Xuyên Thư: Nhân Vật Phản Diện, Ngươi Lại Sai Tình Tiết Rồi!
Chương 9
Chỉ lát sau Mộc Đường đã quay lại, trên tay cầm hòm thuốc chuyên dụng của mình. Hắn ngồi xuống ghế vương tay bắt mạch cho Dạ Phong và Tống Tiêu Minh.
Vài phút sau hắn thu tay về rồi mở hòm thuốc đặt trên bàn, lấy ra ít bông băng và mấy chai lo kích cỡ khác nhau.
Ước chừng một khắc, vết thương trên người của Tống Tiêu Minh và Dạ Phong được xử lý gọn ghẽ. Mộc Đường vừa thu dọn thuốc vừa dặn dò
"Vết thương tuy không quá nghiêm trọng, căn cốt tuy vững chắc nhưng thân thể có chút yếu cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, ta quay về sắc một đơn thuốc rồi mang qua cho ngươi, cứ đúng giờ cho uống là được."
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu, rồi tiễn Mộc Đường đi, lúc quay về phòng hắn nhìn thấy Tống Tiêu Minh và Dạ Phong vẫn như cũ, ngồi yên trên ghế nhìn hắn, chỉ là một đôi mắt tỏa sáng như sao trong đêm, đôi mắt còn lại nhìn hắn rất âm u.
Bị hai nam chủ đồng loạt nhìn như vậy, da gà Thẩm Nguyệt Lăng chịu không nổi mà dựng hết cả lên, hắn thật sự có chút không chịu được khi bốn con mắt có hai thái cực khác nhau này cứ nhìn chằm chằm hắn. Kiểu này khiến hắn có cảm giác rất áp lực a! Thật con mẹ đáng sợ!
"Khụ.." Thẩm Nguyệt Lăng ho nhẹ một tiếng, rời đi hai đôi mắt của hai nam chủ, miệng cong cong cười nói: "Huynh dẫn hai đệ đi coi phòng nhé?"
"Được." Hai nam chủ cùng lúc lên tiếng, chỉ là một âm u một tươi tắn, đứng chung một chỗ lại có chút không mấy hài hòa.
Tống Tiêu Minh xông lên trước, bàn tay nhỏ của hắn nắm lấy cánh tay của Thẩm Nguyệt Lăng, hai mắt cong cong hình bán nguyệt, biểu cảm như một đứa trẻ nhỏ được cho kẹo ngọt.
Moe!!!
Thẩm Nguyệt Lăng trong lòng sử dụng hàng ngàn icon gào thét~ing, móa nó, nam chính à, sao anh moe quá vậy? Tiểu sinh sắp bị độ moe của anh dìm chết rồi a a a!!!
Trong lòng đang bay bổng thì Thẩm Nguyệt Lăng bị một cơn đau kéo về thực tại. Hắn đưa mắt nhìn xuống thấy bàn tay còn lại của mình đang bị Dạ Phong gắt gao nắm chặt, bàn tay trắng trắng xinh xinh nhỏ bé ấy thế mà lại có sức mạnh phi thường, siết chặt lấy cổ tay hắn đến phát đau, ánh mắt y ngước lên nhìn như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Thẩm Nguyệt Lăng: "..." Sợ hãi~ing.
Móa! Nam phản diện à, ai lại làm anh tâm tình không tốt rồi? Không đúng, không phải thân thể anh đang yếu sao? Sao sức lực vẫn kinh khủng vậy? Đừng dùng sức nữa a a a, tay của tiểu sinh sắp bị ngài bẻ gãy rồi!
Dạ Phong lại dùng thêm một chút sức, khiến cổ tay Thẩm Nguyệt Lăng đỏ cả lên, y thâm trầm nói: "Buông."
da gà khắp người Thẩm Nguyệt Lăng đều nổi lên, nhưng y nói buông là buông cái gì? Tay hả?
Tay này đã bị Dạ Phong nắm rất chặt, giật không ra, vậy y chắc bảo buông tay còn lại à? Nghĩ như vậy hắn lập tức buông tay Tống Tiêu Minh, thấy sắc mặt Dạ Phong dịu đi.
Đù má! Vậy này là thấy Tống Tiêu Minh gần gũi với người khác ngoài y ra nên ghen hả? Lão tử gửi thấy mùi JQ ở đây a!
Mấy cái tình tiết cơ tình kiểu này khiếp trước Thẩm Nguyệt Lăng cũng không lạ lẫm gì khi có một loại sinh vật là hủ tung hoành trên mạng, gào thét Du Tống điên cuồng.
Cái gì mà gào thét "Đám nữ nhân kia mau tránh ra nam chính ra, hắn là của nam phản diện" rồi cái gì "Dù cho có hậu cung thì thế nào? Đừng hòng cản trở bà tác nghiệp chân ái 233333"
Lần đó tam quan của Thẩm Nguyệt Lăng thật sự được khai sáng, các chị gái này quá đáng sợ, kỹ thuật bổ não cũng thật cao siêu, soi hith trên từng con chữ, lập luận tình tiết y như thật, nếu không phải fan ngựa đực văn thì Thẩm Nguyệt Lăng cũng sẽ tin là thật ấy chứ.
Mà từ góc độ sâu sắc mà nhìn vào thì Dạ Phong và Tống Tiêu Minh từ hồi năm sáu tuổi đã quen biết nhau, dựa vào nhau mà sống nên đối với Dạ Phong thì Tống Tiêu Minh ở thời điểm hiện tại là người thân duy nhất, bị một tên chỉ gặp nhau vài lần đã thân cận như vậy dĩ nhiên là đề phòng. Trước khi hai người trở mặt thì Dạ Phong đối với Tống Tiêu Minh là hết mực quan tâm ân cần. Nếu nói về tình huống này thì chính là Dạ Phong đang lo lắng cho Tống Tiêu Minh mà thôi. JQ cái gì, ngày xưa không nên đọc mấy cái comment của mấy thím hủ, đúng là quá hại não.
Dạ Phong không biết lúc này Thẩm Nguyệt Lăng đang tự mình đấu tranh trên con đường thẳng không thể cong, biết Thẩm Nguyệt Lăng buông tay Tống Tiêu Minh ra thì tâm tình y lại chuyển biến tốt, lực đạo trên tay cũng thả lỏng.
Dạ Phong nhận ra y không thích người này thân cận với người khác kể cả Tống Tiêu Minh, người này chỉ có thể là của một mình y!
Mãi lát sau Thẩm Nguyệt Lăng vẫn không có động tĩnh gì, Dạ Phong giật tay mấy cái, nói: "Đi."
Thẩm Nguyệt Lăng hoàn hồn, ậm ừ vài tiếng rồi dắt hai nam chủ ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến hắn vẫn đang nắm lấy tay Dạ Phong, chỉ khác từ nắm cổ tay xuống thành nắm lấy lòng bàn tay thôi.
Hàn thất Thẩm Nguyệt Lăng ở không quá lớn, chỉ có độc hai gian phòng, phần còn lại hầu hết đều là cảnh sắc tươi đẹp của thiên nhiên, rất phù hợp với khí chất thanh nhã trên người Thẩm Nguyệt Lăng.
Thẩm Nguyệt Lăng dùng gian chính là phòng ngủ, gian còn lại không ai ở trực tiếp bị hắn biến thành nhà kho, lên đến khi ba người đến xem thì mọi vật trong phòng đều bị đóng bụi, đồ đạc nghiêng ngả khắp nơi, không khác một bãi chiến trường.
"Khụ." Thẩm Nguyệt Lăng nắm tay lên miệng ho nhẹ, xấu hổ nói: "Dọn dẹp một chút là được, hai đứa nghỉ ngơi đi, mình huynh dọn là được." .
Tống Tiêu Minh muốn nói gì đó thì đã bị Dạ Phong cắt ngang nói trước: "Làm cùng nhau sẽ nhanh hơn."
Tống Tiêu Minh nhiệt liệt gật đầu, những lời mà Dạ Phong nói cũng là những lời mà hắn muốn nói.
Hai người bọn họ từ nhỏ lưu lạc ngoài đường, một chút bụi bẩn này thì tính là gì, huống hồ căn phòng so với căn phòng tồi tàn ở Tân Viện thì chỗ này tốt hơn mấy trăm lần.
Thẩm Nguyệt Lăng không cản, ba người bắt tay vào dọn dẹp nhưng cả quá trình làm hắn chỉ cho hai nam chủ quẹt tước nhẹ nhàng, còn mấy việc nặng hơn thì một mình hắn làm hết.
Mộc Đường đã nói hai người họ cần nghỉ ngơi, Thẩm Nguyệt Lăng sao có thể trái lệnh mà để cả hai làm việc nặng được chứ?
Hai canh giờ sau, cả căn phòng như được lốt xác, mọi thứ trong phòng này Thẩm Nguyệt Lăng trước đây chưa bao giờ đụng vào, nên mọi thứ đều mới tinh. Thẩm Nguyệt Lăng nhờ người đem đến thêm một cái giường, đến gần tối mọi việc đều xong xuôi.
Thẩm Nguyệt Lăng thỏa mãn nhìn căn phòng bừa bộn ban đầu trở thành một gian phòng đẹp đẽ dành cho hai người ở, hắn cảm thấy nhu cầu đạt được thành tựu, trong lòng cười lớn, lão tử ra tay thì mọi thứ dĩ nhiên đều là gạo nấu thành cơm hết 23333
Ngắm đủ rồi, Thẩm Nguyệt Lăng mới quay sang nhìn hai nam chủ bên cạnh nói: "Đói bụng chưa? Ta dẫn hai đệ đi Thực Quán ăn."
đối với Thẩm Nguyệt Lăng thì Thực Quán chính là một căn tin tổng hợp của Phong Sương Kiếm, bình thường thì Thẩm Nguyệt Lăng sẽ không đến đây vì hắn luôn có người đem cơm qua, nhưng hôm nay có Tống Tiêu Minh và Dạ Phong đi cùng nên Thẩm Nguyệt Lăng muốn hai nam chủ có thể hỏa nhập với Phong Sương Kiếm.
Thẩm Nguyệt Lăng là tiểu thiếu chủ, trước kia không cần xếp hàng nhưng giờ đây Thẩm Nguyệt Lăng lại theo nguyên tắc xếp hàng đợi tới lượt mình, hắn sống rất hòa nhập với mọi người, thêm vào vụ lần trước ác cảm với Thẩm Nguyệt Lăng trước kia đều biến mất sạch sẽ.
Thẩm Nguyệt Lăng lấy ba phần cơm, mỗi phần có hai món xào một món canh, tìm một bàn trống ngồi xuống.
Càng quét xong cơm Thẩm Nguyệt Lăng muốn đưa hai nam chủ về Tân Viện thu dọn đồ đạc, như Dạ Phong lắc đầu từ chối, hai người họ tay trắng đi đến đây vốn không có đồ đạc gì, nên không cần quay lại dọn.
Giữa chiều Mộc Đường đã quay lại đưa thuốc cho hắn, bây giờ hắn chỉ cần theo lời dăn của Mộc Đường đem thuốc đi nấu ra hai bát, đợi nguội một chút rồi đem cho hai nam chủ uống.
Uống thuốc xong, Thẩm Nguyệt Lăng dặn dò đôi chút về gia quy của môn phái để hai người họ học thuộc, ba ngày sau sẽ chính thức đi Thao Trường luyện tập. Nhớ lời dặn của Mộc Đường nên Thẩm Nguyệt Lăng không nán lại lâu, nói xong cũng quay về phòng.
Về đến phòng Thẩm Nguyệt Lăng mới an tâm thở hắt ra, tuy trong người mệt mỏi nhưng hắn vẫn lấy Dạ Minh Châu ra hấp thụ. Linh khí trong Dạ Minh Châu vô cùng dồi dào, Thẩm Nguyệt Lăng hấp dẫn bao nhiêu thì Dạ Minh lại bù đắp lại lượng linh khí bị mất bấy nhiêu, như một hố đen không đáy hút kiểu nào cũng không hết.
Mỗi ngày Thẩm Nguyệt Lăng dành ra nửa canh giờ để tu luyện với Dạ Minh Châu, Thẩm Nguyệt Lăng biết thực lực của bản thân, không thể quá tham lam mà hấp thu được Dạ Minh Châu quá nhiều nếu không thân thể không chịu được khí lực cường đại của nó mà phát nổ. Nhưng cũng nhờ mỗi ngày chăm chỉ tu luyện nên Thẩm Nguyệt Lăng sắp tiến vào giai đoạn cuối của Kim Đan kỳ, theo đà này chẳng mấy chốc hắn có thể đột phá qua Nguyên Anh.
Thẩm Nguyệt Lăng vừa mới thu hồi linh khí thì đã nghe có người chạy đến đập cửa phòng, điệu bộ vô cùng gấp gáp.
Thẩm Nguyệt Lăng mở mắt đứng dậy mở cửa, một thân hình nhỏ bé lao vào lòng hắn, hai tay gắt gao nắm lấy vạt áo hắn, Thẩm Nguyệt Lăng nhẹ nhàng xoa đầu nam chính, ôn nhu hỏi: "A Minh, đệ sao thế?"
Tống Tiêu Minh hai lông mày nhíu lại, gấp gáp nói: "Lăng ca ca, A Phong hắn phát sốt rồi!"
Thẩm Nguyệt Lăng giật mình: "Phát sốt? Đang yên lành sao lại phát sốt?"
Tống Tiêu Minh nói: "Đệ không biết, ban nãy đệ chạm vào người A Phong, cả người y đều nóng ran, chỗ nào cũng nóng."
Nam chính vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt Lăng đã chạy vọt qua xem thử. Dạ Phong lúc này đang nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, khắp mặt đều là mồ hôi lạnh. Thẩm Nguyệt Lăng vội vàng bắt mạch cho y sau đó tính xem hôm nay là ngày bao nhiêu, sau khi tính ra trong lòng Thẩm Nguyệt Lăng lộp độp mấy tiếng.
Hắn quên mất, Dạ Phong mang trong người ma tộc thượng cổ, trên người mang cả hai linh khí lẫn tà khí, tuy bình thường đều là linh khí chiếm thế thượng phong nhưng cứ khoảng nửa năm một lần, với đêm trăng tròn, tà khí sẽ đột ngột tăng vọt, tà khí cùng linh khí đấu đá lẫn nhau mới khiến cho Dạ Phong lâm vào tình trạng sốt li bì này.
Tuy cơn sốt chỉ kéo dài một đêm, nhưng bên máu thịt lại là đau đớn lăng trì đến không muốn sống. Dạ Phong phải chịu đựng việc này cho đến khi hoàn toàn trở thành ma tôn.
Trong nguyên tác người ở bên cạnh Dạ Phong lúc này là nữ thần Bạch Liên Hoa, suốt đêm chăm sóc cho y càng khiến y rơi vào lưới tình của nàng không thể thoát ra. Mà giờ đây nữ thần Bạch Liên Hoa lại thay thành một tên đực rựa là hắn Thẩm Nguyệt Lăng không biết có nên chia buồn với nam phản diện hay không, tuy hắn theo cp Tống Tiêu Minh x Bạch Liên Hoa nhưng không có nghĩa là hắn ghét Dạ Phong, dù sao đối với một đứa trẻ như Dạ Phong mà nói, sự tốt bụng của Bạch Liên Hoa chính là ánh sáng đã chiếu sáng cuộc đời tối tăm của y.
Hắn không hiểu biết về y thuật nên không biết làm sao, cũng không thể gọi Mộc Đường tới, trên lưng Dạ Phong có vết bớt của thuyết thống ma tộc thượng cổ truyền qua mỗi đời, ấn ký đó mọi người ai cũng biết, nếu bị phát hiện Dạ Phong nhất định sẽ bị các môn phái đuổi giết. Cho nên không thể gọi Mộc Đường tới.
Tống Tiêu Minh đứng bên cạnh, lấy khăn lau mồ hôi cho y, Thẩm Nguyệt Lăng thì một bên nghĩ cách để giúp Dạ Phong giảm đi đau đớn trong cơ thể một bên lại bắt đầu thóa mạ đại thần Nhị Đản. Không phải trong nguyên tác Dạ Phong ngoài khó chịu một chút thì không còn cái gì khác sao? Sao bây giờ y lại đau đơn như vậy? Đại thần, ngươi là đồ cha ghẻ!!
Đang suy nghĩ thì Tham gia lại nhớ ra một cách, Dạ Phong lúc này là tà khí và linh khí đấu tranh lẫn nhau vậy chỉ cần hắn giúp y trung hòa linh khí, áp đẩy tà khí là xong.
Nghĩ như vậy Thẩm Nguyệt Lăng lập tức leo lên giường Dạ Phong nằm xuống,tay trên cầm Dạ Minh Châu trong tay, tay dưới vòng qua cổ Dạ Phong ôm lấy y, lòng bàn tay mát lạnh cách một lớp y phục mỏng dán lên lưng Dạ Phong.
Nếu người ngoài nhìn thấy chắc chắn là nhìn thấy Thẩm Nguyệt Lăng hai tay ôm chặt thiếu niên Dạ Phong vào lòng không buông tay, nhưng giờ Thẩm Nguyệt Lăng không chú trọng chi tiết như vậy, hắn nhanh chóng giúp Dạ Phong điều hòa linh khí bên trong.
Quả nhiên sắc mặt Dạ Phong buông lỏng, hai mày không nhíu lại nữa, nhìn y bây giờ chính là yên giấc ngủ say.
Tống Tiêu Minh nhìn thấy Da Phong tốt hơn thì vui vẻ cười cười, muốn nói gì đó thì lại bị Thẩm Nguyệt Lăng bịt miệng, nhẹ nhàng nói với hắn: "Đừng ồn, A Phong để ta lo, đệ nghỉ ngơi đi."
Tống Tiêu Minh gật đầu, thổi tắt dầu, Thẩm Nguyệt Lăng cho Tôn một ít An Hồn hương đốt lên, chỉ lát sau nhờ câu hiệu của thuốc, Tống Tiêu Minh ngủ rất say, Nét mặt Dạ Phong cũng thoải mái hơn rất nhiều, chỉ riêng Thẩm Nguyệt Lăng vẫn ôm chặt lấy y, điều tức cho y cả đêm.
Vài phút sau hắn thu tay về rồi mở hòm thuốc đặt trên bàn, lấy ra ít bông băng và mấy chai lo kích cỡ khác nhau.
Ước chừng một khắc, vết thương trên người của Tống Tiêu Minh và Dạ Phong được xử lý gọn ghẽ. Mộc Đường vừa thu dọn thuốc vừa dặn dò
"Vết thương tuy không quá nghiêm trọng, căn cốt tuy vững chắc nhưng thân thể có chút yếu cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, ta quay về sắc một đơn thuốc rồi mang qua cho ngươi, cứ đúng giờ cho uống là được."
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu, rồi tiễn Mộc Đường đi, lúc quay về phòng hắn nhìn thấy Tống Tiêu Minh và Dạ Phong vẫn như cũ, ngồi yên trên ghế nhìn hắn, chỉ là một đôi mắt tỏa sáng như sao trong đêm, đôi mắt còn lại nhìn hắn rất âm u.
Bị hai nam chủ đồng loạt nhìn như vậy, da gà Thẩm Nguyệt Lăng chịu không nổi mà dựng hết cả lên, hắn thật sự có chút không chịu được khi bốn con mắt có hai thái cực khác nhau này cứ nhìn chằm chằm hắn. Kiểu này khiến hắn có cảm giác rất áp lực a! Thật con mẹ đáng sợ!
"Khụ.." Thẩm Nguyệt Lăng ho nhẹ một tiếng, rời đi hai đôi mắt của hai nam chủ, miệng cong cong cười nói: "Huynh dẫn hai đệ đi coi phòng nhé?"
"Được." Hai nam chủ cùng lúc lên tiếng, chỉ là một âm u một tươi tắn, đứng chung một chỗ lại có chút không mấy hài hòa.
Tống Tiêu Minh xông lên trước, bàn tay nhỏ của hắn nắm lấy cánh tay của Thẩm Nguyệt Lăng, hai mắt cong cong hình bán nguyệt, biểu cảm như một đứa trẻ nhỏ được cho kẹo ngọt.
Moe!!!
Thẩm Nguyệt Lăng trong lòng sử dụng hàng ngàn icon gào thét~ing, móa nó, nam chính à, sao anh moe quá vậy? Tiểu sinh sắp bị độ moe của anh dìm chết rồi a a a!!!
Trong lòng đang bay bổng thì Thẩm Nguyệt Lăng bị một cơn đau kéo về thực tại. Hắn đưa mắt nhìn xuống thấy bàn tay còn lại của mình đang bị Dạ Phong gắt gao nắm chặt, bàn tay trắng trắng xinh xinh nhỏ bé ấy thế mà lại có sức mạnh phi thường, siết chặt lấy cổ tay hắn đến phát đau, ánh mắt y ngước lên nhìn như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Thẩm Nguyệt Lăng: "..." Sợ hãi~ing.
Móa! Nam phản diện à, ai lại làm anh tâm tình không tốt rồi? Không đúng, không phải thân thể anh đang yếu sao? Sao sức lực vẫn kinh khủng vậy? Đừng dùng sức nữa a a a, tay của tiểu sinh sắp bị ngài bẻ gãy rồi!
Dạ Phong lại dùng thêm một chút sức, khiến cổ tay Thẩm Nguyệt Lăng đỏ cả lên, y thâm trầm nói: "Buông."
da gà khắp người Thẩm Nguyệt Lăng đều nổi lên, nhưng y nói buông là buông cái gì? Tay hả?
Tay này đã bị Dạ Phong nắm rất chặt, giật không ra, vậy y chắc bảo buông tay còn lại à? Nghĩ như vậy hắn lập tức buông tay Tống Tiêu Minh, thấy sắc mặt Dạ Phong dịu đi.
Đù má! Vậy này là thấy Tống Tiêu Minh gần gũi với người khác ngoài y ra nên ghen hả? Lão tử gửi thấy mùi JQ ở đây a!
Mấy cái tình tiết cơ tình kiểu này khiếp trước Thẩm Nguyệt Lăng cũng không lạ lẫm gì khi có một loại sinh vật là hủ tung hoành trên mạng, gào thét Du Tống điên cuồng.
Cái gì mà gào thét "Đám nữ nhân kia mau tránh ra nam chính ra, hắn là của nam phản diện" rồi cái gì "Dù cho có hậu cung thì thế nào? Đừng hòng cản trở bà tác nghiệp chân ái 233333"
Lần đó tam quan của Thẩm Nguyệt Lăng thật sự được khai sáng, các chị gái này quá đáng sợ, kỹ thuật bổ não cũng thật cao siêu, soi hith trên từng con chữ, lập luận tình tiết y như thật, nếu không phải fan ngựa đực văn thì Thẩm Nguyệt Lăng cũng sẽ tin là thật ấy chứ.
Mà từ góc độ sâu sắc mà nhìn vào thì Dạ Phong và Tống Tiêu Minh từ hồi năm sáu tuổi đã quen biết nhau, dựa vào nhau mà sống nên đối với Dạ Phong thì Tống Tiêu Minh ở thời điểm hiện tại là người thân duy nhất, bị một tên chỉ gặp nhau vài lần đã thân cận như vậy dĩ nhiên là đề phòng. Trước khi hai người trở mặt thì Dạ Phong đối với Tống Tiêu Minh là hết mực quan tâm ân cần. Nếu nói về tình huống này thì chính là Dạ Phong đang lo lắng cho Tống Tiêu Minh mà thôi. JQ cái gì, ngày xưa không nên đọc mấy cái comment của mấy thím hủ, đúng là quá hại não.
Dạ Phong không biết lúc này Thẩm Nguyệt Lăng đang tự mình đấu tranh trên con đường thẳng không thể cong, biết Thẩm Nguyệt Lăng buông tay Tống Tiêu Minh ra thì tâm tình y lại chuyển biến tốt, lực đạo trên tay cũng thả lỏng.
Dạ Phong nhận ra y không thích người này thân cận với người khác kể cả Tống Tiêu Minh, người này chỉ có thể là của một mình y!
Mãi lát sau Thẩm Nguyệt Lăng vẫn không có động tĩnh gì, Dạ Phong giật tay mấy cái, nói: "Đi."
Thẩm Nguyệt Lăng hoàn hồn, ậm ừ vài tiếng rồi dắt hai nam chủ ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến hắn vẫn đang nắm lấy tay Dạ Phong, chỉ khác từ nắm cổ tay xuống thành nắm lấy lòng bàn tay thôi.
Hàn thất Thẩm Nguyệt Lăng ở không quá lớn, chỉ có độc hai gian phòng, phần còn lại hầu hết đều là cảnh sắc tươi đẹp của thiên nhiên, rất phù hợp với khí chất thanh nhã trên người Thẩm Nguyệt Lăng.
Thẩm Nguyệt Lăng dùng gian chính là phòng ngủ, gian còn lại không ai ở trực tiếp bị hắn biến thành nhà kho, lên đến khi ba người đến xem thì mọi vật trong phòng đều bị đóng bụi, đồ đạc nghiêng ngả khắp nơi, không khác một bãi chiến trường.
"Khụ." Thẩm Nguyệt Lăng nắm tay lên miệng ho nhẹ, xấu hổ nói: "Dọn dẹp một chút là được, hai đứa nghỉ ngơi đi, mình huynh dọn là được." .
Tống Tiêu Minh muốn nói gì đó thì đã bị Dạ Phong cắt ngang nói trước: "Làm cùng nhau sẽ nhanh hơn."
Tống Tiêu Minh nhiệt liệt gật đầu, những lời mà Dạ Phong nói cũng là những lời mà hắn muốn nói.
Hai người bọn họ từ nhỏ lưu lạc ngoài đường, một chút bụi bẩn này thì tính là gì, huống hồ căn phòng so với căn phòng tồi tàn ở Tân Viện thì chỗ này tốt hơn mấy trăm lần.
Thẩm Nguyệt Lăng không cản, ba người bắt tay vào dọn dẹp nhưng cả quá trình làm hắn chỉ cho hai nam chủ quẹt tước nhẹ nhàng, còn mấy việc nặng hơn thì một mình hắn làm hết.
Mộc Đường đã nói hai người họ cần nghỉ ngơi, Thẩm Nguyệt Lăng sao có thể trái lệnh mà để cả hai làm việc nặng được chứ?
Hai canh giờ sau, cả căn phòng như được lốt xác, mọi thứ trong phòng này Thẩm Nguyệt Lăng trước đây chưa bao giờ đụng vào, nên mọi thứ đều mới tinh. Thẩm Nguyệt Lăng nhờ người đem đến thêm một cái giường, đến gần tối mọi việc đều xong xuôi.
Thẩm Nguyệt Lăng thỏa mãn nhìn căn phòng bừa bộn ban đầu trở thành một gian phòng đẹp đẽ dành cho hai người ở, hắn cảm thấy nhu cầu đạt được thành tựu, trong lòng cười lớn, lão tử ra tay thì mọi thứ dĩ nhiên đều là gạo nấu thành cơm hết 23333
Ngắm đủ rồi, Thẩm Nguyệt Lăng mới quay sang nhìn hai nam chủ bên cạnh nói: "Đói bụng chưa? Ta dẫn hai đệ đi Thực Quán ăn."
đối với Thẩm Nguyệt Lăng thì Thực Quán chính là một căn tin tổng hợp của Phong Sương Kiếm, bình thường thì Thẩm Nguyệt Lăng sẽ không đến đây vì hắn luôn có người đem cơm qua, nhưng hôm nay có Tống Tiêu Minh và Dạ Phong đi cùng nên Thẩm Nguyệt Lăng muốn hai nam chủ có thể hỏa nhập với Phong Sương Kiếm.
Thẩm Nguyệt Lăng là tiểu thiếu chủ, trước kia không cần xếp hàng nhưng giờ đây Thẩm Nguyệt Lăng lại theo nguyên tắc xếp hàng đợi tới lượt mình, hắn sống rất hòa nhập với mọi người, thêm vào vụ lần trước ác cảm với Thẩm Nguyệt Lăng trước kia đều biến mất sạch sẽ.
Thẩm Nguyệt Lăng lấy ba phần cơm, mỗi phần có hai món xào một món canh, tìm một bàn trống ngồi xuống.
Càng quét xong cơm Thẩm Nguyệt Lăng muốn đưa hai nam chủ về Tân Viện thu dọn đồ đạc, như Dạ Phong lắc đầu từ chối, hai người họ tay trắng đi đến đây vốn không có đồ đạc gì, nên không cần quay lại dọn.
Giữa chiều Mộc Đường đã quay lại đưa thuốc cho hắn, bây giờ hắn chỉ cần theo lời dăn của Mộc Đường đem thuốc đi nấu ra hai bát, đợi nguội một chút rồi đem cho hai nam chủ uống.
Uống thuốc xong, Thẩm Nguyệt Lăng dặn dò đôi chút về gia quy của môn phái để hai người họ học thuộc, ba ngày sau sẽ chính thức đi Thao Trường luyện tập. Nhớ lời dặn của Mộc Đường nên Thẩm Nguyệt Lăng không nán lại lâu, nói xong cũng quay về phòng.
Về đến phòng Thẩm Nguyệt Lăng mới an tâm thở hắt ra, tuy trong người mệt mỏi nhưng hắn vẫn lấy Dạ Minh Châu ra hấp thụ. Linh khí trong Dạ Minh Châu vô cùng dồi dào, Thẩm Nguyệt Lăng hấp dẫn bao nhiêu thì Dạ Minh lại bù đắp lại lượng linh khí bị mất bấy nhiêu, như một hố đen không đáy hút kiểu nào cũng không hết.
Mỗi ngày Thẩm Nguyệt Lăng dành ra nửa canh giờ để tu luyện với Dạ Minh Châu, Thẩm Nguyệt Lăng biết thực lực của bản thân, không thể quá tham lam mà hấp thu được Dạ Minh Châu quá nhiều nếu không thân thể không chịu được khí lực cường đại của nó mà phát nổ. Nhưng cũng nhờ mỗi ngày chăm chỉ tu luyện nên Thẩm Nguyệt Lăng sắp tiến vào giai đoạn cuối của Kim Đan kỳ, theo đà này chẳng mấy chốc hắn có thể đột phá qua Nguyên Anh.
Thẩm Nguyệt Lăng vừa mới thu hồi linh khí thì đã nghe có người chạy đến đập cửa phòng, điệu bộ vô cùng gấp gáp.
Thẩm Nguyệt Lăng mở mắt đứng dậy mở cửa, một thân hình nhỏ bé lao vào lòng hắn, hai tay gắt gao nắm lấy vạt áo hắn, Thẩm Nguyệt Lăng nhẹ nhàng xoa đầu nam chính, ôn nhu hỏi: "A Minh, đệ sao thế?"
Tống Tiêu Minh hai lông mày nhíu lại, gấp gáp nói: "Lăng ca ca, A Phong hắn phát sốt rồi!"
Thẩm Nguyệt Lăng giật mình: "Phát sốt? Đang yên lành sao lại phát sốt?"
Tống Tiêu Minh nói: "Đệ không biết, ban nãy đệ chạm vào người A Phong, cả người y đều nóng ran, chỗ nào cũng nóng."
Nam chính vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt Lăng đã chạy vọt qua xem thử. Dạ Phong lúc này đang nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, khắp mặt đều là mồ hôi lạnh. Thẩm Nguyệt Lăng vội vàng bắt mạch cho y sau đó tính xem hôm nay là ngày bao nhiêu, sau khi tính ra trong lòng Thẩm Nguyệt Lăng lộp độp mấy tiếng.
Hắn quên mất, Dạ Phong mang trong người ma tộc thượng cổ, trên người mang cả hai linh khí lẫn tà khí, tuy bình thường đều là linh khí chiếm thế thượng phong nhưng cứ khoảng nửa năm một lần, với đêm trăng tròn, tà khí sẽ đột ngột tăng vọt, tà khí cùng linh khí đấu đá lẫn nhau mới khiến cho Dạ Phong lâm vào tình trạng sốt li bì này.
Tuy cơn sốt chỉ kéo dài một đêm, nhưng bên máu thịt lại là đau đớn lăng trì đến không muốn sống. Dạ Phong phải chịu đựng việc này cho đến khi hoàn toàn trở thành ma tôn.
Trong nguyên tác người ở bên cạnh Dạ Phong lúc này là nữ thần Bạch Liên Hoa, suốt đêm chăm sóc cho y càng khiến y rơi vào lưới tình của nàng không thể thoát ra. Mà giờ đây nữ thần Bạch Liên Hoa lại thay thành một tên đực rựa là hắn Thẩm Nguyệt Lăng không biết có nên chia buồn với nam phản diện hay không, tuy hắn theo cp Tống Tiêu Minh x Bạch Liên Hoa nhưng không có nghĩa là hắn ghét Dạ Phong, dù sao đối với một đứa trẻ như Dạ Phong mà nói, sự tốt bụng của Bạch Liên Hoa chính là ánh sáng đã chiếu sáng cuộc đời tối tăm của y.
Hắn không hiểu biết về y thuật nên không biết làm sao, cũng không thể gọi Mộc Đường tới, trên lưng Dạ Phong có vết bớt của thuyết thống ma tộc thượng cổ truyền qua mỗi đời, ấn ký đó mọi người ai cũng biết, nếu bị phát hiện Dạ Phong nhất định sẽ bị các môn phái đuổi giết. Cho nên không thể gọi Mộc Đường tới.
Tống Tiêu Minh đứng bên cạnh, lấy khăn lau mồ hôi cho y, Thẩm Nguyệt Lăng thì một bên nghĩ cách để giúp Dạ Phong giảm đi đau đớn trong cơ thể một bên lại bắt đầu thóa mạ đại thần Nhị Đản. Không phải trong nguyên tác Dạ Phong ngoài khó chịu một chút thì không còn cái gì khác sao? Sao bây giờ y lại đau đơn như vậy? Đại thần, ngươi là đồ cha ghẻ!!
Đang suy nghĩ thì Tham gia lại nhớ ra một cách, Dạ Phong lúc này là tà khí và linh khí đấu tranh lẫn nhau vậy chỉ cần hắn giúp y trung hòa linh khí, áp đẩy tà khí là xong.
Nghĩ như vậy Thẩm Nguyệt Lăng lập tức leo lên giường Dạ Phong nằm xuống,tay trên cầm Dạ Minh Châu trong tay, tay dưới vòng qua cổ Dạ Phong ôm lấy y, lòng bàn tay mát lạnh cách một lớp y phục mỏng dán lên lưng Dạ Phong.
Nếu người ngoài nhìn thấy chắc chắn là nhìn thấy Thẩm Nguyệt Lăng hai tay ôm chặt thiếu niên Dạ Phong vào lòng không buông tay, nhưng giờ Thẩm Nguyệt Lăng không chú trọng chi tiết như vậy, hắn nhanh chóng giúp Dạ Phong điều hòa linh khí bên trong.
Quả nhiên sắc mặt Dạ Phong buông lỏng, hai mày không nhíu lại nữa, nhìn y bây giờ chính là yên giấc ngủ say.
Tống Tiêu Minh nhìn thấy Da Phong tốt hơn thì vui vẻ cười cười, muốn nói gì đó thì lại bị Thẩm Nguyệt Lăng bịt miệng, nhẹ nhàng nói với hắn: "Đừng ồn, A Phong để ta lo, đệ nghỉ ngơi đi."
Tống Tiêu Minh gật đầu, thổi tắt dầu, Thẩm Nguyệt Lăng cho Tôn một ít An Hồn hương đốt lên, chỉ lát sau nhờ câu hiệu của thuốc, Tống Tiêu Minh ngủ rất say, Nét mặt Dạ Phong cũng thoải mái hơn rất nhiều, chỉ riêng Thẩm Nguyệt Lăng vẫn ôm chặt lấy y, điều tức cho y cả đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất