Chương 49: Bệnh viện
Đây là một nụ hôn khiến người ta say đắm, tuy không quá sâu nhưng vẫn làm Cố Thần mụ mị cả đầu óc, giờ phút này cậu chỉ còn biết ngơ ngác nhìn gương mặt đang kề sát mình, quên cả cách thở.
Quân Nhất Nặc cũng mở mắt nhìn chằm chằm từng cử động nhỏ của Cố Thần. Ngoài lúc đầu hơi hốt hoảng ra thì cậu không hề có ý bài xích.
Nụ hôn chấm dứt, Quân Nhất Nặc chầm chậm lùi về sau, mỉm cười nhìn Cố Thần bấy giờ đã trở thành một trái cà chua.
Cố Thần hé môi muốn bảo anh không được cười, nhưng cậu chợt phát hiện mình không hề có sức kháng cự với nụ cười của anh, thế nên, cậu chỉ đành úp mặt vào chiếc tủ đằng sau vẽ vòng tròn.
Nhìn cái ót đáng yêu của Cố Thần, theo những trường hợp thông thường thì đáng lẽ Quân Nhất Nặc sẽ lùi ra sau trở lại ranh giới an toàn, nhưng không, anh tiếp tục vươn tay ôm trọn người đang vẽ vòng tròn kia vào lòng.
Cố Thần sượng người.
“Quả Cam, thả lỏng nào, tôi không đáng sợ vậy đâu.” Quân Nhất Nặc tựa cằm lên vai Cố Thần, nói khẽ bên tai cậu.
Tai Cố Thần càng đỏ hơn nữa, giờ đây trái tim cậu đập mạnh như muốn nổ tung, vòm ngực vững chãi phía sau khiến cậu ngại ngùng lắm nhưng… độ ấm mang tên tình yêu này… Cố Thần cảm thấy mình bệnh rồi, thật sự bệnh nặng lắm rồi.
Nhất thời không ai nói chuyện nữa, Quân Nhất Nặc cũng hưởng thụ giây phút yên tĩnh bên cậu, điều quan trọng là anh đang ôm gà vàng ngốc trong lòng – từ rất lâu rất lâu trước đây anh đã nghĩ, tương lai mình sẽ cưới một cô gái, sẽ cùng cô sống một cuộc sống bình an hạnh phúc, chỉ cần cô hài lòng là được. Nhưng ngày hôm nay, người đang ở trong vòng tay của anh không phải một cô gái, mà là một chàng trai có giới tính giống anh.
Có đôi lúc, thứ gọi là tình yêu khiến người ta phải hoang mang, phải nghi ngờ, bởi nó không được định hình sẵn, cũng không tài nào dùng ngôn ngữ để diễn tả được.
Lòng Cố Thần rối như tơ vò, cậu thật sự không quen kiểu bị người khác ôm từ phía sau thế này, trong mấy phim truyền hình, nam chính đều ôm nữ chính như vậy hết đó… cậu đâu phải nữ chính chứ, tại sao Quân Nhất Nặc lại ôm cậu như vậy? Tại sao cậu không biết chủ động ôm Quân Nhất Nặc?
Nếu Quân Nhất Nặc biết giờ Cố Thần đang nghĩ gì, có lẽ sẽ lại dở khóc dở cười mất.
Thứ vô duyên phá vỡ bầu không khí hài hòa “giao lưu tình cảm” giữa hai người chính là điện thoại của Cố Thần, cậu để nó trên bàn, nên nếu muốn lấy thì Quân Nhất Nặc phải buông cậu ra trước.
Quân Nhất Nặc không làm thêm động tác nào khiến Cố Thần thẹn thùng nữa, anh ung dung buông lỏng hai tay để cậu lấy điện thoại. Cố Thần thở phào, đồng thời cũng tiếc nuối lắm, cậu rất thích cảm giác khi Quân Nhất Nặc ở sát bên mình.
Người gọi đến là Đại Hoa Lâm Tử Ngang, nhưng lúc bắt máy rồi cậu mới biết giọng của người bên kia không phải Lâm Tử Ngang mà là một cô gái đang khóc lóc nói Lâm Tử Ngang bị tai nạn xe.
Cố Thần đã từng nghe qua giọng cô gái ấy, đó là Đông Phương Lạc, à không, phải nói là La San San.
Lúc này Cố Thần không còn thời gian đâu để hỏi lý do tại sao Lâm Tử Ngang gặp tai nạn nữa, cậu hỏi ngay địa chỉ bệnh viện, cúp máy xong chưa kịp nói gì thì Quân Nhất Nặc đã lên tiếng: “Tôi đưa em đi.”
“Ừm.” Cố Thần cầm ví ra cửa.
Quân Nhất Nặc đi chậm hơn cậu, anh lấy chiếc áo khoác trên giường đưa cho Cố Thần, “Mặc vào, bên ngoài lạnh.”
Cố Thần ấm lòng lắm, lúc cậu đang mặc áo khoác thì Quân Nhất Nặc giúp cậu khóa cửa phòng.
Sau khi đánh tiếng với quản lý, Cố Thần đi theo Quân Nhất Nặc ra cổng, sau khi lên xe, Quân Nhất Nặc thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Thần, bèn an ủi, “Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng quá.”
Lời nói của Quân Nhất Nặc như có phép thuật khiến dây thần kinh đang căng chặt của cố Thần thả lỏng đi nhiều, “Ừm.”
Vì hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải giờ cao điểm, thế nên xe chạy rất nhanh, tất nhiên Quân Nhất Nặc sẽ không vi phạm luật giao thông.
Hai mươi phút sau, Cố Thần vào bệnh viện hỏi số phòng của Lâm Tử Ngang, Quân Nhất Nặc đi đỗ xe.
Cố Thần trông thấy Lâm Tử Ngang được đẩy ra từ phòng cấp cứu, trước cửa phòng có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang đứng, sắc mặt cô tái nhợt, Cố Thần dám chắc đây là La San San, cậu chẳng có chút thiện cảm nào với cô ta cả, dù cô ta khóc trông rất đáng thương.
“Đại Hoa…” Cố Thần nhanh chóng bước đến trước mặt Lâm Tử Ngang, đầu y quấn đầy băng gạc, mặt lại bầm tím đủ chỗ, một bên chân còn bị bó thạch cao.
“Đậu, Quả Cam sao mày tới đây?” Tuy trông dáng vẻ Lâm Tử Ngang lúc này vô cùng thê thảm nhưng giọng nói vẫn vang lắm, xem ra tinh thần của y rất tốt, có vẻ không nghiêm trọng như cậu nghĩ.
“Sao, mày còn không muốn tao tới nữa hả?” Cố Thần trừng y.
“Đâu có, mấy ngày nay không gặp anh trai nhớ mày sắp chết rồi nè…” Lâm Tử Ngang cười rất vô tư, “Mà nè Quả Cam, tao kêu mày đừng có đeo mắt kính từ lâu rồi mà, mày không đeo kính nhìn đẹp hơn nhiều.”
Lâm Tử Ngang nói vậy khiến sắc mặt La San San đứng phía sau hoảng hốt, Cố Thần thì theo thói quen đẩy chiếc kính trên mũi mình, sau đó cậu chợt phát hiện hình như không có kính… hèn gì nhìn không rõ.
Lâm Tử Ngang được đẩy vào phòng bệnh cao cấp, chân bị cột lên, bác sĩ dặn lát nữa phải uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt, sau đó xoay sang dặn dò bọn Cố Thần đừng quá ồn ào làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi.
Cố Thần hỏi bác sĩ về tình hình của Lâm Tử ngang, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chân chỉ bị gãy xương nhẹ thôi. Bấy giờ Cố Thần mới thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ bảo cậu ra ngoài hoàn tất nốt thủ tục nhập viện.
“Tôi đi là được.” Không biết Quân Nhất Nặc đã đứng cạnh Cố Thần từ khi nào, anh đặt tay lên vai cậu, “Em ở lại với Đại Hoa đi, tôi sẽ trở lại ngay.”
Cố Thần do dự một lát thì đồng ý, có Quân Nhất Nặc ở bên, cậu yên tâm lắm.
Vừa xoay người, Cố Thần đã nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của Lâm Tử Ngang, “Tôi đã nói là không muốn gặp lại cô, mời cô đi ngay cho.”
“Tử Ngang, em thật sự không cố ý gạt anh đâu, tại sao anh lại tàn nhẫn với em như thế?” Giọng của La San San còn cao hơn Lâm Tử Ngang, tiếng nức nở trong cổ họng khiến cô như đang bị ai bắt nạt ghê lắm.
Cố Thần đanh mặt lại, bình tĩnh bước vào phòng, “Bác sĩ nói cậu ấy cần nghỉ ngơi, cô này cô nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì, muốn tôi gọi bảo vệ đến sao?”
Bình thường Cố Thần là một cậu trai ngốc không hay nói chuyện, còn là loại bị người ta bắt nạt rồi còn không phản kháng nữa. Nhưng nếu bạn bè cậu bị bắt nạt, những lúc cần, cậu chắc chắn sẽ ra mặt, ví dụ như bây giờ.
Dù khóc nhưng trông La San San vẫn đẹp lắm, đôi mắt ửng đỏ như thỏ con. Tiếc rằng dù trông cô có đáng thương cỡ nào chăng nữa thì Cố Thần cũng không hề xót thương, cô gái này đã lừa dối tình cảm của Lâm Tử Ngang, bây giờ còn hại cậu ấy nhập viện… thật ra cậu không biết vì sao Lâm Tử Ngang lại bị tai nạn.
Lâm Tử Ngang ném cho Cố Thần ánh mắt bạn tốt, nhưng Cố Thần vẫn có thể thấy nụ cười khổ thoáng qua trên gương mặt y.
“Cô đi đi, sau này tôi không muốn gặp cô nữa.” Lâm Tử Ngang quay đầu đi không nhìn La San San.
La San San nghe thế càng nấc nhiều hơn, cô khóc không thành tiếng, cứ như đang đau khổ lắm.
“Tại sao… chẳng lẽ anh chưa từng yêu em sao? Những câu anh nói, những lời anh hứa chẳng lẽ đều là lừa gạt cả sao?” La San San bước đến gần, vẻ mặt cô trông rất đáng sợ, dường như có thể sẽ bị gió thổi đi bất cứ lúc nào.
Lâm Tử Ngang vẫn không nhìn cô, thậm chí còn nhắm mắt lại.
Cố Thần nhíu mày, cậu tức thì ngăn cô trước khi cô đi đến bên giường Lâm Tử ngang, La San San nhìn cậu, mặt đỏ gay vì giận.
“Yêu cô và không yêu cô có gì khác nhau chứ? Trước đây cậu ấy yêu cô, nhưng cô đã đáp lại cậu ấy như thế nào? Ngoài việc làm tổn thương cậu ấy, cô còn có thể làm được gì nữa, cô có từng đáp lại tình cảm mà cậu ấy dành cho cô chưa?” Cố Thần nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn, mỗi một câu hỏi của cậu đều khiến La San San phải lùi một bước.
La San San gần như không tài nào đứng vững nữa, cô muốn nhìn Lâm Tử Ngang đằng kia, nhưng Cố Thần lại cố ý ngăn lại tầm nhìn của cô, “Tôi yêu anh ấy, Tử Ngang, em thật sự yêu anh mà… chẳng lẽ anh muốn em phải moi tim mình ra cho anh xem mới hài lòng sao?”
Nghe vậy Lâm Tử Ngang mở trừng mắt, y nhìn La San San, nở nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Tôi hỏi cô, mục đích chủ yếu cô đến tìm tôi có phải để nói với tôi, là cô sẽ bỏ đứa con rồi bắt đầu lại từ đầu với tôi, hay muốn nhà họ Lâm chúng tôi giúp nhà cô vượt qua nạn kiếp lần này?” Lâm Tử Ngang gằn từng chữ.
Sắc mặt La San San nháy mắt trắng bệch, đôi môi cô run rẩy, không chỉ thế mà toàn thân cô cũng đang run lên bởi câu nói thẳng thừng của Lâm Tử Ngang.
Nhìn phản ứng của La San San thì biết, lý do cô từ Mỹ chạy theo về tận Trung Quốc, không phải vì yêu Lâm Tử Ngang quá mức sâu đậm, cũng không phải vì mất đi y cô không thể nào sống tiếp được nữa, mà là bởi gia đình của cô.
“Tôi có thể thuyết phục ba tôi giúp nhà cô lần này…” Lâm Tử Ngang chậm rãi nói tiếp, anh đanh mặt lại sau khi thấy nét vui mừng hiện rõ trên gương mặt của La San San, “Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cô không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nét rạng rỡ vừa hé lộ lập tức lụi tàn, câu trước của Lâm Tử Ngang là sự cứu rỗi, nhưng câu sau của y đã đá cô xuống địa ngục.
Bầu không khí trong phòng bệnh trở nên kỳ lạ, Cố Thần rất ghét bầu không khí này. Cậu không phải loại người vô tình, nhưng tuy trông La San San lúc này đáng thương thật đó, song cậu không tài nào đồng cảm nổi.
Cuối cùng La San San vẫn đồng ý, cô vừa ra khỏi phòng bệnh, Cố Thần liền thấy Lâm Tử Ngang nâng tay che đi hai mắt mình.
“Đại Hoa…” Cố Thần khẽ gọi.
“Quả Cam, lát hãy nói chuyện với tao, bây giờ tao không muốn nói gì hết.” Giọng Lâm Tử Ngang khản đặc, Cố Thần biết y đã khóc rồi.
Cố Thần ừ một tiếng. Quân Nhất Nặc vừa bước vào phòng thì trông thấy một cái chân bó thạch cao đang bị treo lên, tìm một lúc mới thấy Cố Thần đang ngồi trong góc phòng, Cố Thần thấy anh vào, bèn đứng lên đi đến gần.
Quân Nhất Nặc đưa cho cậu một quyển sổ và một tờ biên lai, hai người trao đổi trong im lặng.
“Quả Cam, đây là?” Có vẻ đã ổn định cảm xúc, Lâm Tử Ngang thấy có người đi vào phòng, nhưng người đó không phải bác sĩ mà là một người mà y không quen.
Quân Nhất Nặc và Cố Thần cùng nhìn về phía Lâm Tử Ngang, Cố Thần vừa dự định giới thiệu thì Quân Nhất Nặc đã cướp lời trước: “Đại Hoa.”
“… anh là?” Chỉ có những đứa bạn thân thời cấp ba mới biết biệt danh này, nhưng y không hề quen biết người đàn ông trước mặt, thế nhưng khí chất lạnh lùng… hơi quen thì phải.
“Họa Cốt.” Quân Nhất Nặc nói.
Quân Nhất Nặc cũng mở mắt nhìn chằm chằm từng cử động nhỏ của Cố Thần. Ngoài lúc đầu hơi hốt hoảng ra thì cậu không hề có ý bài xích.
Nụ hôn chấm dứt, Quân Nhất Nặc chầm chậm lùi về sau, mỉm cười nhìn Cố Thần bấy giờ đã trở thành một trái cà chua.
Cố Thần hé môi muốn bảo anh không được cười, nhưng cậu chợt phát hiện mình không hề có sức kháng cự với nụ cười của anh, thế nên, cậu chỉ đành úp mặt vào chiếc tủ đằng sau vẽ vòng tròn.
Nhìn cái ót đáng yêu của Cố Thần, theo những trường hợp thông thường thì đáng lẽ Quân Nhất Nặc sẽ lùi ra sau trở lại ranh giới an toàn, nhưng không, anh tiếp tục vươn tay ôm trọn người đang vẽ vòng tròn kia vào lòng.
Cố Thần sượng người.
“Quả Cam, thả lỏng nào, tôi không đáng sợ vậy đâu.” Quân Nhất Nặc tựa cằm lên vai Cố Thần, nói khẽ bên tai cậu.
Tai Cố Thần càng đỏ hơn nữa, giờ đây trái tim cậu đập mạnh như muốn nổ tung, vòm ngực vững chãi phía sau khiến cậu ngại ngùng lắm nhưng… độ ấm mang tên tình yêu này… Cố Thần cảm thấy mình bệnh rồi, thật sự bệnh nặng lắm rồi.
Nhất thời không ai nói chuyện nữa, Quân Nhất Nặc cũng hưởng thụ giây phút yên tĩnh bên cậu, điều quan trọng là anh đang ôm gà vàng ngốc trong lòng – từ rất lâu rất lâu trước đây anh đã nghĩ, tương lai mình sẽ cưới một cô gái, sẽ cùng cô sống một cuộc sống bình an hạnh phúc, chỉ cần cô hài lòng là được. Nhưng ngày hôm nay, người đang ở trong vòng tay của anh không phải một cô gái, mà là một chàng trai có giới tính giống anh.
Có đôi lúc, thứ gọi là tình yêu khiến người ta phải hoang mang, phải nghi ngờ, bởi nó không được định hình sẵn, cũng không tài nào dùng ngôn ngữ để diễn tả được.
Lòng Cố Thần rối như tơ vò, cậu thật sự không quen kiểu bị người khác ôm từ phía sau thế này, trong mấy phim truyền hình, nam chính đều ôm nữ chính như vậy hết đó… cậu đâu phải nữ chính chứ, tại sao Quân Nhất Nặc lại ôm cậu như vậy? Tại sao cậu không biết chủ động ôm Quân Nhất Nặc?
Nếu Quân Nhất Nặc biết giờ Cố Thần đang nghĩ gì, có lẽ sẽ lại dở khóc dở cười mất.
Thứ vô duyên phá vỡ bầu không khí hài hòa “giao lưu tình cảm” giữa hai người chính là điện thoại của Cố Thần, cậu để nó trên bàn, nên nếu muốn lấy thì Quân Nhất Nặc phải buông cậu ra trước.
Quân Nhất Nặc không làm thêm động tác nào khiến Cố Thần thẹn thùng nữa, anh ung dung buông lỏng hai tay để cậu lấy điện thoại. Cố Thần thở phào, đồng thời cũng tiếc nuối lắm, cậu rất thích cảm giác khi Quân Nhất Nặc ở sát bên mình.
Người gọi đến là Đại Hoa Lâm Tử Ngang, nhưng lúc bắt máy rồi cậu mới biết giọng của người bên kia không phải Lâm Tử Ngang mà là một cô gái đang khóc lóc nói Lâm Tử Ngang bị tai nạn xe.
Cố Thần đã từng nghe qua giọng cô gái ấy, đó là Đông Phương Lạc, à không, phải nói là La San San.
Lúc này Cố Thần không còn thời gian đâu để hỏi lý do tại sao Lâm Tử Ngang gặp tai nạn nữa, cậu hỏi ngay địa chỉ bệnh viện, cúp máy xong chưa kịp nói gì thì Quân Nhất Nặc đã lên tiếng: “Tôi đưa em đi.”
“Ừm.” Cố Thần cầm ví ra cửa.
Quân Nhất Nặc đi chậm hơn cậu, anh lấy chiếc áo khoác trên giường đưa cho Cố Thần, “Mặc vào, bên ngoài lạnh.”
Cố Thần ấm lòng lắm, lúc cậu đang mặc áo khoác thì Quân Nhất Nặc giúp cậu khóa cửa phòng.
Sau khi đánh tiếng với quản lý, Cố Thần đi theo Quân Nhất Nặc ra cổng, sau khi lên xe, Quân Nhất Nặc thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Thần, bèn an ủi, “Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng quá.”
Lời nói của Quân Nhất Nặc như có phép thuật khiến dây thần kinh đang căng chặt của cố Thần thả lỏng đi nhiều, “Ừm.”
Vì hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải giờ cao điểm, thế nên xe chạy rất nhanh, tất nhiên Quân Nhất Nặc sẽ không vi phạm luật giao thông.
Hai mươi phút sau, Cố Thần vào bệnh viện hỏi số phòng của Lâm Tử Ngang, Quân Nhất Nặc đi đỗ xe.
Cố Thần trông thấy Lâm Tử Ngang được đẩy ra từ phòng cấp cứu, trước cửa phòng có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang đứng, sắc mặt cô tái nhợt, Cố Thần dám chắc đây là La San San, cậu chẳng có chút thiện cảm nào với cô ta cả, dù cô ta khóc trông rất đáng thương.
“Đại Hoa…” Cố Thần nhanh chóng bước đến trước mặt Lâm Tử Ngang, đầu y quấn đầy băng gạc, mặt lại bầm tím đủ chỗ, một bên chân còn bị bó thạch cao.
“Đậu, Quả Cam sao mày tới đây?” Tuy trông dáng vẻ Lâm Tử Ngang lúc này vô cùng thê thảm nhưng giọng nói vẫn vang lắm, xem ra tinh thần của y rất tốt, có vẻ không nghiêm trọng như cậu nghĩ.
“Sao, mày còn không muốn tao tới nữa hả?” Cố Thần trừng y.
“Đâu có, mấy ngày nay không gặp anh trai nhớ mày sắp chết rồi nè…” Lâm Tử Ngang cười rất vô tư, “Mà nè Quả Cam, tao kêu mày đừng có đeo mắt kính từ lâu rồi mà, mày không đeo kính nhìn đẹp hơn nhiều.”
Lâm Tử Ngang nói vậy khiến sắc mặt La San San đứng phía sau hoảng hốt, Cố Thần thì theo thói quen đẩy chiếc kính trên mũi mình, sau đó cậu chợt phát hiện hình như không có kính… hèn gì nhìn không rõ.
Lâm Tử Ngang được đẩy vào phòng bệnh cao cấp, chân bị cột lên, bác sĩ dặn lát nữa phải uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt, sau đó xoay sang dặn dò bọn Cố Thần đừng quá ồn ào làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi.
Cố Thần hỏi bác sĩ về tình hình của Lâm Tử ngang, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chân chỉ bị gãy xương nhẹ thôi. Bấy giờ Cố Thần mới thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ bảo cậu ra ngoài hoàn tất nốt thủ tục nhập viện.
“Tôi đi là được.” Không biết Quân Nhất Nặc đã đứng cạnh Cố Thần từ khi nào, anh đặt tay lên vai cậu, “Em ở lại với Đại Hoa đi, tôi sẽ trở lại ngay.”
Cố Thần do dự một lát thì đồng ý, có Quân Nhất Nặc ở bên, cậu yên tâm lắm.
Vừa xoay người, Cố Thần đã nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của Lâm Tử Ngang, “Tôi đã nói là không muốn gặp lại cô, mời cô đi ngay cho.”
“Tử Ngang, em thật sự không cố ý gạt anh đâu, tại sao anh lại tàn nhẫn với em như thế?” Giọng của La San San còn cao hơn Lâm Tử Ngang, tiếng nức nở trong cổ họng khiến cô như đang bị ai bắt nạt ghê lắm.
Cố Thần đanh mặt lại, bình tĩnh bước vào phòng, “Bác sĩ nói cậu ấy cần nghỉ ngơi, cô này cô nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì, muốn tôi gọi bảo vệ đến sao?”
Bình thường Cố Thần là một cậu trai ngốc không hay nói chuyện, còn là loại bị người ta bắt nạt rồi còn không phản kháng nữa. Nhưng nếu bạn bè cậu bị bắt nạt, những lúc cần, cậu chắc chắn sẽ ra mặt, ví dụ như bây giờ.
Dù khóc nhưng trông La San San vẫn đẹp lắm, đôi mắt ửng đỏ như thỏ con. Tiếc rằng dù trông cô có đáng thương cỡ nào chăng nữa thì Cố Thần cũng không hề xót thương, cô gái này đã lừa dối tình cảm của Lâm Tử Ngang, bây giờ còn hại cậu ấy nhập viện… thật ra cậu không biết vì sao Lâm Tử Ngang lại bị tai nạn.
Lâm Tử Ngang ném cho Cố Thần ánh mắt bạn tốt, nhưng Cố Thần vẫn có thể thấy nụ cười khổ thoáng qua trên gương mặt y.
“Cô đi đi, sau này tôi không muốn gặp cô nữa.” Lâm Tử Ngang quay đầu đi không nhìn La San San.
La San San nghe thế càng nấc nhiều hơn, cô khóc không thành tiếng, cứ như đang đau khổ lắm.
“Tại sao… chẳng lẽ anh chưa từng yêu em sao? Những câu anh nói, những lời anh hứa chẳng lẽ đều là lừa gạt cả sao?” La San San bước đến gần, vẻ mặt cô trông rất đáng sợ, dường như có thể sẽ bị gió thổi đi bất cứ lúc nào.
Lâm Tử Ngang vẫn không nhìn cô, thậm chí còn nhắm mắt lại.
Cố Thần nhíu mày, cậu tức thì ngăn cô trước khi cô đi đến bên giường Lâm Tử ngang, La San San nhìn cậu, mặt đỏ gay vì giận.
“Yêu cô và không yêu cô có gì khác nhau chứ? Trước đây cậu ấy yêu cô, nhưng cô đã đáp lại cậu ấy như thế nào? Ngoài việc làm tổn thương cậu ấy, cô còn có thể làm được gì nữa, cô có từng đáp lại tình cảm mà cậu ấy dành cho cô chưa?” Cố Thần nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn, mỗi một câu hỏi của cậu đều khiến La San San phải lùi một bước.
La San San gần như không tài nào đứng vững nữa, cô muốn nhìn Lâm Tử Ngang đằng kia, nhưng Cố Thần lại cố ý ngăn lại tầm nhìn của cô, “Tôi yêu anh ấy, Tử Ngang, em thật sự yêu anh mà… chẳng lẽ anh muốn em phải moi tim mình ra cho anh xem mới hài lòng sao?”
Nghe vậy Lâm Tử Ngang mở trừng mắt, y nhìn La San San, nở nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Tôi hỏi cô, mục đích chủ yếu cô đến tìm tôi có phải để nói với tôi, là cô sẽ bỏ đứa con rồi bắt đầu lại từ đầu với tôi, hay muốn nhà họ Lâm chúng tôi giúp nhà cô vượt qua nạn kiếp lần này?” Lâm Tử Ngang gằn từng chữ.
Sắc mặt La San San nháy mắt trắng bệch, đôi môi cô run rẩy, không chỉ thế mà toàn thân cô cũng đang run lên bởi câu nói thẳng thừng của Lâm Tử Ngang.
Nhìn phản ứng của La San San thì biết, lý do cô từ Mỹ chạy theo về tận Trung Quốc, không phải vì yêu Lâm Tử Ngang quá mức sâu đậm, cũng không phải vì mất đi y cô không thể nào sống tiếp được nữa, mà là bởi gia đình của cô.
“Tôi có thể thuyết phục ba tôi giúp nhà cô lần này…” Lâm Tử Ngang chậm rãi nói tiếp, anh đanh mặt lại sau khi thấy nét vui mừng hiện rõ trên gương mặt của La San San, “Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cô không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nét rạng rỡ vừa hé lộ lập tức lụi tàn, câu trước của Lâm Tử Ngang là sự cứu rỗi, nhưng câu sau của y đã đá cô xuống địa ngục.
Bầu không khí trong phòng bệnh trở nên kỳ lạ, Cố Thần rất ghét bầu không khí này. Cậu không phải loại người vô tình, nhưng tuy trông La San San lúc này đáng thương thật đó, song cậu không tài nào đồng cảm nổi.
Cuối cùng La San San vẫn đồng ý, cô vừa ra khỏi phòng bệnh, Cố Thần liền thấy Lâm Tử Ngang nâng tay che đi hai mắt mình.
“Đại Hoa…” Cố Thần khẽ gọi.
“Quả Cam, lát hãy nói chuyện với tao, bây giờ tao không muốn nói gì hết.” Giọng Lâm Tử Ngang khản đặc, Cố Thần biết y đã khóc rồi.
Cố Thần ừ một tiếng. Quân Nhất Nặc vừa bước vào phòng thì trông thấy một cái chân bó thạch cao đang bị treo lên, tìm một lúc mới thấy Cố Thần đang ngồi trong góc phòng, Cố Thần thấy anh vào, bèn đứng lên đi đến gần.
Quân Nhất Nặc đưa cho cậu một quyển sổ và một tờ biên lai, hai người trao đổi trong im lặng.
“Quả Cam, đây là?” Có vẻ đã ổn định cảm xúc, Lâm Tử Ngang thấy có người đi vào phòng, nhưng người đó không phải bác sĩ mà là một người mà y không quen.
Quân Nhất Nặc và Cố Thần cùng nhìn về phía Lâm Tử Ngang, Cố Thần vừa dự định giới thiệu thì Quân Nhất Nặc đã cướp lời trước: “Đại Hoa.”
“… anh là?” Chỉ có những đứa bạn thân thời cấp ba mới biết biệt danh này, nhưng y không hề quen biết người đàn ông trước mặt, thế nhưng khí chất lạnh lùng… hơi quen thì phải.
“Họa Cốt.” Quân Nhất Nặc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất