Chương 14: Thân tử tỉnh
Studio thứ ba đang bắt đầu thu chương trình dạy nấu ăn rất được các bà nội trợ khen ngợi, gần đây nổi lên làn sóng mới nấu những món chỉ dành cho người sành ăn, các đài truyền đình gia đình đều sôi nổi sản xuất, trình chiếu loại tiết mục này, hơn nữa để đổi mới và kiếm được xếp hạng cao, có khi còn mời người dẫn chương trình nổi tiếng đến chủ trì, có khi còn dùng số tiền lớn mua nguyên liệu nấu ăn cao cấp, có khi lại mời đến những cô gái nóng bỏng làm trợ thủ.
Nguyên nhân chương trì dạy nấu ăn này được hoan nghênh lại không phải vì những điều kia, nó ngược lại theo lối giản dị, bình dân, sử dụng nguyên liệu nấu ăn có thể mua được ở siêu thị vùng phụ cận, có đôi khi dùng lại rau thừa, cơm thừa, nhưng khi được đầu bếp danh tiếng xử lí lại, những nguyên liệu nhìn như rất bình thường ấy có thể trở thành món ăn thanh nhã, hơn nữa thủ pháp và dụng cụ biển diễn cũng không phức tạp, bởi vậy đặc biệt được các bà nội trợ yêu thích.
“Đếm ngược lên hình năm giây, nào, năm, bốn, ba, hai, một.”
“Chào mừng trở lại với Perfect Menu Thực Đơn Hoàn Mỹ của chúng tôi, hôm nay rất vui vì các vị khán giả đã mời thợ cả Tô đảm nhiệm đầu bếp trưởng của khánh sạn lớn nổi tiếng, chào mừng!” Mang tạp dề, đội khăn trùm đầu, nữ dẫn chương trình đã lập gia đình và qua tuổi bốn mươi giới thiệu bếp trưởng Tô vào bàn.
Bếp trưởng Tô đội chiếc mũ đầu bếp và mặc trang phục đặc chế, trên mặt thoáng lộ biểu cảm ngượng ngập, xem ra gã vẫn chưa quen chụp hình quay phim.
“Chào các vị khán giả.” Gã nhẹ gật đầu với máy quay phim số hai.
“Chào anh, bếp trưởng Tô, bếp trưởng đã nhiều lần đến với chương trình của chúng tôi rồi phải không?”
“Ừm, đúng vậy, nhờ được mọi người yêu quý.”
“Bếp trưởng Tô người vừa cổ điển vừa khiêm tốn rồi, anh biết không? Từ sau khi anh đến với chương trình của chúng tôi, số lượng lớn thư đơn vị chế tác nhận được đều mời bếp trưởng Tô trở lại dạy đó.” Nữ dẫn chương trình còn cố tình dùng khửu tay thúc thúc bếp trưởng Tô.
“A… Là nhờ được mọi người yêu quý.” Bếp trưởng Tô không biết nên trả lời thế nào đành lặp lại lần nữa lời thoại vừa nãy.
Nữ dẫn chương trình thấy thế cũng không phiền gã nữa, “Như vậy, bếp trưởng Tô hôm nay nên vì mọi người mà mang đến món ẩm thực gì chứ nhỉ?”
“Hôm nay mang đến cho mọi người chính là cách thức chế biến một món ăn giản dị, thường nhật —— cơm gà và trứng, tiếng Nhật gọi là Thân Tử Tỉnh.”
“A! Cứ thường nghe người ta nói thân tử tỉnh, thân tử tình, vậy đến cùng Thân Tử Tỉnh có nghĩa là gì? Ý nghĩa là cha con cùng nhau ăn sao?”
Bếp trưởng Tô cười nói: “Bởi vì trong cơm có gà và trứng, cho nên người Nhật Bản mới gọi là Thân Tử Tỉnh, dĩ nhiên cha con có thể cùng nhau ăn, tôi và con tôi rất thích món ăn này, bởi vì rất thuận tiện lại rất nhanh, phương thức chế biến cũng vô cùng đơn giản, cha mẹ cũng có thể học làm cùng mấy đứa con nhỏ.”
“Oa, thì ra là thế, vậy nhanh nhanh xin Tô bếp trưởng nói cho chúng tôi nghe nguyên liệu cần có của món Thân Tử Tỉnh này đi!”
“Nguyên liệu, cần hai quả trứng…”
“Tốt, OK, kết thúc ở đây.”
“Cám ơn mọi người.” Nghe được hai chữ “kết thúc ở đây”, bếp trưởng Tô mới thả lỏng tâm thế căng thẳng, nói lời tạ ơn với nhân viên trường quay.
“Bếp trưởng Tô, biểu đạt hôm nay rất tốt.” Nữ dẫn chương trình vừa gỡ microphone vừa nói.
“Chị Mã, tôi vẫn thấy có chút hồi hộp.” Bếp trưởng Tô cười khổ nói.
“Ai da, bình thường ở nhà bếp anh không phải là dưới một người trên trăm người sao, còn căng thẳng cái gì nữa! Đúng rồi, chuyện chủ nhật tôi hẹn với anh, đừng quên.”
Bếp trưởng Tô cầm lấy nón đầu bếp nói, “Ừ, tôi nhớ mà.”
Vừa nghe tiếng động cửa cuốn bằng sắt của ga-ra, hắn liền biết ba hắn đã quay về, vội vàng lao ra từ trong nhà bếp, ngay cả thìa cũng còn đang cầm ở trên tay.
“Bình Bình, ba đã về!”
“Ba, ba về rồi! Ghi hình thế nào?”
Nhìn thấy đứa con của mình mặc tạp dề ra đón, cầm trên tay là cái thìa, bộ dáng bột bắp còn dính vào tóc mái, gã liền phì cười không ngừng.
“Ghi hình thôi… Đương nhiên là…” Gã cười khẽ dùng tay ra kí hiệu OK.
“Ha ha, con biết ba lợi hại nhất mà, bữa tối đã nấu xong rồi!” Sau khi nhìn thấy dấu tay ra hiệu, hắn hài lòng quay trở về nhà bếp.
Sau khi bếp trưởng Tô cởi giày da thay vào đôi dép lê trong nhà, ngửi thấy mùi vị liền nói: “Ba đoán thử, món ăn hôm nay có tôm cuốn An Bình, món Triều Tiên thịt ba rọi xào, canh măng và trứng hấp kiểu nhà họ Tô.”
“Thật, thật thần kì, ba đoán đúng toàn bộ rồi!” Hắn giật mình nhìn ba hắn.
Gã đến gần gian bếp xoa xoa đầu hắn, “Bình Bình, con là do ba nuôi lớn từ bé, đầu đang suy nghĩ gì sao ba không biết?”
“Ba! Tóc con vất vả lắm mới chải xong, rối cả rồi.” Hắn ra sức né tránh không cho ba tiếp tục quấy nhiễu mái tóc “rất mốt” của hắn, đúng lúc tầm mắt ngó nghiêng, phát hiện mẩu giấy nhắc nhở đính lên trên tủ lạnh bằng cục nam châm hình chó Snoopy.
“A —— ba rõ ràng chính là nhìn thấy thực đơn trên tủ lạnh!”
“Ha ha, con cuối cùng cũng phát hiện rồi?”
“Hại con cứ nghĩ ba thần thông…”
“Ba thật sự thần thông mà, như là ba bây giờ biết là nếu con không tắt lửa nồi nước kia có thể sẽ…”
“Canh măng của tôi!”
Sau khi cứu xong món canh măng, cha con nhà họ Tô cùng ngồi ở trước bàn chuẩn bị dùng cơm, trong nhà này cũng chỉ có hai thành viên, một người chính là Tô Triệu Đình đang ngồi bên trái ăn canh, người kia là thanh niên mười bảy tuổi Quý Trí Bình đang ngồi bên phải xới cơm, tuy rằng mang họ khác nhau nhưng quan hệ hai người ở trên sổ hộ khẩu chính là cha con.
Tô Triệu Đình thực ra cũng không phải cha đẻ của Quý Trí Bình, cha đẻ của hắn là bạn tốt của Tô Triệu Đình, sau khi sinh hắn ra không bao lâu thì giao hắn cho gã chăm sóc, ủy thác này cũng đã mười bảy năm, trong mười bảy năm ấy cha đẻ hắn chưa bao giờ gửi thư hay gọi điện, cũng không gửi tiền sữa bột, tã lót gì cho Tô Triệu Đình, không nói một lời nào về mẹ đẻ hắn, chỉ để lại tên hắn là “Quý Trí Bình”.
Việc này, khi Quý Trí Bình học lớp hai tiểu học thắc mắc về họ của mình thì mới được Tô Triệu Đình cho biết rõ.
“Hóa ra ba ruột không cần con, cho nên mới giao con cho ba sao?”
Tô Triệu Đình lắc đầu, “Ba ruột con không phải là không muốn con, là ba ruột bận rất nhiều việc phải đi làm, chờ ba ruột hết bận sẽ đến đón Bình Bình trở về.”
Quý Trí Bình nghe xong không những không lộ ra biểu cảm vui mừng, còn tỏ vẻ sắp khóc đến nơi, “Vậy ba thì sao? Sau khi ba ruột tới đón con rồi, ba sẽ không còn là ba của con nữa sao?”
Gã ôm chặt lấy đứa con không có quan hệ huyết thống, “Không, ba vẫn là ba con, bởi vì Bình Bình rất ngoan, cho nên thần linh đặc biệt cho con hai người ba!”
“Vậy ba phải đáp ứng con một việc, vĩnh viễn làm ba của con!”
“Được, ba đáp ứng con.”
Đến nay đã mười bảy năm rồi, Tô Triệu Đình chưa lập gia đình, vẫn là ba của Quý Trí Bình.
Hai cha con nhà họ Tô bình thường cảm tình rất tốt, hơn nữa đứa con cũng hứng thú với ẩm thực giống như người cha, từ khi nghỉ hè đến nay ba bữa cơm mỗi ngày đều là do hắn nấu, khiến cho bếp trưởng Tô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chẳng qua bản thân hắn không muốn kế nghiệp nghiên cứu ẩm thực mà lại chọn học lên tiếp.
“Ừ —— tôm cuộn này không tệ, học trong sách?” Sau khi bếp trưởng Tô nếm thử một cuốn tôm thì nói.
“Đây chính là tôm cuộn An Bình chính gốc, lần trước sau khi đi Thai Nam chơi với bạn học được ăn thì vẫn luôn nghiên cứu phải làm thế nào tái hiện lại nguyên vị.” Trí Bình cũng gắp một cuốn tôm cho vào trong chén của mình.
“Con à, không phải ‘con hát mẹ khen hay’, con không làm đầu bếp thực sự rất phí!”
“Ha ha, tay nghề của con không bằng của ba đâu, hơn nữa con cảm thấy hứng thú với khoa học công nghệ hơn, nói đến việc này… Triển lãm đại học là chủ nhật này, đừng quên.”
“Chủ nhật này, là ngày mấy?” Bếp trưởng Tô nhìn những tờ lịch tiếp sau.
“Ngày mười chín, hai mươi, khi con hỏi ba tuần trước ba nói ngày mười chín khách sạn có việc, ngày hai mươi có thể đi với con.”
‘Ngày hai mươi! Thảm rồi, hẹn với chị Mã ngày hôm đó.”
“Hẹn?” Trí Bình nghi ngờ nói.
Bên trong quán cà phê kế bên hội trường triển lãm trường đại học, cha con nhà họ Tô và người nhà họ Mã đối diện đang đánh giá lẫn nhau.
Cha con nhà họ Tô mặc đồ thường nhật, thoạt nhìn giống như sắp đi tản bộ công viên gần đó, cũng bởi vì ăn mặc như vậy, bếp trưởng Tô cho người ta cảm giác tuổi trẻ hơn rất nhiều, Quý Trí Bình đầu tóc dù đã chải chuốt rất kỹ lưỡng vẫn cứ khá rối, lẳng lặng uống cà phê kem tươi của hắn.
Ngồi đối diện là chị Mã nữ dẫn chương trình Perfect Menu, bên cạnh là một cô gái tóc quăn dài mặc bộ âu phục nhỏ, mặt mũi rất thanh tú, là con gái rượu của gia đình, cô ấy thẹn thùng lén nhìn bếp trưởng Tô một cái, lại vội vã cúi đầu.
“Ngại quá, ngại quá, mang theo cún con đi hẹn… Bởi vì hôm nay là triển lãm đại học, liên quan đến điền nguyện vọng rất quan trọng…” Bếp trưởng Tô nhận lỗi với đối phương trước, mang theo con cùng đi xem mắt thật rất kỳ quái.
“Không sao, Anh Hoa biết tình hình nhà hai người, mang con theo còn có thể quen biết trước một chút a.” Chị Mã trong bụng mặc dù nghĩ bếp trưởng Tô như thế có chút không biết suy xét, nhưng ngoài miệng vẫn hòa giải.
“Đây là cún con nhà tôi tên là Trí Bình, năm nay sắp lên đại học rồi.” Bếp trưởng Tô không trốn tránh giới thiệu.
“Chào hai chị.” Trí Bình mỉm cười chào hỏi.
“Chào cậu.” Anh Hoa cũng mỉm cười gật đầu với hắn.
“Miệng ngọt thật, là bếp trưởng Tô dạy sao? Tôi nghe nói hai người không có quan hệ huyết thống?”
“Việc này… Trí Bình tuy là không phải con ruột của tôi, nhưng tôi với nó hoàn toàn giống như cha con ruột vậy.” Nói đến đề tài này bếp trưởng Tô liền trở nên rất nghiêm túc.
Chị Mã cũng tự cảm thấy giống như vừa đạp phải mìn rồi, vội vàng chuyển đề tài, “Đây là cháu gái của tôi, hiện làm ở ngân hàng, xinh đẹp, dịu dàng lại chịu khó, quan trọng là nó vừa thấy anh đã đem lòng yêu mến! Sau khi anh lên chương trình của tôi lần đầu tiên, nó đã ầm ĩ muốn tôi giới thiệu cho anh giúp.”
“Dì!” Anh Hoa xấu hổ nói.
Bốn người nói chuyện phiếm một hồi, nhà gái lúc nào cũng bẽn lẽn không dám nhìn thẳng bếp trưởng Tô, cho nên hầu như toàn là bếp trưởng Tô và chị Mã trò chuyện.
“Xin lỗi, tôi đi toilet một chút.” Anh Hoa tạm rời bàn đi toilet ở phía sau.
Đợi nàng ấy rời đi rồi, chị Mã mới trực tiếp nói thẳng.
“Thế nào, ấn tượng về Anh Hoa thế nào?”
Bếp trưởng Tô xấu hổ cười cười, “Cô ấy là một cô gái trong sáng, lại còn trẻ, nên không hợp ý tôi mới phải.”
“Ai da, nó rất nghiêm túc về anh, nếu có hứng thú thì nói với tôi một tiếng.” Chị Mã nháy mắt với bếp trưởng Tô một cái.
Trí Bình ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy.
“Con!”
“Bình Bình, làm sao vậy? Chúng ta đợi một chút là có thể qua trường đại học…”
“Con cũng đi toilet.” Không đợi bếp trưởng Tô nói xong, Trí Bình sau khi bỏ lại một câu nói cũng chạy ra phía sau.
Bếp trưởng Tô nhìn bóng dáng hắn rời đi, chị Mã lại tiếp tục ghé vào lỗ tai gã nói: “Nếu như anh lo về đứa con, cứ yên tâm, Anh Hoa nhất định có thể sống chung với nó tốt, hơn nữa con của anh sắp đi học ở vùng khác rồi…”
“Chị Anh Hoa.” Vừa thấy Anh Hoa đi ra từ phòng vệ sinh nữ, Trí Bình lập tức tiến đến lộ ra dáng vẻ tươi cười ngây ngô.
“Trí Bình?”
“Chị Anh Hoa a… Em muốn nói chút chuyện có liên quan đến ba của em với chị.”
“Chuyện bếp trưởng Tô?” Anh Hoa mở to mắt nói.
“Từ sau khi ba của em lên truyền hình a, rất nhiều người cũng đến giới thiệu cho ba, tuy là cũng có đối tượng rất thích hợp, nhưng về sau đều không bệnh tật mà chết cả, khiến ba em rất thương tâm.” Trí Bình rũ mí mắt xuống.
“Vì sao vậy? Là tính cách không phù hợp sao… Hay là?”
“Ai, thực ra ba của em thoạt nhìn sạch sẽ, lại làm đầu bếp tài giỏi chế biến thức ăn rất ngon, nhưng ba ở nhà lại không vào nhà bếp bao giờ, việc nội trợ các thứ càng không cần phải nói, bởi vì ba bình thường làm việc rất bận, ở nhà lại trở nên có phần lười nhác khiến những cô gái này sau khi chứng kiến bộ mặt khác này của ba sẽ không liên lạc nữa, em biết như thế nhất định đối với chị rất khó tin, cho nên em mang theo ảnh chụp, đây là ảnh chụp nhà em.” Hắn lấy mấy tấm ảnh chụp ra khỏi chiếc quần thụng rộng thùng thình, từng tấm từng tấm không phải là gian phòng bừa bãi đến đến giống vừa bị oanh tạc bằng bom thì cũng là phòng khách không còn thấy được mặt sàn nữa, hay là nhà bếp đầy dầu mỡ của chén đũa năm ngày chưa rửa, có cả ảnh chụp lôi thôi lếch thếch của bếp trưởng Tô nằm vắt ngang trên ghế sa lông quần áo nhếch nhác.
Anh Hoa nhận lấy hình chụp nhìn xem thì trợn mắt há mồm, “Đây… là nhà của em.”
Trí Bình ra sức gật đầu.
“Em muốn nói nếu chị muốn tiến thêm một bước nữa qua lại với ba của em, trước tiên biết được một bộ mặt khác của ba thì tốt hơn… À, còn nữa, tất thối của ba thật sự rất thối, em cũng có mang đến, muốn ngửi không?” Trí Bình nói xong một chốc lại lấy ra từ trong túi một cái tất thối.
“Á, Trí, Trí Bình, chị có chút việc đi trước!” Anh Hoa mang giày cao gót chạy nhanh hơn cả mọc cánh bay đi.
“Quả nhiên là một đại tiểu thơ…” Hắn bĩu môi.
Những tấm ảnh chụp vừa nãy mới đưa ra ngoài ảnh chụp bếp trưởng uống rượu say ra, những cái khác đều là lấy xuống từ trên mạng đem đi rửa, căn bản chẳng phải ảnh chụp nhà họ Tô, những thứ này là một trong những vũ khí lợi hại Trí Bình cầm tới phá đám những cuộc xem mắt.
Về phần chiếc tất thối trong tay…
Hắn hơi hơi đến gần một chút liền chịu không nổi mùi thối của nó, bèn vứt nó vào đống rác.
“Cầm tất thối của anh Mao thật đúng là không thối bình thường.”
“Bình Bình, ba chuẩn bị xong món thạch chanh rồi, ba vào nhé.” Bếp trưởng Tô bưng trên tay món thạch chanh mở cửa tiến vào phòng con.
“Cảm ơn, ba, để trên bàn là được rồi.” Trí Bình đang ngồi trước bàn học xem tài liệu của bộ giáo dục quay đầu lại nói.
“Sao rồi, chọn xong chưa?” Bếp trưởng Tô quan tâm đến lật xem tài liệu của hắn.
“Điểm số của con xấp xỉ mấy trường này.”
“Có thể đăng kí nhiều nguyện vọng đáng mơ ước nha, trường Cao Hùng này không tệ…”
“Cao Hùng xa quá.” Trí Bình cau mày.
Bếp trưởng Tô xúc động nói: “Cánh cứng cáp rồi phải rời xa tổ thôi.”
“Cánh của con còn mềm lắm.” Trí Bình cười xoa bóp cánh tay của mình.
“Ba xoa bóp thử!” Bếp trưởng Tô cũng dùng ngón trỏ và ngón cái nắm nhẹ, “Ừ —— chân tay thực sự rất mềm, đem đi kho một chút chắc sẽ rất tuyệt.”
Nói xong hai cha con cùng cười một tràng.
Trí Bình đang cười bỗng dưng nói: “Ba… Hồi trưa con cứng đầu muốn cùng ba đi xem mắt thật là xấu hổ.”
“Không sao đâu, là ba đã hẹn chắc với con đi triển lãm trước.”
“Ba, con hỏi ba, ” Hắn ấp úng nói: “Hôm nay kia… tiểu thư… hẳn không phải là khẩu vị của ba chứ?”
Bếp trưởng Tô nghe xong đầu tiên sững sờ, sau mới xoa đầu đứa con nói: “Quả thực không phải là khẩu vị của ba…”
“Ha, con đoán quả nhiên chính xác.”
“Thực ra nếu không phải vì không thể đắc tội với chị Mã, ba cũng đã từ chối hẹn xem mắt này…”
Trí Bình ôm ngực nói: “Thế giới người lớn thực sự rất phức tạp a ——”
“Tiểu quỷ này! Ăn xong thạch chanh thì mau ngủ đi.” Bếp trưởng Tô sau khi gõ đầu hắn lại rời khỏi căn phòng.
“Ba, ba quên ‘thông lệ’ rồi!” Trí Bình nhắc nhở.
Bếp trưởng Tô nghe xong lại đi vòng trở lại, hôn một cái lên mỗi bên gò má của đứa con, việc hôn chúc ngủ ngon kiểu nước ngoài này là thói quen đã bắt đầu từ khi Trí Bình còn nhỏ chưa từng bị gián đoạn, cho dù hai người đang ở hai nơi khác nhau, hai bên cũng sẽ gọi điện thực hiện nghi thức.
“Ba, ngủ ngon.”
“Bình Bình, ngủ ngon.”
“A lô.”
“A lô, phải… bác Tô không? Cháu muốn tìm Trí Bình.” Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ.
“Cháu là…?”
“Cháu là bạn chung đoàn thể với bạn ấy.”
“À, Trí Bình và bạn gái đi ra ngoài rồi, chờ một chốc nữa quay về.”
“Bạn gái? Trí Bình có bạn gái?” Cô bạn cùng học giật mình nói, sau đó lại nghe cô ta nói với người bên ngoài “Tin mới nhận, Trí Bình có bạn gái!”
“Nó không nói với các cháu?” Bếp trưởng Tô lãnh tĩnh nói.
“Không, chưa hề.”
“Bạn gái của nó là ở bên đại học T, Trí Bình có lẽ xấu hổ cho nên chưa nói.”
“À… Vậy bác Tô, thật ngại làm phiền bác, vì di động của Trí Bình không nhận điện cháu mới gọi số nhà.”
“Tiểu quỷ này bận đi hẹn hò, ha ha, chờ lát nó về bác bảo nó gọi lại.” Bếp trưởng Tô nhìn di động Trí Bình để ở phòng khách nói.
“Cảm ơn bác Tô.”
Sau khi cúp điện thoại không bao lâu, nghe thấy tiếng xe mô-tô bên ngoài, gã biết là đứa con trai đã trở về.
“Chơi bóng về rồi, đồ uống muốn dùng trà trái bụp giấm không?” Bếp trưởng Tô đi đến đóng cửa.
Trí Bình mặc quần áo chơi bóng cả người mồ hôi trả lời: “Cái gì cũng được, con khát quá.”
“Đi tắm rửa trước đi, tắm xong sẽ có thứ để uống ngay.”
“Dạ.” Trí Bình nói xong cởi áo định đi vào phòng tắm giội nước cho mát.
“À, đúng rồi, bạn bên đoàn thể của con gọi điện tìm con, nhớ gọi điện lại.”
“Hiểu rồi!”
Bếp trưởng Tô nhìn chằm chằm vào thân thể đứa con trẻ tuổi, mỉm cười xoay người tiến vào phòng bếp pha trà trái bụp giấm.
“Đừng, ba.” Nằm trên đùi của ba, Trí Bình đang nhắm mắt thoải mái hưởng thụ ba mình lấy giúp ráy tai thì đột nhiên mở miệng.
“Bình Bình? Đau quá sao?”
“Không phải, chỉ là gần đây con suy nghĩ… Ba không cảm thấy là rất khó hiểu sao?”
“Khó hiểu ở chỗ nào?”
“Đàn ông nhà chúng ta dáng vẻ không tồi, lại biết nấu ăn, theo lí mà nói sẽ rất được các nữ sinh hoan nghênh nhưng như thế nào ba và con đều độc thân a?”
Bếp trưởng Tô sau khi nghiêm túc nhìn trần nhà nói: “Ba vốn cũng chẳng đào hoa, có thể là không cẩn thận di truyền qua con rồi!”
“Ặc.”
“Đổi bên nhé.”
“Được.” Trí Bình xoay người, đối diện với gã, mùi giống như xạ hương trên người xông vào mũi.
“Ba.”
“Bình Bình? Lại đau quá sao?”
“Không phải, con cảm thấy… Cứ như vầy mãi về sau cũng không sao.” Trí Bình không đầu không đuôi nói.
Nhưng bếp trưởng Tô có vẻ hiểu rõ tâm tình, tiếp tục giúp đỡ con trai cưng lấy ráy tai.
“Bữa tối… Ăn Thân Tử Tỉnh nhé?”
“Ừm!”
Đây là món Thân Tử Tỉnh ^^! “Thân tử” có nghĩa là cha và con, mối quan hệ giữa cha và con~
Món “Thân Tử Tỉnh”
Nguyên nhân chương trì dạy nấu ăn này được hoan nghênh lại không phải vì những điều kia, nó ngược lại theo lối giản dị, bình dân, sử dụng nguyên liệu nấu ăn có thể mua được ở siêu thị vùng phụ cận, có đôi khi dùng lại rau thừa, cơm thừa, nhưng khi được đầu bếp danh tiếng xử lí lại, những nguyên liệu nhìn như rất bình thường ấy có thể trở thành món ăn thanh nhã, hơn nữa thủ pháp và dụng cụ biển diễn cũng không phức tạp, bởi vậy đặc biệt được các bà nội trợ yêu thích.
“Đếm ngược lên hình năm giây, nào, năm, bốn, ba, hai, một.”
“Chào mừng trở lại với Perfect Menu Thực Đơn Hoàn Mỹ của chúng tôi, hôm nay rất vui vì các vị khán giả đã mời thợ cả Tô đảm nhiệm đầu bếp trưởng của khánh sạn lớn nổi tiếng, chào mừng!” Mang tạp dề, đội khăn trùm đầu, nữ dẫn chương trình đã lập gia đình và qua tuổi bốn mươi giới thiệu bếp trưởng Tô vào bàn.
Bếp trưởng Tô đội chiếc mũ đầu bếp và mặc trang phục đặc chế, trên mặt thoáng lộ biểu cảm ngượng ngập, xem ra gã vẫn chưa quen chụp hình quay phim.
“Chào các vị khán giả.” Gã nhẹ gật đầu với máy quay phim số hai.
“Chào anh, bếp trưởng Tô, bếp trưởng đã nhiều lần đến với chương trình của chúng tôi rồi phải không?”
“Ừm, đúng vậy, nhờ được mọi người yêu quý.”
“Bếp trưởng Tô người vừa cổ điển vừa khiêm tốn rồi, anh biết không? Từ sau khi anh đến với chương trình của chúng tôi, số lượng lớn thư đơn vị chế tác nhận được đều mời bếp trưởng Tô trở lại dạy đó.” Nữ dẫn chương trình còn cố tình dùng khửu tay thúc thúc bếp trưởng Tô.
“A… Là nhờ được mọi người yêu quý.” Bếp trưởng Tô không biết nên trả lời thế nào đành lặp lại lần nữa lời thoại vừa nãy.
Nữ dẫn chương trình thấy thế cũng không phiền gã nữa, “Như vậy, bếp trưởng Tô hôm nay nên vì mọi người mà mang đến món ẩm thực gì chứ nhỉ?”
“Hôm nay mang đến cho mọi người chính là cách thức chế biến một món ăn giản dị, thường nhật —— cơm gà và trứng, tiếng Nhật gọi là Thân Tử Tỉnh.”
“A! Cứ thường nghe người ta nói thân tử tỉnh, thân tử tình, vậy đến cùng Thân Tử Tỉnh có nghĩa là gì? Ý nghĩa là cha con cùng nhau ăn sao?”
Bếp trưởng Tô cười nói: “Bởi vì trong cơm có gà và trứng, cho nên người Nhật Bản mới gọi là Thân Tử Tỉnh, dĩ nhiên cha con có thể cùng nhau ăn, tôi và con tôi rất thích món ăn này, bởi vì rất thuận tiện lại rất nhanh, phương thức chế biến cũng vô cùng đơn giản, cha mẹ cũng có thể học làm cùng mấy đứa con nhỏ.”
“Oa, thì ra là thế, vậy nhanh nhanh xin Tô bếp trưởng nói cho chúng tôi nghe nguyên liệu cần có của món Thân Tử Tỉnh này đi!”
“Nguyên liệu, cần hai quả trứng…”
“Tốt, OK, kết thúc ở đây.”
“Cám ơn mọi người.” Nghe được hai chữ “kết thúc ở đây”, bếp trưởng Tô mới thả lỏng tâm thế căng thẳng, nói lời tạ ơn với nhân viên trường quay.
“Bếp trưởng Tô, biểu đạt hôm nay rất tốt.” Nữ dẫn chương trình vừa gỡ microphone vừa nói.
“Chị Mã, tôi vẫn thấy có chút hồi hộp.” Bếp trưởng Tô cười khổ nói.
“Ai da, bình thường ở nhà bếp anh không phải là dưới một người trên trăm người sao, còn căng thẳng cái gì nữa! Đúng rồi, chuyện chủ nhật tôi hẹn với anh, đừng quên.”
Bếp trưởng Tô cầm lấy nón đầu bếp nói, “Ừ, tôi nhớ mà.”
Vừa nghe tiếng động cửa cuốn bằng sắt của ga-ra, hắn liền biết ba hắn đã quay về, vội vàng lao ra từ trong nhà bếp, ngay cả thìa cũng còn đang cầm ở trên tay.
“Bình Bình, ba đã về!”
“Ba, ba về rồi! Ghi hình thế nào?”
Nhìn thấy đứa con của mình mặc tạp dề ra đón, cầm trên tay là cái thìa, bộ dáng bột bắp còn dính vào tóc mái, gã liền phì cười không ngừng.
“Ghi hình thôi… Đương nhiên là…” Gã cười khẽ dùng tay ra kí hiệu OK.
“Ha ha, con biết ba lợi hại nhất mà, bữa tối đã nấu xong rồi!” Sau khi nhìn thấy dấu tay ra hiệu, hắn hài lòng quay trở về nhà bếp.
Sau khi bếp trưởng Tô cởi giày da thay vào đôi dép lê trong nhà, ngửi thấy mùi vị liền nói: “Ba đoán thử, món ăn hôm nay có tôm cuốn An Bình, món Triều Tiên thịt ba rọi xào, canh măng và trứng hấp kiểu nhà họ Tô.”
“Thật, thật thần kì, ba đoán đúng toàn bộ rồi!” Hắn giật mình nhìn ba hắn.
Gã đến gần gian bếp xoa xoa đầu hắn, “Bình Bình, con là do ba nuôi lớn từ bé, đầu đang suy nghĩ gì sao ba không biết?”
“Ba! Tóc con vất vả lắm mới chải xong, rối cả rồi.” Hắn ra sức né tránh không cho ba tiếp tục quấy nhiễu mái tóc “rất mốt” của hắn, đúng lúc tầm mắt ngó nghiêng, phát hiện mẩu giấy nhắc nhở đính lên trên tủ lạnh bằng cục nam châm hình chó Snoopy.
“A —— ba rõ ràng chính là nhìn thấy thực đơn trên tủ lạnh!”
“Ha ha, con cuối cùng cũng phát hiện rồi?”
“Hại con cứ nghĩ ba thần thông…”
“Ba thật sự thần thông mà, như là ba bây giờ biết là nếu con không tắt lửa nồi nước kia có thể sẽ…”
“Canh măng của tôi!”
Sau khi cứu xong món canh măng, cha con nhà họ Tô cùng ngồi ở trước bàn chuẩn bị dùng cơm, trong nhà này cũng chỉ có hai thành viên, một người chính là Tô Triệu Đình đang ngồi bên trái ăn canh, người kia là thanh niên mười bảy tuổi Quý Trí Bình đang ngồi bên phải xới cơm, tuy rằng mang họ khác nhau nhưng quan hệ hai người ở trên sổ hộ khẩu chính là cha con.
Tô Triệu Đình thực ra cũng không phải cha đẻ của Quý Trí Bình, cha đẻ của hắn là bạn tốt của Tô Triệu Đình, sau khi sinh hắn ra không bao lâu thì giao hắn cho gã chăm sóc, ủy thác này cũng đã mười bảy năm, trong mười bảy năm ấy cha đẻ hắn chưa bao giờ gửi thư hay gọi điện, cũng không gửi tiền sữa bột, tã lót gì cho Tô Triệu Đình, không nói một lời nào về mẹ đẻ hắn, chỉ để lại tên hắn là “Quý Trí Bình”.
Việc này, khi Quý Trí Bình học lớp hai tiểu học thắc mắc về họ của mình thì mới được Tô Triệu Đình cho biết rõ.
“Hóa ra ba ruột không cần con, cho nên mới giao con cho ba sao?”
Tô Triệu Đình lắc đầu, “Ba ruột con không phải là không muốn con, là ba ruột bận rất nhiều việc phải đi làm, chờ ba ruột hết bận sẽ đến đón Bình Bình trở về.”
Quý Trí Bình nghe xong không những không lộ ra biểu cảm vui mừng, còn tỏ vẻ sắp khóc đến nơi, “Vậy ba thì sao? Sau khi ba ruột tới đón con rồi, ba sẽ không còn là ba của con nữa sao?”
Gã ôm chặt lấy đứa con không có quan hệ huyết thống, “Không, ba vẫn là ba con, bởi vì Bình Bình rất ngoan, cho nên thần linh đặc biệt cho con hai người ba!”
“Vậy ba phải đáp ứng con một việc, vĩnh viễn làm ba của con!”
“Được, ba đáp ứng con.”
Đến nay đã mười bảy năm rồi, Tô Triệu Đình chưa lập gia đình, vẫn là ba của Quý Trí Bình.
Hai cha con nhà họ Tô bình thường cảm tình rất tốt, hơn nữa đứa con cũng hứng thú với ẩm thực giống như người cha, từ khi nghỉ hè đến nay ba bữa cơm mỗi ngày đều là do hắn nấu, khiến cho bếp trưởng Tô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chẳng qua bản thân hắn không muốn kế nghiệp nghiên cứu ẩm thực mà lại chọn học lên tiếp.
“Ừ —— tôm cuộn này không tệ, học trong sách?” Sau khi bếp trưởng Tô nếm thử một cuốn tôm thì nói.
“Đây chính là tôm cuộn An Bình chính gốc, lần trước sau khi đi Thai Nam chơi với bạn học được ăn thì vẫn luôn nghiên cứu phải làm thế nào tái hiện lại nguyên vị.” Trí Bình cũng gắp một cuốn tôm cho vào trong chén của mình.
“Con à, không phải ‘con hát mẹ khen hay’, con không làm đầu bếp thực sự rất phí!”
“Ha ha, tay nghề của con không bằng của ba đâu, hơn nữa con cảm thấy hứng thú với khoa học công nghệ hơn, nói đến việc này… Triển lãm đại học là chủ nhật này, đừng quên.”
“Chủ nhật này, là ngày mấy?” Bếp trưởng Tô nhìn những tờ lịch tiếp sau.
“Ngày mười chín, hai mươi, khi con hỏi ba tuần trước ba nói ngày mười chín khách sạn có việc, ngày hai mươi có thể đi với con.”
‘Ngày hai mươi! Thảm rồi, hẹn với chị Mã ngày hôm đó.”
“Hẹn?” Trí Bình nghi ngờ nói.
Bên trong quán cà phê kế bên hội trường triển lãm trường đại học, cha con nhà họ Tô và người nhà họ Mã đối diện đang đánh giá lẫn nhau.
Cha con nhà họ Tô mặc đồ thường nhật, thoạt nhìn giống như sắp đi tản bộ công viên gần đó, cũng bởi vì ăn mặc như vậy, bếp trưởng Tô cho người ta cảm giác tuổi trẻ hơn rất nhiều, Quý Trí Bình đầu tóc dù đã chải chuốt rất kỹ lưỡng vẫn cứ khá rối, lẳng lặng uống cà phê kem tươi của hắn.
Ngồi đối diện là chị Mã nữ dẫn chương trình Perfect Menu, bên cạnh là một cô gái tóc quăn dài mặc bộ âu phục nhỏ, mặt mũi rất thanh tú, là con gái rượu của gia đình, cô ấy thẹn thùng lén nhìn bếp trưởng Tô một cái, lại vội vã cúi đầu.
“Ngại quá, ngại quá, mang theo cún con đi hẹn… Bởi vì hôm nay là triển lãm đại học, liên quan đến điền nguyện vọng rất quan trọng…” Bếp trưởng Tô nhận lỗi với đối phương trước, mang theo con cùng đi xem mắt thật rất kỳ quái.
“Không sao, Anh Hoa biết tình hình nhà hai người, mang con theo còn có thể quen biết trước một chút a.” Chị Mã trong bụng mặc dù nghĩ bếp trưởng Tô như thế có chút không biết suy xét, nhưng ngoài miệng vẫn hòa giải.
“Đây là cún con nhà tôi tên là Trí Bình, năm nay sắp lên đại học rồi.” Bếp trưởng Tô không trốn tránh giới thiệu.
“Chào hai chị.” Trí Bình mỉm cười chào hỏi.
“Chào cậu.” Anh Hoa cũng mỉm cười gật đầu với hắn.
“Miệng ngọt thật, là bếp trưởng Tô dạy sao? Tôi nghe nói hai người không có quan hệ huyết thống?”
“Việc này… Trí Bình tuy là không phải con ruột của tôi, nhưng tôi với nó hoàn toàn giống như cha con ruột vậy.” Nói đến đề tài này bếp trưởng Tô liền trở nên rất nghiêm túc.
Chị Mã cũng tự cảm thấy giống như vừa đạp phải mìn rồi, vội vàng chuyển đề tài, “Đây là cháu gái của tôi, hiện làm ở ngân hàng, xinh đẹp, dịu dàng lại chịu khó, quan trọng là nó vừa thấy anh đã đem lòng yêu mến! Sau khi anh lên chương trình của tôi lần đầu tiên, nó đã ầm ĩ muốn tôi giới thiệu cho anh giúp.”
“Dì!” Anh Hoa xấu hổ nói.
Bốn người nói chuyện phiếm một hồi, nhà gái lúc nào cũng bẽn lẽn không dám nhìn thẳng bếp trưởng Tô, cho nên hầu như toàn là bếp trưởng Tô và chị Mã trò chuyện.
“Xin lỗi, tôi đi toilet một chút.” Anh Hoa tạm rời bàn đi toilet ở phía sau.
Đợi nàng ấy rời đi rồi, chị Mã mới trực tiếp nói thẳng.
“Thế nào, ấn tượng về Anh Hoa thế nào?”
Bếp trưởng Tô xấu hổ cười cười, “Cô ấy là một cô gái trong sáng, lại còn trẻ, nên không hợp ý tôi mới phải.”
“Ai da, nó rất nghiêm túc về anh, nếu có hứng thú thì nói với tôi một tiếng.” Chị Mã nháy mắt với bếp trưởng Tô một cái.
Trí Bình ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy.
“Con!”
“Bình Bình, làm sao vậy? Chúng ta đợi một chút là có thể qua trường đại học…”
“Con cũng đi toilet.” Không đợi bếp trưởng Tô nói xong, Trí Bình sau khi bỏ lại một câu nói cũng chạy ra phía sau.
Bếp trưởng Tô nhìn bóng dáng hắn rời đi, chị Mã lại tiếp tục ghé vào lỗ tai gã nói: “Nếu như anh lo về đứa con, cứ yên tâm, Anh Hoa nhất định có thể sống chung với nó tốt, hơn nữa con của anh sắp đi học ở vùng khác rồi…”
“Chị Anh Hoa.” Vừa thấy Anh Hoa đi ra từ phòng vệ sinh nữ, Trí Bình lập tức tiến đến lộ ra dáng vẻ tươi cười ngây ngô.
“Trí Bình?”
“Chị Anh Hoa a… Em muốn nói chút chuyện có liên quan đến ba của em với chị.”
“Chuyện bếp trưởng Tô?” Anh Hoa mở to mắt nói.
“Từ sau khi ba của em lên truyền hình a, rất nhiều người cũng đến giới thiệu cho ba, tuy là cũng có đối tượng rất thích hợp, nhưng về sau đều không bệnh tật mà chết cả, khiến ba em rất thương tâm.” Trí Bình rũ mí mắt xuống.
“Vì sao vậy? Là tính cách không phù hợp sao… Hay là?”
“Ai, thực ra ba của em thoạt nhìn sạch sẽ, lại làm đầu bếp tài giỏi chế biến thức ăn rất ngon, nhưng ba ở nhà lại không vào nhà bếp bao giờ, việc nội trợ các thứ càng không cần phải nói, bởi vì ba bình thường làm việc rất bận, ở nhà lại trở nên có phần lười nhác khiến những cô gái này sau khi chứng kiến bộ mặt khác này của ba sẽ không liên lạc nữa, em biết như thế nhất định đối với chị rất khó tin, cho nên em mang theo ảnh chụp, đây là ảnh chụp nhà em.” Hắn lấy mấy tấm ảnh chụp ra khỏi chiếc quần thụng rộng thùng thình, từng tấm từng tấm không phải là gian phòng bừa bãi đến đến giống vừa bị oanh tạc bằng bom thì cũng là phòng khách không còn thấy được mặt sàn nữa, hay là nhà bếp đầy dầu mỡ của chén đũa năm ngày chưa rửa, có cả ảnh chụp lôi thôi lếch thếch của bếp trưởng Tô nằm vắt ngang trên ghế sa lông quần áo nhếch nhác.
Anh Hoa nhận lấy hình chụp nhìn xem thì trợn mắt há mồm, “Đây… là nhà của em.”
Trí Bình ra sức gật đầu.
“Em muốn nói nếu chị muốn tiến thêm một bước nữa qua lại với ba của em, trước tiên biết được một bộ mặt khác của ba thì tốt hơn… À, còn nữa, tất thối của ba thật sự rất thối, em cũng có mang đến, muốn ngửi không?” Trí Bình nói xong một chốc lại lấy ra từ trong túi một cái tất thối.
“Á, Trí, Trí Bình, chị có chút việc đi trước!” Anh Hoa mang giày cao gót chạy nhanh hơn cả mọc cánh bay đi.
“Quả nhiên là một đại tiểu thơ…” Hắn bĩu môi.
Những tấm ảnh chụp vừa nãy mới đưa ra ngoài ảnh chụp bếp trưởng uống rượu say ra, những cái khác đều là lấy xuống từ trên mạng đem đi rửa, căn bản chẳng phải ảnh chụp nhà họ Tô, những thứ này là một trong những vũ khí lợi hại Trí Bình cầm tới phá đám những cuộc xem mắt.
Về phần chiếc tất thối trong tay…
Hắn hơi hơi đến gần một chút liền chịu không nổi mùi thối của nó, bèn vứt nó vào đống rác.
“Cầm tất thối của anh Mao thật đúng là không thối bình thường.”
“Bình Bình, ba chuẩn bị xong món thạch chanh rồi, ba vào nhé.” Bếp trưởng Tô bưng trên tay món thạch chanh mở cửa tiến vào phòng con.
“Cảm ơn, ba, để trên bàn là được rồi.” Trí Bình đang ngồi trước bàn học xem tài liệu của bộ giáo dục quay đầu lại nói.
“Sao rồi, chọn xong chưa?” Bếp trưởng Tô quan tâm đến lật xem tài liệu của hắn.
“Điểm số của con xấp xỉ mấy trường này.”
“Có thể đăng kí nhiều nguyện vọng đáng mơ ước nha, trường Cao Hùng này không tệ…”
“Cao Hùng xa quá.” Trí Bình cau mày.
Bếp trưởng Tô xúc động nói: “Cánh cứng cáp rồi phải rời xa tổ thôi.”
“Cánh của con còn mềm lắm.” Trí Bình cười xoa bóp cánh tay của mình.
“Ba xoa bóp thử!” Bếp trưởng Tô cũng dùng ngón trỏ và ngón cái nắm nhẹ, “Ừ —— chân tay thực sự rất mềm, đem đi kho một chút chắc sẽ rất tuyệt.”
Nói xong hai cha con cùng cười một tràng.
Trí Bình đang cười bỗng dưng nói: “Ba… Hồi trưa con cứng đầu muốn cùng ba đi xem mắt thật là xấu hổ.”
“Không sao đâu, là ba đã hẹn chắc với con đi triển lãm trước.”
“Ba, con hỏi ba, ” Hắn ấp úng nói: “Hôm nay kia… tiểu thư… hẳn không phải là khẩu vị của ba chứ?”
Bếp trưởng Tô nghe xong đầu tiên sững sờ, sau mới xoa đầu đứa con nói: “Quả thực không phải là khẩu vị của ba…”
“Ha, con đoán quả nhiên chính xác.”
“Thực ra nếu không phải vì không thể đắc tội với chị Mã, ba cũng đã từ chối hẹn xem mắt này…”
Trí Bình ôm ngực nói: “Thế giới người lớn thực sự rất phức tạp a ——”
“Tiểu quỷ này! Ăn xong thạch chanh thì mau ngủ đi.” Bếp trưởng Tô sau khi gõ đầu hắn lại rời khỏi căn phòng.
“Ba, ba quên ‘thông lệ’ rồi!” Trí Bình nhắc nhở.
Bếp trưởng Tô nghe xong lại đi vòng trở lại, hôn một cái lên mỗi bên gò má của đứa con, việc hôn chúc ngủ ngon kiểu nước ngoài này là thói quen đã bắt đầu từ khi Trí Bình còn nhỏ chưa từng bị gián đoạn, cho dù hai người đang ở hai nơi khác nhau, hai bên cũng sẽ gọi điện thực hiện nghi thức.
“Ba, ngủ ngon.”
“Bình Bình, ngủ ngon.”
“A lô.”
“A lô, phải… bác Tô không? Cháu muốn tìm Trí Bình.” Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ.
“Cháu là…?”
“Cháu là bạn chung đoàn thể với bạn ấy.”
“À, Trí Bình và bạn gái đi ra ngoài rồi, chờ một chốc nữa quay về.”
“Bạn gái? Trí Bình có bạn gái?” Cô bạn cùng học giật mình nói, sau đó lại nghe cô ta nói với người bên ngoài “Tin mới nhận, Trí Bình có bạn gái!”
“Nó không nói với các cháu?” Bếp trưởng Tô lãnh tĩnh nói.
“Không, chưa hề.”
“Bạn gái của nó là ở bên đại học T, Trí Bình có lẽ xấu hổ cho nên chưa nói.”
“À… Vậy bác Tô, thật ngại làm phiền bác, vì di động của Trí Bình không nhận điện cháu mới gọi số nhà.”
“Tiểu quỷ này bận đi hẹn hò, ha ha, chờ lát nó về bác bảo nó gọi lại.” Bếp trưởng Tô nhìn di động Trí Bình để ở phòng khách nói.
“Cảm ơn bác Tô.”
Sau khi cúp điện thoại không bao lâu, nghe thấy tiếng xe mô-tô bên ngoài, gã biết là đứa con trai đã trở về.
“Chơi bóng về rồi, đồ uống muốn dùng trà trái bụp giấm không?” Bếp trưởng Tô đi đến đóng cửa.
Trí Bình mặc quần áo chơi bóng cả người mồ hôi trả lời: “Cái gì cũng được, con khát quá.”
“Đi tắm rửa trước đi, tắm xong sẽ có thứ để uống ngay.”
“Dạ.” Trí Bình nói xong cởi áo định đi vào phòng tắm giội nước cho mát.
“À, đúng rồi, bạn bên đoàn thể của con gọi điện tìm con, nhớ gọi điện lại.”
“Hiểu rồi!”
Bếp trưởng Tô nhìn chằm chằm vào thân thể đứa con trẻ tuổi, mỉm cười xoay người tiến vào phòng bếp pha trà trái bụp giấm.
“Đừng, ba.” Nằm trên đùi của ba, Trí Bình đang nhắm mắt thoải mái hưởng thụ ba mình lấy giúp ráy tai thì đột nhiên mở miệng.
“Bình Bình? Đau quá sao?”
“Không phải, chỉ là gần đây con suy nghĩ… Ba không cảm thấy là rất khó hiểu sao?”
“Khó hiểu ở chỗ nào?”
“Đàn ông nhà chúng ta dáng vẻ không tồi, lại biết nấu ăn, theo lí mà nói sẽ rất được các nữ sinh hoan nghênh nhưng như thế nào ba và con đều độc thân a?”
Bếp trưởng Tô sau khi nghiêm túc nhìn trần nhà nói: “Ba vốn cũng chẳng đào hoa, có thể là không cẩn thận di truyền qua con rồi!”
“Ặc.”
“Đổi bên nhé.”
“Được.” Trí Bình xoay người, đối diện với gã, mùi giống như xạ hương trên người xông vào mũi.
“Ba.”
“Bình Bình? Lại đau quá sao?”
“Không phải, con cảm thấy… Cứ như vầy mãi về sau cũng không sao.” Trí Bình không đầu không đuôi nói.
Nhưng bếp trưởng Tô có vẻ hiểu rõ tâm tình, tiếp tục giúp đỡ con trai cưng lấy ráy tai.
“Bữa tối… Ăn Thân Tử Tỉnh nhé?”
“Ừm!”
Đây là món Thân Tử Tỉnh ^^! “Thân tử” có nghĩa là cha và con, mối quan hệ giữa cha và con~
Món “Thân Tử Tỉnh”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất