Chương 8
Chiêm Ngọc không nghĩ tới, ngày hôm qua người còn trong TV, hôm nay lại xuất hiện trước mặt mình, còn chủ động duỗi tay cùng mình chào hỏi. Cho nên thời điểm Thẩm Tùng An dừng trước mặt, trong nháy mắt cậu có chút hoảng hốt, ngẩng đầu tầm mắt trong lúc lơ đãng cùng Thẩm Tùng An vừa vặn nhìn nhau.
Mắt một mí, khóe mắt hơi xếch, hình dáng đường cong tuyệt đẹp, đáy mắt như ngân hà.
Đôi mắt của người trước mắt, cùng cặp mắt trong ấn tượng kia hoàn mỹ trùng khớp.
Phía trước còn không xác định, giờ khắc này chứng thực.
Hôm nay Thẩm Tùng An không mang khẩu trang, lần trước che khuất nửa khuôn mặt lần này bại lộ trước mắt Chiêm Ngọc, dưới đôi mắt quá mức xuất chúng, ngũ quan của anh cũng không chút hạ phong nào.
Chỉ là bên ngoài anh thoạt nhìn cùng trong TV không quá giống nhau, không giống như Cố Đình 《 Phượng Minh Sơn 》 lạnh nhạt cùng sắc bén, cả người Chiêm Ngọc* đều cho người ta cảm giác thân sĩ. Xương tay rõ ràng, sạch sẽ thon dài, cho dù ở thời điểm cậu thất thần, cũng không thu, như cũ vững vàng duỗi.
(*Lẽ ra phải là Thẩm Tùng An chứ nhỉ??)
Cũng vì khăn tay hảo ý ngày đó, Chiêm Ngọc đối với người gặp hai lần trước mắt, thế nhưng cũng không có cảm giác quá mức xa lạ.
Ngắn ngủi thất thần qua đi, cậu duỗi tay cầm tay đối phương, mắt cong lộ ra tươi cười, nói: "Chào anh, tôi là Chiêm Ngọc. Là lão sư chỉ đạo đàn violon lần này của mọi người."
Nụ cười này giống như ánh mặt trời soi hết góc khuất khi hoa nở, trong khoảnh khắc đập vào mắt Thẩm Tùng An.
Đối với tươi cười của Chiêm Ngọc, ánh mắt Thẩm Tùng An trở nên sâu thẳm, anh bất động thanh sắc mà buông mí mắt xuống, ngăn trở cảm xúc kích động nơi đáy mắt, ý đồ cất giấu tươi cười này, làm nó chỉ thuộc về bản thân.
Bàn tay mang theo ấm áp được nắm trong tay, Thẩm Tùng An có thể cảm giác tay Chiêm Ngọc so với anh nhỏ hơn rất nhiều, nếu có thể, anh có thể hoàn toàn nắm hết tay Chiêm Ngọc.
Nhưng anh không thể.
Không có lập trường gì, cũng không thích hợp.
Bàn tay hai người nắm thực ngắn, đại khái thời gian không đến hai giây, liền lễ phép buông đối phương.
Nhưng Thẩm Tùng An lại cảm thấy hai giây rất dài, dài đến mức làm anh nhớ lại hết hồi ức mấy năm nay dưới sân khấu nhìn Chiêm Ngọc, cũng dài đến mức anh có dũng khí muốn cùng người đi hết tương lai.
Sau khi hai người buông tay, Lâm Duệ Hàm một bên cũng lại đây, mở miệng cùng Thẩm Trường An chào hỏi: "Thẩm ca chào anh, em là Lâm Duệ Hàm, lần đầu gặp mặt, chỉ giáo nhiều hơn!!"
Trong giọng cậu ta kích động, Thẩm Tùng An là diễn viên cậu ta thích nhất, ngày hôm qua ở chỗ Thi Minh biết Thẩm Tùng An cũng sẽ diễn 《 Khúc ca dạy Thanh Xuân 》(*), cậu ta kích động ngủ không yên.
(*) Nguyên là 'khúc động Thanh Xuân Giáo viên'
Thử hỏi ai dưới tình huống cùng thần tượng ở một đoàn phim sẽ không hưng phấn đâu?!
So với cậu ta kích động, Thẩm Tùng An thực bình tĩnh, nói với cậu ta một câu: "Chào cậu."
"Thẩm ca chờ lâu sao? Xin lỗi, chúng em hẳn sớm lại đây."
Kích động qua đi, Lâm Duệ Hàm cũng bình tĩnh, nghĩ vừa rồi Thẩm Tùng An so với bọn họ đến sớm hơn, không biết ở bên này chờ lâu không, vội vàng xin lỗi, "Líc ra cửa em trì hoãn thời gian, Tiểu Ngọc cũng đợi em trong chốc lát, thật xin lỗi."
Kỳ thật lúc này cách thời gian bọn họ hẹn còn mười mấy phút, nhưng mặc kệ như thế nào, Lâm Duệ Hàm làm vãn bối, để tiền bối chờ mình, tóm lại không thích hợp.
Cậu ta nói một phen, ôm tất cả sai lầm lên người, làm Thẩm Tùng An nhìn cậu ta nhiều một cái.
Trước lúc tới anh nghe Thi Minh nói Lâm Duệ Hàm là em họ Chiêm Ngọc, hơn nữa quan hệ của hai người còn khá tốt, hành động này của Lâm Duệ Hàm cũng chứng minh điểm này.
Chiêm Ngọc tuy không thể xem là người giới giải trí, nhưng cũng biết tính nghiêm trọng của bối phận trong vòng. Nghe Lâm Duệ Hàm nói như vậy, lo lắng Thẩm Tùng An sẽ đối Lâm Duệ Hàm lưu lại ấn tượng không tốt, ảnh hưởng Lâm Duệ Hàm ở trong vòng phát triển, đang muốn giải thích một chút.
Thẩm Tùng An lại trước anh một bước, nói: "Tôi cũng vừa đến, không cần để ý."
Anh nói như vậy, Chiêm Ngọc cũng yên lòng, ba người cùng nhau vào phòng luyện đàn.
Phòng luyện đàn là Đàm Dĩnh an bài, vốn dĩ Thi Minh tính tự tìm, nhưng Đàm Dĩnh vì hành trình Thẩm Tùng An có thể bí ẩn một chút, không chịu phóng viên cùng fan cuồng quấy rầy, chủ động ôm công tác.
Phòng đàn không gian không chỉ lớn, cơ sở cũng thật hoàn thiện, trong phòng còn có bộ chỉnh hình trên mặt kính, làm bọn họ khi luyện đàn có thể thư thái. Trừ cái đó ra, còn có sô pha nghỉ ngơi cùng dụng cụ pha trà.
Trương Kỳ đi cùng Thẩm Tùng An đến, phụ trách thay anh pha trà, chạy chân.
Thời điểm ba người tiến vào, Trương Kỳ đang nấu nước pha trà, cậu ta đầu tiên hướng Thẩm Tùng An kêu một tiếng Thẩm ca, nhìn thấy Chiêm Ngọc sau anh, động tác trên tay dừng một chút, trong ánh mắt mang theo kinh diễm rõ ràng.
Trương Kỳ theo bên người Thẩm Tùng An làm trợ lý gần hai năm, ở trong giới cũng gặp không ít minh tinh có khuôn mặt xuất sắc, nhưng khi nhìn thấy Chiêm Ngọc ánh mắt vẫn không nén được kinh diễm, trong lòng hô to: Người đẹp!!
Chiêm Ngọc tuy rằng một bộ phận khuôn mặt di truyền từ Nhan Lạp, lại không có vẻ nữ khí, so với mẹ, trên người cậu có nhiều thêm một loại khí chất ôn nhuận.
Trương Kỳ cảm thấy "Chiêm thị minh ngọc" danh hiệu này, trừ bỏ khen ngợi thành tựu đàn violon ở ngoài của cậu, đặt trên bộ dạng cậu cũng cực kỳ thích hợp.
Lúc cậu ta vì khuôn mặt Chiêm Ngọc kinh ngạc, Chiêm Ngọc chào hỏi cậu ta.
Trương Kỳ vội vàng đáp lại cậu và Lâm Duệ Hàm "Chào hai người", sau đó tiếp bọn họ lại uống trà. Cậu ta pha trà đại hồng bào tốt nhất, nước trà hồng nhuận sáng trong, mùi hương thuần hậu, chỉ ngửi một chút đều làm cậu có chút say.
Uống ly trà, Chiêm Ngọc dò hỏi Thẩm Tùng An đối đàn violon có hiểu biết không, cậu cần hiểu biết đơn giản về cơ sở của "Học sinh", mới có thể dạy tốt khoá này. Cậu không hỏi Lâm Duệ Hàm, bởi vì hai người quan hệ thân thuộc, biết Lâm Duệ Hàm đối đàn violon dốt đặc cán mai.
Trùng hợp chính là, lúc cậu hỏi, Thẩm Tùng An cũng tỏ vẻ mình đối đàn violon cũng không hiểu biết, xem như lần đầu tiên tiếp xúc nhạc cụ này.
Bọn họ hai người, một người là diễn viên chuyên nghiệp, một người là idol dựa vào làm người mẫu xuất đạo, hai người mặc kệ phương diện nào đều cùng đàn violon không có một tia liên hệ, cho nên Thẩm Tùng An nói Chiêm Ngọc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Ba người dời bước đến bàn bên phòng đàn, Chiêm Ngọc đầu tiên giới thiệu đơn giản cho hai người về đàn violon một chút.
Đàn violon là một loại nhạc cụ thanh âm tạo ra từ dây cung cọ xát, cậu giảng giải linh kiện tạo thành đàn một lần, cường điệu giảng giải một ít phần quan trọng.
Thời điểm cậu giảng giải, Thẩm Tùng An nghe nghiêm túc, ngẫu nhiên cũng sẽ đưa ra một hai vấn đề.
Giới thiệu đơn giản xong tri thức cơ sở, Chiêm Ngọc bắt đầu dạy hai người cầm vĩ cùng giữ đàn, cậu cầm lấy đàn violon từ trên mặt bàn: " Lúc nắm vĩ ngón tay dựa thân vĩ, giống như vậy......"
Cậu một bên nói, một bên làm mẫu, tay phải cầm vĩ, tay trái giữ đàn, đặt trên bả vai mình, nghiêng đầu sát má.
Một tư thế này, toàn bộ khí tràng của cậu liền thay đổi.
Chiêm Ngọc từ bốn tuổi bắt đầu luyện đàn violon, đến nay đã mười bảy năm, chỉ cần đứng ở nơi đó cầm đàn, còn chưa kéo nó, cảnh tượng bốn phía phảng phất thay đổi, cậu đứng ở trên sân khấu đầy tiếng vỗ tay.
Thẩm Tùng An ở dưới nhiều sân khấu nghe cậu diễn tấu, lại lần đầu tiên cách cậu gần như vậy, gần đến mức giơ tay liền có thể với tới. Ngực anh có tình yêu đầy kích động, muốn dâng cho thiếu niên chấp cầm ngọc lập(*)trước mắt.
(*) Chịu chả biết nó là gì? @@
Đáng tiếc chúng nó du đãng một vòng, như cũ chỉ có thể ở đáy lòng anh yên lặng.
Chiêm Ngọc đối ánh mắt anh có cảm giác, ngẩng đầu trông lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa cùng tình cảm khó có thể miêu tả trong mắt anh chạm vào nhau, bị cảm xúc mãnh liệt của anh va chạm đến ngẩn ra, nhìn lại phát hiện trong mắt cái gì đều không có.
"Làm sao vậy?" Thẩm Tùng An hỏi, tựa hồ đối cậu nhìn mình có chút khó hiểu.
"Không có việc gì."
Chiêm Ngọc chỉ cho mình nhìn lầm, cũng không để ý, thu hồi tâm thần, tiếp tục dạy hai người tri thức nhập môn đàn violon.
Cậu dạy hai người kéo đàn như thế nào trước, kỹ càng tỉ mỉ làm mẫu, ý bảo bọn họ hai người cũng thử một chút.
Thẩm Tùng An cùng Lâm Duệ Hàm một người cầm đàn, dựa theo giáo trình của Chiêm Ngọc tới thử.
Thẩm Tùng An hôm nay mặc áo sơ mi màu xanh xám, cổ áo cởi một nút, lộ ra đường cong của xương quai xanh, cổ tay có một nút tay áo màu xanh biển, phía dưới phối quần tây đen. Mặc như thế, làm tất cả ưu thế dáng cao của anh lộ ra, cả người thẳng như tùng.
Anh đặt đàn violon ở hõm vai, ngón tay ấn bốn điểm hình thành một đường trên đàn, ngón cái cùng ngón giữa đối lập.
Mặc kệ tư thế, vẫn là giữ, anh đều học được phi thường tốt.
Anh giữ đàn, bảo trì tư thế kéo đàn, giương mắt nhìn Chiêm Ngọc liếc mắt một cái.
Chiêm Ngọc thấy thế, đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.
Thật sự tư thế của Thẩm Tùng An quá xinh đẹp, bản thân anh có ưu thế thân hình, hơn nữa quần áo hôm nay anh mặc, nhìn, thật đúng là không giống một người mới học.
"Tôi như vậy đúng không?" Thẩm Tùng An nhìn cậu hỏi, "Chiêm lão sư."
Chiêm Ngọc không phải lần đầu tiên bị người kêu Chiêm lão sư, nhưng là bị "Idol" của mẹ kêu lão sư vẫn là lần đầu tiên, tổng cảm thấy có chỗ nào không thích hợp. Cậu vừa rồi giảng giải sửa đúng cho Thẩm Tùng An, bảo anh kêu Chiêm Ngọc là được, chỉ là đối phương tựa hồ đối xứng hô có chút kiên trì.
"Đúng vậy, phi thường tiêu chuẩn." Chiêm Ngọc không keo kiệt mà khích lệ một câu, nghiêng đầu giơ ngón tay cái với anh.
—— thật đáng yêu.
Thẩm Tùng An nghĩ, một câu khích lệ duy trì làm anh nhảy nhót, khóe môi nhẹ dương.
Chiêm Ngọc khen anh xong, lại đi đến chỗ Lâm Duệ Hàm.
Ngón tay Lâm Duệ Hàm có chút không phối hợp, tư thế ấn đàn có chút không đúng. Chiêm Ngọc dứt khoát duỗi tay nắm ngón tay giúp cậu ta điều chỉnh, dẫn đường ấn ở vị trí chính xác.
Ánh mắt Thẩm Tùng An ở trên tay hai người liếc, tươi cười nguyên bản bên môi thu liễm, bảo trì tư thế bất động kéo đàn, phòng đàn vang lên âm thanh chói tai.
Đoàn phim chuẩn bị đàn violon đều là đàn thủ công, so thanh âm máy móc của đàn âm sắc muốn mượt mà hơn rất nhiều, lực đạo anh kéo đàn không nhỏ, làm Chiêm Ngọc cùng Lâm Duệ Hàm giật nảy mình.
"Xin lỗi." Thẩm Tùng An nắm vĩ, nhìn hai người, mặt không thẹn mà nói, "Không biết dùng."
Chiêm Ngọc: "......"
Cũng chỉ có tư thế tiêu chuẩn này có thể khen đi?
——————
16h45 3/7/2019
14h43 12/7/2019
Một số thông tin về đàn violon:
Đàn violon hay còn gọi là vĩ cầm hoặc đàn Violin. Đây là một loại nhạc cụ thuộc bộ dây có kích thước khá nhỏ gọn với khả năng biểu diễn sắc thái, tình cảm cao và có âm khu cao nhất.
Cấu tạo của Violon:
Violon gồm có bốn dây và có ba loại khác là Viola, Cello và Contrabass. Hộp đàn Violon được làm bằng gỗ vân sam. Cổ, hộp chốt và cuộn xoắn ốc thường được tạc từ một mảnh gỗ nguyên. Chốt mắc dây (tailpiece) và chân đế được làm bằng gỗ mun hoặc các loại gỗ khác có màu tối. Ngựa đàn (bridge) và hai khe chữ S (F hole) là một mảnh gỗ hoặc nhựa nâng dây đàn lên khỏi mặt đàn và truyền dao động của dây đến cột trụ và thanh dọc bên trong. Dây đàn Violon có thể làm bằng ruột động vật, thép hoặc các vật liệu tổng hợp và được bọc ngoài bởi dây kim loại. Que chống và thanh dọc là hai bộ phận quan trọng bên trong đàn Violon.
Cách cầm đàn:
Đặt đàn lên vai trái, để cằm lên trên miếng đỡ cằm (chinrest). Tay trái cầm vào cần đàn, làm nhiệm vụ bấm nốt, còn tay phải cầm vĩ. Có hai cách chơi đàn là kéo (arco) và gẩy (pizzicato).
Vĩ cầm không có phím như dương cầm hay ghi-ta nên người chơi phải nhớ chính xác vị trí các nốt trên dây qua việc luyện tập và luyện nghe thường xuyên. Người mới bắt đầu có thể dùng băng dính dán lên các vị trí nốt nhạc hoặc chấm bút xóa trắng lên cần đàn.
Các ngón tay được đánh số từ 1 đến 4, trong đó ngón trỏ là số 1, ngón giữa là số 2, ngón áp út là số 3 và ngón út là số 4. Số 0 dùng để chỉ dây buông. Thường thì các bản nhạc được đánh số ngón tay chỉ dẫn để tạo thuận lợi cho người chơi.
Vị trí của các thế tay trên cần đàn được gọi là thế bấm. Người mới bắt đầu thường học thế bấm thứ nhất trước tiên vì đây là thế bấm thông dụng nhất trong các loại đàn dây (tuy nhiên một số phương pháp dạy thế bấm thứ ba trước). Nốt thấp nhất trong hệ âm chuẩn là dây buông sol, nốt cao nhất trong thế một là si, hoặc với tay lên nửa cung thành nốt đô. Di chuyển ngón cái dọc cần đàn, bấm ngón 1 vào nốt thứ hai của thế bấm thứ nhất tức là chuyển lên thế hai, bấm ngón 1 vào nốt thứ ba của thế bấm thế nhất tức là chuyển lên thế ba... Chuyển từ thế bấm này sang thế bấm khác được gọi là chuyển thế (shifting). Người ta thường gọi tên các thế tay thấp hơn thế 7, các thế cao hơn thường không gọi tên. Thế tay cao nhất thực ra là thứ 15.
Kéo hoặc gẩy vào các dây buông tạo ra âm thanh khác so với những nốt bấm cùng cao độ. Ngoại trừ dây buông thấp nhất là sol, các dây buông khác thường bị tránh trong một số lối chơi cổ điển vì có âm thanh sắc hơn và không thể rung được. Trong một vài trường hợp, các nhà sọan nhạc cố ý sử dụng dây buông để tạo ra âm thanh đặc biệt hoặc dùng để chơi trong những đoạn nhạc có tốc độ nhanh. Dây buông cũng được kéo đồng thời với nốt bấm cùng cao độ để tăng âm lượng, nhất là khi chơi trong dàn nhạc giao hưởng.
Hợp âm là hai hay nhiều nốt được chơi cùng một lúc. Trong khi tay trái chặn các phím, tay phải kéo trên hai dây hoặc lướt qua các dây.
Âm bồi (harmonic)
•Tự nhiên: Dùng ngón tay đặt hờ lên 1 vị trí nhất định của dây đàn, kéo vĩ ta có âm bồi. Ký hiệu số 0 trên nốt. Vĩ cầm chơi được nhiều nhất 4 âm bồi trên mỗi dây.
•Nhân tạo: Dùng 1 âm bấm chính và 1 âm bấm hờ, tạo ra âm thứ 3 là âm bồi.
•Khoảng cách giữa âm chính và âm hờ càng gần thì âm 3 càng cao.
•Khoảng cách giữa âm chính và âm hờ = một quãng 5 đúng thì âm bồi cách âm chính một quãng 8 đúng + một quãng 5 đúng.
•Khoảng cách giữa âm chính và âm hờ = một quãng 4 đúng thì âm bồi cách âm chính hai quãng 8 đúng.
•Khoảng cách giữa âm chính và âm hờ = một quãng 3 trưởng thì âm bồi cách âm chính hai quãng 8 đúng + một quãng 3 trưởng.
•Khoảng cách giữa âm chính và âm hờ = một quãng 3 thứ thì âm bồi cách âm chính hai quãng 8 đúng + một quãng 5 đúng.
Rung (vibrato) là một kĩ thuật của bàn tay và cánh tay trái. Ngón bấm phải di chuyển nhanh và nhẹ trên một quãng rất ngắn, làm cho các nốt ngân dài hay và truyền cảm hơn. Có hai cách rung là rung cổ tay và rung cánh tay. Thường thì các nghệ sĩ kết hợp giữa hai kiểu rung này để tạo ra sự đa dạng trong hiệu ứng âm thanh.
Ngoài ra, còn có các kĩ thuật kéo đàn khác như Legato, Collé, Ricochet, Sautillé, Martelé, Cog legno, Tremolo, Sordino (mute), Spiccato và Staccato...
•Legato: kéo liền tiếng đàn, ký hiệu vòng cung nối giữa các nốt
•Staccato: âm thanh sắc, gọn, ký hiệu dấu chấm trên nốt, khác với Staccato volante: có dấu legato dưới các nốt có chấm.
•Martele: nảy các nốt tốc độ không nhanh, cường độ mạnh vừa phải, ký hiệu dấu phẩy
•Sautile: nảy các nốt tốc độ nhanh, cường độ yếu, ký hiệu như Martele
•Santando: vung archet lên, cho nảy vài nốt trên dây đàn
•Portamento: nhấn từng nốt, cường độ đều nhau
•Trill: láy
•Tremollo: vê
•Con surdino: hãm, làm cho tiếng xa xăm, nhỏ yếu.
•Cog legno: dùng sống lưng cây vĩ hoặc cả sống lưng cùng dây vĩ đập vào dây đàn
•Marcato: sử dụng ở gốc archet
•Glissando: vuốt
Kĩ thuật gẩy trên dây đàn được gọi là pizzicato hoặc pizz.. Tay phải giữ chắc vĩ và gẩy bằng ngón giữa. Trong một vài trường hợp khi không thể gẩy bằng tay phải hoặc với mục đích trình diễn ấn tượng, các nghệ sĩ gẩy đàn bằng tay trái. Một ngón tay (thường là ngón giữa), bấm vào nốt cần chơi, còn ngón áp út hoặc ngón út làm nhiệm vụ gẩy. Ký hiệu gẩy bằng tay trái trong bản nhạc là một dấu cộng (+) ở phía trên hoặc ngay dưới nốt nhạc.
Ưu điểm của Violon:
Violon có một ưu điểm đó là nhỏ gọn và có thể mang đi bất kì đâu, tiện lợi này các bạn trẻ đặc biệt yêu thích.
Để Violon phát ra đúng nốt thì phải cầm và kéo đúng kĩ thuật. Do đó học Violon các giáo viên sẽ luyện cho người chơi từ cách cảm âm, chơi nhạc cho đến cả việc rèn tính kiên nhẫn và tập trung cao độ. Đây chính là lý do khiến các bậc phụ huynh thường cho các bé nhà mình theo học loại nhạc cụ này nhằm kích thích sự tập trung của các bé giúp bé thông minh hơn.
Với thiết kế cá tính và hiện đại Violon phát ra những âm thanh tuyệt với, rõ ràng, nhất là khi bạn chơi theo kiểu jock hoặc DJ. Sự sôi động của đàn Violon góp phần đa dạng hóa các thể loại nhạc trong những buổi hòa nhạc ngoài trời hoặc những nơi đông thính giả. Vì vậy Violon là nhạc cụ độc đáo có 1 không hay vì tiếng đàn réo rắt, véo von đưa hồn người vào nơi chốn an bình thiên thai tuyệt diệu ...
Một số lưu ý khi lựa chọn Violon:
Lựa chọn được một cây đàn Violon phù hợp sẽ giúp bạn rất nhiều trong việc tập luyện và chơi đàn. Cụ thể, âm thanh của tiếng đàn Violon phụ thuộc rất nhiều vào chất liệu vỏ đàn và dây đàn. Vì người chơi đàn Violon không sử dụng tay để tạo nên âm thanh mà phải dùng một tay để kéo cây vĩ, tay còn lại vừa phải giữ đàn, vừa phải dùng ngón tay để bấm lên dây đàn.. Vì vậy âm thanh Violon phụ thuộc rất nhiều vào nhạc cụ.
Mỗi một độ tuổi khác nhau sẽ phù hợp với mỗi kích đàn Violon khác nhau. Đàn violon có 7 kích thước khác nhau theo chiều dài cánh tay của người chơi và ước chừng trong lứa tuổi cụ thể. Vì thế bạn nên lựa chọn đàn violon phù hợp với độ tuổi.
Khi lựa chọn Violon bạn cũng nên lựa chọn phù hợp với túi tiền. Cụ thể người mới chơi đàn Violon sẽ chọn loại có nguồn gốc từ Trung Quốc với giá rẻ vì những sản phẩm này có chất lượng âm thanh đủ tiêu chuẩn để học. còn những người biết chơi thường chọn những loại đàn Violon đến từ Nhật Bản với chất lượng cao, bền hơn và âm thanh hay hơn, những loại sản phẩm này giá tiền sẽ cao hơn.
Mắt một mí, khóe mắt hơi xếch, hình dáng đường cong tuyệt đẹp, đáy mắt như ngân hà.
Đôi mắt của người trước mắt, cùng cặp mắt trong ấn tượng kia hoàn mỹ trùng khớp.
Phía trước còn không xác định, giờ khắc này chứng thực.
Hôm nay Thẩm Tùng An không mang khẩu trang, lần trước che khuất nửa khuôn mặt lần này bại lộ trước mắt Chiêm Ngọc, dưới đôi mắt quá mức xuất chúng, ngũ quan của anh cũng không chút hạ phong nào.
Chỉ là bên ngoài anh thoạt nhìn cùng trong TV không quá giống nhau, không giống như Cố Đình 《 Phượng Minh Sơn 》 lạnh nhạt cùng sắc bén, cả người Chiêm Ngọc* đều cho người ta cảm giác thân sĩ. Xương tay rõ ràng, sạch sẽ thon dài, cho dù ở thời điểm cậu thất thần, cũng không thu, như cũ vững vàng duỗi.
(*Lẽ ra phải là Thẩm Tùng An chứ nhỉ??)
Cũng vì khăn tay hảo ý ngày đó, Chiêm Ngọc đối với người gặp hai lần trước mắt, thế nhưng cũng không có cảm giác quá mức xa lạ.
Ngắn ngủi thất thần qua đi, cậu duỗi tay cầm tay đối phương, mắt cong lộ ra tươi cười, nói: "Chào anh, tôi là Chiêm Ngọc. Là lão sư chỉ đạo đàn violon lần này của mọi người."
Nụ cười này giống như ánh mặt trời soi hết góc khuất khi hoa nở, trong khoảnh khắc đập vào mắt Thẩm Tùng An.
Đối với tươi cười của Chiêm Ngọc, ánh mắt Thẩm Tùng An trở nên sâu thẳm, anh bất động thanh sắc mà buông mí mắt xuống, ngăn trở cảm xúc kích động nơi đáy mắt, ý đồ cất giấu tươi cười này, làm nó chỉ thuộc về bản thân.
Bàn tay mang theo ấm áp được nắm trong tay, Thẩm Tùng An có thể cảm giác tay Chiêm Ngọc so với anh nhỏ hơn rất nhiều, nếu có thể, anh có thể hoàn toàn nắm hết tay Chiêm Ngọc.
Nhưng anh không thể.
Không có lập trường gì, cũng không thích hợp.
Bàn tay hai người nắm thực ngắn, đại khái thời gian không đến hai giây, liền lễ phép buông đối phương.
Nhưng Thẩm Tùng An lại cảm thấy hai giây rất dài, dài đến mức làm anh nhớ lại hết hồi ức mấy năm nay dưới sân khấu nhìn Chiêm Ngọc, cũng dài đến mức anh có dũng khí muốn cùng người đi hết tương lai.
Sau khi hai người buông tay, Lâm Duệ Hàm một bên cũng lại đây, mở miệng cùng Thẩm Trường An chào hỏi: "Thẩm ca chào anh, em là Lâm Duệ Hàm, lần đầu gặp mặt, chỉ giáo nhiều hơn!!"
Trong giọng cậu ta kích động, Thẩm Tùng An là diễn viên cậu ta thích nhất, ngày hôm qua ở chỗ Thi Minh biết Thẩm Tùng An cũng sẽ diễn 《 Khúc ca dạy Thanh Xuân 》(*), cậu ta kích động ngủ không yên.
(*) Nguyên là 'khúc động Thanh Xuân Giáo viên'
Thử hỏi ai dưới tình huống cùng thần tượng ở một đoàn phim sẽ không hưng phấn đâu?!
So với cậu ta kích động, Thẩm Tùng An thực bình tĩnh, nói với cậu ta một câu: "Chào cậu."
"Thẩm ca chờ lâu sao? Xin lỗi, chúng em hẳn sớm lại đây."
Kích động qua đi, Lâm Duệ Hàm cũng bình tĩnh, nghĩ vừa rồi Thẩm Tùng An so với bọn họ đến sớm hơn, không biết ở bên này chờ lâu không, vội vàng xin lỗi, "Líc ra cửa em trì hoãn thời gian, Tiểu Ngọc cũng đợi em trong chốc lát, thật xin lỗi."
Kỳ thật lúc này cách thời gian bọn họ hẹn còn mười mấy phút, nhưng mặc kệ như thế nào, Lâm Duệ Hàm làm vãn bối, để tiền bối chờ mình, tóm lại không thích hợp.
Cậu ta nói một phen, ôm tất cả sai lầm lên người, làm Thẩm Tùng An nhìn cậu ta nhiều một cái.
Trước lúc tới anh nghe Thi Minh nói Lâm Duệ Hàm là em họ Chiêm Ngọc, hơn nữa quan hệ của hai người còn khá tốt, hành động này của Lâm Duệ Hàm cũng chứng minh điểm này.
Chiêm Ngọc tuy không thể xem là người giới giải trí, nhưng cũng biết tính nghiêm trọng của bối phận trong vòng. Nghe Lâm Duệ Hàm nói như vậy, lo lắng Thẩm Tùng An sẽ đối Lâm Duệ Hàm lưu lại ấn tượng không tốt, ảnh hưởng Lâm Duệ Hàm ở trong vòng phát triển, đang muốn giải thích một chút.
Thẩm Tùng An lại trước anh một bước, nói: "Tôi cũng vừa đến, không cần để ý."
Anh nói như vậy, Chiêm Ngọc cũng yên lòng, ba người cùng nhau vào phòng luyện đàn.
Phòng luyện đàn là Đàm Dĩnh an bài, vốn dĩ Thi Minh tính tự tìm, nhưng Đàm Dĩnh vì hành trình Thẩm Tùng An có thể bí ẩn một chút, không chịu phóng viên cùng fan cuồng quấy rầy, chủ động ôm công tác.
Phòng đàn không gian không chỉ lớn, cơ sở cũng thật hoàn thiện, trong phòng còn có bộ chỉnh hình trên mặt kính, làm bọn họ khi luyện đàn có thể thư thái. Trừ cái đó ra, còn có sô pha nghỉ ngơi cùng dụng cụ pha trà.
Trương Kỳ đi cùng Thẩm Tùng An đến, phụ trách thay anh pha trà, chạy chân.
Thời điểm ba người tiến vào, Trương Kỳ đang nấu nước pha trà, cậu ta đầu tiên hướng Thẩm Tùng An kêu một tiếng Thẩm ca, nhìn thấy Chiêm Ngọc sau anh, động tác trên tay dừng một chút, trong ánh mắt mang theo kinh diễm rõ ràng.
Trương Kỳ theo bên người Thẩm Tùng An làm trợ lý gần hai năm, ở trong giới cũng gặp không ít minh tinh có khuôn mặt xuất sắc, nhưng khi nhìn thấy Chiêm Ngọc ánh mắt vẫn không nén được kinh diễm, trong lòng hô to: Người đẹp!!
Chiêm Ngọc tuy rằng một bộ phận khuôn mặt di truyền từ Nhan Lạp, lại không có vẻ nữ khí, so với mẹ, trên người cậu có nhiều thêm một loại khí chất ôn nhuận.
Trương Kỳ cảm thấy "Chiêm thị minh ngọc" danh hiệu này, trừ bỏ khen ngợi thành tựu đàn violon ở ngoài của cậu, đặt trên bộ dạng cậu cũng cực kỳ thích hợp.
Lúc cậu ta vì khuôn mặt Chiêm Ngọc kinh ngạc, Chiêm Ngọc chào hỏi cậu ta.
Trương Kỳ vội vàng đáp lại cậu và Lâm Duệ Hàm "Chào hai người", sau đó tiếp bọn họ lại uống trà. Cậu ta pha trà đại hồng bào tốt nhất, nước trà hồng nhuận sáng trong, mùi hương thuần hậu, chỉ ngửi một chút đều làm cậu có chút say.
Uống ly trà, Chiêm Ngọc dò hỏi Thẩm Tùng An đối đàn violon có hiểu biết không, cậu cần hiểu biết đơn giản về cơ sở của "Học sinh", mới có thể dạy tốt khoá này. Cậu không hỏi Lâm Duệ Hàm, bởi vì hai người quan hệ thân thuộc, biết Lâm Duệ Hàm đối đàn violon dốt đặc cán mai.
Trùng hợp chính là, lúc cậu hỏi, Thẩm Tùng An cũng tỏ vẻ mình đối đàn violon cũng không hiểu biết, xem như lần đầu tiên tiếp xúc nhạc cụ này.
Bọn họ hai người, một người là diễn viên chuyên nghiệp, một người là idol dựa vào làm người mẫu xuất đạo, hai người mặc kệ phương diện nào đều cùng đàn violon không có một tia liên hệ, cho nên Thẩm Tùng An nói Chiêm Ngọc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Ba người dời bước đến bàn bên phòng đàn, Chiêm Ngọc đầu tiên giới thiệu đơn giản cho hai người về đàn violon một chút.
Đàn violon là một loại nhạc cụ thanh âm tạo ra từ dây cung cọ xát, cậu giảng giải linh kiện tạo thành đàn một lần, cường điệu giảng giải một ít phần quan trọng.
Thời điểm cậu giảng giải, Thẩm Tùng An nghe nghiêm túc, ngẫu nhiên cũng sẽ đưa ra một hai vấn đề.
Giới thiệu đơn giản xong tri thức cơ sở, Chiêm Ngọc bắt đầu dạy hai người cầm vĩ cùng giữ đàn, cậu cầm lấy đàn violon từ trên mặt bàn: " Lúc nắm vĩ ngón tay dựa thân vĩ, giống như vậy......"
Cậu một bên nói, một bên làm mẫu, tay phải cầm vĩ, tay trái giữ đàn, đặt trên bả vai mình, nghiêng đầu sát má.
Một tư thế này, toàn bộ khí tràng của cậu liền thay đổi.
Chiêm Ngọc từ bốn tuổi bắt đầu luyện đàn violon, đến nay đã mười bảy năm, chỉ cần đứng ở nơi đó cầm đàn, còn chưa kéo nó, cảnh tượng bốn phía phảng phất thay đổi, cậu đứng ở trên sân khấu đầy tiếng vỗ tay.
Thẩm Tùng An ở dưới nhiều sân khấu nghe cậu diễn tấu, lại lần đầu tiên cách cậu gần như vậy, gần đến mức giơ tay liền có thể với tới. Ngực anh có tình yêu đầy kích động, muốn dâng cho thiếu niên chấp cầm ngọc lập(*)trước mắt.
(*) Chịu chả biết nó là gì? @@
Đáng tiếc chúng nó du đãng một vòng, như cũ chỉ có thể ở đáy lòng anh yên lặng.
Chiêm Ngọc đối ánh mắt anh có cảm giác, ngẩng đầu trông lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa cùng tình cảm khó có thể miêu tả trong mắt anh chạm vào nhau, bị cảm xúc mãnh liệt của anh va chạm đến ngẩn ra, nhìn lại phát hiện trong mắt cái gì đều không có.
"Làm sao vậy?" Thẩm Tùng An hỏi, tựa hồ đối cậu nhìn mình có chút khó hiểu.
"Không có việc gì."
Chiêm Ngọc chỉ cho mình nhìn lầm, cũng không để ý, thu hồi tâm thần, tiếp tục dạy hai người tri thức nhập môn đàn violon.
Cậu dạy hai người kéo đàn như thế nào trước, kỹ càng tỉ mỉ làm mẫu, ý bảo bọn họ hai người cũng thử một chút.
Thẩm Tùng An cùng Lâm Duệ Hàm một người cầm đàn, dựa theo giáo trình của Chiêm Ngọc tới thử.
Thẩm Tùng An hôm nay mặc áo sơ mi màu xanh xám, cổ áo cởi một nút, lộ ra đường cong của xương quai xanh, cổ tay có một nút tay áo màu xanh biển, phía dưới phối quần tây đen. Mặc như thế, làm tất cả ưu thế dáng cao của anh lộ ra, cả người thẳng như tùng.
Anh đặt đàn violon ở hõm vai, ngón tay ấn bốn điểm hình thành một đường trên đàn, ngón cái cùng ngón giữa đối lập.
Mặc kệ tư thế, vẫn là giữ, anh đều học được phi thường tốt.
Anh giữ đàn, bảo trì tư thế kéo đàn, giương mắt nhìn Chiêm Ngọc liếc mắt một cái.
Chiêm Ngọc thấy thế, đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.
Thật sự tư thế của Thẩm Tùng An quá xinh đẹp, bản thân anh có ưu thế thân hình, hơn nữa quần áo hôm nay anh mặc, nhìn, thật đúng là không giống một người mới học.
"Tôi như vậy đúng không?" Thẩm Tùng An nhìn cậu hỏi, "Chiêm lão sư."
Chiêm Ngọc không phải lần đầu tiên bị người kêu Chiêm lão sư, nhưng là bị "Idol" của mẹ kêu lão sư vẫn là lần đầu tiên, tổng cảm thấy có chỗ nào không thích hợp. Cậu vừa rồi giảng giải sửa đúng cho Thẩm Tùng An, bảo anh kêu Chiêm Ngọc là được, chỉ là đối phương tựa hồ đối xứng hô có chút kiên trì.
"Đúng vậy, phi thường tiêu chuẩn." Chiêm Ngọc không keo kiệt mà khích lệ một câu, nghiêng đầu giơ ngón tay cái với anh.
—— thật đáng yêu.
Thẩm Tùng An nghĩ, một câu khích lệ duy trì làm anh nhảy nhót, khóe môi nhẹ dương.
Chiêm Ngọc khen anh xong, lại đi đến chỗ Lâm Duệ Hàm.
Ngón tay Lâm Duệ Hàm có chút không phối hợp, tư thế ấn đàn có chút không đúng. Chiêm Ngọc dứt khoát duỗi tay nắm ngón tay giúp cậu ta điều chỉnh, dẫn đường ấn ở vị trí chính xác.
Ánh mắt Thẩm Tùng An ở trên tay hai người liếc, tươi cười nguyên bản bên môi thu liễm, bảo trì tư thế bất động kéo đàn, phòng đàn vang lên âm thanh chói tai.
Đoàn phim chuẩn bị đàn violon đều là đàn thủ công, so thanh âm máy móc của đàn âm sắc muốn mượt mà hơn rất nhiều, lực đạo anh kéo đàn không nhỏ, làm Chiêm Ngọc cùng Lâm Duệ Hàm giật nảy mình.
"Xin lỗi." Thẩm Tùng An nắm vĩ, nhìn hai người, mặt không thẹn mà nói, "Không biết dùng."
Chiêm Ngọc: "......"
Cũng chỉ có tư thế tiêu chuẩn này có thể khen đi?
——————
16h45 3/7/2019
14h43 12/7/2019
Một số thông tin về đàn violon:
Đàn violon hay còn gọi là vĩ cầm hoặc đàn Violin. Đây là một loại nhạc cụ thuộc bộ dây có kích thước khá nhỏ gọn với khả năng biểu diễn sắc thái, tình cảm cao và có âm khu cao nhất.
Cấu tạo của Violon:
Violon gồm có bốn dây và có ba loại khác là Viola, Cello và Contrabass. Hộp đàn Violon được làm bằng gỗ vân sam. Cổ, hộp chốt và cuộn xoắn ốc thường được tạc từ một mảnh gỗ nguyên. Chốt mắc dây (tailpiece) và chân đế được làm bằng gỗ mun hoặc các loại gỗ khác có màu tối. Ngựa đàn (bridge) và hai khe chữ S (F hole) là một mảnh gỗ hoặc nhựa nâng dây đàn lên khỏi mặt đàn và truyền dao động của dây đến cột trụ và thanh dọc bên trong. Dây đàn Violon có thể làm bằng ruột động vật, thép hoặc các vật liệu tổng hợp và được bọc ngoài bởi dây kim loại. Que chống và thanh dọc là hai bộ phận quan trọng bên trong đàn Violon.
Cách cầm đàn:
Đặt đàn lên vai trái, để cằm lên trên miếng đỡ cằm (chinrest). Tay trái cầm vào cần đàn, làm nhiệm vụ bấm nốt, còn tay phải cầm vĩ. Có hai cách chơi đàn là kéo (arco) và gẩy (pizzicato).
Vĩ cầm không có phím như dương cầm hay ghi-ta nên người chơi phải nhớ chính xác vị trí các nốt trên dây qua việc luyện tập và luyện nghe thường xuyên. Người mới bắt đầu có thể dùng băng dính dán lên các vị trí nốt nhạc hoặc chấm bút xóa trắng lên cần đàn.
Các ngón tay được đánh số từ 1 đến 4, trong đó ngón trỏ là số 1, ngón giữa là số 2, ngón áp út là số 3 và ngón út là số 4. Số 0 dùng để chỉ dây buông. Thường thì các bản nhạc được đánh số ngón tay chỉ dẫn để tạo thuận lợi cho người chơi.
Vị trí của các thế tay trên cần đàn được gọi là thế bấm. Người mới bắt đầu thường học thế bấm thứ nhất trước tiên vì đây là thế bấm thông dụng nhất trong các loại đàn dây (tuy nhiên một số phương pháp dạy thế bấm thứ ba trước). Nốt thấp nhất trong hệ âm chuẩn là dây buông sol, nốt cao nhất trong thế một là si, hoặc với tay lên nửa cung thành nốt đô. Di chuyển ngón cái dọc cần đàn, bấm ngón 1 vào nốt thứ hai của thế bấm thứ nhất tức là chuyển lên thế hai, bấm ngón 1 vào nốt thứ ba của thế bấm thế nhất tức là chuyển lên thế ba... Chuyển từ thế bấm này sang thế bấm khác được gọi là chuyển thế (shifting). Người ta thường gọi tên các thế tay thấp hơn thế 7, các thế cao hơn thường không gọi tên. Thế tay cao nhất thực ra là thứ 15.
Kéo hoặc gẩy vào các dây buông tạo ra âm thanh khác so với những nốt bấm cùng cao độ. Ngoại trừ dây buông thấp nhất là sol, các dây buông khác thường bị tránh trong một số lối chơi cổ điển vì có âm thanh sắc hơn và không thể rung được. Trong một vài trường hợp, các nhà sọan nhạc cố ý sử dụng dây buông để tạo ra âm thanh đặc biệt hoặc dùng để chơi trong những đoạn nhạc có tốc độ nhanh. Dây buông cũng được kéo đồng thời với nốt bấm cùng cao độ để tăng âm lượng, nhất là khi chơi trong dàn nhạc giao hưởng.
Hợp âm là hai hay nhiều nốt được chơi cùng một lúc. Trong khi tay trái chặn các phím, tay phải kéo trên hai dây hoặc lướt qua các dây.
Âm bồi (harmonic)
•Tự nhiên: Dùng ngón tay đặt hờ lên 1 vị trí nhất định của dây đàn, kéo vĩ ta có âm bồi. Ký hiệu số 0 trên nốt. Vĩ cầm chơi được nhiều nhất 4 âm bồi trên mỗi dây.
•Nhân tạo: Dùng 1 âm bấm chính và 1 âm bấm hờ, tạo ra âm thứ 3 là âm bồi.
•Khoảng cách giữa âm chính và âm hờ càng gần thì âm 3 càng cao.
•Khoảng cách giữa âm chính và âm hờ = một quãng 5 đúng thì âm bồi cách âm chính một quãng 8 đúng + một quãng 5 đúng.
•Khoảng cách giữa âm chính và âm hờ = một quãng 4 đúng thì âm bồi cách âm chính hai quãng 8 đúng.
•Khoảng cách giữa âm chính và âm hờ = một quãng 3 trưởng thì âm bồi cách âm chính hai quãng 8 đúng + một quãng 3 trưởng.
•Khoảng cách giữa âm chính và âm hờ = một quãng 3 thứ thì âm bồi cách âm chính hai quãng 8 đúng + một quãng 5 đúng.
Rung (vibrato) là một kĩ thuật của bàn tay và cánh tay trái. Ngón bấm phải di chuyển nhanh và nhẹ trên một quãng rất ngắn, làm cho các nốt ngân dài hay và truyền cảm hơn. Có hai cách rung là rung cổ tay và rung cánh tay. Thường thì các nghệ sĩ kết hợp giữa hai kiểu rung này để tạo ra sự đa dạng trong hiệu ứng âm thanh.
Ngoài ra, còn có các kĩ thuật kéo đàn khác như Legato, Collé, Ricochet, Sautillé, Martelé, Cog legno, Tremolo, Sordino (mute), Spiccato và Staccato...
•Legato: kéo liền tiếng đàn, ký hiệu vòng cung nối giữa các nốt
•Staccato: âm thanh sắc, gọn, ký hiệu dấu chấm trên nốt, khác với Staccato volante: có dấu legato dưới các nốt có chấm.
•Martele: nảy các nốt tốc độ không nhanh, cường độ mạnh vừa phải, ký hiệu dấu phẩy
•Sautile: nảy các nốt tốc độ nhanh, cường độ yếu, ký hiệu như Martele
•Santando: vung archet lên, cho nảy vài nốt trên dây đàn
•Portamento: nhấn từng nốt, cường độ đều nhau
•Trill: láy
•Tremollo: vê
•Con surdino: hãm, làm cho tiếng xa xăm, nhỏ yếu.
•Cog legno: dùng sống lưng cây vĩ hoặc cả sống lưng cùng dây vĩ đập vào dây đàn
•Marcato: sử dụng ở gốc archet
•Glissando: vuốt
Kĩ thuật gẩy trên dây đàn được gọi là pizzicato hoặc pizz.. Tay phải giữ chắc vĩ và gẩy bằng ngón giữa. Trong một vài trường hợp khi không thể gẩy bằng tay phải hoặc với mục đích trình diễn ấn tượng, các nghệ sĩ gẩy đàn bằng tay trái. Một ngón tay (thường là ngón giữa), bấm vào nốt cần chơi, còn ngón áp út hoặc ngón út làm nhiệm vụ gẩy. Ký hiệu gẩy bằng tay trái trong bản nhạc là một dấu cộng (+) ở phía trên hoặc ngay dưới nốt nhạc.
Ưu điểm của Violon:
Violon có một ưu điểm đó là nhỏ gọn và có thể mang đi bất kì đâu, tiện lợi này các bạn trẻ đặc biệt yêu thích.
Để Violon phát ra đúng nốt thì phải cầm và kéo đúng kĩ thuật. Do đó học Violon các giáo viên sẽ luyện cho người chơi từ cách cảm âm, chơi nhạc cho đến cả việc rèn tính kiên nhẫn và tập trung cao độ. Đây chính là lý do khiến các bậc phụ huynh thường cho các bé nhà mình theo học loại nhạc cụ này nhằm kích thích sự tập trung của các bé giúp bé thông minh hơn.
Với thiết kế cá tính và hiện đại Violon phát ra những âm thanh tuyệt với, rõ ràng, nhất là khi bạn chơi theo kiểu jock hoặc DJ. Sự sôi động của đàn Violon góp phần đa dạng hóa các thể loại nhạc trong những buổi hòa nhạc ngoài trời hoặc những nơi đông thính giả. Vì vậy Violon là nhạc cụ độc đáo có 1 không hay vì tiếng đàn réo rắt, véo von đưa hồn người vào nơi chốn an bình thiên thai tuyệt diệu ...
Một số lưu ý khi lựa chọn Violon:
Lựa chọn được một cây đàn Violon phù hợp sẽ giúp bạn rất nhiều trong việc tập luyện và chơi đàn. Cụ thể, âm thanh của tiếng đàn Violon phụ thuộc rất nhiều vào chất liệu vỏ đàn và dây đàn. Vì người chơi đàn Violon không sử dụng tay để tạo nên âm thanh mà phải dùng một tay để kéo cây vĩ, tay còn lại vừa phải giữ đàn, vừa phải dùng ngón tay để bấm lên dây đàn.. Vì vậy âm thanh Violon phụ thuộc rất nhiều vào nhạc cụ.
Mỗi một độ tuổi khác nhau sẽ phù hợp với mỗi kích đàn Violon khác nhau. Đàn violon có 7 kích thước khác nhau theo chiều dài cánh tay của người chơi và ước chừng trong lứa tuổi cụ thể. Vì thế bạn nên lựa chọn đàn violon phù hợp với độ tuổi.
Khi lựa chọn Violon bạn cũng nên lựa chọn phù hợp với túi tiền. Cụ thể người mới chơi đàn Violon sẽ chọn loại có nguồn gốc từ Trung Quốc với giá rẻ vì những sản phẩm này có chất lượng âm thanh đủ tiêu chuẩn để học. còn những người biết chơi thường chọn những loại đàn Violon đến từ Nhật Bản với chất lượng cao, bền hơn và âm thanh hay hơn, những loại sản phẩm này giá tiền sẽ cao hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất