Chương 16: Lần Gặp Gỡ Thứ Hai Tại Vườn Hoa
'Chết tiệt.'
Aster liên tục chỉ trích bản thân sau khi người hầu mới nhìn thấy anh đang ngủ. Anh nghĩ rằng nếu người hầu mới chỉ nhìn anh trong phong thái lạnh lùng, lãnh đạm và độc đoán, người hầu sẽ của anh sẽ thích anh. Ít nhất thì cậu ta cũng xem anh là một người chủ cần được tôn trọng.
'Ta không nói chuyện lúc ngủ đâu nhỉ? Liệu ta có ngáy không?'
Aster cảm thấy thật kỳ lạ khi anh ấy phải căng thẳng về một thứ tầm thường như một người hầu. Nhưng cậu ấy là một người hầu mới, một người hầu riêng. Đây là lần đầu tiên anh có cơ hội có một người bạn thực sự không phải anh em họ của mình, Charles và Rosalie.
Anh có 'bạn bè', những đứa trẻ quý tộc đến vũ hội lớn và cố gắng nịnh nọt anh bằng những lời ngọt ngào. Anh có thể còn trẻ, nhưng cha mẹ anh đã dạy anh cần phải cẩn thận với những người quý tộc khác. Họ có hàng tá kế hoạch để lật đổ hoặc tấn công gia đình Arlingdon.
Tuy nhiên, người hầu riêng thì khác. Họ không có quan hệ với các gia đình quý tộc khác. Aster chắc chắn rằng người hầu mới của mình không có mối liên hệ nào với các quý tộc khác. Ít nhất, khi một nô lệ bị bán đi, họ đã cắt đứt liên lạc với chủ nhân trước đó của mình.
'Được rồi, nửa giờ trước bình minh.'
Aster đã kiểm tra đồng hồ một vài lần để đảm bảo rằng anh ấy có thời gian hoàn hảo để ra vườn. Anh ấy thức dậy sớm hơn hai tiếng vì lo lắng việc gặp người hầu mới của mình hôm nay. Anh từ ban công nhìn lén khu vườn, một bóng người đang đứng trên khu vườn, dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ.
'Woa, cậu ta còn đến sớm hơn ta mong đợi.'
'Ta có nên đi bây giờ không?'
'Nhưng điều đó sẽ khiến ta trông quá háo hức chăng?'
Aster cảm thấy bồn chồn khi nhìn vào gương,. Anh ấy muốn đảm bảo rằng tóc mình không bị rối. Anh chải vài lọn tóc gợn sóng xuống nếp. Anh đã rửa mặt sạch sẽ, do đó, anh ấy đã có diện mạo vừa ngủ dậy đẹp nhất lúc này.
Khi mặt trời bắt đầu mọc, Aster vội vã bước chân lên cầu thang. Nhưng trước khi đặt chân lên bậc cuối cùng, anh đột ngột dừng lại và hít thở sâu. Anh ấy cần trông lạnh lùng và điềm đạm. Hôm qua anh rối tung cả lên khi vì không biết làm sao khi gặp người hầu của mình khi ở vườn, ảnh chỉ buột miệng nói vài câu và cười như một tên ngốc. Anh cũng lộn xộn khi anh ngủ quên.
Lần này, anh ấy đảm bảo rằng người hầu mới của mình sẽ coi anh ta là một chủ nhân đáng tin cậy và độc đáo. Vì vậy, cậu ấy sẽ chấp nhận công việc của cậu ấy như một người hầu riêng không chỉ vì khế ước, mà còn vì Aster là một người đáng tin cậy. Sau đó, anh có thể cố gắng gần gũi hơn với người hầu của mình và họ sẽ trở thành bạn tốt. Aster nghĩ về kế hoạch của mình trong cả đêm, nó sẽ được thực hiện tốt.
"Ngài Douglass đã nói như vậy, ta hy vọng sự giảng dạy của ông ấy thực sự sẽ hiệu quả cho tình huống này."
Aster bước đến vườn hoa với đôi mắt sắc lạnh. Anh nhìn người hầu mới của mình đang lặng lẽ chờ đợi trong vườn. Ánh mắt họ chạm nhau, nhưng không ai cố gắng rời mắt. Khi Aster đến gần hơn, người hầu mới của anh ấy cuối cùng cũng cúi đầu và quỳ xuống trước mặt anh ấy. Aster, vẫn với đôi mắt lạnh lùng, không nói gì và nhìn chằm chằm vào người hầu mới của mình.
"Xin chào Thiếu gia."
Aster lạnh lùng nói: "Cậu dám nhìn ta bằng ánh mắt bình thường."
"Điều này... Tôi không dám! Chỉ là..."
'Ơ, nhưng ta chỉ muốn khen ngợi cậu. Cậu nên đủ mạnh dạn để nhìn chằm chằm vào tôi như một người bình thường, để chúng ta có thể gần gũi hơn,' Aster ngạc nhiên trong lòng, nhưng anh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào trong mắt. Trông anh thật lạnh lùng.
"Tôi chỉ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Thiếu gia dù Thiếu gia mới thức dậy. Tôi chỉ kinh ngạc trước sự xuất hiện của thiếu gia." người hầu mới của anh chậm rãi nói.
Aster cảm thấy nhịp tim của mình ngừng đập trong một giây sau đó. Anh cảm thấy mặt mình nóng lên, quay đầu lại: "Những lời nịnh nót rẻ tiền như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến ta được đâu. Dùng những lời ngon ngọt dụ dỗ ta cũng vô dụng."
"Tôi chỉ nói thật, Thiếu gia."
Tim của Aster bắt đầu đập nhanh hơn. Anh nuốt nước bọt để nuốt trôi nỗi lo lắng của mình. Trước đây chưa bao giờ có một người hầu hay nô lệ nào dám khen ngợi anh như vậy. Vì vậy, điều này ảnh hưởng rất mạnh đối với anh ấy. Anh ấy muốn nói lời cảm ơn và mỉm cười một cách chân thành, nhưng điều đó sẽ khiến anh mất đi thái độ của một lãnh chúa trẻ.
"Đủ rồi."
Aster liên tục chỉ trích bản thân sau khi người hầu mới nhìn thấy anh đang ngủ. Anh nghĩ rằng nếu người hầu mới chỉ nhìn anh trong phong thái lạnh lùng, lãnh đạm và độc đoán, người hầu sẽ của anh sẽ thích anh. Ít nhất thì cậu ta cũng xem anh là một người chủ cần được tôn trọng.
'Ta không nói chuyện lúc ngủ đâu nhỉ? Liệu ta có ngáy không?'
Aster cảm thấy thật kỳ lạ khi anh ấy phải căng thẳng về một thứ tầm thường như một người hầu. Nhưng cậu ấy là một người hầu mới, một người hầu riêng. Đây là lần đầu tiên anh có cơ hội có một người bạn thực sự không phải anh em họ của mình, Charles và Rosalie.
Anh có 'bạn bè', những đứa trẻ quý tộc đến vũ hội lớn và cố gắng nịnh nọt anh bằng những lời ngọt ngào. Anh có thể còn trẻ, nhưng cha mẹ anh đã dạy anh cần phải cẩn thận với những người quý tộc khác. Họ có hàng tá kế hoạch để lật đổ hoặc tấn công gia đình Arlingdon.
Tuy nhiên, người hầu riêng thì khác. Họ không có quan hệ với các gia đình quý tộc khác. Aster chắc chắn rằng người hầu mới của mình không có mối liên hệ nào với các quý tộc khác. Ít nhất, khi một nô lệ bị bán đi, họ đã cắt đứt liên lạc với chủ nhân trước đó của mình.
'Được rồi, nửa giờ trước bình minh.'
Aster đã kiểm tra đồng hồ một vài lần để đảm bảo rằng anh ấy có thời gian hoàn hảo để ra vườn. Anh ấy thức dậy sớm hơn hai tiếng vì lo lắng việc gặp người hầu mới của mình hôm nay. Anh từ ban công nhìn lén khu vườn, một bóng người đang đứng trên khu vườn, dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ.
'Woa, cậu ta còn đến sớm hơn ta mong đợi.'
'Ta có nên đi bây giờ không?'
'Nhưng điều đó sẽ khiến ta trông quá háo hức chăng?'
Aster cảm thấy bồn chồn khi nhìn vào gương,. Anh ấy muốn đảm bảo rằng tóc mình không bị rối. Anh chải vài lọn tóc gợn sóng xuống nếp. Anh đã rửa mặt sạch sẽ, do đó, anh ấy đã có diện mạo vừa ngủ dậy đẹp nhất lúc này.
Khi mặt trời bắt đầu mọc, Aster vội vã bước chân lên cầu thang. Nhưng trước khi đặt chân lên bậc cuối cùng, anh đột ngột dừng lại và hít thở sâu. Anh ấy cần trông lạnh lùng và điềm đạm. Hôm qua anh rối tung cả lên khi vì không biết làm sao khi gặp người hầu của mình khi ở vườn, ảnh chỉ buột miệng nói vài câu và cười như một tên ngốc. Anh cũng lộn xộn khi anh ngủ quên.
Lần này, anh ấy đảm bảo rằng người hầu mới của mình sẽ coi anh ta là một chủ nhân đáng tin cậy và độc đáo. Vì vậy, cậu ấy sẽ chấp nhận công việc của cậu ấy như một người hầu riêng không chỉ vì khế ước, mà còn vì Aster là một người đáng tin cậy. Sau đó, anh có thể cố gắng gần gũi hơn với người hầu của mình và họ sẽ trở thành bạn tốt. Aster nghĩ về kế hoạch của mình trong cả đêm, nó sẽ được thực hiện tốt.
"Ngài Douglass đã nói như vậy, ta hy vọng sự giảng dạy của ông ấy thực sự sẽ hiệu quả cho tình huống này."
Aster bước đến vườn hoa với đôi mắt sắc lạnh. Anh nhìn người hầu mới của mình đang lặng lẽ chờ đợi trong vườn. Ánh mắt họ chạm nhau, nhưng không ai cố gắng rời mắt. Khi Aster đến gần hơn, người hầu mới của anh ấy cuối cùng cũng cúi đầu và quỳ xuống trước mặt anh ấy. Aster, vẫn với đôi mắt lạnh lùng, không nói gì và nhìn chằm chằm vào người hầu mới của mình.
"Xin chào Thiếu gia."
Aster lạnh lùng nói: "Cậu dám nhìn ta bằng ánh mắt bình thường."
"Điều này... Tôi không dám! Chỉ là..."
'Ơ, nhưng ta chỉ muốn khen ngợi cậu. Cậu nên đủ mạnh dạn để nhìn chằm chằm vào tôi như một người bình thường, để chúng ta có thể gần gũi hơn,' Aster ngạc nhiên trong lòng, nhưng anh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào trong mắt. Trông anh thật lạnh lùng.
"Tôi chỉ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Thiếu gia dù Thiếu gia mới thức dậy. Tôi chỉ kinh ngạc trước sự xuất hiện của thiếu gia." người hầu mới của anh chậm rãi nói.
Aster cảm thấy nhịp tim của mình ngừng đập trong một giây sau đó. Anh cảm thấy mặt mình nóng lên, quay đầu lại: "Những lời nịnh nót rẻ tiền như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến ta được đâu. Dùng những lời ngon ngọt dụ dỗ ta cũng vô dụng."
"Tôi chỉ nói thật, Thiếu gia."
Tim của Aster bắt đầu đập nhanh hơn. Anh nuốt nước bọt để nuốt trôi nỗi lo lắng của mình. Trước đây chưa bao giờ có một người hầu hay nô lệ nào dám khen ngợi anh như vậy. Vì vậy, điều này ảnh hưởng rất mạnh đối với anh ấy. Anh ấy muốn nói lời cảm ơn và mỉm cười một cách chân thành, nhưng điều đó sẽ khiến anh mất đi thái độ của một lãnh chúa trẻ.
"Đủ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất