Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng

Chương 27

Trước Sau
Bởi vì người mẫu mời tới hôm nay lại là một tiểu thịt tươi siêu cấp đẹp trai!

Người mẫu đi vào phòng vẽ, nhìn bốn phía một lượt, sau đó thoải mái cởi áo khoác ra. Chiều cao của hắn phỏng chừng 1m85, tỉ lệ cơ thể cân xứng, cơ bắp vừa đủ, đẹp khỏe chứ không phồng lên quá đáng, mỗi một đường nét trên cơ thể đều đầy vẻ khỏe mạnh và đẹp đẽ, ngũ quan tuấn lãng hơn nữa dã tính 10 phần, ánh mắt có chút sắc bén.

Có một loại cảm giác nhìn ai người đó mang thai!

Bình thường mỗi ngày đều phải vẽ cụ ông khô khan, lần này rốt cục có thể thay đổi rồi, toàn thể em gái cùng một phần nhỏ hán tử trong lớp chớp mắt xuất hiện hoài bão nghệ thuật cao quý, ánh mắt của mọi người đều lấp lánh hữu thần, tỏa ra ánh sáng nhiệt tình.

Ai da người mẫu này nhất định rất đắt!

Lâm Sở không vui đến trước mặt Mộc Thần híp mắt quan sát phản ứng của vợ.

Mộc Thần nhìn lướt qua người mẫu khỏa thân, thần sắc có chút thay đổi.

“Vợ.” Lâm Sở khẽ gọi, len lén ngắt tay Mộc Thần một cái.

Thầy em muốn kháng nghị, em muốn vẽ cụ ông!

Chỉ có ở trên người cụ ông mới có thể tìm được linh hồn nghệ thuật! Tiểu thịt tươi gì gì đó, quá phì rồi! (ノw<.) ノ

“Đừng có đoán mò.” Mộc Thần không cần hỏi cũng biết Lâm Sở đang suy nghĩ gì.

Lâm Sở: “Gay.”

Mộc Thần: …

Lúc mới vừa nhìn thấy người mẫu này Mộc Thần quả thật là có chút không bình tĩnh được, bởi vì cậu từ trên người người mẫu cảm nhận được khí tức của đồng loại — Tên người mẫu này, là người sói.

Bất quá cũng không có quy định nào nói người sói không được làm người mẫu khỏa thân, đầu năm nay tất cả mọi người đều sinh hoạt bình thường như con người, cho nên Mộc Thần cũng chỉ là kinh ngạc nho nhỏ một chút mà thôi, người sói này cậu không quen, cùng mình không có quan hệ gì.

Vì vậy lúc Lâm Sở không cam lòng đến trước mặt Mộc Thần quan sát biểu cảm của cậu lần nữa, Mộc Thần đã khôi phục trạng thái không hề bận tâm, nhìn người mẫu lạnh nhạt như nhìn thấy củ cải.

“Chột dạ.” Lâm Sở ghen lồng lộn ra kết luận.

Rõ ràng sắc mặt vừa rồi không có lãnh tĩnh như vậy! (; ̄Д ̄)

Mộc Thần lạnh lùng đảo mắt.

Thầy giáo nói vài câu đơn giản, nhấn mạnh một vài nội dung hội họa chủ yếu, để các sinh viên phát huy tự do, phòng vẽ rất nhanh yên tĩnh lại, chỉ có tiếng sột soạt của bút chì ma sát lên mặt giấy, người mẫu nét mặt tự nhiên ngồi ở chính giữa phòng vẽ tạo hình.

Mộc Thần nhìn người mẫu, cúi đầu vẽ, lại ngẩng đầu nhìn người mẫu, nhìn nhìn, người mẫu đột nhiên tự tiếu phi tiếu nháy mắt phải với Mộc Thần một cái, đẹp trai đến mức gần như có thể nghe một tiếng “Keng” [1].

[1] Cảnh chớp mắt trong phim thường được biên tập thêm thanh âm chớp mắt cho sống động, đánh vô trym nữ 9. Chỉ là tui ko biết nên dùng từ tượng thanh gì cho hợp.

Mộc Thần dứt khoát làm như không nhìn thấy.

Cậu đoán có thể là vì đối phương cũng phát hiện mình là đồng loại, cho nên ra hiệu.

Nhưng mà Lâm Sở vô cùng nhạy bén bắt được một màn người mẫu nháy mắt này, dấm chua lập tức biến thành axit sunfuric, gần như muốn đốt thủng giấy vẽ.

CMN dám vứt mị nhãn với vợ mình! Σ(°°)︴

Muốn chen chân vào?

Người mẫu cũng để ý đến ánh mắt nóng rực của Lâm Sở, hắn nhìn Lâm Sở, lại nhìn Mộc Thần, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Lâm Sở bày vẻ mặt khiêu khích kèm thè lưỡi nhìn Lâm Sở, sau đó khôi phục nguyên dạng cực nhanh.

“CMN! Cố ý!” Lâm Sở phẫn nộ.



“Làm sao vậy?” Mộc Thần cùng bạn học xung quanh đều không biết chuyện gì xảy ra, người mẫu cũng bày vẻ vô tội.

Quả nhiên là một tên tâm cơ.

Lâm Sở hung hăng trừng người mẫu, tay dùng sức khiến đầu bút bị ấn gãy, sau đó kiềm nén lửa giận nói: “Không có gì, bút bị gãy thôi.”

… Rõ ràng là cậu vừa mới ấn gãy ah. Mộc Thần xoắn xuýt nhìn nam thần nhà mình, không hiểu nổi đường về của não hắn.

Một tiếng trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian này Mộc Thần chỉ lo chăm chú vẽ, ngược lại thì trong lúc đó Lâm Sở đã cùng người mẫu dùng nhãn thần đại chiến 300 hiệp, mà giữa 300 hiệp này Lâm Sở đã nhấn gãy năm đầu bút, toàn thân biến thành một cây pháo thăng thiên hình người, chỉ cần một đốm lửa là có thể tùy lúc bắn lên trời.

[2] Pháo thăng thiên thường được cho vào ống hoặc vỏ chai khi đốt. Quả pháo này sẽ phóng đi như tên lửa trước khi nổ giữa không trung. Pháo này với Pháo lợn giống giống nhau, Pháo lợn là một phiên bản của pháo thăng thiên nhưng phóng mạnh hơn và phát ra tiếng rít như heo kêu. (Nhớ hồi xưa lúc VN còn cho chơi pháo ghê)

Đến thời gian nghỉ ngơi, người mẫu khoác áo choàng đi tới máy nước ở góc phòng lấy nước uống, vừa uống vừa nhìn chằm chằm Mộc Thần, nhưng mà Mộc Thần đang chuyên tâm giúp Lâm Sở gọt bút, không để ý tới.

Lâm Sở lạnh lùng nhìn chòng chọc người mẫu, muốn dùng ánh mắt băng trùy[3] đâm thủng hắn, sau đó một nắm chặt tay Mộc Thần, thâm tình nói: “Honey.”

[3] nhũ băng nhọn nhọn

Mặt Mộc Thần phiếm hồng, trước mặt mọi người chúng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đáp: “Sao vậy?”

Vừa dứt lời, ngón tay thon dài lại có lực của Lâm Sở đột nhiên đặt lên gáy Mộc Thần, lập tức dùng lực kéo toàn bộ cơ thể Mộc Thần vào trong lòng, Mộc Thần còn chưa kịp phản ứng, liền cảm nhận được một cái hôn nhẹ nhàng đặt trên trán mình.

Trong chớp mắt các em gái trong lớp liền sôi trào!

Phía chính phủ khởi xướng phát kẹo quả thật không muốn sống, được nhìn CP moe moe này thật sự quá hạnh phúc!

Nhưng mà ẩn dấu dưới sự sôi trào đó chính là đảng phái kịch liệt đấu tranh, sau lần Lâm Sở ở trong phòng đột nhiên khóc lóc chạy như điên ra ngoài, Thần Sở tà giáo giống như nấm mọc sau mưa, tiểu đồng bọn phái này đều cảm thấy Lâm Sở nhất định là một thụ bề ngoài nam thần nhưng nội tâm lại mong manh như thiếu nữ, mà phái còn lại thì vẫn cố thủ cũ, khăng khăng đó chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn.

Quyền lực giữa hai phái ngầm dậy sóng, vô cùng kịch liệt!

“Cậu sao lại đột nhiên hôn tớ …” Mộc Thần giả như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục gọt bút, nhưng mà hai tai đã đỏ bừng.

“Đột nhiên rất muốn!” Lâm Sở dõng dạc nói: “Không cần lý do!”

Mộc Thần trong lòng vừa ngọt lại vừa xoắn xuýt, đang muốn nói chuyện đột nhiên cảm giác được ánh sáng trước mắt tối sầm lại, lại ngẩng đầu, phát hiện người mẫu kia đang đứng ở bên cạnh mình, cúi người nâng cằm lên nghiên cứu bài vẽ của mình.

“Làm sao?” Lâm Sở trong chớp mắt ngụy trang thành nam thần, hướng về phía người mẫu bắn ra băng phách thần châm!

Nhưng mà người mẫu không để ý tới hắn, khom lưng càng gần Mộc Thần, chỉ chỉ bức tranh Mộc Thần vẽ, giọng nói mị hoặc: “Vẽ đẹp lắm.”

Mộc Thần hơi nhích ra, khiêm tốn nói: “Không có, bạn trai tôi vẽ đẹp hơn.”

Cậu ấy nổi máu ghen cho nên kính nhờ cậu đừng sáp tới nữa.

Đệt vợ mình thật tốt! Lâm Sở không nhịn được thần thái sáng láng giơ ngón cái lên với Mộc Thần.

Mộc Thần không nói gì liếc nhìn nam nhân nhà mình: …

Thu ngón tay lại đi nhìn ngu ngốc chết được.

Người mẫu cười nhẹ một tiếng, liếc Lâm Sở, dường như muốn nói gì đó, nhưng thời gian nghỉ ngơi đã hết, người mẫu đành trở lại vị trí của mình một lần nữa cởi sạch bày tạo hình, phong tình vạn chủng mà nháy nháy mắt với Mộc Thần.

“Đừng để ý, chúng ta vẽ của chúng ta.” Mộc Thần khẽ lắc đầu một cái.

“Được.” Lâm Sở lạnh lùng đáp ứng, sau đó nhấc bút ở trên giấy vẽ một nùi lông đen thùi trên ngực người mẫu.

Mộc Thần nhìn thoáng qua bản vẽ của hắn, suýt chút nữa sặc: “Cậu làm gì vậy?”



“Đây là một kiểu biểu đạt tình cảm, thầy thường nói với chúng ta phải đem tình cảm của mình dung nhập trong quá trình vẽ, tác phẩm mới có linh hồn.” Lâm Sở trịnh trọng nói, lại ở trên đầu người mẫu vẽ cái nơ bướm, còn tỉ mỉ vẽ ren và hoa nhỏ cho nơ bướm.

Mộc Thần bị hắn chọc cười: “Phì.”

Chỉ là một giây sau thầy giáo không nhịn nỗi nữa ở trên đầu Lâm Sở nghiêm khắc gõ một cái, hà khắc nói: “Còn không mau sửa lại?”

Lâm Sở không thể làm gì khác hơn là bi phẫn đem lông ngực cùng nơ bướm bôi sạch.

Thầy như vầy là không đúng, còn nói linh hồn đâu?

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, ánh chiều tà phản chiếu vào khiến phòng vẽ trở nên rất ấm cúng. Kết thúc buổi luyện tập hôm nay, các sinh viên bắt đầu dọn dẹp dụng cụ vẽ, lúc này người mẫu đã mặc quần áo vào đột nhiên đi về phía hai người.

Mộc Thần biết người mẫu đi tới, nhưng sợ Lâm Sở ghen nên cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lo dọn đồ đạc, xem đối phương thành không khí.

Lâm Sở thì ý chí chiến đấu sục sôi giống như gà chọi sắc bén trừng mắt nhìn người mẫu kia.

“Tiểu Thần.” Người mẫu đột nhiên thân mật gọi.

Mộc Thần ngẩn ra, mở to mắt ngẩng đầu: “… Sao cậu lại biết tên tôi?”

“Không biết tôi?” Trong mắt người mẫu đầy ý cười.

Lâm Sở trong nháy mắt bóp vỡ một ống màu.

Không biết không biết! Mau phủ nhận đi! (╯‵□′)╯︵┻━┻

“A –” Cảm thấy đối phương có thể là người quen cũ Mộc Thần lập tức buông lỏng cảnh giác, nghĩ thầm trách không được người này cứ luôn nhìn mình, nhưng mà Mộc Thần nhìn lại người mẫu từ đầu đến chân cũng không nhớ ra đối phương rốt cuộc là ai, vì vậy ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, nhớ không ra.”

Lâm Sở lập tức thở phào một cái, trong lòng một mảnh xuân về hoa nở.

Người mẫu vén tóc của mình lên, chỉ chỉ một vết sẹo mờ trên trán, dùng giọng nói cảm động như đã thất lạc người thân nhiều năm: “Tớ là Tiểu Than Nhi đây!”

Mộc Thần trong chớp mắt kinh ngạc đến ngây người: “Tiểu Than Nhi? Không có khả năng!”

Lâm Sở nắm cơ hội máy móc cười giễu: “Ha ha.”

Tên nghe thật ngu ngốc!

Mộc Thần khi còn nhỏ có một tiểu đồng bọn là thanh mai trúc mã, tiểu đồng bọn này tên là Mai Thu, nhưng bởi vì béo múp míp di chuyển vụng về hơn nữa sau khi biến thân lông sói lại là màu đen, cho nên được gọi là Tiểu Than Nhi [4]. Mà lúc đó Mộc Thần lại gầy giống như mầm hạt đậu, hơn nữa cũng không có cách nào biến thành sói hoàn toàn, cho nên họ trong giới người sói chính là cùng một giuộc, là chuỗi thức ăn trong mắt những con sói khác, cũng không có ai chủ động chơi cùng bọn họ, cho nên hai sói nhỏ này cứ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm vô cùng tốt. Tuy đều là chuỗi thức ăn nhưng Mai Thu chí ít còn có một thân thịt béo, nên mỗi lúc Mộc Thần bị người sói khác khi dễ mà Mộc Phong không ở đó đều là Mai Thu ra mặt thay cậu, có một lần vì bảo vệ Mộc Thần mà bị móng vuốt người sói khác trảo ngay đầu, để lại một vết sẹo. Chỉ là khi lên tiểu học năm thứ ba ba mẹ Mai Thu chuyển đi nơi khác sống, hai sói nhỏ không còn có liên lạc nữa, kết cục giống y như những cặp thanh mai trúc mã loài người.

[4] Search từ này bằng chữ Hán thì ra hình mấy con lông đen nhỏ nhỏ trong phim Spirited Away.

Tuy vẻ ngoài Mai Thu bây giờ và trước đây cách biệt một trời một vực, nhưng cái sẹo này Mộc Thần còn nhớ rõ, vậy mà lại trùng hợp gặp được bạn thân lúc nhỏ, Mộc Thần hoàn toàn gỡ bỏ phòng bị, mừng rỡ vỗ vỗ bả vai Mai Thu nói: “Cậu trước đây đâu như vậy! Cậu thay đổi nhiều quá! Ha ha!”

Mai Thu ý vị thâm trường cười: “Đẹp trai hơn rồi?”

“Ừ, còn ốm.” Mộc Thần thành khẩn gật đầu.

Lâm Sở kinh hãi quay đầu nhìn vợ.

Căn bản không đẹp trai biết không! Vợ mau tỉnh lại đi! ヽ(≧Д≦)ノ

“Đây là bạn trai cậu?” Mai Thu nhìn Lâm Sở cười lịch sự.

“Đúng vậy.” Mộc Thần vui vẻ giới thiệu lẫn nhau, lập tức đề nghị nhiệt tình: “Tối nay chúng ta cùng đi ăn một bữa đi!?”

Pháo thăng thiên Lâm Sở đột ngột bắn lên trời cao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau