Chương 136
Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻Chương 136 ✻
Khi Lý Thiệu Ly về đến nhà đã nhìn thấy An Thạc Ngạn đứng ngay trước cửa chính chờ đợi. Sự xuất hiện của người anh trai này khiến cho cậu phần nào kinh ngạc.
Nương theo ánh đèn ngoài sân, An Thạc Ngạn cũng nhanh chóng bắt được hình dáng gầy nhỏ của Lý Thiệu Ly, vội vàng đi đến gần.
"Sao bây giờ em mới về?" An Thạc Ngạn hỏi thăm, ánh mắt quan sát nhanh từ trên xuống dưới một lượt.
Lý Thiệu Ly dầm mình dưới sương lạnh trong suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, khi nãy còn trèo cửa sổ trốn khỏi khách sạn từ tầng hai mươi khiến cho sức lực của cậu bị bòn rút cạn kiệt.
Khẽ lắc đầu một cái, Lý Thiệu Ly nói, "Chỉ là xử lý một chút công việc thôi. Còn anh, sao lại ở đây giờ này? Anh ấy không lo lắng hối anh về à?"
An Thạc Ngạn sau khi quan sát người kia xong liền nhận ra có điểm bất thường trên thân thể, tuy không nhiều nhưng rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó.
"Bác Bác gọi cho anh đến đây để xem em như thế nào đó."
Lý Thiệu Ly nghe xong, mặt mũi liền cáu kỉnh, không nói gì mà lách qua người anh đi vào trong nhà. An Thạc Ngạn thấy vậy cũng chỉ im lặng đi theo phía sau, cùng cậu lên phòng.
"Thật ra em cũng định nhờ anh đến xem qua một chút."
Lý Thiệu Ly ngồi xuống giường, mệt mỏi dựa người vào bên thành giường. Cánh tay gầy nhỏ trắng nhợt đặt trên gối khiến cho An Thạc Ngạn thoáng nhíu mày.
Trong Lý gia, An Thạc Ngạn ngoại trừ thân phận là người cùng chăn cùng gối với Lý Thiệu Quân thì anh còn là một bác sĩ riêng cho người nhà họ nữa. Sức khỏe của từng người trong Lý gia, An Thạc Ngạn đều nắm bắt không sót một chút gì.
Đặc biệt là Lý Thiệu Ly.
Tuy hiện tại sức khỏe của cậu so với trước kia đã khá hơn rất nhiều, cũng như năng lực bẩm sinh của cậu. Nhưng vì di chứng của bốn năm trước mà đôi khi thể trạng bị chuyển biến xấu đi một cách đột ngột, khiến cho cậu nhiều lúc cũng khốn đốn lắm.
An Thạc Ngạn ngồi xuống bên cạnh, tập trung khám qua tình trạng của cậu. Qua một hồi, anh khó chịu nói:
"Tại sao thể trạng của em lại yếu thế này chứ? Mỗi tuần anh đều kiểm tra đều đặn, không lý nào lại giảm sút nghiêm trọng như vậy?"
Lý Thiệu Ly trong người có lẽ rất mệt, chẳng lớn tiếng phản bác một câu nào, chỉ gật đầu nói, "Em có dùng một số pháp thuật khiến sức khỏe hao tổn. Anh xem thử em cần làm gì để hồi phục lại nhanh nhất đi."
"Thiệu Ly!" An Thạc Ngạn có phần mất kiên nhẫn mà nạt một cái, "Em không biết thể trạng của mình như thế nào sao mà còn tùy tiện sử dụng pháp thuật nữa?"
"Thạc Ngạn, anh đừng lớn tiếng giáo huấn nữa, em rất mệt rồi." Lý Thiệu Ly toan nhắm mắt, tay cũng thu về, bày ra bộ dạng cứng đầu không ai dạy được, "Nếu anh không muốn giúp em thì anh có thể trở về Tây Kim Môn. Đừng ở đây khó chịu với em như thế!"
"Anh chính là lo cho em."
Lý Thiệu Ly thình lình mở mắt nhìn anh, lãnh đạm đáp, "Em tự lo cho mình được."
An Thạc Ngạn nhìn vào ánh mắt cố chấp kia mà không nói gì được nữa. Đoạn, anh đứng dậy định thật sự ra về thì cửa phòng bất ngờ mở ra. Người đứng đó là Mục Lỗi với gương mặt tái mét vì tức giận.
"Lý Thiệu Ly, cháu điên rồi phải không?"
Mục Lỗi đi thẳng đến trước mặt Lý Thiệu Ly, nắm tay siết chặt lại, hiện ra gân xanh dưới làn da tái nhợt. An Thạc Ngạn ở bên cạnh bị khung cảnh này dọa cho một trận không hiểu mô tê gì.
"Chú Mục, chú sao vậy ạ?" An Thạc Ngạn định nói vào một câu giúp cho Mục Lỗi hạ hỏa nhưng có vẻ không thành công.
Vì Mục Lỗi chỉ đăm đăm nhìn Lý Thiệu Ly, tựa hồ chờ một câu trả lời thỏa đáng.
Lý Thiệu Ly không nhìn đến Mục Lỗi, chỉ nhàn nhạt hỏi, "Chú làm sao vậy?"
"Làm sao vậy?" Mục Lỗi cơ hồ tức lạc cả giọng, "Cháu thật sự điên rồi khi thay đổi khuôn mặt của mình như vậy! Pháp thuật đó không dành cho loài hồ ly như cháu, cháu không biết sao?"
"Cháu biết."
Mục Lỗi giận điên người, thật sự muốn đem con cáo cứng đầu kia giáo huấn một trận ra trò.
"Biết mà vẫn ngoan cố làm? Vì một lý do đáng lắm sao?"
Bị giọng điệu móc mỉa của Mục Lỗi làm cho khó chịu, Lý Thiệu Ly đứng dậy, đối mặt với người kia phản kháng, "Sao lại không đáng được chứ? Tự giải thoát bản thân khỏi thân phận thay thế cho người khác thì không đáng sao? Sao chú lại phải tức giận như vậy? Chú lo cho sức khỏe của cháu thật ư? Hay là bởi vì khuôn mặt của Đồng Xuyến Yên không còn nữa nên chú tức giận như thế?"
Mục Lỗi gằn giọng, "Cháu nói lại xem!"
"Cháu nói chú chỉ cần khuôn mặt trước kia của cháu để tưởng nhớ đến mẹ cháu mà thôi! Không đúng sao?"
Lý Thiệu Ly tựa hồ không cách nào kìm nén được nữa mà hét lớn lên, hốc mắt cũng chợt nóng rực, "Tất cả các người đều chỉ vì khuôn mặt này mà yêu thương quan tâm tôi, không đúng ư? Cho nên, dù phải trả giá như thế nào thì tôi cũng phải thay đổi khuôn mặt này, thay đổi tất cả! Tôi không muốn sống dùm một người tên Đồng Xuyến Yên nữa. Tôi là Lý Thiệu Ly! Các người đã nghe rõ chưa?"
Chát.
Trong lúc tức giận, Mục Lỗi đã vô tình làm ra loại chuyện mà cả đời này anh cũng không nghĩ mình sẽ thật sự muốn. Cú tát trời giáng khiến cho bầu không khí chìm trong ngột ngạt tịch mịch.
Lý Thiệu Ly cả người nghiêng ngả. Một tay ôm lấy gò má bị tát đến sưng đỏ, nhưng cậu một chút cũng không cảm thấy đau đớn. Đúng hơn chỉ có ấm ức uất nghẹn nảy lên trong lòng mà thôi.
Mục Lỗi ngây dại nhìn bàn tay vừa đánh Lý Thiệu Ly, lại nhìn đến đứa trẻ mà anh đã yêu thương quan tâm như đứa con ruột kia, bất giác xót xa.
"Thiệu Ly, chú xin lỗi."
Lý Thiệu Ly cắn chặt môi dưới của mình gần như bật máu, đôi mắt trừng lớn ngăn cản những giọt nước mắt sắp tràn ra, lạnh giọng nói, "Ra ngoài!"
Mục Lỗi biết rõ mình vừa khiến cho người kia không thể nào tiếp tục trò chuyện được, bèn hạ giọng nói, "Pháp thuật đó không phải là thứ để cho cháu lạm dụng! Hồ ly thay đổi khuôn mặt một lần đã đủ khiến thể trạng suy yếu đến mức nào rồi, huống gì cháu cố chấp thử đến hai lần. Nhưng cháu nhìn lại xem, có thật sự thay đổi được hay không? Rất nhiều năm rồi, trong Thú tộc này, loài hồ ly có thể thay hình đổi dạng nhưng chỉ là trong nhất thời mà thôi, chứ không thể vĩnh viễn. Bởi vì vốn dĩ họ đã có một nhan sắc tuyệt vời nhất khó ai sánh bằng, cho nên họ sẽ không có cái quyền được thay đổi."
"Lần này đúng là cháu đã làm được một chút, nhưng đối với những người gặp mặt cháu mỗi ngày thì sẽ không thể nào nhận ra được sự thay đổi. Còn những người đã qua một thời gian rồi mới gặp lại, có lẽ sẽ chỉ ngờ ngợ cháu mà thôi. Nhưng chú muốn cháu biết, sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Hôm nay chú tức giận là vì cháu quá ngoan cố mà không màng đến sức khỏe của bản thân, chứ khuôn mặt kia vẫn không có gì thay đổi."
Lý Thiệu Ly càng nghe càng không thể tiếp thu được, trong lòng bực dọc vô cùng, "Tôi bảo tất cả ra ngoài còn không nghe thấy ư?"
Mục Lỗi muốn đến gần cậu hơn nhưng rồi lại đứng yên tại chỗ, dùng giọng điệu ấm áp bình thường của mình mà an ủi đứa trẻ kia, "Thiệu Ly, khuôn mặt của cháu là món vật cuối cùng mẹ cháu để lại. Đó giống như kỷ vật của cô ấy. Đừng chán ghét nó, có được không?"
Lý Thiệu Ly cảm giác tim mình thắt lại một đường, câu từ cũng trở nên run rẩy đau thương, "Là các người khiến cho tôi phải chán ghét nó."
"Chú xin lỗi nếu như sự quan tâm của chú làm cho cháu phải hiểu lầm như thế."
Lý Thiệu Ly ngồi xuống giường, cười lạnh một tiếng, "Xin lỗi để làm gì chứ."
"Và chú nghĩ Vưu Thần cũng sẽ không giống như cháu đã hiểu lầm. Đừng bị những lời của Vưu Quán Thanh che mờ đi lý trí của cháu."
Nhắc đến người kia, Lý Thiệu Ly thoáng chốc thay đổi thái độ, ánh mắt trở nên tối và lạnh hơn bao giờ hết.
"Câu trả lời chỉ có một và tất nhiên là không phải từ chú, mà cũng không phải chính miệng Vưu Thần nói ra."
"Cháu định làm gì?"
Lý Thiệu Ly mơ hồ nhìn qua phía đầu giường, vô tình phát hiện một cánh hoa nằm lẻ loi trên gối, đỏ nhuận. Khóe môi lạnh nhạt cong cong, không rõ ý tứ trong lòng là gì, chỉ nghe cậu nhàn nhạt nói:
"Định làm gì tôi sẽ tự quyết, chú không có quyền hỏi hay can thiệp vào."
Mục Lỗi liếc nhìn An Thạc Ngạn ở bên cạnh một cái, rồi nhìn qua Lý Thiệu Ly, cúi đầu nói, "Quán Thanh và Dụ Ân đều đã bị cháu đẩy đến đường chết. Hận thù năm xưa có lẽ cũng đã trả xong rồi. Chú thật sự hy vọng cháu sẽ dừng lại những quyết định sau đó."
"Tại sao?"
"Vì không cần thiết nữa. Nếu như bây giờ cháu còn yêu Vưu Thần thì hãy ra mặt đi. Đừng trốn tránh rồi khiến cả hai cùng đau lòng nữa."
Lý Thiệu Ly lúc này khẽ cười lên đầy bất cần cũng đau đớn, quay mặt nhìn Mục Lỗi, ánh mắt giăng đầy tơ đỏ, "Đã sớm không còn đường quay đầu rồi, chú không biết ư? Chính tay của tôi đã giết hại ba anh ấy, chú nghĩ chúng tôi còn có thể nhìn nhau thân mật như trước ư? Vốn dĩ chuyện tình cảm của chúng tôi không nên tồn tại, bây giờ cố chấp thì được gì cơ chứ? Vả lại, mọi kế hoạch này đều là nhờ chú vẽ đường cho tôi, bây giờ tôi đã đi rất xa rồi, không cách nào dừng lại được nữa. Không còn cách nào nữa."
Mục Lỗi nhắm mắt lại, cảm giác những lời Lý Thiệu Ly vừa nói đang dần đâm vào da thịt của mình, tê tái vô cùng.
"Đều là tại chú. Đáng lý chú không nên kéo cháu vào những chuyện này."
Lý Thiệu Ly không lên tiếng nữa, chỉ im lặng quay mặt nhìn sang chỗ khác. Mục Lỗi cũng như vậy, vì anh biết bản thân bây giờ có nói gì cũng đều vô nghĩa.
Chỉ có An Thạc Ngạn là người ngoài cuộc, khẽ khàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, "Chú Mục, cháu nghĩ bây giờ nên để cho em ấy nghỉ ngơi hồi phục lại thể trạng. Những chuyện kia cứ tạm gác một bên đi ạ."
Mục Lỗi đồng ý, bèn gật đầu nói, "Vậy hai đứa nghỉ ngơi đi."
Đợi Mục Lỗi đi rồi, An Thạc Ngạn mới ngồi xuống bên cạnh Lý Thiệu Ly, cẩn thận đưa cho cậu một viên thuốc tròn tròn màu nâu sẫm, có mùi nồng.
"Uống viên thuốc này vào rồi nghỉ ngơi đi. Từ giờ đến hai ngày sau, em không được đi ra ngoài, dù bất kỳ lý do gì."
Lý Thiệu Ly nhìn viên thuốc trong tay mình, dưới ánh mắt nghiêm nghị của người kia, cậu đành hé miệng nuốt xuống. Thuốc đắng dã tật là có thật. Mùi nồng và đắng chát đầu lưỡi của cậu.
An Thạc Ngạn đứng dậy, đưa tay muốn xoa đầu cậu thì bị cậu tránh né, bèn thu tay về, mỉm cười ôn nhu nói, "Được rồi, nghỉ ngơi đi, cáo con cứng đầu."
Lý Thiệu Ly nâng mắt nhìn theo bóng lưng vừa rời khỏi, bất giác thầm nghĩ, những người đang yêu nhau lúc nào cũng có suy nghĩ bình thản như vậy.
Có lẽ do tác dụng của viên thuốc khi nãy, Lý Thiệu Ly cảm thấy buồn ngủ sớm hơn mọi ngày. Trước khi nằm xuống giường, cậu cẩn thận đem chiếc gương nhỏ đến trước mặt, khéo léo lấy ra khỏi tròng mắt hai lớp kính áp tròng.
Trong gương lúc này phản chiếu một đôi mắt màu xanh ngọc động lòng người.
Lý Thiệu Ly trầm mặc nhìn vào gương một lúc lâu, không rõ đã nghĩ về chuyện gì, sau đó đặt nó sang một bên, nằm xuống giường, an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
...
Dưới sự quản lý nghiêm ngặt của Bác Bác, đúng hai ngày sau đó, Lý Thiệu Ly mới được phép rời khỏi nhà.
Trước khi để cậu đi khỏi, Bác Bác còn cẩn thận dặn dò, "Lý gia, nếu như người thấy mệt phải lập tức quay về đấy. Cậu An bảo người không được ở bên ngoài quá mấy tiếng đồng hồ đâu."
Lý Thiệu Ly hôm nay ăn vận rất đơn giản với một chiếc áo thun màu trắng kết hợp chiếc quần jeans ôm sát đùi, khiến cơ thể của cậu trông càng gầy gò nhỏ nhắn hơn bình thường. Chiếc mũ lưỡi trai đội sụp che đi một nửa khuôn mặt.
"Bác Bác, có phải ngươi muốn qua Tây Kim Môn ở luôn đúng không?"
Bác Bác liếm liếm môi, lắc đầu nói, "Không có. Em muốn ở bên cậu chủ."
Lý Thiệu Ly liếc một cái, "Vậy thì đừng lải nhải bên tai ta nữa."
Nói rồi cậu quay lưng, đi một nước ra khỏi cổng.
Bác Bác ở sau lưng không khỏi thở dài, chân đá xuống đất, thầm bảo, đúng là cứng đầu, cứng đầu không chịu được!
Lý Thiệu Ly hôm nay đến một nơi mà trước kia cậu từng ở. Khi đến nơi, cửa nhà đã bị khóa, bên trong đương nhiên không có nửa điểm người hoạt động.
Thấy vậy, Lý Thiệu Ly bèn ngồi xuống bậc tam cấp chờ đợi.
Ánh mặt trời phía trên dần lên cao, rắc xuống những tia nắng của một ngày mới, từ nhẹ nhàng đến gay gắt.
Nửa tiếng sau, trước mặt Lý Thiệu Ly dần xuất hiện một đôi giày bata có phần cũ kỹ đang chậm rãi bước lại gần.
Như nhận ra được đôi giày đó quen thuộc đến cỡ nào, Lý Thiệu Ly ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lại bị ánh nắng làm cho chói mắt phải nhắm vào một giây. Mà người con trai kia dường như cũng mơ hồ nhận ra được người quen cũ, bước chân khựng lại đầy nghi hoặc.
Sau vài giây, Lý Thiệu Ly mở to mắt nhìn người con trai trước mặt, bình tĩnh đứng dậy.
Đôi mắt màu xanh ngọc không hề được ngụy trang thu vào trong đáy mắt người còn lại, khiến cho người đó nửa lời cũng không thể bật ra.
Bởi vì quá kinh ngạc, kinh ngạc đến run rẩy.
Từ trong cổ họng thốt ra những lời mà chính bản thân cậu cũng không tin nổi, "Chiếu Hy? Là cậu...Chiếu Hy? Là cậu thật ư?"
Lý Thiệu Ly nghe thấy cái tên năm xưa, sắc mặt cũng không thay đổi, lãnh đạm thừa nhận, "Tiểu Lương, lâu quá không gặp!"
Từ Lương vẫn không tin vào mắt mình, duỗi tay nắm lấy cổ tay của Lý Thiệu Ly, "Đúng là cậu rồi, thật sự là cậu, là cậu đã quay về? Tớ không mơ đúng chứ? Tớ không mơ đâu nhỉ? Tiểu Hy, tốt quá rồi, thật tốt quá..."
Nhìn thấy người kia vì gặp lại mình mà lời lẽ cũng loạn cả lên, bất giác khiến cho Lý Thiệu Ly cảm động. Ít nhất trên đời này vẫn còn một người vì thương nhớ cậu mà bấn loạn thế kia.
"Được rồi, chúng ta vào nhà được chưa? Tớ đợi cậu đã nửa tiếng rồi."
Từ Lương buông tay người kia ra, không hiểu bản thân bị cái gì, cứ ấp úng rồi cười cười ngốc, "Được được, đợi tớ một chút!"
Hai người nối đuôi vào đi vào nhà. Lý Thiệu Ly nâng mắt im lặng quan sát phòng khách một lượt, sau đó nhàn nhạt đánh giá:
"Vẫn không thay đổi gì cả. Cảm giác thật ấm cúng, thích thật."
Từ Lương ở phía sau cơ hồ cảm động chưa dứt, đi lại gần bất ngờ ôm chầm lấy Lý Thiệu Ly. Từ tận đáy lòng của cậu mà nói ra:
"Tiểu Hy, tớ rất nhớ cậu!"
Bị ôm chầm lấy như vậy, Lý Thiệu Ly có điểm kinh ngạc, quay đầu gượng gạo nói, "Tiểu Lương, cậu làm gì thế? Thật sự cảm động đến mức này luôn sao?"
"Cậu không có sao?" Từ Lương bất đắc dĩ nói, "Cậu có biết bốn năm qua, nhiều người trông ngóng cậu thế nào không? Tớ còn nhớ cậu như vậy, cậu Vưu sẽ nhớ cậu đến mức nào đây chứ? Cậu không thắc mắc tò mò sao?"
Lý Thiệu Ly nhìn Từ Lương, muốn nói đến Vưu Thần rồi lại không nói nữa, chuyển sang chủ đề khác, "Hiện tại cuộc sống của cậu như thế nào rồi?"
Từ Lương có điểm ngây người nhìn bạn mình, không rõ vì sao lại hỏi, "Tiểu Hy, cậu không muốn gặp cậu Vưu sao?"
Bóng lưng của Lý Thiệu Ly thoáng chốc cứng đờ. Cậu mím nhẹ môi, bình tĩnh ngồi xuống ghế rồi nói, "Thật ra có rất nhiều lý do ngăn trở cuộc gặp mặt này. Bây giờ cậu ngồi xuống một chút có được không? Hôm nay, tớ đến đây thật sự có việc muốn nhờ cậu."
Từ Lương nghe vậy, rốt cuộc cũng im lặng ngồi xuống phía đối diện.
Nâng mắt quan sát Lý Thiệu Ly trong thầm lặng, Từ Lương mới chợt nhận ra ánh mắt cùng thần thái của người kia đã sớm thay đổi mất rồi. Tuy khuôn mặt không thay đổi quá nhiều, nhưng cách nói chuyện và thái độ thì thật sự trưởng thành, trưởng thành đến mức lãnh đạm lạnh lùng.
Lý Thiệu Ly không để ý đến ánh mắt quan sát của Từ Lương, nhàn nhạt nói, "Nếu cậu muốn biết mọi chuyện, tớ sẽ nói tất cả cho cậu nghe."
Đến đây, Từ Lương mới thôi nhìn ngắm người con trai trước mặt, đầu óc tập trung vào những lời mà Lý Thiệu Ly sắp sửa nói ra.
Từ đầu chí cuối, Lý Thiệu Ly giống như chỉ đang kể lại những câu chuyện đời thường bằng một giọng điệu bình thản lãnh đạm vô cùng. Tuy rằng trong những câu chuyện đó có rất nhiều biến cố khủng khiếp đến đau lòng. Ấy vậy mà ánh mắt ấy không một chút suy suyễn.
Từ Lương càng nghe càng cảm thấy cổ họng mình khô khốc, muốn mở miệng an ủi cũng không được. Bàn tay rớm một tầng mồ hôi lạnh, không rõ lý do vì sao.
Lại nhìn đến Lý Thiệu Ly, Từ Lương chỉ muốn đứng dậy, bước đến ôm lấy cậu một cái. Một chiếc ôm thay cho bao lời muốn nói.
"Chuyện là như vậy, cho nên hiện tại tớ không cách nào gặp mặt Vưu Thần."
Từ Lương trầm mặc rất lâu, "Quá khứ...kinh khủng đến như vậy sao?"
Lý Thiệu Ly bình tĩnh nhìn người kia, đáp, "Phải."
"Tiểu Hy, cậu ---"
"Bây giờ tên của tớ đã là Thiệu Ly. Lý Thiệu Ly."
Từ Lương nhất thời cứng họng, nhìn Lý Thiệu Ly một chút rồi bất đắc dĩ thay đổi cách xưng hô, "Tiểu Ly..."
Lý Thiệu Ly nâng mắt nhìn một cái.
"Tiểu Ly, cậu ổn chứ?"
"Cậu thấy tớ có gì không ổn sao?"
Từ Lương nhíu mày, "Thái độ của cậu khiến cho tớ rất hoài nghi, cũng rất đau lòng."
Lý Thiệu Ly như hiểu ý người kia, bèn cười một tiếng, "Khi cậu ma sát với cuộc đời này, chắc chắn cậu sẽ thay đổi, ít hay nhiều thôi. Lần này tớ đến tìm gặp cậu là vì một chuyện."
"Sao?"
Lý Thiệu Ly nghiêm túc nhìn Từ Lương, chấn chỉnh giọng điệu của mình, "Tớ muốn nhờ cậu lấy bằng được chiếc chìa khóa của căn phòng bị khóa ở phòng thực nghiệm."
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻Chương 136 ✻
Khi Lý Thiệu Ly về đến nhà đã nhìn thấy An Thạc Ngạn đứng ngay trước cửa chính chờ đợi. Sự xuất hiện của người anh trai này khiến cho cậu phần nào kinh ngạc.
Nương theo ánh đèn ngoài sân, An Thạc Ngạn cũng nhanh chóng bắt được hình dáng gầy nhỏ của Lý Thiệu Ly, vội vàng đi đến gần.
"Sao bây giờ em mới về?" An Thạc Ngạn hỏi thăm, ánh mắt quan sát nhanh từ trên xuống dưới một lượt.
Lý Thiệu Ly dầm mình dưới sương lạnh trong suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, khi nãy còn trèo cửa sổ trốn khỏi khách sạn từ tầng hai mươi khiến cho sức lực của cậu bị bòn rút cạn kiệt.
Khẽ lắc đầu một cái, Lý Thiệu Ly nói, "Chỉ là xử lý một chút công việc thôi. Còn anh, sao lại ở đây giờ này? Anh ấy không lo lắng hối anh về à?"
An Thạc Ngạn sau khi quan sát người kia xong liền nhận ra có điểm bất thường trên thân thể, tuy không nhiều nhưng rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó.
"Bác Bác gọi cho anh đến đây để xem em như thế nào đó."
Lý Thiệu Ly nghe xong, mặt mũi liền cáu kỉnh, không nói gì mà lách qua người anh đi vào trong nhà. An Thạc Ngạn thấy vậy cũng chỉ im lặng đi theo phía sau, cùng cậu lên phòng.
"Thật ra em cũng định nhờ anh đến xem qua một chút."
Lý Thiệu Ly ngồi xuống giường, mệt mỏi dựa người vào bên thành giường. Cánh tay gầy nhỏ trắng nhợt đặt trên gối khiến cho An Thạc Ngạn thoáng nhíu mày.
Trong Lý gia, An Thạc Ngạn ngoại trừ thân phận là người cùng chăn cùng gối với Lý Thiệu Quân thì anh còn là một bác sĩ riêng cho người nhà họ nữa. Sức khỏe của từng người trong Lý gia, An Thạc Ngạn đều nắm bắt không sót một chút gì.
Đặc biệt là Lý Thiệu Ly.
Tuy hiện tại sức khỏe của cậu so với trước kia đã khá hơn rất nhiều, cũng như năng lực bẩm sinh của cậu. Nhưng vì di chứng của bốn năm trước mà đôi khi thể trạng bị chuyển biến xấu đi một cách đột ngột, khiến cho cậu nhiều lúc cũng khốn đốn lắm.
An Thạc Ngạn ngồi xuống bên cạnh, tập trung khám qua tình trạng của cậu. Qua một hồi, anh khó chịu nói:
"Tại sao thể trạng của em lại yếu thế này chứ? Mỗi tuần anh đều kiểm tra đều đặn, không lý nào lại giảm sút nghiêm trọng như vậy?"
Lý Thiệu Ly trong người có lẽ rất mệt, chẳng lớn tiếng phản bác một câu nào, chỉ gật đầu nói, "Em có dùng một số pháp thuật khiến sức khỏe hao tổn. Anh xem thử em cần làm gì để hồi phục lại nhanh nhất đi."
"Thiệu Ly!" An Thạc Ngạn có phần mất kiên nhẫn mà nạt một cái, "Em không biết thể trạng của mình như thế nào sao mà còn tùy tiện sử dụng pháp thuật nữa?"
"Thạc Ngạn, anh đừng lớn tiếng giáo huấn nữa, em rất mệt rồi." Lý Thiệu Ly toan nhắm mắt, tay cũng thu về, bày ra bộ dạng cứng đầu không ai dạy được, "Nếu anh không muốn giúp em thì anh có thể trở về Tây Kim Môn. Đừng ở đây khó chịu với em như thế!"
"Anh chính là lo cho em."
Lý Thiệu Ly thình lình mở mắt nhìn anh, lãnh đạm đáp, "Em tự lo cho mình được."
An Thạc Ngạn nhìn vào ánh mắt cố chấp kia mà không nói gì được nữa. Đoạn, anh đứng dậy định thật sự ra về thì cửa phòng bất ngờ mở ra. Người đứng đó là Mục Lỗi với gương mặt tái mét vì tức giận.
"Lý Thiệu Ly, cháu điên rồi phải không?"
Mục Lỗi đi thẳng đến trước mặt Lý Thiệu Ly, nắm tay siết chặt lại, hiện ra gân xanh dưới làn da tái nhợt. An Thạc Ngạn ở bên cạnh bị khung cảnh này dọa cho một trận không hiểu mô tê gì.
"Chú Mục, chú sao vậy ạ?" An Thạc Ngạn định nói vào một câu giúp cho Mục Lỗi hạ hỏa nhưng có vẻ không thành công.
Vì Mục Lỗi chỉ đăm đăm nhìn Lý Thiệu Ly, tựa hồ chờ một câu trả lời thỏa đáng.
Lý Thiệu Ly không nhìn đến Mục Lỗi, chỉ nhàn nhạt hỏi, "Chú làm sao vậy?"
"Làm sao vậy?" Mục Lỗi cơ hồ tức lạc cả giọng, "Cháu thật sự điên rồi khi thay đổi khuôn mặt của mình như vậy! Pháp thuật đó không dành cho loài hồ ly như cháu, cháu không biết sao?"
"Cháu biết."
Mục Lỗi giận điên người, thật sự muốn đem con cáo cứng đầu kia giáo huấn một trận ra trò.
"Biết mà vẫn ngoan cố làm? Vì một lý do đáng lắm sao?"
Bị giọng điệu móc mỉa của Mục Lỗi làm cho khó chịu, Lý Thiệu Ly đứng dậy, đối mặt với người kia phản kháng, "Sao lại không đáng được chứ? Tự giải thoát bản thân khỏi thân phận thay thế cho người khác thì không đáng sao? Sao chú lại phải tức giận như vậy? Chú lo cho sức khỏe của cháu thật ư? Hay là bởi vì khuôn mặt của Đồng Xuyến Yên không còn nữa nên chú tức giận như thế?"
Mục Lỗi gằn giọng, "Cháu nói lại xem!"
"Cháu nói chú chỉ cần khuôn mặt trước kia của cháu để tưởng nhớ đến mẹ cháu mà thôi! Không đúng sao?"
Lý Thiệu Ly tựa hồ không cách nào kìm nén được nữa mà hét lớn lên, hốc mắt cũng chợt nóng rực, "Tất cả các người đều chỉ vì khuôn mặt này mà yêu thương quan tâm tôi, không đúng ư? Cho nên, dù phải trả giá như thế nào thì tôi cũng phải thay đổi khuôn mặt này, thay đổi tất cả! Tôi không muốn sống dùm một người tên Đồng Xuyến Yên nữa. Tôi là Lý Thiệu Ly! Các người đã nghe rõ chưa?"
Chát.
Trong lúc tức giận, Mục Lỗi đã vô tình làm ra loại chuyện mà cả đời này anh cũng không nghĩ mình sẽ thật sự muốn. Cú tát trời giáng khiến cho bầu không khí chìm trong ngột ngạt tịch mịch.
Lý Thiệu Ly cả người nghiêng ngả. Một tay ôm lấy gò má bị tát đến sưng đỏ, nhưng cậu một chút cũng không cảm thấy đau đớn. Đúng hơn chỉ có ấm ức uất nghẹn nảy lên trong lòng mà thôi.
Mục Lỗi ngây dại nhìn bàn tay vừa đánh Lý Thiệu Ly, lại nhìn đến đứa trẻ mà anh đã yêu thương quan tâm như đứa con ruột kia, bất giác xót xa.
"Thiệu Ly, chú xin lỗi."
Lý Thiệu Ly cắn chặt môi dưới của mình gần như bật máu, đôi mắt trừng lớn ngăn cản những giọt nước mắt sắp tràn ra, lạnh giọng nói, "Ra ngoài!"
Mục Lỗi biết rõ mình vừa khiến cho người kia không thể nào tiếp tục trò chuyện được, bèn hạ giọng nói, "Pháp thuật đó không phải là thứ để cho cháu lạm dụng! Hồ ly thay đổi khuôn mặt một lần đã đủ khiến thể trạng suy yếu đến mức nào rồi, huống gì cháu cố chấp thử đến hai lần. Nhưng cháu nhìn lại xem, có thật sự thay đổi được hay không? Rất nhiều năm rồi, trong Thú tộc này, loài hồ ly có thể thay hình đổi dạng nhưng chỉ là trong nhất thời mà thôi, chứ không thể vĩnh viễn. Bởi vì vốn dĩ họ đã có một nhan sắc tuyệt vời nhất khó ai sánh bằng, cho nên họ sẽ không có cái quyền được thay đổi."
"Lần này đúng là cháu đã làm được một chút, nhưng đối với những người gặp mặt cháu mỗi ngày thì sẽ không thể nào nhận ra được sự thay đổi. Còn những người đã qua một thời gian rồi mới gặp lại, có lẽ sẽ chỉ ngờ ngợ cháu mà thôi. Nhưng chú muốn cháu biết, sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Hôm nay chú tức giận là vì cháu quá ngoan cố mà không màng đến sức khỏe của bản thân, chứ khuôn mặt kia vẫn không có gì thay đổi."
Lý Thiệu Ly càng nghe càng không thể tiếp thu được, trong lòng bực dọc vô cùng, "Tôi bảo tất cả ra ngoài còn không nghe thấy ư?"
Mục Lỗi muốn đến gần cậu hơn nhưng rồi lại đứng yên tại chỗ, dùng giọng điệu ấm áp bình thường của mình mà an ủi đứa trẻ kia, "Thiệu Ly, khuôn mặt của cháu là món vật cuối cùng mẹ cháu để lại. Đó giống như kỷ vật của cô ấy. Đừng chán ghét nó, có được không?"
Lý Thiệu Ly cảm giác tim mình thắt lại một đường, câu từ cũng trở nên run rẩy đau thương, "Là các người khiến cho tôi phải chán ghét nó."
"Chú xin lỗi nếu như sự quan tâm của chú làm cho cháu phải hiểu lầm như thế."
Lý Thiệu Ly ngồi xuống giường, cười lạnh một tiếng, "Xin lỗi để làm gì chứ."
"Và chú nghĩ Vưu Thần cũng sẽ không giống như cháu đã hiểu lầm. Đừng bị những lời của Vưu Quán Thanh che mờ đi lý trí của cháu."
Nhắc đến người kia, Lý Thiệu Ly thoáng chốc thay đổi thái độ, ánh mắt trở nên tối và lạnh hơn bao giờ hết.
"Câu trả lời chỉ có một và tất nhiên là không phải từ chú, mà cũng không phải chính miệng Vưu Thần nói ra."
"Cháu định làm gì?"
Lý Thiệu Ly mơ hồ nhìn qua phía đầu giường, vô tình phát hiện một cánh hoa nằm lẻ loi trên gối, đỏ nhuận. Khóe môi lạnh nhạt cong cong, không rõ ý tứ trong lòng là gì, chỉ nghe cậu nhàn nhạt nói:
"Định làm gì tôi sẽ tự quyết, chú không có quyền hỏi hay can thiệp vào."
Mục Lỗi liếc nhìn An Thạc Ngạn ở bên cạnh một cái, rồi nhìn qua Lý Thiệu Ly, cúi đầu nói, "Quán Thanh và Dụ Ân đều đã bị cháu đẩy đến đường chết. Hận thù năm xưa có lẽ cũng đã trả xong rồi. Chú thật sự hy vọng cháu sẽ dừng lại những quyết định sau đó."
"Tại sao?"
"Vì không cần thiết nữa. Nếu như bây giờ cháu còn yêu Vưu Thần thì hãy ra mặt đi. Đừng trốn tránh rồi khiến cả hai cùng đau lòng nữa."
Lý Thiệu Ly lúc này khẽ cười lên đầy bất cần cũng đau đớn, quay mặt nhìn Mục Lỗi, ánh mắt giăng đầy tơ đỏ, "Đã sớm không còn đường quay đầu rồi, chú không biết ư? Chính tay của tôi đã giết hại ba anh ấy, chú nghĩ chúng tôi còn có thể nhìn nhau thân mật như trước ư? Vốn dĩ chuyện tình cảm của chúng tôi không nên tồn tại, bây giờ cố chấp thì được gì cơ chứ? Vả lại, mọi kế hoạch này đều là nhờ chú vẽ đường cho tôi, bây giờ tôi đã đi rất xa rồi, không cách nào dừng lại được nữa. Không còn cách nào nữa."
Mục Lỗi nhắm mắt lại, cảm giác những lời Lý Thiệu Ly vừa nói đang dần đâm vào da thịt của mình, tê tái vô cùng.
"Đều là tại chú. Đáng lý chú không nên kéo cháu vào những chuyện này."
Lý Thiệu Ly không lên tiếng nữa, chỉ im lặng quay mặt nhìn sang chỗ khác. Mục Lỗi cũng như vậy, vì anh biết bản thân bây giờ có nói gì cũng đều vô nghĩa.
Chỉ có An Thạc Ngạn là người ngoài cuộc, khẽ khàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, "Chú Mục, cháu nghĩ bây giờ nên để cho em ấy nghỉ ngơi hồi phục lại thể trạng. Những chuyện kia cứ tạm gác một bên đi ạ."
Mục Lỗi đồng ý, bèn gật đầu nói, "Vậy hai đứa nghỉ ngơi đi."
Đợi Mục Lỗi đi rồi, An Thạc Ngạn mới ngồi xuống bên cạnh Lý Thiệu Ly, cẩn thận đưa cho cậu một viên thuốc tròn tròn màu nâu sẫm, có mùi nồng.
"Uống viên thuốc này vào rồi nghỉ ngơi đi. Từ giờ đến hai ngày sau, em không được đi ra ngoài, dù bất kỳ lý do gì."
Lý Thiệu Ly nhìn viên thuốc trong tay mình, dưới ánh mắt nghiêm nghị của người kia, cậu đành hé miệng nuốt xuống. Thuốc đắng dã tật là có thật. Mùi nồng và đắng chát đầu lưỡi của cậu.
An Thạc Ngạn đứng dậy, đưa tay muốn xoa đầu cậu thì bị cậu tránh né, bèn thu tay về, mỉm cười ôn nhu nói, "Được rồi, nghỉ ngơi đi, cáo con cứng đầu."
Lý Thiệu Ly nâng mắt nhìn theo bóng lưng vừa rời khỏi, bất giác thầm nghĩ, những người đang yêu nhau lúc nào cũng có suy nghĩ bình thản như vậy.
Có lẽ do tác dụng của viên thuốc khi nãy, Lý Thiệu Ly cảm thấy buồn ngủ sớm hơn mọi ngày. Trước khi nằm xuống giường, cậu cẩn thận đem chiếc gương nhỏ đến trước mặt, khéo léo lấy ra khỏi tròng mắt hai lớp kính áp tròng.
Trong gương lúc này phản chiếu một đôi mắt màu xanh ngọc động lòng người.
Lý Thiệu Ly trầm mặc nhìn vào gương một lúc lâu, không rõ đã nghĩ về chuyện gì, sau đó đặt nó sang một bên, nằm xuống giường, an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
...
Dưới sự quản lý nghiêm ngặt của Bác Bác, đúng hai ngày sau đó, Lý Thiệu Ly mới được phép rời khỏi nhà.
Trước khi để cậu đi khỏi, Bác Bác còn cẩn thận dặn dò, "Lý gia, nếu như người thấy mệt phải lập tức quay về đấy. Cậu An bảo người không được ở bên ngoài quá mấy tiếng đồng hồ đâu."
Lý Thiệu Ly hôm nay ăn vận rất đơn giản với một chiếc áo thun màu trắng kết hợp chiếc quần jeans ôm sát đùi, khiến cơ thể của cậu trông càng gầy gò nhỏ nhắn hơn bình thường. Chiếc mũ lưỡi trai đội sụp che đi một nửa khuôn mặt.
"Bác Bác, có phải ngươi muốn qua Tây Kim Môn ở luôn đúng không?"
Bác Bác liếm liếm môi, lắc đầu nói, "Không có. Em muốn ở bên cậu chủ."
Lý Thiệu Ly liếc một cái, "Vậy thì đừng lải nhải bên tai ta nữa."
Nói rồi cậu quay lưng, đi một nước ra khỏi cổng.
Bác Bác ở sau lưng không khỏi thở dài, chân đá xuống đất, thầm bảo, đúng là cứng đầu, cứng đầu không chịu được!
Lý Thiệu Ly hôm nay đến một nơi mà trước kia cậu từng ở. Khi đến nơi, cửa nhà đã bị khóa, bên trong đương nhiên không có nửa điểm người hoạt động.
Thấy vậy, Lý Thiệu Ly bèn ngồi xuống bậc tam cấp chờ đợi.
Ánh mặt trời phía trên dần lên cao, rắc xuống những tia nắng của một ngày mới, từ nhẹ nhàng đến gay gắt.
Nửa tiếng sau, trước mặt Lý Thiệu Ly dần xuất hiện một đôi giày bata có phần cũ kỹ đang chậm rãi bước lại gần.
Như nhận ra được đôi giày đó quen thuộc đến cỡ nào, Lý Thiệu Ly ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lại bị ánh nắng làm cho chói mắt phải nhắm vào một giây. Mà người con trai kia dường như cũng mơ hồ nhận ra được người quen cũ, bước chân khựng lại đầy nghi hoặc.
Sau vài giây, Lý Thiệu Ly mở to mắt nhìn người con trai trước mặt, bình tĩnh đứng dậy.
Đôi mắt màu xanh ngọc không hề được ngụy trang thu vào trong đáy mắt người còn lại, khiến cho người đó nửa lời cũng không thể bật ra.
Bởi vì quá kinh ngạc, kinh ngạc đến run rẩy.
Từ trong cổ họng thốt ra những lời mà chính bản thân cậu cũng không tin nổi, "Chiếu Hy? Là cậu...Chiếu Hy? Là cậu thật ư?"
Lý Thiệu Ly nghe thấy cái tên năm xưa, sắc mặt cũng không thay đổi, lãnh đạm thừa nhận, "Tiểu Lương, lâu quá không gặp!"
Từ Lương vẫn không tin vào mắt mình, duỗi tay nắm lấy cổ tay của Lý Thiệu Ly, "Đúng là cậu rồi, thật sự là cậu, là cậu đã quay về? Tớ không mơ đúng chứ? Tớ không mơ đâu nhỉ? Tiểu Hy, tốt quá rồi, thật tốt quá..."
Nhìn thấy người kia vì gặp lại mình mà lời lẽ cũng loạn cả lên, bất giác khiến cho Lý Thiệu Ly cảm động. Ít nhất trên đời này vẫn còn một người vì thương nhớ cậu mà bấn loạn thế kia.
"Được rồi, chúng ta vào nhà được chưa? Tớ đợi cậu đã nửa tiếng rồi."
Từ Lương buông tay người kia ra, không hiểu bản thân bị cái gì, cứ ấp úng rồi cười cười ngốc, "Được được, đợi tớ một chút!"
Hai người nối đuôi vào đi vào nhà. Lý Thiệu Ly nâng mắt im lặng quan sát phòng khách một lượt, sau đó nhàn nhạt đánh giá:
"Vẫn không thay đổi gì cả. Cảm giác thật ấm cúng, thích thật."
Từ Lương ở phía sau cơ hồ cảm động chưa dứt, đi lại gần bất ngờ ôm chầm lấy Lý Thiệu Ly. Từ tận đáy lòng của cậu mà nói ra:
"Tiểu Hy, tớ rất nhớ cậu!"
Bị ôm chầm lấy như vậy, Lý Thiệu Ly có điểm kinh ngạc, quay đầu gượng gạo nói, "Tiểu Lương, cậu làm gì thế? Thật sự cảm động đến mức này luôn sao?"
"Cậu không có sao?" Từ Lương bất đắc dĩ nói, "Cậu có biết bốn năm qua, nhiều người trông ngóng cậu thế nào không? Tớ còn nhớ cậu như vậy, cậu Vưu sẽ nhớ cậu đến mức nào đây chứ? Cậu không thắc mắc tò mò sao?"
Lý Thiệu Ly nhìn Từ Lương, muốn nói đến Vưu Thần rồi lại không nói nữa, chuyển sang chủ đề khác, "Hiện tại cuộc sống của cậu như thế nào rồi?"
Từ Lương có điểm ngây người nhìn bạn mình, không rõ vì sao lại hỏi, "Tiểu Hy, cậu không muốn gặp cậu Vưu sao?"
Bóng lưng của Lý Thiệu Ly thoáng chốc cứng đờ. Cậu mím nhẹ môi, bình tĩnh ngồi xuống ghế rồi nói, "Thật ra có rất nhiều lý do ngăn trở cuộc gặp mặt này. Bây giờ cậu ngồi xuống một chút có được không? Hôm nay, tớ đến đây thật sự có việc muốn nhờ cậu."
Từ Lương nghe vậy, rốt cuộc cũng im lặng ngồi xuống phía đối diện.
Nâng mắt quan sát Lý Thiệu Ly trong thầm lặng, Từ Lương mới chợt nhận ra ánh mắt cùng thần thái của người kia đã sớm thay đổi mất rồi. Tuy khuôn mặt không thay đổi quá nhiều, nhưng cách nói chuyện và thái độ thì thật sự trưởng thành, trưởng thành đến mức lãnh đạm lạnh lùng.
Lý Thiệu Ly không để ý đến ánh mắt quan sát của Từ Lương, nhàn nhạt nói, "Nếu cậu muốn biết mọi chuyện, tớ sẽ nói tất cả cho cậu nghe."
Đến đây, Từ Lương mới thôi nhìn ngắm người con trai trước mặt, đầu óc tập trung vào những lời mà Lý Thiệu Ly sắp sửa nói ra.
Từ đầu chí cuối, Lý Thiệu Ly giống như chỉ đang kể lại những câu chuyện đời thường bằng một giọng điệu bình thản lãnh đạm vô cùng. Tuy rằng trong những câu chuyện đó có rất nhiều biến cố khủng khiếp đến đau lòng. Ấy vậy mà ánh mắt ấy không một chút suy suyễn.
Từ Lương càng nghe càng cảm thấy cổ họng mình khô khốc, muốn mở miệng an ủi cũng không được. Bàn tay rớm một tầng mồ hôi lạnh, không rõ lý do vì sao.
Lại nhìn đến Lý Thiệu Ly, Từ Lương chỉ muốn đứng dậy, bước đến ôm lấy cậu một cái. Một chiếc ôm thay cho bao lời muốn nói.
"Chuyện là như vậy, cho nên hiện tại tớ không cách nào gặp mặt Vưu Thần."
Từ Lương trầm mặc rất lâu, "Quá khứ...kinh khủng đến như vậy sao?"
Lý Thiệu Ly bình tĩnh nhìn người kia, đáp, "Phải."
"Tiểu Hy, cậu ---"
"Bây giờ tên của tớ đã là Thiệu Ly. Lý Thiệu Ly."
Từ Lương nhất thời cứng họng, nhìn Lý Thiệu Ly một chút rồi bất đắc dĩ thay đổi cách xưng hô, "Tiểu Ly..."
Lý Thiệu Ly nâng mắt nhìn một cái.
"Tiểu Ly, cậu ổn chứ?"
"Cậu thấy tớ có gì không ổn sao?"
Từ Lương nhíu mày, "Thái độ của cậu khiến cho tớ rất hoài nghi, cũng rất đau lòng."
Lý Thiệu Ly như hiểu ý người kia, bèn cười một tiếng, "Khi cậu ma sát với cuộc đời này, chắc chắn cậu sẽ thay đổi, ít hay nhiều thôi. Lần này tớ đến tìm gặp cậu là vì một chuyện."
"Sao?"
Lý Thiệu Ly nghiêm túc nhìn Từ Lương, chấn chỉnh giọng điệu của mình, "Tớ muốn nhờ cậu lấy bằng được chiếc chìa khóa của căn phòng bị khóa ở phòng thực nghiệm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất