Chương 29: Hiểu Thêm Về Mẹ Aster
Mùa hè đã kết thúc, cái se lạnh của mùa thu đến ngay lập tức. Nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng trên ngọn đồi này, đó là thời điểm yêu thích của Aster trong năm. Những chiếc lá xung quanh khu vườn bắt đầu ngả sang màu vàng xám và bắt đầu rụng.
Một số hoa đã tàn. May mắn thay, công quốc đã trồng rất nhiều hoa trong chậu và đặt nó vào trong dinh thự. Vì vậy, Aster vẫn có thể ngắm một số loài hoa yêu thích của mình ngay cả trong mùa thu và mùa đông.
Lúc đó là khoảng chín giờ sáng, Aster đi dạo quanh khu vườn trong khi đợi mẹ mình nghỉ ngơi. Bà phải tham dự một bữa tiệc trà do Nữ công tước xứ Silvore tổ chức vào đêm trước. Vì mẹ Aster là một vị khách danh dự nên bà phải đến. Nếu không, Nữ công tước xứ Silvore sẽ khinh bỉ bà khi bà bỏ lỡ bữa tiệc đó và coi bà là một người phụ nữ kiêu ngạo.
'Ta tự hỏi, tại sao bà ấy lại giữ thái độ thù hận với mẹ ta đến vậy?'
Aster mơ hồ nhớ đến dì Beatrice. Bà là Hoàng hậu của Đế chế Hoa trà vàng và là Công chúa của Lassland, một công quốc trực thuộc đế chế này. Bà có mái tóc dài màu nâu vàng, đôi mắt hơi sụp xuống, chiếc mũi ngắn và khuôn mặt tròn. Bà bằng tuổi mẹ anh, 38 tuổi. Nhưng bà ấy luôn thoa phấn dày quanh mặt và cổ để che đi các nếp nhăn trong khi mẹ anh không bao giờ thoa bất kỳ loại phấn hay trang điểm nào.
Aster suy nghĩ về bà dì, mẹ anh rõ ràng là vượt trội hơn hẳn về nhan sắc, nhưng liệu đó có đủ lý do để tạo ra thù hận giữa họ. Vì Charles và Rosalie có quan hệ tốt với anh.
Dì Beatrice luôn đối xử ấm áp với anh, nhưng bà lại khắc nghiệt với mẹ anh, luôn cố gắng hủy hoại danh tiếng của mẹ anh bất cứ khi nào có cơ hội. Tuy nhiên, bà ấy chưa bao giờ thành công.
'Chà, ít nhất là bà ấy không bao giờ trực tiếp làm tổn thương chúng ta.'
"Thiếu gia..." Aster nghe thấy một giọng nói phía sau. Chính là người hầu của anh, cậu ta đang cúi đầu. Cậu ta lảng mắt đi bất cứ khi nào ánh mắt họ chạm nhau. Aster vẫn chưa hiểu được hành vi này của cậu ấy, nhưng đôi khi trông cậu ấy rất đáng yêu, đặc biệt là khi cậu ấy mơ mộng hoặc khi cậu ấy bị đỏ mặt khi Aster bắt gặp cậu đang nhìn anh chằm chằm.
'Chờ đã, đáng yêu không? Không.'
Aster ho, anh cảm thấy thật nực cười khi có những suy nghĩ như vậy.
"Thiếu gia, ngài có lạnh không?" người hầu của anh hỏi. Cậu ấy có vẻ lo lắng: "Tôi có nên mang áo khoác len cho ngài không?"
"Không cần." Aster trả lời trong khi sửa sang tư thế: "Không phải ta bảo cậu đợi trước cửa phòng sao? Sao cậu lại vào đây?"
"Tôi đến để chuyển lời từ người hầu gái của Nữ công tước tới Thiếu gia. Nữ công tước muốn gặp ngài, bà ấy đang đợi ngài ở phòng của bà."
Aster gật đầu, Anh nhìn chằm chằm vào người hầu của mình và nói: "Cậu, đi cùng ta."
Người hầu của anh giật bắn mình, nhưng không nói gì. Aster nhận ra người hầu của anh có vẻ không thoải mái, có thể do cậu ấy bị mẹ anh dọa dẫm: "Nữ công tước sẽ không làm gì cậu đâu, chỉ cần theo ta là được." Aster nói.
"Vâng, thiếu gia."
Aster đi đến phòng của Nữ công tước ở tòa tháp phía đông phía sau. Những người giúp việc cúi chào và mở cửa cho anh.
Aster nhìn thấy mẹ anh đang ngồi lặng lẽ, nhìn những chiếc lá rơi xuống đát từ ban công. Bà để mái tóc dài gợn sóng, vóc dáng mảnh mai trông mềm mại với chiếc váy tím đơn giản. Aster thở dài, mẹ anh quả thực rất đẹp, nhưng là một người đàn ông, anh thấy tiếc cho mình vì mang gen của mẹ quá nhiều.
"Mẹ..., con ở đây." Aster nói. Anh tiến lại gần ban công và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mẹ anh.
Nữ công tước mỉm cười với con trai mình, nhưng nụ cười của bà biến mất, thay vào đó là ánh mắt trịch thượng khi nhìn thấy con trai mình mang theo nô lệ của anh. Bà nhấp một ngụm trà, rồi nói: "Khoảnh khắc thư giãn này sẽ tốt hơn nếu không có ai làm phiền phải không, con trai yêu?"
Aster nhìn mẹ đầy ẩn ý, anh có vẻ hiểu được ý định của mẹ mình, nhưng không hiểu sao, anh cảm thấy không hài lòng và quyết định phân minh.
"Đúng thế ạ. Nhưng con cần một người phục vụ khi con cần thứ gì đó." Aster mỉm cười: "Mẹ, mẹ có những người phục vụ phía sau, sẽ không công bằng nếu con không có một người như vậy?"
"Điều đó là hợp lý, con trai yêu quý." Nữ công tước trả lời: "Chúng ta cần phải làm mọi việc công bằng, mẹ sẽ cho người hầu của mẹ ra ngoài, con cũng nên vậy. Hãy để không gian riêng tư."
Aster thở dài. Một lần nữa, mẹ anh khiến anh không thể từ chối yêu cầu của bà. Anh vẫn cần học hỏi thêm.
Aster nhìn về phía người hầu nói: "Cậu, hãy chờ ta bên ngoài."
"Vâng, Thiếu gia."
Một số hoa đã tàn. May mắn thay, công quốc đã trồng rất nhiều hoa trong chậu và đặt nó vào trong dinh thự. Vì vậy, Aster vẫn có thể ngắm một số loài hoa yêu thích của mình ngay cả trong mùa thu và mùa đông.
Lúc đó là khoảng chín giờ sáng, Aster đi dạo quanh khu vườn trong khi đợi mẹ mình nghỉ ngơi. Bà phải tham dự một bữa tiệc trà do Nữ công tước xứ Silvore tổ chức vào đêm trước. Vì mẹ Aster là một vị khách danh dự nên bà phải đến. Nếu không, Nữ công tước xứ Silvore sẽ khinh bỉ bà khi bà bỏ lỡ bữa tiệc đó và coi bà là một người phụ nữ kiêu ngạo.
'Ta tự hỏi, tại sao bà ấy lại giữ thái độ thù hận với mẹ ta đến vậy?'
Aster mơ hồ nhớ đến dì Beatrice. Bà là Hoàng hậu của Đế chế Hoa trà vàng và là Công chúa của Lassland, một công quốc trực thuộc đế chế này. Bà có mái tóc dài màu nâu vàng, đôi mắt hơi sụp xuống, chiếc mũi ngắn và khuôn mặt tròn. Bà bằng tuổi mẹ anh, 38 tuổi. Nhưng bà ấy luôn thoa phấn dày quanh mặt và cổ để che đi các nếp nhăn trong khi mẹ anh không bao giờ thoa bất kỳ loại phấn hay trang điểm nào.
Aster suy nghĩ về bà dì, mẹ anh rõ ràng là vượt trội hơn hẳn về nhan sắc, nhưng liệu đó có đủ lý do để tạo ra thù hận giữa họ. Vì Charles và Rosalie có quan hệ tốt với anh.
Dì Beatrice luôn đối xử ấm áp với anh, nhưng bà lại khắc nghiệt với mẹ anh, luôn cố gắng hủy hoại danh tiếng của mẹ anh bất cứ khi nào có cơ hội. Tuy nhiên, bà ấy chưa bao giờ thành công.
'Chà, ít nhất là bà ấy không bao giờ trực tiếp làm tổn thương chúng ta.'
"Thiếu gia..." Aster nghe thấy một giọng nói phía sau. Chính là người hầu của anh, cậu ta đang cúi đầu. Cậu ta lảng mắt đi bất cứ khi nào ánh mắt họ chạm nhau. Aster vẫn chưa hiểu được hành vi này của cậu ấy, nhưng đôi khi trông cậu ấy rất đáng yêu, đặc biệt là khi cậu ấy mơ mộng hoặc khi cậu ấy bị đỏ mặt khi Aster bắt gặp cậu đang nhìn anh chằm chằm.
'Chờ đã, đáng yêu không? Không.'
Aster ho, anh cảm thấy thật nực cười khi có những suy nghĩ như vậy.
"Thiếu gia, ngài có lạnh không?" người hầu của anh hỏi. Cậu ấy có vẻ lo lắng: "Tôi có nên mang áo khoác len cho ngài không?"
"Không cần." Aster trả lời trong khi sửa sang tư thế: "Không phải ta bảo cậu đợi trước cửa phòng sao? Sao cậu lại vào đây?"
"Tôi đến để chuyển lời từ người hầu gái của Nữ công tước tới Thiếu gia. Nữ công tước muốn gặp ngài, bà ấy đang đợi ngài ở phòng của bà."
Aster gật đầu, Anh nhìn chằm chằm vào người hầu của mình và nói: "Cậu, đi cùng ta."
Người hầu của anh giật bắn mình, nhưng không nói gì. Aster nhận ra người hầu của anh có vẻ không thoải mái, có thể do cậu ấy bị mẹ anh dọa dẫm: "Nữ công tước sẽ không làm gì cậu đâu, chỉ cần theo ta là được." Aster nói.
"Vâng, thiếu gia."
Aster đi đến phòng của Nữ công tước ở tòa tháp phía đông phía sau. Những người giúp việc cúi chào và mở cửa cho anh.
Aster nhìn thấy mẹ anh đang ngồi lặng lẽ, nhìn những chiếc lá rơi xuống đát từ ban công. Bà để mái tóc dài gợn sóng, vóc dáng mảnh mai trông mềm mại với chiếc váy tím đơn giản. Aster thở dài, mẹ anh quả thực rất đẹp, nhưng là một người đàn ông, anh thấy tiếc cho mình vì mang gen của mẹ quá nhiều.
"Mẹ..., con ở đây." Aster nói. Anh tiến lại gần ban công và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mẹ anh.
Nữ công tước mỉm cười với con trai mình, nhưng nụ cười của bà biến mất, thay vào đó là ánh mắt trịch thượng khi nhìn thấy con trai mình mang theo nô lệ của anh. Bà nhấp một ngụm trà, rồi nói: "Khoảnh khắc thư giãn này sẽ tốt hơn nếu không có ai làm phiền phải không, con trai yêu?"
Aster nhìn mẹ đầy ẩn ý, anh có vẻ hiểu được ý định của mẹ mình, nhưng không hiểu sao, anh cảm thấy không hài lòng và quyết định phân minh.
"Đúng thế ạ. Nhưng con cần một người phục vụ khi con cần thứ gì đó." Aster mỉm cười: "Mẹ, mẹ có những người phục vụ phía sau, sẽ không công bằng nếu con không có một người như vậy?"
"Điều đó là hợp lý, con trai yêu quý." Nữ công tước trả lời: "Chúng ta cần phải làm mọi việc công bằng, mẹ sẽ cho người hầu của mẹ ra ngoài, con cũng nên vậy. Hãy để không gian riêng tư."
Aster thở dài. Một lần nữa, mẹ anh khiến anh không thể từ chối yêu cầu của bà. Anh vẫn cần học hỏi thêm.
Aster nhìn về phía người hầu nói: "Cậu, hãy chờ ta bên ngoài."
"Vâng, Thiếu gia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất