Bạn Trai Học Bá Của Thiếu Niên Thần Kinh
Chương 23
Trời đã về đêm, cơn mưa nhẹ rơi tí tách, hắt lên lớp thủy tinh trên khung cửa sổ…
Tiền Vũ nằm bên cạnh Lục Cẩn Bạch, nghĩ về chuyện lúc sáng.
Hai chữ ‘Lục Hoa’ như cái gai đâm thẳng vào tim Lục Cẩn Bạch, một khi nhắc tới, lại khiến miệng vết thương cậu đầm đìa máu chảy!
Sau khi rời khỏi nhà họ Tiền, Lục Cẩn Bạch vẫn luôn ủ rũ, đáy mắt nhuốm vẻ buồn rầu.
Đây là bệnh! Là tâm bệnh mà Lục Hoa khiến cậu mắc phải!
Cách trị liệu tốt nhất là đau đớn một lần, nhổ sạch cái gai ấy ra khỏi trái tim mà không cần giấu bệnh sợ thuốc…
Nhưng những lời này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng lúc thật sự làm thì liệu Lục Cẩn Bạch phải chịu nỗi đau đớn nhường nào?
Dù có đồng cảm cỡ nào thì Tiền Vũ cũng cho rằng: “Mình mãi chỉ có thể đóng vai một người đứng ngoài nhìn vào nỗi đau của Lục Cẩn Bạch, để cậu ấy làm đao phủ tự tay rút cái gai ấy ra, điều này mình không chấp nhận nổi.”
Đến một người ngoài cuộc cũng không chịu nổi nỗi đau ấy thì nói gì tới người trong cuộc như Lục Cẩn Bạch chứ?
Anh không thể ‘vì tốt cho cậu’ mà làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, nếu cố chấp làm thì cũng sẽ phản tác dụng mà thôi!
Hơn nữa cách hành xử khiến người ta nghẹt thở và đầy thô bạo có khác gì với ‘tình yêu’ khi đó của Lục Hoa?
Tình yêu vốn dĩ là điều tốt đẹp thuần túy nhất trên thế gian này, nhưng từ trước tới giờ Lục Hoa đã hiểu sai về ý nghĩa của nó, tình yêu của bà dành cho Lục Cẩn Bạch luôn mang theo xiềng xích, trái tim sống mãi trong trói buộc dù có kiên cường thế nào cũng sẽ bị bệnh…
Lòng có tâm sự, Tiền Vũ ngủ không yên giấc, sáng hôm sau, anh còn dậy sớm hơn cả Lục Cẩn Bạch.
Sờ soạng tìm điện thoại nhìn thời gian 5:12.
Nghe thấy tiếng hô hấp nhè nhẹ bên cạnh, Tiền Vũ lại cất điện thoại về chỗ cũ, định ngủ tiếp nhưng lại ngày càng tỉnh táo, anh nhắm mắt lại tính thời gian trong đầu, sau mười lăm phút, bên tai truyền tới tiếng ma sát của vải vóc-Lục Cẩn Bạch tỉnh rồi!
Nếp sống của người này thật đáng sợ!
Lục Cẩn Bạch sửa soạn bản thân trong mười phút, thay bộ quần áo rồi xuống tầng.
Mọi thứ đều thật nhẹ nhàng, nhẹ tới mức Tiền Vũ có thể nghe được tiếng hít thở của mình, anh không ngủ được nữa, lề mề rời giường vệ sinh cá nhân rồi cũng xuống tầng.
Trận mưa trời thu rơi cả một đêm mới ngớt không lâu, không khí ẩm ướt, nhiệt độ cũng giảm vài độ.
Tiền Vũ vừa lướt điện thoại vừa xuống tầng, đi được nửa đường thì hắt hơi một cái to!
Ngón tay rung nhẹ, chẳng may bấm nhầm vào nhóm trò chuyện ‘ba anh em’.
Hai người Tưởng Quân và Hứa Minh Dương chắc chơi game cả đêm, tin nhắn cuối cùng là vào khoảng bốn rưỡi sáng, sau đó hai người lại bặt âm, chắc không chịu nổi mà đi ngủ mất rồi.
Tiền Vũ lướt nhật ký trò chuyện, đọc đống câu chửi thề như muốn bay ra khỏi màn hình kia mà nhe răng, có vẻ không vừa mắt với đống ‘chiến tích’ tối qua của hai thằng ngu này.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Tiền Vũ lặng lẽ nhấn nút ‘thoát’, anh chính là kiểu người không nghĩa khí chưa đánh đã chuồn như thế đấy, bảo toàn cái thân trước cái đã, bây giờ tắt màn hình đi làm người vô hình mới là sự lựa chọn sáng suốt!
Đút điện thoại vào túi, Tiền Vũ ngâm nga một bài hát, chuẩn bị xuống bếp tìm đồ ăn lót dạ.
Chân vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, đã thoáng thấy một bóng người quay lưng lại phía anh, lặng im không tiếng động đứng bên cửa sổ.
Lúc này vẫn còn sớm, trời chưa sáng, ngoài cửa trời âm u, mây đen chưa kéo đi hết, xem ra vẫn sẽ mưa tiếp.
Trong phòng có hơi tối, Tiền Vũ đi chậm về phía cửa sổ, đứng bên cạnh bà ngoại, nhìn về hướng mà bà đang nhìn, bất ngờ là Lục Cẩn Bạch mới ra khỏi nhà không lâu.
Hai người đứng đó một hồi, ai cũng không nói chuyện, không khí tràn ngập hơi thở trong lành sau cơn mưa, hòa lẫn cùng mùi bùn đất thấm vào ruột gan...
Bà ngoại khoác lại khăn choàng, chậm rãi nói: “Sau khi cái Hoa qua đời, nó vẫn giữ thói quen này, năm rưỡi sáng nào cũng dậy chạy bộ.”
Tiền Vũ gật đầu: “Thói quen này rất tốt, có lợi cho sức khỏe.”
Bà ngoại nghe rồi nhìn về phía lò sưởi: “Chắc con để ý thấy rồi, giấy khen và cúp ở kia đã không thấy nữa.”
“Vâng. Là bà cất đi ạ?” Hai hôm trước anh đã để ý chuyện này, sợ hỏi ra có hơi đột ngột, Tiền Vũ đã nhịn rất lâu trong lòng, giờ bà ngoại chủ động nhắc đến, anh đương nhiên muốn biết đáp án.
Bà ngoại lắc đầu: “Bị Cẩn Bạch cất đi rồi, khóa ở trong phòng tập vũ đạo.”
Tiền Vũ hơi khó tin mà hé miệng: “Cậu ấy?” Nhưng từ trước tới nay chúng đều là niềm tự hào của cậu ấy mà!
“Không sai, nó đấy.”
“Đợt trước thầy Lưu có gọi cho bà, bảo Cẩn Bạch xin rút khỏi lớp học thêm.”
Chuyện này Tiền Vũ có biết, nhưng anh vẫn bất ngờ vì Lục Cẩn Bạch thế mà không nói chuyện này cho bà ngoại!
Là người trong cuộc, Tiền Vũ cũng không biết nên nói gì lúc này.
Nhưng vẻ như bà ngoại không cần anh phải đáp lời, giọng bà bình tĩnh, đứt quãng mà kể lại những chuyện liên quan đến Lục Cẩn Bạch dạo gần đây.
Tiền Vũ yên lặng lắng nghe, chợt phát hiện ngoài cửa đã bắt đầu mưa lất phất, những hạt mưa mong manh lướt qua trước mắt rồi hòa cùng giọt nước còn đọng lại trên lớp kính cửa sổ khi nãy.
Khoảnh khắc giọt nước to và nhỏ hòa quyện lấy nhau, đôi mắt Tiền Vũ nhìn theo, không hiểu sao cảm thấy những điều bà ngoại muốn nói với anh không chỉ là lớp băng nổi như vậy.
Trời dần sáng, mưa bay bay.
Lục Cẩn Bạch với bộ thể thao lại lần nữa xuất hiện trước mắt hai người, bà ngoại dừng lời, sau một lúc mới lại nói: “Này chàng trai.”
Bà gọi Tiền Vũ là “chàng trai”, cũng dịu dàng thân mật như gọi Lục Cẩn Bạch là “con ơi”.
Tiền Vũ quay qua, nghe giọng bà buồn đau: “Chàng trai, bà tận mắt trông thằng bé khôn lớn, luôn hy vọng nó ngày một tốt hơn. Sau khi cái Hoa qua đời, nó đã thử phá bỏ sợi dây xích ấy đi, thấy nó như vậy bà rất vui mừng yên lòng, cuộc đời vốn nên như thế, nó không nên sống mãi trong ám ảnh về cái Hoa, những năm này nó đã chịu khổ rồi.”
Nói đến đây, bà ngoại lại lặng im một hồi, hít mũi rồi lại nghẹn ngào: “Nhưng thằng bé lặng im mà thay đổi, bà cũng sợ chứ, sợ nó gì cũng không nói rồi cuối cùng tự mình làm khổ mình. Bà không dám hỏi cũng không dám nói, sợ nó hiểu nhầm bà không muốn nó thay đổi, sợ nó lại quay về như cũ...”
Yêu là bản năng, càng như thấu hiểu, bao dung và bình đẳng.
Đây là điều mà bà Phương dạy anh từ bé, cổ vũ anh cứ thế mà ‘yêu’, cứ thế mà sống, Tiền Vũ làm được rồi, thế nên anh sống rất cởi mở và vui vẻ.
Nhưng giờ đây, anh bỗng có chút mờ mịt, anh không hiểu ‘tình yêu’ của người nhà họ Lục.
Dù là tình yêu cứng rắn của Lục Hoa hay tình yêu càng thêm lý trí, cẩn thận của bà ngoại, anh đều không hiểu, nghĩ kỹ thì chỉ thấy xót xa vì tình yêu của họ đều không đáp lại lẫn nhau.
Cùng sống dưới một mái nhà, trừ những câu trao đổi có cũng được không có cũng được hàng ngày ra thì không hề có sự sẻ chia những cảm xúc từ sâu thẳm trong lòng, chẳng phải thật xót xa hay sao?
Bà ngoại nói xong những lời này, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, quay về phòng thu dọn một lúc rồi lại bước vào bếp.
Tiền Vũ quay người lại, nhìn thấy Lục Cẩn Bạch cả người toàn hơi nước, thầm nghĩ, tính tình này của cậu chắc cũng từ đó mà ra, có lẽ vốn đã chẳng có lạnh nhạt, mà tất cả chỉ vì thiếu đi sự san sẻ tình thương tối thiểu nhất giữa người với người.
Điều này khiến Tiền Vũ trầm lặng, cả buổi sáng không nói lời nào.
Ngoài trời đang mưa, hai người không có chỗ nào để đi, bèn ở lì trong phòng ai bận việc người nấy.
Lục Cẩn Bạch ngồi trước bàn làm đề thi, Tiền Vũ tìm một quyển sách, lật một cách lơ đễnh.
Không phải không phát hiện Tiền Vũ bất thường, nhưng Lục Cẩn Bạch quả thực không giỏi bắt chuyện.
Hơn nữa, cậu biết Tiền Vũ là người không giỏi giấu chuyện, chỉ cần đợi, anh chắc chắn sẽ mở lời trước...
Quả thật như thế, chưa lật được mấy trang sách, Tiền Vũ đã đứng ngồi không yên, kéo ghế đến cạnh bàn học: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Ừ.” Lục Cẩn Bạch hơi buồn cười, cậu thế mà rõ nhất cái tính trẻ con của anh.
Tiền Vũ nhìn Lục Cẩn Bạch, mặt nghiêm túc: “Mấy năm gần đây... cậu với bà ngoại nói với nhau được bao câu?”
“Hả?” Lục Cẩn Bạch ngẩng đầu, không ngờ tới anh lại hỏi vấn đề này: “Sao lại hỏi thế?”
“Không có gì.” Tiền Vũ đáp qua loa: “Tôi thấy bà ngoại quan tâm cậu lắm, nghĩ chắc hai người chung sống rất hòa thuận, ngày thường chắc kể nhau không ít chuyện nhỉ?”
Tay Lục Cẩn Bạch vẫn không ngừng, bình thản nói không hề dấu giếm: “Ừm. Nói không nhiều lắm.”
Tiền Vũ cạn lời: “Hai người nên nói chuyện nhiều hơn, là người một nhà thì cần tâm sự cùng nhau mới tốt.” Anh nói tới đây thì ngừng.
Cũng không biết nghe có hiểu không, Lục Cẩn Bạch ngẩng đầu nhìn Tiền Vũ: “Ừ.”
Cũng không biết từ đơn âm tiết này đã động đến dây thần kinh nào của Tiền Vũ, anh bỗng thấy tức giận, vứt sách trên tay xuống, tăng âm lượng: “Có thế thôi? Lulu, cậu để tâm một chút có được không? Đó là bà ngoại ruột thương yêu cậu từ nhỏ đấy, người ta bảo phải chăm tâm sự cùng người già, cả ngày cậu không nói câu nào có khác gì chiến tranh lạnh? Bà làm gì sai để cậu đối xử như thế hả?”
Con người là vậy, mối quan hệ càng thân thiết thì vết thương càng trí mạng!
Dù cho Tiền Vũ đã hiểu rõ lý do mối quan hệ hiện tại của Lục Cẩn Bạch và bà ngoại ra nông nỗi này là sự khiếm khuyết sẻ chia trong thời gian dài, là nguyên nhân từ hai phía, nhưng lời này anh lại chỉ nói với Lục Cẩn Bạch...
Hai người im lặng, bầu không khí lúng túng, một hồi lâu Lục Cẩn Bạch rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Như thể đấm một nhát vào gối bông, cục tức của Tiền Vũ nghẹn ở họng, nuốt không trôi mà nhằn không ra, cảm thấy thật mệt mỏi, còn muốn nói thêm mà chẳng biết mở lời thế nào, chỉ đành rời đi trong khó chịu!
Dù rằng chuyện hôm nay sẽ kết thúc, hai người lại qua lại như bình thường nhưng thâm tâm vẫn sẽ có vướng mắc. Đặc biệt là Tiền Vũ, con thú trong lòng anh chắc chắn sẽ lao ra khỏi lồng nếu nó bị khiêu khích một lần nữa!
Kỳ nghỉ bảy ngày chớp mắt đã qua.
Tiền Vũ cố ý rời khỏi nhà họ Lục trước một ngày để về nhà hỏi ‘tội’ cặp bố mẹ không đáng tin kia!
Ngày cuối của kỳ nghỉ, mười hai giờ trưa.
Tiền Vũ mặc đồ ở nhà, ngáp một cái, khoanh tay đứng tựa vào cửa nheo mắt nhìn hai người ngoài kia: “Bố mẹ vẫn về cơ đấy? Nói đi, hai người đi đâu chơi?”
Bà Phương xua tay: “Cũng chẳng đi đâu, chỉ tận hưởng kỳ nghỉ hai người lãng mạn bảy ngày ở châu Âu thôi mà.”
“...” Tiền Vũ ôm ngực, yếu ớt xoay người: “Tôi không xứng! Tôi chỉ đáng ở nhà nhìn người ta âu yếm nhau, chỉ đáng chung chăn chung gối với Lulu mà thôi.”
Ông Tiền: “...” ‘Con hát’ chỗ nào chui ra đây?
Bà Phương khó hiểu: “... Ông nói gì cơ?”
“Hứ!” Tiền Vũ khiêu khích: “Làm sao! Bố mẹ có quyền âu yếm nhau trước mặt con! Mà không cho con đi ngủ ké với Lulu à!”
“Ài! Cái thằng nhóc thối này, Con đã làm gì con trai cưng của mẹ rồi?” Bà Phương Lệ Thư tan nát cõi lòng!
“Chẳng gì cả, cũng chỉ sờ tay chút thôi!” Tiền Vũ không sợ chết mà khiêu khích bà Phương.
Bà Phương thành công cắn câu, dẫm cả giày cao gót nhào về phía Tiền Vũ: “Con cút lại đây, mẹ phải băm cái móng heo của con xuống!”
Tiền Vũ đã chuẩn bị từ trước, ba bước thành hai mà vọt vào phòng khách, đá rớt dép nhảy lên ghế sô pha, vươn tay quơ một cái gối chắn trước ngực, cười ranh mãnh: “Ấy! Khoan khoan! Nhìn dưới chân mẹ kìa!”
Bà Phương: “...”
Mấy nay Hạ Xuyên mưa liên miên, bà Phương vừa bước từ ngoài vào, dưới đế giày toàn là bùn đất, bà đuổi theo Tiền Vũ vào phòng khách, vết chân in trên nền gạch trắng đằng sau bà lúc này vô cùng bắt mắt!
“Kỳ nghỉ châu Âu lãng mạn bảy ngày đã kết thúc, tiết mục lau nền nhà của gia đình họ Tiền xin được bắt đầu!” Tiền Vũ quỳ trên sô pha tuyên bố trên nỗi đau của người khác!
Bà Phương khóc không ra nước mắt, ông Tiền lại dẫm cả giày bước từ ngoài vào, mặt dịu dàng: “Không sao, có tôi lau cùng bà mà.”
Tiền Vũ bực mình quăng cái gối đi: “Đến lúc này rồi mà vẫn ép con phải nhìn cảnh âu yếm này là sao!”
Tiền Vũ nằm bên cạnh Lục Cẩn Bạch, nghĩ về chuyện lúc sáng.
Hai chữ ‘Lục Hoa’ như cái gai đâm thẳng vào tim Lục Cẩn Bạch, một khi nhắc tới, lại khiến miệng vết thương cậu đầm đìa máu chảy!
Sau khi rời khỏi nhà họ Tiền, Lục Cẩn Bạch vẫn luôn ủ rũ, đáy mắt nhuốm vẻ buồn rầu.
Đây là bệnh! Là tâm bệnh mà Lục Hoa khiến cậu mắc phải!
Cách trị liệu tốt nhất là đau đớn một lần, nhổ sạch cái gai ấy ra khỏi trái tim mà không cần giấu bệnh sợ thuốc…
Nhưng những lời này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng lúc thật sự làm thì liệu Lục Cẩn Bạch phải chịu nỗi đau đớn nhường nào?
Dù có đồng cảm cỡ nào thì Tiền Vũ cũng cho rằng: “Mình mãi chỉ có thể đóng vai một người đứng ngoài nhìn vào nỗi đau của Lục Cẩn Bạch, để cậu ấy làm đao phủ tự tay rút cái gai ấy ra, điều này mình không chấp nhận nổi.”
Đến một người ngoài cuộc cũng không chịu nổi nỗi đau ấy thì nói gì tới người trong cuộc như Lục Cẩn Bạch chứ?
Anh không thể ‘vì tốt cho cậu’ mà làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, nếu cố chấp làm thì cũng sẽ phản tác dụng mà thôi!
Hơn nữa cách hành xử khiến người ta nghẹt thở và đầy thô bạo có khác gì với ‘tình yêu’ khi đó của Lục Hoa?
Tình yêu vốn dĩ là điều tốt đẹp thuần túy nhất trên thế gian này, nhưng từ trước tới giờ Lục Hoa đã hiểu sai về ý nghĩa của nó, tình yêu của bà dành cho Lục Cẩn Bạch luôn mang theo xiềng xích, trái tim sống mãi trong trói buộc dù có kiên cường thế nào cũng sẽ bị bệnh…
Lòng có tâm sự, Tiền Vũ ngủ không yên giấc, sáng hôm sau, anh còn dậy sớm hơn cả Lục Cẩn Bạch.
Sờ soạng tìm điện thoại nhìn thời gian 5:12.
Nghe thấy tiếng hô hấp nhè nhẹ bên cạnh, Tiền Vũ lại cất điện thoại về chỗ cũ, định ngủ tiếp nhưng lại ngày càng tỉnh táo, anh nhắm mắt lại tính thời gian trong đầu, sau mười lăm phút, bên tai truyền tới tiếng ma sát của vải vóc-Lục Cẩn Bạch tỉnh rồi!
Nếp sống của người này thật đáng sợ!
Lục Cẩn Bạch sửa soạn bản thân trong mười phút, thay bộ quần áo rồi xuống tầng.
Mọi thứ đều thật nhẹ nhàng, nhẹ tới mức Tiền Vũ có thể nghe được tiếng hít thở của mình, anh không ngủ được nữa, lề mề rời giường vệ sinh cá nhân rồi cũng xuống tầng.
Trận mưa trời thu rơi cả một đêm mới ngớt không lâu, không khí ẩm ướt, nhiệt độ cũng giảm vài độ.
Tiền Vũ vừa lướt điện thoại vừa xuống tầng, đi được nửa đường thì hắt hơi một cái to!
Ngón tay rung nhẹ, chẳng may bấm nhầm vào nhóm trò chuyện ‘ba anh em’.
Hai người Tưởng Quân và Hứa Minh Dương chắc chơi game cả đêm, tin nhắn cuối cùng là vào khoảng bốn rưỡi sáng, sau đó hai người lại bặt âm, chắc không chịu nổi mà đi ngủ mất rồi.
Tiền Vũ lướt nhật ký trò chuyện, đọc đống câu chửi thề như muốn bay ra khỏi màn hình kia mà nhe răng, có vẻ không vừa mắt với đống ‘chiến tích’ tối qua của hai thằng ngu này.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Tiền Vũ lặng lẽ nhấn nút ‘thoát’, anh chính là kiểu người không nghĩa khí chưa đánh đã chuồn như thế đấy, bảo toàn cái thân trước cái đã, bây giờ tắt màn hình đi làm người vô hình mới là sự lựa chọn sáng suốt!
Đút điện thoại vào túi, Tiền Vũ ngâm nga một bài hát, chuẩn bị xuống bếp tìm đồ ăn lót dạ.
Chân vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, đã thoáng thấy một bóng người quay lưng lại phía anh, lặng im không tiếng động đứng bên cửa sổ.
Lúc này vẫn còn sớm, trời chưa sáng, ngoài cửa trời âm u, mây đen chưa kéo đi hết, xem ra vẫn sẽ mưa tiếp.
Trong phòng có hơi tối, Tiền Vũ đi chậm về phía cửa sổ, đứng bên cạnh bà ngoại, nhìn về hướng mà bà đang nhìn, bất ngờ là Lục Cẩn Bạch mới ra khỏi nhà không lâu.
Hai người đứng đó một hồi, ai cũng không nói chuyện, không khí tràn ngập hơi thở trong lành sau cơn mưa, hòa lẫn cùng mùi bùn đất thấm vào ruột gan...
Bà ngoại khoác lại khăn choàng, chậm rãi nói: “Sau khi cái Hoa qua đời, nó vẫn giữ thói quen này, năm rưỡi sáng nào cũng dậy chạy bộ.”
Tiền Vũ gật đầu: “Thói quen này rất tốt, có lợi cho sức khỏe.”
Bà ngoại nghe rồi nhìn về phía lò sưởi: “Chắc con để ý thấy rồi, giấy khen và cúp ở kia đã không thấy nữa.”
“Vâng. Là bà cất đi ạ?” Hai hôm trước anh đã để ý chuyện này, sợ hỏi ra có hơi đột ngột, Tiền Vũ đã nhịn rất lâu trong lòng, giờ bà ngoại chủ động nhắc đến, anh đương nhiên muốn biết đáp án.
Bà ngoại lắc đầu: “Bị Cẩn Bạch cất đi rồi, khóa ở trong phòng tập vũ đạo.”
Tiền Vũ hơi khó tin mà hé miệng: “Cậu ấy?” Nhưng từ trước tới nay chúng đều là niềm tự hào của cậu ấy mà!
“Không sai, nó đấy.”
“Đợt trước thầy Lưu có gọi cho bà, bảo Cẩn Bạch xin rút khỏi lớp học thêm.”
Chuyện này Tiền Vũ có biết, nhưng anh vẫn bất ngờ vì Lục Cẩn Bạch thế mà không nói chuyện này cho bà ngoại!
Là người trong cuộc, Tiền Vũ cũng không biết nên nói gì lúc này.
Nhưng vẻ như bà ngoại không cần anh phải đáp lời, giọng bà bình tĩnh, đứt quãng mà kể lại những chuyện liên quan đến Lục Cẩn Bạch dạo gần đây.
Tiền Vũ yên lặng lắng nghe, chợt phát hiện ngoài cửa đã bắt đầu mưa lất phất, những hạt mưa mong manh lướt qua trước mắt rồi hòa cùng giọt nước còn đọng lại trên lớp kính cửa sổ khi nãy.
Khoảnh khắc giọt nước to và nhỏ hòa quyện lấy nhau, đôi mắt Tiền Vũ nhìn theo, không hiểu sao cảm thấy những điều bà ngoại muốn nói với anh không chỉ là lớp băng nổi như vậy.
Trời dần sáng, mưa bay bay.
Lục Cẩn Bạch với bộ thể thao lại lần nữa xuất hiện trước mắt hai người, bà ngoại dừng lời, sau một lúc mới lại nói: “Này chàng trai.”
Bà gọi Tiền Vũ là “chàng trai”, cũng dịu dàng thân mật như gọi Lục Cẩn Bạch là “con ơi”.
Tiền Vũ quay qua, nghe giọng bà buồn đau: “Chàng trai, bà tận mắt trông thằng bé khôn lớn, luôn hy vọng nó ngày một tốt hơn. Sau khi cái Hoa qua đời, nó đã thử phá bỏ sợi dây xích ấy đi, thấy nó như vậy bà rất vui mừng yên lòng, cuộc đời vốn nên như thế, nó không nên sống mãi trong ám ảnh về cái Hoa, những năm này nó đã chịu khổ rồi.”
Nói đến đây, bà ngoại lại lặng im một hồi, hít mũi rồi lại nghẹn ngào: “Nhưng thằng bé lặng im mà thay đổi, bà cũng sợ chứ, sợ nó gì cũng không nói rồi cuối cùng tự mình làm khổ mình. Bà không dám hỏi cũng không dám nói, sợ nó hiểu nhầm bà không muốn nó thay đổi, sợ nó lại quay về như cũ...”
Yêu là bản năng, càng như thấu hiểu, bao dung và bình đẳng.
Đây là điều mà bà Phương dạy anh từ bé, cổ vũ anh cứ thế mà ‘yêu’, cứ thế mà sống, Tiền Vũ làm được rồi, thế nên anh sống rất cởi mở và vui vẻ.
Nhưng giờ đây, anh bỗng có chút mờ mịt, anh không hiểu ‘tình yêu’ của người nhà họ Lục.
Dù là tình yêu cứng rắn của Lục Hoa hay tình yêu càng thêm lý trí, cẩn thận của bà ngoại, anh đều không hiểu, nghĩ kỹ thì chỉ thấy xót xa vì tình yêu của họ đều không đáp lại lẫn nhau.
Cùng sống dưới một mái nhà, trừ những câu trao đổi có cũng được không có cũng được hàng ngày ra thì không hề có sự sẻ chia những cảm xúc từ sâu thẳm trong lòng, chẳng phải thật xót xa hay sao?
Bà ngoại nói xong những lời này, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, quay về phòng thu dọn một lúc rồi lại bước vào bếp.
Tiền Vũ quay người lại, nhìn thấy Lục Cẩn Bạch cả người toàn hơi nước, thầm nghĩ, tính tình này của cậu chắc cũng từ đó mà ra, có lẽ vốn đã chẳng có lạnh nhạt, mà tất cả chỉ vì thiếu đi sự san sẻ tình thương tối thiểu nhất giữa người với người.
Điều này khiến Tiền Vũ trầm lặng, cả buổi sáng không nói lời nào.
Ngoài trời đang mưa, hai người không có chỗ nào để đi, bèn ở lì trong phòng ai bận việc người nấy.
Lục Cẩn Bạch ngồi trước bàn làm đề thi, Tiền Vũ tìm một quyển sách, lật một cách lơ đễnh.
Không phải không phát hiện Tiền Vũ bất thường, nhưng Lục Cẩn Bạch quả thực không giỏi bắt chuyện.
Hơn nữa, cậu biết Tiền Vũ là người không giỏi giấu chuyện, chỉ cần đợi, anh chắc chắn sẽ mở lời trước...
Quả thật như thế, chưa lật được mấy trang sách, Tiền Vũ đã đứng ngồi không yên, kéo ghế đến cạnh bàn học: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Ừ.” Lục Cẩn Bạch hơi buồn cười, cậu thế mà rõ nhất cái tính trẻ con của anh.
Tiền Vũ nhìn Lục Cẩn Bạch, mặt nghiêm túc: “Mấy năm gần đây... cậu với bà ngoại nói với nhau được bao câu?”
“Hả?” Lục Cẩn Bạch ngẩng đầu, không ngờ tới anh lại hỏi vấn đề này: “Sao lại hỏi thế?”
“Không có gì.” Tiền Vũ đáp qua loa: “Tôi thấy bà ngoại quan tâm cậu lắm, nghĩ chắc hai người chung sống rất hòa thuận, ngày thường chắc kể nhau không ít chuyện nhỉ?”
Tay Lục Cẩn Bạch vẫn không ngừng, bình thản nói không hề dấu giếm: “Ừm. Nói không nhiều lắm.”
Tiền Vũ cạn lời: “Hai người nên nói chuyện nhiều hơn, là người một nhà thì cần tâm sự cùng nhau mới tốt.” Anh nói tới đây thì ngừng.
Cũng không biết nghe có hiểu không, Lục Cẩn Bạch ngẩng đầu nhìn Tiền Vũ: “Ừ.”
Cũng không biết từ đơn âm tiết này đã động đến dây thần kinh nào của Tiền Vũ, anh bỗng thấy tức giận, vứt sách trên tay xuống, tăng âm lượng: “Có thế thôi? Lulu, cậu để tâm một chút có được không? Đó là bà ngoại ruột thương yêu cậu từ nhỏ đấy, người ta bảo phải chăm tâm sự cùng người già, cả ngày cậu không nói câu nào có khác gì chiến tranh lạnh? Bà làm gì sai để cậu đối xử như thế hả?”
Con người là vậy, mối quan hệ càng thân thiết thì vết thương càng trí mạng!
Dù cho Tiền Vũ đã hiểu rõ lý do mối quan hệ hiện tại của Lục Cẩn Bạch và bà ngoại ra nông nỗi này là sự khiếm khuyết sẻ chia trong thời gian dài, là nguyên nhân từ hai phía, nhưng lời này anh lại chỉ nói với Lục Cẩn Bạch...
Hai người im lặng, bầu không khí lúng túng, một hồi lâu Lục Cẩn Bạch rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Như thể đấm một nhát vào gối bông, cục tức của Tiền Vũ nghẹn ở họng, nuốt không trôi mà nhằn không ra, cảm thấy thật mệt mỏi, còn muốn nói thêm mà chẳng biết mở lời thế nào, chỉ đành rời đi trong khó chịu!
Dù rằng chuyện hôm nay sẽ kết thúc, hai người lại qua lại như bình thường nhưng thâm tâm vẫn sẽ có vướng mắc. Đặc biệt là Tiền Vũ, con thú trong lòng anh chắc chắn sẽ lao ra khỏi lồng nếu nó bị khiêu khích một lần nữa!
Kỳ nghỉ bảy ngày chớp mắt đã qua.
Tiền Vũ cố ý rời khỏi nhà họ Lục trước một ngày để về nhà hỏi ‘tội’ cặp bố mẹ không đáng tin kia!
Ngày cuối của kỳ nghỉ, mười hai giờ trưa.
Tiền Vũ mặc đồ ở nhà, ngáp một cái, khoanh tay đứng tựa vào cửa nheo mắt nhìn hai người ngoài kia: “Bố mẹ vẫn về cơ đấy? Nói đi, hai người đi đâu chơi?”
Bà Phương xua tay: “Cũng chẳng đi đâu, chỉ tận hưởng kỳ nghỉ hai người lãng mạn bảy ngày ở châu Âu thôi mà.”
“...” Tiền Vũ ôm ngực, yếu ớt xoay người: “Tôi không xứng! Tôi chỉ đáng ở nhà nhìn người ta âu yếm nhau, chỉ đáng chung chăn chung gối với Lulu mà thôi.”
Ông Tiền: “...” ‘Con hát’ chỗ nào chui ra đây?
Bà Phương khó hiểu: “... Ông nói gì cơ?”
“Hứ!” Tiền Vũ khiêu khích: “Làm sao! Bố mẹ có quyền âu yếm nhau trước mặt con! Mà không cho con đi ngủ ké với Lulu à!”
“Ài! Cái thằng nhóc thối này, Con đã làm gì con trai cưng của mẹ rồi?” Bà Phương Lệ Thư tan nát cõi lòng!
“Chẳng gì cả, cũng chỉ sờ tay chút thôi!” Tiền Vũ không sợ chết mà khiêu khích bà Phương.
Bà Phương thành công cắn câu, dẫm cả giày cao gót nhào về phía Tiền Vũ: “Con cút lại đây, mẹ phải băm cái móng heo của con xuống!”
Tiền Vũ đã chuẩn bị từ trước, ba bước thành hai mà vọt vào phòng khách, đá rớt dép nhảy lên ghế sô pha, vươn tay quơ một cái gối chắn trước ngực, cười ranh mãnh: “Ấy! Khoan khoan! Nhìn dưới chân mẹ kìa!”
Bà Phương: “...”
Mấy nay Hạ Xuyên mưa liên miên, bà Phương vừa bước từ ngoài vào, dưới đế giày toàn là bùn đất, bà đuổi theo Tiền Vũ vào phòng khách, vết chân in trên nền gạch trắng đằng sau bà lúc này vô cùng bắt mắt!
“Kỳ nghỉ châu Âu lãng mạn bảy ngày đã kết thúc, tiết mục lau nền nhà của gia đình họ Tiền xin được bắt đầu!” Tiền Vũ quỳ trên sô pha tuyên bố trên nỗi đau của người khác!
Bà Phương khóc không ra nước mắt, ông Tiền lại dẫm cả giày bước từ ngoài vào, mặt dịu dàng: “Không sao, có tôi lau cùng bà mà.”
Tiền Vũ bực mình quăng cái gối đi: “Đến lúc này rồi mà vẫn ép con phải nhìn cảnh âu yếm này là sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất