Tôi Có Lý Do Để Nghi Ngờ Mèo Nhà Mình Là Bạn Trai Cũ
Chương 2: Chứng cứ thứ hai
"Không phải cậu nói không có ai quản cậu à? Vậy để tôi quản là được chứ gì."
Edit: Đào siu nhìu xiềng
Beta: Chuối
Tôi cảm thấy nếu như mình còn phải tăng ca liên tục không quản ngày đêm thế này nữa thì sớm muộn cũng đột tử thôi.
Có khi còn bị đưa lên chuyên mục tin mới trên báo buổi tối vào ngày hôm sau nữa ấy chứ, và ngay góc phải phía dưới tiêu đề sẽ là dòng chữ cảnh báo nhắc nhở giới trẻ thời nay không nên hành hạ bản thân, cơ thể là tiền vốn cách mạng.
Cái đậu má, tôi đây thà rằng mệt chết còn hơn là phải làm quỷ nghèo.
Nhưng tôi vẫn muốn tìm cách xin nghỉ một hôm để đưa mèo đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Dẫu rằng tôi vẫn còn hơi cảnh giác với chuyện bất ngờ sống chung giống như đang ở với bạn trai cũ thế này, nhưng mèo con còn nhỏ quá, quan trọng nhất vẫn phải là đảm bảo nó phát triển tốt và khỏe mạnh.
Tôi nhớ mang máng cuộc nói chuyện dạo xưa mình nghe được khi đứng trong thang máy, gom hết dũng khí gõ cửa nhà hai vợ chồng ở đối diện, dùng 4 túi quà bự đựng sản phẩm kéo dài tuổi thọ mà hồi trước khách hàng kín đáo nhét cho tôi để lấy lòng hai ông bà, chỉ nhoáng cái đã có trong tay giấy báo viêm dạ dày cấp tính kèm ảnh chụp cảnh truyền nước từ bệnh viện mà con dâu họ đang công tác.
Gửi xong rồi thì bồn chồn chờ đợi kết quả.
Lãnh đạo bảo được thôi, chúng tôi hiểu tình trạng của cậu rồi.
Buổi chiều đi làm nhớ nộp báo cáo phân tích tài chính quý 3 của công ty F lên trên.
Ừ, thôi thì cũng được nghỉ nửa ngày, vẫn tốt chán.
Ngày hôm sau, tôi bị con mèo nhỏ nhà mình đánh thức.
Tôi thực sự vẫn không hiểu được, làm cách nào mà một con mèo nhỏ xíu như thế lại có thể tự bò lên nóc tủ quần áo rồi nhảy chuẩn xác xuống bụng tôi nhỉ.
Tôi càng chắc chắn hơn rằng, mèo nhỏ nhà mình chính là người.
Trước khi đưa nó đi bệnh viện, tôi nhớ tới lời sếp dặn, bèn xuống giường mở máy tính lên, cắm USB vào kiểm tra tài liệu lần nữa trước khi xuất file ra.
Mèo ta chẳng biết từ đâu xông ra, gắng sức nhét mình vào trong cái hộp bên cạnh tay tôi, không ngừng vặn vẹo đủ mọi tư thế.
Giờ tôi lại nghĩ, mèo nhỏ nhà mình hẳn là một loại chất lỏng nào đó.
Ngay khi tôi vừa kiểm tra xong số liệu, đang tính copy sang USB, bỗng nhiên màn hình trước mắt tối thui.
Máy tính bị tắt mất.
Tôi cúi đầu thấy ngay con mèo xuất quỷ nhập thần chưa kịp thu cái móng vuốt gây án lại, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Bỗng chốc tôi cảm thấy suy nghĩ ban đầu của mình đúng là chủ quan và võ đoán quá.
Mèo nhỏ nhà mình phải là ma quỷ mới đúng.
Rốt cục thì cho tới lúc tôi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, nhét con quỷ nhỏ vào trong túi đựng mèo và đi ra xe thì đã gần 10 giờ sáng.
Tôi vừa mở bản đồ hướng dẫn tìm đoạn đường thông thoáng, vừa thầm cầu trời khấn Phật trong lòng rằng con quỷ nhỏ sẽ không thực hiện công cuộc tái sinh đồ ăn ở trong xe.
Hừ, cái thói ngứa tay ngứa chân tắt phụp máy tính của tôi chả khác nào ông bạn trai cũ.
Năm tôi mới vào lớp 10, thật sự lúc đó tôi không phải là học sinh chăm ngoan gì cho cam. Tôi ăn tiêu sạch số tiền dành dụm từ hồi cấp 2, gắng gượng lắm mới vào được một trường cấp 3 trọng điểm, từ đó về sau là cứ sống buông tuồng hết cả, nào đánh nhau nào trốn tiết nào cắm chốt ở quán net, hội tụ hết trên người tôi, thỉnh thoảng lại làm chủ nhiệm lớp tức bay màu. Dạo ấy bạn trai cũ vào vai ngọn hải đăng dẫn đường tài giỏi, cau mày hỏi tôi vì sao cứ phải tự rước bực vào mình và người khác.
"Nào có đâu ra nhiều cái vì sao như vậy, đơn giản là quá tự do thoải mái thôi, đã thế lại chẳng có một ai quản tôi."
Anh ấy không nói thêm một lời nào nữa, nhưng rất nhanh sau đó tôi đã phải trả giá.
Đêm hôm ấy, trời tối thui, bấm bấm ngón tay tính toán, tôi quyết định ra net chơi.
Ông chủ quán net hồi trẻ vốn là một tên côn đồ, hình xăm trên cánh tay chẳng rõ là rồng hay rắn, thằn lằn hay ma quỷ nào nữa, nhưng nhìn thôi cũng đủ ghê gớm rồi. Nhưng nom vậy thôi chứ đó là một ông chủ vô cùng am hiểu tâm lý khách hàng đấy, vì sự an toàn của đám chúng tôi mà ổng còn đặc biệt lấy một cái màn từ trong tủ quần áo của lão cha mình để che dàn máy ở gần cửa sau quán net, giáo viên nhà trường cử tới bắt người chưa bao giờ thành công một lần nào.
Tôi và đám bạn trốn ở chỗ tối đen phía sau cái màn, trận đấu đang diễn ra đầy khốc liệt, tôi còn trong tình trạng hồi sinh sau khi trúng công kích của kẻ thù, tinh thần vô cùng căng thẳng. Nhác thấy cách di chuyển liên tục của tôi mang đến cơ hội phản đòn tuyệt vời, ngay lúc skill bắn về phía đối diện thì...
Màn hình máy tính tắt ngúm. Có đứa nào đó động vào.
Tôi tức giận ngẩng đầu lên, tức thì va vào đôi mắt thẳm sâu chăm chú hệt như mắt mèo.
Bạn cùng bàn trên lớp đang khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng đầu nhìn tôi.
Ông chủ tiệm đứng phía sau tấm màn ló đầu ra hỏi han.
"Ớ? Cậu bạn này không đến để chơi game à?"
Bạn cùng bàn của tôi lắc đầu: "Tôi là anh trai cậu ta, đến bắt cậu ta về nhà."
"Ai..ai là em trai cậu.."
Lời còn chưa dứt khỏi miệng, tôi đã bị người ta gô cổ lôi ra ngoài. Bạn cùng bàn của tôi khỏe vãi nho, đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy cổ tay hơi đau.
Tôi giãy khỏi tay anh, xoa xoa cổ tay mình. Nhớ lại chuyện vừa nãy thì tức lắm, càng nghĩ càng ức, muốn đấm bục mặt thằng chả luôn.
Lúc vung nắm đấm cái là tôi đã hối hận ngay, vội vội vàng vàng đổi hướng. Ai ngờ đâu bạn cùng bàn của tôi còn nhanh hơn thế, nghiêng người né tránh, túm lấy tay tôi cắn cho phát.
Làm đếch gì thế? Cắn á? Bạn à cậu là chó chắc?
Được rồi, tôi ngẩng đầu lên, nhấc chân định đá, tên chó ngồi cùng bàn đã trở tay khống chế, dễ dàng giữ hai tay tôi khóa trên đỉnh đầu và nheo mắt nhìn tôi.
"Có tí võ mèo cào thôi thì đừng học đòi đánh nhau." Đối phương ngừng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Hôm nọ tôi đứng ở cửa một quán ăn trông thấy mẹ cậu, bà ấy làm việc rất vất vả."
Lòng tôi dấy lên nỗi khó chịu, không ngừng giãy giụa: "Ai cần cậu lo?"
"Không phải cậu nói không có ai quản cậu à? Vậy để tôi quản là được chứ gì."
"Hừ."
Tên chó ngồi cùng bàn thích xen vào việc của người khác đúng là nói được làm được, sau này cứ mỗi lần tôi trốn đi chơi net là y như rằng bị xách cổ về.
Đánh thì đánh không lại, bực cả mình.
Sau tổng cộng 17 lần bị tắt máy nửa chừng, đồng đội nhao nhao gào thét không bao giờ muốn chơi game với tôi nữa.
Bạn trai cũ của tôi, mưu mô phết đấy.
Đến bệnh viện rồi mới thấy đông người đáo để, thú cưng cũng đông lắm.
Khác hẳn phong thái nhàn nhã thong dong ở nhà, mèo nhỏ kinh hãi đến mức tôi vừa mới thả nó xuống mặt đất nó đã vội quay ngược lại, dốc hết sức bình sinh chui vào trong lòng tôi.
Tôi phì cười nhấc tay vuốt ve phần gáy nó an ủi, đưa nó cho bác sĩ thú y đeo găng tay trắng.
Bác sĩ liếc mắt nhìn tôi: "Lần đầu tiên nuôi mèo à?"
Tôi cười cười: "Lần đầu tiên."
"Nom hơi gầy, chốc nữa tôi sẽ gửi cho cậu một diễn đàn, chịu khó tìm hiểu nhiều kiến thức về vấn đề này vào, đã nuôi thì phải có trách nhiệm tới cùng."
Tôi gật đầu như giã tỏi.
Tôi cảm thấy mình giống hệt người mới làm cha bị giáo viên gọi tên trong nhóm chat vì con cái đi nhà trẻ không ngoan ngoãn.
Khâu kiểm tra chẳng mấy đã xong, mèo nhỏ ỉu xìu liếm láp miệng mình.
Nghe bác sĩ thú y nói các chỉ tiêu không xuất hiện vấn đề gì, tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó tôi nhận được quyển sổ khám sức khỏe của bé con, bác sĩ dặn đi dặn lại rằng tôi không được quên đúng hạn đưa mèo đi tiêm vacxin phòng bệnh đủ 3 lần rồi mới chịu thả tôi về.
Về đến nhà, tôi vội vàng mở túi mời tiểu tổ tông ra ngoài.
Mèo ta bị nhốt trong túi ngột ngạt cả đoạn đường dài, thoạt nhìn hơi cáu kỉnh với tôi.
Tôi thò tay định sờ đầu nó, không ngờ mèo ta đột nhiên quay đầu lại, há miệng cắn đầu ngón tay tôi một cái rồi bỏ chạy mất hút.
Tôi nhìn chằm chằm hai cái lỗ nhỏ nông nông trên tay, ngẩn ngơ mãi.
...
Tôi vội đứng dậy, nhanh chóng tìm thấy mèo của mình.
Tôi bế nó từ trong cái thùng ra, giữ chặt hai cái móng vuốt nhỏ xinh phía trước và nhìn chằm chằm nó.
Con mèo không hiểu chuyện gì xảy ra, nghiêng đầu gối lên móng vuốt của mình, thoạt nhìn hơi kì quặc.
"Mày là chó đấy à?"
"Rốt cuộc là mày muốn sao hửm?"
Con mèo có vẻ sợ hãi trước giọng điệu của tôi, bèn ngửa đầu về sau, mở to đôi mắt sáng long lanh.
Như hiểu, mà cũng như không hiểu nhìn tôi.
Tôi hiện tại càng có lý do để nghi ngờ mèo nhà mình là bạn trai cũ.
Chứng cứ thứ hai:
Mèo của tôi rất ngứa đòn, còn biết cắn người.
Edit: Đào siu nhìu xiềng
Beta: Chuối
Tôi cảm thấy nếu như mình còn phải tăng ca liên tục không quản ngày đêm thế này nữa thì sớm muộn cũng đột tử thôi.
Có khi còn bị đưa lên chuyên mục tin mới trên báo buổi tối vào ngày hôm sau nữa ấy chứ, và ngay góc phải phía dưới tiêu đề sẽ là dòng chữ cảnh báo nhắc nhở giới trẻ thời nay không nên hành hạ bản thân, cơ thể là tiền vốn cách mạng.
Cái đậu má, tôi đây thà rằng mệt chết còn hơn là phải làm quỷ nghèo.
Nhưng tôi vẫn muốn tìm cách xin nghỉ một hôm để đưa mèo đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Dẫu rằng tôi vẫn còn hơi cảnh giác với chuyện bất ngờ sống chung giống như đang ở với bạn trai cũ thế này, nhưng mèo con còn nhỏ quá, quan trọng nhất vẫn phải là đảm bảo nó phát triển tốt và khỏe mạnh.
Tôi nhớ mang máng cuộc nói chuyện dạo xưa mình nghe được khi đứng trong thang máy, gom hết dũng khí gõ cửa nhà hai vợ chồng ở đối diện, dùng 4 túi quà bự đựng sản phẩm kéo dài tuổi thọ mà hồi trước khách hàng kín đáo nhét cho tôi để lấy lòng hai ông bà, chỉ nhoáng cái đã có trong tay giấy báo viêm dạ dày cấp tính kèm ảnh chụp cảnh truyền nước từ bệnh viện mà con dâu họ đang công tác.
Gửi xong rồi thì bồn chồn chờ đợi kết quả.
Lãnh đạo bảo được thôi, chúng tôi hiểu tình trạng của cậu rồi.
Buổi chiều đi làm nhớ nộp báo cáo phân tích tài chính quý 3 của công ty F lên trên.
Ừ, thôi thì cũng được nghỉ nửa ngày, vẫn tốt chán.
Ngày hôm sau, tôi bị con mèo nhỏ nhà mình đánh thức.
Tôi thực sự vẫn không hiểu được, làm cách nào mà một con mèo nhỏ xíu như thế lại có thể tự bò lên nóc tủ quần áo rồi nhảy chuẩn xác xuống bụng tôi nhỉ.
Tôi càng chắc chắn hơn rằng, mèo nhỏ nhà mình chính là người.
Trước khi đưa nó đi bệnh viện, tôi nhớ tới lời sếp dặn, bèn xuống giường mở máy tính lên, cắm USB vào kiểm tra tài liệu lần nữa trước khi xuất file ra.
Mèo ta chẳng biết từ đâu xông ra, gắng sức nhét mình vào trong cái hộp bên cạnh tay tôi, không ngừng vặn vẹo đủ mọi tư thế.
Giờ tôi lại nghĩ, mèo nhỏ nhà mình hẳn là một loại chất lỏng nào đó.
Ngay khi tôi vừa kiểm tra xong số liệu, đang tính copy sang USB, bỗng nhiên màn hình trước mắt tối thui.
Máy tính bị tắt mất.
Tôi cúi đầu thấy ngay con mèo xuất quỷ nhập thần chưa kịp thu cái móng vuốt gây án lại, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Bỗng chốc tôi cảm thấy suy nghĩ ban đầu của mình đúng là chủ quan và võ đoán quá.
Mèo nhỏ nhà mình phải là ma quỷ mới đúng.
Rốt cục thì cho tới lúc tôi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, nhét con quỷ nhỏ vào trong túi đựng mèo và đi ra xe thì đã gần 10 giờ sáng.
Tôi vừa mở bản đồ hướng dẫn tìm đoạn đường thông thoáng, vừa thầm cầu trời khấn Phật trong lòng rằng con quỷ nhỏ sẽ không thực hiện công cuộc tái sinh đồ ăn ở trong xe.
Hừ, cái thói ngứa tay ngứa chân tắt phụp máy tính của tôi chả khác nào ông bạn trai cũ.
Năm tôi mới vào lớp 10, thật sự lúc đó tôi không phải là học sinh chăm ngoan gì cho cam. Tôi ăn tiêu sạch số tiền dành dụm từ hồi cấp 2, gắng gượng lắm mới vào được một trường cấp 3 trọng điểm, từ đó về sau là cứ sống buông tuồng hết cả, nào đánh nhau nào trốn tiết nào cắm chốt ở quán net, hội tụ hết trên người tôi, thỉnh thoảng lại làm chủ nhiệm lớp tức bay màu. Dạo ấy bạn trai cũ vào vai ngọn hải đăng dẫn đường tài giỏi, cau mày hỏi tôi vì sao cứ phải tự rước bực vào mình và người khác.
"Nào có đâu ra nhiều cái vì sao như vậy, đơn giản là quá tự do thoải mái thôi, đã thế lại chẳng có một ai quản tôi."
Anh ấy không nói thêm một lời nào nữa, nhưng rất nhanh sau đó tôi đã phải trả giá.
Đêm hôm ấy, trời tối thui, bấm bấm ngón tay tính toán, tôi quyết định ra net chơi.
Ông chủ quán net hồi trẻ vốn là một tên côn đồ, hình xăm trên cánh tay chẳng rõ là rồng hay rắn, thằn lằn hay ma quỷ nào nữa, nhưng nhìn thôi cũng đủ ghê gớm rồi. Nhưng nom vậy thôi chứ đó là một ông chủ vô cùng am hiểu tâm lý khách hàng đấy, vì sự an toàn của đám chúng tôi mà ổng còn đặc biệt lấy một cái màn từ trong tủ quần áo của lão cha mình để che dàn máy ở gần cửa sau quán net, giáo viên nhà trường cử tới bắt người chưa bao giờ thành công một lần nào.
Tôi và đám bạn trốn ở chỗ tối đen phía sau cái màn, trận đấu đang diễn ra đầy khốc liệt, tôi còn trong tình trạng hồi sinh sau khi trúng công kích của kẻ thù, tinh thần vô cùng căng thẳng. Nhác thấy cách di chuyển liên tục của tôi mang đến cơ hội phản đòn tuyệt vời, ngay lúc skill bắn về phía đối diện thì...
Màn hình máy tính tắt ngúm. Có đứa nào đó động vào.
Tôi tức giận ngẩng đầu lên, tức thì va vào đôi mắt thẳm sâu chăm chú hệt như mắt mèo.
Bạn cùng bàn trên lớp đang khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng đầu nhìn tôi.
Ông chủ tiệm đứng phía sau tấm màn ló đầu ra hỏi han.
"Ớ? Cậu bạn này không đến để chơi game à?"
Bạn cùng bàn của tôi lắc đầu: "Tôi là anh trai cậu ta, đến bắt cậu ta về nhà."
"Ai..ai là em trai cậu.."
Lời còn chưa dứt khỏi miệng, tôi đã bị người ta gô cổ lôi ra ngoài. Bạn cùng bàn của tôi khỏe vãi nho, đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy cổ tay hơi đau.
Tôi giãy khỏi tay anh, xoa xoa cổ tay mình. Nhớ lại chuyện vừa nãy thì tức lắm, càng nghĩ càng ức, muốn đấm bục mặt thằng chả luôn.
Lúc vung nắm đấm cái là tôi đã hối hận ngay, vội vội vàng vàng đổi hướng. Ai ngờ đâu bạn cùng bàn của tôi còn nhanh hơn thế, nghiêng người né tránh, túm lấy tay tôi cắn cho phát.
Làm đếch gì thế? Cắn á? Bạn à cậu là chó chắc?
Được rồi, tôi ngẩng đầu lên, nhấc chân định đá, tên chó ngồi cùng bàn đã trở tay khống chế, dễ dàng giữ hai tay tôi khóa trên đỉnh đầu và nheo mắt nhìn tôi.
"Có tí võ mèo cào thôi thì đừng học đòi đánh nhau." Đối phương ngừng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Hôm nọ tôi đứng ở cửa một quán ăn trông thấy mẹ cậu, bà ấy làm việc rất vất vả."
Lòng tôi dấy lên nỗi khó chịu, không ngừng giãy giụa: "Ai cần cậu lo?"
"Không phải cậu nói không có ai quản cậu à? Vậy để tôi quản là được chứ gì."
"Hừ."
Tên chó ngồi cùng bàn thích xen vào việc của người khác đúng là nói được làm được, sau này cứ mỗi lần tôi trốn đi chơi net là y như rằng bị xách cổ về.
Đánh thì đánh không lại, bực cả mình.
Sau tổng cộng 17 lần bị tắt máy nửa chừng, đồng đội nhao nhao gào thét không bao giờ muốn chơi game với tôi nữa.
Bạn trai cũ của tôi, mưu mô phết đấy.
Đến bệnh viện rồi mới thấy đông người đáo để, thú cưng cũng đông lắm.
Khác hẳn phong thái nhàn nhã thong dong ở nhà, mèo nhỏ kinh hãi đến mức tôi vừa mới thả nó xuống mặt đất nó đã vội quay ngược lại, dốc hết sức bình sinh chui vào trong lòng tôi.
Tôi phì cười nhấc tay vuốt ve phần gáy nó an ủi, đưa nó cho bác sĩ thú y đeo găng tay trắng.
Bác sĩ liếc mắt nhìn tôi: "Lần đầu tiên nuôi mèo à?"
Tôi cười cười: "Lần đầu tiên."
"Nom hơi gầy, chốc nữa tôi sẽ gửi cho cậu một diễn đàn, chịu khó tìm hiểu nhiều kiến thức về vấn đề này vào, đã nuôi thì phải có trách nhiệm tới cùng."
Tôi gật đầu như giã tỏi.
Tôi cảm thấy mình giống hệt người mới làm cha bị giáo viên gọi tên trong nhóm chat vì con cái đi nhà trẻ không ngoan ngoãn.
Khâu kiểm tra chẳng mấy đã xong, mèo nhỏ ỉu xìu liếm láp miệng mình.
Nghe bác sĩ thú y nói các chỉ tiêu không xuất hiện vấn đề gì, tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó tôi nhận được quyển sổ khám sức khỏe của bé con, bác sĩ dặn đi dặn lại rằng tôi không được quên đúng hạn đưa mèo đi tiêm vacxin phòng bệnh đủ 3 lần rồi mới chịu thả tôi về.
Về đến nhà, tôi vội vàng mở túi mời tiểu tổ tông ra ngoài.
Mèo ta bị nhốt trong túi ngột ngạt cả đoạn đường dài, thoạt nhìn hơi cáu kỉnh với tôi.
Tôi thò tay định sờ đầu nó, không ngờ mèo ta đột nhiên quay đầu lại, há miệng cắn đầu ngón tay tôi một cái rồi bỏ chạy mất hút.
Tôi nhìn chằm chằm hai cái lỗ nhỏ nông nông trên tay, ngẩn ngơ mãi.
...
Tôi vội đứng dậy, nhanh chóng tìm thấy mèo của mình.
Tôi bế nó từ trong cái thùng ra, giữ chặt hai cái móng vuốt nhỏ xinh phía trước và nhìn chằm chằm nó.
Con mèo không hiểu chuyện gì xảy ra, nghiêng đầu gối lên móng vuốt của mình, thoạt nhìn hơi kì quặc.
"Mày là chó đấy à?"
"Rốt cuộc là mày muốn sao hửm?"
Con mèo có vẻ sợ hãi trước giọng điệu của tôi, bèn ngửa đầu về sau, mở to đôi mắt sáng long lanh.
Như hiểu, mà cũng như không hiểu nhìn tôi.
Tôi hiện tại càng có lý do để nghi ngờ mèo nhà mình là bạn trai cũ.
Chứng cứ thứ hai:
Mèo của tôi rất ngứa đòn, còn biết cắn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất