Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!
Chương 14: Có người đến thăm
Tiểu Hắc guồng chân mang theo Đường Đường đang bên cạnh biên giới sụp đổ chạy một đường như điên, chạy vòng quanh hồ hai vòng còn chưa biết chán, lắc cổ chạy như điên dọc theo đường xuất cốc.
Đường Đường ôm nó không ngừng kêu: “Dừng lại! Tiểu Hắc ngươi mau dừng lại! Ngừng ngừng ngừng!!!” Gọi nửa ngày đột nhiên nhớ ra Tiểu Hắc nghe không hiểu được lời hắn nói, vội vàng sửa miệng, “Hụ——! Hụ——! Hụ——!”
Hụ nửa ngày mà vẫn không có tác dụng gì, Tiểu Hắc tựa như tù phạm được thả khỏi nhà giam, điên điên khùng khùng vui sướng đến không tìm thấy Bắc (*), chỉ lo chạy như điên về phía trước.
(*) Vui đến không phân biệt được phương hướng.
Đường Đường bị lắc cho ngã trái ngã phải, xương cốt đã sớm rã rời, gió sượt qua tai, đau như dao cắt. Hắn giãy giụa nhìn ra sau, chỉ thấy sau vó ngựa khói bụi cuồn cuộn một đường, hoàn toàn không biết đã chạy đến nơi nào. Than thở một tiếng tĩnh tâm lại, dành một tay đi túm dây cương, mò mười bảy mười tám lần mới túm được vào tay, nhưng một tay còn lại lại không dám buông khỏi cổ ngựa, đấu tranh nửa ngày mới quyết định vò mẻ chẳng sợ nứt, lại ném dây cương xuống ôm chặt cổ Tiểu Hắc, kệ nó chạy.
“Ngu xuẩn!” Một tiếng quát phẫn nộ quen thuộc vang lên phía sau, dưới tình cảnh này quả thật như tiếng trời. Rõ ràng là bị mắng, nhưng Đường Đường vẫn kích động đến suýt chút nữa rớm nước mắt.
Thì ra mình không bị vứt bỏ, sư phụ lão nhân gia ngươi cứu ta với! Nếu ngươi không đến, Tiểu Hắc đưa ta đến vách đá thì làm sao bây giờ? Rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp đều viết như vậy, may mắn ta không gặp phải tình cảnh cẩu huyết như vậy a! Sư phụ ngươi đến rất đúng lúc!
Bên cạnh vươn tới một bàn tay kéo dây cương lại, thân ảnh tuyết trắng loé lên, một tay còn lại nhấc hắn khỏi cổ ngựa, lập tức sau lưng ấm áp, cương ngựa bị giật mạnh.
“Hụ——!”
Tiểu Hắc nâng hai chân trước lên, toàn bộ thân ngựa trực tiếp dựng thẳng đứng, Lưu Vân kẹp chặt bụng ngựa dùng thân thể ngăn trở thế trượt của Đường Đường. Đường Đường bị Tiểu Hắc đột nhiên dựng đứng doạ gần chết, dưới tình thế cấp bách lại ôm lấy cổ ngựa.
Tiểu Hắc hí dài một tiếng, rốt cuộc buông chân trước. Thân thể Đường Đường chuẩn bị nằm sấp theo xuống lại được Lưu Vân nhấc ra sau, không thể không buông hai tay khỏi cổ ngựa.
Quăng quật một hồi, cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc.
Đường Đường mềm nhũn tựa vào người Lưu Vân, lòng còn sợ hãi, hay tay chốc thì quạt gió chốc thì vỗ ngực, bận rộn quên trời quên đất: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết… Sư phụ ngươi quá soái! Động tác thật lưu loát, quả thật chính là thần tiên hạ phàm a!”
“Ngu xuẩn! Dạy ngươi nhiều như vậy, tất cả đều không dùng được!” Lưu Vân một bên lạnh mặt mắng hắn, một bên kéo dây cương.
Tiểu Hắc xoay người, trong mũi phát ra tiếng phì phì, vung đuôi, bắt đầu thản nhiên trở về.
Đường Đường chột dạ không dám lên tiếng, lúc này mới ý thức được, tình huống vừa rồi hoàn toàn có thể thi triển khinh công nhảy xuống khỏi lưng ngựa, dù cho không nhảy, dựa vào công lực hiện tại của hắn, khi kéo cương dù cho bị hất ra cũng sẽ không đến mức văng xuống đất, bất cứ cách nào đều tốt hơn là chết dí ôm lấy cổ ngựa, kết quả hắn quá căng thẳng không nghĩ ra được gì hết.
“Hắc hắc… Sư phụ giáo huấn phải.” Đường Đường quay đầu lấy lòng nhe răng cười với Lưu Vân, “Ta như vậy chẳng phải vì căng thẳng sao… Tiểu Hắc chạy như điên vậy, ta muốn nắm dây thừng mà…”
Lưu Vân trừng hắn: “Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn! Đâu ra lắm cớ như vậy?”
“…” Tự tôn đáng thương của ta, ngươi hãy dũng cảm lên!
Lưu Vân thấy hắn cúi đầu, không biết có phải hắn đang mặc cảm hay không, cổ cong xuống như sắp gập lại, tóc đen tán loạn ướt mồ hôi dính trên chiếc cổ trắng nõn, hắc bạch phân minh.
Lưu Vân đột nhiên có chút không đành lòng mắng hắn, nhớ đến hắn vừa rồi bị dây thừng siết, thấp giọng hỏi: “Có bị thương không?”
“A?” Đường Đường còn chưa lấy lại tinh thần từ lời răn dạy, nghe vậy ngẩng đầu lên ngoái nhìn ra sau, khoảng cách quá gần khiến tầm mắt hơi bị cản lại, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc cằm gầy, trái tim hơi nhảy lên một cái, không tự giác quay mặt đi.
Lưu Vân rũ mi nhìn hắn một cái: “Vết thương có làm sao không?”
Bên tai truyền đến tiếng nói mang theo một tia ấm áp như có như không, hơi thở hơi nóng chui vào trong tai, nhè nhẹ tản ra khuấy động xung quanh cổ. Đường Đường sửng sốt, đột nhiên cảm thấy vành tai không hiểu sao tự nhiên nóng lên, vội vàng lắc lắc đầu.
Lưu Vân cầm tay hắn lên nhìn thoáng qua vết sẹo, thấy không bị vỡ ra mới buông tay, đá nhẹ bụng ngựa thoáng tăng tốc độ.
Đường Đường trợn mắt nhìn, ngẩn ngơ đưa tay ôm ngực.
“Sao thế?” Lưu Vân nhìn thấy động tác của hắn, nghi hoặc nói.
Hắn vội vàng buông tay ra, liều mạng lắc đầu: “Không… Không có việc gì.”
Không qua bao lâu, phía trước xuất hiện một con ngựa trắng, thoạt nhìn còn có tinh thần hơn con của Vân Đại, chờ lúc họ đi qua, con ngựa trắng kia lúc lắc cổ chậm rãi đuổi theo.
“A!” Đường Đường đột nhiên rú lên, làm cho Lưu Vân sửng sốt, “Ơ? Sư phụ, đây là ngựa của ngươi?”
“Ân.”
“Ngươi cưỡi ngựa đến?” Đường Đường ngạc nhiên nói.
“Không thì sao?” Lưu Vân mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái.
“Hì hì…” Đường Đường cố cười, “Ta cứ tưởng sư phụ bay đến.”
“…” Lưu Vân trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói, “Ta không phải thần tiên.”
“À.” Đường Đường sờ sờ mũi, gật gật đầu.
Đến khi hai người trở về sơn cốc, dân cờ bạc ầm ầm lúc trước đã giải tán gần hết, Vân Đại đứng ở cửa, đợi Lưu Vân xuống ngựa, bước lên đưa một phong thư qua: “Sư phụ, có người đến đưa bái thiếp (*), ta đã sắp xếp họ chờ ở sảnh trước.”
(*) Bái thiếp: thư xin gặp mặt
“Ai?” Lưu Vân nhận lấy phong thư, thả cương ngựa ra. Đường Đường nhảy xuống theo sau, lập tức có tiểu tư đến dẫn ngựa đi.
Vân Đại trả lời: “Trang chủ Quân Tử sơn trang Quân Mộc Thành, chưởng môn Thanh Y phái Hầu Phượng Sơn, bang chủ Thiết Chưởng bang Tiêu Nhân.”
Đường Đường đột nhiên vui vẻ “Phì” một tiếng.
“Ba người?” Lưu Vân nhíu mi nhìn bái thiếp.
“Phải.”
“Ngươi cười cái gì?” Lưu Vân đang muốn đi vào trong, đột nhiên quay đầu hỏi Đường Đường.
Đường Đường không nhịn được bao lâu, lại phì một tiếng cười rộ lên: “Tiêu Nhân… Tên rất hay!” (*)
(*) Tiêu Nhân (蕭仁) và tiểu nhân (小人) phát âm giống nhau (đều đọc là xiao ren)
Lưu Vân mặt đầy nghi hoặc.
Vân Đại lập tức hiểu ra, cười tủm tỉm nói: “Tứ nhi a, ngươi rất không tôn trọng tiền bối võ lâm.”
“Đi theo ta.” Lưu Vân ra lệnh với Đường Đường, xoay người đi vào cửa.
Đường Đường đành phải ngoan ngoãn đuổi theo, trước khi đi còn thì thầm với Vân Đại: “Tin ta đi, lai giả bất thiện.” (*)
(*) Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt.
“Còn không mau theo?” Lưu Vân quay đầu lạnh lùng nhìn hắn.
“Nga!”
Đi vào sảnh trước, Đường Đường liếc mắt một cái đã nhận ra, khách quý đến chơi chính là ba vị hắn thấy ở tửu lâu lúc trước.
Ba người kia thấy họ tiến vào, vội vàng mặt mày hớn hở đứng dậy, lần lượt ôm quyền nói: “Lưu Vân công tử đã lâu không gặp!”
Lưu Vân mặt vẫn không chút thay đổi như trước, chỉ khiêm tốn lễ nghĩa chắp tay: “Các vị chưởng môn, không tiếp đón từ xa, thất kính!”
Song phương ngươi tới ta đi hàn huyên một hồi mới cùng ngồi xuống. Đường Đường vẫn yên lặng đứng một bên, nghe phát buồn ngủ, chỉ biết cái người béo trắng béo trắng là Hầu Phượng Sơn, cái người đen gầy đen gầy là Tiêu Nhân, đợi Lưu Vân ngồi xuống, mới tỉnh táo lại từ cơn buồn ngủ, đi đến phía sau hắn ngoan ngoãn đứng.
Quân Mộc Thành ngay từ đầu đã âm thầm đánh giá Đường Đường, lúc này trong lòng lại tính toán một phen: Lần trước thấy Vân Tứ này có chút nhát gan ngu ngốc, hôm nay nhìn lại lại thấy có chút trấn định, nhất thời không tính ra nổi. Lưu Vân công tử vậy mà cho hắn theo bên người, xem ra tiểu tử này rất được hắn tán thưởng, hẳn là không đơn giản.
Đây chính là điểm kỳ diệu của lòng người, ngươi nghĩ phức tạp, mọi chuyện liền phức tạp, ngươi nghĩ đơn giản, mọi chuyện liền đơn giản. Chuyện mà Quân Mộc Thành phí tâm tư ở trong lòng Lưu Vân không thể đơn giản hơn, hắn để Đường Đường theo vào đơn giản chỉ vì để hắn có thêm kiến thức. Mà Đường Đường lần trước giả ngu, chỉ là vì nhìn hắn không vừa mắt, vì chơi vui mới nhất thời nổi hứng đùa giỡn. Nếu Quân Mộc Thành biết là như vậy, có lẽ sẽ muốn nôn ba bát máu.
Mấy người sau khi ngồi xuống ngươi xem xem ta ta nhìn nhìn ngươi, nhất thời có chút tẻ ngắt, ba người kia có lẽ đều đang chờ Lưu Vân hỏi mấy câu dạo đầu “Có việc gì không” linh tinh.
Lưu Vân trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên mở miệng: “Không biết nhà ai trong ba vị chưởng môn có người bị bệnh?”
Thấy sắc mặt ba người kia nhất thời không quá dễ nhìn, Đường Đường cố gắng nín cười.
Quân Mộc Thành giữ phong độ tương đối tốt, mỉm cười, nói: “Cũng không phải có người mắc bệnh. Tại hạ và nhị vị chưởng môn hôm nay đến đây là vì có chuyện muốn trao đổi với công tử.”
Lưu Vân nhướn mày, sắc mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Thứ cho ta ngu muội, không biết ngoại trừ chữa bệnh bốc thuốc, còn có chuyện gì cần phải thương lượng với Lưu Vân y cốc ta?”
Quân Mộc Thành nói: “Nghe đồn Ngọc Diện Sát Ma tái hiện giang hồ, tại hạ và các chư vi chưởng môn muốn liên hợp các lộ nhân sĩ võ lâm chính đạo, tập trung sức mạnh, một đòn tiêu diệt đại ma đầu.”
“Chuyện này có liên quan gì đến ta?” Lưu Vân không chút khách khí nói.
“Sao lại không liên quan?” Hầu Phượng Sơn cất cao giọng nói, “Trừng trị cái ác tôn vinh cái thiên, giúp đỡ chính nghĩa, là trách nhiệm mà mỗi nhân sĩ giang hồ chính nghĩa chúng ta phải làm!”
Lưu Vân nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Nơi đây là Y Cốc, không phải là môn phái giang hồ. Ta chỉ làm hết bổn phận của mình châm cứu bắt mạch cho mọi người, phân tranh chốn võ lâm có chút xa vời đối với ta, thứ cho ta lực bất tòng tâm.”
“Công tử quá khiêm tốn.” Quân Mộc Thành cười nói, “Thế nhân đều biết công lực của công tử sâu không lường được, Phục Ma đại hội lần này nếu như có công tử tham gia, nhất định sẽ như hổ thêm cánh.”
“Sâu không lường được?” Lưu Vân nhướn mày nhìn hắn một cái, nâng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói, “Lại nói tiếp, trái lại là có không ít người từng giao thủ với ta, tuy rằng ta cũng không quen họ, cũng không biết mục đích của họ ra sao.”
Sắc mặt Quân Mộc Thành khẽ biến, lập tức lại cười: “Công tử nếu thân mang tuyệt kỹ, sao không mượn cơ hội này đại triển thân thủ? Vừa có thể giúp ta diệt trừ ma đầu, còn có thể giúp công tử danh nổi như cồn.”
Đệch! Đường Đường thầm mắng một tiếng: Giúp ngươi diệt trừ ma đầu? Vậy thì dù hiến bao nhiêu sức, công lao chẳng phải vẫn là của các ngươi? Tiểu nhân!
Tiêu Nhân mặt vốn đen, lúc này lại đen thêm một tầng: “Lưu Vân công tử vì sao chậm chạp không chịu đồng ý hợp tác với chúng ta? Chẳng lẽ ngươi không thừa nhận các ngươi là võ lâm chính phái?
Lưu Vân thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, ngay cả đáp cũng lười. Tiên Nhân bị thái độ này của hắn kích thích cho hận không thể đập bàn.
“Ô? Thì ra thật sự có người đầu óc bã đậu.” Đường Đường đột nhiên xen mồm nói, “Chuyện thế gian, cũng không phải không đen là trắng, không trắng là đen. Chẳng lẽ ngoại trừ chính phái tà phái không thể có phái trung lập?”
Tiêu Nhân giận dữ trừng hắn: “Ngươi chỉ là tiểu bối, khi nào thì đến phiên ngươi xen mồm?”
“Hắn là đệ tử ta, thay ta nói lời công đạo mà thôi. Có gì không ổn?” Được Lưu Vân ủng hộ, Đường Đường nhất thời có dũng khí, có nền tảng để kiêu ngạo, hắng hắng giọng, bước ra.
“Quân trang chủ, vừa rồi ngươi nói, Ngọc Diện Sát Ma tái hiện giang hồ. Có căn cứ xác thực hay không?”
“Cái này…” Quân Mộc Thành thoáng chần chờ nói, “Tạm thời chỉ là nghe đồn…”
“Nghe đồn?!” Đường Đường khoa trương lắp bắp kinh hãi, “Chỉ bằng nghe đồn thôi mà muốn khiến nhiều người bán mạng cho ngươi như vậy?”
“À… Cũng không hẳn là nghe đồn, vẫn có một chút manh mối dấu hiện.”
“Nga!” Đường Đường lý giải gật gật đầu, “Nếu không phải nghe đồn, thế thì quả thật là có lý do để mọi người bán mạng cho ngươi.”
Quân Mộc Thành không ngờ mới hai ba câu đã rơi vào tròng, nhất thời thầm mắng mình lúc trước quá lơ là với hắn, cắn chặt răng nói: “Vân Tứ công tử nói nghiêm trọng quá, không phải là bán mạng cho tại hạ, tại hạ chỉ dẫn đầu mà thôi, mục đích của mọi người đều là diệt trừ ma đầu, được lợi là toàn bộ võ lâm.”
“Thế các ngươi biết ma đầu ở đâu không?” Đường Đường hiếu kỳ nhìn bọn họ.
Ba người đều nhăn mày, lần lượt lắc đầu.
Đường Đường bày ra vẻ mặt nhìn đồ ngu mà nhìn họ: “Thế các ngươi đi đâu tìm hắn?”
Ba người lại trầm mặc.
“Thế ma đầu trông như thế nào a? Có đặc thù gì không? Chẳng hạn như một mắt nổ mắt xịt a, khoé miệng có nhọt a, đi đứng khập khiễng a… Có hay không?”
Lưu Vân nghe vậy nhìn hắn một cái, cúi đầu uống trà.
“Đặc thù cũng không phải là không có, nghe rằng Ngọc Diện Sát Ma tướng mạo tuấn mỹ, khoé mắt trái có một vết sẹo hình trăng khuyết.” Quân Mộc Thành liếc mắt nhìn Lưu Vân một cái, chậm rãi nói, “Đáng tiếc sát khí của hắn quá nặng, người từng gặp cũng chỉ có thể miêu tả đại khái, chứ đến cùng như thế thế nào, lại không ai nói rõ được. Đến nay, đúng là ngay cả một bức hoạ cũng không vẽ được.”
“Chỉ thế thôi à?” Đường Đường nhìn vẻ mặt bọn họ, cảm thấy bọn họ quả thực không bằng cả đồ ngu. Chỉ một vết sẹo mà cũng làm ầm lên, các ngươi có tìm đến chân trời góc biển cũng không tìm thấy a!
“Bất quá, người bị hắn giết chết miệng vết thương đều toả ra mùi hoa sen, là đặc điểm của Phù Cử kiếm. Mà gần đây chính là bởi vì có người chết bởi kiếm này, chúng ta mới có thể suy đoán hắn tái hiện giang hồ.”
“Hừ! Giết người rồi nhỏ hai giọt nước hoa sen là được rồi còn gì.” Đường Đường khinh thường phẩy phẩy tay.
“Nói bậy nói bạ!” Tiêu Nhân vỗ bàn đứng dậy, “Lưu Vân công tử không nể mặt thì thôi, tại sao lại để cho một tên nhãi con ở đây đông lạp tây xả (*), hồ ngôn loạn ngữ (*)! Thế này quá là không để chúng ta vào mắt!”
(*) đều có nghĩa là nói chuyện tào lao, bậy bạ.
Lưu Vân nhìn hắn một cái, vẫn không nói lời nào, tuyên bố rằng mình không để vào mắt.
Tiêu Nhân tức đến dựng râu, lại được Quân Mộc Thành luôn miệng trấn an, mới không cam lòng ngồi xuống lần nữa.
Đường Đường cười hì hì với Tiêu Nhân: “Ngươi đến Y Cốc chúng ta làm khách, còn không cho người Y Cốc chúng ta mở miệng nói chuyện, đây là đạo lý gì?”
Không chờ hắn trợn mắt thổi râu, Đường Đường lại quay về phía Quân Mộc Thành hỏi: “Đại ma đầu này rốt cuộc có chuyện xấu gì a?”
“Hắn là tả hộ pháp của giang hồ đệ nhất tà giáo năm đó – Nguyệt Ảnh giáo, làm việc cho tà giáo, đương nhiên là giết người như ma, nơi đi qua đều máu chảy thành sông, phàm là ra tay tất huyết đồ mãn môn, hơn nữa chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã giết rất nhiều tiền bối đức cao vọng trọng võ lâm chính phái. Người lạ việc lạ, khiến người hoảng sợ. Ma đầu như vậy làm sao có thể không loại bỏ tránh hậu hoạ về sau?”
“Nga…” Đường Đường gật gật đầu nói, lại hỏi, “Các ngươi có nghĩ rằng, phải chăng những tiền bối bị giết này đã làm chuyện xấu gì không thể cho ai biết hay không?”
“Làm càn!” Quân Mộc Thành dù có tu dưỡng tốt nữa lúc này cũng tiêu tán gần hết, “Xem ra là chúng ta nhìn nhầm! Nếu Lưu Vân công tử không hề có thành ý, chúng ta cũng không lãng phí thời gian ở đây nghe vị ái đồ này của ngươi hồ ngôn loạn ngữ nữa! Cáo từ!” Nói xong đập bàn một cái, phẫn nộ bỏ đi.
Hai người khác cũng hung hăng trừng mắt nhìn Đường Đường một cái, đen mặt phẩy tay áo bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, Lưu Vân đều không thèm nhìn bọn họ thêm cái nào.
Đường Đường quay đầu lại, mặt đầy lo lắng nhìn hắn: “Sư phụ, ta liệu có phải đã gây rắc rối hay không?”
Lưu Vân buông chén trà, nhìn hắn nói: “Ngươi vì sao phải nói bậy bạ với họ như vậy?”
“Ta chỉ là thấy ngứa mắt bọn họ, muốn làm bọn họ tức giận mà thôi.” Đường Đường khinh thường bĩu môi, “Luôn mồm võ lâm chính đạo, tự dát vàng lên mặt mình mà không ngại da dày.”
Lưu Vân rũ mắt, tựa như tuỳ ý hỏi: “Ngươi có vẻ rất khinh thường võ lâm chính đạo?”
“Đương nhiên! Cái gọi là chính đạo là dễ sinh ra nguỵ quân tử nhất, nói đi nói lại đều là vì mình. Ta cũng không tin họ thật sự tốt bụng như vậy, liều mạng chỉ vì diệt một tên ma đầu. Chắc chắn là có chỗ tốt nào không muốn người biết!”
“Xem ra, ngươi thực sự am hiểu sâu sắc đạo giang hồ.”
Đường Đường giật thót, cứ cảm thấy lời sư phụ có hàm ý khác, vội vàng cười hì hì nói: “Nghe nhiều cố sự nên biết nhiều đạo lý nha!”
“Ở đâu có nhiều cố sự giang hồ để nghe như thế?”
“Thuyết thư (*) nha! Ta thích nghe thuyết thư lắm!”
(*) Thuyết thư là cách gọi khác của nghệ thuật hát nói Trung Quốc, bao gồm các thể loại như bình sách, bình thoại, đàn từ…, người thuyết thư là người kể chuyện trong các tửu lâu, trà quán.
Lưu Vân hàm ý sâu xa nhìn hắn một cái, không truy hỏi nữa, đứng lên không nói lời nào rời đi, để lại hắn một mình nơi đó điên cuồng lau mồ hôi lạnh.
Đường Đường ôm nó không ngừng kêu: “Dừng lại! Tiểu Hắc ngươi mau dừng lại! Ngừng ngừng ngừng!!!” Gọi nửa ngày đột nhiên nhớ ra Tiểu Hắc nghe không hiểu được lời hắn nói, vội vàng sửa miệng, “Hụ——! Hụ——! Hụ——!”
Hụ nửa ngày mà vẫn không có tác dụng gì, Tiểu Hắc tựa như tù phạm được thả khỏi nhà giam, điên điên khùng khùng vui sướng đến không tìm thấy Bắc (*), chỉ lo chạy như điên về phía trước.
(*) Vui đến không phân biệt được phương hướng.
Đường Đường bị lắc cho ngã trái ngã phải, xương cốt đã sớm rã rời, gió sượt qua tai, đau như dao cắt. Hắn giãy giụa nhìn ra sau, chỉ thấy sau vó ngựa khói bụi cuồn cuộn một đường, hoàn toàn không biết đã chạy đến nơi nào. Than thở một tiếng tĩnh tâm lại, dành một tay đi túm dây cương, mò mười bảy mười tám lần mới túm được vào tay, nhưng một tay còn lại lại không dám buông khỏi cổ ngựa, đấu tranh nửa ngày mới quyết định vò mẻ chẳng sợ nứt, lại ném dây cương xuống ôm chặt cổ Tiểu Hắc, kệ nó chạy.
“Ngu xuẩn!” Một tiếng quát phẫn nộ quen thuộc vang lên phía sau, dưới tình cảnh này quả thật như tiếng trời. Rõ ràng là bị mắng, nhưng Đường Đường vẫn kích động đến suýt chút nữa rớm nước mắt.
Thì ra mình không bị vứt bỏ, sư phụ lão nhân gia ngươi cứu ta với! Nếu ngươi không đến, Tiểu Hắc đưa ta đến vách đá thì làm sao bây giờ? Rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp đều viết như vậy, may mắn ta không gặp phải tình cảnh cẩu huyết như vậy a! Sư phụ ngươi đến rất đúng lúc!
Bên cạnh vươn tới một bàn tay kéo dây cương lại, thân ảnh tuyết trắng loé lên, một tay còn lại nhấc hắn khỏi cổ ngựa, lập tức sau lưng ấm áp, cương ngựa bị giật mạnh.
“Hụ——!”
Tiểu Hắc nâng hai chân trước lên, toàn bộ thân ngựa trực tiếp dựng thẳng đứng, Lưu Vân kẹp chặt bụng ngựa dùng thân thể ngăn trở thế trượt của Đường Đường. Đường Đường bị Tiểu Hắc đột nhiên dựng đứng doạ gần chết, dưới tình thế cấp bách lại ôm lấy cổ ngựa.
Tiểu Hắc hí dài một tiếng, rốt cuộc buông chân trước. Thân thể Đường Đường chuẩn bị nằm sấp theo xuống lại được Lưu Vân nhấc ra sau, không thể không buông hai tay khỏi cổ ngựa.
Quăng quật một hồi, cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc.
Đường Đường mềm nhũn tựa vào người Lưu Vân, lòng còn sợ hãi, hay tay chốc thì quạt gió chốc thì vỗ ngực, bận rộn quên trời quên đất: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết… Sư phụ ngươi quá soái! Động tác thật lưu loát, quả thật chính là thần tiên hạ phàm a!”
“Ngu xuẩn! Dạy ngươi nhiều như vậy, tất cả đều không dùng được!” Lưu Vân một bên lạnh mặt mắng hắn, một bên kéo dây cương.
Tiểu Hắc xoay người, trong mũi phát ra tiếng phì phì, vung đuôi, bắt đầu thản nhiên trở về.
Đường Đường chột dạ không dám lên tiếng, lúc này mới ý thức được, tình huống vừa rồi hoàn toàn có thể thi triển khinh công nhảy xuống khỏi lưng ngựa, dù cho không nhảy, dựa vào công lực hiện tại của hắn, khi kéo cương dù cho bị hất ra cũng sẽ không đến mức văng xuống đất, bất cứ cách nào đều tốt hơn là chết dí ôm lấy cổ ngựa, kết quả hắn quá căng thẳng không nghĩ ra được gì hết.
“Hắc hắc… Sư phụ giáo huấn phải.” Đường Đường quay đầu lấy lòng nhe răng cười với Lưu Vân, “Ta như vậy chẳng phải vì căng thẳng sao… Tiểu Hắc chạy như điên vậy, ta muốn nắm dây thừng mà…”
Lưu Vân trừng hắn: “Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn! Đâu ra lắm cớ như vậy?”
“…” Tự tôn đáng thương của ta, ngươi hãy dũng cảm lên!
Lưu Vân thấy hắn cúi đầu, không biết có phải hắn đang mặc cảm hay không, cổ cong xuống như sắp gập lại, tóc đen tán loạn ướt mồ hôi dính trên chiếc cổ trắng nõn, hắc bạch phân minh.
Lưu Vân đột nhiên có chút không đành lòng mắng hắn, nhớ đến hắn vừa rồi bị dây thừng siết, thấp giọng hỏi: “Có bị thương không?”
“A?” Đường Đường còn chưa lấy lại tinh thần từ lời răn dạy, nghe vậy ngẩng đầu lên ngoái nhìn ra sau, khoảng cách quá gần khiến tầm mắt hơi bị cản lại, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc cằm gầy, trái tim hơi nhảy lên một cái, không tự giác quay mặt đi.
Lưu Vân rũ mi nhìn hắn một cái: “Vết thương có làm sao không?”
Bên tai truyền đến tiếng nói mang theo một tia ấm áp như có như không, hơi thở hơi nóng chui vào trong tai, nhè nhẹ tản ra khuấy động xung quanh cổ. Đường Đường sửng sốt, đột nhiên cảm thấy vành tai không hiểu sao tự nhiên nóng lên, vội vàng lắc lắc đầu.
Lưu Vân cầm tay hắn lên nhìn thoáng qua vết sẹo, thấy không bị vỡ ra mới buông tay, đá nhẹ bụng ngựa thoáng tăng tốc độ.
Đường Đường trợn mắt nhìn, ngẩn ngơ đưa tay ôm ngực.
“Sao thế?” Lưu Vân nhìn thấy động tác của hắn, nghi hoặc nói.
Hắn vội vàng buông tay ra, liều mạng lắc đầu: “Không… Không có việc gì.”
Không qua bao lâu, phía trước xuất hiện một con ngựa trắng, thoạt nhìn còn có tinh thần hơn con của Vân Đại, chờ lúc họ đi qua, con ngựa trắng kia lúc lắc cổ chậm rãi đuổi theo.
“A!” Đường Đường đột nhiên rú lên, làm cho Lưu Vân sửng sốt, “Ơ? Sư phụ, đây là ngựa của ngươi?”
“Ân.”
“Ngươi cưỡi ngựa đến?” Đường Đường ngạc nhiên nói.
“Không thì sao?” Lưu Vân mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái.
“Hì hì…” Đường Đường cố cười, “Ta cứ tưởng sư phụ bay đến.”
“…” Lưu Vân trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói, “Ta không phải thần tiên.”
“À.” Đường Đường sờ sờ mũi, gật gật đầu.
Đến khi hai người trở về sơn cốc, dân cờ bạc ầm ầm lúc trước đã giải tán gần hết, Vân Đại đứng ở cửa, đợi Lưu Vân xuống ngựa, bước lên đưa một phong thư qua: “Sư phụ, có người đến đưa bái thiếp (*), ta đã sắp xếp họ chờ ở sảnh trước.”
(*) Bái thiếp: thư xin gặp mặt
“Ai?” Lưu Vân nhận lấy phong thư, thả cương ngựa ra. Đường Đường nhảy xuống theo sau, lập tức có tiểu tư đến dẫn ngựa đi.
Vân Đại trả lời: “Trang chủ Quân Tử sơn trang Quân Mộc Thành, chưởng môn Thanh Y phái Hầu Phượng Sơn, bang chủ Thiết Chưởng bang Tiêu Nhân.”
Đường Đường đột nhiên vui vẻ “Phì” một tiếng.
“Ba người?” Lưu Vân nhíu mi nhìn bái thiếp.
“Phải.”
“Ngươi cười cái gì?” Lưu Vân đang muốn đi vào trong, đột nhiên quay đầu hỏi Đường Đường.
Đường Đường không nhịn được bao lâu, lại phì một tiếng cười rộ lên: “Tiêu Nhân… Tên rất hay!” (*)
(*) Tiêu Nhân (蕭仁) và tiểu nhân (小人) phát âm giống nhau (đều đọc là xiao ren)
Lưu Vân mặt đầy nghi hoặc.
Vân Đại lập tức hiểu ra, cười tủm tỉm nói: “Tứ nhi a, ngươi rất không tôn trọng tiền bối võ lâm.”
“Đi theo ta.” Lưu Vân ra lệnh với Đường Đường, xoay người đi vào cửa.
Đường Đường đành phải ngoan ngoãn đuổi theo, trước khi đi còn thì thầm với Vân Đại: “Tin ta đi, lai giả bất thiện.” (*)
(*) Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt.
“Còn không mau theo?” Lưu Vân quay đầu lạnh lùng nhìn hắn.
“Nga!”
Đi vào sảnh trước, Đường Đường liếc mắt một cái đã nhận ra, khách quý đến chơi chính là ba vị hắn thấy ở tửu lâu lúc trước.
Ba người kia thấy họ tiến vào, vội vàng mặt mày hớn hở đứng dậy, lần lượt ôm quyền nói: “Lưu Vân công tử đã lâu không gặp!”
Lưu Vân mặt vẫn không chút thay đổi như trước, chỉ khiêm tốn lễ nghĩa chắp tay: “Các vị chưởng môn, không tiếp đón từ xa, thất kính!”
Song phương ngươi tới ta đi hàn huyên một hồi mới cùng ngồi xuống. Đường Đường vẫn yên lặng đứng một bên, nghe phát buồn ngủ, chỉ biết cái người béo trắng béo trắng là Hầu Phượng Sơn, cái người đen gầy đen gầy là Tiêu Nhân, đợi Lưu Vân ngồi xuống, mới tỉnh táo lại từ cơn buồn ngủ, đi đến phía sau hắn ngoan ngoãn đứng.
Quân Mộc Thành ngay từ đầu đã âm thầm đánh giá Đường Đường, lúc này trong lòng lại tính toán một phen: Lần trước thấy Vân Tứ này có chút nhát gan ngu ngốc, hôm nay nhìn lại lại thấy có chút trấn định, nhất thời không tính ra nổi. Lưu Vân công tử vậy mà cho hắn theo bên người, xem ra tiểu tử này rất được hắn tán thưởng, hẳn là không đơn giản.
Đây chính là điểm kỳ diệu của lòng người, ngươi nghĩ phức tạp, mọi chuyện liền phức tạp, ngươi nghĩ đơn giản, mọi chuyện liền đơn giản. Chuyện mà Quân Mộc Thành phí tâm tư ở trong lòng Lưu Vân không thể đơn giản hơn, hắn để Đường Đường theo vào đơn giản chỉ vì để hắn có thêm kiến thức. Mà Đường Đường lần trước giả ngu, chỉ là vì nhìn hắn không vừa mắt, vì chơi vui mới nhất thời nổi hứng đùa giỡn. Nếu Quân Mộc Thành biết là như vậy, có lẽ sẽ muốn nôn ba bát máu.
Mấy người sau khi ngồi xuống ngươi xem xem ta ta nhìn nhìn ngươi, nhất thời có chút tẻ ngắt, ba người kia có lẽ đều đang chờ Lưu Vân hỏi mấy câu dạo đầu “Có việc gì không” linh tinh.
Lưu Vân trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên mở miệng: “Không biết nhà ai trong ba vị chưởng môn có người bị bệnh?”
Thấy sắc mặt ba người kia nhất thời không quá dễ nhìn, Đường Đường cố gắng nín cười.
Quân Mộc Thành giữ phong độ tương đối tốt, mỉm cười, nói: “Cũng không phải có người mắc bệnh. Tại hạ và nhị vị chưởng môn hôm nay đến đây là vì có chuyện muốn trao đổi với công tử.”
Lưu Vân nhướn mày, sắc mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Thứ cho ta ngu muội, không biết ngoại trừ chữa bệnh bốc thuốc, còn có chuyện gì cần phải thương lượng với Lưu Vân y cốc ta?”
Quân Mộc Thành nói: “Nghe đồn Ngọc Diện Sát Ma tái hiện giang hồ, tại hạ và các chư vi chưởng môn muốn liên hợp các lộ nhân sĩ võ lâm chính đạo, tập trung sức mạnh, một đòn tiêu diệt đại ma đầu.”
“Chuyện này có liên quan gì đến ta?” Lưu Vân không chút khách khí nói.
“Sao lại không liên quan?” Hầu Phượng Sơn cất cao giọng nói, “Trừng trị cái ác tôn vinh cái thiên, giúp đỡ chính nghĩa, là trách nhiệm mà mỗi nhân sĩ giang hồ chính nghĩa chúng ta phải làm!”
Lưu Vân nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Nơi đây là Y Cốc, không phải là môn phái giang hồ. Ta chỉ làm hết bổn phận của mình châm cứu bắt mạch cho mọi người, phân tranh chốn võ lâm có chút xa vời đối với ta, thứ cho ta lực bất tòng tâm.”
“Công tử quá khiêm tốn.” Quân Mộc Thành cười nói, “Thế nhân đều biết công lực của công tử sâu không lường được, Phục Ma đại hội lần này nếu như có công tử tham gia, nhất định sẽ như hổ thêm cánh.”
“Sâu không lường được?” Lưu Vân nhướn mày nhìn hắn một cái, nâng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói, “Lại nói tiếp, trái lại là có không ít người từng giao thủ với ta, tuy rằng ta cũng không quen họ, cũng không biết mục đích của họ ra sao.”
Sắc mặt Quân Mộc Thành khẽ biến, lập tức lại cười: “Công tử nếu thân mang tuyệt kỹ, sao không mượn cơ hội này đại triển thân thủ? Vừa có thể giúp ta diệt trừ ma đầu, còn có thể giúp công tử danh nổi như cồn.”
Đệch! Đường Đường thầm mắng một tiếng: Giúp ngươi diệt trừ ma đầu? Vậy thì dù hiến bao nhiêu sức, công lao chẳng phải vẫn là của các ngươi? Tiểu nhân!
Tiêu Nhân mặt vốn đen, lúc này lại đen thêm một tầng: “Lưu Vân công tử vì sao chậm chạp không chịu đồng ý hợp tác với chúng ta? Chẳng lẽ ngươi không thừa nhận các ngươi là võ lâm chính phái?
Lưu Vân thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, ngay cả đáp cũng lười. Tiên Nhân bị thái độ này của hắn kích thích cho hận không thể đập bàn.
“Ô? Thì ra thật sự có người đầu óc bã đậu.” Đường Đường đột nhiên xen mồm nói, “Chuyện thế gian, cũng không phải không đen là trắng, không trắng là đen. Chẳng lẽ ngoại trừ chính phái tà phái không thể có phái trung lập?”
Tiêu Nhân giận dữ trừng hắn: “Ngươi chỉ là tiểu bối, khi nào thì đến phiên ngươi xen mồm?”
“Hắn là đệ tử ta, thay ta nói lời công đạo mà thôi. Có gì không ổn?” Được Lưu Vân ủng hộ, Đường Đường nhất thời có dũng khí, có nền tảng để kiêu ngạo, hắng hắng giọng, bước ra.
“Quân trang chủ, vừa rồi ngươi nói, Ngọc Diện Sát Ma tái hiện giang hồ. Có căn cứ xác thực hay không?”
“Cái này…” Quân Mộc Thành thoáng chần chờ nói, “Tạm thời chỉ là nghe đồn…”
“Nghe đồn?!” Đường Đường khoa trương lắp bắp kinh hãi, “Chỉ bằng nghe đồn thôi mà muốn khiến nhiều người bán mạng cho ngươi như vậy?”
“À… Cũng không hẳn là nghe đồn, vẫn có một chút manh mối dấu hiện.”
“Nga!” Đường Đường lý giải gật gật đầu, “Nếu không phải nghe đồn, thế thì quả thật là có lý do để mọi người bán mạng cho ngươi.”
Quân Mộc Thành không ngờ mới hai ba câu đã rơi vào tròng, nhất thời thầm mắng mình lúc trước quá lơ là với hắn, cắn chặt răng nói: “Vân Tứ công tử nói nghiêm trọng quá, không phải là bán mạng cho tại hạ, tại hạ chỉ dẫn đầu mà thôi, mục đích của mọi người đều là diệt trừ ma đầu, được lợi là toàn bộ võ lâm.”
“Thế các ngươi biết ma đầu ở đâu không?” Đường Đường hiếu kỳ nhìn bọn họ.
Ba người đều nhăn mày, lần lượt lắc đầu.
Đường Đường bày ra vẻ mặt nhìn đồ ngu mà nhìn họ: “Thế các ngươi đi đâu tìm hắn?”
Ba người lại trầm mặc.
“Thế ma đầu trông như thế nào a? Có đặc thù gì không? Chẳng hạn như một mắt nổ mắt xịt a, khoé miệng có nhọt a, đi đứng khập khiễng a… Có hay không?”
Lưu Vân nghe vậy nhìn hắn một cái, cúi đầu uống trà.
“Đặc thù cũng không phải là không có, nghe rằng Ngọc Diện Sát Ma tướng mạo tuấn mỹ, khoé mắt trái có một vết sẹo hình trăng khuyết.” Quân Mộc Thành liếc mắt nhìn Lưu Vân một cái, chậm rãi nói, “Đáng tiếc sát khí của hắn quá nặng, người từng gặp cũng chỉ có thể miêu tả đại khái, chứ đến cùng như thế thế nào, lại không ai nói rõ được. Đến nay, đúng là ngay cả một bức hoạ cũng không vẽ được.”
“Chỉ thế thôi à?” Đường Đường nhìn vẻ mặt bọn họ, cảm thấy bọn họ quả thực không bằng cả đồ ngu. Chỉ một vết sẹo mà cũng làm ầm lên, các ngươi có tìm đến chân trời góc biển cũng không tìm thấy a!
“Bất quá, người bị hắn giết chết miệng vết thương đều toả ra mùi hoa sen, là đặc điểm của Phù Cử kiếm. Mà gần đây chính là bởi vì có người chết bởi kiếm này, chúng ta mới có thể suy đoán hắn tái hiện giang hồ.”
“Hừ! Giết người rồi nhỏ hai giọt nước hoa sen là được rồi còn gì.” Đường Đường khinh thường phẩy phẩy tay.
“Nói bậy nói bạ!” Tiêu Nhân vỗ bàn đứng dậy, “Lưu Vân công tử không nể mặt thì thôi, tại sao lại để cho một tên nhãi con ở đây đông lạp tây xả (*), hồ ngôn loạn ngữ (*)! Thế này quá là không để chúng ta vào mắt!”
(*) đều có nghĩa là nói chuyện tào lao, bậy bạ.
Lưu Vân nhìn hắn một cái, vẫn không nói lời nào, tuyên bố rằng mình không để vào mắt.
Tiêu Nhân tức đến dựng râu, lại được Quân Mộc Thành luôn miệng trấn an, mới không cam lòng ngồi xuống lần nữa.
Đường Đường cười hì hì với Tiêu Nhân: “Ngươi đến Y Cốc chúng ta làm khách, còn không cho người Y Cốc chúng ta mở miệng nói chuyện, đây là đạo lý gì?”
Không chờ hắn trợn mắt thổi râu, Đường Đường lại quay về phía Quân Mộc Thành hỏi: “Đại ma đầu này rốt cuộc có chuyện xấu gì a?”
“Hắn là tả hộ pháp của giang hồ đệ nhất tà giáo năm đó – Nguyệt Ảnh giáo, làm việc cho tà giáo, đương nhiên là giết người như ma, nơi đi qua đều máu chảy thành sông, phàm là ra tay tất huyết đồ mãn môn, hơn nữa chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã giết rất nhiều tiền bối đức cao vọng trọng võ lâm chính phái. Người lạ việc lạ, khiến người hoảng sợ. Ma đầu như vậy làm sao có thể không loại bỏ tránh hậu hoạ về sau?”
“Nga…” Đường Đường gật gật đầu nói, lại hỏi, “Các ngươi có nghĩ rằng, phải chăng những tiền bối bị giết này đã làm chuyện xấu gì không thể cho ai biết hay không?”
“Làm càn!” Quân Mộc Thành dù có tu dưỡng tốt nữa lúc này cũng tiêu tán gần hết, “Xem ra là chúng ta nhìn nhầm! Nếu Lưu Vân công tử không hề có thành ý, chúng ta cũng không lãng phí thời gian ở đây nghe vị ái đồ này của ngươi hồ ngôn loạn ngữ nữa! Cáo từ!” Nói xong đập bàn một cái, phẫn nộ bỏ đi.
Hai người khác cũng hung hăng trừng mắt nhìn Đường Đường một cái, đen mặt phẩy tay áo bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, Lưu Vân đều không thèm nhìn bọn họ thêm cái nào.
Đường Đường quay đầu lại, mặt đầy lo lắng nhìn hắn: “Sư phụ, ta liệu có phải đã gây rắc rối hay không?”
Lưu Vân buông chén trà, nhìn hắn nói: “Ngươi vì sao phải nói bậy bạ với họ như vậy?”
“Ta chỉ là thấy ngứa mắt bọn họ, muốn làm bọn họ tức giận mà thôi.” Đường Đường khinh thường bĩu môi, “Luôn mồm võ lâm chính đạo, tự dát vàng lên mặt mình mà không ngại da dày.”
Lưu Vân rũ mắt, tựa như tuỳ ý hỏi: “Ngươi có vẻ rất khinh thường võ lâm chính đạo?”
“Đương nhiên! Cái gọi là chính đạo là dễ sinh ra nguỵ quân tử nhất, nói đi nói lại đều là vì mình. Ta cũng không tin họ thật sự tốt bụng như vậy, liều mạng chỉ vì diệt một tên ma đầu. Chắc chắn là có chỗ tốt nào không muốn người biết!”
“Xem ra, ngươi thực sự am hiểu sâu sắc đạo giang hồ.”
Đường Đường giật thót, cứ cảm thấy lời sư phụ có hàm ý khác, vội vàng cười hì hì nói: “Nghe nhiều cố sự nên biết nhiều đạo lý nha!”
“Ở đâu có nhiều cố sự giang hồ để nghe như thế?”
“Thuyết thư (*) nha! Ta thích nghe thuyết thư lắm!”
(*) Thuyết thư là cách gọi khác của nghệ thuật hát nói Trung Quốc, bao gồm các thể loại như bình sách, bình thoại, đàn từ…, người thuyết thư là người kể chuyện trong các tửu lâu, trà quán.
Lưu Vân hàm ý sâu xa nhìn hắn một cái, không truy hỏi nữa, đứng lên không nói lời nào rời đi, để lại hắn một mình nơi đó điên cuồng lau mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất