Chương 16
Bao Chửng biến sắc, có điều có kinh nghiệm Triển Chiêu bị thương lần trước, ngài không dám tới gần, chỉ thất thanh kêu lên: “Bát vương gia.”
Người trên ghế khẽ ngẩng đầu lên, từ từ mở mắt ra, quả nhiên là Bát vương gia. Ngài thấy rõ hai người trước mắt, bỗng như đột nhiên tỉnh táo lại mà hô to: “Bao Chửng, Triển Chiêu, các ngươi đi mau, bọn chúng có mai phục.”
Vừa dứt lời, sáu, bảy người từ ngoài cửa sổ bay vào, mỗi người đều mặc bạch quái hắc khố, tay cầm trường đao.
Triển Chiêu rút Cự Khuyết ra khỏi vỏ, lùi tới bên tường, bảo vệ Bao Chửng.
Những người kia, chậm rãi áp sát Triển Chiêu, vung đao sáng loáng, chiêu thức giống hệt với lần trước đánh nhau cùng Bạch Ngọc Đường, là đao pháp bổn tộc.
Triển Chiêu nhớ lại lúc trước khi xuất phát Đoàn Nguyên Tư nói với mình, đao pháp của chúng gọi Xuân Thu đao, đao pháp này là đao pháp đời đời tương truyền của Bạch tộc, cương nhu đều đủ, đánh tới lúc căng thẳng thì kẻ múa đao như ở trong một vòng tròn đao ảnh, khiến người hoa mắt rối loạn, mắt không kịp nhìn.
Triển Chiêu bình tĩnh vững vàng, mắt sáng như đuốc.
Đao pháp dù có hoàn mỹ đến đâu cũng đều có phương pháp hóa giải, đao trận dù hỗn loạn nhường nào cũng đều có đường phá.
Chỉ là, phải chờ đợi một cơ hội, chỉ là, phải xem ngươi có thể nắm lấy cơ hội đó hay không.
Nhưng vào lúc này!
Triển Chiêu phi thân lên, đâm thẳng vào dưới sườn một tên, đòn này, thế như chẻ tre, cực chuẩn cực ác, người kia còn không kịp la lên thì đã thành vong hồn dưới kiếm Cự Khuyết.
Kiếm này vốn không phải kiếm sát sinh, nhưng hôm nay không thể không giết.
Người này vốn là người yêu trăm dân thiên hạ, tiếc rằng trăm dân thiên hạ không yêu y.
Những kẻ còn lại xông tới giết.
Triển Chiêu rơi vào một loạt đao trận.
Bao Chửng không cách nào thấy rõ Triển Chiêu bên trong hỗn chiến, chỉ thấy được lấp loé bóng đao ánh kiếm.
“Bao Chửng.” Bên tai có người gọi mình, Bao Chửng vừa quay đầu, chỉ thấy Bát vương gia vùng vẫy muốn đứng dậy, lại bị dây thừng trói lại.
Bao Chửng bước nhanh tới trước mặt Bát vương gia, cởi dây thừng ra, đã thấy Bát vương gia suy yếu không đứng lên nổi, liền nâng Bát vương dậy.
“Triển hộ vệ!” Bao Chửng biết lúc này không nên gọi Triển Chiêu, nhưng tuy là đã được cứu Bát vương gia, một mình ngài cũng không thể cứ thế này đưa Bát vương gia đi.
Ánh kiếm lấp loé, lại thêm ba bạch y nhân ngã xuống. Đám người còn lại thấy tình hình này, đột nhiên chớp cái lao ra ngoài cửa sổ.
Triển Chiêu lấy kiếm chống đỡ, thở dốc nặng nề, đao trận này thật quá nhanh.
Áo lam trên người đã rách, đai lưng bạch sắc nhiễm máu, đập vào mắt đỏ nhức nhối.
“Triển hộ vệ, ngươi bị thương.” Bao Chửng xúc động nói.
“Không quan trọng lắm, chỉ là chút thương ngoài da.” Triển Chiêu ngửa đầu hít sâu một hơi, chống kiếm muốn đứng lên, nhưng lại ngã khuỵu xuống.
Thương, đúng là bị thương ngoài da.
Nhưng cơn đau bụng kịch liệt kia lại bóp nghẹt y.
Lấy tay che bụng, cơn đau như xé rách, như cào cấu… Mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu từ vầng trán lăn xuống, Triển Chiêu cắn răng, sắc mặt trắng bệch.
“Triển hộ vệ!” Bao Chửng đã không đành lòng tiếp tục nhìn.
“Đại nhân!” Triển Chiêu ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bao Chửng, ánh mắt này, luôn khiến y nghĩ tới phụ thân, chỉ cần thấy được ánh mắt này, thì trong lòng y lại có niềm tin vô hạn, “Đại nhân, ngài dìu vương gia xuống tháp, thuộc hạ đi sau.”
Đi xuống lầu, tất cả sẽ tốt lên.
Bao Chửng đỡ Bát vương đã suy yếu không nhúc nhích nổi, bước từng bước một thật cẩn thận. Triển Chiêu cầm kiếm đi ở phía sau, y cắn chặt răng, bụng đau, đã kịch liệt đến mức không thể chịu đựng nổi, nhưng, Triển Chiêu, ngươi không thể cứ như vậy mà ngã xuống, nếu đại nhân có sơ xuất gì, ngươi thẹn với chính là Khai Phong phủ, là Đại Tống.
Chín tầng, tám tầng, bảy tầng, sáu tầng, năm tầng…
Nhanh lên, sắp tới rồi… Đột nhiên, một trận khói đặc từ dưới tầng bốc lên, Bao Chửng dừng bước.
Triển Chiêu ngẩn ra, một bước vọt lên trước Bao Chửng, ngó xuống phía dưới tìm kiếm, hoàn toàn biến sắc: Có người phóng hỏa thiêu thang.
“Triển hộ vệ!” Lúc này, Bao Chửng cũng hơi rối loạn, đầu đầy mồ hôi.
“Đại nhân.” Triển Chiêu nhìn bốn phía, ngoài cửa sổ, dây thừng kia đang đung đưa, chỉ có thể như vậy. Kéo một sợi thừng vào chặt đứt, Triển Chiêu đem một đầu dây thừng buộc vào thang lầu, một đầu kia ném xuống, “Đại nhân, nhanh, thuộc hạ thả các ngài xuống.”
“Triển hộ vệ.” Bao Chửng nhìn khuôn mặt tái xám của Triển Chiêu, thân thể run rẩy, một dòng nước ấm trong lòng dâng lên.
“Đại nhân, nhanh.” Triển Chiêu đem dây thừng quấn vào người một chút. Nhìn về phía Bao Chửng, ánh mắt kiên định mà trong veo.
Bao Chửng kéo đai lưng cõng Bát vương trên lưng, kéo căng dây thừng, một khắc này, ngài sâu sắc nhìn Triển Chiêu một chút, cái nhìn này, thiên ngôn vạn ngữ.
Sau đó, dây thừng rơi xuống, kéo theo Triển Chiêu chống đỡ bên cửa sổ, dây thừng kia mài vào làm thương cổ y, tay y, nhưng lại mài trái tim y càng thêm kiên cường.
Cuối cùng, dây thừng cũng buông lỏng, Triển Chiêu nhìn xuống, Bao Chửng cùng Bát vương gia đã bình an đáp xuống đất.
Mới hơi an tâm một chút, ánh mắt thoáng nhìn, từ xa một chiếc xe ngựa chạy đến, tim Triển Chiêu lại treo lên. Quay đầu lại, lửa đã cháy tới tầng này, kéo dây thừng, phi thân xuống tháp, vừa xuống đất, dây thừng đứt đoạn.
Đột nhiên, cửa tháp mở ra, ba người vừa nãy bay đi múa đao vọt ra.
Triển Chiêu sững người, lấy kiếm chống đỡ, nửa quỳ, lúc này chính mình đã không còn khí lực lại tranh đấu gì nữa, quay đầu lại: “Bao đại nhân, mau lên xe ngựa.”
Bao Chửng đỡ Bát vương gia dìu lên xe ngựa, chính mình cũng lên xe.
Đang ngồi xuống, xe ngựa lại tự mình đi, một người từ dưới ngựa nhảy lên, xe chậm rãi đi thẳng về phía trước.
Bao Chửng đang định nổi giận, tên còn lại trong buồng xe đứng lên, hắn cười ôm Bát vương gia xuống xe ngựa, nói: “Ta nói rồi, ngươi đến, thả vương gia.”
Bao Chửng ngây ra, Dương Thành Khánh!
Triển Chiêu sau khi kêu Bao Chửng lên xe, lại nghe thấy tiếng ngựa hí, quay đầu nhìn lại, kinh hãi, chạy như bay vài bước, muốn đuổi theo xe ngựa.
Lại bị một người đánh ngã.
Triển Chiêu vươn mình quỳ dậy.
Thấy người kia cười đến quỷ dị: “Vương gia cho ngươi, Bao Chửng, ta mang đi.” Lời vừa dứt, loáng một cái đã chạy xa mấy thước.
“Dương Thành Khánh!” Triển Chiêu gào thét, muốn đề khí đuổi theo, thế nhưng vừa phát nội lực, cơn đau bụng lại không kìm được nhấn chìm y.
Lúc này, ba người trong đao trận kia đã đến sau lưng y, một người bay lên tung một cước, nhằm thẳng vào bụng Triển Chiêu. Triển Chiêu tránh không được, chỉ có thể xoay người bảo vệ bụng, một cước dùng hết sức kia mạnh mẽ đá trúng sau hông y.
Ngã nhào xuống đất, Triển Chiêu đã không còn khí lực mà bò dậy, nhưng, không được, không được, đại nhân.
Giẫy giụa đứng dậy, lại nghe thấy sau lưng lại là phong thanh một cước nữa, một cước kia, lại nhè bụng Triển Chiêu mà tấn công…
Đại nhân!
Người trên ghế khẽ ngẩng đầu lên, từ từ mở mắt ra, quả nhiên là Bát vương gia. Ngài thấy rõ hai người trước mắt, bỗng như đột nhiên tỉnh táo lại mà hô to: “Bao Chửng, Triển Chiêu, các ngươi đi mau, bọn chúng có mai phục.”
Vừa dứt lời, sáu, bảy người từ ngoài cửa sổ bay vào, mỗi người đều mặc bạch quái hắc khố, tay cầm trường đao.
Triển Chiêu rút Cự Khuyết ra khỏi vỏ, lùi tới bên tường, bảo vệ Bao Chửng.
Những người kia, chậm rãi áp sát Triển Chiêu, vung đao sáng loáng, chiêu thức giống hệt với lần trước đánh nhau cùng Bạch Ngọc Đường, là đao pháp bổn tộc.
Triển Chiêu nhớ lại lúc trước khi xuất phát Đoàn Nguyên Tư nói với mình, đao pháp của chúng gọi Xuân Thu đao, đao pháp này là đao pháp đời đời tương truyền của Bạch tộc, cương nhu đều đủ, đánh tới lúc căng thẳng thì kẻ múa đao như ở trong một vòng tròn đao ảnh, khiến người hoa mắt rối loạn, mắt không kịp nhìn.
Triển Chiêu bình tĩnh vững vàng, mắt sáng như đuốc.
Đao pháp dù có hoàn mỹ đến đâu cũng đều có phương pháp hóa giải, đao trận dù hỗn loạn nhường nào cũng đều có đường phá.
Chỉ là, phải chờ đợi một cơ hội, chỉ là, phải xem ngươi có thể nắm lấy cơ hội đó hay không.
Nhưng vào lúc này!
Triển Chiêu phi thân lên, đâm thẳng vào dưới sườn một tên, đòn này, thế như chẻ tre, cực chuẩn cực ác, người kia còn không kịp la lên thì đã thành vong hồn dưới kiếm Cự Khuyết.
Kiếm này vốn không phải kiếm sát sinh, nhưng hôm nay không thể không giết.
Người này vốn là người yêu trăm dân thiên hạ, tiếc rằng trăm dân thiên hạ không yêu y.
Những kẻ còn lại xông tới giết.
Triển Chiêu rơi vào một loạt đao trận.
Bao Chửng không cách nào thấy rõ Triển Chiêu bên trong hỗn chiến, chỉ thấy được lấp loé bóng đao ánh kiếm.
“Bao Chửng.” Bên tai có người gọi mình, Bao Chửng vừa quay đầu, chỉ thấy Bát vương gia vùng vẫy muốn đứng dậy, lại bị dây thừng trói lại.
Bao Chửng bước nhanh tới trước mặt Bát vương gia, cởi dây thừng ra, đã thấy Bát vương gia suy yếu không đứng lên nổi, liền nâng Bát vương dậy.
“Triển hộ vệ!” Bao Chửng biết lúc này không nên gọi Triển Chiêu, nhưng tuy là đã được cứu Bát vương gia, một mình ngài cũng không thể cứ thế này đưa Bát vương gia đi.
Ánh kiếm lấp loé, lại thêm ba bạch y nhân ngã xuống. Đám người còn lại thấy tình hình này, đột nhiên chớp cái lao ra ngoài cửa sổ.
Triển Chiêu lấy kiếm chống đỡ, thở dốc nặng nề, đao trận này thật quá nhanh.
Áo lam trên người đã rách, đai lưng bạch sắc nhiễm máu, đập vào mắt đỏ nhức nhối.
“Triển hộ vệ, ngươi bị thương.” Bao Chửng xúc động nói.
“Không quan trọng lắm, chỉ là chút thương ngoài da.” Triển Chiêu ngửa đầu hít sâu một hơi, chống kiếm muốn đứng lên, nhưng lại ngã khuỵu xuống.
Thương, đúng là bị thương ngoài da.
Nhưng cơn đau bụng kịch liệt kia lại bóp nghẹt y.
Lấy tay che bụng, cơn đau như xé rách, như cào cấu… Mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu từ vầng trán lăn xuống, Triển Chiêu cắn răng, sắc mặt trắng bệch.
“Triển hộ vệ!” Bao Chửng đã không đành lòng tiếp tục nhìn.
“Đại nhân!” Triển Chiêu ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bao Chửng, ánh mắt này, luôn khiến y nghĩ tới phụ thân, chỉ cần thấy được ánh mắt này, thì trong lòng y lại có niềm tin vô hạn, “Đại nhân, ngài dìu vương gia xuống tháp, thuộc hạ đi sau.”
Đi xuống lầu, tất cả sẽ tốt lên.
Bao Chửng đỡ Bát vương đã suy yếu không nhúc nhích nổi, bước từng bước một thật cẩn thận. Triển Chiêu cầm kiếm đi ở phía sau, y cắn chặt răng, bụng đau, đã kịch liệt đến mức không thể chịu đựng nổi, nhưng, Triển Chiêu, ngươi không thể cứ như vậy mà ngã xuống, nếu đại nhân có sơ xuất gì, ngươi thẹn với chính là Khai Phong phủ, là Đại Tống.
Chín tầng, tám tầng, bảy tầng, sáu tầng, năm tầng…
Nhanh lên, sắp tới rồi… Đột nhiên, một trận khói đặc từ dưới tầng bốc lên, Bao Chửng dừng bước.
Triển Chiêu ngẩn ra, một bước vọt lên trước Bao Chửng, ngó xuống phía dưới tìm kiếm, hoàn toàn biến sắc: Có người phóng hỏa thiêu thang.
“Triển hộ vệ!” Lúc này, Bao Chửng cũng hơi rối loạn, đầu đầy mồ hôi.
“Đại nhân.” Triển Chiêu nhìn bốn phía, ngoài cửa sổ, dây thừng kia đang đung đưa, chỉ có thể như vậy. Kéo một sợi thừng vào chặt đứt, Triển Chiêu đem một đầu dây thừng buộc vào thang lầu, một đầu kia ném xuống, “Đại nhân, nhanh, thuộc hạ thả các ngài xuống.”
“Triển hộ vệ.” Bao Chửng nhìn khuôn mặt tái xám của Triển Chiêu, thân thể run rẩy, một dòng nước ấm trong lòng dâng lên.
“Đại nhân, nhanh.” Triển Chiêu đem dây thừng quấn vào người một chút. Nhìn về phía Bao Chửng, ánh mắt kiên định mà trong veo.
Bao Chửng kéo đai lưng cõng Bát vương trên lưng, kéo căng dây thừng, một khắc này, ngài sâu sắc nhìn Triển Chiêu một chút, cái nhìn này, thiên ngôn vạn ngữ.
Sau đó, dây thừng rơi xuống, kéo theo Triển Chiêu chống đỡ bên cửa sổ, dây thừng kia mài vào làm thương cổ y, tay y, nhưng lại mài trái tim y càng thêm kiên cường.
Cuối cùng, dây thừng cũng buông lỏng, Triển Chiêu nhìn xuống, Bao Chửng cùng Bát vương gia đã bình an đáp xuống đất.
Mới hơi an tâm một chút, ánh mắt thoáng nhìn, từ xa một chiếc xe ngựa chạy đến, tim Triển Chiêu lại treo lên. Quay đầu lại, lửa đã cháy tới tầng này, kéo dây thừng, phi thân xuống tháp, vừa xuống đất, dây thừng đứt đoạn.
Đột nhiên, cửa tháp mở ra, ba người vừa nãy bay đi múa đao vọt ra.
Triển Chiêu sững người, lấy kiếm chống đỡ, nửa quỳ, lúc này chính mình đã không còn khí lực lại tranh đấu gì nữa, quay đầu lại: “Bao đại nhân, mau lên xe ngựa.”
Bao Chửng đỡ Bát vương gia dìu lên xe ngựa, chính mình cũng lên xe.
Đang ngồi xuống, xe ngựa lại tự mình đi, một người từ dưới ngựa nhảy lên, xe chậm rãi đi thẳng về phía trước.
Bao Chửng đang định nổi giận, tên còn lại trong buồng xe đứng lên, hắn cười ôm Bát vương gia xuống xe ngựa, nói: “Ta nói rồi, ngươi đến, thả vương gia.”
Bao Chửng ngây ra, Dương Thành Khánh!
Triển Chiêu sau khi kêu Bao Chửng lên xe, lại nghe thấy tiếng ngựa hí, quay đầu nhìn lại, kinh hãi, chạy như bay vài bước, muốn đuổi theo xe ngựa.
Lại bị một người đánh ngã.
Triển Chiêu vươn mình quỳ dậy.
Thấy người kia cười đến quỷ dị: “Vương gia cho ngươi, Bao Chửng, ta mang đi.” Lời vừa dứt, loáng một cái đã chạy xa mấy thước.
“Dương Thành Khánh!” Triển Chiêu gào thét, muốn đề khí đuổi theo, thế nhưng vừa phát nội lực, cơn đau bụng lại không kìm được nhấn chìm y.
Lúc này, ba người trong đao trận kia đã đến sau lưng y, một người bay lên tung một cước, nhằm thẳng vào bụng Triển Chiêu. Triển Chiêu tránh không được, chỉ có thể xoay người bảo vệ bụng, một cước dùng hết sức kia mạnh mẽ đá trúng sau hông y.
Ngã nhào xuống đất, Triển Chiêu đã không còn khí lực mà bò dậy, nhưng, không được, không được, đại nhân.
Giẫy giụa đứng dậy, lại nghe thấy sau lưng lại là phong thanh một cước nữa, một cước kia, lại nhè bụng Triển Chiêu mà tấn công…
Đại nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất