Chương 5
Nếu nói sau khi chia tay hoàn toàn không liên lạc thì cũng không phải, sau ba ngày đưa điện thoại, Lý Thù gửi cho Thẩm Nghi một số hiệu chuyến bay, Thẩm Nghi Du hồi âm anh một dấu chấm hỏi?, Lý Thù nói: “Hoan nghênh em dưới cương vị ‘bạn bè’ tới tiễn anh.”
* Chết thật… có khi phải đổi tên truyện thành người bạn xinh đẹp mất:(((
Thẩm Nghi Du cảm thấy hết trả lời nổi, ngày hôm sau mới nhắn: “Lần sau đi.”
Lý Thù trả lời nhanh hơn Thẩm Nghi Du nhiều, năm phút sau anh nói: “Được.” Sau đó nhắn tiếp: “Lần sau anh tới thành phố S sẽ nhắn tin cho em.” Thẩm Nghi Du không trả lời.
Khoảng thời gian sau hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc, cho đến hôm nay đã tròn ba tuần.
Từ ngày 11 tới cuối tháng bảy này (1), buổi triển lãm lớn nhất trong năm mà Thẩm Nghi Du chịu trách nhiệm đã thông qua phê duyệt trước thời hạn, cả tháng tám tới sẽ bận đến chân không chạm đất; mà sinh nhật của cậu rơi vào cuối tháng bảy, những năm trước đều trải qua bên Lý Thù, năm nay cậu vẫn chưa có kế hoạch gì, vì vậy trước khi Đào Cửu quay lại London, Đào Cửu bật ra ý tưởng rủ cậu đi nước S du lịch, cậu không thèm nghĩ liền đồng ý luôn.
(1) Từ gốc là trung hạ tuần tháng bảy (七月中下旬), bên Trung quan niệm 1 tháng có 3 tuần, mỗi tuần 10 ngày. Trung hạ tuần là tên gọi chung của trung tuần và hạ tuần, bắt đầu từ ngày 11 cho tới ngày cuối cùng của tháng.
Đào Cửu là bạn đại học với Thẩm Nghi Du, tính cách vui tươi thoải mái, vô lo vô nghĩ, là một blogger chuyên quay video chơi game sở hữu nhiều người theo dõi trên mạng. Y đang trong kì nghỉ, rảnh rỗi suốt ngày, rong chơi bốn biển, đại khái là dạng “bạn tốt” mà bị Lý Thù quy chung với Hình Bái.
Buổi chiều hạ cánh tới nước S, thu dọn hành lý, sau khi xuống nhà hàng ở tầng hai của khách sạn ăn bữa tối sớm, Lư Nguyệt, một người bạn tốt khác của cậu thường đến đây quen thuộc (2) dẫn bọn họ đi sòng bạc.
(2) Cụm từ gốc là 轻车熟路 (Khinh xa thục lộ) – Thành ngữ, xe quen đường cũ nên sẽ đi rất thuận tiện, chỉ nhờ quen thuộc mà có thể hoàn thành công việc dễ dàng.
Điều hoà ở sòng bạc mở khá lạnh, bầu không khí quanh quẩn một mùi hương tinh dầu khô ráo. Thẩm Nghi Du khoanh tay đứng một bên nhìn họ chơi mấy vòng, bản thân thì không tham gia.
Lư Nguyệt chú ý thấy Thẩm Nghi Du nhạt nhẽo đứng một bên bèn hỏi cậu: “Sao một ván cũng không chơi thế?”
“Tao không chơi đâu” Thẩm Nghi Du nhìn chằm chằm bài của Đào Cửu, nói: “Không dám tiêu tiền linh tinh.”
“Mày thôi đi” Lư Nguyệt cười: “Một chữ của bố mày cũng có thể dễ dàng mua cả bàn chip (3) ở đây”
(3): Khi chơi bài trong sòng bạc thường dùng chip để đánh cược. Sau khi chơi xong có thể đổi thành tiền mặt.
Thẩm Nghi Du vừa nghe tới bố mình liền đau đầu, bỏ lại vài câu mắng ngốc nghếch liền chuồn sang chỗ khác.
Bố cậu là một nhà thư pháp nổi tiếng, mẹ cậu là giáo sư ở Đại học Thủ Đô. Với bên ngoài, hai người thường tỏ ra vô cùng hiểu rõ nhân sinh, hay nói những đạo lý như tự do theo đuổi tình yêu, phản đối kỳ thị đồng tính (4). Đầu năm nay Thẩm Nghi Du đột nhiên “come out” (5), họ mới phát hiện thực ra mình không thể chấp nhận đồng tính luyến ái nên ngay lập tức lật mặt, chặn thẻ phụ của Thẩm Nghi Du, cho đến nay vẫn chưa liên lạc lại với cậu.
(4) Từ gốc là 性取向 chỉ xu hướng tình dục hoặc tính hướng
(5) Come out chắc ai đọc đam mỹ cũng hiểu, đó là thừa nhận với ai đó về xu hướng tình dục của mình (thường là đồng tính)
Ba năm trước, sau khi tốt nghiệp ở London về nước, cậu cùng người khác hợp tác mở 1 công ty chuyên làm sự kiện triển lãm. Nói chung là lây được chút danh tiếng của bố, có thể coi là sự nghiệp phát triển thuận lợi, giúp cậu độc lập kinh tế từ sớm, thẻ phụ bị chặn cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt.
Tuy nhiên, cậu vẫn còn khoản nợ mua ô tô chưa trả xong, ngoài ra nhà cũng là do bố mẹ mua, cậu sợ một ngày nào đó tâm trạng họ không tốt sẽ gọi điện bảo cậu cút khỏi nhà, cậu vẫn nên giữ một chút tiền phòng thân thì hơn.
Thẩm Nghi Du lắc lư tới trước một máy đánh bạc (6) bèn ngồi xuống, đặt tiền, chơi từng chip từng chip.
(6) Máy đánh bạc (tiếng Anh: Slot machine; tiếng Trung: 角子机): Bố cục tiêu chuẩn của nó là một màn hình có ba cuộn trở lên xoay khi kéo cần hoặc nhấn nút. Máy trả tiền khi có một số lượng nhất định biểu tượng xuất hiện trên màn hình khi vòng quay dừng lại. Máy đánh bạc là phương thức đánh bạc phổ biến nhất trong sòng bạc và chiếm khoảng 70% thu nhập trung bình của các sòng bạc tại Hoa Kỳ. Nguồn: Wikipedia
Slot machine
Vận may của cậu không tệ, mấy lần thắng giải lớn, tiền mặt trong máy đánh bạc lúc nhiều lúc ít, luôn để cậu không cần bỏ thêm tiền mặt vẫn có thể chơi.
Sau hai tiếng chơi ở sòng bạc, Thẩm Nghi Du buồn ngủ tới mức ngáp ngắn ngáp dài, Đào Cửu cuối cùng mới tìm Thẩm Nghi Du, bảo rằng định đi về.
Thẩm Nghi Du nhìn màn hình máy đánh bạc, trong máy vẫn còn 50 chip, cậu còn lười đi đổi liền tăng giá cược để chơi lần cuối với ý định tiêu nốt 50 chip này, ai ngờ thắng trúng giải thưởng lớn của máy đánh bạc.
Máy đánh bạc bắt chước tiếng rơi của tiền xu, ông thần tài trên màn hình cười híp mắt nhảy qua nhảy lại, con số màu vàng sáng lóng lánh càng lăn càng to, đi kèm còn có các loại hiệu ứng khoa trương cầu kì của máy tính.
Động tĩnh của Jackpot (7) thực sự quá hoành tráng, những người khách bên cạnh cũng tụ lại. Đào Cửu nhìn mà ngơ ngẩn, không tự chủ được nói tục một câu, nắm lấy tay cậu xoa nắn loạn xạ: “Cho tao mượn chút vận may nhá.”
(7): Jackpot dịch ra là Giải độc đắc, về mặt kỹ thuật có nghĩa là số tiền khổng lồ giành được thông qua một trò chơi (Nguồn: Ku888).
Tiền thưởng của Jackpot trong máy cũng không cao, nhưng vận may luôn khiến người người nhảy nhót, tâm trạng của Thẩm Nghi Du cực kì tốt. Cậu đi đổi chip thành tiền mặt rồi sướng ngây ngất đi ra khỏi sòng bạc.
Đây là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong ba tuần trở lại của Thẩm Nghi Du, qua chẳng bao lâu, tâm trạng tốt của cậu lại tan thành mây khói.
Sau khi trở lại phòng khách sạn, trước mắt Thẩm Nghi Du giống như vẫn còn những đồng tiền xu sáng chói, cảm thấy tinh thần đều bị vận may vắt kiệt. Cậu liền nằm trên giường ngủ một giấc.
Cậu mơ một giấc mơ ngắn, một lần nữa trải qua hành trình ngày hôm nay từ đầu tới cuối, sau đó bị tin nhắn của Đào Cửu đánh thức.
Đào Cửu nhiệt tình rủ tất cả mọi người nửa tiếng sau lên tầng thượng bơi lội.
Thẩm Nghi nằm trên giường cầm điện thoại ngẫm nghĩ, khó khăn mà đồng ý.
Gần như Lư Nguyệt và cậu đồng thời OK, sau mấy giây, Đào Cửu đột nhiên hỏi Lư Nguyệt: “Avatar của mày là ai thế?”
“Sao giống ảnh bị paparazzi (8) chụp trộm thế.” Đào Cửu nhận xét.
(8) Paparazzi là kẻ săn ảnh.
Thẩm Nghi Du giờ mới phát hiện Lư Nguyệt đã đổi ảnh avatar, cậu tiện tay mở ra xem, quả là giống ảnh do paparazzi chụp, màu ảnh mờ mờ ảo ảo, pixel (9) không cao, hình như địa điểm ở một nhà hàng không gian tối.
(9) Pixel là viết tắt của từ picture element tức là một điểm vật lý trên bức ảnh. Các pixel được sắp xếp cạnh nhau với cường độ màu giống hoặc khác nhau, tạo nên hình ảnh mà mắt người có thể nhìn thấy được. Bức ảnh càng sắc nét thì càng chứa nhiều pixel trong đó (Nguồn: Red Eyes Media).
Cô gái trong ảnh một tay ôm má, mỉm cười với người đàn ông mặc vest đối diện.
Thẩm Nghi Du nhìn bóng lưng của người đàn ông trong ảnh, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Hơi giống Lý Thù, nhưng Lý Thù không bao giờ mặc vest, Thẩm Nghi Du nhìn chằm chằm màn hình di động, nghĩ trong lòng.
Lý Thù có một thành kiến kì dị, anh cho rằng đồ vest rất kinh tởm, chỉ có bọn mặt người dạ thú trên phố Wall mới mặc Com-lê giày da.
Lư Nguyệt hồi âm Đào Cửu rất nhanh: “Lilith và đối tượng hẹn hò mới của cô ấy.”
Thẩm Nghi Du biết Lilith, đó là nữ siêu mẫu thần tượng của Lư Nguyệt, không lâu trước đây cô ấy vừa kết thúc một cuộc hôn nhân khiến cô ấy xảy ra bê bối lặp đi lặp lại. Hiện giờ, Lilith đã thành người độc thân.
Thẩm Nghi Du nhìn chằm chằm ảnh avatar của Lư Nguyệt, cảm thấy hơi bất an liền hỏi thân phận đối tượng hẹn hò của Lilith, Lư Nguyệt nói: “Nghe đồn là CEO của ESP, tuy rất xấu xí nhưng so với tên chồng cặn bã cũ thì tốt hơn nhiều.”
“Đối tốt với cô ấy là đủ!” Lư Nguyệt nói tiếp: “Hai người nhìn bóng lưng trông cũng được đó chứ.”
Thẩm Nghi Du sững sờ, đặt điện thoại xuống, tiếp tục nằm trên giường ngơ ngẩn.
Ngực cậu bức bối, trong thực quản và dạ dày như có một cái máy hút chân không từ từ hút sạch sinh khí, khiến cậu không thể hít thở.
Buồn nhưng không hẳn là buồn.
Hiện giờ Lý Thù đã độc thân, yêu đương hay kết hôn, cũng không liên quan tẹo nào tới Thẩm Nghi Du nữa…. Đây chính là nguyên tắc, có không cam tâm thì cũng khó mà tránh khỏi, Thẩm Nghi Du không muốn tự lừa dối bản thân.
Cậu luôn luôn mềm lòng với Lý Thù, việc Lý Thù không thích cậu đều không nhắc lại. Nhưng khi nhìn thấy Lý Thù phá lệ với người khác, vẫn có một sự khát vọng dữ dội và xấu xa bộc phát từ đáy lòng của Thẩm Nghi Du.
Thẩm Nghi Du cũng muốn Lý Thù phá lệ với mình, dù chỉ một lần cũng tốt.
Sau hơn nửa tiếng, Đào Cửu gõ cửa phòng họ. Cậu ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi ra ngoài.
Thời gian không còn sớm nữa nhưng lượng người ở tầng thượng cũng không ít. Bọn họ ngồi một lát, nói chuyện với mấy người Ba Lan tới bắt chuyện. Thẩm Nghi Du không chú ý tới họ, choàng khăn tắm ngồi bên cạnh một mình uống rượu giải sầu.
Đào Cửu đang livestream, đột nhiên quay camera về phía Thẩm Nghi Du nói: “Chào hỏi đê.”
Thẩm Nghi Du say ngây ngất, nghiêng đầu nhìn Đào Cửu, sao đó cười tươi nhìn ống kính, giơ tay chào “Hi!”, Đào Cửu cười hihi nhìn cậu, đi qua livestream với Thẩm Nghi Du.
Hai má Đào Cửu bầu bĩnh như em bé, ngũ quan lập thể (10), làn da trắng nõn, y nhìn vào màn hình nói: “ Hôm nay Thẩm Nghi Du là người duy nhất thắng được tiền, sao nét mặt vẫn ảm đạm như thất tình thế?”
(10): Ngũ quan: Ngũ quan chính là năm bộ phận nằm trên khuôn mặt mà ta có thể dễ dàng nhận biết được bằng mắt nhìn, trong đó bao gồm Thái thính quan (Tai), Bảo thọ quan (Lông mày), Giám sát quan (Mắt), Thẩm biên quan (Mũi), Xuất nạp quan (Miệng) – Nguồn: Kính mắt Bích Ngọc
Ngũ quan lập thể có thể hiểu là các nét của ngũ quan rõ ràng ví dụ như mắt hai mí to tròn, lông mày đậm, khuôn miệng đẹp.
Thẩm Nghi Du nhìn mặt mình trong điện thoại có camera chống rung, ánh mắt người trên màn hình lạnh lùng, tóc bị gió ở tầng thưởng thổi loạn xạ, so với thất tình, bộ dạng của cậu càng giống một kẻ buồn bã sầu muộn hơn.
“Có người hỏi mày độc thân hay không” Đào Cửu cúi đầu đọc chữ trên màn hình, hỏi Thẩm Nghi Du: “ Có đồng ý sự theo đuổi của người khác không?”
Thẩm Nghi Du nói: “Phải.”
Đào Cửu sững người một lát, ôm lấy vai Thẩm Nghi Du, dí sát mặt vào màn hình hỏi: “Sao không trả lời câu hỏi sau, rốt cuộc có đồng ý tiếp nhận người khác tán không?”
Thẩm Nghi Du nhất thời nhìn vào ống kính, thờ ơ trả lời: “Đồng ý chứ”.
Đào Cửu phấn khích như đứa trẻ, ngay lập tức quyết định làm mối cho Thẩm Nghi Du. Y khen Thẩm Nghi Du không dứt miệng, còn chém gió một loạt điều kiện, thậm chí còn lập một email dành cho những người có nhu cầu tán Thẩm Nghi Du.
Cuối cùng Thẩm Nghi Du nghe mà phì cười, đem đầu dựa trên vai Đào Cửu, nghe y nói chuyện trên trời dưới biển.
Một lát sau Đào Cửu mới đi ra chỗ khác, một mình Thẩm Nghi Du nằm uống rượu, nhìn trong bể bơi không còn ai nữa liền xuống bơi vài vòng.
Nước lửng lơ tầm ngực cậu. Cậu cảm thấy nhiệt độ của nước hơi thấp, nhưng cũng không lạnh tới mức run cầm cập, sau vài giây cậu liền thích ứng.
Đêm nay sao sáng lấp lánh, trăng chiếu tỏ một vùng, vạn dặm không mây. Sóng nước trong bể bơi nhấp nhô hoà làm một với cảnh đêm của thành phố.
Thực ra rất lâu trước đây, Lý Thù từng ở khách sạn này gọi video với Thẩm Nghi Du.
Lý Thù lúc đó vừa bơi xong, tóc vẫn còn ướt, trên người choàng một chiếc khăn tắm. Những đường nét đầy gợi cảm của cơ ngực và cơ bụng hiện ra dưới ánh đèn màu sắc mờ ảo.
Ánh mắt của anh rất chân thành, mang theo nét trong sáng mà Thẩm Nghi Du yêu nhất, anh nói anh thích nơi này, “Sang năm em tới đây với anh.”
Cuối cùng hai người chia tay, Lý Thù bắt đầu hẹn hò với người khác, còn Thẩm Nghi Du một mình tới đây.
Khi đang bơi lội, Thẩm Nghi Du vùi nửa khuôn mặt vào trong nước, có lúc cậu từ trên mặt nước ngắm ánh sáng, có lúc ngắm từ dưới nước lên. Ở trong làn nước mềm mại lúc ấm lúc lạnh, cậu nghĩ lại lần đầu gặp Lý Thù.
Ngày đó cậu bắt đầu cũng không vui vẻ gì, buổi chiều cãi nhau với mẹ trong điện thoại. Cậu cố lên dây cót tinh thần đi tham gia buổi liên hoan thường niên của một công ty mạng mà cậu đang hợp tác. Buổi liên hoan của công ty mới thành lập không xa hoa lắm, cũng không đông người. Công ty thuê người tới khu vực làm việc trang trí lại, bày một vài đồ uống và món ăn.
Chạng vạng tiếng gió xôn xao, nhiệt độ khá thấp, không khí ẩm xâm nhập vào xương khiến Thẩm Nghi Du lạnh cóng người, chỉ có thể đứng cạnh dàn đèn Neon trên sân thượng, người dán chặt lấy lò sưởi ngơ ngác ngắm cảnh sông.
Sau đó Lý Thù đứng cạnh Thẩm Nghi Du.
Lý Thù mặc áo hoodie và quần bò, đeo một chiếc kính cận viền đen, tay cầm một ly champagne nhưng đựng nước khoáng, cố chấp đứng cạnh cậu mười phút. Anh tưởng rằng mình đã che giấu tốt, muốn nói lại thôi ngắm trộm Thẩm Nghi Du khoảng 20 lần mới mở miệng: “Mặc ít như vậy không sợ lạnh à?”
Thẩm Nghi Du liếc nhìn anh, không nói chuyện. Lý Thù liền trầm mặc. Anh đứng cách Thẩm Nghi Du khoảng 80 cm, một lần lại một lần ngắm Thẩm Nghi Du. Ban đầu Thẩm Nghi Du thấy hơi phiền, sau đó bị tên hâm này chọc phì cười, nghiêng người đối diện với Lý Thù.
“Tên tôi là Thẩm Nghi Du”. Đây là câu đầu tiên Thẩm Nghi Du nói với Lý Thù.
Mà bộ dạng của Lý Thù như một cái máy có chế độ phản ứng tự động, giây tiếp theo nhanh chóng trả lời: “Tôi tên là Lý Thù”.
* Chết thật… có khi phải đổi tên truyện thành người bạn xinh đẹp mất:(((
Thẩm Nghi Du cảm thấy hết trả lời nổi, ngày hôm sau mới nhắn: “Lần sau đi.”
Lý Thù trả lời nhanh hơn Thẩm Nghi Du nhiều, năm phút sau anh nói: “Được.” Sau đó nhắn tiếp: “Lần sau anh tới thành phố S sẽ nhắn tin cho em.” Thẩm Nghi Du không trả lời.
Khoảng thời gian sau hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc, cho đến hôm nay đã tròn ba tuần.
Từ ngày 11 tới cuối tháng bảy này (1), buổi triển lãm lớn nhất trong năm mà Thẩm Nghi Du chịu trách nhiệm đã thông qua phê duyệt trước thời hạn, cả tháng tám tới sẽ bận đến chân không chạm đất; mà sinh nhật của cậu rơi vào cuối tháng bảy, những năm trước đều trải qua bên Lý Thù, năm nay cậu vẫn chưa có kế hoạch gì, vì vậy trước khi Đào Cửu quay lại London, Đào Cửu bật ra ý tưởng rủ cậu đi nước S du lịch, cậu không thèm nghĩ liền đồng ý luôn.
(1) Từ gốc là trung hạ tuần tháng bảy (七月中下旬), bên Trung quan niệm 1 tháng có 3 tuần, mỗi tuần 10 ngày. Trung hạ tuần là tên gọi chung của trung tuần và hạ tuần, bắt đầu từ ngày 11 cho tới ngày cuối cùng của tháng.
Đào Cửu là bạn đại học với Thẩm Nghi Du, tính cách vui tươi thoải mái, vô lo vô nghĩ, là một blogger chuyên quay video chơi game sở hữu nhiều người theo dõi trên mạng. Y đang trong kì nghỉ, rảnh rỗi suốt ngày, rong chơi bốn biển, đại khái là dạng “bạn tốt” mà bị Lý Thù quy chung với Hình Bái.
Buổi chiều hạ cánh tới nước S, thu dọn hành lý, sau khi xuống nhà hàng ở tầng hai của khách sạn ăn bữa tối sớm, Lư Nguyệt, một người bạn tốt khác của cậu thường đến đây quen thuộc (2) dẫn bọn họ đi sòng bạc.
(2) Cụm từ gốc là 轻车熟路 (Khinh xa thục lộ) – Thành ngữ, xe quen đường cũ nên sẽ đi rất thuận tiện, chỉ nhờ quen thuộc mà có thể hoàn thành công việc dễ dàng.
Điều hoà ở sòng bạc mở khá lạnh, bầu không khí quanh quẩn một mùi hương tinh dầu khô ráo. Thẩm Nghi Du khoanh tay đứng một bên nhìn họ chơi mấy vòng, bản thân thì không tham gia.
Lư Nguyệt chú ý thấy Thẩm Nghi Du nhạt nhẽo đứng một bên bèn hỏi cậu: “Sao một ván cũng không chơi thế?”
“Tao không chơi đâu” Thẩm Nghi Du nhìn chằm chằm bài của Đào Cửu, nói: “Không dám tiêu tiền linh tinh.”
“Mày thôi đi” Lư Nguyệt cười: “Một chữ của bố mày cũng có thể dễ dàng mua cả bàn chip (3) ở đây”
(3): Khi chơi bài trong sòng bạc thường dùng chip để đánh cược. Sau khi chơi xong có thể đổi thành tiền mặt.
Thẩm Nghi Du vừa nghe tới bố mình liền đau đầu, bỏ lại vài câu mắng ngốc nghếch liền chuồn sang chỗ khác.
Bố cậu là một nhà thư pháp nổi tiếng, mẹ cậu là giáo sư ở Đại học Thủ Đô. Với bên ngoài, hai người thường tỏ ra vô cùng hiểu rõ nhân sinh, hay nói những đạo lý như tự do theo đuổi tình yêu, phản đối kỳ thị đồng tính (4). Đầu năm nay Thẩm Nghi Du đột nhiên “come out” (5), họ mới phát hiện thực ra mình không thể chấp nhận đồng tính luyến ái nên ngay lập tức lật mặt, chặn thẻ phụ của Thẩm Nghi Du, cho đến nay vẫn chưa liên lạc lại với cậu.
(4) Từ gốc là 性取向 chỉ xu hướng tình dục hoặc tính hướng
(5) Come out chắc ai đọc đam mỹ cũng hiểu, đó là thừa nhận với ai đó về xu hướng tình dục của mình (thường là đồng tính)
Ba năm trước, sau khi tốt nghiệp ở London về nước, cậu cùng người khác hợp tác mở 1 công ty chuyên làm sự kiện triển lãm. Nói chung là lây được chút danh tiếng của bố, có thể coi là sự nghiệp phát triển thuận lợi, giúp cậu độc lập kinh tế từ sớm, thẻ phụ bị chặn cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt.
Tuy nhiên, cậu vẫn còn khoản nợ mua ô tô chưa trả xong, ngoài ra nhà cũng là do bố mẹ mua, cậu sợ một ngày nào đó tâm trạng họ không tốt sẽ gọi điện bảo cậu cút khỏi nhà, cậu vẫn nên giữ một chút tiền phòng thân thì hơn.
Thẩm Nghi Du lắc lư tới trước một máy đánh bạc (6) bèn ngồi xuống, đặt tiền, chơi từng chip từng chip.
(6) Máy đánh bạc (tiếng Anh: Slot machine; tiếng Trung: 角子机): Bố cục tiêu chuẩn của nó là một màn hình có ba cuộn trở lên xoay khi kéo cần hoặc nhấn nút. Máy trả tiền khi có một số lượng nhất định biểu tượng xuất hiện trên màn hình khi vòng quay dừng lại. Máy đánh bạc là phương thức đánh bạc phổ biến nhất trong sòng bạc và chiếm khoảng 70% thu nhập trung bình của các sòng bạc tại Hoa Kỳ. Nguồn: Wikipedia
Slot machine
Vận may của cậu không tệ, mấy lần thắng giải lớn, tiền mặt trong máy đánh bạc lúc nhiều lúc ít, luôn để cậu không cần bỏ thêm tiền mặt vẫn có thể chơi.
Sau hai tiếng chơi ở sòng bạc, Thẩm Nghi Du buồn ngủ tới mức ngáp ngắn ngáp dài, Đào Cửu cuối cùng mới tìm Thẩm Nghi Du, bảo rằng định đi về.
Thẩm Nghi Du nhìn màn hình máy đánh bạc, trong máy vẫn còn 50 chip, cậu còn lười đi đổi liền tăng giá cược để chơi lần cuối với ý định tiêu nốt 50 chip này, ai ngờ thắng trúng giải thưởng lớn của máy đánh bạc.
Máy đánh bạc bắt chước tiếng rơi của tiền xu, ông thần tài trên màn hình cười híp mắt nhảy qua nhảy lại, con số màu vàng sáng lóng lánh càng lăn càng to, đi kèm còn có các loại hiệu ứng khoa trương cầu kì của máy tính.
Động tĩnh của Jackpot (7) thực sự quá hoành tráng, những người khách bên cạnh cũng tụ lại. Đào Cửu nhìn mà ngơ ngẩn, không tự chủ được nói tục một câu, nắm lấy tay cậu xoa nắn loạn xạ: “Cho tao mượn chút vận may nhá.”
(7): Jackpot dịch ra là Giải độc đắc, về mặt kỹ thuật có nghĩa là số tiền khổng lồ giành được thông qua một trò chơi (Nguồn: Ku888).
Tiền thưởng của Jackpot trong máy cũng không cao, nhưng vận may luôn khiến người người nhảy nhót, tâm trạng của Thẩm Nghi Du cực kì tốt. Cậu đi đổi chip thành tiền mặt rồi sướng ngây ngất đi ra khỏi sòng bạc.
Đây là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong ba tuần trở lại của Thẩm Nghi Du, qua chẳng bao lâu, tâm trạng tốt của cậu lại tan thành mây khói.
Sau khi trở lại phòng khách sạn, trước mắt Thẩm Nghi Du giống như vẫn còn những đồng tiền xu sáng chói, cảm thấy tinh thần đều bị vận may vắt kiệt. Cậu liền nằm trên giường ngủ một giấc.
Cậu mơ một giấc mơ ngắn, một lần nữa trải qua hành trình ngày hôm nay từ đầu tới cuối, sau đó bị tin nhắn của Đào Cửu đánh thức.
Đào Cửu nhiệt tình rủ tất cả mọi người nửa tiếng sau lên tầng thượng bơi lội.
Thẩm Nghi nằm trên giường cầm điện thoại ngẫm nghĩ, khó khăn mà đồng ý.
Gần như Lư Nguyệt và cậu đồng thời OK, sau mấy giây, Đào Cửu đột nhiên hỏi Lư Nguyệt: “Avatar của mày là ai thế?”
“Sao giống ảnh bị paparazzi (8) chụp trộm thế.” Đào Cửu nhận xét.
(8) Paparazzi là kẻ săn ảnh.
Thẩm Nghi Du giờ mới phát hiện Lư Nguyệt đã đổi ảnh avatar, cậu tiện tay mở ra xem, quả là giống ảnh do paparazzi chụp, màu ảnh mờ mờ ảo ảo, pixel (9) không cao, hình như địa điểm ở một nhà hàng không gian tối.
(9) Pixel là viết tắt của từ picture element tức là một điểm vật lý trên bức ảnh. Các pixel được sắp xếp cạnh nhau với cường độ màu giống hoặc khác nhau, tạo nên hình ảnh mà mắt người có thể nhìn thấy được. Bức ảnh càng sắc nét thì càng chứa nhiều pixel trong đó (Nguồn: Red Eyes Media).
Cô gái trong ảnh một tay ôm má, mỉm cười với người đàn ông mặc vest đối diện.
Thẩm Nghi Du nhìn bóng lưng của người đàn ông trong ảnh, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Hơi giống Lý Thù, nhưng Lý Thù không bao giờ mặc vest, Thẩm Nghi Du nhìn chằm chằm màn hình di động, nghĩ trong lòng.
Lý Thù có một thành kiến kì dị, anh cho rằng đồ vest rất kinh tởm, chỉ có bọn mặt người dạ thú trên phố Wall mới mặc Com-lê giày da.
Lư Nguyệt hồi âm Đào Cửu rất nhanh: “Lilith và đối tượng hẹn hò mới của cô ấy.”
Thẩm Nghi Du biết Lilith, đó là nữ siêu mẫu thần tượng của Lư Nguyệt, không lâu trước đây cô ấy vừa kết thúc một cuộc hôn nhân khiến cô ấy xảy ra bê bối lặp đi lặp lại. Hiện giờ, Lilith đã thành người độc thân.
Thẩm Nghi Du nhìn chằm chằm ảnh avatar của Lư Nguyệt, cảm thấy hơi bất an liền hỏi thân phận đối tượng hẹn hò của Lilith, Lư Nguyệt nói: “Nghe đồn là CEO của ESP, tuy rất xấu xí nhưng so với tên chồng cặn bã cũ thì tốt hơn nhiều.”
“Đối tốt với cô ấy là đủ!” Lư Nguyệt nói tiếp: “Hai người nhìn bóng lưng trông cũng được đó chứ.”
Thẩm Nghi Du sững sờ, đặt điện thoại xuống, tiếp tục nằm trên giường ngơ ngẩn.
Ngực cậu bức bối, trong thực quản và dạ dày như có một cái máy hút chân không từ từ hút sạch sinh khí, khiến cậu không thể hít thở.
Buồn nhưng không hẳn là buồn.
Hiện giờ Lý Thù đã độc thân, yêu đương hay kết hôn, cũng không liên quan tẹo nào tới Thẩm Nghi Du nữa…. Đây chính là nguyên tắc, có không cam tâm thì cũng khó mà tránh khỏi, Thẩm Nghi Du không muốn tự lừa dối bản thân.
Cậu luôn luôn mềm lòng với Lý Thù, việc Lý Thù không thích cậu đều không nhắc lại. Nhưng khi nhìn thấy Lý Thù phá lệ với người khác, vẫn có một sự khát vọng dữ dội và xấu xa bộc phát từ đáy lòng của Thẩm Nghi Du.
Thẩm Nghi Du cũng muốn Lý Thù phá lệ với mình, dù chỉ một lần cũng tốt.
Sau hơn nửa tiếng, Đào Cửu gõ cửa phòng họ. Cậu ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi ra ngoài.
Thời gian không còn sớm nữa nhưng lượng người ở tầng thượng cũng không ít. Bọn họ ngồi một lát, nói chuyện với mấy người Ba Lan tới bắt chuyện. Thẩm Nghi Du không chú ý tới họ, choàng khăn tắm ngồi bên cạnh một mình uống rượu giải sầu.
Đào Cửu đang livestream, đột nhiên quay camera về phía Thẩm Nghi Du nói: “Chào hỏi đê.”
Thẩm Nghi Du say ngây ngất, nghiêng đầu nhìn Đào Cửu, sao đó cười tươi nhìn ống kính, giơ tay chào “Hi!”, Đào Cửu cười hihi nhìn cậu, đi qua livestream với Thẩm Nghi Du.
Hai má Đào Cửu bầu bĩnh như em bé, ngũ quan lập thể (10), làn da trắng nõn, y nhìn vào màn hình nói: “ Hôm nay Thẩm Nghi Du là người duy nhất thắng được tiền, sao nét mặt vẫn ảm đạm như thất tình thế?”
(10): Ngũ quan: Ngũ quan chính là năm bộ phận nằm trên khuôn mặt mà ta có thể dễ dàng nhận biết được bằng mắt nhìn, trong đó bao gồm Thái thính quan (Tai), Bảo thọ quan (Lông mày), Giám sát quan (Mắt), Thẩm biên quan (Mũi), Xuất nạp quan (Miệng) – Nguồn: Kính mắt Bích Ngọc
Ngũ quan lập thể có thể hiểu là các nét của ngũ quan rõ ràng ví dụ như mắt hai mí to tròn, lông mày đậm, khuôn miệng đẹp.
Thẩm Nghi Du nhìn mặt mình trong điện thoại có camera chống rung, ánh mắt người trên màn hình lạnh lùng, tóc bị gió ở tầng thưởng thổi loạn xạ, so với thất tình, bộ dạng của cậu càng giống một kẻ buồn bã sầu muộn hơn.
“Có người hỏi mày độc thân hay không” Đào Cửu cúi đầu đọc chữ trên màn hình, hỏi Thẩm Nghi Du: “ Có đồng ý sự theo đuổi của người khác không?”
Thẩm Nghi Du nói: “Phải.”
Đào Cửu sững người một lát, ôm lấy vai Thẩm Nghi Du, dí sát mặt vào màn hình hỏi: “Sao không trả lời câu hỏi sau, rốt cuộc có đồng ý tiếp nhận người khác tán không?”
Thẩm Nghi Du nhất thời nhìn vào ống kính, thờ ơ trả lời: “Đồng ý chứ”.
Đào Cửu phấn khích như đứa trẻ, ngay lập tức quyết định làm mối cho Thẩm Nghi Du. Y khen Thẩm Nghi Du không dứt miệng, còn chém gió một loạt điều kiện, thậm chí còn lập một email dành cho những người có nhu cầu tán Thẩm Nghi Du.
Cuối cùng Thẩm Nghi Du nghe mà phì cười, đem đầu dựa trên vai Đào Cửu, nghe y nói chuyện trên trời dưới biển.
Một lát sau Đào Cửu mới đi ra chỗ khác, một mình Thẩm Nghi Du nằm uống rượu, nhìn trong bể bơi không còn ai nữa liền xuống bơi vài vòng.
Nước lửng lơ tầm ngực cậu. Cậu cảm thấy nhiệt độ của nước hơi thấp, nhưng cũng không lạnh tới mức run cầm cập, sau vài giây cậu liền thích ứng.
Đêm nay sao sáng lấp lánh, trăng chiếu tỏ một vùng, vạn dặm không mây. Sóng nước trong bể bơi nhấp nhô hoà làm một với cảnh đêm của thành phố.
Thực ra rất lâu trước đây, Lý Thù từng ở khách sạn này gọi video với Thẩm Nghi Du.
Lý Thù lúc đó vừa bơi xong, tóc vẫn còn ướt, trên người choàng một chiếc khăn tắm. Những đường nét đầy gợi cảm của cơ ngực và cơ bụng hiện ra dưới ánh đèn màu sắc mờ ảo.
Ánh mắt của anh rất chân thành, mang theo nét trong sáng mà Thẩm Nghi Du yêu nhất, anh nói anh thích nơi này, “Sang năm em tới đây với anh.”
Cuối cùng hai người chia tay, Lý Thù bắt đầu hẹn hò với người khác, còn Thẩm Nghi Du một mình tới đây.
Khi đang bơi lội, Thẩm Nghi Du vùi nửa khuôn mặt vào trong nước, có lúc cậu từ trên mặt nước ngắm ánh sáng, có lúc ngắm từ dưới nước lên. Ở trong làn nước mềm mại lúc ấm lúc lạnh, cậu nghĩ lại lần đầu gặp Lý Thù.
Ngày đó cậu bắt đầu cũng không vui vẻ gì, buổi chiều cãi nhau với mẹ trong điện thoại. Cậu cố lên dây cót tinh thần đi tham gia buổi liên hoan thường niên của một công ty mạng mà cậu đang hợp tác. Buổi liên hoan của công ty mới thành lập không xa hoa lắm, cũng không đông người. Công ty thuê người tới khu vực làm việc trang trí lại, bày một vài đồ uống và món ăn.
Chạng vạng tiếng gió xôn xao, nhiệt độ khá thấp, không khí ẩm xâm nhập vào xương khiến Thẩm Nghi Du lạnh cóng người, chỉ có thể đứng cạnh dàn đèn Neon trên sân thượng, người dán chặt lấy lò sưởi ngơ ngác ngắm cảnh sông.
Sau đó Lý Thù đứng cạnh Thẩm Nghi Du.
Lý Thù mặc áo hoodie và quần bò, đeo một chiếc kính cận viền đen, tay cầm một ly champagne nhưng đựng nước khoáng, cố chấp đứng cạnh cậu mười phút. Anh tưởng rằng mình đã che giấu tốt, muốn nói lại thôi ngắm trộm Thẩm Nghi Du khoảng 20 lần mới mở miệng: “Mặc ít như vậy không sợ lạnh à?”
Thẩm Nghi Du liếc nhìn anh, không nói chuyện. Lý Thù liền trầm mặc. Anh đứng cách Thẩm Nghi Du khoảng 80 cm, một lần lại một lần ngắm Thẩm Nghi Du. Ban đầu Thẩm Nghi Du thấy hơi phiền, sau đó bị tên hâm này chọc phì cười, nghiêng người đối diện với Lý Thù.
“Tên tôi là Thẩm Nghi Du”. Đây là câu đầu tiên Thẩm Nghi Du nói với Lý Thù.
Mà bộ dạng của Lý Thù như một cái máy có chế độ phản ứng tự động, giây tiếp theo nhanh chóng trả lời: “Tôi tên là Lý Thù”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất