Chương 8
Lần trước, Vệ Tân đi hỏi Vị Vụ tại sao phải đổi đồng đội, tâm trạng lập tức quay ngoắt 360 độ; lần này, lão cán bộ sợ phiền phức muốn chết như Vị Vụ lại chủ động rủ Vệ Tân làm thất tịch chung.
Lòng hiếu kỳ sắp sửa giết chết tôi rồi, tôi bèn điên cuồng spam Vệ Tân, hỏi một tràng liên tiếp:
Đại sư huynh lần trước đã nói gì với anh thế?
Tại sao ổng lại rủ anh làm thất tịch?
Ổng rủ xong anh trả lời như thế nào?
…
Vệ Tân không trả lời tôi.
Tôi nhìn chằm chằm danh sách hảo hữu, thấy vị trí bản đồ của bọn họ lần lượt chuyển thành Dương Châu, Phong Hoa Cốc, Lạc Đạo, sau đó cố định ở Dương Châu.
Kênh mật của tôi rốt cuộc xuất hiện hồi phục của Vệ Tân: Em muốn đến YY không?
Nhìn thấy câu này, tôi gần như là dùng cả tay lẫn chân chạy vọt tới YY của Vị Vụ, vừa vào là đã nghe thấy tiếng cười nhẹ của ổng.
Nếu không biết đại sư huynh của tôi cong như cái kẹp giấy, hơn nữa còn bị sự độc mồm của ổng thăm hỏi qua từ sợi tóc đến đầu móng chân, chứ không thôi với cái giọng cười trầm thấp quá rù quyến như thế này của ổng, tôi đã sớm crush ổng rồi.
Giọng nói của Vệ Tân vui sướng chào: “Cầu Lông đến rồi à.”
Tiếng cười của Vị Vụ im bặt đi.
Cuộc đời chân thật.
Vệ Tân: “Bữa trước thấy em với lão Trương nói, muốn cùng nhau làm thất tịch, cả hai hôm nay làm rồi chưa?”
Tôi: “Tụi em á, tụi em…”
Vị Vụ cắt ngang câu trả lời của tôi: “Mấy đứa hôm khác lại làm tiếp, bằng chỉ số thông minh này của hai đứa, một buổi tối ngày hôm nay cũng không đủ. Hôm nay trước tiên đánh danh kiếm.”
Mà đồng thời, lão Trương cũng đang dùng biểu cảm mèo con đáng yêu spam QQ của tôi, kêu tôi làm thất tịch với hắn: Nhất định phải chứng minh cho Vị Vụ thấy, tụi mình làm thất tịch cũng có thể rất nhanh!
Thần tiên Mạc Vấn không rời không bỏ mang tôi lên đoạn Vị Vụ, cùng cái đồ diễn sâu hay dẹo gửi cho tôi mặt nạ giảm giá lão Trương, hai chọn một, chọn ai tôi cũng không hề do dự.
Tôi ngoan ngoãn nói với Vị Vụ trong YY: “Okay đại sư huynh!” Bên kia gõ chữ cho lão Trương: Đại sư huynh kêu tui đi đánh danh kiếm rồi.
Lão Trương dùng biểu cảm nện vô mặt tôi, sau đó nói: Cầu Lông vong ân phụ nghĩa, uổng công tui gửi mặt nạ cho bà!
Hắn còn có mặt mũi nói chuyện?
Tôi moi ba cái mặt nạ giảm giá ra, chụp gửi cho lão Trương: Đồ vô liêm sĩ dám ly miêu hoán thái tử!
Lão Trương bẻ cua trong một giây: Tui đi cướp tiêu, hôm nay nhất định phải thông chết cái tên Trường Ca kia!
Tôi: Tên Trường Ca nào?
Lão Trương: Bà đừng xía vào! Trường Ca các người toàn mấy con ma gì đâu không hừ!
Tôi:???
Mắc gì đến tôi!
Tôi nói với Vị Vụ mình chuẩn bị xong rồi.
Vị Vụ: “Gần đây em đánh 22 với Vệ Tân?”
Tôi: “Sao anh biết?”
Sự ghét bỏ của Vị Vụ sắp lao ra từ đầu mic bên kia: “Hỏi thừa, chiến tích của cả hai giống nhau, chiến tích của Vệ Tân trở nên tệ như thế, không phải là em thì còn có thể là ai khác?”
Khoảng thời gian này, bởi vì có Vệ Tân gia nhập, với lại cũng do Vị Vụ ít online, công kích độc miệng của ổng đối với tôi cũng yếu đi rất nhiều, thế là khiến tôi “quen” đến nỗi lá gan mập lên, vỗ bàn kháng nghị: “Đại sư huynh, anh nhấn tôn nghiêm của em xuống đất rồi chà sát trước mặt Vệ Tân như thế, coi được sao?!”
Vị Vụ cười ha ha hai tiếng: “Tôn nghiêm của em đã sớm nát bấy, còn cái gì để chà?”
Tôi: …
Vị Vụ còn bổ sung: “Ngay trước mặt Vệ Tân thì lại làm sao? Vệ Tân cũng không phải người ngoài.”
Tôi nhìn hai người bọn họ cùng đeo trang sức thất tịch mới toanh sau lưng, trên đó khắc “Vị Vụ cùng Vệ Tân vĩnh kết đồng tâm”, không tài nào phản bác được câu này của ổng.
Được sủng ái Vệ Tân cười ha ha.
Rất muốn đánh bọn họ sấp mặt!
Thôi, Cầu Lông không thể đánh người.
Vị Vụ: “Đi thôi, bắt đầu đánh đi, để anh kiểm tra một chút thành quả đặc huấn gần đây của em.”
Quãng thời gian trước, tụi tôi có một hôm đánh lên đoạn 10 rồi.
Tôi có hơi sợ.
Tôi si đa lâu quá rồi, từ lúc bắt đầu chơi PVP đã bị chê bai đủ thứ —— Vị Vụ từng bảo, đối với anh mà nói, trên thế giới này không có cao thủ tuyệt đối, cũng không có si đa hết thuốc chữa. Còn đối với một trái cầu lông cùi bắp dưới đáy danh kiếm như tôi mà nói, người trong trò chơi này chỉ phân thành hai loại: không thể đánh tôi (trị liệu) và có thể đánh tôi (DPS).
Cho nên, dù Vệ Tân đã từng khen tôi có tiến bộ, nhưng tôi vẫn không có tự tin.
Nhưng, người đã từng cố gắng và người chưa từng cố gắng không giống nhau.
Chưa từng cố gắng thì tôi tốt xấu gì cũng còn có cái cớ, giống như người mập tự an ủi bản thân rằng gầy xuống sẽ đẹp, nếu là đã từng cố gắng mà vẫn cùi bắp, vậy thì có khác gì lão Trương đâu?
Ván đầu tiên, tụi tôi gặp phải phe bên kia là hai Thương Vân.
Tôi có hơi kích động la lên một câu: “Là hai Thương Vân!”
Vệ Tân nhẹ nhàng an ủi tôi: “Em bây giờ có thể sinh tồn thật lâu dưới tay anh rồi, đừng sợ.”
Vị Vụ cười nhạo một tiếng, nói: “Cậu cứ mạnh tay rót súp gà cho nó đi, sớm muộn gì cũng ăn mập ú.”
Vệ Tân: “Anh đừng như vậy mà, phải khích lệ nhiều mới nhanh tiến bộ.”
Vị Vụ: “Được được được, cậu cứ chiều nó đi, chiều riết thành một con gà không biết mình gà.”
Tôi:???
Đoạn đối thoại này của hai anh sao em nghe thấy sai sai vậy nè?
Vị Vụ nói với Vệ Tân mấy câu trên, giống y chang cái lúc ba tôi bảo mẹ tôi quá nuông chiều tôi ấy! Để tôi lấy ví dụ cho xem thử nè:
Khi tôi thi không tốt, mẹ của tôi nói: “Không sao đâu, Tiểu Vũ lần này có tiến bộ.”
Ba tôi: “Em cứ quen chiều con bé đi!”
Mẹ tôi: “Con nít phải khích lệ nhiều mới có thể tiến bộ!”
Ba tôi: “Được được được, thì em cứ chiều nó đi, xem nó lúc nào mới có thể chú tâm học hành!”
Đúng không?
Giống y như đúc!
Hai người mấy anh đây là trước bắt em diễn kịch bản chồng già vợ già sao?!
A?
Đau mắt hột.
Vệ Tân: “Cầu Lông!”
Đếm ngược 30 giây kết thúc.
Chiến đấu bắt đầu.
Hai Thương Vân bên kia lao thẳng về phía tôi.
Tôi im lặng nhớ lại các kỹ xảo mà Vệ Tân dạy tôi đối mặt với Thương Vân khi tỉ thí, nhẹ nhàng tránh được khống chế của bọn họ, dùng Thanh Tiêu Phi Vũ (*) bay lên trước khi bị cấm khinh công.
(*) Thanh Tiêu Phi Vũ: Kỹ năng khinh công của Trường Ca, có thể bay lên trời ngồi trong vòng 6 giây, không bị các chiêu thức khống chế ảnh hưởng nhưng vô pháp di chuyển.
Tuy rằng tôi rất gà, nhưng tôi biết rõ bằng vào sự khác biệt trình độ kỹ năng trong đội ngũ này của tụi tôi, tôi chỉ cần sống sót, chính là thắng lợi lớn nhất.
Vị Vụ hiếm khi khen một câu: “Cũng được.”
Tôi vui cực kỳ, hai chữ này vượt qua một trăm câu khen ngợi khác nhau của Vệ Tân.
Vệ Tân: “Anh bảo vệ Cầu Lông, nãi bên kia giao cho em.”
Vị Vụ thấp giọng ừ một tiếng, trước khi tôi sắp hấp hối, Vị Vụ dùng Bình Sa Lạc Nhạn (*) khống chế một Thương Vân, đánh Thương Vân còn lại.
(*) Bình Sa Lạc Nhạn: Kỹ năng điều khiển người chơi đối địch trong vòng 12 giây của Mạc Vấn, người chơi bị điều khiển có thể tấn công đồng đội của mình hoặc trị liệu được cho địch thủ. Có thể né tránh kỹ năng này bằng cách rời xa tầm nhìn của Mạc Vấn. Đây là skill làm nên thương hiệu của Mạc Vấn.
Tôi lại kéo máu lên được.
Nhưng tôi vẫn xài loạn kỹ năng, các chiêu thủ của tôi cộng thêm các kỹ năng bảo vệ tôi của Vị Vụ đều đang trong thời gian cooldown.
Nãi bên kia luôn chui vào góc lag tầm nhìn, hơn nữa vẫn luôn chú ý Vị Vụ, cho nên ổng không có cơ hội Bình Sa nãi bên kia để thêm máu cho tôi. Kỳ huyệt và trang bị của hai Thương Vân đối địch là theo đường bùng nổ sát thương, mùa giải này lượng trị liệu của nãi ca lại không cao, thanh máu của tôi và Vị Vụ luôn nằm trong tình trạng nguy hiểm.
Tôi lần đầu tiên ở trong danh kiếm kích động, la một câu: “Đại sư huynh anh tự bật thủ lên!”
Ngay lúc đó, Vệ Tân chém xuống một đao, tên của nãi ma bên kia đã biến thành màu xám, ảnh xông qua đây, đẩy lùi hai Thương Vân ra, dựng Thuẫn Tường (*) bên cạnh tụi tôi.
(*) Thuẫn Tường: Kỹ năng dựng một tường thuẫn để giảm sát thương nhận phải của Thương Vân, kết hợp với kỳ huyệt có thể giảm 40% sát thương cho tối đa 5 đồng đội trong phạm vi 8 thước.
Vệ Tân: “Hai người ai cũng sẽ không chết.”
Tôi phản ứng lại, mau chóng nổ một cái Vũ (*) trên người Vị Vụ, ưu tiên dùng kỹ năng kéo máu khẩn cấp cho ổng.
(*) Vũ: Kỹ năng hồi một lượng khí huyết cho mục tiêu của nãi ca, kết hợp với kỳ huyệt có thể khiến cho một HOT trị liệu bất kỳ trên người mục tiêu lập tức có hiệu quả. (HOT: heal over time, là kỹ năng không lập tức hồi máu cho mục tiêu mà sẽ hồi máu theo thời gian. Ví dụ như một HOT có tổng thời gian 18 giây, thì cứ mỗi 3 giây sẽ hồi 2000 máu. Dùng Vũ nổ HOT sẽ khiến mục tiêu lập tức hồi máu ngay mà không cần đợi nhảy máu trong 18 giây.)
Lúc này lượng máu của tôi vẫn còn khá nguy hiểm, hai Thương Vân đối địch muốn đuổi theo dồn chết tôi, nhưng bị Vệ Tân hết sức ngăn cản.
Vệ Tân giống như một người lính Thương Vân thực thụ, dựng lên một bức tường thành che chắn trước mặt tôi và Vị Vụ.
Vị Vụ: “Vòng sẵn sàng.” (*)
(*) Trường Ca có 4 loại vòng âm vực: Vòng share sát thương và trị liệu trong tổ đội/ Vòng giảm 40% sát thương nhận phải/ Vòng làm chậm thời gian CD skill của địch/ Vòng save vị trí của địch – sử dụng lần thứ hai sẽ truyền tống địch về vị trí đã save.
Vệ Tân: “Rìu.” Vệ Tân click vào ký hiệu đánh dấu của một Thương Vân, cho Vị Vụ tín hiệu tấn công. Vị Vụ lên tiếng phối hợp theo. Vệ Tân ném thuẫn qua, rìu còn chưa kịp mở giảm thương, đã bị Vệ Tân dùng hai đao chém chết. Một Thương Vân khác không kịp chạy, cũng bị Vị Vụ xử lý.
Hô…
Tôi thở ra một hơi, đầu ngón tay có hơi run.
Đây dường như là lần thứ nhất đồ si đa như tôi cảm nhận được sức hấp dẫn của danh kiếm.
Trước đây ấy à? Trước đây tôi chỉ có yên lặng nãi đồng đội, bị đập, không quan tâm đối thủ đánh như thế nào, cũng không để ý đồng đội đang làm gì, thắng rồi thì coi như gặp may mà vui vẻ, thua thì thản nhiên nghe mắng.
Tôi giống như một trái cầu lông thật sự, cam chịu số phận bay trên trời, lăn dưới đất.
Trong lòng tôi thấy cảm ơn Vệ Tân, vì ảnh đã mở ra cho tôi một cái nhìn khác.
Tôi: “Vệ Tân…”
Lời còn chưa có nói, Vị Vụ đã cắt ngang tôi: “Vợ ơi em giỏi quá, moah moah!”
Tôi: …
Đậu! Má!
Anh kêu thật à!
Bên kia YY của Vệ Tân truyền đến một tiếng rầm thật lớn.
Editor lảm nhảm: Cái cảm giác khi mà mình hết skill kéo máu với giải khống rồi bị đánh như con í, xong được teammate quay lại bảo vệ nó vui lắm mấy bạn ạ, đáng tiếc là cuộc đời báo danh lẻ danh kiếm của tui chỉ toàn gặp thể loại đồng đội đam mê đánh buff team địch quên bảo kê buff team nhà thôi. (T▽T)
Lòng hiếu kỳ sắp sửa giết chết tôi rồi, tôi bèn điên cuồng spam Vệ Tân, hỏi một tràng liên tiếp:
Đại sư huynh lần trước đã nói gì với anh thế?
Tại sao ổng lại rủ anh làm thất tịch?
Ổng rủ xong anh trả lời như thế nào?
…
Vệ Tân không trả lời tôi.
Tôi nhìn chằm chằm danh sách hảo hữu, thấy vị trí bản đồ của bọn họ lần lượt chuyển thành Dương Châu, Phong Hoa Cốc, Lạc Đạo, sau đó cố định ở Dương Châu.
Kênh mật của tôi rốt cuộc xuất hiện hồi phục của Vệ Tân: Em muốn đến YY không?
Nhìn thấy câu này, tôi gần như là dùng cả tay lẫn chân chạy vọt tới YY của Vị Vụ, vừa vào là đã nghe thấy tiếng cười nhẹ của ổng.
Nếu không biết đại sư huynh của tôi cong như cái kẹp giấy, hơn nữa còn bị sự độc mồm của ổng thăm hỏi qua từ sợi tóc đến đầu móng chân, chứ không thôi với cái giọng cười trầm thấp quá rù quyến như thế này của ổng, tôi đã sớm crush ổng rồi.
Giọng nói của Vệ Tân vui sướng chào: “Cầu Lông đến rồi à.”
Tiếng cười của Vị Vụ im bặt đi.
Cuộc đời chân thật.
Vệ Tân: “Bữa trước thấy em với lão Trương nói, muốn cùng nhau làm thất tịch, cả hai hôm nay làm rồi chưa?”
Tôi: “Tụi em á, tụi em…”
Vị Vụ cắt ngang câu trả lời của tôi: “Mấy đứa hôm khác lại làm tiếp, bằng chỉ số thông minh này của hai đứa, một buổi tối ngày hôm nay cũng không đủ. Hôm nay trước tiên đánh danh kiếm.”
Mà đồng thời, lão Trương cũng đang dùng biểu cảm mèo con đáng yêu spam QQ của tôi, kêu tôi làm thất tịch với hắn: Nhất định phải chứng minh cho Vị Vụ thấy, tụi mình làm thất tịch cũng có thể rất nhanh!
Thần tiên Mạc Vấn không rời không bỏ mang tôi lên đoạn Vị Vụ, cùng cái đồ diễn sâu hay dẹo gửi cho tôi mặt nạ giảm giá lão Trương, hai chọn một, chọn ai tôi cũng không hề do dự.
Tôi ngoan ngoãn nói với Vị Vụ trong YY: “Okay đại sư huynh!” Bên kia gõ chữ cho lão Trương: Đại sư huynh kêu tui đi đánh danh kiếm rồi.
Lão Trương dùng biểu cảm nện vô mặt tôi, sau đó nói: Cầu Lông vong ân phụ nghĩa, uổng công tui gửi mặt nạ cho bà!
Hắn còn có mặt mũi nói chuyện?
Tôi moi ba cái mặt nạ giảm giá ra, chụp gửi cho lão Trương: Đồ vô liêm sĩ dám ly miêu hoán thái tử!
Lão Trương bẻ cua trong một giây: Tui đi cướp tiêu, hôm nay nhất định phải thông chết cái tên Trường Ca kia!
Tôi: Tên Trường Ca nào?
Lão Trương: Bà đừng xía vào! Trường Ca các người toàn mấy con ma gì đâu không hừ!
Tôi:???
Mắc gì đến tôi!
Tôi nói với Vị Vụ mình chuẩn bị xong rồi.
Vị Vụ: “Gần đây em đánh 22 với Vệ Tân?”
Tôi: “Sao anh biết?”
Sự ghét bỏ của Vị Vụ sắp lao ra từ đầu mic bên kia: “Hỏi thừa, chiến tích của cả hai giống nhau, chiến tích của Vệ Tân trở nên tệ như thế, không phải là em thì còn có thể là ai khác?”
Khoảng thời gian này, bởi vì có Vệ Tân gia nhập, với lại cũng do Vị Vụ ít online, công kích độc miệng của ổng đối với tôi cũng yếu đi rất nhiều, thế là khiến tôi “quen” đến nỗi lá gan mập lên, vỗ bàn kháng nghị: “Đại sư huynh, anh nhấn tôn nghiêm của em xuống đất rồi chà sát trước mặt Vệ Tân như thế, coi được sao?!”
Vị Vụ cười ha ha hai tiếng: “Tôn nghiêm của em đã sớm nát bấy, còn cái gì để chà?”
Tôi: …
Vị Vụ còn bổ sung: “Ngay trước mặt Vệ Tân thì lại làm sao? Vệ Tân cũng không phải người ngoài.”
Tôi nhìn hai người bọn họ cùng đeo trang sức thất tịch mới toanh sau lưng, trên đó khắc “Vị Vụ cùng Vệ Tân vĩnh kết đồng tâm”, không tài nào phản bác được câu này của ổng.
Được sủng ái Vệ Tân cười ha ha.
Rất muốn đánh bọn họ sấp mặt!
Thôi, Cầu Lông không thể đánh người.
Vị Vụ: “Đi thôi, bắt đầu đánh đi, để anh kiểm tra một chút thành quả đặc huấn gần đây của em.”
Quãng thời gian trước, tụi tôi có một hôm đánh lên đoạn 10 rồi.
Tôi có hơi sợ.
Tôi si đa lâu quá rồi, từ lúc bắt đầu chơi PVP đã bị chê bai đủ thứ —— Vị Vụ từng bảo, đối với anh mà nói, trên thế giới này không có cao thủ tuyệt đối, cũng không có si đa hết thuốc chữa. Còn đối với một trái cầu lông cùi bắp dưới đáy danh kiếm như tôi mà nói, người trong trò chơi này chỉ phân thành hai loại: không thể đánh tôi (trị liệu) và có thể đánh tôi (DPS).
Cho nên, dù Vệ Tân đã từng khen tôi có tiến bộ, nhưng tôi vẫn không có tự tin.
Nhưng, người đã từng cố gắng và người chưa từng cố gắng không giống nhau.
Chưa từng cố gắng thì tôi tốt xấu gì cũng còn có cái cớ, giống như người mập tự an ủi bản thân rằng gầy xuống sẽ đẹp, nếu là đã từng cố gắng mà vẫn cùi bắp, vậy thì có khác gì lão Trương đâu?
Ván đầu tiên, tụi tôi gặp phải phe bên kia là hai Thương Vân.
Tôi có hơi kích động la lên một câu: “Là hai Thương Vân!”
Vệ Tân nhẹ nhàng an ủi tôi: “Em bây giờ có thể sinh tồn thật lâu dưới tay anh rồi, đừng sợ.”
Vị Vụ cười nhạo một tiếng, nói: “Cậu cứ mạnh tay rót súp gà cho nó đi, sớm muộn gì cũng ăn mập ú.”
Vệ Tân: “Anh đừng như vậy mà, phải khích lệ nhiều mới nhanh tiến bộ.”
Vị Vụ: “Được được được, cậu cứ chiều nó đi, chiều riết thành một con gà không biết mình gà.”
Tôi:???
Đoạn đối thoại này của hai anh sao em nghe thấy sai sai vậy nè?
Vị Vụ nói với Vệ Tân mấy câu trên, giống y chang cái lúc ba tôi bảo mẹ tôi quá nuông chiều tôi ấy! Để tôi lấy ví dụ cho xem thử nè:
Khi tôi thi không tốt, mẹ của tôi nói: “Không sao đâu, Tiểu Vũ lần này có tiến bộ.”
Ba tôi: “Em cứ quen chiều con bé đi!”
Mẹ tôi: “Con nít phải khích lệ nhiều mới có thể tiến bộ!”
Ba tôi: “Được được được, thì em cứ chiều nó đi, xem nó lúc nào mới có thể chú tâm học hành!”
Đúng không?
Giống y như đúc!
Hai người mấy anh đây là trước bắt em diễn kịch bản chồng già vợ già sao?!
A?
Đau mắt hột.
Vệ Tân: “Cầu Lông!”
Đếm ngược 30 giây kết thúc.
Chiến đấu bắt đầu.
Hai Thương Vân bên kia lao thẳng về phía tôi.
Tôi im lặng nhớ lại các kỹ xảo mà Vệ Tân dạy tôi đối mặt với Thương Vân khi tỉ thí, nhẹ nhàng tránh được khống chế của bọn họ, dùng Thanh Tiêu Phi Vũ (*) bay lên trước khi bị cấm khinh công.
(*) Thanh Tiêu Phi Vũ: Kỹ năng khinh công của Trường Ca, có thể bay lên trời ngồi trong vòng 6 giây, không bị các chiêu thức khống chế ảnh hưởng nhưng vô pháp di chuyển.
Tuy rằng tôi rất gà, nhưng tôi biết rõ bằng vào sự khác biệt trình độ kỹ năng trong đội ngũ này của tụi tôi, tôi chỉ cần sống sót, chính là thắng lợi lớn nhất.
Vị Vụ hiếm khi khen một câu: “Cũng được.”
Tôi vui cực kỳ, hai chữ này vượt qua một trăm câu khen ngợi khác nhau của Vệ Tân.
Vệ Tân: “Anh bảo vệ Cầu Lông, nãi bên kia giao cho em.”
Vị Vụ thấp giọng ừ một tiếng, trước khi tôi sắp hấp hối, Vị Vụ dùng Bình Sa Lạc Nhạn (*) khống chế một Thương Vân, đánh Thương Vân còn lại.
(*) Bình Sa Lạc Nhạn: Kỹ năng điều khiển người chơi đối địch trong vòng 12 giây của Mạc Vấn, người chơi bị điều khiển có thể tấn công đồng đội của mình hoặc trị liệu được cho địch thủ. Có thể né tránh kỹ năng này bằng cách rời xa tầm nhìn của Mạc Vấn. Đây là skill làm nên thương hiệu của Mạc Vấn.
Tôi lại kéo máu lên được.
Nhưng tôi vẫn xài loạn kỹ năng, các chiêu thủ của tôi cộng thêm các kỹ năng bảo vệ tôi của Vị Vụ đều đang trong thời gian cooldown.
Nãi bên kia luôn chui vào góc lag tầm nhìn, hơn nữa vẫn luôn chú ý Vị Vụ, cho nên ổng không có cơ hội Bình Sa nãi bên kia để thêm máu cho tôi. Kỳ huyệt và trang bị của hai Thương Vân đối địch là theo đường bùng nổ sát thương, mùa giải này lượng trị liệu của nãi ca lại không cao, thanh máu của tôi và Vị Vụ luôn nằm trong tình trạng nguy hiểm.
Tôi lần đầu tiên ở trong danh kiếm kích động, la một câu: “Đại sư huynh anh tự bật thủ lên!”
Ngay lúc đó, Vệ Tân chém xuống một đao, tên của nãi ma bên kia đã biến thành màu xám, ảnh xông qua đây, đẩy lùi hai Thương Vân ra, dựng Thuẫn Tường (*) bên cạnh tụi tôi.
(*) Thuẫn Tường: Kỹ năng dựng một tường thuẫn để giảm sát thương nhận phải của Thương Vân, kết hợp với kỳ huyệt có thể giảm 40% sát thương cho tối đa 5 đồng đội trong phạm vi 8 thước.
Vệ Tân: “Hai người ai cũng sẽ không chết.”
Tôi phản ứng lại, mau chóng nổ một cái Vũ (*) trên người Vị Vụ, ưu tiên dùng kỹ năng kéo máu khẩn cấp cho ổng.
(*) Vũ: Kỹ năng hồi một lượng khí huyết cho mục tiêu của nãi ca, kết hợp với kỳ huyệt có thể khiến cho một HOT trị liệu bất kỳ trên người mục tiêu lập tức có hiệu quả. (HOT: heal over time, là kỹ năng không lập tức hồi máu cho mục tiêu mà sẽ hồi máu theo thời gian. Ví dụ như một HOT có tổng thời gian 18 giây, thì cứ mỗi 3 giây sẽ hồi 2000 máu. Dùng Vũ nổ HOT sẽ khiến mục tiêu lập tức hồi máu ngay mà không cần đợi nhảy máu trong 18 giây.)
Lúc này lượng máu của tôi vẫn còn khá nguy hiểm, hai Thương Vân đối địch muốn đuổi theo dồn chết tôi, nhưng bị Vệ Tân hết sức ngăn cản.
Vệ Tân giống như một người lính Thương Vân thực thụ, dựng lên một bức tường thành che chắn trước mặt tôi và Vị Vụ.
Vị Vụ: “Vòng sẵn sàng.” (*)
(*) Trường Ca có 4 loại vòng âm vực: Vòng share sát thương và trị liệu trong tổ đội/ Vòng giảm 40% sát thương nhận phải/ Vòng làm chậm thời gian CD skill của địch/ Vòng save vị trí của địch – sử dụng lần thứ hai sẽ truyền tống địch về vị trí đã save.
Vệ Tân: “Rìu.” Vệ Tân click vào ký hiệu đánh dấu của một Thương Vân, cho Vị Vụ tín hiệu tấn công. Vị Vụ lên tiếng phối hợp theo. Vệ Tân ném thuẫn qua, rìu còn chưa kịp mở giảm thương, đã bị Vệ Tân dùng hai đao chém chết. Một Thương Vân khác không kịp chạy, cũng bị Vị Vụ xử lý.
Hô…
Tôi thở ra một hơi, đầu ngón tay có hơi run.
Đây dường như là lần thứ nhất đồ si đa như tôi cảm nhận được sức hấp dẫn của danh kiếm.
Trước đây ấy à? Trước đây tôi chỉ có yên lặng nãi đồng đội, bị đập, không quan tâm đối thủ đánh như thế nào, cũng không để ý đồng đội đang làm gì, thắng rồi thì coi như gặp may mà vui vẻ, thua thì thản nhiên nghe mắng.
Tôi giống như một trái cầu lông thật sự, cam chịu số phận bay trên trời, lăn dưới đất.
Trong lòng tôi thấy cảm ơn Vệ Tân, vì ảnh đã mở ra cho tôi một cái nhìn khác.
Tôi: “Vệ Tân…”
Lời còn chưa có nói, Vị Vụ đã cắt ngang tôi: “Vợ ơi em giỏi quá, moah moah!”
Tôi: …
Đậu! Má!
Anh kêu thật à!
Bên kia YY của Vệ Tân truyền đến một tiếng rầm thật lớn.
Editor lảm nhảm: Cái cảm giác khi mà mình hết skill kéo máu với giải khống rồi bị đánh như con í, xong được teammate quay lại bảo vệ nó vui lắm mấy bạn ạ, đáng tiếc là cuộc đời báo danh lẻ danh kiếm của tui chỉ toàn gặp thể loại đồng đội đam mê đánh buff team địch quên bảo kê buff team nhà thôi. (T▽T)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất