Tiểu Trạch Ngư Đích Sa Ngư Hòa Vương Tử

Chương 8: Trong nước sẽ không thấy cá rơi lệ

Trước Sau
Những ngày này trôi qua quả thật quá lâu dài, dài đến vô cùng tận.

Nhìn bóng ánh đèn trên con đường dài uốn lượn, Ngu Hiểu mới chợt nhận ra đã về đến nhà trọ từ lúc nào. Cảm giác mệt mỏi chưa từng có dâng lên, nghĩ thật muốn ngã xuống giường mà ngủ đến khi trời sập mới thôi. Cố gắng lục lọi lấy chìa khóa, vừa ngẩng đầu liền thấy một bóng người trầm lặng đứng dưới ánh đèn đường…..

Quá kinh ngạc, chiếc chìa quá trọng tay rơi xuống đất tạo nên thanh âm trấn động cả khoảng không.

“Cuối cùng cậu cũng về.” Vương Tử chậm rãi bước tới, nhặt chiếc chìa khóa lên trả lại cho cậu. Dưới ánh đèn huỳnh quang, khuôn mặt kia có gì đó thật khác lạ, nét mặt vô cùng nghiêm túc, định nói gì đó lại thôi. Vừa ôm được mỹ nhân về, đúng ra phải vui vẻ mới đúng, sao lại mang vẻ mặt này?

“Sao anh lại ở đây?” Ngu Hiểu hỏi.

“Lúc tôi quay về công ty thấy cậu lưu lại cái này.” Vương Tử lấy ra một phong thư từ trong túi quần, ánh đèn chiếu lên từng nét chữ mảnh mai – [Đơn xin từ chức].

“Vì sao phải từ chức?” Vương Tử nhíu mày.

“Kỳ thật tôi có ý này cũng khá lâu rồi.” Ngu Hiểu chậm rãi nói: ”Vương Tử, nơi này không thích hợp với tôi, chắc anh cũng biết rõ. Tôi không thích chuyện làm ăn, cũng không có chí tiến thủ, lại càng không giỏi giao tiếp…… Tuy rằng anh đã cho tôi rất nhiều cơ hội, nhưng tính cách nguyên thủy của tôi vẫn là thích yên tĩnh, thích ở một khu bể bơi nho nhỏ làm một gã cứu hộ viên bình thường….. Đó mới là công việc của tôi, là nhà của tôi.”

Chậm rãi nói ra nỗi buồn kìm nén đã lâu trong ngực, Ngu Hiểu bây giờ cảm thấy thoải mái vô cùng.

“Mà anh …… đã có Lisa, công ty vì thế cũng sẽ đi vào quỹ đạo, có thể phát triển không ngừng. Có ở lại hay không cũng không quan trọng nữa.”

Đúng vậy, cậu không thuộc về thế giới của anh. Mộng đã tỉnh rồi thì nên rời đi. Tuy rằng để đưa ra quyết định này không phải không có đấu tranh, nhưng cậu cũng có đủ kiên định để thực hiện. Nhớ tới trước kia, lúc đến nhà anh giúp anh thắt caravat, thật giống như mới hôm qua nhưng cũng như đã xa đến không còn với tới được nữa, nội tâm của cậu lại đau buốt từng hồi.

“Cậu thật sự phải rời khỏi tôi sao?”

“Trong những ngày được làm việc với anh, tôi quen được không ít bằng hữu, cũng học được rất nhiều điều. Tôi nhất định sẽ không quên, bảo trọng.”

“Không được!” Vương Tử giữ chặt lấy cánh tay Ngu Hiểu, dùng lực mạnh đến mức làm tay cậu đau buốt, “Cậu xem rồi đúng không… bài báo về tôi cầu hôn với Lisa? Cho nên mới từ chức đúng không?”

Ngu Hiểu nhìn anh, sắc mặt hơi tái đi…..

“Đừng đi, đừng rời xa tôi, không phải cậu thích tôi sao?”

Một chữ [Thích] thình lình vang lên đánh vỡ hoàn toàn thế cân bằng mà cậu cật lực duy trì! Thế giới dường như tan vỡ, Ngu Hiểu chỉ thấy tai ong ong, toàn thân cứng ngắc, đôi môi khô nứt thực sự không thể thốt ra một tiếng nào.

Vương Tử hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh thường ngày, lớn tiếng nói: “Tôi biết cậu thích tôi từ lâu rồi! Cũng biết cho dù xảy ra chuyện gì cậu cũng sẽ đứng bên tôi. Trên đời này cậu là người duy nhất tin tôi vô điều kiện…. Những điều đó tôi hiểu, cũng cực kỳ cảm kích. Nhưng tôi có trách nhiệm của tôi, cơ nghiệp này là mồ hôi xương máu của tôi, tôi không thể cứ như vậy nhìn nó đóng cửa. Tôi không làm được, cũng không cho phép! Cậu hiểu chưa?”

“Tôi cứ nghĩ …. Anh thực lòng thích Lisa…”, Cậu đã thực sự, thực sự tin điều đó.

“Lisa là cô gái tốt, nhưng tôi từng nói nếu có thể thiên trường địa cửu, tôi vẫn hy vọng có Tiểu Ngư ở bên, đó không phải là nói dối!”

“Như vậy với cô ấy không công bằng.”

“Vận mệnh vốn không công bằng!”Liều lĩnh thét lên như dã thú khiến Ngu Hiểu hoàn toàn mất đi can đảm. Bi ai nồng đậm dấy lên trong lòng, cậu cảm thấy như mình chưa bao giờ biết nam nhân này. Chưa bao giờ.

“Vì sao cậu không phải nữ nhân, nếu cậu là Lisa, vậy thì mọi thứ đã trở nên hoàn mỹ rồi …“ Vương Tử thì thầm nói, trong mắt lộ vẻ mờ mịt thê lương, làm cho tâm cậu một mảnh lạnh lẽo.

“Thật có lỗi, tôi lại không phải như vậy.” Ngu Hiểu hạ mí mắt, cảm thấy trong mắt cay xè, không còn nhìn rõ phía trước, là quá đau sao?

“Tiểu Ngư, cậu chờ tôi được không? Chờ tôi ba năm, chỉ cần ba năm! Tôi cần cậu, tôi thật sự … thật sự thích cậu! Đến tận bây giờ, cậu là người đầu tiên mà tôi thích thực lòng. Cho dù cậu là nam nhân, tôi cũng không buông cậu ra được. Chờ tôi, tôi nhất định sẽ trở lại bên cậu!”

Vương Tử vội vã ôm cậu vào lòng, siết chặt. Lồng ngực ấm áp này cậu đã khao khát biết bao lâu, cảm giác mãnh liệt này vốn chỉ là một ảo giác trong giấc mộng. Giờ mộng đẹp đã thành hiện thực, vì sao cậu vẫn như một con cá nhỏ sống thiểu nước, chỉ cẩm thấy khổ sở vô cùng vì hít thở không thông?

Cứ như vậy, cậu sẽ không thở được mất!

Nam nhân lại ghì chặt khuôn mặt cậu, chậm rãi cúi xuống, khoảng cách giữa hai đôi môi mỗi lúc một ngắn hơn…

Ngu Hiểu ra sức ngăn chặn, lảng tránh sự thân mật lại bị đối phương kìm hãm, không động đậy được, áp lực nặng nề như bị cả một ngọn núi đè xuống làm cậu muốn bỏ chạy nhưng toàn thân lại như bị trói nghiến…..

Trong nước sẽ không thế thấy cá đang rơi lệ.

“Buông cậu ta ra!”

Bả vai đột nhiên truyền đến một lực kéo mạnh mẽ, đưa cậu ra khỏi sự giam cầm cường ngạnh của người kia. Luồng không khí mới mẻ ào vào hai lá phổi, Ngu Hiểu như vừa được cứu sống mà liều mạng hô hấp.

“Cái tên khốn khiếp này, đừng có chạm vào cậu ta!” Người vừa đến ra tay rất nặng, vung mấy quyền bức Vương Tử phải lùi lại. Nhưng Vương Tử cũng không phải người tầm thường, [ngươi tới thì ta phải đi], liền lập tức đánh trả.

“Các người mau dừng tay, Sa Mộ Thần, Vương Tử, mau dừng tay!” Ngu Hiểu lo lắng nhìn hai bóng người đang quần nhau tơi tả, mắt hừng hực khí thế như thể địch nhân trời sinh, hận không thể đạp kẻ kia vào chỗ chết cho rồi, cậu có khuyên cũng vô dụng.

Sau vài hiệp, chỉ nghe Vương tử kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng lảo đảo lùi về sau, ho khan dữ dội….

“Anh không sao chứ?” Ngu Hiểu vội vàng chạy qua dìu anh.

“Thật có lỗi, hại Vương Tử của cậu bị thương.” Trong mắt Sa Mộ Thần xẹt qua một tia ảm đạm, đứng thẳng dậy, lạnh lùng xoa nắn cổ tay. Dưới ánh sáng mờ mịt của đèn đường, đường nét tuấn mỹ của hắn ẩn hiện trong bóng đêm, nhìn không rõ là vui buồn hay hờn giận.

“Tay cậu……….” Nói vậy lúc đánh nhau cũng bị thương, một dòng máu đỏ thẫm chảy xuống trên ngón tay Sa Mộ Thần, Ngu Hiểu tiến đến định giúp hắn cầm máu thì lại bị gạt ra.

Cả người Sa Mộ Thần lúc này hừng hực một loại khí thế mang tên Đừng.có.lại.gần.

Đột nhiên, Vương Tử gập người cười rũ rượi, tiếng cười lẫn với tiếng ho khan, sau khi phun ra một ngụm máu, anh vừa ho vừa cười, “Tôi đoán không sai, cậu quả nhiên thích cậu ấy…… Lần nào cũng là cậu [Anh hùng cứu mỹ nhân], không trùng hợp vậy chứ?”

“Ta chỉ không muốn thấy ngươi khi dễ cậu ta.” Sa Mộ Thần lạnh lùng nói.

“Thôi đi, không phải người luôn vừa bắt nạt vừa lợi dụng cậu ấy chính là cậu sao?” Vương Tử dùng ống tay áo gạt đi vết máu trên môi, hiện lên nét cười đắc ý, “Đáng tiếc a, dù cậu có ngấm ngầm đối tốt với cậu ấy cũng vô dụng thôi. Người cậu ấy thích là tôi, chỉ có tôi, điều này cả thế giới đều biết!”

“Cậu ta thích ai không liên quan đến ta.”

“Huh? Đây là lời thiệt tình của cậu sao, hay lại giả vờ lạnh lùng nữa?” Vương Tử hừ một tiếng, “Được rồi, chúng ta đều là nam nhân, giả vờ làm gì chứ?”

“Người như ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu!” Sa Mộ Thần mím môi, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, vươn tay về phía Ngu Hiểu, “Tiểu Ngư Nhi, lại đây!”

Đúng kiểu ra lệnh, cái mồm bá đạo không để cho người ta từ chối.

Vương Tử vội đưa tay, nắm lấy tay áo Ngu Hiểu, “Tiểu Ngư, những lời tôi vừa nói đều là sự thật!”

Ngu Hiểu chăm chú nhìn anh một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Tôi biết, nhưng anh đã có Lisa, xin hãy đối xử thật tốt với cô ấy.”

“Mọi thứ đều không thể quay lại được nữa sao?”

Nét mặt của Ngu Hiểu nghiêm nghị, chậm rãi lắc đầu…..



“Cậu chờ tôi có được không?” Vương Tử cầu xin nói, giống như một đứa nhỏ sợ bị bỏ rơi, Ngu Hiểu chưa bao giờ thấy anh như vậy.

Trầm mặc một lúc lâu sau, vẫn chậm rãi lắc đầu. Khuôn mặt của Cổ Minh Tuyền cùng Lisa như ẩn như hiện trước mắt, vấn đề không phải là chờ đợi, mà bởi cậu đã lựa chọn rồi, cần gì phải cho nhau… những ảo tưởng vô căn cứ nữa? Như thế là ích kỷ, là không công bằng với người khác!

“Cậu không muốn chờ tôi có phải vì hắn hay không? Cậu thích hắn rồi ư?” Vương Tử không cam lòng chỉ thẳng về phía Sa Mộ Thần.

“Ngươi nhảm đủ chưa?” Sa Mộ Thần ngắt lời anh, từng bước tiến lên đứng chắn trước mặt Ngu Hiểu, thay cậu gạt đi hơn nửa áp lực nặng nề, “Tiểu Ngư Nhi, chúng ta đi.”

Đang chuẩn bị rời đi, Ngu Hiểu lại nghe đằng sau chuyền đến một tiếng thở dài, “Tiểu Ngư, được quen biết cậu thật giống như một câu truyện cổ tích …”

“Tôi thừa nhận, ngay từ đầu tôi chỉ muốn trêu đùa cậu. Bởi vì vẻ nơm nớp lo sợ khi đứng trước mặt tôi, bộ dáng hơi một chút là đỏ mặt trông thực rất đáng yêu. Nếu giữ cậu bên cạnh chắc chắn sẽ rất thú vị, cho nên mới cố ý đối tốt với cậu, còn yêu cầu cậu thôi việc để đến giúp tôi.”

“Ở trước mặt cậu, tôi luôn sắm vai một bạch mã vương tử ôn nhu chăm sóc, nhưng thực tế tôi hiểu rõ mình hơn bất cứ ai. Sa Mộ Thần nói đúng, tôi biết Lâm Lỗi Đông có ý xấu với cậu nhưng vẫn mang cậu đến bữa tiệc của hắn, chính là muốn dùng cậu để bắt lấy nhược điểm của Lâm Lỗi Đông, thu lợi cho công ty.”

Ngu Hiểu cả người chấn động, quay đầu nhìn anh.

“Đêm đó quả nhiên cậu gặp chuyện không may…. Lúc không tìm thấy cậu, tôi mới biết, trong lòng tôi cậu quan trọng đến mức nào! Thấy cậu run rẩy trong gió lạnh, nét mặt tái nhợt, lòng tôi lại càng đau hơn. Đêm đó tôi đã thề với chính mình rằng sau này nhất định phải đối xử với cậu thật tốt, đáp lại tình cảm của cậu để cả hai hạnh phúc bên nhau. Chỉ là, công ty ngày càng sa sút, đã tới bờ vực phá sản. Cho dù tôi có cố gắng đến sức cùng lực kiệt cũng vẫn bị đẩy đến con đường cùng, rồi Lisa xuất hiện…..”

“Anh không cần giải thích, tôi đều hiểu được, dù tôi trì độn nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc.” Ngu Hiều liều mạng nhịn xuống nhưng cũng không ngăn được những thanh am nghẹn ngào.

“Nói thật, tôi không nghĩ rằng cậu sẽ rời bỏ tôi.” Vương Tử cười khổ cầm lấy tờ đơn xin từ chức, “Tuy rằng tôi biết tôi đã thực ích kỷ, thật sự không muốn để cậu đi. Tiểu mỹ nhân ngư sau khi vương tử kết hôn tại sao lại không tiếp tục ở lại bên cạnh hắn? Phải như thế nào cậu mới bằng lòng ở lại? Ngoại trừ việc không thể cho cậu một danh phận chính thức, tôi cái gì cũng có thể……..”

“Không thế nào hết, bên cạnh mỹ nhân ngư không có cá mập nhưng cậu ta có!” Sa Mộ Thần giữu chặt lấy cánh tay Ngu Hiểu, lại quát: “Còn không đi, đứng đây nghe hắn lảm nhảm gì nữa?”

“Đó đều là lời thật lòng của tôi.” Vương Tử chua xót nói với Ngu Hiểu.

“Những lời này, vì sao anh không nói với tôi sớm hơn một chút?”

“Nếu tôi sớm nói ra, chỉ e cậu sẽ sợ tôi như con mãnh thú và dòng nước lũ.”

“Vương Tử, anh không hiểu tôi.” Ngu Hiểu chậm rãi lắc đầu, “Tôi chỉ muốn một chút tình cảm thẳng thắn chân thành, lúc trước bị anh hấp dẫn cũng bởi thứ dương quang mạnh mẽ mà anh toát ra. Nhưng tại sao đến giờ anh mới nói? Mà anh với tôi bây giờ, lại có tư cách gì để bàn luận vấn đề thích hay không đây? Mọi thứ đều quá muộn rồi! Chính tôi đã cam đoan với Cổ tiên sinh rằng anh sẽ đem lại hạnh phúc cả đời cho Lisa!”

Vương Tử suy sụp đưa tay ôm lấy thái dương, nhắm chặt đôi mắt cay xè.

“Nhờ có anh, tôi mới biết thế nào là [nhất kiến chung tình]. Cảm giác thích một người thật sự tốt lắm, một ngày trôi qua đều phong phú vô cùng, cứ như trong cổ tích vậy. Thế nhưng truyện cổ tích cho dù đẹp đến đâu cũng có lúc phải quay về thực tại, Vương Tử, xin anh hãy quý trọng thực tại mà mình đang có.”

Sắc mặt Vương Tử u ám đạm mạc, anh biết, mình đã mất đi nam tử đơn thuần thiện lương đến đau lòng này. Vĩnh viễn mất đi.

“Tôi chân thành chúc phúc cho hai người.” Ngu Hiểu quay đầu, không đợi Sa Mộ thần lôi đi đã nhanh chóng tiến về phía trước…

Giữa dòng đời bể dâu, từ những người xa lạ, những rung động thuở ban đầu, những điều tốt đẹp vốn vững như tường thành giờ bắt đầu tan rã.

Những mảnh vụn sắc nhọn rắc đầy trên mặt đất, dấu chân bằng máu tạo nên một con đường uốn lượn, nhưng kỳ lạ là không hề thấy đau. Chỉ thấy hai gò má lạnh toát, cậu chật vất ngửa đầu không ngừng chớp mắt, cố ngăn một thứ gì đó cuộn lên trong cơ thể như muốn vỡ vụn mà tuôn trào……

Giờ phút này, cậu vô cùng cảm kích nam nhân bên cạnh.

Chỉ nắm tay cậu, bình tĩnh chăm chú như [Khoa Phụ đuổi mặt trời], dũng cảm mà tiến tới. Biết rõ toàn thân cậu run rẩy, cảm xúc hỗn loạn, cũng không hỏi han, không quấy rầy, càng không buông ra một lời an ủi. Như vậy cậu mới có thể ở bên hắn, im lặng mà thương tâm, nhưng cũng nhờ thân ảnh kiên định cường đại của hắn mà dần dần xua đi cay đắng trong lòng….

“Sa Mộ Thần, tôi muốn đi bơi.”

“Tôi đi với cậu.”

“Được.”

Những khi khổ sở, Ngu Hiểu luôn đến thẳng khu bể bơi.

Không ai nhìn thấy được cá khóc, bởi vì nước mắt của nó đã hòa vào biển mất rồi, sao có thể phân biệt được là thủy hay lệ đây? Ngu Hiểu cảm thấy chỉ cần nhảy xuống, cứ bơi hoài như vậy, cơ thể sẽ dần tan ra trong nước rồi biến mất.

Cứ bơi, bơi không ngừng….

Chẳng biết qua bao lâu, khi cánh tay đã nặng đến không nâng lên được nữa, Ngu Hiểu mới mệt mỏi đứng trong làn nước. Cùng lúc đó, một tấm khăn trắng muốt phủ xuống đầu…….

Ngu Hiểu kéo khăn tắm xuống, trông lại cặp mắt tối đen của người kia.

“Bơi đủ chưa?”

“Uhm.” Ngu Hiểu gật gật đầu, định bám vào tay vịn leo lên, lại thấy trong mình chẳng còn chút sức lực nào. Sa Mộ Thần kịp thời đưa tay, kéo cậu lên bờ, thay cậu lau khô cả người, tròng vào bộ đồng phục rộng thùng thình để tránh cảm lạnh.

Ngu Hiểu ngoan ngoãn mặc hắn loay hoay, không hề nhúc nhích.

“Còn đi được không?” Sa Mộ Thần quỳ xuống, vừa thay cậu buộc dây giày vừa ngẩng đầu lên hỏi.

Ngu Hiểu đi thử vài bước, chân liền nhũn ra rồi ngã quỵ, Sa Mộ Thần vững vàng đỡ lấy cậu, nhăn mặt nhíu mày, “Quên đi, để ta cõng cậu.” Dứt lời không để cậu từ chối liền cõng cậu hướng ra ngoài.

Ngu Hiểu mềm oặt nằm trên lưng người kia, mệt đến một ngón tay cũng nhấc không nổi. Tấm lưng dày rộng trước mắt đã thành nơi duy nhất giúp cậu chống đỡ sức nặng của thế giới này.

Thân nhiệt của người kia đúng là thấp như động vật, nhẹ nhàng đem mặt dán lên cổ hắn, lành lạnh, gục đầu vùi sâu vào, ngửi được mùi kem cạo râu bạc hà thơm ngát.

Đêm đã khuya, con phố đằng đẵng trống trải không người, những ngọn đèn đường trầm lặng đứng xa xa như đang chờ đợi một người không bao giờ quay về nữa.

Ngu Hiểu nghiêng đầu nhìn về phía trời đêm muôn ngàn vì sao lấp lánh, ánh sáng của chúng như hòa vào nhau. Những chuyện cũ hỗn độn khó hiểu trước đây như dần hiện ra trong màn sương buổi sớm.

“Sa Mộ Thần, vì sao mỗi lần tôi gặp khó khăn đều là cậu xuất hiện?”

Chậm rãi nhả ra những lời này, nội tâm không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Người này rõ ràng là bị cậu ghét nhất, không muốn gặp nhất, nhưng những khi chật vật đến không chịu được nữa, hắn lại là người đầu tiên xuất hiện, đưa tay giúp đỡ. Những lời châm chọc lúc trước người này nói ra, tuy rằng độc ác nhưng lại khắc sâu sự thật.

Không thể không thừa nhận, trên đời này, người hiểu cậu nhất không còn ai ngoài Sa Mộ Thần. Trăm triệu lần không thể ngờ, đối tượng ban đầu khiến mình e sợ nhất bây giờ lại cho mình sự chống đỡ mạnh mẽ đến như vậy, Ngu Hiểu siết chặt hai tay, nội tâm cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Đương nhiên là để cười vào cái mặt của cậu rồi.”

Câu trả lời không ngoài dự kiến, Ngu Hiểu chỉ biết tên này rất không thật thà, quả nhiên là [miệng chó không mọc được ngà voi].

“Sa Mộ Thần, tôi nhớ cậu từng nói, nếu thích ai thì tuyệt đối không để cho người đó biết.”

“Đúng vậy.”



“Nhân sinh ngắn ngủi như vậy, nếu không đối xử tốt với người ta, lại còn đến chết vẫn mạnh miệng, nếu có một ngày người đó mất đi, chẳng lẽ cậu không thấy nhớ nhung tiếc nuối sao?” Ngu Hiểu nhớ tới câu chuyện xưa của Cổ Minh Tuyền, trong lòng dấy lên bi thương.

“Cá ngốc, ta đây không tin tưởng vào mấy thứ yêu đương vớ vẩn này nọ. Ta mà thấy kiểu tình yêu Quỳnh Dao sến súa liền muốn ói, xem phim tình cảm cũng chỉ chăm chăm đoán xem mấy vai diễn yêu đương cuồng nhiệt kia bao giờ thì chia tay, lên mạng nhìn đến mấy bài post nói chuyện tình ái đã muốn rủa cho bọn họ sớm muộn cũng đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Lại thấy cậu thích người ta đến vậy, chỉ hận không thể di như di một con rệp, đem mấy cái ảo tưởng bong bóng màu hồng của cậu ra đạp cho dẹp lép …”

Ngu Hiểu cảm thấy khóe mắt run rẩy……

“Cho nên ta vĩnh viễn không phải là vương tử ôn nhu.”

Nam nhân này thật sự là không thành thực!

“Từ nhỏ đã biết cái tính của cậu, đúng là không trông cậy được gì mà.”

“Coi như cậu biết điều.”

Ngu Hiểu ôm sát cổ người kia, lẩm bẩm nói: “Sa Mộ Thần, cậu thật sự với tôi……..”

“Cá ngốc, đừng có tự mình đa tình!” Sa Mộ Thần hung tợn nói: “Tuấn mỹ vô trù, thông minh tuyệt đỉnh, chỉ số IQ vượt mức quy định (?), thập toàn thập mĩ, cực hảo nam nhân sắp tuyệt chủng như ta sao có thể thích một tên vừa dốt nát vừa trì độn như ngươi, dẹp cái xuân thu đại mộng của ngươi đi!”

Ngu Hiểu không nói gì, ngây người một lúc lâu mới nói: “Ách, kỳ thật tôi chỉ muốn hỏi cậu, là cậu thực sự lưu luyến đồ ăn của tôi hay chỉ vì lười nên mới kiếm lý do đến chỗ tôi ăn trực?”

Không thấy rõ sắc mặt Sa Mộ Thần, chỉ thấy cổ người kia đột nhiên nóng lên, Ngu Hiểu nhịn không được hỏi: “Sa Mộ Thần, cậu đỏ mặt?”

“Câm miệng, còn lảm nhảm nữa ta thịt ngươi!”

Sau khi bị dữ tợn uy hiếp, Ngu Hiểu khép chặt miệng, không dám nói gì nữa, nhưng khóe môi lại không nhịn được mà cong lên……

Tối hôm đó, Ngu Hiểu mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất dài. Cậu mơ thấy mình đang ngủ gà ngủ gật dưới rặng san hô, đột nhiên những đóa hoa như tuyết từ trên trời giáng xuống……

Lén ngoi lên mặt biển thăm dò, cậu nhìn thấy đội ngũ đón dâu của vương tử, nghi thức long trọng náo nhiệt. Trên con thuyền hoa lệ nhất là một đôi tình nhân đang mỉm cười đón nhận những lời chúc phúc.

Lặng lặng nhìn người ấy, cậu cầm lấy con ốc biển trong tay, đưa đến bên miệng, thổi lên một khúc nhạc ưu thương. Vương tử nhìn thấy cậu, liều mạng vẫy tay, tựa như muốn nói ra suy nghĩ của mình, thậm chí vội vàng đến bên mép thuyền, làm tư thế như sắp nhảy xuống. Cậu hoảng sợ, đang do dự có nên bơi qua đó hay không thì đột nhiên trước mắt tối sầm, một con cá mập khổng lồ đi ngang qua tiện răng nuốt luôn cậu vào bụng.

Cậu tức giận đến choáng váng, liều mạng gõ vào thành bụng đen ngòm của cá mập, không biết bao lâu mới bị cá mập nhổ ra.

Lúc này con thuyền đã đi rất xa, vương tử cũng không biết tung tích, chỉ còn con cá mập trước mắt đang cười nham nhở, trong miệng là cả một bồn máu, đem con cá nhỏ bé yếu ớt là cậu đặt dưới vây, thỉnh thoảng hết sờ sờ cái vẩy lại nhéo nhéo cái đuôi, nhưng dứt khoát không chịu thả ra, coi cậu như món đồ chơi thú vị.

Ngồi chờ chết cũng không phải cách hay, mỗi giây mỗi phút cậu đều cố gắng suy nghĩ, tìm cách thoát khỏi tên ác bá này. Một ngày nọ, thừa dịp cá mập ra ngoài kiếm ăn, cậu liền bơi ra ngoài, ai ngờ chưa được bao xa thì đất rung núi chuyển……..

Nước biển vốn trong sáng giờ trở nên mờ đục, ân ẩn tiếng sóng cuộn lên. Các loài cá điên cuồng tán loạn, vẻ mặt sợ hãi, hoảng hốt kêu lên: “Sóng thần! Núi lửa dưới đáy biển phun trào, mọi người ơi chạy mau a!”

Cùng lúc đó, từng đợt rung chuyển từ đáy biển truyền lên, nước biển mát mẻ giờ trở nên nóng giãy, nóng đến mức như đứng không vững nữa. Bốn bề tối om, lốc xoáy cuồn cuộn nuốt chửng mọi sinh linh, phảng phất như ngày tận thế.

Cậu đầu váng mắt hoa, không biết nên bơi đi đằng nào. Tất cả mọi người đều cuống cuồng mà chạy, căn bản chẳng có ai để tâm đến cậu. Mơ hồ như thấy nét tươi cười thân quen của vương tử, nhưng sao vương tử lại ở dưới đáy biển? Cậu vội vàng tiến đến lại bị vương tử lạnh lùng đẩy ra, “Ta đã có công chúa rồi, ta phải quan tâm đến nàng, không rảnh lo cho ngươi.” Vương tử nói xong liền phiêu nhiên cùng mỹ nhân rời đi.

Trong thoáng chốc, mọi dũng khí đều mất đi. Cậu ôm lấy đuôi cá ngồi dưới đáy biển, không hề nhúc nhích, mặc cho hồng thủy ngập trời. Lúc này, một khổi cự thạch bị sóng đánh động, rơi thẳng về phía cậu, không kịp tránh đi, cậu nhắm nghiền mắt lại………. Không đau như mình tưởng, lại thấy chình ình cá mập với một mồm toàn răng.

Thì ra là hắn, thay cậu chống đỡ tất cả.

Cá mập quẫy đuôi hất tảng đá ra, lưng đầm đìa những máu, rồi mới thả nhúm tảo cậu thích ăn nhất xuống bên cạnh, lại quay sang dùng miệng nghịch nghịch vẩy của cậu, thấy rõ cả bồn máu bên trong. Nhưng cậu không bị bộ dáng của hắn dọa cho sợ hãi, vì cậu biết rằng trong thời khắc trầm luân nguy hiểm sắp tới đây, chỉ có hắn không màng sống chết mà canh giữ bên cạnh cậu.

“Sa Mộ Thần …” Cậu ôm chặt lấy tấm lưng của cá mập huyết nhục mơ hồ…..

“Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi….. tỉnh tỉnh!”

Ngu Hiểu chậm rãi mở to đôi mắt, nhìn lại cặp mắt thâm sâu như biển của người kia.

Trong phòng sáng sủa, gió nhè nhẹ thổi qua, quả là một ngày thời tiết khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Kiếp phù du cùng đủ loại chuyện cũ đau lòng, cứ như vậy mà mai táng trong đêm khuya đằng đẵng. Sau khi tỉnh giấc mơ, vén bức màn câu truyện cổ tích xinh đẹp. Tầm mắt của cậu nhẹ nhàng dừng ở người kia………

“Mơ thấy ác mộng sao?” Sa Mộ Thần đưa bàn tay thô ráp lau đi mấy giọt mồ hôi trên má cậu.

Ngu Hiểu lúc này mới nhận ra, cậu cư nhiên lại cùng Sa Mộ Thần nằm trên giường, lại còn rất trẻ con mà túm chặt lấy vạt áo trước của hắn. Nói vậy chắc tối qua về đến nhà, hẳn là mệt quá liền lăn ra ngủ như chết.

Mặt Ngu Hiểu đỏ lên, vội vàng buông tay, may mà cả hai vẫn mặc quần áo, xem ra vẫn chưa làm chuyện gì không ổn, thở phào nhẹ nhõm.

“Không, không phải ác mộng.” Cảnh trong mơ vẫn còn rõ ràng trước mắt.

“Thế thì sao mặt lại khó như trẻ con vậy? Có ai khi dễ cậu sao?”

Sa Mộ Thần cúi đầu nhìn cậu, con ngươi luôn ý tứ hàm súc lại rất nhu hòa, thậm chí có thể coi là ôn nhu. Cậu thật sự không thể tin vào vẻ mặt của ngươi kia cũng có thể tỏ ra “ôn nhu” thế này!

“Hay khi dễ tôi ngoài cậu ra làm gì còn ai.”

Sa Mộ Thần nở nụ cười, nghiêng người đối mặt với cậu.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, cúi thấp chút nữa là môi có thể chạm vào nhau.

Nhìn chăm chú thật lâu, hơi thở giao hòa……………

Đôi mắt người kia đen như hắc bảo thạch phản chiếu toàn bộ hình bóng của cậu. Đồng tử chiết xạ ra điểm sáng hoa mắt, làm kẻ khác như sa vào trong đó lúc nào không hay. Dường như là ảo giác thoảng qua, Ngu Hiểu đã nghĩ rằng, hắn sẽ hôn cậu. Vậy mà không hề có. Chẳng những không có mà ngược lại, rất thẳng tay mà nhéo hai má cậu…….

“Đau đau đau………. Cậu nhéo tôi làm chi………”

“Mặc kệ, ta muốn xoa bóp cho cậu thôi.” Sa Mộ Thần vừa nhéo vừa liều mạng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu như xoa đầu cún con, đặt cậu trên giường chà tới chà lui, hưởng thụ khoái cảm của việc “bắt nạt”.

Ngu Hiểu bị hắn chèn ép đến vất vả, vẻ mặt ửng đở trông càng “ngon ăn”. Nội tâm Sa Mộ Thần căng thẳng, thiếu chút nữa đã ghé môi vào, nhưng cuối cùng vẫn lấy nghị lực kinh người mà nhịn xuống.

“Tiểu Ngư Nhi, ta đói bụng. Đi mua cho ta một suất điểm tâm. Ta muốn uống sữa đậu nành mới, một phần trứng chiên, kỹ một chút, ta không thích mấy thứ đồ sống nhăn sống nhở gì đó đâu.” Hắn vắt chân ra lệnh.

“Tự cậu đi đi.” Ngu Hiểu cả giận nói.

“Dám cãi lệnh của bổn đại gia? Đã vậy sau này ngày nào ta cũng ở nhà cậu ăn điểm tâm.”

“Ta đi….” Con cá nhỏ bị bắt nạt không thể nề hà, chỉ có thể rưng rưng đứng lên, làm tên người hầu số khổ của cá mập.

Tuy rằng tình cảm lưu luyến đã lộ rõ, nhưng cũng chả có thay đổi gì lớn.

Quay đầu lại, người kia vẫn đứng lặng một nơi như trước làm lòng cậu cảm kích vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau