Chương 30: Kế Hoạch Bắt Đầu
Sau khi người hầu ra ngoài hết, Nữ công tước cuối cùng cũng nở một nụ cười. Đó không phải nụ cười giả tạo bà thường xuyên thể hiện, mà là một nụ cười nở rộ với một chút ửng hồng trên má.
"Con trai yêu quý, cuối cùng chúng ta cũng có thời gian uống trà cùng nhau. Con đã bận suốt mùa hè." Nữ công tước nói. Bà cười khúc khích, vòng vàng xung quanh đồng tử của bà bắt đầu giãn ra.
Aster cong môi lên: "Vâng ạ."
"Việc học của con thế nào? Có khó khăn gì không? Nếu ông già Douglass dám bắt nạt con, mẹ có thể rút não ông ta ra và thay nó ngay lập tức." bà hỏi và cười khúc khích.
"Không, mọi chuyện đều tốt đẹp ạ." Aster trả lời, anh nhấp ngụm trà và nhìn chằm chằm vào khu vườn Đông Nam dưới ban công: "Mọi thứ đều tốt thưa mẹ."
"Nếu mọi thứ đều ổn, thì mẹ có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi." Nữ công tước nói.
Họ im lặng cho đến khi Aster hỏi: Còn cha thì sao? Cha bận hơn bình thường thì phải? Đã lâu rồi kể từ lần cuối chúng ta ăn tối cùng nhau."
Nữ công tước thở dài, bà nhìn chằm chằm vào chiếc cốc của mình và nói: "Trong lòng ông ấy chỉ có kinh doanh thôi. Gần đây, ông ấy đang kinh doanh đá quý mới. Mẹ rất vui vì chúng ta làm ăn phát đạt, nhưng trách nhiệm đại công quốc lại tự nhiên do mẹ gánh vác vì ông ấy luôn vắng mặt."
Aster trông thấy mẹ có vẻ buồn bã, ngón tay bà vòng quanh tách trà. Aster nắm tay mẹ và mỉm cười: "Mẹ đừng lo, con sẽ giúp mẹ khi trở thành Đại công tước."
Nữ công tước hít một hơi thật sâu và vỗ về mái tóc của con trai: "Mẹ biết điều đó, con trai yêu quý. Nhưng để trở thành một người cai trị, con không thể mềm lòng. Con vẫn rất dễ tha thứ, đặc biệt là với tầng lớp dưới."
Lông mày của Aster nhăn lại. Anh không bao giờ nghĩ mình có lỗi, anh chỉ làm theo những gì anh thấy cần thiết đối với nông dân và nông nô. Anh nhớ khi anh cần trừng phạt những nô lệ bị bắt quả tang ăn trộm một ít hoa màu thu hoạch cho gia đình họ. Aster đã giáng cho họ mười đòn roi đau đớn, nhưng không đủ giết họ. Đó chỉ là một trường hợp, còn nhiều chuyện khác về việc đối xử nhân đạo với những người thuộc tầng lớp dưới.
"Con không nhớ mẹ đã đối xử thế nào với nông dân và nô lệ. Con chỉ làm những gì cần thiết."
Nữ công tước ngưng vỗ đầu Aster. Vòng vàng xung quanh đôi mắt bà thu nhỏ lại và thái độ thân mật của bà biến mất.
"Con vẫn còn đối xử tử tế với nô lệ của mình quá, sàu này cậu ta sẽ lấn tới." Nữ công tước nói.
Aster cuối cùng cũng hiểu mẹ anh đang cố ý nói về người hầu của anh. Một lần nữa, anh cảm thấy không hài lòng. Anh đã quên thân phận nô lệ của người hầu này. Trên thực tế, anh đã cân nhắc nâng địa vị của cậu ấy lên từ nô lệ thành người hầu bình thường. Người hầu của anh sẽ hài lòng và có thể dành cho anh nhiều thiện cảm hơn vì lòng tốt của anh.
"Con đã cân nhắc xóa bỏ thân phận nô lệ của cậu ta và biến cậu ta thành người hầu bình thường thưa mẹ."
Nữ công tước nhìn con trai mình, không phải với ánh mắt trịch thượng, nhưng rõ ràng có sự tức giận trong đôi mắt đó. Bà hít một hơi thật sâu và uống trà.
"Ta sẽ không cho phép con làm như vậy cho đến khi con cho ta một lý do hợp lý." Nữ công tước nói, bà đứng trước cánh cửa ngăn cách những người hầu và họ: "Và ta không chấp nhận những lý do tình cảm."
Aster im lặng sau khi mẹ anh bịt mất lý do của anh. Bới anh biết rõ rằng điều đó là do tình cảm của anh.
"Con trai yêu quý, con sẽ nhận ra rằng, mặc dù nô lệ là hạ nhân, nhưng họ vẫn có cảm xúc, họ có thể nói dối, lừa dối hoặc thèm muốn được là người của con. Con nên cảnh giác. Ta lo con sẽ bị tổn thương."
"...Vâng, mẹ. Con hiểu."
Aster trở nên không tập trung vào cuộc nói chuyện này với mẹ mình. Đầu óc anh đang suy nghĩ miên man về điều mẹ anh vừa nói.
'Cậu ta chỉ là một nô lệ. Không có lý do gì để lấy lòng ta đúng không?'
'Nhưng mẹ ta nói, họ vẫn có cảm xúc. Ta đã từng làm tổn thương cậu ấy chưa? Ta nghĩ ta chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cậu ấy, ta chưa bao giờ làm tổn thương cậu ấy.'
'Thực sự, ta không thấy bất kỳ lý do gì để cậu ta làm tổn thương ta cả. Nhưng...'
Aster không còn nghe thấy mẹ anh nói điều gì. Anh gật đầu bất cứ khi nào bà nói, nhưng bỏ ngoài tai.
Nữ công tước cuối cùng cũng kết thúc bài diễn thuyết để Aster rời khỏi phòng của mình. Aster cảm ơn mẹ và khi những người giúp việc mở cửa, Aster nhìn thấy người hầu của mình đang lặng lẽ đợi anh trước cửa. Ánh mắt anh trở nên phức tạp, vì anh không hiểu ý định người hầu của mình. Vì vậy, anh bỏ đi mà không nói một lời.
Nữ công tước trông có vẻ hài lòng, bà uống tách trà cuối cùng và ngắm khung cảnh bên dưới ban công. Mùa thu đã bắt đầu, kế hoạch của bà đã có tiến triển.
"Con trai yêu quý, mọi thứ chỉ mới bắt đầu, mẹ còn rất nhiều thứ để cho con xem."
"Con trai yêu quý, cuối cùng chúng ta cũng có thời gian uống trà cùng nhau. Con đã bận suốt mùa hè." Nữ công tước nói. Bà cười khúc khích, vòng vàng xung quanh đồng tử của bà bắt đầu giãn ra.
Aster cong môi lên: "Vâng ạ."
"Việc học của con thế nào? Có khó khăn gì không? Nếu ông già Douglass dám bắt nạt con, mẹ có thể rút não ông ta ra và thay nó ngay lập tức." bà hỏi và cười khúc khích.
"Không, mọi chuyện đều tốt đẹp ạ." Aster trả lời, anh nhấp ngụm trà và nhìn chằm chằm vào khu vườn Đông Nam dưới ban công: "Mọi thứ đều tốt thưa mẹ."
"Nếu mọi thứ đều ổn, thì mẹ có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi." Nữ công tước nói.
Họ im lặng cho đến khi Aster hỏi: Còn cha thì sao? Cha bận hơn bình thường thì phải? Đã lâu rồi kể từ lần cuối chúng ta ăn tối cùng nhau."
Nữ công tước thở dài, bà nhìn chằm chằm vào chiếc cốc của mình và nói: "Trong lòng ông ấy chỉ có kinh doanh thôi. Gần đây, ông ấy đang kinh doanh đá quý mới. Mẹ rất vui vì chúng ta làm ăn phát đạt, nhưng trách nhiệm đại công quốc lại tự nhiên do mẹ gánh vác vì ông ấy luôn vắng mặt."
Aster trông thấy mẹ có vẻ buồn bã, ngón tay bà vòng quanh tách trà. Aster nắm tay mẹ và mỉm cười: "Mẹ đừng lo, con sẽ giúp mẹ khi trở thành Đại công tước."
Nữ công tước hít một hơi thật sâu và vỗ về mái tóc của con trai: "Mẹ biết điều đó, con trai yêu quý. Nhưng để trở thành một người cai trị, con không thể mềm lòng. Con vẫn rất dễ tha thứ, đặc biệt là với tầng lớp dưới."
Lông mày của Aster nhăn lại. Anh không bao giờ nghĩ mình có lỗi, anh chỉ làm theo những gì anh thấy cần thiết đối với nông dân và nông nô. Anh nhớ khi anh cần trừng phạt những nô lệ bị bắt quả tang ăn trộm một ít hoa màu thu hoạch cho gia đình họ. Aster đã giáng cho họ mười đòn roi đau đớn, nhưng không đủ giết họ. Đó chỉ là một trường hợp, còn nhiều chuyện khác về việc đối xử nhân đạo với những người thuộc tầng lớp dưới.
"Con không nhớ mẹ đã đối xử thế nào với nông dân và nô lệ. Con chỉ làm những gì cần thiết."
Nữ công tước ngưng vỗ đầu Aster. Vòng vàng xung quanh đôi mắt bà thu nhỏ lại và thái độ thân mật của bà biến mất.
"Con vẫn còn đối xử tử tế với nô lệ của mình quá, sàu này cậu ta sẽ lấn tới." Nữ công tước nói.
Aster cuối cùng cũng hiểu mẹ anh đang cố ý nói về người hầu của anh. Một lần nữa, anh cảm thấy không hài lòng. Anh đã quên thân phận nô lệ của người hầu này. Trên thực tế, anh đã cân nhắc nâng địa vị của cậu ấy lên từ nô lệ thành người hầu bình thường. Người hầu của anh sẽ hài lòng và có thể dành cho anh nhiều thiện cảm hơn vì lòng tốt của anh.
"Con đã cân nhắc xóa bỏ thân phận nô lệ của cậu ta và biến cậu ta thành người hầu bình thường thưa mẹ."
Nữ công tước nhìn con trai mình, không phải với ánh mắt trịch thượng, nhưng rõ ràng có sự tức giận trong đôi mắt đó. Bà hít một hơi thật sâu và uống trà.
"Ta sẽ không cho phép con làm như vậy cho đến khi con cho ta một lý do hợp lý." Nữ công tước nói, bà đứng trước cánh cửa ngăn cách những người hầu và họ: "Và ta không chấp nhận những lý do tình cảm."
Aster im lặng sau khi mẹ anh bịt mất lý do của anh. Bới anh biết rõ rằng điều đó là do tình cảm của anh.
"Con trai yêu quý, con sẽ nhận ra rằng, mặc dù nô lệ là hạ nhân, nhưng họ vẫn có cảm xúc, họ có thể nói dối, lừa dối hoặc thèm muốn được là người của con. Con nên cảnh giác. Ta lo con sẽ bị tổn thương."
"...Vâng, mẹ. Con hiểu."
Aster trở nên không tập trung vào cuộc nói chuyện này với mẹ mình. Đầu óc anh đang suy nghĩ miên man về điều mẹ anh vừa nói.
'Cậu ta chỉ là một nô lệ. Không có lý do gì để lấy lòng ta đúng không?'
'Nhưng mẹ ta nói, họ vẫn có cảm xúc. Ta đã từng làm tổn thương cậu ấy chưa? Ta nghĩ ta chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cậu ấy, ta chưa bao giờ làm tổn thương cậu ấy.'
'Thực sự, ta không thấy bất kỳ lý do gì để cậu ta làm tổn thương ta cả. Nhưng...'
Aster không còn nghe thấy mẹ anh nói điều gì. Anh gật đầu bất cứ khi nào bà nói, nhưng bỏ ngoài tai.
Nữ công tước cuối cùng cũng kết thúc bài diễn thuyết để Aster rời khỏi phòng của mình. Aster cảm ơn mẹ và khi những người giúp việc mở cửa, Aster nhìn thấy người hầu của mình đang lặng lẽ đợi anh trước cửa. Ánh mắt anh trở nên phức tạp, vì anh không hiểu ý định người hầu của mình. Vì vậy, anh bỏ đi mà không nói một lời.
Nữ công tước trông có vẻ hài lòng, bà uống tách trà cuối cùng và ngắm khung cảnh bên dưới ban công. Mùa thu đã bắt đầu, kế hoạch của bà đã có tiến triển.
"Con trai yêu quý, mọi thứ chỉ mới bắt đầu, mẹ còn rất nhiều thứ để cho con xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất