Đan Phi Bất Đan Phi

Chương 3: Nhất xướng thành danh

Trước Sau


☆Chương 03: Nhất xướng thành danh

Edit: Ze

Beta: Tĩnh Nhạc

-----------------------------------------------

Đan Phi theo thói quen tỉnh dậy rất sớm, hơn nữa có hơi choáng váng. Cậu hình như bị tuột huyết áp, sau khi tỉnh phải làm dịu đi một chút mới chân chính có tinh thần để đứng lên.

Bữa sáng luôn luôn do cậu phụ trách, hôm nay cũng không ngoại lệ. Đầu tiên là hai phần cháo lại cho thêm vài lát cà rốt lên trứng chiên, cho lên hai cái đĩa ăn sáng, vừa đơn giản lại có dinh dưỡng.

Đại Niên cùng Tiểu Niên trước sau ngồi vào ghế, Tiểu Niên đối với mùi thơm của trứng chiên cà rốt xông vào mũi cảm thán, "Tôi nói này Đan Phi cậu như thế nào không phải là con gái chứ? Ông trời thật không có mắt!"

Đại Niên bật cười, "Là con trai lớn lên đã đẹp đẽ như vậy, nếu là nữ, không phải là hồng nhan họa thủy sao?"

Đan Phi mắt trợn trắng, "Ăn đồ ăn của các cậu đi, sao lại nhiều lời vô nghĩa vậy!"

Nhất thời một màn uống cháo xấu hổ, Đan Phi gắp một đũa cải đỏ, có phần hơi lơ đãng. Ngày hôm qua đáp ứng Lưu Trấn Đông đi đoàn 301, cậu chính là còn chưa được quán lí cho phép...

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh(*'꒳'*)

"Tiểu Niên, cho tôi mượn di động một chút, tôi cần gọi cho quản lí." - Đan Phi vươn tay.

"Chút nữa đi làm không phải sẽ gặp sao?", Tiểu Niên hoài nghi lấy điện thoại ra đưa cho Đan Phi, khó hiểu không biết người kia đây là muốn làm gì.

Đan Phi hướng quản lý gọi điện, đối phương đang trò chuyện với người khác nên máy bận, gọi lại hai lần vẫn như thế. Cậu cân nhắc một chút lợi và hại, quyết định vẫn là đi đoàn bộ trước rồi nói sau.

"Đây là nói cậu hôm nay không đi làm?" Đại Niên ngây người, này là lần đầu bắt gặp Đan Phi 'bỏ bê công việc'.

"Sao thế?"

"Lưỡng hại tương quyền thủ này khinh*." Cậu theo bản năng cảm thấy Lưu Trấn Đông này nguy hiểm gấp bội lần quản lí do cấp bậc, người này không thể xem thường.

( *: "hai loại nguy hại hoặc lợi ích đặt trước mặt thì phải chọn lợi nguy hại nào hay lợi ích nào quan trọng hơn, cấp bách hơn")

Điện thoại Tiểu Niên đột nhiên vang lên, hắn nhìn màn hình, đưa cho Đan Phi, "Quản lí, cậu nghe đi."

Đan Phi châm chước một chút, đứng lên nhận, "Quản lí, tôi là Đan Phi, điện thoại di động của tôi bị mất, vừa rồi là tôi dùng di động Tiểu Niên gọi cho anh."

Trương Phong Nguyệt nghe thế, đúng lúc, hắn đang tìm Đan Phi, "Nhóc con cậu cái gì cũng đừng nói, từ hôm nay cậu bắt đầu đúng giờ đi 301 đưa tin, Lưu Trấn Đông nói cái gì đều nghe theo cho tôi. Tiền lương bên này cứ theo ý hắn mà nhận, cộng thêm cơm trưa trợ cấp, cả phí trợ cấp cùng tiền xe trợ cấp."

"A? Tốt như vậy?"

"Tốt cái rắm, thằng nhóc kia là đại biến thái!" Trương Phong Nguyệt nói xong, không đợi Đan Phi mở miệng, "ba" một cái dập máy, bỏ lại Đan Phi ngu ngơ không hiểu gì.

Biến thái!?

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh(*'꒳'*)

Xem phản ứng của Lưu Trấn Đông đối với cái phim 'G' kia, người anh em này rõ ràng chính là GAY nha, hắn sẽ không đem quản lí bọn họ... làm cái kia đó chứ?

Đan Phi rối rắm, theo miệng quản lí thì họ Lưu kia là đại biến thái. Quản lí cũng đã đủ biến thái, mà lại nói người khác là đại biến thái, thật sự là còn tồn tại một người như thế!?

Tám giờ bốn mươi lăm, Đan Phi đến cổng đoàn 301. Vệ binh không phải vị ngày hôm qua. Đan Phi đến đăng kí một lần mới đi vào. Lần này không ai đưa cậu, mà là có người đến đón. Là một sĩ quan đã gặp hôm qua, họ Lý, đều gọi là Lý trưởng ban.

"Tiểu huynh đệ đây cũng giúp một tay thì sao? Bên bọn tôi tốt lắm."(?)

"Lý trưởng ban từng thao giảng sao? Tôi sợ tôi bị khẩn trương..." Cậu không phải chưa từng giảng cho người khoá khác, thực tế thì Đại Niên, Tiểu Niên đều do cậu mang tới. Nhưng bọn họ cùng cậu đều là người thường, không nhập quân ngũ. Cậu thật sự đúng là chưa từng tham gia khoá giảng quân ngũ.

"Không nhiều lắm, chỉ mới 6 lần."

"A, vậy là tốt rồi...", 6 lần quả thật không nhiều lắm.



Đan Phi cầm hai quyển sách, theo sau Lý trưởng ban, trong lòng cân nhắc chút nữa nên nói cái gì trước cái gì sau, lại nghe cách đó không xa truyền đến tiếng hô khẩu hiệu đều nhịp. Cậu không tự chủ được quay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy binh lính đang tập huấn, đón ánh nắng, tinh thần phấn chấn, một thân bồng bột đều bay biến, người dẫn đội là Lưu Trấn Đông.

Đây là lần đầu tiên Đan Phi ở khoảng cách gần như vậy thấy sĩ binh tập huấn. Nếu đổi lại những người khác, có lẽ sẽ kích động, cảm thấy mới mẻ, hay nghiêng về dạng bị kích thích ý chí chiến đấu bên trong, nhưng ít ra tuyệt đối không giống cậu, cảm thấy bị đè nén, đồng thời mang toàn bộ áp lực giấu bên trong, còn có phẫn nộ và cả sợ hãi. Nếu có thể, cậu thật không hy vọng tới nơi này, cho dù là một giây một phút nào.

Đan Phi mang theo cảm xúc tránh né cúi đầu, đã thấy bên chân xuất hiện một đoàn bóng. Lưu Trấn Đông vững vàng đứng bên cạnh cậu, híp mắt lại: "Như thế nào? Rốt cục nhớ tới việc phải cúi đầu nhận sai?"

"..." Đan Phi không nghĩ đến việc sẽ ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ đành lui ra phía sau hai bước, lúc này mới phát hiện Lý trưởng ban đã đi xa, mà Lưu Trấn Đông thì lại chặn ngang đường mang theo mồ hôi, bên miệng lộ một chút vẻ cười cợt nhìn cậu. Vạt áo ướt đẫm không làm hắn có vẻ chật vật, ngược lại khiến nam nhân này dưới nắng sớm mang ý vị dương cương. Đây hẳn là mị lực của quân nhân chân chính đi?

Đan Phi kiệm từ hỏi: "Lưu liên trưởng, vì sao anh lại nhập ngũ?"

Lưu Trấn Đông nghe vậy thu liễm nét cười tà bên miệng, nhìn Đan Phi hồi lâu mới trầm giọng nói: "Vì thực hiện lý tưởng của cha tôi."

Đan Phi gật gật đầu, nhìn về phía các binh lính đang tập huấn còn lại.

Trong lời nói Lưu Trấn Đông kỳ thật rất đơn giản, từ ngữ trau chuốt nhưng không hoa lệ, thậm chí có thể nói là giản dị, nhưng nói năng có khí phách, giống như mang theo nghìn cân vàng bạc nặng nề nện vào tâm lý Đan Phi. Có lẽ bậc cha chú chính là vì vinh dự Tổ quốc, quốc gia an bình, mới đem vị liên trưởng này ném đến đây, tin tưởng, coi trọng hắn là người có tình nghĩa.

Giờ khắc này Lưu Trấn Đông ở trong mắt Đan Phi bỗng cao lớn hơn, cậu đột nhiên dám nhìn thẳng ánh mắt Lưu Trấn Đông, đơn giản là vì người đàn ông này đã trả lời cậu về vấn đề kia, thật lòng đến như vậy, thật lòng đến nỗi làm cho cậu không khỏi dâng lên một loại tâm lý kính nể vi diệu.

Bất quá loại tâm lý này rất nhanh đã bị Lưu Trấn Đông ném ra một câu tàn sát hết. Họ Lưu này cư nhiên dùng bộ dạng nghiêm túc nói với hắn: "Đan Phi, ngày mai cậu bắt đầu cùng bọn tôi tập huấn, tôi miễn phí cho cậu trải nghiệm cảm giác tham gia quân ngũ một lần."

Đan Phi lập tức nổi cáu, "Dựa vào cái gì a?"

Lưu Trấn Đông chỉ chỉ mặt đất, không chút khách khí nói: "Dựa vào nơi này là địa bàn của tôi."

Đan Phi tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, hạ giọng như tên trộm hề hề nói: "Thì ra đội trưởng mấy người là sắp xếp như vậy."

Lưu Trấn Đông sờ mũi, từ chối cho ý kiến, mang Đan Phi đến toà nhà hôm qua, nhưng lần này là giảng bài ở tầng 6.

Đan Phi bước vào sau Lưu Trấn Đông, liếc mắt một cái liền thấy sáu vị sĩ quan ngồi thẳng tắp, thấy Lưu Trấn Đông tiến vào, bọn họ tập thể đứng dậy chào: "Liên trưởng buổi sáng tốt lành!"

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh(*'꒳'*)

"Sớm!", Lưu Trấn Đông phất tay ý bảo bọn họ ngồi xuống, chỉ vào Đan Phi theo sau, "Đây là tôi mời đến dạy mọi người về trang bị theo dõi cùng thiết bị chờ gác cổng, về sau mọi người có vấn đề gì có thể hỏi cậu ta."

Đan Phi nhịn không được trợn mắt, anh có mời tôi sao!? Rõ ràng là uy hiếp!

"Chào thầy!" - Nhóm sĩ quan tập thể cất tiếng.

Đan Phi giật mình hoàn hồn, cười nói: "Chào mọi người, tôi họ Đan, gọi Đan Phi, về sau mọi người cứ gọi tên là được."

Lưu Trấn Đông nhìn biểu hiện Đan Phi liền vừa ý, gật đầu, "Mọi ngươi làm quen một chút, tôi có việc phải đi. Đến mười một giờ rưỡi Đan Phi trực tiếp tới tìm tôi là được, tôi ở phòng 406." Nói xong quay đi bỏ chạy lấy người.

Đan Phi nghe thấy tiếng đóng cửa, nhịn không được thầm mắng, TMD*, như thế nào họ Lưu đi rồi ngược lại càng khẩn trương? Không phải bởi vì hắn ở đây nên mới khẩn trương sao!?

*: (ý chửi bậy) mẹ nó chứ

Sáu vị sĩ quan đứng lên tự giới thiệu đơn giản, Đan Phi cố ý nhớ kỹ, cuối cùng nhịn không được nói: "Tôi nói... Chúng ta thoải mái không được sao? Mọi người ngồi nghiêm chỉnh như vậy làm tôi rất khẩn trương..." Mấy người có cần thiết phải ngồi cùng tư thế như sáu bức tượng đúc từ cùng một cái khuôn như vậy không?

Rất tốt, cả sáu người liền phối hợp, thấy Đan Phi nói đùa họ ít nhiều đều thả lỏng một chút, Đan Phi lúc này mới có cảm giác thoải mái hơn.

Kỳ thật bất luận là học tập kỹ thuật của bất cứ binh chủng nào, thực tế đều phải trải qua thực hành mới nắm rõ và nhớ lâu, chẳng qua trước mắt không có điều kiện phục vụ cho bài giảng như vậy, nên Đan Phi đành phải giảng sơ lược một chút về những thiết bị hiện nay đang phổ biến và đặc điểm của chúng cho mọi người trước tiên.

Sĩ quan thật thà nguyện ý làm 'bút nhớ' cho cả nhóm(?), thường hay hỏi các vấn đề, Đan Phi cũng đều theo đó trả lời. Tổng thể bài giảng này cũng không tệ lắm, Đan Phi cũng càng ngày càng nhập tâm, chỉ trừ bỏ lúc bị gọi là 'Đan lão sư' có chút không được tự nhiên, cái khác đều ổn.

Ấn tượng sâu sắc của sáu người sĩ quan đối vị Đan lão sư đây chính là: chữ viết thật cmn đẹp! Bọn họ dám nói từ trên xuống dưới đoàn không một người nào có thể có chữ viết đẹp như vậy!

Mười một giờ rưỡi, sáu sĩ quan đi căn tin, Đan Phi đến phòng 406 tìm Lưu Trấn Đông.

Thật ra Đan Phi cậu định lặng lẽ hỏi sĩ quan nào đó một chút, việc Lưu Trấn Đông không thể thăng cấp giáo quan có thật hay không, nhưng là nghĩ nghĩ vẫn là không làm. Lỡ như những người này vốn không biết, kết quả cậu vừa nói ngược lại biến thành biết, như vậy không phải rất dễ làm nhiều người tức giận sao? Chọc liên trưởng bọn họ không thể thăng cấp, vậy cậu không khỏi sẽ trở thành mục tiêu công kích của toàn đội đi?

Đan Phi nghĩ đến đã lạnh run, nhanh chóng gõ cửa.

Sau khi Lưu Trấn Đông đi ra, căn bản cũng không để Đan Phi vào trong nhìn, mà trực tiếp mang cậu tới căn tin.



Đúng là giờ cơm, tuy rằng nhiều người nhưng căn tin thoạt nhìn cũng không chật chội. Tất cả mọi người xếp hàng chỉnh tề, lấy xong cơm cùng ngồi, cũng không xô đẩy.

Đây là đang chờ cái gì?

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh(*'꒳'*)

Quá mười phút sau Đan Phi liền biết, quân ca ở căn tin vang lên to rõ, nguyên lai còn có cái quy củ này, trước khi ăn cơm phải hát nha.

Đan Phi bị Lưu Trấn Đông đưa phần ăn tám người dùng bên cạnh bàn ăn, Lý trưởng ban đã chuẩn bị sẵn cơm ở bên kia chờ(?).

Đan Phi đến ngồi, ánh mắt chờ mong đảo qua trên người Lưu Trấn Đông cùng Lý trưởng ban, kết quả hai vị này vậy mà bắt đầu động đũa, hoàn toàn không có mở miệng hát! Đan Phi chưa từ bỏ ý định hỏi: "Hai người không cần hát sao?"

"Cậu muốn hát? Này thì dễ thôi.", Lưu Trấn Đông tiếp lời nhanh dị thường, hơn nữa không đợi Đan Phi kịp phản ứng, đã hắng giọng đem chú ý của đoàn kéo đến đây, "Các anh em, hoan nghênh Đan lão sư tặng chúng ta một bài!"

Đoàn lý có quy định lúc ăn cơm không thể nói chuyện, vốn trong phòng ăn chỉ có tiếng động đũa và tiếng nhai, rất im lặng, lần này Lưu Trấn Đông vừa mở miệng, đoàn người sửng sốt một chút, lập tức bắt đầu vỗ tay! Cười nhạt, thật sự cái loại chuyện tự tìm thú vui này còn tồn tại trong đoàn sao?

Đan Phi rất muốn nói, thật ra cậu không thể hát...

Nhưng là, đối mặt với một phần tư đoàn nhân đông nghìn nghịt, nghe nói không phải toàn bộ mọi người trong đoàn đều ăn cơm ở đây, Đan Phi thật sự là nói không nên lời cự tuyệt, nhưng đồng thời, cậu cũng không hát được...

Lưu Trấn Đông lại hô, "Vỗ tay nhỏ quá!"

Oa oa khoan đã, khoan đã....

Đan Phi thanh thanh cổ họng, rồi vò đầu, "Mọi người cứ ăn tự nhiên, đừng nhìn tôi như vậy, tôi ngại không hát được."

Soạt soạt soạt! Mọi người động tác chỉnh tề cúi đầu ăn cơm, hơn nữa thanh âm so với lúc trước càng nhỏ, gần như không nghe được trong phòng ăn có tiếng động gì.

Sau đó Đan Phi châm chước một chút, hát: "Thải ma cô tiểu cô nương, cõng một cái..."

Chúng sĩ binh: "..."

Thật sự không nên vỗ tay!

Kết quả chính là, bữa cơm trưa hôm nay chỉ có một người ăn vui vẻ.

Buổi chiều, Lưu Trấn Đông cố ý bảo sáu vị sĩ quan mang Đan Phi đến kho đạn, cũng để cậu giảng giải thực địa. Cho dù không nhập ngũ, Đan Phi cũng biết nơi này người ngoài không thể tiếp cận, để cậu đến đây được chỉ có thể nói Lưu Trấn Đông lá gan không nhỏ, cũng rất tín nhiệm Đan Phi cậu.

Lưu Trấn Đông không biết tâm tư nhỏ này của Đan Phi, hắn xa xa nhìn bóng người nhỏ gầy bên sáu vị kia, không nói gì. Thật ra "Thải ma cô tiểu cô nương" kia đại khái đã bị khắc vào trong đầu cả đời.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh(*'꒳'*)

"Tiểu Lưu, đang suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?", giáo quan cấp hai duy nhất của đoàn lý, cũng là người bị gọi là 'Lão trưởng ban' duy nhất trong đoàn - Tiền Khôn vỗ vỗ bả vai Lưu Trấn Đông.

Lưu Trấn Đông lấy lại tinh thần, nhìn trời nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy tình trạng dùng cơm trong phòng ăn hôm nay có chút hung tàn."

"Thật không? Hôm nay giữa trưa tôi không đi căn tin, đáng tiếc!"

"May là ngài không đi." Lưu Trấn Đông nói xong yên lặng rời đi.

Lúc sau lão trưởng ban thấy vài tiểu binh liền hỏi hôm nay giữa trưa trong phòng ăn phát sinh chuyện gì, họ liền đem việc Đan Phi hát sinh động như thật nói một lần. Vì thế cơ hồ không tới nửa ngày, danh tiếng Đan Phi truyền khắp hơn phân nửa đoàn

301...

Đan Phi trong một lần đi toilet, liền nghe cách vách có cuộc đối thoại truyền đến như thế này:

Sĩ binh Giáp: "Mấy người nghe nói chưa? Cái vị Đan Phi mới nhập đoàn kia hát một ca khúc khiến cho cả căn tin khó ăn, khó sống!"

Sĩ binh Ất: "Cậu thì biết cái gì, này gọi là thành danh sau một ca khúc!"

Sĩ binh Bính: "Đem thứ từ Mông Cổ chạy đến bản Tây song cũng là một loại bổn sự(?)."

Đan Phi: Tôi phi! Rõ ràng là 'Sầu riêng thúi' bức tôi hát!

~~end chương 3~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau