt rồi ngồi thẳng lưng, cố gắng trưng ra sắc mặt tỉnh táo như bình thường.
“Sao vậy? Bệnh nhân ấy lại có chuyện gì à?”
Khoảng hai tuần trước, các bác sĩ thực tập ở khoa Tim Mạch tại bệnh viện Thuần Ái đồng loạt nhận một nhiệm vụ. Mỗi người sẽ được giao cho một bệnh nhân để theo dõi và chăm sóc bệnh tình của họ. Đồng thời, mỗi bác sĩ thực tập còn phải đi tìm một tiền bối để có thể trau dồi thêm kiến thức cũng như kinh nghiệm.
Trong số các tiền bối nổi tiếng của khoa, hầu hết mọi người đều lựa chọn Tần Chính hoặc là Tất Thánh Ân. Song, Trần Mục Sinh lại quyết định tìm đến Ngụy Kỉ với hy vọng y sẽ trở thành người hướng dẫn cho mình.
Thoạt đầu, Ngụy Kỉ không đồng ý. Nhưng qua sự kiên nhẫn lẫn cố chấp của anh, rốt cuộc y đã thay đổi suy nghĩ, mở lòng chấp nhận người học trò mới này. Đây cũng là lần đầu tiên có một người nào đó đủ sức khuất phục được kẻ có lòng tự tôn cao ngất như Ngụy Kỉ.
Trần Mục Sinh chậm rãi bước từng bước vào bên trong. Khi đến gần bàn làm việc, anh dừng lại, đặt một bình giữ nhiệt lên bàn rồi hạ giọng nói:
“Đây là trà bạc hà, em vừa pha trước khi tới đây. Bạc hà có thể giúp giảm căng thẳng và ngủ ngon hơn, trưởng khoa thử uống xem sao ạ.”
Ngụy Kỉ đánh mắt nhìn sang bình giữ nhiệt màu trắng, bên ngoài không trang trí bất cứ thứ gì ngoài một cái tên rất nhỏ ở gần đáy bình.
Mục Sinh.
Trầm mặc nhìn ngắm một hồi, Ngụy Kỉ ngước mắt nhìn đối phương, nhàn nhạt đáp: “Bày đặt pha mấy thứ này làm gì, tốn công tốn thời gian.”
Trần Mục Sinh thầm hít vào một hơi, im lặng mở nắp bình, rót trà ra rồi đẩy đến gần y: “Liên tục mấy ngày trưởng khoa không ngủ được rồi, cứ kéo dài như vậy sẽ không tốt đâu ạ. Trà âm ấm chứ không quá nóng, xem như trưởng khoa vì sức khỏe của bản thân mà uống nhé, được không?”
“Làm sao cậu biết tôi không ngủ mấy ngày liền?”
“…”
Bầu không khí như đặc quánh, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khó thở. Riêng Trần Mục Sinh, anh thậm chí còn muốn lập tức quay đầu bỏ chạy. Bởi vì câu hỏi của đối phương đã phần nào vạch trần bí mật của anh.
Làm sao anh biết được chuyện đó ư?
Còn làm sao nữa, là vì anh luôn âm thầm dõi theo cuộc sống của đối phương, thầm lặng đến mức như một chiếc bóng tàng hình nhẹ tênh vậy. Nhưng khi trông thấy đối phương ngày qua ngày chìm trong công việc và áp lực, giấc ngủ chẳng tròn, bữa ăn không đủ, thế là dấy lên xót xa.
Một người vốn rụt rè hướng nội như Trần Mục Sinh, cuối cùng cũng có ngày chủ động thoát ra khỏi cái mai nhỏ của mình, chủ động pha một bình trà ấm, chủ động đem đến cho người ta, chủ động muốn quan tâm chăm sóc.
Đáng tiếc, chỉ vì một câu hỏi tỏ thái độ hơi xa cách đã khiến cho anh muốn trốn vào cái mai nhỏ một lần nữa.
Trần Mục Sinh im bặt hồi lâu, các đầu ngón tay lén lút bám vào cạnh bàn. Đây là một thói quen không tốt của anh mỗi khi anh căng thẳng bối rối. Đôi mắt đảo nhẹ vài vòng, anh chầm chậm thở ra, cố gắng nói tự nhiên:
“Em thấy quầng thâm dưới mắt của trưởng khoa…”
Nghe vậy, Ngụy Kỉ cụp mắt, vô tình phát hiện một đôi mắt mệt mỏi hiện trên mặt kính thủy tinh. Đúng là bộ dạng bây giờ của y rất thê thảm, chẳng còn giống với kẻ được bao người ngưỡng phục trước đó nữa rồi. Nhưng nếu cứ tiều tụy như thế này thì cũng không có ích lợi gì, càng không thể khiến cho mọi việc có thể giải quyết ổn thỏa được.
Sau khi nghĩ thông suốt, Ngụy Kỉ nhấc nắp bình lên, uống cạn trà bạc hà. Quả nhiên là mùi vị đặc trưng của bạc hà, rất thanh mát, đầu lưỡi tê tê, có một cảm giác thư thái hơn hẳn.
“Cảm ơn cậu.” Ngụy Kỉ nhìn Trần Mục Sinh, hiếm hoi nở một nụ cười.
Trần Mục Sinh lập tức nhẹ nhõm, cẩn thận đậy nắp bình giữ nhiệt lại. Lúc anh định quay người đi ra ngoài thì nghe đối phương hỏi một câu.
“Sao cậu cứ nhất quyết phải chọn tôi làm người hướng dẫn vậy?”
Bước chân nhất thời khựng lại, anh nắm chặt hai bàn tay, lo lắng xoay lưng nhìn Ngụy Kỉ: “Trước kia em đã nói rồi mà, trưởng khoa còn có gì chưa hài lòng sao ạ?”
Không lẽ vẫn không muốn nhận em làm học trò ư?
Mặc dù em biết bản thân vẫn chưa tài giỏi hơn ai, nhưng em sẽ luôn không ngừng cố gắng, cố gắng đạt đến trình độ giống như tiền bối.
Đợi em một chút nữa thôi, em sẽ không, nhất định sẽ không làm tiền bối mất—
Dòng suy nghĩ chợt bị cắt ngang bởi giọng nói trầm lạnh của Ngụy Kỉ: “Nếu là vào hai năm trước thì tôi hiểu được vì sao cậu lại chọn tôi. Nhưng hiện tại, ngay lúc này, tôi không còn được trọng dụng nữa, chắc hẳn cậu cũng biết vụ kiện đó rồi chứ?”
Trần Mục Sinh thoáng nhíu mày, ngập ngừng nói: “Thưa, em biết.”
Ngụy Kỉ cười nhạt: “Biết mà vẫn còn tìm đến tôi à?”
Trần Mục Sinh luôn cúi đầu trả lời, dường như sợ chạm phải ánh mắt cương nghị của đối phương: “Trên đời này vốn không có gì gọi là tuyệt đối. Con người cũng vậy, cũng sẽ có lúc xảy ra sơ suất. Em tin trưởng khoa đã nhận ra sai lầm của mình, nhưng chẳng thể vì vụ kiện đó mà ngang nhiên rũ bỏ toàn bộ sự cống hiến của trưởng khoa từ trước đến nay được.”
Giọng điệu cực kỳ cứng rắn và dứt khoát, xen lẫn đâu đó là chút ấm ức.
Khi anh nói xong, trong phòng cũng không còn bất kỳ âm thanh nào nữa. Ngụy Kỉ ngồi đối diện hơi nhướng hàng mày, lộ ra một vẻ thích thú. Qua giây lát, y cúi đầu, phì cười thành tiếng. Đã lâu lắm rồi y không bị người khác chọc cho cười đến mức này.
Nụ cười của Ngụy Kỉ nhất thời làm Trần Mục Sinh đỏ mặt và hoang mang. Anh ngây người, trong lòng lo lắng mình vừa nói sai chuyện gì đó.
“Trưởng khoa…”
“Mục Sinh.”
“…Vâng?”
Ngụy Kỉ lau lau khóe mắt, mím môi nhìn anh rồi nói: “Hóa ra cậu có thể nói một câu dài như vậy à? Tôi đếm không nhầm thì phải hơn… hơn năm mươi chữ. Thế mà đó giờ cứ ngỡ cậu ít nói lắm, cậy miệng còn không thèm thốt ra quá mười từ. Vả lại, sao tôi cảm thấy cái cách cậu vừa nói rất là ấm ức ấy nhỉ?”
“…” Trần Mục Sinh lặng thinh không hé miệng, bụng dạ nóng hết cả lên.
Thấy anh không muốn nói, Ngụy Kỉ lại lên tiếng: “Đau lòng thay tôi sao?”
Đ—Đau lòng? T—Thay người?
Bốn chữ này lọt vào tai Trần Mục Sinh, như một dòng nước lạnh chảy qua kẽ tim, vừa run vừa buốt. Anh thất thần nhìn chằm chằm vào người nọ, hai môi mấp máy tựa có lời muốn bộc bạch. Nhưng cuối cùng anh chẳng nói được gì ngoài việc lắc đầu phủ nhận.
“Em chỉ thấy không công bằng thôi ạ.”
Ngụy Kỉ cũng mau chóng thu lại nét cười, đổi lại bằng sự nghiêm nghị thường có, dửng dưng đáp: “Ừ, tôi hiểu rồi. Vậy ngoài mang trà tới cho tôi thì còn việc gì khác không?”
Trần Mục Sinh chần chừ: “Dạ không còn.”
Sau đó anh liếc nhìn trên bàn làm việc của y, phát hiện một số bệnh án nằm lộn xộn, bèn nói thêm: “Hay là em phụ trưởng khoa sắp xếp một số thứ nhé? Bệnh nhân kia cũng khỏe dần rồi ạ, hiện tại em không cần phải làm gì thêm.”
Ngụy Kỉ ngẫm nghĩ rồi bỗng lấy một cuốn sách dày đưa cho Trần Mục Sinh: “Qua kia ngồi đọc cuốn này đi.”
Trần Mục Sinh cúi đầu đọc tựa đề ở bìa ngoài, có chút sửng sốt: “Ứng dụng chỉ số chức năng cơ tim…”
“Đây là một đề tài hay, cậu có thể tìm hiểu thêm, biết đâu lại có ích cho sau này.” Ngụy Kỉ nói xong thì đứng dậy, có ý muốn đi ra ngoài.
Trần Mục Sinh cúi đầu, ôm cuốn sách trong ngực rồi đứng nép sang một bên: “Trưởng khoa đi đâu thế ạ?”
Ngụy Kỉ bẻ lại cổ áo ngay ngắn, đáp: “Ra ngoài hít thở không khí. Cậu cứ ngồi đây đọc sách đi, không sao đâu.”
Cửa phòng từ từ khép lại, bóng lưng cao lớn cô độc ấy thoáng cái đã biến mất. Trần Mục Sinh rũ mắt, ngón tay sờ qua bìa sách cứng cáp, xúc cảm mát mẻ mịn màng bỗng làm anh mỉm cười.
Lúc Ngụy Kỉ quay về phòng, trên ghế sô-pha đang có một người ngủ quên. Cuốn sách lật mở đặt trên ngực, đầu người nọ nghiêng nhẹ một bên, hơi thở đều đặn, từng nhịp từng nhịp không chút vội vã. Đứng hình khoảng mấy giây, Ngụy Kỉ liền sực tỉnh, ho khẽ một tiếng rồi đóng cửa lại.
Khẽ khàng đi đến gần ghế sô-pha, Ngụy Kỉ cúi người, khéo léo lấy cuốn sách ra khỏi người Trần Mục Sinh. Sau đó, y quay đầu liếc nhìn đối phương, từ trên xuống dưới không sót chỗ nào.
Vẫn như ấn tượng ban đầu của một ngày mùa thu, người con trai này rõ ràng là một tuyệt tác, trong lòng Ngụy Kỉ. Da trắng như sứ, tóc đen như mực, thêm cả bờ môi mỏng phớt chút hồng. Ngụy Kỉ từng gặp qua không ít thanh niên có dáng vẻ xinh đẹp như con gái, nhưng ở Trần Mục Sinh có cái gì đó rất đặc biệt và thu hút, khiến cho tâm trí y chẳng ngừng nghĩ ngợi.
Bình thường vốn đã ngoan ngoãn biết điều, lúc ngủ lại càng mỏng manh hơn bao giờ hết. Trong giây khắc không tự chủ được, Ngụy Kỉ tiến đến gần khuôn mặt của Trần Mục Sinh, đôi tay lộ rõ khớp xương rắn rỏi chạm vào cần cổ thuôn gọn của anh.
“Sinh…”
Bỗng, bên ngoài có một tiếng ầm vang, kéo theo cả tia sét rạch ngang bầu trời.
Kỳ Họa Niên hoảng hốt mở bừng mắt ngay khi cảm nhận được một lòng bàn tay thô ráp siết lấy cổ mình. Nương theo ánh sáng trên đầu, cậu nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt, trên người khoác áo blouse trắng, mái tóc muối tiêu, gọng kính vàng lóe lên che khuất đi đôi mắt cuồng dã đằng sau.
“Ông—” Lời nói của Kỳ Họa Niên bị đứt gãy bởi động tác siết cổ mạnh bạo.
Không biết có phải do trùng hợp hay không mà Ngụy Kỉ phát hiện có người lạ mặt xuất hiện trong khu ký túc xá dành cho bác sĩ và điều dưỡng. Chỉ biết khi ông ấy đẩy cửa bước vào, khuôn mặt đã trở nên nhợt nhạt, đôi mắt hằn lên tia máu đỏ cùng với từng bước chân nặng như chì.
Lúc trông thấy Kỳ Họa Niên hé mắt nhìn qua, Ngụy Kỉ cứ như phát điên. Ông ta lao tới chỗ cậu, dùng bàn tay phải thô ráp gân guốc siết chặt cần cổ đối phương, hơi thở tràn ngập mùi vị chết chóc. Bởi vì sự tấn công quá mức đường đột làm cho Kỳ Họa Niên không kịp xoay sở cục diện.
Cả người cậu bị ấn trên ghế sô-pha. Nhịp tim càng lúc càng đập mạnh, hơi thở ngược lại dần yếu ớt. Kỳ Họa Niên chau mày, dùng sức nắm giữ cổ tay Ngụy Kỉ, muốn nới lỏng cho bản thân một chút không khí.
Tuy nhiên, Ngụy Kỉ không hề nương tay, các khớp xương đều lộ rõ dưới làn da ngăm đen. Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của đối phương, Ngụy Kỉ run run khóe môi, không rõ là xúc động hay tức giận, cất tiếng thê oán:
“Tại sao… Tại sao… lại xuất hiện? Tại sao lại ở đây? Tại sao? Tại sao chứ!”
“Tại sao cứ ám lấy tôi? Tại sao liên tục xuất hiện trong giấc mơ của tôi?”
“Là tự cậu, là tự cậu muốn, là tự cậu làm, không phải do tôi, không phải, không phải do tôi!”
Kỳ Họa Niên thật sự chẳng hiểu ngọn nguồn câu chuyện quái quỷ này là gì. Một bên vừa phải chống đỡ, một bên vừa phải phản kháng, rốt cuộc cậu cũng có thể gượng nói:
“Ông nhầm người rồi! Thả tôi ra đã—“
“Cậu không xem trọng tình cảm của tôi, tại sao tôi phải xem trọng sự hy sinh của cậu? Là cậu rời bỏ tôi trước, là cậu gây ra tất cả mọi thứ, chết đi, đi chết một lần nữa đi!”
Trong lúc gào thét điên loạn, Ngụy Kỉ dùng cả hai tay muốn khiến người bên dưới ngạt thở mà lìa đời. Song, ông ấy lại không biết rằng vốn dĩ người mình muốn giết và người hiện tại là hai mạng khác nhau. Nếu là người từng rời bỏ ông thì chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi móng vuốt chết chóc của ông.
Nhưng đây là Kỳ Họa Niên, là một người…
…biết võ.
Kỳ Họa Niên bất ngờ co chân lên đá mạnh vào giữa bụng Ngụy Kỉ. Sự phản kháng ập tới không lường trước, khiến đôi tay đằng đằng sát khí của ông ta run rẩy. Ông ta lùi lại một bước, đưa tay ôm lấy chỗ vừa bị đá vào.
“Mày…” Ngụy Kỉ đau điếng, lời nói giữa chừng bị ngắt quãng.
Kỳ Họa Niên bật dậy, lập tức thủ thế, một tay đỡ trước, một chân gập lại, tung ra cú tấn trước ngay ngực của Ngụy Kỉ. Đòn lực rất mạnh, khiến ông ta mất thăng bằng mà đập lưng vào kệ sách phía sau. Cả người trượt bệt xuống, Ngụy Kỉ xoa ngực, thở hổn hển.
Sau đó, Kỳ Họa Niên sải một bước dài, ngồi đè lên người đối phương, giữ chặt cổ áo, gằn giọng: “Rốt cuộc là ông muốn làm gì? Tại sao lại đột nhập vào phòng người khác rồi ra tay bẩn thế kia? Nói, ông là ai hả?”
Trong đầu cậu lúc này chợt nghĩ đến một chuyện. Và chỉ có lý do đó mới khiến cậu trở nên tức giận đáng sợ như thế thôi.
Người đàn ông xông vào phòng của Vưu Hạ, có lẽ không phải là trùng hợp hay nhầm lẫn. Hơn nữa, khi xông vào đây, ông ta còn muốn ra tay giết người. Nếu như người ngủ quên ở ghế là Vưu Hạ thì liệu chuyện tồi tệ gì sẽ xảy đến đây?
Khốn khiếp.
Kỳ Họa Niên giật mạnh cổ áo Ngụy Kỉ, tiếp tục truy hỏi: “Có phải ông muốn làm gì bác sĩ Hạ không? Nói!”
Ngụy Kỉ gần như nằm dài trên mặt đất. Ông vẫn trừng mắt nhìn đối phương, qua một hồi lại bắt đầu phát điên như hồi nãy. Hơi thở dồn dập, toàn thân run lên, ông chau mày gào thét:
“Đừng có nhìn tao! Đừng có nhìn tao bằng đôi mắt ấy! Đừng!”
Gân xanh nổi trên hai huyệt thái dương mỗi khi Ngụy Kỉ cố gắng quát tháo.
Kỳ Họa Niên nghe thấy hai chữ “đôi mắt” thì bỗng hồ nghi. Cậu cụp mắt, nhìn xuống bảng tên vừa rớt ra khỏi ngực áo Ngụy Kỉ. Trên đó là một hàng chữ được đánh máy rõ ràng thẳng tắp.
Phó viện trưởng Ngụy Kỉ.
Phó viện trưởng?
Lẽ nào là…
Trong lúc Kỳ Họa Niên mơ màng nhớ lại chuyện cũ, Ngụy Kỉ mò tay vào trong túi áo blouse, lấy một vật gì đó ra cầm chặt trong tay. Tiếp đến, ông hít sâu một hơi rồi thình lình hướng mũi nhọn của con dao rọc giấy đến gần khuôn mặt của cậu.
Ngụy Kỉ nghiến răng ken két chán ghét: “Đừng có nhìn tao bằng đôi mắt ấy! Arrgggggg!”
Tia sáng rọi xuống, lóe lên ánh bạc.
Vì mải nghĩ ngợi, Kỳ Họa Niên không hề biết có mối nguy hiểm cận kề. Khi lưỡi dao sắc nhọn sượt qua gò má, một dòng máu lập tức rỉ ra.
Khi nỗi đau vượt quá ngưỡng bình thường, chúng ta sẽ không còn có cảm giác gì nữa. Cũng như khi quá sững sờ đến bần thần, một người nhạy bén đến mấy cũng nhất thời trở nên phản ứng chậm chạp.
Kỳ Họa Niên nghiêng đầu, thất thần nhìn xuống bảng tên trên sàn nhà. Trong đầu chợt nhiên nhớ lại cuộc gặp gỡ khó hiểu giữa mình và Ngụy Kỉ cách đây phải gần một năm trời. Lúc đó cậu vô tình đụng trúng ông ta ngoài cổng bệnh viện, sau đó ông ta thình lình giữ chặt cổ tay của cậu, ánh mắt hoảng hốt, gằn giọng hỏi cậu là ai.
Mình là ai thì có liên quan gì đến ông ta?
Hay là vốn dĩ mình có gì đó liên quan đến người đàn ông đáng sợ này mà bản thân không hề biết?
Các đầu ngón tay đang nắm lấy cổ áo Ngụy Kỉ dần lơi lỏng. Thừa cơ hội đó, Ngụy Kỉ hung hăng chỉnh lại mũi dao, lần này trực tiếp muốn nhắm tới đôi mắt của Kỳ Họa Niên.
Ký ức về cuộc gặp gỡ mờ nhạt dần, Kỳ Họa Niên mới bắt đầu nhận thức được Ngụy Kỉ có bao nhiêu phần nguy hiểm và hung hãn. Cậu quay đầu lại nhìn ông ta, vừa kịp lúc phát hiện ánh bạc lóe lên trong đáy mắt.
—Khoan đã, ông ta…
Giọng nói của Ngụy Kỉ thoát ra khỏi cổ họng cứ ngỡ là vọng tới từ địa ngục.
“Đôi mắt của mày… Đi! Chết! Đi!”
Khi mũi dao căm hận chỉ còn cách bầu mắt căng tròn của Kỳ Họa Niên khoảng 1cm thì bức tranh được treo trên tường bỗng nhiên rơi xuống đất. Tấm kính lồng bên ngoài vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Âm thanh loảng xoảng phát ra kinh động đến cả hai người bọn họ.
Ngụy Kỉ khựng lại ngay tức thì. Ông thở hổn hển, ngoảnh đầu đăm đăm nhìn những mảnh thủy tinh nằm ngổn ngang, sau đó từ từ nhìn lên trên, ánh mắt dừng lại tại vị trí mà bức tranh đã được treo.
Không… Không thể… Sao lại…
Bàn tay cầm dao run rẩy, Ngụy Kỉ rơi vào quẫn trí, ông ta dùng sức đẩy Kỳ Họa Niên sang một bên rồi bật dậy, lao thẳng ra khỏi phòng.
Ngoài hành lang lầu ba im ắng, Triệu Đóa đang ôm một chồng sách đi về phòng của mình. Tiếng gót giày nhẹ nhàng cất lên theo mỗi bước chân của cô. Nhưng chẳng bao lâu, cô chợt nghe thấy có tiếng bước chân khác vội vã hơn đang cách mình rất gần.
Triệu Đóa tò mò ngẩng đầu, bất ngờ trông thấy Ngụy Kỉ lao tới với bộ dạng cực kỳ đáng sợ. Triệu Đóa bị giật mình mà hét toáng lên một tiếng. Song, tiếng hét ấy cũng chẳng thể kìm nổi sự trốn chạy của đối phương.
Ngụy Kỉ đi xa rồi, Triệu Đóa mới từ từ hồi thần. Đôi tay run lẩy bẩy ôm chặt chồng sách trước ngực, cô quay đầu nhìn về phía căn phòng mà mình đã nhìn thấy Ngụy Kỉ.
Lúc nhận ra được đó là phòng nghỉ của ai, Triệu Đóa thoáng sửng sốt.
Cuộc giằng co hỗn loạn cuối cùng đã kết thúc.
Màn đêm tĩnh lặng ùa đến. Kỳ Họa Niên ngồi bệt trên sàn nhà, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì, đôi mắt dán chặt vào những mảnh vỡ ở đằng kia.
Nếu như không nhờ bức tranh rơi xuống thì liệu cậu có còn được nhìn thấy mọi thứ xung quanh nữa hay không?
Nếu như ông trời lại cướp đi đôi mắt của cậu một lần nữa, cậu phải sống làm sao đây?
Nếu như…
Chưa bao giờ Kỳ Họa Niên nghĩ đến điều tồi tệ này. So với lúc bị Ngụy Kỉ thô bạo siết cổ, thì cậu cảm thấy sợ hãi khoảnh khắc hiện tại hơn. Mặc kệ vết thương vẫn còn rỉ máu, cậu chết lặng, cắn chặt môi dưới như muốn đè nén toàn bộ xúc cảm muốn bùng nổ.
Ngay sau đó, nơi ngạch cửa có bóng người đứng.
Triệu Đóa liếc nhìn đối phương, qua một hồi mới thảng thốt gọi: “Họa Niên!”
—
“Sh…”
“Ngồi yên.”
Triệu Đóa lườm Kỳ Họa Niên một cái rồi tiếp tục sát trùng vết thương cho cậu.
Khuôn viên bệnh viện yên tĩnh, không còn bệnh nhân đi đi lại lại như ban ngày, thay vào là ánh đèn vàng nhạt trên đỉnh đầu, hắt xuống mặt đất đôi chiếc bóng bị kéo dài lê thê.
Sau khi qua cơn hoảng sợ và đờ đẫn, Kỳ Họa Niên bắt đầu biết đau rát là gì. Vết thương không quá sâu nhưng khi bôi thuốc sát trùng vào thì vẫn truyền tới một cảm giác kinh người.
Triệu Đóa nheo mắt lại, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể để dán băng cá nhân. Xong xuôi, cô phủi phủi bàn tay, cười nói:
“Rồi đó. May mà vết cắt không đến nỗi trí mạng, chứ không là hỏng cái gương mặt bảnh trai này rồi.”
Kỳ Họa Niên vừa đưa tay sờ vào miếng băng dán vừa cười xòa theo: “Em cảm ơn chị.”
Triệu Đóa liếc cậu như muốn thăm dò gì đó, lát sau gạn hỏi: “Mà nè, lúc nãy ở trong phòng xảy ra chuyện gì vậy? Sao em với phó viện trưởng lại…”
Nhớ lại khoảnh khắc trông thấy Ngụy Kỉ lao ra ngoài, bộ dạng nhếch nhác, trên áo blouse còn dính máu đỏ khiến cho Triệu Đóa không kìm được mà rùng mình. Mặc dù cô đã nghe nhiều tin đồn kỳ lạ liên quan đến ông ta, nhưng chẳng ngờ sẽ có ngày được tận mắt chứng kiến cảnh tượng “một bác sĩ hóa rồ”.
Nghe hỏi, Kỳ Họa Niên thở dài, lắc đầu nói: “Thật sự em cũng không hiểu vì sao ông ta lại phát điên như vậy. Trước đó em đang ngủ thì nghe tiếng mở cửa, cứ nghĩ anh Hạ quay về nên em hơi chủ quan, nào ngờ sau đó cảm giác có người bóp cổ mình—“
“H-Hả? Bóp cổ?!” Triệu Đóa sửng sốt, nhất thời nói quá lớn.
Kỳ Họa Niên lo rằng có người nghe thấy rồi hiểu lầm, bèn nhanh tay bịt kín miệng cô, nháy mắt ra hiệu: “Chị nói nhỏ thôi.”
Triệu Đóa tạm thời bị “tắt tiếng”, chỉ có thể gật đầu liên thanh. Tuy vậy, trong lòng vẫn còn hoang mang quá đỗi, lẽ nào phó viện trưởng còn quái gở hơn cả những lời đồn thổi của mọi người sao? Bóp cổ à? Cái này gọi là giết người đó, có biết không vậy?!
Kỳ Họa Niên đánh mắt nhìn xung quanh, nhận ra khuôn viên vắng vẻ, không có ai ngoài hai người bọn họ, cậu mới từ từ hạ tay xuống, tiếp tục kể về cuộc giằng co hỗn loạn trong phòng ký túc.
“Em mở mắt thì nhìn thấy ông ta, ban đầu em không biết đó là ai, chỉ thấy khoác áo blouse nên có lẽ là bác sĩ. Rồi tự dưng ông ta điên loạn muốn khiến em ngạt thở, còn gào thét cái gì mà sao còn ở đây, sao lại xuất hiện ở đây, sao cứ ám ông ấy mãi… Lúc đó em nghe mà không hiểu chuyện gì, cho đến khi ông ta nói đến chuyện tình cảm…”
Triệu Đóa chăm chú lắng nghe không sót nửa tình tiết, đôi mắt tròn xoe hóng hớt, chợt chen vào: “Khoan đã, tình cảm hả? Tình cảm của phó viện trưởng hay sao?”
Kỳ Họa Niên nhìn cô, gật đầu rất nghiêm túc: “Em còn nhớ rõ mấy lời ông ta nói lắm, hình như người kia rời bỏ ông ta, không xem trọng tình cảm của ông ta, cho nên ông ta mới sinh hận như vậy, còn nói là sẽ không tôn trọng sự hy sinh của đối phương.”
Dừng đoạn, cậu chau mày khi nhớ tới chuyện con dao rọc giấy suýt đâm vào mắt mình, cảm giác đối mặt với việc tính mạng sắp bị tước đi dường như vẫn còn ám ảnh tâm trí của cậu.
Thấy cậu im lặng, Triệu Đóa tò mò lay lay cánh tay đối phương: “Sao nữa? Sau đó thì sao? Ông ta lấy gì rạch mặt em vậy? Dao rọc giấy phải không?”
“…Sao chị biết?” Kỳ Họa Niên bất ngờ.
Triệu Đóa cười hì hì, ngại ngùng nói: “Chị coi phim trinh thám với kinh dị dữ lắm, thường thì mấy phim đó hay có vụ đem theo vật sắc nhọn như dao nè, không dao găm thì dao rọc giấy. Cơ mà sao ông ta lại muốn giết em đến thế nhỉ? Chị không hiểu nổi ấy!”
“Có lẽ không phải muốn giết em đâu.” Kỳ Họa Niên ngẫm nghĩ, “Nếu như em suy đoán không nhầm thì ông ta muốn lấy đi đôi mắt của em cơ.”
“Đôi mắt ớ hở?” Triệu Đóa cắn môi, máu “trinh thám” nổi lên, cô bắt đầu suy luận.
Từ lúc quen biết với Họa Niên đến bây giờ, hầu hết mọi chuyện của cậu đều liên quan đến đôi mắt. Lúc nhỏ thì phẫu thuật cấy ghép võng mạc, lớn lên lại hay bị đau ngay đôi mắt được thay, tiếp đến thì gặp Ngụy Kỉ muốn ra sức cướp đi đôi mắt của cậu.
Rốt cuộc mọi chuyện có thật sự là trùng hợp hay không nhỉ?
Triệu Đóa thinh lặng hồi lâu mới hỏi: “Nè, em có biết người đã hiến võng mạc cho em không?”
Cô nghĩ mấu chốt của tất cả nằm ở người hiến tạng, chỉ cần biết rõ danh tính của người đó thì có lẽ sẽ giải đáp được câu hỏi lúc này.
Thế nhưng Kỳ Họa Niên lại trả lời cô bằng một cái lắc đầu bất lực.
“Em không biết người đó tên là gì, chỉ nhớ là hồi bé, bà luôn căn dặn em không được quên ơn nghĩa của người đó.”
Triệu Đóa nghe xong thì thất vọng tràn trề.
Ngay cả danh tính cũng không biết, vậy khả năng tìm ra nguyên nhân thật sự có lẽ bằng 0 rồi. Không có manh mối thì biết lấy gì suy luận tiếp đây?
“Căng nhỉ, vậy làm sao giải thích được chuyện tối hôm nay ta?” Triệu Đóa khịt khịt mũi rồi mau chóng lấy khăn giấy cất trong túi áo ra lau sạch sẽ.
Vì thời tiết thay đổi cho nên căn bệnh viêm mũi mạn tính của cô lại tái phát.
Kỳ Họa Niên quay sang nhìn đối phương chật vật hít mũi không ngừng, sực nhớ đến cách mà bà từng bày. Cậu lục lọi trong cặp, lấy chai dầu gió đưa cho Triệu Đóa.
“Chị thoa dầu ở hai bên cánh mũi đi, dầu nóng sẽ làm ấm mũi, đỡ nhiều lắm.”
Triệu Đóa lập tức làm theo lời cậu, dầu gió nóng dần lên, có vẻ hiệu quả. Cô hít sâu một hơi rồi cười bảo: “Cảm ơn cưng. Thế em định thế nào?”
“Thế nào là thế nào ạ?” Kỳ Họa Niên ngẩn ngơ.
“Thì chuyện của phó viện đó, em có định tìm hiểu sâu không?”
“Chắc là… Em cũng chưa biết, thật ra điều em lo lắng là ông ấy có thể làm hại anh Hạ thôi.”
Gì chứ? Đây mới là điều em lo lắng à? Còn tính mạng của em thì sao?
Triệu Đóa đăm chiêu nhìn Kỳ Họa Niên, lát sau thì cười thầm trong bụng: Ờ ờ, sức mạnh tình yêu đấy phỏng? Suýt nữa thì em không còn giữ nổi cái mạng rồi, vậy mà vẫn… Haiz, tình yêu đúng là tình yêu.
Kim giờ vừa nhích tới số 10, còn mười phút nữa là đúng 9 giờ tối. Không gian xung quanh trong bệnh viện càng lúc càng tịch mịch. Gió thổi lùa qua từng kẽ lá, tạo ra một loạt thanh âm xào xạt hơi rợn người.
Triệu Đóa không mặc áo khoác, nhưng may là có chiếc áo blouse bên ngoài nên cũng đỡ. Cô vừa xoa xoa lòng bàn tay vào nhau vừa ngước mắt nhìn về phía ngọn đèn nhạt nhòa đằng xa. Người ngồi bên cạnh cô dường như cũng đang rơi vào trầm tư, khiến cho bầu không khí trở nên thinh lặng khó hiểu.
Qua giây lát, Triệu Đóa nhịn không nổi nữa, bèn huých tay vào hông Kỳ Họa Niên, ghé tai thủ thỉ: “Nè, có muốn nghe kể về Ngụy Kỉ không?”
Kỳ Họa Niên liếc nhìn cô, thật lòng không quá hào hứng, nhưng khi đối diện với đôi mắt đầy nhiệt tình ấy, cậu không nỡ từ chối.
“Vâng, cũng được.”
Triệu Đóa liếm viền môi khô lạnh, nhích lại gần, bắt đầu tâm sự.
“Theo như những gì mà anh Ngọc và đồng nghiệp khác kể, thì phó viện trưởng được sinh ra và lớn lên trong một gia đình tài phiệt.”
“Tài phiệt?” Thật ư?
Bắt được ánh mắt sửng sốt của cậu, cô cười khúc khích: “Thật đấy! Không chỉ được sống trong một gia đình giàu có quyền thế mà ông ấy còn là người con trưởng nữa. Điều đó đồng nghĩa với việc ông ấy luôn phải đối mặt với áp lực từ bố mẹ cũng như dòng họ. Dòng họ có truyền thống nghề y, đến đời của phó viện trưởng vẫn vậy không thay đổi. Có lẽ do gene di truyền, nên khi mới đặt chân vào bệnh viện này thì ông ấy đã được nhiều người chú ý và ngưỡng mộ rồi. Công nhận là phó viện tài giỏi hơn người nhưng mà nghe mọi người bảo dần dần tính cách của ông ấy lại thay đổi.”
“Vào năm anh Ngọc vừa vào làm bác sĩ thực tập, phó viện xui xẻo dính phải một vụ kiện. Ông ấy làm chết bệnh nhân do sơ suất, gia đình bệnh nhân cũng thuộc dạng ghê gớm nên vụ kiện khá là căng. Cơ mà đó không phải là mấu chốt. Mấu chốt là lúc đó gia đình phó viện đã bung hết tiền của để “nhấn chìm” vụ kiện kia, việc này làm cho nhiều người bất mãn, từ đó trở đi không ai trọng dụng ông ấy nữa.”
Kỳ Họa Niên im lặng nghe đến đây, chợt nhiên thở dài.
Đôi khi chỉ vì một lỗi lầm mà mọi thứ đều bị hủy hoại. Cuộc sống là vậy. Mình cống hiến nhiều bao nhiêu họ cũng không nhớ. Nhưng lúc sai một lỗi thì họ ghi cả đời.
Ngặt nỗi, sinh mạng bệnh nhân nằm trong tay bác sĩ. Sinh mạng đó cũng gắn liền với sự nghiệp của bác sĩ. Điều này tương tự như trên một bàn cờ với quy định khắc nghiệt rằng bạn chỉ được đi một lần và không thể quay lại.
Mỗi nước đi cần phải chắc chắn và chính xác. Sai một nước, đi cả ván cờ.
Triệu Đóa ở bên cạnh không để ý đến sắc mặt của Kỳ Họa Niên, cô liên thiên: “Cùng lúc đó, bệnh viện đưa ra nhiệm vụ cho mấy bác sĩ thực tập khoa Tim Mạch, mỗi người được giao một bệnh nhân để chữa trị và phải đi tìm một tiền bối để học tập. Hầu hết mọi người đều chọn viện trưởng hiện tại của chúng ta, còn phó viện thì không ai muốn theo để trau dồi kinh nghiệm. Chị nghĩ thời điểm đó ông ấy áp lực dữ lắm nên cũng không có tâm trạng nhận ai làm học trò. Thế mà lại có một người tìm đến ông ấy. Kỳ lạ hơn là phó viện cũng đồng ý làm người hướng dẫn, thậm chí… còn rất quan tâm đến đối phương.”
Quan tâm đến đối phương? Lẽ nào người đó chính là người mà ông ta hận?
Kỳ Họa Niên chau mày nghĩ ngợi rồi hỏi: “Chị có biết tên của bác sĩ thực tập đó không?”
Triệu Đóa khựng lại, bĩu môi bảo: “Không biết, anh Ngọc cũng không nói. Hồi trước chị cậy miệng mấy lần mà có chịu bật mí đâu. Nhưng em tò mò cũng đúng người rồi đó. Bởi vì chị nghe ngóng được từ nhiều đồng nghiệp là bác sĩ thực tập đó về sau… đã trở thành tình nhân của phó viện đấy.”
“Tình nhân?” Kỳ Họa Niên cười trào phúng “Sao chị không dùng từ ‘người yêu’?”
Triệu Đóa cười khẩy: “Thì có phải người yêu chính thức đâu mà dùng? Tình nhân, ám chỉ mối quan hệ lén lút vụng trộm đó cưng à. Thế mới nói, danh tính của bác sĩ đó giống như là một điều cấm kỵ vậy. Có người sẽ không biết như chị, còn người biết sẽ không nói ra.”
Kỳ Họa Niên không nói nữa, vừa sờ lên băng cá nhân vừa cười nhạt một cái.
Hóa ra đời tư của người đàn ông này không hề bình thường như mình nghĩ. Bí mật chồng bí mật, nhưng muôn đời bí mật nằm trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi.
Mình chỉ hy vọng từ giờ về sau sẽ không còn phải chạm mặt ông ta, thậm chí là không có quan hệ gì với loại người như thế.
Trước khi ra về, Kỳ Họa Niên sực nhớ một chuyện, bèn hỏi Triệu Đóa: “À, chị có biết bác sĩ nào tên là Mục Sinh không?”
Triệu Đóa giấu hai tay trong túi áo blouse, nghiêng đầu suy nghĩ, hồi sau lắc đầu: “Hình như không có ai tên đó hết. Có gì không?”
Nghe đến đây, Kỳ Họa Niên thoáng sững người. Cậu im lặng như tự hỏi bản thân có nhầm lẫn gì không, nhưng trí nhớ của cậu rất tốt, chắc chắn không phải là nằm mơ.
Lần đó… rõ ràng cậu đã nói chuyện với vị bác sĩ bị khiếm thị cơ mà.
Mình nhớ nhầm tên ư?
Không thể nào…
Triệu Đóa tiến đến gần, vỗ tay cái ‘bốp’: “Nè, em gặp người đó ở đâu mà hỏi?”
Kỳ Họa Niên nhìn cô, kìm nén hoang mang đáp: “Em gặp ở khu ký túc xá bác sĩ. Thôi, chắc là em nhầm…”
“Mục Sinh à… Hm, có gì chị hỏi anh Ngọc xem sao, tại anh ấy làm trước chị nhiều năm lắm, có thể sẽ biết á.”
Kỳ Họa Niên mỉm cười: “Vâng, cảm ơn chị. Thế em về nhé, chị về phòng nghỉ ngơi đi, trời lạnh lắm.”
“Bye bye.” Triệu Đóa tươi cười, vẫy tay tạm biệt đối phương.
—
Hôm nay không phải là ngày trực ban của Triệu Đóa, song cô vẫn chưa muốn trở về phòng ngủ quá sớm. Thú thật, đến giờ cô vẫn còn bị ám ảnh cảnh tượng Ngụy Kỉ lao ra ngoài với chiếc áo blouse dính máu. Bây giờ mà về phòng thì lại chẳng có ai ở cùng cô cả, cô thấy hơi sợ…
Sau khi quyết định xong, Triệu Đóa mò đến chỗ trực ban của điều dưỡng, tình cờ bắt gặp Vưu Hạ đi tới. Cô ngước mắt nhìn anh rồi ngừng bước, chủ động chào hỏi.
“Bác sĩ Hạ.”
Vốn dĩ Vưu Hạ không hề để tâm đến người xung quanh, anh trưng ra khuôn mặt lạnh lùng đi thẳng một đường từ phòng cấp cứu về phía khu E, giữa đường thì bị Triệu Đóa gọi lại.
Vưu Hạ dừng chân, ngoảnh đầu nhìn cô: “Chuyện gì?”
Khoảnh khắc giọng nói lãnh đạm của đối phương cất lên, Triệu Đóa bỗng nhiên thấy hối hận. Cô lén lút nuốt nước bọt, hít thở thật sâu rồi nhỏ giọng hỏi: “Vâng, bác sĩ định về ký túc hả?”
Vưu Hạ đáp ngắn gọn: “Ừ.”
“Có phải bác sĩ định tìm Họa Niên không?”
“…Sao cô biết?” Vừa hỏi, anh vừa nheo mắt hoài nghi nhìn cô.
Lúc nhìn thấy ánh mắt có phần thăm dò của đối phương, Triệu Đóa khẽ rùng mình, vội vàng giải thích: “Khi nãy tôi tình cờ gặp em ấy trong ký túc xá, nhưng em ấy đã về rồi ạ.”
“…” Về nhà cũng không báo cho mình một tiếng à?
Vưu Hạ chau mày, lộ ra vẻ mặt không được vui.
Triệu Đóa đứng đối diện cũng bắt được giây khắc đó, cô thầm nhủ trong lòng mình phải nói mọi chuyện cho người kia biết, nếu không e là sau này Họa Niên còn phải gặp thêm chuyện chẳng lành.
Nghĩ vậy, tranh thủ khi Vưu Hạ chưa rời khỏi, Triệu Đóa vội đi tới gần anh, nói rất nhỏ: “Có chuyện này tôi muốn nói cho bác sĩ biết. Thật ra trước khi tôi gặp Họa Niên, em ấy đã có một trận xô xát với…với…”
Lời đã gần ra khỏi cuống họng, thế mà cô lại lo lắng liếc nhìn xung quanh, không dám nói thẳng.
Vưu Hạ lạnh lùng rũ mắt nhìn Triệu Đóa, nhận thấy nét mặt do dự của cô, tự linh cảm được Họa Niên đã có chuyện gì đó không hay.
“Họa Niên bị làm sao?”
“Họa Niên…em ấy…bị…bị thương.”
“Tại sao?”
“Là vì xô xát với…”
“Với ai?”
Ánh mắt của Vưu Hạ càng lúc càng trở nên gắt gao. Anh nhìn chằm chằm Triệu Đóa, kèm theo giọng điệu như đang ra sức đè nén tức giận.
Triệu Đóa biết mình đã phóng lao, thôi thì phải theo lao. Cô ngẩng phắt lên, chạm phải đôi mắt đỏ như sắt nung ấy, đáy lòng lập tức hoảng sợ.
“Với phó viện trưởng.”
Phòng làm việc của Ngụy Kỉ.
Sau khi nói chuyện với Triệu Đóa, Vưu Hạ xoay gót, đổi hướng, đi thẳng đến một nơi khác. Anh trầm mặc đứng ngoài cửa một lúc rất lâu, sau đó vươn tay vặn nắm cửa, đẩy ra đi vào.
Người ở bên trong không có phản ứng gì mạnh mẽ, nhàn nhạt hỏi: “Cậu biết phép lịch sự tối thiểu trước khi vào phòng người khác là gì không?”
Vưu Hạ luôn đứng thẳng lưng, nhìn đối phương, cười khẩy: “Chẳng phải tôi học theo tiền bối đó sao?”
Bấy giờ, Ngụy Kỉ mới ngẩng đầu nhìn Vưu Hạ. Ông ngả người ra sau ghế, tháo mắt kính để lên bàn làm việc, nhu nhu huyệt thái dương, có vẻ tinh thần không mấy thư thái.
“Hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi, có gì mai nói.”
Nếu là người khác, có lẽ họ đã nhanh chóng đóng cửa rút lui. Nhưng đây là Vưu Hạ, một người vốn không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của ông ta ra sao, anh vững vàng bước tới gần, chống tay xuống bàn, thẳng thừng hỏi một câu.
“Tại sao ông lại vào phòng của tôi mà chưa được sự đồng ý?”
Ngụy Kỉ liếc nhìn, bình thản hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cậu dám chứa chấp một kẻ không có phận sự trong ký túc xá?”
Vưu Hạ cười khẩy: “Phó viện trưởng, hình như ông làm việc quá nhiều rồi nên quên mất là quy định vẫn cho phép người ngoài ra vào ký túc, miễn là có sự bảo đảm của bác sĩ hay điều dưỡng. Còn về phần tôi, trừ khi có sự cho phép của tôi thì không ai được phép ngang nhiên bước vào căn phòng đó.”
Mỗi câu mỗi chữ đều như đinh đóng cột, khiến cho Ngụy Kỉ khó lòng phản bác. Ông ta im lặng hồi lâu, rốt cuộc đành phải thừa nhận sự vô ý của mình.
“Được rồi, lần này là lỗi của tôi, nhưng tôi không có ý định vào phòng của cậu. Là do tôi nhầm lẫn thôi.”
“Vậy… ra tay đánh người của tôi cũng là nhầm lẫn?”
“…” Ngụy Kỉ không ngờ Vưu Hạ sẽ đề cập đến chuyện này, sắc mặt ông ta biến hóa khôn lường, dường như bị hoảng loạn nên không thể lên tiếng.
Đợi thêm một lúc, thay vì đưa ra một lời giải thích hợp lý, Ngụy Kỉ lại thình lình hỏi anh: “Chưa bao giờ tôi thấy cậu tức giận như vậy. Cậu ta quan trọng lắm sao?”
Quan trọng lắm sao?
Ha…
Nghe hỏi, Vưu Hạ cúi đầu, cười giận thành tiếng. Sau đó anh ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Ngụy Kỉ, lời nói ra không chút giấu diếm.
Hơn nữa, trong giọng điệu ấy còn có thể nghe ra một sự cảnh cáo dằn mặt.
“Khiến tôi phải đặt chân vào nơi này, đứng đây nói chuyện cùng ông, tất nhiên là phải rất quan trọng rồi. Có thể trước đó ông không biết, nhưng bây giờ thì nên ghi lòng tạc dạ, đó là người của tôi. Nếu sau này ông còn hành động hồ đồ như hôm nay, đừng trách vì sao tôi lại vô lễ.”
Hết chương 104.
Ngoài hành lang vào buổi trưa vắng vẻ không một tiếng động. Có tia sáng yếu ớt từ cuối dãy rọi qua thành một đường xiên mờ nhạt, chạm vào gót giày sandal của Trần Mục Sinh. Anh đứng yên trong giây lát, đôi mắt nhìn thẳng vào người ngồi ở bàn làm việc, đầu mày khẽ chau cùng với bờ môi mím lại, lộ ra xót xa.
“Trưởng khoa.”
Nghe thấy giọng nói từ tốn cất lên, Ngụy Kỉ luôn cúi gằm mặt trông mệt mỏi bỗng ngẩng nhìn. Hôm nay y đeo kính gọng trắng bạc, qua lớp thủy tinh trong suốt là một ánh mắt bơ phờ. Sau khi nhận ra đối phương là Trần Mục Sinh, Ngụy Kỉ gượng gạo dời tầm mắt rồi ngồi thẳng lưng, cố gắng trưng ra sắc mặt tỉnh táo như bình thường.
“Sao vậy? Bệnh nhân ấy lại có chuyện gì à?”
Khoảng hai tuần trước, các bác sĩ thực tập ở khoa Tim Mạch tại bệnh viện Thuần Ái đồng loạt nhận một nhiệm vụ. Mỗi người sẽ được giao cho một bệnh nhân để theo dõi và chăm sóc bệnh tình của họ. Đồng thời, mỗi bác sĩ thực tập còn phải đi tìm một tiền bối để có thể trau dồi thêm kiến thức cũng như kinh nghiệm.
Trong số các tiền bối nổi tiếng của khoa, hầu hết mọi người đều lựa chọn Tần Chính hoặc là Tất Thánh Ân. Song, Trần Mục Sinh lại quyết định tìm đến Ngụy Kỉ với hy vọng y sẽ trở thành người hướng dẫn cho mình.
Thoạt đầu, Ngụy Kỉ không đồng ý. Nhưng qua sự kiên nhẫn lẫn cố chấp của anh, rốt cuộc y đã thay đổi suy nghĩ, mở lòng chấp nhận người học trò mới này. Đây cũng là lần đầu tiên có một người nào đó đủ sức khuất phục được kẻ có lòng tự tôn cao ngất như Ngụy Kỉ.
Trần Mục Sinh chậm rãi bước từng bước vào bên trong. Khi đến gần bàn làm việc, anh dừng lại, đặt một bình giữ nhiệt lên bàn rồi hạ giọng nói:
“Đây là trà bạc hà, em vừa pha trước khi tới đây. Bạc hà có thể giúp giảm căng thẳng và ngủ ngon hơn, trưởng khoa thử uống xem sao ạ.”
Ngụy Kỉ đánh mắt nhìn sang bình giữ nhiệt màu trắng, bên ngoài không trang trí bất cứ thứ gì ngoài một cái tên rất nhỏ ở gần đáy bình.
Mục Sinh.
Trầm mặc nhìn ngắm một hồi, Ngụy Kỉ ngước mắt nhìn đối phương, nhàn nhạt đáp: “Bày đặt pha mấy thứ này làm gì, tốn công tốn thời gian.”
Trần Mục Sinh thầm hít vào một hơi, im lặng mở nắp bình, rót trà ra rồi đẩy đến gần y: “Liên tục mấy ngày trưởng khoa không ngủ được rồi, cứ kéo dài như vậy sẽ không tốt đâu ạ. Trà âm ấm chứ không quá nóng, xem như trưởng khoa vì sức khỏe của bản thân mà uống nhé, được không?”
“Làm sao cậu biết tôi không ngủ mấy ngày liền?”
“…”
Bầu không khí như đặc quánh, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khó thở. Riêng Trần Mục Sinh, anh thậm chí còn muốn lập tức quay đầu bỏ chạy. Bởi vì câu hỏi của đối phương đã phần nào vạch trần bí mật của anh.
Làm sao anh biết được chuyện đó ư?
Còn làm sao nữa, là vì anh luôn âm thầm dõi theo cuộc sống của đối phương, thầm lặng đến mức như một chiếc bóng tàng hình nhẹ tênh vậy. Nhưng khi trông thấy đối phương ngày qua ngày chìm trong công việc và áp lực, giấc ngủ chẳng tròn, bữa ăn không đủ, thế là dấy lên xót xa.
Một người vốn rụt rè hướng nội như Trần Mục Sinh, cuối cùng cũng có ngày chủ động thoát ra khỏi cái mai nhỏ của mình, chủ động pha một bình trà ấm, chủ động đem đến cho người ta, chủ động muốn quan tâm chăm sóc.
Đáng tiếc, chỉ vì một câu hỏi tỏ thái độ hơi xa cách đã khiến cho anh muốn trốn vào cái mai nhỏ một lần nữa.
Trần Mục Sinh im bặt hồi lâu, các đầu ngón tay lén lút bám vào cạnh bàn. Đây là một thói quen không tốt của anh mỗi khi anh căng thẳng bối rối. Đôi mắt đảo nhẹ vài vòng, anh chầm chậm thở ra, cố gắng nói tự nhiên:
“Em thấy quầng thâm dưới mắt của trưởng khoa…”
Nghe vậy, Ngụy Kỉ cụp mắt, vô tình phát hiện một đôi mắt mệt mỏi hiện trên mặt kính thủy tinh. Đúng là bộ dạng bây giờ của y rất thê thảm, chẳng còn giống với kẻ được bao người ngưỡng phục trước đó nữa rồi. Nhưng nếu cứ tiều tụy như thế này thì cũng không có ích lợi gì, càng không thể khiến cho mọi việc có thể giải quyết ổn thỏa được.
Sau khi nghĩ thông suốt, Ngụy Kỉ nhấc nắp bình lên, uống cạn trà bạc hà. Quả nhiên là mùi vị đặc trưng của bạc hà, rất thanh mát, đầu lưỡi tê tê, có một cảm giác thư thái hơn hẳn.
“Cảm ơn cậu.” Ngụy Kỉ nhìn Trần Mục Sinh, hiếm hoi nở một nụ cười.
Trần Mục Sinh lập tức nhẹ nhõm, cẩn thận đậy nắp bình giữ nhiệt lại. Lúc anh định quay người đi ra ngoài thì nghe đối phương hỏi một câu.
“Sao cậu cứ nhất quyết phải chọn tôi làm người hướng dẫn vậy?”
Bước chân nhất thời khựng lại, anh nắm chặt hai bàn tay, lo lắng xoay lưng nhìn Ngụy Kỉ: “Trước kia em đã nói rồi mà, trưởng khoa còn có gì chưa hài lòng sao ạ?”
Không lẽ vẫn không muốn nhận em làm học trò ư?
Mặc dù em biết bản thân vẫn chưa tài giỏi hơn ai, nhưng em sẽ luôn không ngừng cố gắng, cố gắng đạt đến trình độ giống như tiền bối.
Đợi em một chút nữa thôi, em sẽ không, nhất định sẽ không làm tiền bối mất—
Dòng suy nghĩ chợt bị cắt ngang bởi giọng nói trầm lạnh của Ngụy Kỉ: “Nếu là vào hai năm trước thì tôi hiểu được vì sao cậu lại chọn tôi. Nhưng hiện tại, ngay lúc này, tôi không còn được trọng dụng nữa, chắc hẳn cậu cũng biết vụ kiện đó rồi chứ?”
Trần Mục Sinh thoáng nhíu mày, ngập ngừng nói: “Thưa, em biết.”
Ngụy Kỉ cười nhạt: “Biết mà vẫn còn tìm đến tôi à?”
Trần Mục Sinh luôn cúi đầu trả lời, dường như sợ chạm phải ánh mắt cương nghị của đối phương: “Trên đời này vốn không có gì gọi là tuyệt đối. Con người cũng vậy, cũng sẽ có lúc xảy ra sơ suất. Em tin trưởng khoa đã nhận ra sai lầm của mình, nhưng chẳng thể vì vụ kiện đó mà ngang nhiên rũ bỏ toàn bộ sự cống hiến của trưởng khoa từ trước đến nay được.”
Giọng điệu cực kỳ cứng rắn và dứt khoát, xen lẫn đâu đó là chút ấm ức.
Khi anh nói xong, trong phòng cũng không còn bất kỳ âm thanh nào nữa. Ngụy Kỉ ngồi đối diện hơi nhướng hàng mày, lộ ra một vẻ thích thú. Qua giây lát, y cúi đầu, phì cười thành tiếng. Đã lâu lắm rồi y không bị người khác chọc cho cười đến mức này.
Nụ cười của Ngụy Kỉ nhất thời làm Trần Mục Sinh đỏ mặt và hoang mang. Anh ngây người, trong lòng lo lắng mình vừa nói sai chuyện gì đó.
“Trưởng khoa…”
“Mục Sinh.”
“…Vâng?”
Ngụy Kỉ lau lau khóe mắt, mím môi nhìn anh rồi nói: “Hóa ra cậu có thể nói một câu dài như vậy à? Tôi đếm không nhầm thì phải hơn… hơn năm mươi chữ. Thế mà đó giờ cứ ngỡ cậu ít nói lắm, cậy miệng còn không thèm thốt ra quá mười từ. Vả lại, sao tôi cảm thấy cái cách cậu vừa nói rất là ấm ức ấy nhỉ?”
“…” Trần Mục Sinh lặng thinh không hé miệng, bụng dạ nóng hết cả lên.
Thấy anh không muốn nói, Ngụy Kỉ lại lên tiếng: “Đau lòng thay tôi sao?”
Đ—Đau lòng? T—Thay người?
Bốn chữ này lọt vào tai Trần Mục Sinh, như một dòng nước lạnh chảy qua kẽ tim, vừa run vừa buốt. Anh thất thần nhìn chằm chằm vào người nọ, hai môi mấp máy tựa có lời muốn bộc bạch. Nhưng cuối cùng anh chẳng nói được gì ngoài việc lắc đầu phủ nhận.
“Em chỉ thấy không công bằng thôi ạ.”
Ngụy Kỉ cũng mau chóng thu lại nét cười, đổi lại bằng sự nghiêm nghị thường có, dửng dưng đáp: “Ừ, tôi hiểu rồi. Vậy ngoài mang trà tới cho tôi thì còn việc gì khác không?”
Trần Mục Sinh chần chừ: “Dạ không còn.”
Sau đó anh liếc nhìn trên bàn làm việc của y, phát hiện một số bệnh án nằm lộn xộn, bèn nói thêm: “Hay là em phụ trưởng khoa sắp xếp một số thứ nhé? Bệnh nhân kia cũng khỏe dần rồi ạ, hiện tại em không cần phải làm gì thêm.”
Ngụy Kỉ ngẫm nghĩ rồi bỗng lấy một cuốn sách dày đưa cho Trần Mục Sinh: “Qua kia ngồi đọc cuốn này đi.”
Trần Mục Sinh cúi đầu đọc tựa đề ở bìa ngoài, có chút sửng sốt: “Ứng dụng chỉ số chức năng cơ tim…”
“Đây là một đề tài hay, cậu có thể tìm hiểu thêm, biết đâu lại có ích cho sau này.” Ngụy Kỉ nói xong thì đứng dậy, có ý muốn đi ra ngoài.
Trần Mục Sinh cúi đầu, ôm cuốn sách trong ngực rồi đứng nép sang một bên: “Trưởng khoa đi đâu thế ạ?”
Ngụy Kỉ bẻ lại cổ áo ngay ngắn, đáp: “Ra ngoài hít thở không khí. Cậu cứ ngồi đây đọc sách đi, không sao đâu.”
Cửa phòng từ từ khép lại, bóng lưng cao lớn cô độc ấy thoáng cái đã biến mất. Trần Mục Sinh rũ mắt, ngón tay sờ qua bìa sách cứng cáp, xúc cảm mát mẻ mịn màng bỗng làm anh mỉm cười.
Lúc Ngụy Kỉ quay về phòng, trên ghế sô-pha đang có một người ngủ quên. Cuốn sách lật mở đặt trên ngực, đầu người nọ nghiêng nhẹ một bên, hơi thở đều đặn, từng nhịp từng nhịp không chút vội vã. Đứng hình khoảng mấy giây, Ngụy Kỉ liền sực tỉnh, ho khẽ một tiếng rồi đóng cửa lại.
Khẽ khàng đi đến gần ghế sô-pha, Ngụy Kỉ cúi người, khéo léo lấy cuốn sách ra khỏi người Trần Mục Sinh. Sau đó, y quay đầu liếc nhìn đối phương, từ trên xuống dưới không sót chỗ nào.
Vẫn như ấn tượng ban đầu của một ngày mùa thu, người con trai này rõ ràng là một tuyệt tác, trong lòng Ngụy Kỉ. Da trắng như sứ, tóc đen như mực, thêm cả bờ môi mỏng phớt chút hồng. Ngụy Kỉ từng gặp qua không ít thanh niên có dáng vẻ xinh đẹp như con gái, nhưng ở Trần Mục Sinh có cái gì đó rất đặc biệt và thu hút, khiến cho tâm trí y chẳng ngừng nghĩ ngợi.
Bình thường vốn đã ngoan ngoãn biết điều, lúc ngủ lại càng mỏng manh hơn bao giờ hết. Trong giây khắc không tự chủ được, Ngụy Kỉ tiến đến gần khuôn mặt của Trần Mục Sinh, đôi tay lộ rõ khớp xương rắn rỏi chạm vào cần cổ thuôn gọn của anh.
“Sinh…”
Bỗng, bên ngoài có một tiếng ầm vang, kéo theo cả tia sét rạch ngang bầu trời.
Kỳ Họa Niên hoảng hốt mở bừng mắt ngay khi cảm nhận được một lòng bàn tay thô ráp siết lấy cổ mình. Nương theo ánh sáng trên đầu, cậu nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt, trên người khoác áo blouse trắng, mái tóc muối tiêu, gọng kính vàng lóe lên che khuất đi đôi mắt cuồng dã đằng sau.
“Ông—” Lời nói của Kỳ Họa Niên bị đứt gãy bởi động tác siết cổ mạnh bạo.
Không biết có phải do trùng hợp hay không mà Ngụy Kỉ phát hiện có người lạ mặt xuất hiện trong khu ký túc xá dành cho bác sĩ và điều dưỡng. Chỉ biết khi ông ấy đẩy cửa bước vào, khuôn mặt đã trở nên nhợt nhạt, đôi mắt hằn lên tia máu đỏ cùng với từng bước chân nặng như chì.
Lúc trông thấy Kỳ Họa Niên hé mắt nhìn qua, Ngụy Kỉ cứ như phát điên. Ông ta lao tới chỗ cậu, dùng bàn tay phải thô ráp gân guốc siết chặt cần cổ đối phương, hơi thở tràn ngập mùi vị chết chóc. Bởi vì sự tấn công quá mức đường đột làm cho Kỳ Họa Niên không kịp xoay sở cục diện.
Cả người cậu bị ấn trên ghế sô-pha. Nhịp tim càng lúc càng đập mạnh, hơi thở ngược lại dần yếu ớt. Kỳ Họa Niên chau mày, dùng sức nắm giữ cổ tay Ngụy Kỉ, muốn nới lỏng cho bản thân một chút không khí.
Tuy nhiên, Ngụy Kỉ không hề nương tay, các khớp xương đều lộ rõ dưới làn da ngăm đen. Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của đối phương, Ngụy Kỉ run run khóe môi, không rõ là xúc động hay tức giận, cất tiếng thê oán:
“Tại sao… Tại sao… lại xuất hiện? Tại sao lại ở đây? Tại sao? Tại sao chứ!”
“Tại sao cứ ám lấy tôi? Tại sao liên tục xuất hiện trong giấc mơ của tôi?”
“Là tự cậu, là tự cậu muốn, là tự cậu làm, không phải do tôi, không phải, không phải do tôi!”
Kỳ Họa Niên thật sự chẳng hiểu ngọn nguồn câu chuyện quái quỷ này là gì. Một bên vừa phải chống đỡ, một bên vừa phải phản kháng, rốt cuộc cậu cũng có thể gượng nói:
“Ông nhầm người rồi! Thả tôi ra đã—“
“Cậu không xem trọng tình cảm của tôi, tại sao tôi phải xem trọng sự hy sinh của cậu? Là cậu rời bỏ tôi trước, là cậu gây ra tất cả mọi thứ, chết đi, đi chết một lần nữa đi!”
Trong lúc gào thét điên loạn, Ngụy Kỉ dùng cả hai tay muốn khiến người bên dưới ngạt thở mà lìa đời. Song, ông ấy lại không biết rằng vốn dĩ người mình muốn giết và người hiện tại là hai mạng khác nhau. Nếu là người từng rời bỏ ông thì chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi móng vuốt chết chóc của ông.
Nhưng đây là Kỳ Họa Niên, là một người…
…biết võ.
Kỳ Họa Niên bất ngờ co chân lên đá mạnh vào giữa bụng Ngụy Kỉ. Sự phản kháng ập tới không lường trước, khiến đôi tay đằng đằng sát khí của ông ta run rẩy. Ông ta lùi lại một bước, đưa tay ôm lấy chỗ vừa bị đá vào.
“Mày…” Ngụy Kỉ đau điếng, lời nói giữa chừng bị ngắt quãng.
Kỳ Họa Niên bật dậy, lập tức thủ thế, một tay đỡ trước, một chân gập lại, tung ra cú tấn trước ngay ngực của Ngụy Kỉ. Đòn lực rất mạnh, khiến ông ta mất thăng bằng mà đập lưng vào kệ sách phía sau. Cả người trượt bệt xuống, Ngụy Kỉ xoa ngực, thở hổn hển.
Sau đó, Kỳ Họa Niên sải một bước dài, ngồi đè lên người đối phương, giữ chặt cổ áo, gằn giọng: “Rốt cuộc là ông muốn làm gì? Tại sao lại đột nhập vào phòng người khác rồi ra tay bẩn thế kia? Nói, ông là ai hả?”
Trong đầu cậu lúc này chợt nghĩ đến một chuyện. Và chỉ có lý do đó mới khiến cậu trở nên tức giận đáng sợ như thế thôi.
Người đàn ông xông vào phòng của Vưu Hạ, có lẽ không phải là trùng hợp hay nhầm lẫn. Hơn nữa, khi xông vào đây, ông ta còn muốn ra tay giết người. Nếu như người ngủ quên ở ghế là Vưu Hạ thì liệu chuyện tồi tệ gì sẽ xảy đến đây?
Khốn khiếp.
Kỳ Họa Niên giật mạnh cổ áo Ngụy Kỉ, tiếp tục truy hỏi: “Có phải ông muốn làm gì bác sĩ Hạ không? Nói!”
Ngụy Kỉ gần như nằm dài trên mặt đất. Ông vẫn trừng mắt nhìn đối phương, qua một hồi lại bắt đầu phát điên như hồi nãy. Hơi thở dồn dập, toàn thân run lên, ông chau mày gào thét:
“Đừng có nhìn tao! Đừng có nhìn tao bằng đôi mắt ấy! Đừng!”
Gân xanh nổi trên hai huyệt thái dương mỗi khi Ngụy Kỉ cố gắng quát tháo.
Kỳ Họa Niên nghe thấy hai chữ “đôi mắt” thì bỗng hồ nghi. Cậu cụp mắt, nhìn xuống bảng tên vừa rớt ra khỏi ngực áo Ngụy Kỉ. Trên đó là một hàng chữ được đánh máy rõ ràng thẳng tắp.
Phó viện trưởng Ngụy Kỉ.
Phó viện trưởng?
Lẽ nào là…
Trong lúc Kỳ Họa Niên mơ màng nhớ lại chuyện cũ, Ngụy Kỉ mò tay vào trong túi áo blouse, lấy một vật gì đó ra cầm chặt trong tay. Tiếp đến, ông hít sâu một hơi rồi thình lình hướng mũi nhọn của con dao rọc giấy đến gần khuôn mặt của cậu.
Ngụy Kỉ nghiến răng ken két chán ghét: “Đừng có nhìn tao bằng đôi mắt ấy! Arrgggggg!”
Tia sáng rọi xuống, lóe lên ánh bạc.
Vì mải nghĩ ngợi, Kỳ Họa Niên không hề biết có mối nguy hiểm cận kề. Khi lưỡi dao sắc nhọn sượt qua gò má, một dòng máu lập tức rỉ ra.
Khi nỗi đau vượt quá ngưỡng bình thường, chúng ta sẽ không còn có cảm giác gì nữa. Cũng như khi quá sững sờ đến bần thần, một người nhạy bén đến mấy cũng nhất thời trở nên phản ứng chậm chạp.
Kỳ Họa Niên nghiêng đầu, thất thần nhìn xuống bảng tên trên sàn nhà. Trong đầu chợt nhiên nhớ lại cuộc gặp gỡ khó hiểu giữa mình và Ngụy Kỉ cách đây phải gần một năm trời. Lúc đó cậu vô tình đụng trúng ông ta ngoài cổng bệnh viện, sau đó ông ta thình lình giữ chặt cổ tay của cậu, ánh mắt hoảng hốt, gằn giọng hỏi cậu là ai.
Mình là ai thì có liên quan gì đến ông ta?
Hay là vốn dĩ mình có gì đó liên quan đến người đàn ông đáng sợ này mà bản thân không hề biết?
Các đầu ngón tay đang nắm lấy cổ áo Ngụy Kỉ dần lơi lỏng. Thừa cơ hội đó, Ngụy Kỉ hung hăng chỉnh lại mũi dao, lần này trực tiếp muốn nhắm tới đôi mắt của Kỳ Họa Niên.
Ký ức về cuộc gặp gỡ mờ nhạt dần, Kỳ Họa Niên mới bắt đầu nhận thức được Ngụy Kỉ có bao nhiêu phần nguy hiểm và hung hãn. Cậu quay đầu lại nhìn ông ta, vừa kịp lúc phát hiện ánh bạc lóe lên trong đáy mắt.
—Khoan đã, ông ta…
Giọng nói của Ngụy Kỉ thoát ra khỏi cổ họng cứ ngỡ là vọng tới từ địa ngục.
“Đôi mắt của mày… Đi! Chết! Đi!”
Khi mũi dao căm hận chỉ còn cách bầu mắt căng tròn của Kỳ Họa Niên khoảng 1cm thì bức tranh được treo trên tường bỗng nhiên rơi xuống đất. Tấm kính lồng bên ngoài vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Âm thanh loảng xoảng phát ra kinh động đến cả hai người bọn họ.
Ngụy Kỉ khựng lại ngay tức thì. Ông thở hổn hển, ngoảnh đầu đăm đăm nhìn những mảnh thủy tinh nằm ngổn ngang, sau đó từ từ nhìn lên trên, ánh mắt dừng lại tại vị trí mà bức tranh đã được treo.
Không… Không thể… Sao lại…
Bàn tay cầm dao run rẩy, Ngụy Kỉ rơi vào quẫn trí, ông ta dùng sức đẩy Kỳ Họa Niên sang một bên rồi bật dậy, lao thẳng ra khỏi phòng.
Ngoài hành lang lầu ba im ắng, Triệu Đóa đang ôm một chồng sách đi về phòng của mình. Tiếng gót giày nhẹ nhàng cất lên theo mỗi bước chân của cô. Nhưng chẳng bao lâu, cô chợt nghe thấy có tiếng bước chân khác vội vã hơn đang cách mình rất gần.
Triệu Đóa tò mò ngẩng đầu, bất ngờ trông thấy Ngụy Kỉ lao tới với bộ dạng cực kỳ đáng sợ. Triệu Đóa bị giật mình mà hét toáng lên một tiếng. Song, tiếng hét ấy cũng chẳng thể kìm nổi sự trốn chạy của đối phương.
Ngụy Kỉ đi xa rồi, Triệu Đóa mới từ từ hồi thần. Đôi tay run lẩy bẩy ôm chặt chồng sách trước ngực, cô quay đầu nhìn về phía căn phòng mà mình đã nhìn thấy Ngụy Kỉ.
Lúc nhận ra được đó là phòng nghỉ của ai, Triệu Đóa thoáng sửng sốt.
Cuộc giằng co hỗn loạn cuối cùng đã kết thúc.
Màn đêm tĩnh lặng ùa đến. Kỳ Họa Niên ngồi bệt trên sàn nhà, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì, đôi mắt dán chặt vào những mảnh vỡ ở đằng kia.
Nếu như không nhờ bức tranh rơi xuống thì liệu cậu có còn được nhìn thấy mọi thứ xung quanh nữa hay không?
Nếu như ông trời lại cướp đi đôi mắt của cậu một lần nữa, cậu phải sống làm sao đây?
Nếu như…
Chưa bao giờ Kỳ Họa Niên nghĩ đến điều tồi tệ này. So với lúc bị Ngụy Kỉ thô bạo siết cổ, thì cậu cảm thấy sợ hãi khoảnh khắc hiện tại hơn. Mặc kệ vết thương vẫn còn rỉ máu, cậu chết lặng, cắn chặt môi dưới như muốn đè nén toàn bộ xúc cảm muốn bùng nổ.
Ngay sau đó, nơi ngạch cửa có bóng người đứng.
Triệu Đóa liếc nhìn đối phương, qua một hồi mới thảng thốt gọi: “Họa Niên!”
—
“Sh…”
“Ngồi yên.”
Triệu Đóa lườm Kỳ Họa Niên một cái rồi tiếp tục sát trùng vết thương cho cậu.
Khuôn viên bệnh viện yên tĩnh, không còn bệnh nhân đi đi lại lại như ban ngày, thay vào là ánh đèn vàng nhạt trên đỉnh đầu, hắt xuống mặt đất đôi chiếc bóng bị kéo dài lê thê.
Sau khi qua cơn hoảng sợ và đờ đẫn, Kỳ Họa Niên bắt đầu biết đau rát là gì. Vết thương không quá sâu nhưng khi bôi thuốc sát trùng vào thì vẫn truyền tới một cảm giác kinh người.
Triệu Đóa nheo mắt lại, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể để dán băng cá nhân. Xong xuôi, cô phủi phủi bàn tay, cười nói:
“Rồi đó. May mà vết cắt không đến nỗi trí mạng, chứ không là hỏng cái gương mặt bảnh trai này rồi.”
Kỳ Họa Niên vừa đưa tay sờ vào miếng băng dán vừa cười xòa theo: “Em cảm ơn chị.”
Triệu Đóa liếc cậu như muốn thăm dò gì đó, lát sau gạn hỏi: “Mà nè, lúc nãy ở trong phòng xảy ra chuyện gì vậy? Sao em với phó viện trưởng lại…”
Nhớ lại khoảnh khắc trông thấy Ngụy Kỉ lao ra ngoài, bộ dạng nhếch nhác, trên áo blouse còn dính máu đỏ khiến cho Triệu Đóa không kìm được mà rùng mình. Mặc dù cô đã nghe nhiều tin đồn kỳ lạ liên quan đến ông ta, nhưng chẳng ngờ sẽ có ngày được tận mắt chứng kiến cảnh tượng “một bác sĩ hóa rồ”.
Nghe hỏi, Kỳ Họa Niên thở dài, lắc đầu nói: “Thật sự em cũng không hiểu vì sao ông ta lại phát điên như vậy. Trước đó em đang ngủ thì nghe tiếng mở cửa, cứ nghĩ anh Hạ quay về nên em hơi chủ quan, nào ngờ sau đó cảm giác có người bóp cổ mình—“
“H-Hả? Bóp cổ?!” Triệu Đóa sửng sốt, nhất thời nói quá lớn.
Kỳ Họa Niên lo rằng có người nghe thấy rồi hiểu lầm, bèn nhanh tay bịt kín miệng cô, nháy mắt ra hiệu: “Chị nói nhỏ thôi.”
Triệu Đóa tạm thời bị “tắt tiếng”, chỉ có thể gật đầu liên thanh. Tuy vậy, trong lòng vẫn còn hoang mang quá đỗi, lẽ nào phó viện trưởng còn quái gở hơn cả những lời đồn thổi của mọi người sao? Bóp cổ à? Cái này gọi là giết người đó, có biết không vậy?!
Kỳ Họa Niên đánh mắt nhìn xung quanh, nhận ra khuôn viên vắng vẻ, không có ai ngoài hai người bọn họ, cậu mới từ từ hạ tay xuống, tiếp tục kể về cuộc giằng co hỗn loạn trong phòng ký túc.
“Em mở mắt thì nhìn thấy ông ta, ban đầu em không biết đó là ai, chỉ thấy khoác áo blouse nên có lẽ là bác sĩ. Rồi tự dưng ông ta điên loạn muốn khiến em ngạt thở, còn gào thét cái gì mà sao còn ở đây, sao lại xuất hiện ở đây, sao cứ ám ông ấy mãi… Lúc đó em nghe mà không hiểu chuyện gì, cho đến khi ông ta nói đến chuyện tình cảm…”
Triệu Đóa chăm chú lắng nghe không sót nửa tình tiết, đôi mắt tròn xoe hóng hớt, chợt chen vào: “Khoan đã, tình cảm hả? Tình cảm của phó viện trưởng hay sao?”
Kỳ Họa Niên nhìn cô, gật đầu rất nghiêm túc: “Em còn nhớ rõ mấy lời ông ta nói lắm, hình như người kia rời bỏ ông ta, không xem trọng tình cảm của ông ta, cho nên ông ta mới sinh hận như vậy, còn nói là sẽ không tôn trọng sự hy sinh của đối phương.”
Dừng đoạn, cậu chau mày khi nhớ tới chuyện con dao rọc giấy suýt đâm vào mắt mình, cảm giác đối mặt với việc tính mạng sắp bị tước đi dường như vẫn còn ám ảnh tâm trí của cậu.
Thấy cậu im lặng, Triệu Đóa tò mò lay lay cánh tay đối phương: “Sao nữa? Sau đó thì sao? Ông ta lấy gì rạch mặt em vậy? Dao rọc giấy phải không?”
“…Sao chị biết?” Kỳ Họa Niên bất ngờ.
Triệu Đóa cười hì hì, ngại ngùng nói: “Chị coi phim trinh thám với kinh dị dữ lắm, thường thì mấy phim đó hay có vụ đem theo vật sắc nhọn như dao nè, không dao găm thì dao rọc giấy. Cơ mà sao ông ta lại muốn giết em đến thế nhỉ? Chị không hiểu nổi ấy!”
“Có lẽ không phải muốn giết em đâu.” Kỳ Họa Niên ngẫm nghĩ, “Nếu như em suy đoán không nhầm thì ông ta muốn lấy đi đôi mắt của em cơ.”
“Đôi mắt ớ hở?” Triệu Đóa cắn môi, máu “trinh thám” nổi lên, cô bắt đầu suy luận.
Từ lúc quen biết với Họa Niên đến bây giờ, hầu hết mọi chuyện của cậu đều liên quan đến đôi mắt. Lúc nhỏ thì phẫu thuật cấy ghép võng mạc, lớn lên lại hay bị đau ngay đôi mắt được thay, tiếp đến thì gặp Ngụy Kỉ muốn ra sức cướp đi đôi mắt của cậu.
Rốt cuộc mọi chuyện có thật sự là trùng hợp hay không nhỉ?
Triệu Đóa thinh lặng hồi lâu mới hỏi: “Nè, em có biết người đã hiến võng mạc cho em không?”
Cô nghĩ mấu chốt của tất cả nằm ở người hiến tạng, chỉ cần biết rõ danh tính của người đó thì có lẽ sẽ giải đáp được câu hỏi lúc này.
Thế nhưng Kỳ Họa Niên lại trả lời cô bằng một cái lắc đầu bất lực.
“Em không biết người đó tên là gì, chỉ nhớ là hồi bé, bà luôn căn dặn em không được quên ơn nghĩa của người đó.”
Triệu Đóa nghe xong thì thất vọng tràn trề.
Ngay cả danh tính cũng không biết, vậy khả năng tìm ra nguyên nhân thật sự có lẽ bằng 0 rồi. Không có manh mối thì biết lấy gì suy luận tiếp đây?
“Căng nhỉ, vậy làm sao giải thích được chuyện tối hôm nay ta?” Triệu Đóa khịt khịt mũi rồi mau chóng lấy khăn giấy cất trong túi áo ra lau sạch sẽ.
Vì thời tiết thay đổi cho nên căn bệnh viêm mũi mạn tính của cô lại tái phát.
Kỳ Họa Niên quay sang nhìn đối phương chật vật hít mũi không ngừng, sực nhớ đến cách mà bà từng bày. Cậu lục lọi trong cặp, lấy chai dầu gió đưa cho Triệu Đóa.
“Chị thoa dầu ở hai bên cánh mũi đi, dầu nóng sẽ làm ấm mũi, đỡ nhiều lắm.”
Triệu Đóa lập tức làm theo lời cậu, dầu gió nóng dần lên, có vẻ hiệu quả. Cô hít sâu một hơi rồi cười bảo: “Cảm ơn cưng. Thế em định thế nào?”
“Thế nào là thế nào ạ?” Kỳ Họa Niên ngẩn ngơ.
“Thì chuyện của phó viện đó, em có định tìm hiểu sâu không?”
“Chắc là… Em cũng chưa biết, thật ra điều em lo lắng là ông ấy có thể làm hại anh Hạ thôi.”
Gì chứ? Đây mới là điều em lo lắng à? Còn tính mạng của em thì sao?
Triệu Đóa đăm chiêu nhìn Kỳ Họa Niên, lát sau thì cười thầm trong bụng: Ờ ờ, sức mạnh tình yêu đấy phỏng? Suýt nữa thì em không còn giữ nổi cái mạng rồi, vậy mà vẫn… Haiz, tình yêu đúng là tình yêu.
Kim giờ vừa nhích tới số 10, còn mười phút nữa là đúng 9 giờ tối. Không gian xung quanh trong bệnh viện càng lúc càng tịch mịch. Gió thổi lùa qua từng kẽ lá, tạo ra một loạt thanh âm xào xạt hơi rợn người.
Triệu Đóa không mặc áo khoác, nhưng may là có chiếc áo blouse bên ngoài nên cũng đỡ. Cô vừa xoa xoa lòng bàn tay vào nhau vừa ngước mắt nhìn về phía ngọn đèn nhạt nhòa đằng xa. Người ngồi bên cạnh cô dường như cũng đang rơi vào trầm tư, khiến cho bầu không khí trở nên thinh lặng khó hiểu.
Qua giây lát, Triệu Đóa nhịn không nổi nữa, bèn huých tay vào hông Kỳ Họa Niên, ghé tai thủ thỉ: “Nè, có muốn nghe kể về Ngụy Kỉ không?”
Kỳ Họa Niên liếc nhìn cô, thật lòng không quá hào hứng, nhưng khi đối diện với đôi mắt đầy nhiệt tình ấy, cậu không nỡ từ chối.
“Vâng, cũng được.”
Triệu Đóa liếm viền môi khô lạnh, nhích lại gần, bắt đầu tâm sự.
“Theo như những gì mà anh Ngọc và đồng nghiệp khác kể, thì phó viện trưởng được sinh ra và lớn lên trong một gia đình tài phiệt.”
“Tài phiệt?” Thật ư?
Bắt được ánh mắt sửng sốt của cậu, cô cười khúc khích: “Thật đấy! Không chỉ được sống trong một gia đình giàu có quyền thế mà ông ấy còn là người con trưởng nữa. Điều đó đồng nghĩa với việc ông ấy luôn phải đối mặt với áp lực từ bố mẹ cũng như dòng họ. Dòng họ có truyền thống nghề y, đến đời của phó viện trưởng vẫn vậy không thay đổi. Có lẽ do gene di truyền, nên khi mới đặt chân vào bệnh viện này thì ông ấy đã được nhiều người chú ý và ngưỡng mộ rồi. Công nhận là phó viện tài giỏi hơn người nhưng mà nghe mọi người bảo dần dần tính cách của ông ấy lại thay đổi.”
“Vào năm anh Ngọc vừa vào làm bác sĩ thực tập, phó viện xui xẻo dính phải một vụ kiện. Ông ấy làm chết bệnh nhân do sơ suất, gia đình bệnh nhân cũng thuộc dạng ghê gớm nên vụ kiện khá là căng. Cơ mà đó không phải là mấu chốt. Mấu chốt là lúc đó gia đình phó viện đã bung hết tiền của để “nhấn chìm” vụ kiện kia, việc này làm cho nhiều người bất mãn, từ đó trở đi không ai trọng dụng ông ấy nữa.”
Kỳ Họa Niên im lặng nghe đến đây, chợt nhiên thở dài.
Đôi khi chỉ vì một lỗi lầm mà mọi thứ đều bị hủy hoại. Cuộc sống là vậy. Mình cống hiến nhiều bao nhiêu họ cũng không nhớ. Nhưng lúc sai một lỗi thì họ ghi cả đời.
Ngặt nỗi, sinh mạng bệnh nhân nằm trong tay bác sĩ. Sinh mạng đó cũng gắn liền với sự nghiệp của bác sĩ. Điều này tương tự như trên một bàn cờ với quy định khắc nghiệt rằng bạn chỉ được đi một lần và không thể quay lại.
Mỗi nước đi cần phải chắc chắn và chính xác. Sai một nước, đi cả ván cờ.
Triệu Đóa ở bên cạnh không để ý đến sắc mặt của Kỳ Họa Niên, cô liên thiên: “Cùng lúc đó, bệnh viện đưa ra nhiệm vụ cho mấy bác sĩ thực tập khoa Tim Mạch, mỗi người được giao một bệnh nhân để chữa trị và phải đi tìm một tiền bối để học tập. Hầu hết mọi người đều chọn viện trưởng hiện tại của chúng ta, còn phó viện thì không ai muốn theo để trau dồi kinh nghiệm. Chị nghĩ thời điểm đó ông ấy áp lực dữ lắm nên cũng không có tâm trạng nhận ai làm học trò. Thế mà lại có một người tìm đến ông ấy. Kỳ lạ hơn là phó viện cũng đồng ý làm người hướng dẫn, thậm chí… còn rất quan tâm đến đối phương.”
Quan tâm đến đối phương? Lẽ nào người đó chính là người mà ông ta hận?
Kỳ Họa Niên chau mày nghĩ ngợi rồi hỏi: “Chị có biết tên của bác sĩ thực tập đó không?”
Triệu Đóa khựng lại, bĩu môi bảo: “Không biết, anh Ngọc cũng không nói. Hồi trước chị cậy miệng mấy lần mà có chịu bật mí đâu. Nhưng em tò mò cũng đúng người rồi đó. Bởi vì chị nghe ngóng được từ nhiều đồng nghiệp là bác sĩ thực tập đó về sau… đã trở thành tình nhân của phó viện đấy.”
“Tình nhân?” Kỳ Họa Niên cười trào phúng “Sao chị không dùng từ ‘người yêu’?”
Triệu Đóa cười khẩy: “Thì có phải người yêu chính thức đâu mà dùng? Tình nhân, ám chỉ mối quan hệ lén lút vụng trộm đó cưng à. Thế mới nói, danh tính của bác sĩ đó giống như là một điều cấm kỵ vậy. Có người sẽ không biết như chị, còn người biết sẽ không nói ra.”
Kỳ Họa Niên không nói nữa, vừa sờ lên băng cá nhân vừa cười nhạt một cái.
Hóa ra đời tư của người đàn ông này không hề bình thường như mình nghĩ. Bí mật chồng bí mật, nhưng muôn đời bí mật nằm trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi.
Mình chỉ hy vọng từ giờ về sau sẽ không còn phải chạm mặt ông ta, thậm chí là không có quan hệ gì với loại người như thế.
Trước khi ra về, Kỳ Họa Niên sực nhớ một chuyện, bèn hỏi Triệu Đóa: “À, chị có biết bác sĩ nào tên là Mục Sinh không?”
Triệu Đóa giấu hai tay trong túi áo blouse, nghiêng đầu suy nghĩ, hồi sau lắc đầu: “Hình như không có ai tên đó hết. Có gì không?”
Nghe đến đây, Kỳ Họa Niên thoáng sững người. Cậu im lặng như tự hỏi bản thân có nhầm lẫn gì không, nhưng trí nhớ của cậu rất tốt, chắc chắn không phải là nằm mơ.
Lần đó… rõ ràng cậu đã nói chuyện với vị bác sĩ bị khiếm thị cơ mà.
Mình nhớ nhầm tên ư?
Không thể nào…
Triệu Đóa tiến đến gần, vỗ tay cái ‘bốp’: “Nè, em gặp người đó ở đâu mà hỏi?”
Kỳ Họa Niên nhìn cô, kìm nén hoang mang đáp: “Em gặp ở khu ký túc xá bác sĩ. Thôi, chắc là em nhầm…”
“Mục Sinh à… Hm, có gì chị hỏi anh Ngọc xem sao, tại anh ấy làm trước chị nhiều năm lắm, có thể sẽ biết á.”
Kỳ Họa Niên mỉm cười: “Vâng, cảm ơn chị. Thế em về nhé, chị về phòng nghỉ ngơi đi, trời lạnh lắm.”
“Bye bye.” Triệu Đóa tươi cười, vẫy tay tạm biệt đối phương.
—
Hôm nay không phải là ngày trực ban của Triệu Đóa, song cô vẫn chưa muốn trở về phòng ngủ quá sớm. Thú thật, đến giờ cô vẫn còn bị ám ảnh cảnh tượng Ngụy Kỉ lao ra ngoài với chiếc áo blouse dính máu. Bây giờ mà về phòng thì lại chẳng có ai ở cùng cô cả, cô thấy hơi sợ…
Sau khi quyết định xong, Triệu Đóa mò đến chỗ trực ban của điều dưỡng, tình cờ bắt gặp Vưu Hạ đi tới. Cô ngước mắt nhìn anh rồi ngừng bước, chủ động chào hỏi.
“Bác sĩ Hạ.”
Vốn dĩ Vưu Hạ không hề để tâm đến người xung quanh, anh trưng ra khuôn mặt lạnh lùng đi thẳng một đường từ phòng cấp cứu về phía khu E, giữa đường thì bị Triệu Đóa gọi lại.
Vưu Hạ dừng chân, ngoảnh đầu nhìn cô: “Chuyện gì?”
Khoảnh khắc giọng nói lãnh đạm của đối phương cất lên, Triệu Đóa bỗng nhiên thấy hối hận. Cô lén lút nuốt nước bọt, hít thở thật sâu rồi nhỏ giọng hỏi: “Vâng, bác sĩ định về ký túc hả?”
Vưu Hạ đáp ngắn gọn: “Ừ.”
“Có phải bác sĩ định tìm Họa Niên không?”
“…Sao cô biết?” Vừa hỏi, anh vừa nheo mắt hoài nghi nhìn cô.
Lúc nhìn thấy ánh mắt có phần thăm dò của đối phương, Triệu Đóa khẽ rùng mình, vội vàng giải thích: “Khi nãy tôi tình cờ gặp em ấy trong ký túc xá, nhưng em ấy đã về rồi ạ.”
“…” Về nhà cũng không báo cho mình một tiếng à?
Vưu Hạ chau mày, lộ ra vẻ mặt không được vui.
Triệu Đóa đứng đối diện cũng bắt được giây khắc đó, cô thầm nhủ trong lòng mình phải nói mọi chuyện cho người kia biết, nếu không e là sau này Họa Niên còn phải gặp thêm chuyện chẳng lành.
Nghĩ vậy, tranh thủ khi Vưu Hạ chưa rời khỏi, Triệu Đóa vội đi tới gần anh, nói rất nhỏ: “Có chuyện này tôi muốn nói cho bác sĩ biết. Thật ra trước khi tôi gặp Họa Niên, em ấy đã có một trận xô xát với…với…”
Lời đã gần ra khỏi cuống họng, thế mà cô lại lo lắng liếc nhìn xung quanh, không dám nói thẳng.
Vưu Hạ lạnh lùng rũ mắt nhìn Triệu Đóa, nhận thấy nét mặt do dự của cô, tự linh cảm được Họa Niên đã có chuyện gì đó không hay.
“Họa Niên bị làm sao?”
“Họa Niên…em ấy…bị…bị thương.”
“Tại sao?”
“Là vì xô xát với…”
“Với ai?”
Ánh mắt của Vưu Hạ càng lúc càng trở nên gắt gao. Anh nhìn chằm chằm Triệu Đóa, kèm theo giọng điệu như đang ra sức đè nén tức giận.
Triệu Đóa biết mình đã phóng lao, thôi thì phải theo lao. Cô ngẩng phắt lên, chạm phải đôi mắt đỏ như sắt nung ấy, đáy lòng lập tức hoảng sợ.
“Với phó viện trưởng.”
Phòng làm việc của Ngụy Kỉ.
Sau khi nói chuyện với Triệu Đóa, Vưu Hạ xoay gót, đổi hướng, đi thẳng đến một nơi khác. Anh trầm mặc đứng ngoài cửa một lúc rất lâu, sau đó vươn tay vặn nắm cửa, đẩy ra đi vào.
Người ở bên trong không có phản ứng gì mạnh mẽ, nhàn nhạt hỏi: “Cậu biết phép lịch sự tối thiểu trước khi vào phòng người khác là gì không?”
Vưu Hạ luôn đứng thẳng lưng, nhìn đối phương, cười khẩy: “Chẳng phải tôi học theo tiền bối đó sao?”
Bấy giờ, Ngụy Kỉ mới ngẩng đầu nhìn Vưu Hạ. Ông ngả người ra sau ghế, tháo mắt kính để lên bàn làm việc, nhu nhu huyệt thái dương, có vẻ tinh thần không mấy thư thái.
“Hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi, có gì mai nói.”
Nếu là người khác, có lẽ họ đã nhanh chóng đóng cửa rút lui. Nhưng đây là Vưu Hạ, một người vốn không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của ông ta ra sao, anh vững vàng bước tới gần, chống tay xuống bàn, thẳng thừng hỏi một câu.
“Tại sao ông lại vào phòng của tôi mà chưa được sự đồng ý?”
Ngụy Kỉ liếc nhìn, bình thản hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cậu dám chứa chấp một kẻ không có phận sự trong ký túc xá?”
Vưu Hạ cười khẩy: “Phó viện trưởng, hình như ông làm việc quá nhiều rồi nên quên mất là quy định vẫn cho phép người ngoài ra vào ký túc, miễn là có sự bảo đảm của bác sĩ hay điều dưỡng. Còn về phần tôi, trừ khi có sự cho phép của tôi thì không ai được phép ngang nhiên bước vào căn phòng đó.”
Mỗi câu mỗi chữ đều như đinh đóng cột, khiến cho Ngụy Kỉ khó lòng phản bác. Ông ta im lặng hồi lâu, rốt cuộc đành phải thừa nhận sự vô ý của mình.
“Được rồi, lần này là lỗi của tôi, nhưng tôi không có ý định vào phòng của cậu. Là do tôi nhầm lẫn thôi.”
“Vậy… ra tay đánh người của tôi cũng là nhầm lẫn?”
“…” Ngụy Kỉ không ngờ Vưu Hạ sẽ đề cập đến chuyện này, sắc mặt ông ta biến hóa khôn lường, dường như bị hoảng loạn nên không thể lên tiếng.
Đợi thêm một lúc, thay vì đưa ra một lời giải thích hợp lý, Ngụy Kỉ lại thình lình hỏi anh: “Chưa bao giờ tôi thấy cậu tức giận như vậy. Cậu ta quan trọng lắm sao?”
Quan trọng lắm sao?
Ha…
Nghe hỏi, Vưu Hạ cúi đầu, cười giận thành tiếng. Sau đó anh ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Ngụy Kỉ, lời nói ra không chút giấu diếm.
Hơn nữa, trong giọng điệu ấy còn có thể nghe ra một sự cảnh cáo dằn mặt.
“Khiến tôi phải đặt chân vào nơi này, đứng đây nói chuyện cùng ông, tất nhiên là phải rất quan trọng rồi. Có thể trước đó ông không biết, nhưng bây giờ thì nên ghi lòng tạc dạ, đó là người của tôi. Nếu sau này ông còn hành động hồ đồ như hôm nay, đừng trách vì sao tôi lại vô lễ.”
Hết chương 104.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất