Chương 9: Tơ Hồng
“Người khống chế đội ngũ minh hôn là hắn á hả?” Nguyệt Bán Thất hơi khó hiểu. “Minh hôn của một người một quỷ, tiến hành hay không tiến hành đối với hắn có ảnh hưởng gì không?”.
Nguyệt Lão cũng hơi tò mò, ông chỉ biết giật dây mai mối, còn mấy chuyện này ông không có rành.
Diêm Vương xích xích lại gần Nguyệt Bán Thất, đứng gần hắn một chút, mới thất giọng trả lời: “Bát tự của Hữu Thiên Nhân là thuần âm, nhưng mà tên đạo sĩ kia cần chính là thuần dương, dùng Hữu Thiên Nhân luyện khí thì lại kém một chút, vậy nên mới cùng một cô gái có bát tự lược khinh cùng nhau kết hợp, thành quả mới ok hơn một chút. Gọi là minh hôn, đôi khi giống như kế ước hơn.” Đem hai người không hề có chút liên quan đến nhau gắn chặt một chỗ.
Nguyệt Lão lần đầu tiên nghe tới chuyện này, ông rùng mình một cái, mới lắc đầu nói: “Mưu mô của con nguòi so với ác quỷ quá âm độc, quá âm độc, đáng sợ.” Hồn phách mà đem đi luyện khí thì vĩnh viễn không được siêu sinh.
Diêm Vương: “Hắn ta dám làm như vậy, sau này nhập a tì địa ngục, cũng sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Nguyệt Lão chật chật lưỡi, liếc nhìn tên đạo sĩ: “Hắn ta đời này đừng mong có vợ nha.”
Nguyệt Bán Thất liếc nhìn tên đạp sĩ kia, đang đắc ý nhìn đội ngũ đón dâu đằng trước, đáng đời mày chưa, ngu thì chịu, tên đạo sĩ không biết rằng mình bị Nguyệt Lão trừng mắt phán định đời này mình sẽ là chó độc thân, mà nếu biết chắc hắn không quan tâm đâu ha.
Nguyệt Bán Thất: “Chúng ta không đi ngăn cản hả? Đội ngũ đón dâu sắp đi ra khỏi thôn rồi.”
Diêm Vương: “Không cần, cháu trai tương lai của em sắp tới rồi.”
Đã biết ‘cháu trai tương lai’ của mình trong miệng Diêm Vương là chỉ Chung Quỳ, Nguyệt Bán Thất nhìn nhìn Diêm Vương, không nói lời nào, im ru mà nhìn chằm chằm Diêm Vương.
Diêm Vương bị ánh mắt xa xăm sâu kín chất chứa biết bao điều mà không cất thành lời của Nguyệt Bán Thất nhìn chằm chằm, cười cười hỏi: “Em không thích hả?”
Nguyệt Lão đứng bên cạnh vẻ mặt kinh khủng như nhìn thấy quỷ.
Má! Cái thằng mặt lạnh Diêm Vương này biết cười luôn hả?
Chiện động chờiiiii!!!!
Nguyệt Bán Thất: “Ta thích được gọi là Mạnh gia hơn.” Cháu trai gì gì đó vân vân và mây mây, một chút hắn cũng không thích.
Diêm Vương gật đầu: “Ừm ta biết rồi.”
Biết gì chời? Nguyệt Bán Thất không hỏi, Diêm Vương cũng không dám nhiều lời luôn.
Đội ngũ đón dâu vừa mới đi ra tới đầu thôn, thì Chung Quỳ tới rồi, Chung Quỳ_Một thân áo đỏ, tay cầm trường đao, từ trên trời rơi xuống. Con rối nửa quỷ cầm đầu đội ngũ bị Chung Quỳ bay xuống một kiếm bay đầu, lập tức tan thành mây khói.
Không có quỷ dẫn đầu, mấy con rối ở phía sau mờ mịt đứng tại chỗ, không bước đi lên phía trước.
Diêm Vương rất rất là rảnh rỗi thảnh thơi, đứng đó nhìn nhìn, nói: “Nhìn kìa, không cần tụi mình ra tay.”
Nguyệt Bán Thất cũng nhìn nhìn, quả thật là không cần phải ra tay. Đội ngũ con rối đón dâu giống đứng trước mặt Chung Quỳ kì thật không khác một tờ giấy là bao, nói nát liền nát.
Nguyệt Lão ai ai kêu vài tiếng, gương mặt hơi run sợ, lại không nhịn được ló đầu ra nhìn. Lão là thần mai mối, chưa từng trãi qua mấy chuyện chém chém giết giết, năm xưa khi Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, lão là trốn ở phía sau dùng dây tơ hồng quấn quấn vài cái rồi đi núp, ai dám đi lên đánh đâu. Hôm nay lão nhìn thấy Chung Quỳ đi trảm quỷ, quả là hồi đó giờ chưa từng thấy.
Nhưng mà...lão hơi tò mò á, nên càng nhìn càng hăng. Nguyệt Lão sờ chùm râu của mình, thấy còn có vài cọng thưa thớt, ngay lập tức lại đau răng đau dạ dày đau trứng.
Nguyệt Bán Thất với Diêm Vương ai rảnh mà quan tâm lão, hai người tiếp tục chú tâm nhìn Chung Quỳ đang trảm quỷ bên kia.
Lúc Chung Quỳ xuất hiện phía sau đội ngũ đón dâu, mặt tên đạo sĩ lập tức tím ngắc, hắn vừa muốn chạy mà lại vừa không nỡ.
Lần này luyện khí từ đầu tới cuối mất hết năm năm của hắn, người có bát tự thuần âm hắn tìm muốn lòi bản họng, tính mạng của hắn cũng đem ra đặt cược. Huống chi bây giờ có nhiều hồn phách sinh giờ âm như vậy làm phụ trợ. Cho dù mấy hồn phách phụ trợ này mất đi nữa, nhưng vẫn còn cơ hội thành công mà điều kiện tiên quyết là nghi thức minh hồn này phải hoàn thành.
Ai mà ngờ, cái tên Trình Giảo Kim này từ đâu xuất hiện, phá hư nghi thức của hắn, còn rượt theo suốt một chặng đường.
“Rốt cuộc mày là ai?” Từ đạo sư hung tợn nhìn chằm chằm cái người đội nón thủng trước mặt, nam nhân mặc một thân áo đỏ, nếu ánh mắt có thể giết người, Từ đáo sư thề phải nhìn chằm chằm thằng đàn ông này suốt ba giờ, để cho nó thi cốt cũng chẳng còn mới thôi.
Thần Chung Quỳ lớn tiếng cười nói: “ Núi Chung Nam, Thần Chung Quỳ, đó là đại danh của ta!”
Từ đạo sư: “Dỡn mặt với tao đó hả?”
Mày tưởng mày nói dị là tao tin chắc?
Chung Quỳ không thèm để ý cái bản mặt ‘mày tưởng mày nói dị là tao tin chắc?’ của tên đạo sĩ: “Tin hay không là chuyện của ngươi, ta vốn không quản chuyện của người sống, nhưng mà ngươi ngăn cản âm hồn nhập quỷ môn, tự tiện bắt quỷ đi luyện hồn, lại lấy tà pháp để cho người chết làm minh khế, trời đất khó mà có thể dung. Hôm nay cho dù không bắt được ngươi, thì ta cũng phải giáo huấn ngươi một trận cho nhớ đời!”
Nói xong, một tay liền vung kiếm lên, hướng thẳng mặt Tù đạo sư mà chém.
Từ đạo sư né không kịp, lấy một cái la bàn đen tuyền ra mà chắn, kết quả bị Chung Quỳ một kiếm chẻ làm đôi.
Khi la bàn vỡ vụn, chợt nghe tiếng quỷ hồn kêu rên, Chung Quỳ cuối đầu nhìn chỉ thấy la bàn vỡ tan thế nhưng lại lộ ra một khúc gì đó trắng như tuyết, ấy thế mà lại là một khúc xương người.
“Nhãi con, làm bậy không ít ha.” Chung Quỳ cười lạnh, nâng tay thu kiếm lại, xuất ra một chưởng tới đạo sĩ.
Từ đạo sĩ hai mắt trợn trắng, té xỉu.
“Còn không bằng một con quỷ.” Chung Quỳ rất rất là khinh thường luôn. “Chỉ có một chút quyền cước, bài đặt làm ra vẻ.”
Diêm Vương: “Nhưng mà ngươi cố ý đá chậm một chút, thế là dở dồi.”
Nhìn thấy ba người Diêm Vương từ chỗ trốn đi ra, Chung Quỳ cào cào đầu: “Là tại thằng nhãi này làm ra vẻ, ta đi bắt quỷ, làm sao mà để bọn chúng chạy thoát được. Hắn lợi dụng tàn hồn Hữu Thiên Nhân dụ ta đi chỗ khác, ta cuối cùng cũng tới đây chứ bộ.”
Tàn hồn?
Nguyệt Bán Thất và Diêm Vương quay đầu nhìn Nguyệt Lão, Nguyệt Lão lập tức lắc đầu, ai biết gì đâu chời, cái này không có liên quan tới lão luôn á.
Bây giờ không có thuật pháp của Từ đạo sư khống chế, đội ngũ minh hôn với con rối giống như khói bụi đều tiêu tán hết, một cỗ kiệu xinh đẹp cũng lăn lóc thành một đám tro tàn, một con gió thổi qua, đội ngũ đón dâu náo nhiệt thoáng cái biến mất, chỉ để lại một tân nương cả người đỏ au hôn mê nằm trên đất.
Nguyệt Bán Thất tiến lên chỉ thấy, tân nương mũ phượng khăn voan lúc đầu bây giờ chỉ còn một đống giấy đỏ đỏ vàng vàng cắt thành, bộ hỷ phục trên người Lý Thiến Thiến bây giò chỉ là một đống giấy, thật đáng thương.
“Thuật che mắt.” Nguyệt Lão chậc chậc lưỡi: “Ta nghĩ đạo sĩ bây giờ không có lợi hại bao nhiêu, ai ngờ cũng có chút bản lĩnh.”
“Đáng tiếc, có chút bản lĩnh lại đi theo con đường tà đạo.” Diêm Vương lạnh lùng phê phán.
Nếu lúc trước, có được bản lĩnh như vậy đi góp từng chút từng chút công đức, không phải là không thành tiên được.
Bát tiên ngày trước cũng bắt đầu từ tu đạo, cuối cùng cũng đứng vững hàng tiên ban đó.
Tên đạo sĩ và Lí Thiến Thiến đang hô mê chưa tỉnh, âm hồn của Hữu Thiên Nhân bị tơ hồng quấn quanh cũng bị Diêm Vương bắt được, lúc trước không để ý, bây giờ vừa lúc bắt được, quả nhiên đúng như lời Thần Chung Quỳ, hồn phách này không hoàn chỉnh.
Ba hồn bảy phách bây giờ chỉ còn hai hồn năm phách, vì vậy cho nên Hữu Thiên Nhân đang đứng trước mặt bọn họ cũng không nhớ chính mình là ai, hỉ nộ ái ố cũng mất đi hai phần, nhưng mà không ảnh hưởng hắn nhìn Lý Thiến Thiến, thậm chí còn định bàn chuyện tình cảm nam nữ nữa kìa.
“Bản thân tôi bây giờ đần độn ngu ngốc, không nhớ được bất cứ thứ gì.” Hồn phách Hữu Thiên Nhân nhìn Lý Thiến Thiến đang hô mê trên mặt đất, chậm rãi mở miệng: “Nhưng mà tôi lại nhớ có ánh sáng dẫn lối chính mình, dẫn tôi đi đến bên cạnh em ấy.”
Diêm Vương: “Chuyện này bắt đầu từ lúc nào?”
Hữu Thiên Nhân: “Ba tháng trước.”
“Tôi vốn nhìn thấy em ấy, nhưng mà về sau, tôi muốn nói chuyện với em, nhưng em lại không nhìn thấy tôi. Tôi nghĩ rằng, có lẽ nằm mộng sẽ thấy được nhau.”
Nguyệt Bán Thất: “Sau đó thì sao?”
“Hơn mười ngày sau, em ấy mang tôi tới đây, gặp tên đạo sĩ này.” Lúc Hữu Thiên Nhân nhìn về phía Từ đạo sĩ, sắc mặt bình thản, nói tiếp: “Lão nhìn thấy được tôi, lúc hắn nhìn tôi, đã nói ‘thời cơ đã đến’ rồi bắt tôi đi. Tôi bị nhốt ở một nơi, cho đến khi anh ta xuất hiện.”Hữu Thiên Nhân hơi sợ hãi nhìn Thần Chung Quỳ.
Nguyệt Bán Thất: “Ngươi nhớ rõ tại sao ngươi chết không?”
Hữu Thiên Nhân mờ mịt lắc đầu, anh ta liều mạng nhớ lại, cái gì cũng không nhớ, một chút xúc cảm cũng không có.
Diêm Vương đối với cái chết của Hữu Thiên Nhân không có tí hứng thú, lúc về bảo phán quan tra sổ sinh tử là biết được rồi, quay qua hỏi Nguyệt Lão: “Tơ hồng đó giải được chưa?”.
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Nguyệt Lão cuối đầu, sờ sờ chùm râu: “ Giải thì đương nhiên giải được, nhưng hiện tại chưa đến lúc. Hồn phách của hắn không đầy đủ, phải trọn vẹn mới có thể giải được.”
Diêm Vương không kiên nhẫn, quay qua cho Từ đạo sư một đá, Từ đạo sư rầm rì trong miệng, nhưng không tỉnh.
“Nè...nếu án này chưa phá xong, hay là đợi chừng nào xử xong rồi hú ta một tiếng, để cho ta tới giải hé-----” Nguyệt Lão còn chưa nói xong, đã bị Diêm Vương nắm râu, ai ai kêu đau.
“Làm cái gì mà nắm râu ta quài dẫy!”
Diêm Vương: “Nhìn ông ngứa mắt đó, chừng nào ông cạo hết râu đi, tôi không nắm nữa.”
Nguyệt Lão kéo được chùm râu về, từ chối đề nghị của Diêm Vương.
Diêm Vương: “Hồn phách còn thiếu cái nào thì đi kiếm cái đó, tra coi hắn ta làm sao mà lại chết oan. Hồn phách còn lại của hắn, có lẽ đang còn quấn lấy kẻ sát hại hắn.”
Nếu hồn phách này không có ở chỗ Từ đạo sư, rất có thể bị tan rã ra, trở thành oan hồn du đãng.
Thu vào làm phiếu kẹp sách.
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Quỳ: Tôi có thể không cần gọi ông nội được hum?
Nguyệt Lão cũng hơi tò mò, ông chỉ biết giật dây mai mối, còn mấy chuyện này ông không có rành.
Diêm Vương xích xích lại gần Nguyệt Bán Thất, đứng gần hắn một chút, mới thất giọng trả lời: “Bát tự của Hữu Thiên Nhân là thuần âm, nhưng mà tên đạo sĩ kia cần chính là thuần dương, dùng Hữu Thiên Nhân luyện khí thì lại kém một chút, vậy nên mới cùng một cô gái có bát tự lược khinh cùng nhau kết hợp, thành quả mới ok hơn một chút. Gọi là minh hôn, đôi khi giống như kế ước hơn.” Đem hai người không hề có chút liên quan đến nhau gắn chặt một chỗ.
Nguyệt Lão lần đầu tiên nghe tới chuyện này, ông rùng mình một cái, mới lắc đầu nói: “Mưu mô của con nguòi so với ác quỷ quá âm độc, quá âm độc, đáng sợ.” Hồn phách mà đem đi luyện khí thì vĩnh viễn không được siêu sinh.
Diêm Vương: “Hắn ta dám làm như vậy, sau này nhập a tì địa ngục, cũng sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Nguyệt Lão chật chật lưỡi, liếc nhìn tên đạo sĩ: “Hắn ta đời này đừng mong có vợ nha.”
Nguyệt Bán Thất liếc nhìn tên đạp sĩ kia, đang đắc ý nhìn đội ngũ đón dâu đằng trước, đáng đời mày chưa, ngu thì chịu, tên đạo sĩ không biết rằng mình bị Nguyệt Lão trừng mắt phán định đời này mình sẽ là chó độc thân, mà nếu biết chắc hắn không quan tâm đâu ha.
Nguyệt Bán Thất: “Chúng ta không đi ngăn cản hả? Đội ngũ đón dâu sắp đi ra khỏi thôn rồi.”
Diêm Vương: “Không cần, cháu trai tương lai của em sắp tới rồi.”
Đã biết ‘cháu trai tương lai’ của mình trong miệng Diêm Vương là chỉ Chung Quỳ, Nguyệt Bán Thất nhìn nhìn Diêm Vương, không nói lời nào, im ru mà nhìn chằm chằm Diêm Vương.
Diêm Vương bị ánh mắt xa xăm sâu kín chất chứa biết bao điều mà không cất thành lời của Nguyệt Bán Thất nhìn chằm chằm, cười cười hỏi: “Em không thích hả?”
Nguyệt Lão đứng bên cạnh vẻ mặt kinh khủng như nhìn thấy quỷ.
Má! Cái thằng mặt lạnh Diêm Vương này biết cười luôn hả?
Chiện động chờiiiii!!!!
Nguyệt Bán Thất: “Ta thích được gọi là Mạnh gia hơn.” Cháu trai gì gì đó vân vân và mây mây, một chút hắn cũng không thích.
Diêm Vương gật đầu: “Ừm ta biết rồi.”
Biết gì chời? Nguyệt Bán Thất không hỏi, Diêm Vương cũng không dám nhiều lời luôn.
Đội ngũ đón dâu vừa mới đi ra tới đầu thôn, thì Chung Quỳ tới rồi, Chung Quỳ_Một thân áo đỏ, tay cầm trường đao, từ trên trời rơi xuống. Con rối nửa quỷ cầm đầu đội ngũ bị Chung Quỳ bay xuống một kiếm bay đầu, lập tức tan thành mây khói.
Không có quỷ dẫn đầu, mấy con rối ở phía sau mờ mịt đứng tại chỗ, không bước đi lên phía trước.
Diêm Vương rất rất là rảnh rỗi thảnh thơi, đứng đó nhìn nhìn, nói: “Nhìn kìa, không cần tụi mình ra tay.”
Nguyệt Bán Thất cũng nhìn nhìn, quả thật là không cần phải ra tay. Đội ngũ con rối đón dâu giống đứng trước mặt Chung Quỳ kì thật không khác một tờ giấy là bao, nói nát liền nát.
Nguyệt Lão ai ai kêu vài tiếng, gương mặt hơi run sợ, lại không nhịn được ló đầu ra nhìn. Lão là thần mai mối, chưa từng trãi qua mấy chuyện chém chém giết giết, năm xưa khi Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, lão là trốn ở phía sau dùng dây tơ hồng quấn quấn vài cái rồi đi núp, ai dám đi lên đánh đâu. Hôm nay lão nhìn thấy Chung Quỳ đi trảm quỷ, quả là hồi đó giờ chưa từng thấy.
Nhưng mà...lão hơi tò mò á, nên càng nhìn càng hăng. Nguyệt Lão sờ chùm râu của mình, thấy còn có vài cọng thưa thớt, ngay lập tức lại đau răng đau dạ dày đau trứng.
Nguyệt Bán Thất với Diêm Vương ai rảnh mà quan tâm lão, hai người tiếp tục chú tâm nhìn Chung Quỳ đang trảm quỷ bên kia.
Lúc Chung Quỳ xuất hiện phía sau đội ngũ đón dâu, mặt tên đạo sĩ lập tức tím ngắc, hắn vừa muốn chạy mà lại vừa không nỡ.
Lần này luyện khí từ đầu tới cuối mất hết năm năm của hắn, người có bát tự thuần âm hắn tìm muốn lòi bản họng, tính mạng của hắn cũng đem ra đặt cược. Huống chi bây giờ có nhiều hồn phách sinh giờ âm như vậy làm phụ trợ. Cho dù mấy hồn phách phụ trợ này mất đi nữa, nhưng vẫn còn cơ hội thành công mà điều kiện tiên quyết là nghi thức minh hồn này phải hoàn thành.
Ai mà ngờ, cái tên Trình Giảo Kim này từ đâu xuất hiện, phá hư nghi thức của hắn, còn rượt theo suốt một chặng đường.
“Rốt cuộc mày là ai?” Từ đạo sư hung tợn nhìn chằm chằm cái người đội nón thủng trước mặt, nam nhân mặc một thân áo đỏ, nếu ánh mắt có thể giết người, Từ đáo sư thề phải nhìn chằm chằm thằng đàn ông này suốt ba giờ, để cho nó thi cốt cũng chẳng còn mới thôi.
Thần Chung Quỳ lớn tiếng cười nói: “ Núi Chung Nam, Thần Chung Quỳ, đó là đại danh của ta!”
Từ đạo sư: “Dỡn mặt với tao đó hả?”
Mày tưởng mày nói dị là tao tin chắc?
Chung Quỳ không thèm để ý cái bản mặt ‘mày tưởng mày nói dị là tao tin chắc?’ của tên đạo sĩ: “Tin hay không là chuyện của ngươi, ta vốn không quản chuyện của người sống, nhưng mà ngươi ngăn cản âm hồn nhập quỷ môn, tự tiện bắt quỷ đi luyện hồn, lại lấy tà pháp để cho người chết làm minh khế, trời đất khó mà có thể dung. Hôm nay cho dù không bắt được ngươi, thì ta cũng phải giáo huấn ngươi một trận cho nhớ đời!”
Nói xong, một tay liền vung kiếm lên, hướng thẳng mặt Tù đạo sư mà chém.
Từ đạo sư né không kịp, lấy một cái la bàn đen tuyền ra mà chắn, kết quả bị Chung Quỳ một kiếm chẻ làm đôi.
Khi la bàn vỡ vụn, chợt nghe tiếng quỷ hồn kêu rên, Chung Quỳ cuối đầu nhìn chỉ thấy la bàn vỡ tan thế nhưng lại lộ ra một khúc gì đó trắng như tuyết, ấy thế mà lại là một khúc xương người.
“Nhãi con, làm bậy không ít ha.” Chung Quỳ cười lạnh, nâng tay thu kiếm lại, xuất ra một chưởng tới đạo sĩ.
Từ đạo sĩ hai mắt trợn trắng, té xỉu.
“Còn không bằng một con quỷ.” Chung Quỳ rất rất là khinh thường luôn. “Chỉ có một chút quyền cước, bài đặt làm ra vẻ.”
Diêm Vương: “Nhưng mà ngươi cố ý đá chậm một chút, thế là dở dồi.”
Nhìn thấy ba người Diêm Vương từ chỗ trốn đi ra, Chung Quỳ cào cào đầu: “Là tại thằng nhãi này làm ra vẻ, ta đi bắt quỷ, làm sao mà để bọn chúng chạy thoát được. Hắn lợi dụng tàn hồn Hữu Thiên Nhân dụ ta đi chỗ khác, ta cuối cùng cũng tới đây chứ bộ.”
Tàn hồn?
Nguyệt Bán Thất và Diêm Vương quay đầu nhìn Nguyệt Lão, Nguyệt Lão lập tức lắc đầu, ai biết gì đâu chời, cái này không có liên quan tới lão luôn á.
Bây giờ không có thuật pháp của Từ đạo sư khống chế, đội ngũ minh hôn với con rối giống như khói bụi đều tiêu tán hết, một cỗ kiệu xinh đẹp cũng lăn lóc thành một đám tro tàn, một con gió thổi qua, đội ngũ đón dâu náo nhiệt thoáng cái biến mất, chỉ để lại một tân nương cả người đỏ au hôn mê nằm trên đất.
Nguyệt Bán Thất tiến lên chỉ thấy, tân nương mũ phượng khăn voan lúc đầu bây giờ chỉ còn một đống giấy đỏ đỏ vàng vàng cắt thành, bộ hỷ phục trên người Lý Thiến Thiến bây giò chỉ là một đống giấy, thật đáng thương.
“Thuật che mắt.” Nguyệt Lão chậc chậc lưỡi: “Ta nghĩ đạo sĩ bây giờ không có lợi hại bao nhiêu, ai ngờ cũng có chút bản lĩnh.”
“Đáng tiếc, có chút bản lĩnh lại đi theo con đường tà đạo.” Diêm Vương lạnh lùng phê phán.
Nếu lúc trước, có được bản lĩnh như vậy đi góp từng chút từng chút công đức, không phải là không thành tiên được.
Bát tiên ngày trước cũng bắt đầu từ tu đạo, cuối cùng cũng đứng vững hàng tiên ban đó.
Tên đạo sĩ và Lí Thiến Thiến đang hô mê chưa tỉnh, âm hồn của Hữu Thiên Nhân bị tơ hồng quấn quanh cũng bị Diêm Vương bắt được, lúc trước không để ý, bây giờ vừa lúc bắt được, quả nhiên đúng như lời Thần Chung Quỳ, hồn phách này không hoàn chỉnh.
Ba hồn bảy phách bây giờ chỉ còn hai hồn năm phách, vì vậy cho nên Hữu Thiên Nhân đang đứng trước mặt bọn họ cũng không nhớ chính mình là ai, hỉ nộ ái ố cũng mất đi hai phần, nhưng mà không ảnh hưởng hắn nhìn Lý Thiến Thiến, thậm chí còn định bàn chuyện tình cảm nam nữ nữa kìa.
“Bản thân tôi bây giờ đần độn ngu ngốc, không nhớ được bất cứ thứ gì.” Hồn phách Hữu Thiên Nhân nhìn Lý Thiến Thiến đang hô mê trên mặt đất, chậm rãi mở miệng: “Nhưng mà tôi lại nhớ có ánh sáng dẫn lối chính mình, dẫn tôi đi đến bên cạnh em ấy.”
Diêm Vương: “Chuyện này bắt đầu từ lúc nào?”
Hữu Thiên Nhân: “Ba tháng trước.”
“Tôi vốn nhìn thấy em ấy, nhưng mà về sau, tôi muốn nói chuyện với em, nhưng em lại không nhìn thấy tôi. Tôi nghĩ rằng, có lẽ nằm mộng sẽ thấy được nhau.”
Nguyệt Bán Thất: “Sau đó thì sao?”
“Hơn mười ngày sau, em ấy mang tôi tới đây, gặp tên đạo sĩ này.” Lúc Hữu Thiên Nhân nhìn về phía Từ đạo sĩ, sắc mặt bình thản, nói tiếp: “Lão nhìn thấy được tôi, lúc hắn nhìn tôi, đã nói ‘thời cơ đã đến’ rồi bắt tôi đi. Tôi bị nhốt ở một nơi, cho đến khi anh ta xuất hiện.”Hữu Thiên Nhân hơi sợ hãi nhìn Thần Chung Quỳ.
Nguyệt Bán Thất: “Ngươi nhớ rõ tại sao ngươi chết không?”
Hữu Thiên Nhân mờ mịt lắc đầu, anh ta liều mạng nhớ lại, cái gì cũng không nhớ, một chút xúc cảm cũng không có.
Diêm Vương đối với cái chết của Hữu Thiên Nhân không có tí hứng thú, lúc về bảo phán quan tra sổ sinh tử là biết được rồi, quay qua hỏi Nguyệt Lão: “Tơ hồng đó giải được chưa?”.
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Nguyệt Lão cuối đầu, sờ sờ chùm râu: “ Giải thì đương nhiên giải được, nhưng hiện tại chưa đến lúc. Hồn phách của hắn không đầy đủ, phải trọn vẹn mới có thể giải được.”
Diêm Vương không kiên nhẫn, quay qua cho Từ đạo sư một đá, Từ đạo sư rầm rì trong miệng, nhưng không tỉnh.
“Nè...nếu án này chưa phá xong, hay là đợi chừng nào xử xong rồi hú ta một tiếng, để cho ta tới giải hé-----” Nguyệt Lão còn chưa nói xong, đã bị Diêm Vương nắm râu, ai ai kêu đau.
“Làm cái gì mà nắm râu ta quài dẫy!”
Diêm Vương: “Nhìn ông ngứa mắt đó, chừng nào ông cạo hết râu đi, tôi không nắm nữa.”
Nguyệt Lão kéo được chùm râu về, từ chối đề nghị của Diêm Vương.
Diêm Vương: “Hồn phách còn thiếu cái nào thì đi kiếm cái đó, tra coi hắn ta làm sao mà lại chết oan. Hồn phách còn lại của hắn, có lẽ đang còn quấn lấy kẻ sát hại hắn.”
Nếu hồn phách này không có ở chỗ Từ đạo sư, rất có thể bị tan rã ra, trở thành oan hồn du đãng.
Thu vào làm phiếu kẹp sách.
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Quỳ: Tôi có thể không cần gọi ông nội được hum?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất