Chương 243: Đi Thiên Tân
Quách Dực ở chỗ lão Cát hai ngày. Lão Cát thấy ông càng ngày càng yên lặng, càng ngày càng ít lời, trong lòng cảm thấy như đang gánh mười lăm cái thùng treo mà lo lắng hoài nghi.
Vợ ông Lưu Lỵ thấy ông buổi tối gấp tới nỗi ngủ cũng không yên giấc thì có phần không hiểu.
” Trước kia anh sợ lão Quách nổi điên, bây giờ người ta bình tĩnh như vậy, sao lại đến lượt anh không yên lòng rồi?”
Lão Cát trở mình: “Em thì biết cái gì? Em quen ông ấy bao lâu rồi?”
“Thật lâu rồi. Lúc hai ta kết hôn em đã gặp qua, lúc ấy em đã rất hối hận, nếu như em không yêu anh thì có lẽ em còn có chút cơ hội…” Lưu Lỵ càng nói càng nhỏ giọng, trong thanh âm còn mang theo chút tiếc nuối.
“Em nói gì?” Lão Cát nhổm người lên trừng vợ mình.
“Chưa nói gì hết, nói người anh có rận à, lăn qua lộn lại, còn để cho người khác ngủ hay không đây.”
Lão Cát từ trên giường ngồi dậy: “Lưu Lỵ em nói rõ ràng ngay cho anh. Em, em vừa nói cái gì? Bao nhiêu tuổi còn nói mà còn nói được câu này.”
“Làm sao? Người ta dáng dấp đẹp trai, em mơ mộng một chút cũng không được à? Nói đùa một tí mà anh còn tưởng thật, có còn thú vị gì nữa không?” Lưu Lỵ cũng ngồi dậy, xoay lưng không để ý tới ông.
Lão Cát gãi đầu: “Được rồi, là anh nói sai được chưa? Có điều em phải thấy mừng vì đã đi theo anh, nếu đổi lão là Quách, em phải cô đơn cả đời em có tin không?”
Lưu Lỵ quay đầu hỏi ông: “Có ý gì?”
Lão Cát thở dài, nói: “Cụ thể anh cũng không nói được, có điều đời này anh nếu hỏi tình yêu là gì, vậy tuyệt đối là nhìn thấy từ trên người lão Quách. Ông ấy đối với người tên A Thanh đó thật là… Thật sự nếu có thể giao trái tim được thì sẽ moi ra cho người ta.” Lưu Lỵ cầm gối tựa vào sau lưng mình: “A Thanh? Là hạng người gì mà có thể khiến người như Quách Dực tuyệt vọng như vậy? Sao em lại chưa nghe thấy tên này bao giờ?”
“Em hỏi anh thì anh hỏi ai? Anh cũng chưa từng gặp người đó. Có điều trước đây Quách Dực vẫn cho rằng y đã không còn sống nữa, anh cũng sẽ không nhắc lại, không nghĩ tới người nọ còn sống, không chỉ còn sống mà còn có một đứa con trai…”
Lão Cát nói sơ qua cho Lưu Lỵ nghe về một chút chuyện mà mình biết. Lưu Lỵ dựa vào bên cạnh nghe, vẫn một mực không lên tiếng, sau khi nghe chân mày càng nhíu chặt
Sau khi lão Cát nói xong, Lưu Lỵ cầm giấy lau nước mắt, thấp giọng lẩm bẩm: “Hai người họ quá khổ rồi.”
“Đúng vậy.” Lão Cát khoanh tay, ngửa đầu thở dài một hơi.
“Đúng rồi, nếu anh đã tìm được Mộc Vĩ, tại sao không để Quách Dực đi tìm hắn hỏi rõ đi?” Lưu Lỵ không hiểu, nói.
“Không phải là anh không để cho ông ấy hỏi mà là anh sợ hắn ông ấy gặp rồi, hỏi xong rồi sẽ đánh chết người.” Lão Cát nhíu mày, “Em chưa thấy lúc ông ấy nổi điên đâu, cái điệu liều mạng ấy cực kì dọa người.”
“Đẹp trai như vậy à?” Lưu Lỵ mặt đầy thán phục, thấy lão Cát lại trừng mình thì vội vàng giải thích, “Ý em là anh làm rất đúng, vẫn là chậm một chút thì tốt hơn, kẻo lúc đó thật sự xảy ra án mạng thì không đáng.”
“Nhưng anh thấy hình như anh đã sai rồi.” Lão Cát đầy lo lắng.
“Làm sao lại sai rồi?” Lưu Lỵ đảo cặp mắt trắng dã, cảm thấy bản thân sớm muộn cũng bị bệnh thần kinh như ông.
“Thái độ của lão Quách không đúng lắm!” Lão Cát nói, “Làm sao ông ta có thể bình tĩnh như thế chứ?”
Lưu Lỵ nghĩ đến Quách Dực thời trẻ mà chồng vừa kể, quả thật không giống với tính cách của ông, có điều Lưu Lỵ vẫn nghĩ về mặt tích cực.
“Vậy… Có lẽ là do ông ấy lớn tuổi rồi nên tính tình có phần thu liễm? Dù sao em trông ông ấy cũng chững chạc lắm.”
“Em nói xong chưa? Sao chưa bao giờ thấy em khen anh như thế?”
“Nói chính sự đi, đừng đánh trống lảng.”
“…” Lão Cát nhíu mày,”Em đã thấy tên đồ tể nào không ăn thịt chưa?”
Lưu Lỵ nói không nên lời.
“Được rồi, để mai anh tự mình đi dò thử vậy.”
Lão Cát cảm thấy ông thảo luận vấn đề này với Lưu Lỵ cũng là phí công, cho nên dứt khoát nằm xuống ngủ. Lần này ngược lại đổi thành Lưu Lỵ không ngủ được, nàng tức giận ở trong chăn đạp người. Đêm hôm khuya khoắt tự dưng kể chuyện tình yêu bi hùng làm khỉ gì không biết! Không biết phụ nữ không chịu nổi cái này nhất sao?!
■k
Mỗi sáng sớm Quách Dực đều có thói quen tập thể dục. Trước kia thân thể còn khỏe ông sẽ còn luyện thêm quyền, từ sau khi làm giải phẫu thì đổi thành tản bộ nhàn nhã. Mỗi ngày Trương Thanh sẽ đi cùng ông sáng tối, hơn nữa bây giờ thời tiết không lạnh không nóng, không khí ở nông thôn lại trong lành, Quách Dực cũng vui vẻ cùng Trương Thanh thong dong.
Hôm nay không có Trương Thanh ở đây, cũng không có đường mòn ở nông thôn, chỉ có tường viện thật cao cùng bầu trời mờ mờ tối. Quách Dực một mình đi dọc theo góc tường, đầu cúi xuống nhìn đất, hiển nhiên đang mất hồn.
Phía trước chính là một ao nước, mắt thấy ông sắp đạp phải, lão Cát vội vàng chạy tới kéo ông lại.
“Sáng sớm mà ông đã muốn bơi ếch à? Mặc dù trông ông giống ếch thật nhưng chẳng lợi hại như nó đâu!”
Lão Cát vốn dĩ chỉ muốn đùa một tí, nhưng tưởng tượng lại những lời Lưu Lỵ nói tối hôm qua, ngữ điệu này của ông nghe như mang theo chút oán khí.
Quách Dực nhìn ông, hừ cười một tiếng: “Làm sao? Tối hôm qua mơ thấy mình biến thành cóc à? Há miệng ra đều là vị!” Lão Cát tức muốn xỉu, nén giận đỏ mặt khoát khoát tay: “Rồi rồi,tôi không nói lại ông, tôi xin lỗi được chưa? Tôi không nên nói ông là con ếch… Đợi đã, tôi cũng chỉ nói ông là con ếch thôi mà, ông thì hay rồi, nói tôi là con cóc. Quách Dực, có ai bụng dạ hẹp hòi như ông không?”
Quách Dực nghiêm túc nói:”Lần đầu ông quen tôi chắc?”
Lão Cát ngẩn người, không lên tiếng. Quách Dực vòng một vòng, tiếp tục đi về phía trước. Lão Cát chậc một tiếng, đuổi kịp người.
“Tôi nói ông đi chậm một chút thôi, đợi tôi không được sao?” Lão Cát tiến lên, sóng vai cùng Quách Dực. Do dự một hồi ông mới mở miệng nói, “Lão Quách, hỏi ông chuyện này nhé. Ông nói nếu như ông thấy Mộc Vĩ, biết chuyện năm đó rồi ông định làm gì? Ông định làm gì người ta?”
Quách Dực lắc đầu một cái: “Không biết.”
“Không biết? Sao ông có thể không biết chứ?” Lão Cát vội vàng nói, “Ông nói ông lo lắng gấp gáp tìm hắn như vậy, tìm được rồi lại bảo không biết, đây là khỉ gì vậy?”
“Tôi quả thật không biết, cho nên…” Thanh âm Quách Dực bỗng nhiên hạ thấp xuống, “Hai ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ về chuyện này, nghĩ làm sao có thể giết chết hắn!”
Lão Cát nuốt nước miếng ực một tiếng, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
“Lão Cát à, chuyện này còn phải cảm ơn ông, ” Quách Dực một giây sau biến thành một con mèo chiêu tài, vỗ vỗ vai lão Cát. “Cho tôi đủ thời gian, để tôi suy tính vấn đề này.”
Nói xong ông liền rời đi, bóng lưng trông cực kỳ tiêu sái.
“… Mẹ!” Lão Cát mắng một tiếng, nhào qua chỗ Quách Dực, bóp cổ ông từ phía sau, “Nói, ông đã sớm biết tôi cố ý ‘treo’ ông, không để cho ông gặp có đúng không? Ông nói như vậy chính là vì muốn hù dọa tôi có đúng không? Ông thật xấu xa, ông đúng là không phải con người!”. Truyện Teen Hay
“Ông nói đúng phân nửa, ” Quách Dực kéo ông ra từ sau lưng, “Tôi đoán được ông cố ý không để tôi gặp mặt, nhưng tôi quả thật cũng đang nghĩ làm thế nào để giết chết hắn!”
Thấy mặt lão Cát tái xanh, Quách Dực vỗ vai ông haha cười to.
“Lão Cát ơi lão Cát, ông soi gương xem cái mặt ông có kinh hay không? Được rồi, tôi tìm hắn coi là cái gì, tôi chỉ muốn biết đáp án thôi, hắn có là gì tôi cũng chẳng thèm đối phó.”
Lão Cát tức giận chống nạnh chỉ vào ông mà mắng: “Được lắm, ông giỏi lắm, ông yên tâm cả đời này tôi sẽ không để cho ông thấy hắn đâu!”
Tuy là nói như vậy, nhưng sau khi ăn sáng xong lão Cát đã sai người sắp xếp, muốn đi tìm Mộc Vĩ cùng Quách Dực, để Lưu Lỵ nhìn ông một cách khó hiểu.
Thừa dịp Quách Dực đi thu dọn đồ đạc, Lưu Lỵ kéo lão Cát qua một bên thì thầm to nhỏ.
“Buổi sáng không phải anh nói không đưa đi gặp người sao? Anh hét to tới mức người trong khu đều biết hết, bây giờ tại sao lại đi rồi?”
Lão Cát hừ hừ một tiếng nhỏ.
“Em đừng đoán tư tâm của đàn ông làm gì, đoán xong chắc em cũng không hiểu đâu.”
Vừa nói xong ông liền đẩy Lưu Lỵ đi, vui sướng chạy đi tìm Quách Dực. Lưu Lỵ tức giận giậm chân không ngừng.
Quách Dực muốn đi tìm Mộc Vĩ, lão Cát nói dù thế nào cũng sẽ đi cùng ông, mấu chốt là hôm nay Mộc Vĩ đang ở Thiên Tân. Lão Cát khác ông, bây giờ ông đang ở thời kỳ dưỡng bệnh nên mặc kệ tất cả mọi chuyện, nhưng lão Cát lại đảm đương chức vị quan trọng, ra vào cũng không tiện, cuối cùng tính lại, lão Cát gọi đứa cháu đang học cấp ba tới, bảo nó đi cùng Quách Dực tới Thiên Tân.
Vì vậy Quách Dực mang theo một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đi thẳng tới Thiên Tân, trên đầu toàn hắc tuyến.
Không thể không nói đứa cháu này của lão Cát cũng tuyệt lắm, một đường luôn cầm điện thoại di động hướng về phía Quách Dực, thường gửi một đoạn video cho lão Cát trên wechat, còn thêm cả giải thích.
“Cậu, bây giờ hai người chúng con lên máy bay rồi, tất cả đều rất bình thường…”
“Cậu, bây giờ bọn con xuống máy bay rồi, không có gì khác, chỉ là nữ tiếp viên không ưa nhìn lắm nên có hơi ảnh hưởng tới tâm trạng của con, còn đâu những thứ khác đều bình thường.”
“Cậu, chúng con sắp đến đích rồi, người nhận điện thoại chính là người chú nói đó, trông thật đàng hoàng. Cậu yên tâm, những thứ khác đều bình thường!”
Quách Dực chỉ nghĩ, nếu bây giờ trong tay ông có cây súng cũng hận không thể bắn cho mình một phát. Lão Cát rốt cuộc đào được một thằng cháu nghe lời răm rắp từ đâu vậy, thực hiện toàn bộ dặn dò của lão Cát trước khi đi.
Đến Thiên Tân, Quách Dực lại ngồi hơn hai giờ đi xe, đi tới một trấn nhỏ ở nông thôn. Ở trấn trên có không ít người, giờ này vừa lúc là giờ ăn cơm tối, trên đường khắp nơi đều là người.
Tài xế chở bọn họ một đường lắc lư, cuối cùng xe dừng lại ở cửa một tiệm mì miệng. Buôn bán trong tiệm không tồi, trong phòng ngồi kín người, bên ngoài bày ra ba bốn cái bàn cũng ngồi kín. Chủ tiệm đứng ở trước nồi thép không gỉ thả mì sợi, khói trắng nong nóng phả ra khiến gương mặt chủ tiệm trở nên mờ ảo, da mặt đen thùi lùi như da trâu, người chưa tới năm mươi tuổi nhưng chẳng kém người sáu mươi là bao.
Tài xế chỉ vào thân ảnh sa sút kia và nói với Quách Dực: “Đó chính là Mộc Vĩ.”
Mộc Vĩ? Lão già này là Mộc Vĩ? Quách Dực hạ cửa kính xe xuống, cẩn thận nhìn.
Cách ba mươi năm gặp lại Mộc Vĩ, nếu như không phải là tin chắc nhân phẩm của lão Cát thì ông thật sự cho rằng lão Cát tùy tiện tìm một lão già để lừa bịp mình.
Quách Dực híp mắt cẩn thận nhìn, thiếu niên lại bắt đầu chụp hình, bên tai vừa nghe thấy thanh âm thanh thúy của thiếu niên, Quách Dực cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ của Mộc Vĩ lúc còn trẻ mới phát hiện giữa mi mắt có thể nhìn ra chút dấu vết.
“Bây giờ chúng con muốn xuống xe đi tìm người trong cuộc, chú Quách nhìn trông như kiểu không biết người đó lắm. Con cảm thấy đây là một loại hành động rất kém cỏi, còn những thứ khác đều bình thường!”
Quách Dực bị tức tới bật cười, quay đầu đưa tay dùng sức xoa đầu thiếu niên.
“Con dễ thương thế, như thế nào mà lại lớn được tới như vậy? Không có ai muốn làm chết con sao?”
Thiếu niên giùng giằng ló đầu, cái đầu như cái ổ gà, nói: “Có ạ! Nhưng mà bọn họ không dám!”
“Tại sao không dám?”
Thiếu niên ưỡn ngực một cái: “Bởi vì cậu con là Cát Khánh Quốc!”
Quách Dực không tiếng động dựng ngón cái với cậu. Không tệ, trẻ con dễ dạy.
btw, mình type bằng điện thoại nên có lúc viết sai chữ, ai thấy cmt giúp mình nha.
Cảm ơn Nguyễn Lan Hương đã giúp mình hoàn thiện bản edit!
Vợ ông Lưu Lỵ thấy ông buổi tối gấp tới nỗi ngủ cũng không yên giấc thì có phần không hiểu.
” Trước kia anh sợ lão Quách nổi điên, bây giờ người ta bình tĩnh như vậy, sao lại đến lượt anh không yên lòng rồi?”
Lão Cát trở mình: “Em thì biết cái gì? Em quen ông ấy bao lâu rồi?”
“Thật lâu rồi. Lúc hai ta kết hôn em đã gặp qua, lúc ấy em đã rất hối hận, nếu như em không yêu anh thì có lẽ em còn có chút cơ hội…” Lưu Lỵ càng nói càng nhỏ giọng, trong thanh âm còn mang theo chút tiếc nuối.
“Em nói gì?” Lão Cát nhổm người lên trừng vợ mình.
“Chưa nói gì hết, nói người anh có rận à, lăn qua lộn lại, còn để cho người khác ngủ hay không đây.”
Lão Cát từ trên giường ngồi dậy: “Lưu Lỵ em nói rõ ràng ngay cho anh. Em, em vừa nói cái gì? Bao nhiêu tuổi còn nói mà còn nói được câu này.”
“Làm sao? Người ta dáng dấp đẹp trai, em mơ mộng một chút cũng không được à? Nói đùa một tí mà anh còn tưởng thật, có còn thú vị gì nữa không?” Lưu Lỵ cũng ngồi dậy, xoay lưng không để ý tới ông.
Lão Cát gãi đầu: “Được rồi, là anh nói sai được chưa? Có điều em phải thấy mừng vì đã đi theo anh, nếu đổi lão là Quách, em phải cô đơn cả đời em có tin không?”
Lưu Lỵ quay đầu hỏi ông: “Có ý gì?”
Lão Cát thở dài, nói: “Cụ thể anh cũng không nói được, có điều đời này anh nếu hỏi tình yêu là gì, vậy tuyệt đối là nhìn thấy từ trên người lão Quách. Ông ấy đối với người tên A Thanh đó thật là… Thật sự nếu có thể giao trái tim được thì sẽ moi ra cho người ta.” Lưu Lỵ cầm gối tựa vào sau lưng mình: “A Thanh? Là hạng người gì mà có thể khiến người như Quách Dực tuyệt vọng như vậy? Sao em lại chưa nghe thấy tên này bao giờ?”
“Em hỏi anh thì anh hỏi ai? Anh cũng chưa từng gặp người đó. Có điều trước đây Quách Dực vẫn cho rằng y đã không còn sống nữa, anh cũng sẽ không nhắc lại, không nghĩ tới người nọ còn sống, không chỉ còn sống mà còn có một đứa con trai…”
Lão Cát nói sơ qua cho Lưu Lỵ nghe về một chút chuyện mà mình biết. Lưu Lỵ dựa vào bên cạnh nghe, vẫn một mực không lên tiếng, sau khi nghe chân mày càng nhíu chặt
Sau khi lão Cát nói xong, Lưu Lỵ cầm giấy lau nước mắt, thấp giọng lẩm bẩm: “Hai người họ quá khổ rồi.”
“Đúng vậy.” Lão Cát khoanh tay, ngửa đầu thở dài một hơi.
“Đúng rồi, nếu anh đã tìm được Mộc Vĩ, tại sao không để Quách Dực đi tìm hắn hỏi rõ đi?” Lưu Lỵ không hiểu, nói.
“Không phải là anh không để cho ông ấy hỏi mà là anh sợ hắn ông ấy gặp rồi, hỏi xong rồi sẽ đánh chết người.” Lão Cát nhíu mày, “Em chưa thấy lúc ông ấy nổi điên đâu, cái điệu liều mạng ấy cực kì dọa người.”
“Đẹp trai như vậy à?” Lưu Lỵ mặt đầy thán phục, thấy lão Cát lại trừng mình thì vội vàng giải thích, “Ý em là anh làm rất đúng, vẫn là chậm một chút thì tốt hơn, kẻo lúc đó thật sự xảy ra án mạng thì không đáng.”
“Nhưng anh thấy hình như anh đã sai rồi.” Lão Cát đầy lo lắng.
“Làm sao lại sai rồi?” Lưu Lỵ đảo cặp mắt trắng dã, cảm thấy bản thân sớm muộn cũng bị bệnh thần kinh như ông.
“Thái độ của lão Quách không đúng lắm!” Lão Cát nói, “Làm sao ông ta có thể bình tĩnh như thế chứ?”
Lưu Lỵ nghĩ đến Quách Dực thời trẻ mà chồng vừa kể, quả thật không giống với tính cách của ông, có điều Lưu Lỵ vẫn nghĩ về mặt tích cực.
“Vậy… Có lẽ là do ông ấy lớn tuổi rồi nên tính tình có phần thu liễm? Dù sao em trông ông ấy cũng chững chạc lắm.”
“Em nói xong chưa? Sao chưa bao giờ thấy em khen anh như thế?”
“Nói chính sự đi, đừng đánh trống lảng.”
“…” Lão Cát nhíu mày,”Em đã thấy tên đồ tể nào không ăn thịt chưa?”
Lưu Lỵ nói không nên lời.
“Được rồi, để mai anh tự mình đi dò thử vậy.”
Lão Cát cảm thấy ông thảo luận vấn đề này với Lưu Lỵ cũng là phí công, cho nên dứt khoát nằm xuống ngủ. Lần này ngược lại đổi thành Lưu Lỵ không ngủ được, nàng tức giận ở trong chăn đạp người. Đêm hôm khuya khoắt tự dưng kể chuyện tình yêu bi hùng làm khỉ gì không biết! Không biết phụ nữ không chịu nổi cái này nhất sao?!
■k
Mỗi sáng sớm Quách Dực đều có thói quen tập thể dục. Trước kia thân thể còn khỏe ông sẽ còn luyện thêm quyền, từ sau khi làm giải phẫu thì đổi thành tản bộ nhàn nhã. Mỗi ngày Trương Thanh sẽ đi cùng ông sáng tối, hơn nữa bây giờ thời tiết không lạnh không nóng, không khí ở nông thôn lại trong lành, Quách Dực cũng vui vẻ cùng Trương Thanh thong dong.
Hôm nay không có Trương Thanh ở đây, cũng không có đường mòn ở nông thôn, chỉ có tường viện thật cao cùng bầu trời mờ mờ tối. Quách Dực một mình đi dọc theo góc tường, đầu cúi xuống nhìn đất, hiển nhiên đang mất hồn.
Phía trước chính là một ao nước, mắt thấy ông sắp đạp phải, lão Cát vội vàng chạy tới kéo ông lại.
“Sáng sớm mà ông đã muốn bơi ếch à? Mặc dù trông ông giống ếch thật nhưng chẳng lợi hại như nó đâu!”
Lão Cát vốn dĩ chỉ muốn đùa một tí, nhưng tưởng tượng lại những lời Lưu Lỵ nói tối hôm qua, ngữ điệu này của ông nghe như mang theo chút oán khí.
Quách Dực nhìn ông, hừ cười một tiếng: “Làm sao? Tối hôm qua mơ thấy mình biến thành cóc à? Há miệng ra đều là vị!” Lão Cát tức muốn xỉu, nén giận đỏ mặt khoát khoát tay: “Rồi rồi,tôi không nói lại ông, tôi xin lỗi được chưa? Tôi không nên nói ông là con ếch… Đợi đã, tôi cũng chỉ nói ông là con ếch thôi mà, ông thì hay rồi, nói tôi là con cóc. Quách Dực, có ai bụng dạ hẹp hòi như ông không?”
Quách Dực nghiêm túc nói:”Lần đầu ông quen tôi chắc?”
Lão Cát ngẩn người, không lên tiếng. Quách Dực vòng một vòng, tiếp tục đi về phía trước. Lão Cát chậc một tiếng, đuổi kịp người.
“Tôi nói ông đi chậm một chút thôi, đợi tôi không được sao?” Lão Cát tiến lên, sóng vai cùng Quách Dực. Do dự một hồi ông mới mở miệng nói, “Lão Quách, hỏi ông chuyện này nhé. Ông nói nếu như ông thấy Mộc Vĩ, biết chuyện năm đó rồi ông định làm gì? Ông định làm gì người ta?”
Quách Dực lắc đầu một cái: “Không biết.”
“Không biết? Sao ông có thể không biết chứ?” Lão Cát vội vàng nói, “Ông nói ông lo lắng gấp gáp tìm hắn như vậy, tìm được rồi lại bảo không biết, đây là khỉ gì vậy?”
“Tôi quả thật không biết, cho nên…” Thanh âm Quách Dực bỗng nhiên hạ thấp xuống, “Hai ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ về chuyện này, nghĩ làm sao có thể giết chết hắn!”
Lão Cát nuốt nước miếng ực một tiếng, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
“Lão Cát à, chuyện này còn phải cảm ơn ông, ” Quách Dực một giây sau biến thành một con mèo chiêu tài, vỗ vỗ vai lão Cát. “Cho tôi đủ thời gian, để tôi suy tính vấn đề này.”
Nói xong ông liền rời đi, bóng lưng trông cực kỳ tiêu sái.
“… Mẹ!” Lão Cát mắng một tiếng, nhào qua chỗ Quách Dực, bóp cổ ông từ phía sau, “Nói, ông đã sớm biết tôi cố ý ‘treo’ ông, không để cho ông gặp có đúng không? Ông nói như vậy chính là vì muốn hù dọa tôi có đúng không? Ông thật xấu xa, ông đúng là không phải con người!”. Truyện Teen Hay
“Ông nói đúng phân nửa, ” Quách Dực kéo ông ra từ sau lưng, “Tôi đoán được ông cố ý không để tôi gặp mặt, nhưng tôi quả thật cũng đang nghĩ làm thế nào để giết chết hắn!”
Thấy mặt lão Cát tái xanh, Quách Dực vỗ vai ông haha cười to.
“Lão Cát ơi lão Cát, ông soi gương xem cái mặt ông có kinh hay không? Được rồi, tôi tìm hắn coi là cái gì, tôi chỉ muốn biết đáp án thôi, hắn có là gì tôi cũng chẳng thèm đối phó.”
Lão Cát tức giận chống nạnh chỉ vào ông mà mắng: “Được lắm, ông giỏi lắm, ông yên tâm cả đời này tôi sẽ không để cho ông thấy hắn đâu!”
Tuy là nói như vậy, nhưng sau khi ăn sáng xong lão Cát đã sai người sắp xếp, muốn đi tìm Mộc Vĩ cùng Quách Dực, để Lưu Lỵ nhìn ông một cách khó hiểu.
Thừa dịp Quách Dực đi thu dọn đồ đạc, Lưu Lỵ kéo lão Cát qua một bên thì thầm to nhỏ.
“Buổi sáng không phải anh nói không đưa đi gặp người sao? Anh hét to tới mức người trong khu đều biết hết, bây giờ tại sao lại đi rồi?”
Lão Cát hừ hừ một tiếng nhỏ.
“Em đừng đoán tư tâm của đàn ông làm gì, đoán xong chắc em cũng không hiểu đâu.”
Vừa nói xong ông liền đẩy Lưu Lỵ đi, vui sướng chạy đi tìm Quách Dực. Lưu Lỵ tức giận giậm chân không ngừng.
Quách Dực muốn đi tìm Mộc Vĩ, lão Cát nói dù thế nào cũng sẽ đi cùng ông, mấu chốt là hôm nay Mộc Vĩ đang ở Thiên Tân. Lão Cát khác ông, bây giờ ông đang ở thời kỳ dưỡng bệnh nên mặc kệ tất cả mọi chuyện, nhưng lão Cát lại đảm đương chức vị quan trọng, ra vào cũng không tiện, cuối cùng tính lại, lão Cát gọi đứa cháu đang học cấp ba tới, bảo nó đi cùng Quách Dực tới Thiên Tân.
Vì vậy Quách Dực mang theo một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đi thẳng tới Thiên Tân, trên đầu toàn hắc tuyến.
Không thể không nói đứa cháu này của lão Cát cũng tuyệt lắm, một đường luôn cầm điện thoại di động hướng về phía Quách Dực, thường gửi một đoạn video cho lão Cát trên wechat, còn thêm cả giải thích.
“Cậu, bây giờ hai người chúng con lên máy bay rồi, tất cả đều rất bình thường…”
“Cậu, bây giờ bọn con xuống máy bay rồi, không có gì khác, chỉ là nữ tiếp viên không ưa nhìn lắm nên có hơi ảnh hưởng tới tâm trạng của con, còn đâu những thứ khác đều bình thường.”
“Cậu, chúng con sắp đến đích rồi, người nhận điện thoại chính là người chú nói đó, trông thật đàng hoàng. Cậu yên tâm, những thứ khác đều bình thường!”
Quách Dực chỉ nghĩ, nếu bây giờ trong tay ông có cây súng cũng hận không thể bắn cho mình một phát. Lão Cát rốt cuộc đào được một thằng cháu nghe lời răm rắp từ đâu vậy, thực hiện toàn bộ dặn dò của lão Cát trước khi đi.
Đến Thiên Tân, Quách Dực lại ngồi hơn hai giờ đi xe, đi tới một trấn nhỏ ở nông thôn. Ở trấn trên có không ít người, giờ này vừa lúc là giờ ăn cơm tối, trên đường khắp nơi đều là người.
Tài xế chở bọn họ một đường lắc lư, cuối cùng xe dừng lại ở cửa một tiệm mì miệng. Buôn bán trong tiệm không tồi, trong phòng ngồi kín người, bên ngoài bày ra ba bốn cái bàn cũng ngồi kín. Chủ tiệm đứng ở trước nồi thép không gỉ thả mì sợi, khói trắng nong nóng phả ra khiến gương mặt chủ tiệm trở nên mờ ảo, da mặt đen thùi lùi như da trâu, người chưa tới năm mươi tuổi nhưng chẳng kém người sáu mươi là bao.
Tài xế chỉ vào thân ảnh sa sút kia và nói với Quách Dực: “Đó chính là Mộc Vĩ.”
Mộc Vĩ? Lão già này là Mộc Vĩ? Quách Dực hạ cửa kính xe xuống, cẩn thận nhìn.
Cách ba mươi năm gặp lại Mộc Vĩ, nếu như không phải là tin chắc nhân phẩm của lão Cát thì ông thật sự cho rằng lão Cát tùy tiện tìm một lão già để lừa bịp mình.
Quách Dực híp mắt cẩn thận nhìn, thiếu niên lại bắt đầu chụp hình, bên tai vừa nghe thấy thanh âm thanh thúy của thiếu niên, Quách Dực cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ của Mộc Vĩ lúc còn trẻ mới phát hiện giữa mi mắt có thể nhìn ra chút dấu vết.
“Bây giờ chúng con muốn xuống xe đi tìm người trong cuộc, chú Quách nhìn trông như kiểu không biết người đó lắm. Con cảm thấy đây là một loại hành động rất kém cỏi, còn những thứ khác đều bình thường!”
Quách Dực bị tức tới bật cười, quay đầu đưa tay dùng sức xoa đầu thiếu niên.
“Con dễ thương thế, như thế nào mà lại lớn được tới như vậy? Không có ai muốn làm chết con sao?”
Thiếu niên giùng giằng ló đầu, cái đầu như cái ổ gà, nói: “Có ạ! Nhưng mà bọn họ không dám!”
“Tại sao không dám?”
Thiếu niên ưỡn ngực một cái: “Bởi vì cậu con là Cát Khánh Quốc!”
Quách Dực không tiếng động dựng ngón cái với cậu. Không tệ, trẻ con dễ dạy.
btw, mình type bằng điện thoại nên có lúc viết sai chữ, ai thấy cmt giúp mình nha.
Cảm ơn Nguyễn Lan Hương đã giúp mình hoàn thiện bản edit!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất