Chương 61: Quỷ Âm 3
Ngọc Thanh nuốt lại cục tức của mình xuống, im lặng không nói gì thêm. Thời gian còn dài, những việc mất mặt ngày hôm nay sẽ có ngày y trả lại gấp bội. Dư Phong là của y, ai cũng không được cướp, kẻ nào dám động đến, y nhất định sẽ khiến kẻ đó chết không được yên thân!
Dư Phong mấy lần định mở miệng nói lại thôi, sợ hắn nói ra câu nào không đúng lại làm Mặc Thanh thêm khó chịu, sợ y tức giận, càng sợ y thật sự không ngó ngàng gì đến hắn. Dư Phong mím môi nhìn về phía Lâm Du Nhiên, Lâm Du Nhiên đáp lại ánh mắt của hắn, kinh ngạc chỉ vào mặt mình. Chỉ thấy Dư Phong từ từ đứng lên đi về hướng này.
Lâm Du Nhiên cười gượng, không hiểu sao lại cảm thấy bất an. Chắc chắn chẳng có chuyện tốt lành gì!
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông trời lại cố tình trút xuống một cơn mưa nặng hạt, vừa chợp mắt không được bao lâu đã bị cơn mưa bất chợt ập xuống này đánh thức.
Trời vừa rơi xuống vài hạt Dư Phong đã tỉnh giấc, hắn vội vàng chạy đến cởi y phục của mình ra che trên đầu Mặc Thanh. Mặc Thanh nheo mắt, vì mới tỉnh nên chưa định hình được chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn hắn cẩn thận che chở cho mình.
Nhưng mưa càng lúc càng lớn, y phục thì cũng chỉ là vải không che được hết. Lâm Du Nhiên thấy hai người còn mải liếc mắt đưa tình, nhìn không nổi quát lên.
“Hai người muốn ân ái thì tìm chỗ nào trú trước rồi làm gì thì làm, ướt hết rồi kìa!”
Lúc này Mặc Thanh mới như bừng tỉnh vội đẩy tay Dư Phong ra, đứng dậy nói: “Ngươi che như vậy cũng đâu có đỡ hơn, cất đi.”
Dư Phong ngượng ngùng gãi đầu, mọi người đều vội vàng rời đi nên không ai nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt hắn. Biết là có che thì vẫn ướt nhưng mà vẫn muốn làm gì đó để Mặc Thanh của hắn không bị dính mưa, nhớ ngày đó y bị rơi xuống sông xong sốt một trận dài, nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
Hành động vô nghĩa như vậy nhưng cũng khiến sắc mặt Mặc Thanh hòa hoãn hơn hẳn.
Nước mưa ngấm vào đất làm đường vừa trơn vừa ướt, mỗi một bước đi đều phải hết sức cẩn thận, nếu không rất dễ bị vấp ngã. Lần này Dư Phong luôn đi sát Mặc Thanh, chỉ cần thấy y trượt chân một cái liền đưa tay ra đỡ. Mặc Thanh bên này có Dư Phong giúp nên rất tốt, nhưng Ngọc Thanh thì xui xẻo hơn đã ngã vài lần.
Lại thêm một lần trượt chân, Ngọc Thanh kêu lên một tiếng rồi ngã xuống. Lần này có vẻ bị thương hơi nặng, Ngọc Thanh thử vài lần đều không đứng dậy nổi làm mọi người đều phải dừng lại.
Dư Phong quay người nhìn về sau, hai mày khẽ nhíu lại. Mặc Thanh âm thầm quan sát biểu hiện của hắn.
Quả nhiên là rất quan tâm đến sư đệ, hiện tại hắn có bỏ lại y rời đi cũng không quá kinh ngạc như lúc đầu.
Mặc Thanh đã tự chuẩn bị trước, lại không ngờ lần này Dư Phong không những không đi còn quay lại giữ chặt lấy tay Mặc Thanh. Đất dưới chân lại lún xuống một chút, hắn nhanh chóng kéo y lại gần nhẹ giọng nói: “Cẩn thận đừng chạy loạn.”
Sau đó mới quay qua bên kia, tiếng mưa quá lớn nên buộc hắn phải cất cao giọng hỏi:
“Du Nhiên, Ngọc Thanh không sao chứ?”
Suốt đoạn đường vẫn là Lâm Du Nhiên chiếu cố Ngọc Thanh, đến giờ đã thấm mệt. Lâm Du Nhiên đưa tay lên vuốt nước trên mặt trả lời. “Hình như là bị trẹo chân rồi không đi tiếp được nữa!”
“Ngươi giúp ta cõng đệ ấy đi được không?”
“Hả?” Lâm Du Nhiên méo mặt nhìn Ngọc Thanh khổ sở gào lên. “Ngọc Thanh nặng thế này bảo ta cõng làm sao?”
Nhìn thấy y bị ngã thành như vậy Dư Phong cũng không qua giúp, còn bị Lâm Du Nhiên nói bóng nói gió y béo khiến Ngọc Thanh sắc mặt u ám thực sự rất khó coi. Ngọc Thanh uất ức, cắn chặt lấy môi dưới ngoảnh mặt đi hướng khác.
Doãn Tình thấy vậy liền nói: “Du Nhiên cầm đồ để ta cõng cũng được.”
Lâm Du Nhiên vội vàng nở nụ cười thật tươi, lắc đầu từ chối. “Không cần. Ta cõng được!” Nói rồi còn không hỏi ý kiến Ngọc Thanh đã ngồi xuống, vòng tay qua chân y kéo người cõng lên lưng.
Doãn Tình tiếp tục khuyên nhủ. “Mệt thì để ta.”
“Không mệt!” Lâm Du Nhiên vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng trong lòng thì âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Má ơi nặng! Nhìn người rõ đẹp mà ăn gì nặng như vậy chứ? Sắp gãy cả lưng luôn rồi!!! Nếu không phải vì hạnh phúc của bằng hữu hắn tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ…!
Ngọc Thanh không cam lòng liên tục ném ánh mắt đằng đằng sát khí về phía Mặc Thanh đằng trước. Tất cả là do Mặc Thanh! Nếu không có thứ hồ ly tinh đó, làm sao sư huynh có thể bỏ mặc y không để ý!
Lá cây đột nhiên sượt qua mặt làm Ngọc Thanh bừng tỉnh, nhớ đến bộ dạng hiện tại của mình Ngọc Thanh càng thêm chán ghét. Lâm Du Nhiên đi xiên xiên vẹo vẹo, làm đầu y hết đụng đến tán cây nọ đến tán cây kia, trong lòng càng thêm ghi hận.
Mặc Thanh nhìn Dư Phong nghi hoặc hỏi: “Không lo lắng cho sư đệ của ngươi?”
“Không sao.” Hắn ngừng lại một lúc, cảm thấy sắc mặt Mặc Thanh cuối cùng cũng đỡ hơn một chút hạ giọng nói: “Mặc Thanh ta xin lỗi.”
“Hả?” Tiếng mưa quá lớn át luôn tiếng nói của hắn, Dư Phong lau đi nước mưa trên mặt nói lại lần nữa.
“Chuyện lúc nãy... ta thật sự xin lỗi.”
Khóe môi Mặc Thanh khẽ giật, cho dù trong lòng có một chút khó chịu nhưng cũng không hẳn là giận dỗi, nghe hắn nói vậy lại càng cảm thấy ngại hơn quay đầu đi nói: “Ta không trách ngươi.”
“Chuyện ta là Dương Thanh Huyền thật sự là không có ý định giấu ngươi, là do không có cơ hội nói. Ta cũng không hề nói chuyện này với ai, không biết tại sao Ngọc Thanh lại biết…”
“Đủ rồi.” Mặc Thanh đột nhiên cắt ngang. Thái độ của y hơi gắt gỏng nên làm Dư Phong giật mình, sau đó lại ủ rũ cụp mắt xuống như chó con bị chủ mắng. Nghĩ đến điều này làm Mặc Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười, y thở dài hạ giọng xuống nói:
“Bây giờ là lúc nói những điều này? Ta tắm mưa cả buổi rồi không tìm chỗ trú?”
Thấy Mặc Thanh thật sự không giận nữa hắn lúc này mới dám thả lỏng người, vội vàng gật đầu nói: “Được. Đi tìm chỗ trú trước… Cẩn thận một chút, phía trước có đá.”
Vừa nói Dư Phong vừa cầm lấy tay Mặc Thanh đi trước dẫn đường. Lần này hắn kiên quyết nắm chặt lấy y không buông, tức giận trước kia bỗng chốc không cánh mà bay. Mặc Thanh mỉm cười, nghĩ đến phía sau Ngọc Thanh hẳn là bị chọc tức chết trong lòng thoải mái không ít.
Năm người tìm được một căn miếu hoang thì trời cũng vừa sáng, tất cả đều ướt như chuột lột trông rất khó coi. Vừa bước vào miếu, Lâm Du Nhiên không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, đột nhiên ngồi xuống làm Ngọc Thanh ngã theo khiến cả hai lăn vài vòng trên đất. Suốt cả đoạn đường trên tóc Ngọc Thanh bị vô số lá cây bám vào đã trông rất thảm hại, hiện tại y phục còn đang ướt, ngã xuống như vậy rơm rạ còn dính lên nhìn thê thảm không còn gì bằng.
Lâm Du Nhiên đấm đấm lưng kêu lên. “Ôi gãy lưng ta mất rồi! Doãn Tình. Huynh đấm lưng cho ta đi, chỗ này này…”
“Đã không cõng được còn cố.” Doãn Tình có chút không hài lòng trách móc, lại gần vỗ vào đầu Lâm Du Nhiên một cái làm hắn nhăn mặt lại. Sau đó vẫn là không đành lòng lắc đầu ngồi xuống, theo lời Lâm Du Nhiên xoa nhẹ lưng hắn.
“Đau chỗ này?”
Lâm Du Nhiên gật gật đầu, nhăn mặt kêu lên. “A a... Đau lắm, huynh nhẹ tay chút.”
Bị ngã dưới đất đã không ai ngó ngàng đến còn nhìn một màn này. Ngọc Thanh hít một hơi thật sâu cố kiềm chế cơn giận, sau đó ôm lấy chân rên rỉ. Dư Phong cuối cùng cũng để ý đến y, nhưng cũng không tiến đến chỉ ở phía xa xa lạnh nhạt hỏi. “Đệ vẫn ổn chứ?”
“Không sao... Chân hình như sưng lên rồi.” Ngọc Thanh mím môi, ngại ngùng cúi đầu xuống chờ Dư Phong đến quan tâm mình. Nhưng đợi một hồi lâu không thấy hắn đi đến, Ngọc Thanh có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Dư Phong ngoài ý muốn vẫn ở bên Mặc Thanh, còn giúp cởi bớt y phục ra rồi đốt lửa lên hong khô! Ngọc Thanh tức đến mắt nổ đom đóm, cắn chặt môi dưới tự nhéo chân mình một cái rõ đau, làm vết thương trên cổ chân đã sưng còn sưng hơn, nổi bật trên làn da trắng nõn nhìn trông rất đáng sợ.
Dư Phong nghe thấy âm thanh rên rỉ của y, quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chân của đệ đau quá…” Lần này Ngọc Thanh không dám nói qua loa nữa vội kêu lên, hai mày nhíu lại trông quả thực đáng thương.
Dư Phong thở dài quay qua Lâm Du Nhiên hỏi: “Ngươi có mang theo thuốc trị thương không?”
“Ở trong tay nải…” Lâm Du Nhiên chỉ tay về phía tay nải bị ném một bên, chưa kịp nói hết Dư Phong đã cắt ngang.
“Ngươi nghỉ ngơi xong rồi thì tiện thể bôi thuốc cho Ngọc Thanh hộ ta.”
Lâm Du Nhiên khóc không ra nước mắt. Chuyện tình cảm rắc rối của ba người, tại sao lại cứ lôi hắn ra làm bia đỡ đạn???
Dư Phong mấy lần định mở miệng nói lại thôi, sợ hắn nói ra câu nào không đúng lại làm Mặc Thanh thêm khó chịu, sợ y tức giận, càng sợ y thật sự không ngó ngàng gì đến hắn. Dư Phong mím môi nhìn về phía Lâm Du Nhiên, Lâm Du Nhiên đáp lại ánh mắt của hắn, kinh ngạc chỉ vào mặt mình. Chỉ thấy Dư Phong từ từ đứng lên đi về hướng này.
Lâm Du Nhiên cười gượng, không hiểu sao lại cảm thấy bất an. Chắc chắn chẳng có chuyện tốt lành gì!
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông trời lại cố tình trút xuống một cơn mưa nặng hạt, vừa chợp mắt không được bao lâu đã bị cơn mưa bất chợt ập xuống này đánh thức.
Trời vừa rơi xuống vài hạt Dư Phong đã tỉnh giấc, hắn vội vàng chạy đến cởi y phục của mình ra che trên đầu Mặc Thanh. Mặc Thanh nheo mắt, vì mới tỉnh nên chưa định hình được chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn hắn cẩn thận che chở cho mình.
Nhưng mưa càng lúc càng lớn, y phục thì cũng chỉ là vải không che được hết. Lâm Du Nhiên thấy hai người còn mải liếc mắt đưa tình, nhìn không nổi quát lên.
“Hai người muốn ân ái thì tìm chỗ nào trú trước rồi làm gì thì làm, ướt hết rồi kìa!”
Lúc này Mặc Thanh mới như bừng tỉnh vội đẩy tay Dư Phong ra, đứng dậy nói: “Ngươi che như vậy cũng đâu có đỡ hơn, cất đi.”
Dư Phong ngượng ngùng gãi đầu, mọi người đều vội vàng rời đi nên không ai nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt hắn. Biết là có che thì vẫn ướt nhưng mà vẫn muốn làm gì đó để Mặc Thanh của hắn không bị dính mưa, nhớ ngày đó y bị rơi xuống sông xong sốt một trận dài, nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
Hành động vô nghĩa như vậy nhưng cũng khiến sắc mặt Mặc Thanh hòa hoãn hơn hẳn.
Nước mưa ngấm vào đất làm đường vừa trơn vừa ướt, mỗi một bước đi đều phải hết sức cẩn thận, nếu không rất dễ bị vấp ngã. Lần này Dư Phong luôn đi sát Mặc Thanh, chỉ cần thấy y trượt chân một cái liền đưa tay ra đỡ. Mặc Thanh bên này có Dư Phong giúp nên rất tốt, nhưng Ngọc Thanh thì xui xẻo hơn đã ngã vài lần.
Lại thêm một lần trượt chân, Ngọc Thanh kêu lên một tiếng rồi ngã xuống. Lần này có vẻ bị thương hơi nặng, Ngọc Thanh thử vài lần đều không đứng dậy nổi làm mọi người đều phải dừng lại.
Dư Phong quay người nhìn về sau, hai mày khẽ nhíu lại. Mặc Thanh âm thầm quan sát biểu hiện của hắn.
Quả nhiên là rất quan tâm đến sư đệ, hiện tại hắn có bỏ lại y rời đi cũng không quá kinh ngạc như lúc đầu.
Mặc Thanh đã tự chuẩn bị trước, lại không ngờ lần này Dư Phong không những không đi còn quay lại giữ chặt lấy tay Mặc Thanh. Đất dưới chân lại lún xuống một chút, hắn nhanh chóng kéo y lại gần nhẹ giọng nói: “Cẩn thận đừng chạy loạn.”
Sau đó mới quay qua bên kia, tiếng mưa quá lớn nên buộc hắn phải cất cao giọng hỏi:
“Du Nhiên, Ngọc Thanh không sao chứ?”
Suốt đoạn đường vẫn là Lâm Du Nhiên chiếu cố Ngọc Thanh, đến giờ đã thấm mệt. Lâm Du Nhiên đưa tay lên vuốt nước trên mặt trả lời. “Hình như là bị trẹo chân rồi không đi tiếp được nữa!”
“Ngươi giúp ta cõng đệ ấy đi được không?”
“Hả?” Lâm Du Nhiên méo mặt nhìn Ngọc Thanh khổ sở gào lên. “Ngọc Thanh nặng thế này bảo ta cõng làm sao?”
Nhìn thấy y bị ngã thành như vậy Dư Phong cũng không qua giúp, còn bị Lâm Du Nhiên nói bóng nói gió y béo khiến Ngọc Thanh sắc mặt u ám thực sự rất khó coi. Ngọc Thanh uất ức, cắn chặt lấy môi dưới ngoảnh mặt đi hướng khác.
Doãn Tình thấy vậy liền nói: “Du Nhiên cầm đồ để ta cõng cũng được.”
Lâm Du Nhiên vội vàng nở nụ cười thật tươi, lắc đầu từ chối. “Không cần. Ta cõng được!” Nói rồi còn không hỏi ý kiến Ngọc Thanh đã ngồi xuống, vòng tay qua chân y kéo người cõng lên lưng.
Doãn Tình tiếp tục khuyên nhủ. “Mệt thì để ta.”
“Không mệt!” Lâm Du Nhiên vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng trong lòng thì âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Má ơi nặng! Nhìn người rõ đẹp mà ăn gì nặng như vậy chứ? Sắp gãy cả lưng luôn rồi!!! Nếu không phải vì hạnh phúc của bằng hữu hắn tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ…!
Ngọc Thanh không cam lòng liên tục ném ánh mắt đằng đằng sát khí về phía Mặc Thanh đằng trước. Tất cả là do Mặc Thanh! Nếu không có thứ hồ ly tinh đó, làm sao sư huynh có thể bỏ mặc y không để ý!
Lá cây đột nhiên sượt qua mặt làm Ngọc Thanh bừng tỉnh, nhớ đến bộ dạng hiện tại của mình Ngọc Thanh càng thêm chán ghét. Lâm Du Nhiên đi xiên xiên vẹo vẹo, làm đầu y hết đụng đến tán cây nọ đến tán cây kia, trong lòng càng thêm ghi hận.
Mặc Thanh nhìn Dư Phong nghi hoặc hỏi: “Không lo lắng cho sư đệ của ngươi?”
“Không sao.” Hắn ngừng lại một lúc, cảm thấy sắc mặt Mặc Thanh cuối cùng cũng đỡ hơn một chút hạ giọng nói: “Mặc Thanh ta xin lỗi.”
“Hả?” Tiếng mưa quá lớn át luôn tiếng nói của hắn, Dư Phong lau đi nước mưa trên mặt nói lại lần nữa.
“Chuyện lúc nãy... ta thật sự xin lỗi.”
Khóe môi Mặc Thanh khẽ giật, cho dù trong lòng có một chút khó chịu nhưng cũng không hẳn là giận dỗi, nghe hắn nói vậy lại càng cảm thấy ngại hơn quay đầu đi nói: “Ta không trách ngươi.”
“Chuyện ta là Dương Thanh Huyền thật sự là không có ý định giấu ngươi, là do không có cơ hội nói. Ta cũng không hề nói chuyện này với ai, không biết tại sao Ngọc Thanh lại biết…”
“Đủ rồi.” Mặc Thanh đột nhiên cắt ngang. Thái độ của y hơi gắt gỏng nên làm Dư Phong giật mình, sau đó lại ủ rũ cụp mắt xuống như chó con bị chủ mắng. Nghĩ đến điều này làm Mặc Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười, y thở dài hạ giọng xuống nói:
“Bây giờ là lúc nói những điều này? Ta tắm mưa cả buổi rồi không tìm chỗ trú?”
Thấy Mặc Thanh thật sự không giận nữa hắn lúc này mới dám thả lỏng người, vội vàng gật đầu nói: “Được. Đi tìm chỗ trú trước… Cẩn thận một chút, phía trước có đá.”
Vừa nói Dư Phong vừa cầm lấy tay Mặc Thanh đi trước dẫn đường. Lần này hắn kiên quyết nắm chặt lấy y không buông, tức giận trước kia bỗng chốc không cánh mà bay. Mặc Thanh mỉm cười, nghĩ đến phía sau Ngọc Thanh hẳn là bị chọc tức chết trong lòng thoải mái không ít.
Năm người tìm được một căn miếu hoang thì trời cũng vừa sáng, tất cả đều ướt như chuột lột trông rất khó coi. Vừa bước vào miếu, Lâm Du Nhiên không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, đột nhiên ngồi xuống làm Ngọc Thanh ngã theo khiến cả hai lăn vài vòng trên đất. Suốt cả đoạn đường trên tóc Ngọc Thanh bị vô số lá cây bám vào đã trông rất thảm hại, hiện tại y phục còn đang ướt, ngã xuống như vậy rơm rạ còn dính lên nhìn thê thảm không còn gì bằng.
Lâm Du Nhiên đấm đấm lưng kêu lên. “Ôi gãy lưng ta mất rồi! Doãn Tình. Huynh đấm lưng cho ta đi, chỗ này này…”
“Đã không cõng được còn cố.” Doãn Tình có chút không hài lòng trách móc, lại gần vỗ vào đầu Lâm Du Nhiên một cái làm hắn nhăn mặt lại. Sau đó vẫn là không đành lòng lắc đầu ngồi xuống, theo lời Lâm Du Nhiên xoa nhẹ lưng hắn.
“Đau chỗ này?”
Lâm Du Nhiên gật gật đầu, nhăn mặt kêu lên. “A a... Đau lắm, huynh nhẹ tay chút.”
Bị ngã dưới đất đã không ai ngó ngàng đến còn nhìn một màn này. Ngọc Thanh hít một hơi thật sâu cố kiềm chế cơn giận, sau đó ôm lấy chân rên rỉ. Dư Phong cuối cùng cũng để ý đến y, nhưng cũng không tiến đến chỉ ở phía xa xa lạnh nhạt hỏi. “Đệ vẫn ổn chứ?”
“Không sao... Chân hình như sưng lên rồi.” Ngọc Thanh mím môi, ngại ngùng cúi đầu xuống chờ Dư Phong đến quan tâm mình. Nhưng đợi một hồi lâu không thấy hắn đi đến, Ngọc Thanh có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Dư Phong ngoài ý muốn vẫn ở bên Mặc Thanh, còn giúp cởi bớt y phục ra rồi đốt lửa lên hong khô! Ngọc Thanh tức đến mắt nổ đom đóm, cắn chặt môi dưới tự nhéo chân mình một cái rõ đau, làm vết thương trên cổ chân đã sưng còn sưng hơn, nổi bật trên làn da trắng nõn nhìn trông rất đáng sợ.
Dư Phong nghe thấy âm thanh rên rỉ của y, quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chân của đệ đau quá…” Lần này Ngọc Thanh không dám nói qua loa nữa vội kêu lên, hai mày nhíu lại trông quả thực đáng thương.
Dư Phong thở dài quay qua Lâm Du Nhiên hỏi: “Ngươi có mang theo thuốc trị thương không?”
“Ở trong tay nải…” Lâm Du Nhiên chỉ tay về phía tay nải bị ném một bên, chưa kịp nói hết Dư Phong đã cắt ngang.
“Ngươi nghỉ ngơi xong rồi thì tiện thể bôi thuốc cho Ngọc Thanh hộ ta.”
Lâm Du Nhiên khóc không ra nước mắt. Chuyện tình cảm rắc rối của ba người, tại sao lại cứ lôi hắn ra làm bia đỡ đạn???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất