Chương 20
Đây là đâu?
Thiên đường hay địa ngục?
Tại sao lại tối đen như thế này?
Có lẽ đây là địa ngục.
Một kẻ như cậu sao xứng đáng được lên thiên đường chứ?
Cậu nhìn quanh, tất cả đều là một màu đen, cái màu đen đáng sợ đó đang vây lấy cậu.
Bất giác.
Cậu run sợ.
Bao năm qua, biết bao lần tự thân cậu dấn thân vào vũng lầy của tội lỗi.
Những tưởng tinh thần cũng vì thế mà được trui rèn gắt gao vậy nhưng khi đối mặt với cái chết, cậu vẫn thấy sợ. Chẳng phải trước đó, rất nhiều lần, cậu thách thức hắn giết cậu sao?
Vậy… tại sao lại thấy sợ?
Không còn lựa chọn nào khác, cậu buộc phải tìm kiếm con đường thoát ra khỏi nơi đây.
Nhưng biết đi về đâu? Cậu thực sự không biết phải đi về hướng nào nữa. Tất cả đều mơ hồ. Không gian xung quanh cậu… nó đặc quánh mùi của vị đêm.
Trong vô thức, cậu cứ thế bước đi, không định hướng, không một chút đắn đo suy tính. Cậu không biết rồi bản thân sẽ đi về đâu, nhưng điều quan trọng bây giờ đối với cậu là thoát ra khỏi cái nơi tối tăm này.
Càng bước về phía trước, cảm giác hoảng sợ trong cậu càng tăng lên.
Quay lại! Cậu muốn quay lại.
Nhưng dường như có một cái gì đó, nó thúc đẩy cậu tiến lên phía trước.
“Đừng lùi bước! Jaejoong! Sắp tới rồi… tiến lên đi, cậu sẽ thấy con đường mình cần đi….” – Một giọng nói nào đó, không ngừng vang lên những lời thì thầm, khích lệ cậu tiến về phía trước.
Không biết điều này đúng hay sai. Cậu mặc kệ tất cả.
Những bước chân dần trở nên mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn.
Kia rồi!
Có ánh sáng!
Một tia sáng le lói từ đằng xa.
Cậu đã chọn đúng đường.
Bước chân ngày một nhanh hơn, với mong muốn mau chóng được tiến lại gần, nắm bắt thứ ánh sáng đó. Và càng ngày, ánh sáng càng rõ ràng hơn.
Cậu đi như chạy. Nhanh dần! Nhanh dần…
Một ai đó, đứng giữa vòm sáng kia.
Ánh sáng quá chói khiến cho cậu không thể nhìn rõ mặt người ấy, nhưng cảm giác cho biết, đó là người cậu cần, người sẽ dẫn đường cho cậu trên chặng đường tiếp theo.
Mặc dù không nhìn thấy mặt người ấy, nhưng cậu bỗng cảm nhận được…
Anh mỉm cười, người đàn ông trước mặt cậu đang mỉm cười về phía cậu. Có phải anh đang cổ vũ cậu không? Có phải anh đang ủng hộ cậu không?
Cậu thấy cái nhếch mép cười ấy sao mà quen thế, sao mà thân thuộc thế.
Tiến lại gần hơn con người như đang phát ra hào quang ấy.
Gần hơn.
Gần hơn nữa.
Nhưng tại sao càng lại gần lại càng xa thế này????
Khẽ đưa tay, vươn tới nơi ấy…
Cậu muốn bắt kịp, muốn được chạm vào người ấy. Nhưng sao thế này….
Bỗng không gian như bị xoay vòng, biến dạng. Thứ ánh sáng ấy lan toả khắp nơi. Nheo mắt kiếm tìm….
Biến mất rồi.
Cái con người ấy, cậu không thấy đâu nữa…
…..
Cậu mở mắt ra.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào khoang mũi, làm tê buốt chút thần trí mới vừa thức dậy, sau đó là một màu trắng tinh khiết đập vào mắt cậu.
Trống không! Cả căn phòng vắng không một bóng người…
CẠCH!
Cánh cửa bật mở, và Yunho bước vào nhẹ nhàng. Trên tay hắn cầm một bao thuốc lá. Có lẽ hắn vừa ra ngoài hành lang hút thuốc chăng?
Jaejoong đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt dò hỏi.
Không nói gì, hắn khẽ chạm vào trán cậu.
Có lẽ cậu vừa lên cơn sốt?
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vốn sắc sảo, đầy sức sống của người đối diện trong lúc đỡ người ấy ngồi dậy, giờ đây, phản chiếu trong đáy mắt hắn là một dáng vẻ xanh xao, nếu không cho là vô hồn.
Bỗng cậu đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt lạnh băng, rắn rỏi trước mặt mình:
“Không sao chứ???”
Hắn nhướng mày lên, hơi bất ngờ trước câu hỏi của cậu, rồi hắn khẽ nói:
“Không sao!” – Hắn múc cháo rồi đút cho cậu.
Không phản kháng, và cũng không còn đủ sức mà phản kháng, Jaejoong ngoan ngoãn nuốt lấy từng muỗng cháo hắn đưa vào miệng. Trong lòng có chút gì đó ấm áp.
Không! Không thể ngã lòng như vậy được.
Lắc đầu, cố xua đi cái cảm giác hạnh phúc đó.
Cậu biết mình không nên nhận thứ cảm giác đó. Là một tội lỗi nếu như cậu dễ dàng chấp nhận nó. Và cậu cũng không muốn hắn yêu mình như vậy, một tình yêu mù quáng và yếu đuối. Đó không phải cách yêu mà cậu muốn, nó không thích hợp cho cả cậu và hắn.
Không thích hợp.
“Sao vậy?” – Hắn hỏi khi thấy cậu có vẻ lạ.
“Không sao!” – Lần đầu tiên kể từ ngày gặp lại, hắn thấy cậu ngoan ngoãn như vậy.
…
…
…
Mọi thứ lại chìm vào thinh không.
“Yunho huyng… huyng ấy sao…” – Changmin mở cửa phòng bước vào, chợt khựng lại – “HUYNG!!! JAEJAE… huyng tỉnh rồi sao???” – Bất giác nước mắt nó rơi xuống.
“Uhm…” – Cậu nhẹ nhàng gật đầu trước cảnh thằng em mình như vậy.
Xem ra Jaejoong và Yunho khó có thể thành thật với nhau được rồi.
—————————————-
“Cậu trông vẫn khoẻ nhỉ? Tưởng đứt bóng rồi chứ???” – Một người dáng cao cao bước vào.
“Nhờ vào phúc của cậu cả đó!” – Nhếch mép, gương mặt cậu vẽ một nụ cười khinh khi quen thuộc.
“Không có ai chứ?” – Kẻ vừa bước vào ngó dáo dác.
Jaejoong khẽ lắc đầu.
“Không phải cậu đã điều tra kĩ rồi mới vào đây sao mà còn giả bộ hỏi tôi điều ngớ ngẩn này nữa…”
“Cậu vẫn lạnh lùng thế…”
/Cậu rất mưu mô, Hero ah. Nhưng tôi cũng thích cái sự mưu mô đó của cậu. Chúng ta giống nhau mà, cùng một loại người, coi mạng sống của người khác như trò chơi và dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích./
“Nói đi! Cậu đến đây chắc không phải thăm bệnh tôi chứ?” – Jaejoong bỗng lên tiếng, mắt không dời khỏi bức tường trước mặt.
“Cậu quả là người thông minh. Phải tôi cần cậu…” – Cậu thật là một con người nhạy bén, như quỷ sứ vậy.
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn cậu giúp tôi ‘dạy bảo’ một vài người!”
Nghe hắn nói vậy, cậu không khỏi quay ra nhìn hắn. Từ trước đến nay, có bao giờ T.O.P nhờ cậu chuyện gì đâu, dù nhiều lần cậu ngỏ ý muốn giúp hắn, vậy mà lần này đích thân hắn đến nhờ vả cậu.
“Này! Không phải cậu định bảo một kẻ vừa mới thoát chết đi giết người giúp cậu đấy chứ???”
“Cậu đâu cần phải trực tiếp nhúng tay vào đâu…. Tôi chỉ muốn mượn danh cậu thôi…” – Lần này đến hắn tỏ ra khinh khỉnh.
“Danh tôi thì có cái gì mà cậu có thể mượn được kia chứ???”
“Đừng cố chối làm gì, sau cái vụ kia cậu nổi tiếng khắp giới xã hội đen này là người của Jung Yunho rồi, ai dám động vào cậu chứ?”
“Ha… ha… ha… anh bạn tôi thật biết nhờ người… thôi được, tôi còn nợ cậu chuyện kia, muốn làm gì thì làm…”
“Okei… cảm ơn cậu trước…” – Hắn giơ tay chào kiểu nhà binh, có ý trêu chọc cậu, đoạn lỉnh đi mất.
Thiên đường hay địa ngục?
Tại sao lại tối đen như thế này?
Có lẽ đây là địa ngục.
Một kẻ như cậu sao xứng đáng được lên thiên đường chứ?
Cậu nhìn quanh, tất cả đều là một màu đen, cái màu đen đáng sợ đó đang vây lấy cậu.
Bất giác.
Cậu run sợ.
Bao năm qua, biết bao lần tự thân cậu dấn thân vào vũng lầy của tội lỗi.
Những tưởng tinh thần cũng vì thế mà được trui rèn gắt gao vậy nhưng khi đối mặt với cái chết, cậu vẫn thấy sợ. Chẳng phải trước đó, rất nhiều lần, cậu thách thức hắn giết cậu sao?
Vậy… tại sao lại thấy sợ?
Không còn lựa chọn nào khác, cậu buộc phải tìm kiếm con đường thoát ra khỏi nơi đây.
Nhưng biết đi về đâu? Cậu thực sự không biết phải đi về hướng nào nữa. Tất cả đều mơ hồ. Không gian xung quanh cậu… nó đặc quánh mùi của vị đêm.
Trong vô thức, cậu cứ thế bước đi, không định hướng, không một chút đắn đo suy tính. Cậu không biết rồi bản thân sẽ đi về đâu, nhưng điều quan trọng bây giờ đối với cậu là thoát ra khỏi cái nơi tối tăm này.
Càng bước về phía trước, cảm giác hoảng sợ trong cậu càng tăng lên.
Quay lại! Cậu muốn quay lại.
Nhưng dường như có một cái gì đó, nó thúc đẩy cậu tiến lên phía trước.
“Đừng lùi bước! Jaejoong! Sắp tới rồi… tiến lên đi, cậu sẽ thấy con đường mình cần đi….” – Một giọng nói nào đó, không ngừng vang lên những lời thì thầm, khích lệ cậu tiến về phía trước.
Không biết điều này đúng hay sai. Cậu mặc kệ tất cả.
Những bước chân dần trở nên mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn.
Kia rồi!
Có ánh sáng!
Một tia sáng le lói từ đằng xa.
Cậu đã chọn đúng đường.
Bước chân ngày một nhanh hơn, với mong muốn mau chóng được tiến lại gần, nắm bắt thứ ánh sáng đó. Và càng ngày, ánh sáng càng rõ ràng hơn.
Cậu đi như chạy. Nhanh dần! Nhanh dần…
Một ai đó, đứng giữa vòm sáng kia.
Ánh sáng quá chói khiến cho cậu không thể nhìn rõ mặt người ấy, nhưng cảm giác cho biết, đó là người cậu cần, người sẽ dẫn đường cho cậu trên chặng đường tiếp theo.
Mặc dù không nhìn thấy mặt người ấy, nhưng cậu bỗng cảm nhận được…
Anh mỉm cười, người đàn ông trước mặt cậu đang mỉm cười về phía cậu. Có phải anh đang cổ vũ cậu không? Có phải anh đang ủng hộ cậu không?
Cậu thấy cái nhếch mép cười ấy sao mà quen thế, sao mà thân thuộc thế.
Tiến lại gần hơn con người như đang phát ra hào quang ấy.
Gần hơn.
Gần hơn nữa.
Nhưng tại sao càng lại gần lại càng xa thế này????
Khẽ đưa tay, vươn tới nơi ấy…
Cậu muốn bắt kịp, muốn được chạm vào người ấy. Nhưng sao thế này….
Bỗng không gian như bị xoay vòng, biến dạng. Thứ ánh sáng ấy lan toả khắp nơi. Nheo mắt kiếm tìm….
Biến mất rồi.
Cái con người ấy, cậu không thấy đâu nữa…
…..
Cậu mở mắt ra.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào khoang mũi, làm tê buốt chút thần trí mới vừa thức dậy, sau đó là một màu trắng tinh khiết đập vào mắt cậu.
Trống không! Cả căn phòng vắng không một bóng người…
CẠCH!
Cánh cửa bật mở, và Yunho bước vào nhẹ nhàng. Trên tay hắn cầm một bao thuốc lá. Có lẽ hắn vừa ra ngoài hành lang hút thuốc chăng?
Jaejoong đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt dò hỏi.
Không nói gì, hắn khẽ chạm vào trán cậu.
Có lẽ cậu vừa lên cơn sốt?
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vốn sắc sảo, đầy sức sống của người đối diện trong lúc đỡ người ấy ngồi dậy, giờ đây, phản chiếu trong đáy mắt hắn là một dáng vẻ xanh xao, nếu không cho là vô hồn.
Bỗng cậu đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt lạnh băng, rắn rỏi trước mặt mình:
“Không sao chứ???”
Hắn nhướng mày lên, hơi bất ngờ trước câu hỏi của cậu, rồi hắn khẽ nói:
“Không sao!” – Hắn múc cháo rồi đút cho cậu.
Không phản kháng, và cũng không còn đủ sức mà phản kháng, Jaejoong ngoan ngoãn nuốt lấy từng muỗng cháo hắn đưa vào miệng. Trong lòng có chút gì đó ấm áp.
Không! Không thể ngã lòng như vậy được.
Lắc đầu, cố xua đi cái cảm giác hạnh phúc đó.
Cậu biết mình không nên nhận thứ cảm giác đó. Là một tội lỗi nếu như cậu dễ dàng chấp nhận nó. Và cậu cũng không muốn hắn yêu mình như vậy, một tình yêu mù quáng và yếu đuối. Đó không phải cách yêu mà cậu muốn, nó không thích hợp cho cả cậu và hắn.
Không thích hợp.
“Sao vậy?” – Hắn hỏi khi thấy cậu có vẻ lạ.
“Không sao!” – Lần đầu tiên kể từ ngày gặp lại, hắn thấy cậu ngoan ngoãn như vậy.
…
…
…
Mọi thứ lại chìm vào thinh không.
“Yunho huyng… huyng ấy sao…” – Changmin mở cửa phòng bước vào, chợt khựng lại – “HUYNG!!! JAEJAE… huyng tỉnh rồi sao???” – Bất giác nước mắt nó rơi xuống.
“Uhm…” – Cậu nhẹ nhàng gật đầu trước cảnh thằng em mình như vậy.
Xem ra Jaejoong và Yunho khó có thể thành thật với nhau được rồi.
—————————————-
“Cậu trông vẫn khoẻ nhỉ? Tưởng đứt bóng rồi chứ???” – Một người dáng cao cao bước vào.
“Nhờ vào phúc của cậu cả đó!” – Nhếch mép, gương mặt cậu vẽ một nụ cười khinh khi quen thuộc.
“Không có ai chứ?” – Kẻ vừa bước vào ngó dáo dác.
Jaejoong khẽ lắc đầu.
“Không phải cậu đã điều tra kĩ rồi mới vào đây sao mà còn giả bộ hỏi tôi điều ngớ ngẩn này nữa…”
“Cậu vẫn lạnh lùng thế…”
/Cậu rất mưu mô, Hero ah. Nhưng tôi cũng thích cái sự mưu mô đó của cậu. Chúng ta giống nhau mà, cùng một loại người, coi mạng sống của người khác như trò chơi và dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích./
“Nói đi! Cậu đến đây chắc không phải thăm bệnh tôi chứ?” – Jaejoong bỗng lên tiếng, mắt không dời khỏi bức tường trước mặt.
“Cậu quả là người thông minh. Phải tôi cần cậu…” – Cậu thật là một con người nhạy bén, như quỷ sứ vậy.
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn cậu giúp tôi ‘dạy bảo’ một vài người!”
Nghe hắn nói vậy, cậu không khỏi quay ra nhìn hắn. Từ trước đến nay, có bao giờ T.O.P nhờ cậu chuyện gì đâu, dù nhiều lần cậu ngỏ ý muốn giúp hắn, vậy mà lần này đích thân hắn đến nhờ vả cậu.
“Này! Không phải cậu định bảo một kẻ vừa mới thoát chết đi giết người giúp cậu đấy chứ???”
“Cậu đâu cần phải trực tiếp nhúng tay vào đâu…. Tôi chỉ muốn mượn danh cậu thôi…” – Lần này đến hắn tỏ ra khinh khỉnh.
“Danh tôi thì có cái gì mà cậu có thể mượn được kia chứ???”
“Đừng cố chối làm gì, sau cái vụ kia cậu nổi tiếng khắp giới xã hội đen này là người của Jung Yunho rồi, ai dám động vào cậu chứ?”
“Ha… ha… ha… anh bạn tôi thật biết nhờ người… thôi được, tôi còn nợ cậu chuyện kia, muốn làm gì thì làm…”
“Okei… cảm ơn cậu trước…” – Hắn giơ tay chào kiểu nhà binh, có ý trêu chọc cậu, đoạn lỉnh đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất