Chương 187: Ba mươi tết
"Anh không thấy đâu, cái bộ dạng thê thảm của A Chương khi thấy A Tĩnh mua nhiều thức ăn như vậy, ánh mắt sùng bái ghê lắm."
Trương Thanh một bên lau chùi tay chân cho Quách Dực, một bên hồi tưởng chuyện hôm qua, thật là cười gần chết. Quách Dực nửa ngồi ở đầu giường, nhìn Trương Thanh thần sắc ôn nhu.
"Nhưng A Tĩnh có thể có bản lĩnh như vậy em cũng có trách nhiệm. Em không giỏi trong phương diện này lắm, A Tĩnh rất nhỏ đã biết giặt quần áo nấu cơm rồi. Mọi người đều nói, con gái trưởng thành sớm, chuyên cần lại tri kỷ, thật ra thì không phải đâu. Do hoàn cảnh bắt buộc mà A Tĩnh biết làm không kém con gái chút nào, đi chợ mua thức ăn, đồ nào không tươi A Tĩnh liếc một cái là biết liền, cá kia là ở trong sông nhỏ hay sông lớn A Tĩnh lập tức có thể phân biệt được. Cái này em không giỏi lắm, cá mua về nửa chết nửa sống, cá A Tĩnh mua về nuôi đến ngày thứ hai còn quẫy đuôi tanh tách kia."
Trương Thanh nói tới những thứ này, trong lòng ê ẩm ngọt ngào, nhớ lại những thứ kia vừa vui vẻ lại cũng vừa khổ sở.
Quách Dực biết trong lòng Trương Thanh nghĩ như thế nào. Y vẫn cảm thấy mình thẹn với Quách Tĩnh Tĩnh, thật ra thì chính là đau lòng, cha đau lòng con mình, có cho bao nhiêu tình thương cũng không thể nào đủ.
Một điểm này, Quách Dực đang đang từ từ lĩnh hội cùng học tập. Thật ra thì căn bệnh này, bây giờ nhìn lại, đối với ông mà nói giống như là một trận mưa đúng lúc. Lúc sinh thời ông còn có thể gặp được Trương Thanh, còn có thể cùng con trai mình nhận nhau, khoảng thời gian sống chung này là thứ hạnh phúc mà bất kì nỗi đau nào trên cơ thể con người cũng không thể xóa bỏ được.
"A Thanh..."
Quách Dực há mồm, thanh âm mơ hồ mà khàn khàn, nhưng đủ để cho Trương Thanh mừng rỡ không thôi. Trong mắt Trương Thanh chứa lệ, đột nhiên quay đầu nhìn Quách Dực, ném khăn lông lại vào trong chậu nước rồi sờ mặt Quách Dực mà nức nở: "Anh... Anh có thể nói chuyện rồi sao? Cổ họng có đau không? Anh đừng vội, từ từ thôi, bác sĩ cũng nói rồi, giai đoạn sau chữa trị cũng rất quan trọng, anh bây giờ chủ yếu vẫn phải tĩnh dưỡng."
"A Thanh, " Quách Dực cầm tay Trương Thanh, không mềm yếu vô lực như trước đây nữa."Anh muốn, nhận, Tĩnh Tĩnh làm, con nuôi."
Quách Dực nói chuyện vẫn hơi cật lực, một lần nói sẽ không vượt quá ba chữ, nhưng ông nói ra vẫn khiến cho Trương Thanh giật mình.
"Nhận A Tĩnh làm con nuôi?"
Quách Dực gật đầu một cái: "Như vậy, nó cùng, Hạ Phạm Hành, ở bên nhau..."
Trương Thanh cầm tay Quách Dực rồi cắt đứt lời ông: "Em biết, anh là muốn lợi dụng thân phận của mình để cho A Tĩnh thêm một sự bảo đảm phải không?" Quách Dực mỉm cười gật đầu một cái. Ông mặc dù không thể nói chuyện nhưng đầu óc không có vấn đề. Quách Tử Chương mới vừa cùng cha mình nhận nhau, rất nhiều lời không tiện nói với Trương Thanh, anh sẽ tới nói cho Quách Dực biết, đây là sự cho phép của tình thân.
Quách Tử Chương nói cho Quách Dực, ý của Hạ Phạm Hành để Quách Tĩnh Tĩnh tới bên này là sợ Hạ gia bên kia gây ra bất lợi với Quách Tĩnh Tĩnh, hai ngày nay Quách Dực một mực vẫn suy nghĩ về vấn đề này. Coi như bây giờ ông có thể tạm thời bảo vệ được Quách Tĩnh Tĩnh, nhưng sau này Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành ở bên nhau, khác biệt về thân phận vẫn sẽ khiến giữa hai người họ xảy ra nhiều vấn đề.
Quách Tĩnh Tĩnh không có hậu thuẫn càng sẽ khiến cho một số người không chút nào kiêng kị, nghĩ tới nghĩ lui, Quách Dực cảm thấy để cho Quách Tĩnh Tĩnh làm con nuôi của mình là phương pháp tốt nhất, cứ như vậy, coi như là công khai nhét Quách Tĩnh Tĩnh vào dưới cánh của ông.
Trương Thanh rất kích động, nhưng lại rất lo lắng.
"Làm như vậy người nhà anh sẽ đồng ý sao? Tĩnh Tĩnh không phải Tử Chương, bọn họ có thể hay không..."
"Sẽ không." Quách Dực rất kiên định lắc đầu một cái, nhìn Trương Thanh thần sắc nghiêm nghị. Ông đã không còn là cậu thanh niên cứng đầu ngang bướng năm đó nữa, ông có năng lực và địa vị của mình. Một người đàn ông, nếu như ngay cả con và người mình yêu đều không thể bảo vệ được, như vậy ông là cái loại đàn ông gì đây?
Trương Thanh biết ý trong mắt Quách Dực, lau nước mắt gật đầu: " Được, em biết rồi, chuyện này em sẽ nói với A Tĩnh. A Chương thì sao?"
"Nhận về, nó." Quách Tử Chương thì đơn giản hơn nhiều. Con trai của mình dĩ nhiên phải nhận về rồi.
"Em cũng hy vọng có thể như vậy. A Chương những năm này sống cũng không được tốt, em không muốn nhìn thấy thằng bé tiếp tục tủi thân nữa, nhưng mà chuyện này liệu có tác dụng phụ với anh và nó không? Chuyện này một khi công khai ra vạn nhất có người truy hỏi thân thế của A Chương thì làm thế nào?" Trương Thanh dĩ nhiên hy vọng Quách Tử Chương có thể quang minh chính đại kêu Quách Dực một tiếng ba, nhưng thân phận của Quách Dực cũng là một vấn đề.
Quách Dực cười một tiếng: "Sẽ không, có người, không biết phải trái."
Giới chính trị cũng không phải là vòng nghệ thuật. Ở thời đại truyền thông này, vòng nghệ thuật giống như là thế giới hào nhoáng trong cái lồng thủy tinh, người bên ngoài nhìn vào còn thấu triệt hơn cả người bên trong, nhưng giới chính trị lại không phải như thế. Nó càng giống quả cầu thủy tinh trong tay bà đồng hơn, nó muốn cho bạn nhìn thấy cái gì thì nó sẽ phơi bày cho bạn thấy cái đó, để bạn cho rằng bản thân rất hiểu biết.
Trương Thanh lo lắng Quách Tử Chương được nhận về sẽ không có được phản ứng tích cực từ dư luận, mà cái gọi là áp lực của dư luận, đầu tiên bạn phải để hắn trở thành đề tài đã. Quách Dực ông nhận lại con trai mình còn chưa đến phiên người khác nghị luận đâu.
*
Trên thế giới này có một câu là "biết nhiều khổ nhiều", thật là một chút cũng không sai. Trừ Quách Dực ra, Quách Tĩnh Tĩnh là người duy nhất trong cái nhà này biết nấu ăn, chỉ tiếc, người trước là một bệnh nhân, ngay cả ăn cũng không ăn phần của mình chứ nói gì là làm.
Quách Tử Chương bày tỏ kháng nghị, anh vẫn sẽ làm, ít nhất bảo đảm có thể tạo ra được mùi vị quen thuộc, nhưng mà Quách Tĩnh Tĩnh hiển nhiên không có ý nghĩ để mọi người ăn một nồi hỗn hợp rau đâu.
Ngày hôm qua mới vừa mua rau cần tây cùng miến, dầm nát cộng thêm chút thịt vụn, sau đó thêm mười ba hương, muối, nước tương, bột tiêu cay chờ gia vị ngấm rồi, khuấy một chút liền có thể trở thành nhân sủi cảo rất ngon.
Quách Tử Chương đỡ Quách Dực lên xe lăn, một nhà bốn người vây quanh bàn uống trà nhỏ làm sủi cảo. Phủ màng bọc thực phẩm lên bàn, gói kỹ sủi cảo rồi để ở phía trên, một hồi nữa lúc hạ nồi, hơi dùng sức là có thể lấy ra, không cần lo lắng sẽ bị rách da.
"Thật ra thì da sủi cảo tự mình cán vẫn có độ dính hơn, mùi vị cũng ngon hơn."
Trương Thanh gần đây trở nên rất hoạt bát, đề tài có rất nhiều. Vào mùa đông, người một nhà quây quần chung một chỗ, nghe y nhẹ nhàng ôn nhu nói chuyện cũng rất tốt.
"Ba, lúc ba với Tĩnh Tĩnh ăn tết thì ăn cái gì? Cũng ăn sủi cảo sao?" Quách Tử Chương cũng vui vẻ chuyện trò với y.
"Ba với Tĩnh Tĩnh không ăn cái này, " Trương Thanh nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một cái rồi đáp lời Quách Tử Chương, "Giữa trưa ba mươi ba với em uống canh gà. Nhớ một năm giết một con gà da đen, lúc ấy bọn ba còn không biết đó là gà ác, hơn nữa con gà kia bề ngoài nhìn cũng không khác con gà bình thường là mấy, A Tĩnh có đúng không?"
"Dạ." Quách Tĩnh Tĩnh đáp một tiếng, tay vẫn không ngừng, trông cậy vào cái tốc độ một phút một cái của Trương Thanh cùng Quách Tử Chương thì buổi trưa hôm nay đừng nói đến cháo gà, sủi cảo, tất cả đều phải uống nước sôi qua bữa mất thôi.
Trương Thanh cũng không ngại con trai lãnh đạm, chỉ cần con trai đáp lời là y đã phấn khởi lắm rồi.
"Ba còn tưởng con gà kia bị trúng độc, mẹ ba giúp ba mổ bụng nó ra, ngay cả xương cũng là màu đen luôn, mọi người trong nhà đều vây quanh nhìn, cũng không dám ăn. Sau khi mẹ ba nghe ngóng thì mới biết hóa ra là gà ác, có dinh dưỡng hơn mấy con gà khác nhiều, thế là đem đi hầm, một người nửa con, ai không ăn hết cơm giao thừa thì đi rửa bát.
Ăn tết, ăn một bàn thức ăn ngon rất vui vẻ, sau khi bận bịu vui vẻ liên hoan thì chén đũa cũng là vấn đề, bởi vì đến hồi đó ai cũng không muốn rửa bát.
"Năm nay để anh rửa đi." Quách Tử Chương chủ động nhận công việc này, dẫu sao hiện giờ ở trong nhà này thì anh là sức lao động chủ yếu.
"Không cần, năm nay để ba, để ba rửa." Trương Thanh rất vui vẻ, nhìn Quách Tử Chương trong mắt đều là nhu hòa.
Quách Dực nhìn cảnh tượng trước mặt, bừng tỉnh cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, bởi vì hình ảnh này quả thực quá tốt đẹp, nhưng ông biết, đây đều là sự thật, là chân thực, cho nên ông phải bảo vệ phần yên tĩnh cùng bình thản này, ai cũng không thể quấy rối được.
氺
Ăn sủi cảo xong, Quách Tĩnh Tĩnh liền bắt đầu bận bịu làm cơm đêm giao thừa, Quách Tử Chương giúp cậu một tay, Trương Thanh bưng một mâm tỏi, ngồi ở bên cạnh Quách Dực bóc tỏi, câu có câu không trò chuyện với Quách Dực. Y cũng không để cho Quách Dực nói nhiều, nhiều nhất là để ông đáp lại một câu thôi.
"Ây"
"Giết cá trước tiên phải dùng lưng dao cạo sạch đi vảy cá trên thân, trên bụng nó, nghiêng lưỡi dao, đưa vào mang cá, lúc dao gần tới bụng cá thì cắt xuống, sau đó lấy nội tạng của cá ra, phải cẩn thận, đừng làm vỡ mật, vỡ mật thì thịt cá sẽ đắng, hơn nữa bao nhiêu nước cũng rửa không sạch được."
Trên bàn ăn cơm đêm giao thừa phải có cá, với hàm ý hàng năm đều sẽ có của dư, đây là Trương Thị dạy cho cậu, Quách Tĩnh Tĩnh từ nhỏ thường nghe thấy, cá tất nhiên cũng trở thành món ăn cần thiết trên bàn ăn nhà cậu đêm giao thừa, cho nên Quách Tĩnh Tĩnh mua hai con cá diếc, hai lạng một con, đầu cũng không nhỏ. Bây giờ cậu đang làm bánh bao trứng (*), không dừng tay được, cho nên nhiệm vụ giết cá rơi vào trên tay Quách Tử Chương.
"Được, anh sẽ chú ý."
Quách Tử Chương cầm dao thái khoa tay múa chân một phen, dựa theo phương pháp Quách Tĩnh Tĩnh dạy cho anh, cắt một lưỡi dao xuống, cá thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ao, đuôi cá vẫy khiến nước văng tung tóe vào mặt Quách Tử Chương.
"Đưa vào mang cá, móc ngón tay vào, đừng để cho nó lộn xộn."
"Được!"
"Anh đừng bổ, anh phải cắt, lưỡi dao đưa vào bên trong rồi cắt."
Quách Tĩnh Tĩnh một bên bận bịu công việc trong tay, một bên nhìn chằm chằm Quách Tử Chương, nhíu mày nhìn Quách Tử Chương giết cá đến chấn động lòng người.
"Là thế này phải không?"
Cũng may Quách Tử Chương không phải Trương Thanh, nhắc nhở một chút anh đã biết phải làm như thế nào.
"Vâng, chỉ như vậy thôi, cẩn thận một chút, cá nhỏ nhưng túi mật còn nhỏ hơn, anh cẩn thận kẻo vỡ đấy."
"Được được."
Quách Tử Chương khó hiểu cẩn thận, động tác trở nên phá lệ cẩn thận êm ái. Quách Tĩnh Tĩnh liếc mắt nhìn tay anh, ngón tay dài cực kỳ đẹp mắt, thật nhỏ thật dài, đáng tiếc lại là miệng cọp gan thỏ.
Quách Tử Chương cũng rất buồn rầu, anh vào lúc này chỉ cảm thấy, giết cá còn khó hơn giết người nhiều!
Khó khăn lắm mới xử lý xong hai con cá diếc, Quách Tử Chương thở ra một hơi dài, Quách Tĩnh Tĩnh thấy trán anh cũng toát ra cả mồ hôi rồi, nhịn không được mà bật cười.
"Dùng rửa tay dịch rửa tay một cái, đi đi mùi tanh, thuận tiện lau mồ hôi đi."
Quách Tử Chương nhún vai một cái, mặt đầy khổ đau, Quách Tĩnh Tĩnh bị chọc đến bật cười.
Quách Tử Chương mới vừa rửa tay xong thì điện thoại di động reo, Quách Tử Chương chùi sạch tay, lấy ra nhìn một cái, khôi phục lại sự nghiêm nghị, ngẩng đầu nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Là Dương Tuyền."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, Quách Tử Chương nghe điện thoại.
" Alo, Dương Tuyền à?"
"Là tôi, Tử Chương, tôi đến nhà rồi. Con mẹ nó! Tôi phục Hạ lão gia rồi, ông ta mua xong cả vé máy bay cho tôi luôn, trực tiếp đóng gói tôi lên máy bay trở về Singapore. Lúc đưa điện thoại cho tôi thì hoàn toàn hết pin luôn, tôi vừa mới tới nhà, lập tức sạc pin gọi điện cho cậu luôn này. Cậu không biết đâu, mấy ngày nay tôi sắp chết ngạt rồi, tôi cho tới bây giờ không..."
"Nói chuyện chính." Nếu là bình thường, Quách Tử Chương sẽ mở loa ngoài, điện thoại di động để một bên tùy y nói gì thì nói, còn bản thân cần làm gì thì làm cái đó đi, nhưng hôm nay không giống, Quách Tĩnh Tĩnh còn đang chờ đây.
"Hả? À, đúng rồi, tôi thiếu chút nữa đã quên mất, Tĩnh Tĩnh có ở đấy không? Để cho tôi nói với cậu ấy mấy câu, cậu ấy chắc chắn lo lắng lắm."
Quách Tử Chương đưa điện thoại di động cho Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh nhận lấy bằng hai tay, nghiêm túc nói: " A lô..."
"Tĩnh Tĩnh à? Tôi là Dương Tuyền đây, cậu đừng lo lắng, Phạm Hành đã không sao rồi. Sáng sớm ngày hôm qua ông nội cậu ta đưa cậu ta về nhà, bác sĩ tư nhân hai tư giờ trực bên người, chắc không lâu nữa là có thể xuống giường được, chờ cậu ấy giải quyết chuyện trong nhà xong rồi thì sẽ đi Thượng Hải tìm cậu ngay. Tĩnh Tĩnh, cậu phải tin tưởng cậu ấy, năng lực của Phạm Hành không chỉ có một chút như cậu thấy đâu. Cho dù có rời khỏi Hạ gia thì các cậu vẫn có thể sống tốt như thường, dù sao ông nội của cậu ta kinh khủng như vậy, hai người thực sự rời đi thì cá nhân tôi cảm thấy thế còn tốt hơn nhiều. Loại gia tộc lớn như thế đều là những quy củ cứng nhắc, nhìn cũng phiền."
Quách Tĩnh Tĩnh nguyên tưởng rằng mình có rất nhiều lời muốn hỏi Dương Tuyền, nhưng đến khi cầm điện thoại ở trong tay rồi, Dương Tuyền nói liên tục cậu ngược lại không hỏi được cái gì, chỉ vểnh môi, cho dù nghe được Dương Tuyền nói hắn đã không sao nhưng vẻ mặt của cậu vẫn rất ngưng trọng.
Quả nhiên, cậu vẫn rất muốn, rất muốn gặp Hạ Phạm Hành, gặp mặt chỉ một lần cũng được, người khác có nói thế nào đi nữa cậu vẫn muốn tận mắt mình thấy mới yên tâm.
Nhưng lời này cậu biết mình không thể nói ra được, cái này quá tự do phóng khoáng, cũng sẽ để cho Hạ Phạm Hành lo lắng. Cậu đã đáp ứng Hạ Phạm Hành rồi, sau này không thể làm việc một cách kích động được nữa.
_________________________
(*) bánh bao trứng: nguyên văn là 包蛋饺. Bánh bao trứng là một loại thực phẩm được làm từ tôm tươi, thịt lợn, hoặc thịt bò và thịt cừu làm nhân và bọc trong vỏ trứng. Hương vị rất ngon và giàu dinh dưỡng, phù hợp với mọi lứa tuổi. Trứng có vị ngọt và phẳng, với tác dụng nuôi dưỡng tim, bổ sung máu, nuôi dưỡng âm và giữ ẩm. Mình không chắc tên gọi là "bánh bao trứng" có đúng không.
Lời của editor: Chương này là chương khó nhất tui từng edit bởi có chỗ tác giả viết sai, dùng từ hiếm,.... tra baidu muốn lòi con mắt, tính bỏ giữa chừng luôn TT
Trương Thanh một bên lau chùi tay chân cho Quách Dực, một bên hồi tưởng chuyện hôm qua, thật là cười gần chết. Quách Dực nửa ngồi ở đầu giường, nhìn Trương Thanh thần sắc ôn nhu.
"Nhưng A Tĩnh có thể có bản lĩnh như vậy em cũng có trách nhiệm. Em không giỏi trong phương diện này lắm, A Tĩnh rất nhỏ đã biết giặt quần áo nấu cơm rồi. Mọi người đều nói, con gái trưởng thành sớm, chuyên cần lại tri kỷ, thật ra thì không phải đâu. Do hoàn cảnh bắt buộc mà A Tĩnh biết làm không kém con gái chút nào, đi chợ mua thức ăn, đồ nào không tươi A Tĩnh liếc một cái là biết liền, cá kia là ở trong sông nhỏ hay sông lớn A Tĩnh lập tức có thể phân biệt được. Cái này em không giỏi lắm, cá mua về nửa chết nửa sống, cá A Tĩnh mua về nuôi đến ngày thứ hai còn quẫy đuôi tanh tách kia."
Trương Thanh nói tới những thứ này, trong lòng ê ẩm ngọt ngào, nhớ lại những thứ kia vừa vui vẻ lại cũng vừa khổ sở.
Quách Dực biết trong lòng Trương Thanh nghĩ như thế nào. Y vẫn cảm thấy mình thẹn với Quách Tĩnh Tĩnh, thật ra thì chính là đau lòng, cha đau lòng con mình, có cho bao nhiêu tình thương cũng không thể nào đủ.
Một điểm này, Quách Dực đang đang từ từ lĩnh hội cùng học tập. Thật ra thì căn bệnh này, bây giờ nhìn lại, đối với ông mà nói giống như là một trận mưa đúng lúc. Lúc sinh thời ông còn có thể gặp được Trương Thanh, còn có thể cùng con trai mình nhận nhau, khoảng thời gian sống chung này là thứ hạnh phúc mà bất kì nỗi đau nào trên cơ thể con người cũng không thể xóa bỏ được.
"A Thanh..."
Quách Dực há mồm, thanh âm mơ hồ mà khàn khàn, nhưng đủ để cho Trương Thanh mừng rỡ không thôi. Trong mắt Trương Thanh chứa lệ, đột nhiên quay đầu nhìn Quách Dực, ném khăn lông lại vào trong chậu nước rồi sờ mặt Quách Dực mà nức nở: "Anh... Anh có thể nói chuyện rồi sao? Cổ họng có đau không? Anh đừng vội, từ từ thôi, bác sĩ cũng nói rồi, giai đoạn sau chữa trị cũng rất quan trọng, anh bây giờ chủ yếu vẫn phải tĩnh dưỡng."
"A Thanh, " Quách Dực cầm tay Trương Thanh, không mềm yếu vô lực như trước đây nữa."Anh muốn, nhận, Tĩnh Tĩnh làm, con nuôi."
Quách Dực nói chuyện vẫn hơi cật lực, một lần nói sẽ không vượt quá ba chữ, nhưng ông nói ra vẫn khiến cho Trương Thanh giật mình.
"Nhận A Tĩnh làm con nuôi?"
Quách Dực gật đầu một cái: "Như vậy, nó cùng, Hạ Phạm Hành, ở bên nhau..."
Trương Thanh cầm tay Quách Dực rồi cắt đứt lời ông: "Em biết, anh là muốn lợi dụng thân phận của mình để cho A Tĩnh thêm một sự bảo đảm phải không?" Quách Dực mỉm cười gật đầu một cái. Ông mặc dù không thể nói chuyện nhưng đầu óc không có vấn đề. Quách Tử Chương mới vừa cùng cha mình nhận nhau, rất nhiều lời không tiện nói với Trương Thanh, anh sẽ tới nói cho Quách Dực biết, đây là sự cho phép của tình thân.
Quách Tử Chương nói cho Quách Dực, ý của Hạ Phạm Hành để Quách Tĩnh Tĩnh tới bên này là sợ Hạ gia bên kia gây ra bất lợi với Quách Tĩnh Tĩnh, hai ngày nay Quách Dực một mực vẫn suy nghĩ về vấn đề này. Coi như bây giờ ông có thể tạm thời bảo vệ được Quách Tĩnh Tĩnh, nhưng sau này Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành ở bên nhau, khác biệt về thân phận vẫn sẽ khiến giữa hai người họ xảy ra nhiều vấn đề.
Quách Tĩnh Tĩnh không có hậu thuẫn càng sẽ khiến cho một số người không chút nào kiêng kị, nghĩ tới nghĩ lui, Quách Dực cảm thấy để cho Quách Tĩnh Tĩnh làm con nuôi của mình là phương pháp tốt nhất, cứ như vậy, coi như là công khai nhét Quách Tĩnh Tĩnh vào dưới cánh của ông.
Trương Thanh rất kích động, nhưng lại rất lo lắng.
"Làm như vậy người nhà anh sẽ đồng ý sao? Tĩnh Tĩnh không phải Tử Chương, bọn họ có thể hay không..."
"Sẽ không." Quách Dực rất kiên định lắc đầu một cái, nhìn Trương Thanh thần sắc nghiêm nghị. Ông đã không còn là cậu thanh niên cứng đầu ngang bướng năm đó nữa, ông có năng lực và địa vị của mình. Một người đàn ông, nếu như ngay cả con và người mình yêu đều không thể bảo vệ được, như vậy ông là cái loại đàn ông gì đây?
Trương Thanh biết ý trong mắt Quách Dực, lau nước mắt gật đầu: " Được, em biết rồi, chuyện này em sẽ nói với A Tĩnh. A Chương thì sao?"
"Nhận về, nó." Quách Tử Chương thì đơn giản hơn nhiều. Con trai của mình dĩ nhiên phải nhận về rồi.
"Em cũng hy vọng có thể như vậy. A Chương những năm này sống cũng không được tốt, em không muốn nhìn thấy thằng bé tiếp tục tủi thân nữa, nhưng mà chuyện này liệu có tác dụng phụ với anh và nó không? Chuyện này một khi công khai ra vạn nhất có người truy hỏi thân thế của A Chương thì làm thế nào?" Trương Thanh dĩ nhiên hy vọng Quách Tử Chương có thể quang minh chính đại kêu Quách Dực một tiếng ba, nhưng thân phận của Quách Dực cũng là một vấn đề.
Quách Dực cười một tiếng: "Sẽ không, có người, không biết phải trái."
Giới chính trị cũng không phải là vòng nghệ thuật. Ở thời đại truyền thông này, vòng nghệ thuật giống như là thế giới hào nhoáng trong cái lồng thủy tinh, người bên ngoài nhìn vào còn thấu triệt hơn cả người bên trong, nhưng giới chính trị lại không phải như thế. Nó càng giống quả cầu thủy tinh trong tay bà đồng hơn, nó muốn cho bạn nhìn thấy cái gì thì nó sẽ phơi bày cho bạn thấy cái đó, để bạn cho rằng bản thân rất hiểu biết.
Trương Thanh lo lắng Quách Tử Chương được nhận về sẽ không có được phản ứng tích cực từ dư luận, mà cái gọi là áp lực của dư luận, đầu tiên bạn phải để hắn trở thành đề tài đã. Quách Dực ông nhận lại con trai mình còn chưa đến phiên người khác nghị luận đâu.
*
Trên thế giới này có một câu là "biết nhiều khổ nhiều", thật là một chút cũng không sai. Trừ Quách Dực ra, Quách Tĩnh Tĩnh là người duy nhất trong cái nhà này biết nấu ăn, chỉ tiếc, người trước là một bệnh nhân, ngay cả ăn cũng không ăn phần của mình chứ nói gì là làm.
Quách Tử Chương bày tỏ kháng nghị, anh vẫn sẽ làm, ít nhất bảo đảm có thể tạo ra được mùi vị quen thuộc, nhưng mà Quách Tĩnh Tĩnh hiển nhiên không có ý nghĩ để mọi người ăn một nồi hỗn hợp rau đâu.
Ngày hôm qua mới vừa mua rau cần tây cùng miến, dầm nát cộng thêm chút thịt vụn, sau đó thêm mười ba hương, muối, nước tương, bột tiêu cay chờ gia vị ngấm rồi, khuấy một chút liền có thể trở thành nhân sủi cảo rất ngon.
Quách Tử Chương đỡ Quách Dực lên xe lăn, một nhà bốn người vây quanh bàn uống trà nhỏ làm sủi cảo. Phủ màng bọc thực phẩm lên bàn, gói kỹ sủi cảo rồi để ở phía trên, một hồi nữa lúc hạ nồi, hơi dùng sức là có thể lấy ra, không cần lo lắng sẽ bị rách da.
"Thật ra thì da sủi cảo tự mình cán vẫn có độ dính hơn, mùi vị cũng ngon hơn."
Trương Thanh gần đây trở nên rất hoạt bát, đề tài có rất nhiều. Vào mùa đông, người một nhà quây quần chung một chỗ, nghe y nhẹ nhàng ôn nhu nói chuyện cũng rất tốt.
"Ba, lúc ba với Tĩnh Tĩnh ăn tết thì ăn cái gì? Cũng ăn sủi cảo sao?" Quách Tử Chương cũng vui vẻ chuyện trò với y.
"Ba với Tĩnh Tĩnh không ăn cái này, " Trương Thanh nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một cái rồi đáp lời Quách Tử Chương, "Giữa trưa ba mươi ba với em uống canh gà. Nhớ một năm giết một con gà da đen, lúc ấy bọn ba còn không biết đó là gà ác, hơn nữa con gà kia bề ngoài nhìn cũng không khác con gà bình thường là mấy, A Tĩnh có đúng không?"
"Dạ." Quách Tĩnh Tĩnh đáp một tiếng, tay vẫn không ngừng, trông cậy vào cái tốc độ một phút một cái của Trương Thanh cùng Quách Tử Chương thì buổi trưa hôm nay đừng nói đến cháo gà, sủi cảo, tất cả đều phải uống nước sôi qua bữa mất thôi.
Trương Thanh cũng không ngại con trai lãnh đạm, chỉ cần con trai đáp lời là y đã phấn khởi lắm rồi.
"Ba còn tưởng con gà kia bị trúng độc, mẹ ba giúp ba mổ bụng nó ra, ngay cả xương cũng là màu đen luôn, mọi người trong nhà đều vây quanh nhìn, cũng không dám ăn. Sau khi mẹ ba nghe ngóng thì mới biết hóa ra là gà ác, có dinh dưỡng hơn mấy con gà khác nhiều, thế là đem đi hầm, một người nửa con, ai không ăn hết cơm giao thừa thì đi rửa bát.
Ăn tết, ăn một bàn thức ăn ngon rất vui vẻ, sau khi bận bịu vui vẻ liên hoan thì chén đũa cũng là vấn đề, bởi vì đến hồi đó ai cũng không muốn rửa bát.
"Năm nay để anh rửa đi." Quách Tử Chương chủ động nhận công việc này, dẫu sao hiện giờ ở trong nhà này thì anh là sức lao động chủ yếu.
"Không cần, năm nay để ba, để ba rửa." Trương Thanh rất vui vẻ, nhìn Quách Tử Chương trong mắt đều là nhu hòa.
Quách Dực nhìn cảnh tượng trước mặt, bừng tỉnh cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, bởi vì hình ảnh này quả thực quá tốt đẹp, nhưng ông biết, đây đều là sự thật, là chân thực, cho nên ông phải bảo vệ phần yên tĩnh cùng bình thản này, ai cũng không thể quấy rối được.
氺
Ăn sủi cảo xong, Quách Tĩnh Tĩnh liền bắt đầu bận bịu làm cơm đêm giao thừa, Quách Tử Chương giúp cậu một tay, Trương Thanh bưng một mâm tỏi, ngồi ở bên cạnh Quách Dực bóc tỏi, câu có câu không trò chuyện với Quách Dực. Y cũng không để cho Quách Dực nói nhiều, nhiều nhất là để ông đáp lại một câu thôi.
"Ây"
"Giết cá trước tiên phải dùng lưng dao cạo sạch đi vảy cá trên thân, trên bụng nó, nghiêng lưỡi dao, đưa vào mang cá, lúc dao gần tới bụng cá thì cắt xuống, sau đó lấy nội tạng của cá ra, phải cẩn thận, đừng làm vỡ mật, vỡ mật thì thịt cá sẽ đắng, hơn nữa bao nhiêu nước cũng rửa không sạch được."
Trên bàn ăn cơm đêm giao thừa phải có cá, với hàm ý hàng năm đều sẽ có của dư, đây là Trương Thị dạy cho cậu, Quách Tĩnh Tĩnh từ nhỏ thường nghe thấy, cá tất nhiên cũng trở thành món ăn cần thiết trên bàn ăn nhà cậu đêm giao thừa, cho nên Quách Tĩnh Tĩnh mua hai con cá diếc, hai lạng một con, đầu cũng không nhỏ. Bây giờ cậu đang làm bánh bao trứng (*), không dừng tay được, cho nên nhiệm vụ giết cá rơi vào trên tay Quách Tử Chương.
"Được, anh sẽ chú ý."
Quách Tử Chương cầm dao thái khoa tay múa chân một phen, dựa theo phương pháp Quách Tĩnh Tĩnh dạy cho anh, cắt một lưỡi dao xuống, cá thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ao, đuôi cá vẫy khiến nước văng tung tóe vào mặt Quách Tử Chương.
"Đưa vào mang cá, móc ngón tay vào, đừng để cho nó lộn xộn."
"Được!"
"Anh đừng bổ, anh phải cắt, lưỡi dao đưa vào bên trong rồi cắt."
Quách Tĩnh Tĩnh một bên bận bịu công việc trong tay, một bên nhìn chằm chằm Quách Tử Chương, nhíu mày nhìn Quách Tử Chương giết cá đến chấn động lòng người.
"Là thế này phải không?"
Cũng may Quách Tử Chương không phải Trương Thanh, nhắc nhở một chút anh đã biết phải làm như thế nào.
"Vâng, chỉ như vậy thôi, cẩn thận một chút, cá nhỏ nhưng túi mật còn nhỏ hơn, anh cẩn thận kẻo vỡ đấy."
"Được được."
Quách Tử Chương khó hiểu cẩn thận, động tác trở nên phá lệ cẩn thận êm ái. Quách Tĩnh Tĩnh liếc mắt nhìn tay anh, ngón tay dài cực kỳ đẹp mắt, thật nhỏ thật dài, đáng tiếc lại là miệng cọp gan thỏ.
Quách Tử Chương cũng rất buồn rầu, anh vào lúc này chỉ cảm thấy, giết cá còn khó hơn giết người nhiều!
Khó khăn lắm mới xử lý xong hai con cá diếc, Quách Tử Chương thở ra một hơi dài, Quách Tĩnh Tĩnh thấy trán anh cũng toát ra cả mồ hôi rồi, nhịn không được mà bật cười.
"Dùng rửa tay dịch rửa tay một cái, đi đi mùi tanh, thuận tiện lau mồ hôi đi."
Quách Tử Chương nhún vai một cái, mặt đầy khổ đau, Quách Tĩnh Tĩnh bị chọc đến bật cười.
Quách Tử Chương mới vừa rửa tay xong thì điện thoại di động reo, Quách Tử Chương chùi sạch tay, lấy ra nhìn một cái, khôi phục lại sự nghiêm nghị, ngẩng đầu nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Là Dương Tuyền."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, Quách Tử Chương nghe điện thoại.
" Alo, Dương Tuyền à?"
"Là tôi, Tử Chương, tôi đến nhà rồi. Con mẹ nó! Tôi phục Hạ lão gia rồi, ông ta mua xong cả vé máy bay cho tôi luôn, trực tiếp đóng gói tôi lên máy bay trở về Singapore. Lúc đưa điện thoại cho tôi thì hoàn toàn hết pin luôn, tôi vừa mới tới nhà, lập tức sạc pin gọi điện cho cậu luôn này. Cậu không biết đâu, mấy ngày nay tôi sắp chết ngạt rồi, tôi cho tới bây giờ không..."
"Nói chuyện chính." Nếu là bình thường, Quách Tử Chương sẽ mở loa ngoài, điện thoại di động để một bên tùy y nói gì thì nói, còn bản thân cần làm gì thì làm cái đó đi, nhưng hôm nay không giống, Quách Tĩnh Tĩnh còn đang chờ đây.
"Hả? À, đúng rồi, tôi thiếu chút nữa đã quên mất, Tĩnh Tĩnh có ở đấy không? Để cho tôi nói với cậu ấy mấy câu, cậu ấy chắc chắn lo lắng lắm."
Quách Tử Chương đưa điện thoại di động cho Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh nhận lấy bằng hai tay, nghiêm túc nói: " A lô..."
"Tĩnh Tĩnh à? Tôi là Dương Tuyền đây, cậu đừng lo lắng, Phạm Hành đã không sao rồi. Sáng sớm ngày hôm qua ông nội cậu ta đưa cậu ta về nhà, bác sĩ tư nhân hai tư giờ trực bên người, chắc không lâu nữa là có thể xuống giường được, chờ cậu ấy giải quyết chuyện trong nhà xong rồi thì sẽ đi Thượng Hải tìm cậu ngay. Tĩnh Tĩnh, cậu phải tin tưởng cậu ấy, năng lực của Phạm Hành không chỉ có một chút như cậu thấy đâu. Cho dù có rời khỏi Hạ gia thì các cậu vẫn có thể sống tốt như thường, dù sao ông nội của cậu ta kinh khủng như vậy, hai người thực sự rời đi thì cá nhân tôi cảm thấy thế còn tốt hơn nhiều. Loại gia tộc lớn như thế đều là những quy củ cứng nhắc, nhìn cũng phiền."
Quách Tĩnh Tĩnh nguyên tưởng rằng mình có rất nhiều lời muốn hỏi Dương Tuyền, nhưng đến khi cầm điện thoại ở trong tay rồi, Dương Tuyền nói liên tục cậu ngược lại không hỏi được cái gì, chỉ vểnh môi, cho dù nghe được Dương Tuyền nói hắn đã không sao nhưng vẻ mặt của cậu vẫn rất ngưng trọng.
Quả nhiên, cậu vẫn rất muốn, rất muốn gặp Hạ Phạm Hành, gặp mặt chỉ một lần cũng được, người khác có nói thế nào đi nữa cậu vẫn muốn tận mắt mình thấy mới yên tâm.
Nhưng lời này cậu biết mình không thể nói ra được, cái này quá tự do phóng khoáng, cũng sẽ để cho Hạ Phạm Hành lo lắng. Cậu đã đáp ứng Hạ Phạm Hành rồi, sau này không thể làm việc một cách kích động được nữa.
_________________________
(*) bánh bao trứng: nguyên văn là 包蛋饺. Bánh bao trứng là một loại thực phẩm được làm từ tôm tươi, thịt lợn, hoặc thịt bò và thịt cừu làm nhân và bọc trong vỏ trứng. Hương vị rất ngon và giàu dinh dưỡng, phù hợp với mọi lứa tuổi. Trứng có vị ngọt và phẳng, với tác dụng nuôi dưỡng tim, bổ sung máu, nuôi dưỡng âm và giữ ẩm. Mình không chắc tên gọi là "bánh bao trứng" có đúng không.
Lời của editor: Chương này là chương khó nhất tui từng edit bởi có chỗ tác giả viết sai, dùng từ hiếm,.... tra baidu muốn lòi con mắt, tính bỏ giữa chừng luôn TT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất