Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 2

Trước Sau
Lúc tụi tôi chuẩn bị bắt đầu đánh, lão Trương gửi cho tôi một tin nhắn QQ, nói hắn muốn nghe ké. Mà tôi lại là một nãi ca dịu dàng thiện lương, bèn đồng ý yêu cầu của hắn, hoàn toàn không có chút liên quan gì với chuyện lão Trương là đồng đội đánh 22 duy nhất của tôi đâu.

Thế nhưng vừa thông mic được một giây, lão Trương nói: “Ai dà, vẫn là Cầu Lông tốt bụng, không uổng phí công tui hứng hộ bà lửa đạn của lão Cầm cha.” Lúc đó tôi muốn tắt voice call QQ đi cho rồi.

Cuối cùng, tôi bị ba miếng mặt nạ dưỡng trắng giữ ẩm ngừa mụn của lão Trương thu mua, mở thêm một acc YY phụ thông mic cho hắn.

Ai, không thể trách tôi bợ đỡ, hiệu quả của mấy cái mặt nạ kia tốt hay không tôi cũng không biết, thế nhưng mỗi lần lão Trương khoe cái mặt của hắn ra, đều trông mềm chảy nước. Là một quả cầu lông thô ráp, tôi cũng rất ghen tị chứ bộ.

Vị Vụ dặn tôi: “Cầu Lông, nhất định phải nhớ dùng hết kỹ năng xong mới được chết đấy, hiểu không?”

“Hiểu hiểu hiểu!”

Tuy rằng Vị Vụ không nhìn thấy, nhưng tôi vẫn ngồi trước máy tính gật đầu như giã tỏi.

Vị Vụ: “Được rồi được rồi, đừng gật đầu nữa, anh nghe thấy tiếng nước chảy trong óc em rồi.”

Tôi:???

“Sao anh biết em đang gật đầu?” Kinh ngạc ghê, tôi biết rõ Vị Vụ đánh danh kiếm rất kinh, không ngờ tới ổng còn có mắt nhìn xuyên tường.

Vị Vụ: “Hỏi thừa, mic của em đập cộc cộc xuống bàn kìa, em không phát hiện à?!”

Tôi còn chưa kịp trả lời, Vệ Tân đã bật lên một tràng cười thoải mái như đong đầy ánh nắng.

Tôi: …

Trong miệng tôi toàn là Đ[email protected]$%#&!, nhưng không dám chửi ra khỏi mồm.

…Mà trơ trẽn nhất chính là lão Trương, cái tên khán giả này cũng phá lên cười sằng sặc!

Mắc cười ghê, tôi không làm gì được tình mới của Vị Vụ, nhưng một nãi ma đang tại ngũ như tôi còn không xử được một Minh Giáo đã về vườn như ông sao hả lão Trương?

Ông hãy đợi đấy!

Đội hình như Ca Thương Ca, Mạc Vấn như Vị Vụ chưa từng đánh qua, Thương Vân như Vệ Tân cũng không hề đánh qua, nhưng tôi, một quả cầu lông si đa chuyên lăn lộn dưới đáy danh kiếm ——

Từng đánh qua rồi!

Tôi vừa định lên tiếng, thì lại bị Vị Vụ cấm mic, lý do là: Một chữ cũng không muốn nghe đồ si đa nói chuyện.

Tôi, đậu, m… á…Thôi…Được rồi.

Vệ Tân đặc biệt nhiệt tình nói: “Không sao, chúng ta trước tiên luyện tập một chút đi, tôi cảm thấy khá thú vị đó, thua cũng không sao, coi như đánh cho vui thôi.”

Vệ Tân vừa nói xong câu đó, cái đồ lẳng lơ lão Trương ở ngoài liền đắc ý hả hê: “Há há há cái tên rùa sắt này đạp trúng mìn rồi!”

Rùa sắt cái gì… Ông có thể tôn trọng Thương Vân một chút được không hả?

Lòng ghen tị của đồ lẳng lơ thật là đáng sợ!

Lão Trương còn nói: “Vị Vụ quan tâm chiến tích nhất mà, mỗi lần tụi mình nói quan trọng nhất là vui vẻ, điểm số không quan trọng, đều sẽ bị ăn chửi!”

Kỳ thực trong lòng tôi cũng nghĩ như vậy, hơn nữa Vệ Tân vừa nãy chê tôi gà, nếu như Vị Vụ chửi, khụ, phê bình anh ta, tôi sẽ có hơi vui tí tẹo!



Kết quả Vị Vụ nói: “Ừm.”

Hả?!

Anh ừm cái gì mà ừm!

Sao anh không mắng ảnh!

Thế nhưng tôi không dám nói lời nào, bây giờ có là ma cũng nhìn ra địa vị của Vệ Tân trong lòng Vị Vụ.

Nếu như ví Vị Vụ là hoàng đế, thì Vệ Tân chính là tú nữ mới được phong quý phi, mà tôi đây, chính là tiểu cung nữ nhóm lửa luộc trứng chim bồ câu trong ngự thiện phòng.

Tôi sợ bản thân sẽ giống lão Trương bị ép về vườn, cho nên tự lấy băng keo dán miệng mình lại.

“Luyện tập một chút” bắt đầu rồi.

Tôi bình thường ra sân dùng kỹ năng xong, chẳng mấy chốc sẽ nằm thẳng cẳng, thế nhưng lần này có thêm một Thương Vân, Vệ Tân đặc biệt chỉnh thêm kỹ năng bảo vệ tôi, giúp tôi sống lâu thêm một lát.

Lúc tôi đo đất, Vị Vụ với Vệ Tân đều kinh ngạc, hai người trăm miệng một lời trong YY ——

Vị Vụ: “Sao em sống lâu vậy!”

Vệ Tân: “Sao bạn chết nhanh thế!”

Tôi còn chưa nói gì, hai người kia đã cười phụt lên.

Vệ Tân: “Anh vui tính ghê.”

Tôi vừa định tiếp lời.

Vị Vụ nói: “Cậu cũng vậy.”

Tôi:???

Lão Trương bình luận ở một kênh YY khác: “Tự dưng sao tui thấy màu sắc của Cầu Lông trở nên xanh tươi vậy nè?”

Tôi:???

Vị Vụ tìm cơ hội Bôi Thủy tôi (*). Tôi tập trung tinh thần nằm chờ, đợi thời cơ thích hợp để bật dậy dùng kỹ năng —— Việc này tôi rành như ăn cơm bữa.

(*) Bôi Thủy Lưu Ảnh: Skill hồi sinh trong chiến đấu của Trường Ca, có thể kéo đồng đội đã trọng thương sống lại trong vòng 30 giây.

Dựa theo kịch bản này, tụi tôi thắng liên tục năm trận, Vị Vụ không xếp hàng nữa, tạm dừng một lát để thảo luận một số vấn đề kỹ thuật mà tôi nghe không hiểu với Vệ Tân.

Mấy câu nghe không hiểu này giống y đúc với trước đây Vị Vụ phê bình lão Trương, thế nhưng trong giọng nói lại có một ít khác biệt vi diệu.

Vị Vụ này cho tôi cảm giác, là từ một ông cụ nằm tắm nắng, đã biến thành một thanh niên ngồi tắm nắng, hơn nữa, Vệ Tân dường như chính là mặt trời kia.

Chậc.

Lão Trương ai oán nói: “Xem ra tui thật sự hết đất diễn rồi.”



Tôi nhất thời kẹt từ, cũng không biết làm sao an ủi hắn.

Lão Trương khác với tôi, quả cầu lông như tôi, gà là thật sự gà, gà đến mức hiển nhiên, còn lão Trương, vì có thể sánh bằng Vị Vụ, vẫn rất cố gắng học cách chơi Minh Giáo.

Nhưng nói sao đây, giữa học dốt và học giỏi đó giờ luôn tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua.

Thật bi thương.

Sau đó tụi tôi đánh tiếp, Vị Vụ và Vệ Tân giao lưu với nhau cũng không quá nhiều, thế nhưng bầu không khí rất hài hòa, một đường thắng liên tục, tụi tôi đánh một cách thoải mái tinh thần, tôi thậm chí còn có thể sống tới cuối trận được vài ván.

Có điều còn chưa kịp lên mốc 1500, Vị Vụ nhận được điện thoại phải vội đi ra ngoài, trước khi đi dặn tôi thêm WeChat của Vệ Tân.

Tôi hỏi Vệ Tân xin số WeChat.

Vệ Tân rất nghi hoặc: “Không dùng QQ sao?”

Tôi: “Vị Vụ là lão cán bộ, ổng nói học sinh tiểu học mới dùng QQ…”

Vệ Tân: …

Sau khi thêm Vệ Tân, tôi dự định tạo nhóm chat mới, nhưng bị lão Trương ngăn cản, nhất định muốn tôi phải kéo Vệ Tân vào nhóm chat của đội 33 trước đây.

Tôi khuyên lão Trương: “Cưỡng ép dưa chuột gãy không ngọt đâu, tra nam đã thay lòng đổi dạ rồi thì để ổng đi đi.”

Lão Trương khinh bỉ, không cho tôi tạo nhóm chat mới, còn nói: “Dưa chuột gãy làm sao không ngọt! Bà tưởng tui ngờ u hả!”

Tôi hết cách rồi, với lại còn ba miếng mặt nạ chưa tới tay, nên đành thỏa hiệp vậy.

Vệ Tân vừa vào nhóm, liền cảm thấy kỳ quái, đã nói là nhóm chat của đội 33, sao lại có 4 người?

Lão Trương cấp tốc xì bong bóng trong nhóm, tuyên thệ chủ quyền: “Đừng tưởng rằng ông bây giờ được sủng ái thì ngon nhé, tui mới là vợ cả!”

Vệ Tân cười ha ha trong YY, đặc biệt cởi mở, giống như Kazehaya Shouta trong Kimi ni Todoke vậy ấy.

Lão Trương nghe thông mic, phát hờn đến nghiến răng nghiến lợi: “Tên ấy đang cười nhạo tui! Tên ấy có phải là đang cười tui si đa!”

Chàng trai thẳng lẳng lơ như lão Trương một khi trở nên mong manh dễ vỡ, hoàn toàn không không thua bất kỳ con bánh bèo nào…

Tôi giáo dục lão Trương đố kị bịa đặt là không nên: “Người ta làm sao biết được ông si đa hay không si đa đâu?”

Lão Trương càng giận tím người: “Cầu Lông bà là đồ phản bội! Bà đã bắt đầu thiên vị người ngoài rồi.”

Ai dồ, buồn cười nhở, ai là người nhà với ông.

DPS như nước chảy, Cầu Lông kiên cường như sắt!

Vệ Tân nói trong nhóm: Yên tâm đi, tôi không cướp bạn trai của cậu.

Lão Trương, tuy lẳng lơ nhưng là trai thẳng chính hiệu, đáp lại bằng một cái biểu cảm vểnh mông lên:

Nhẹ một chút, lên 2400 trông cậy vào anh í đó nha~!

Dẹo vẫn là trai thẳng mấy người dẹo…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau