Đại Phách Quan

Chương 14

Trước Sau
Hạ Mẫn Chi nhìn đến không rời mắt, hai tai từ từ đỏ lên, thật lâu sau cả giận nói: “Ai cho ngươi đứng lên? Xích lõa thì đẹp lắm sao?”

Niếp Thập Tam nói chuyện luôn ngắn gọn sắc bén, một câu chí mạng: “Ngươi đỏ mặt rồi.”

——–

Hạ Mẫn Chi lẳng lặng suy nghĩ nửa ngày, nói: “Không có gì muốn gửi cho hắn.”

Mười mấy ngày sau, Phó Lâm Ý ở Lâm Tương vương phủ kể đến đoạn Phương Khai Tạ, Đàn Khinh Trần cười nói: “Hoàng huynh vì Hạ Mẫn Chi, không tiếc nghịch ý Thái tử, có thể thấy người tin sủng hắn sâu sắc thế nào.”

Ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, có chút suy tư: “Như vậy trái lại rất tốt…”

Phó Lâm Ý thở dài: “Hóa ra Mẫn Chi thích nam nhân, đúng là khiến nữ nhi trong thiên hạ phải thất vọng đau khổ.”

Đàn Khinh Trần lại cười nói: “Hoàn hảo.”

Phó Lâm Ý cả kinh thất sắc: “Hoàn hảo cái gì? Đừng nói ngươi cũng thích nam nhân a?”

Đàn Khinh Trần phong tư thần thái đều ưu nhã, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ cuồng nhiệt mang tính chiếm đoạt, thản nhiên nói: “Ta đây không thể nói là thích nam nhân, chỉ là thích hắn.”

“Xoảng” một tiếng, chung rượu trong tay Phó Lâm Ý rơi thẳng xuống đất.

Mấy tháng sau, Phó Lâm Ý trở lại Tĩnh Phong, vẻ mặt phong trần chạy thẳng đến Đại Lý Tự, cười hề hề vô lại, đem một xâu đậu đỏ phương nam (loại đậu này tượng trưng cho tình yêu, thỉnh xem hình bên dưới ^^) từng viên một mượt mà như mã não dúi vào tay Hạ Mẫn Chi, ghé bên tai hắn thấp giọng nói: “Lão Thập tứ nhờ ta tặng cho ngươi!”

Nói xong nhanh chân bỏ chạy.

Hạ Mẫn Chi nhìn vật trong tay, tươi cười, lệnh cho tự tốt bắt Phó Lâm Ý lại, ném toàn bộ đậu đỏ ngay mặt hắn, tức khắc đuổi khỏi Đại Lý tự.

Ít ngày sau ngoài phố liền có tin đồn: Thập nhất vương gia tỏ bày bằng đậu uyên ương, Hữu thừa Đại Lý Tự thiết diện vô tình.

Phó Lâm Ý tức giận đến giậm chân, không ngờ Văn đế biết được chuyện này, ra chỉ dụ cho Từ Diên bí mật đến phủ răn dạy một phen, rằng thân là vương gia, cử chỉ không hợp lễ, dám dâm loạn quấy rối trọng thần triều đình, cấm túc một tháng.

Lại lệnh cho Từ Diên thưởng Hạ Mẫn Chi một trăm lượng bạc, rằng Hạ đại nhân cương trực công chính, không tham quyền quý, bảo toàn thể diện cho triều đình vân vân, ân thưởng.

Vụ án đậu đỏ, Đàn Khinh Trần tỏ được tình, đạt được ý, Hạ Mẫn Chi nhận bạc, tạ thưởng, chỉ mỗi Phó Lâm Ý mất mặt, còn bị mắng một trận. Đây gọi là mỗi người một số phận, cả ba không tương quan.

Lợi hại trong đó, hai người Đàn Hạ đều thập phần bình tĩnh tự nhiên, chỉ Phó Lâm Ý, ở trong phủ phải sắm vai tiểu nhân không nói, còn âm thầm nghiến răng nghiến lợi, thề rằng đời này tuyệt không trêu chọc hai tên hồ ly kia nữa, ai oán ôm đầu trăm sự ngổn ngang vô pháp lý giải, tại sao kẻ chịu thiệt luôn là Thập nhất vương gia hắn a?

Đảo mắt lại là mồng năm tháng chín, trong bóng đêm, một người một ngựa lao như bay trên phố Nạp Phúc, nhịp tim của kẻ tha hương trở lại quê nhà tựa như tiếng vó ngựa, rõ ràng đến có thể nghe thấy.

Niếp Thập Tam nhảy xuống lưng ngựa, thân hình linh hoạt nhanh nhẹn, đẩy cửa vào nhà, nhưng phát hiện Hạ Mẫn Chi không ở trên giường, nghĩ nghĩ, đi xuống trù phòng.

Chưa đến cửa chóp mũi đã ngửi được một mùi thơm ngào ngạt, cõi lòng lập tức thanh tĩnh bình yên, mỉm cười đi vào, liền thấy Hạ Mẫn Chi đang ngồi trước bàn ngóng trông mình.

Hai người suốt một năm không gặp, Niếp Thập Tam chăm chú nhìn Hạ Mẫn Chi, thật lâu cũng không rời mắt.

Nửa ngày, Hạ Mẫn Chi nói: “Niếp thiếu hiệp quả nhiên bất phàm.”

Niếp Thập Tam thuận miệng hỏi: “Bất phàm thế nào?”

“Ngươi chỉ lo nhìn ta thì có thể no bụng sao?”

Niếp Thập Tam bật cười: “Là càng nhìn càng đói.”

Niếp Thập Tam đã qua thời hài đồng tú mỹ, đường nét ngũ quan giờ đã như đao khắc, khí chất càng thêm tuấn lãng lạnh lùng, nhưng chỉ một nụ cười, lại toát lên không biết bao nhiêu hoang dã mị hoặc, như con báo tuyết với lớp lông hoa lệ dưới ánh mặt trời, vừa nguy hiểm vừa động nhân.

Hạ Mẫn Chi nghe hắn nói đến ái muội như vậy, sắc mặt trầm xuống, xoay người làm mỳ.

Trên bàn đã đặt sẵn một cái nồi đất, mở nắp ra, gà luộc nấm hương hạt dẻ chất đầy trên mặt nóng hổi, chính là món mà Niếp Thập Tam ưa thích.

Chỉ một lát Hạ Mẫn Chi đã xào xong một đĩa rau xanh đậu hủ, bưng lên bát mỳ cá, cười nói: “Ngươi lại thêm một tuổi rồi, ta vẫn chúc ngươi cả đời bình an.”

Niếp Thập Tam ăn một đũa lớn, nói: “Ngươi cũng vậy. Có ta che chở ngươi, ngươi nhất định sẽ bình an hạnh phúc.” Dừng một chút, hỏi: “Ngươi phá Nam Cương đại án vất vả lắm sao? Sao lại gầy đi nhiều như vậy?”

Hạ Mẫn Chi mỉm cười, đợi hắn ăn xong, mới nói: “Ngươi hiện tại thanh danh vang dội, đôi lúc Phó Lâm Ý mời ta đi trà phường, đều nghe nhân sĩ giang hồ nói về ngươi.”

Niếp Thập Tam ngạc nhiên: “Họ nói gì?”



Hạ Mẫn Chi cười nói: “Nói ngươi một kiếm địch cả thất đại kiếm phái ở Trung Nguyên, hai đại bang ở Kim Giang, còn nói ngươi đến Tây Châu, đánh cho ma sư gì đó tâm phục khẩu phục, lần thứ ba lên núi Võ Đang, rốt cục đánh bại Thanh Vân đạo trưởng, còn nói Niếp Thập Tam đã là đệ nhất kiếm khách Trữ quốc, e rằng ngay cả Lộc Minh Dã của Bạch Lộc Sơn, phương trượng của Thiếu Lâm cũng không phải đối thủ vân vân…”

Niếp Thập Tam gật đầu: “Mấy câu trước đều đúng, câu cuối cùng thật ra không chắc lắm.”

Hạ Mẫn Chi liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cười lạnh: “Một năm không gặp, da mặt ngươi dày lên không ít, có biết hai chữ hổ thẹn viết như thế nào không? Ngươi không biết khiêm tốn là gì sao?”

Niếp Thập Tam thanh âm bình tĩnh: “Không hổ thẹn. Ta chỉ nói sự thật.”

“Ngươi thật sự một kiếm địch lại thất đại kiếm phái Trung Nguyên, hai đại bang Kim Giang?”

“Chưởng môn thất đại kiếm phái đều bại dưới kiếm của ta, Chung Nam kiếm phái kiếm pháp tinh diệu, chưởng môn Lâm Nguyên Gia có thể xem là kiếm thuật danh gia, Thương Lãng kiếm phái nhưng kém xa. Hai đại bang ở Kim Giang một thiên về đao pháp một thiên về quyền thuật, đều có chỗ đáng học hỏi.”

“Còn ma sư gì đó ở Tây Châu?”

“Là ma sư Tuyết Phong, nghe nói trước kia là quốc sư của Yên Diệc quốc Mộ Dung thị, võ công chiêu số rất giống Hạ bá, quỷ dị thần kỳ, đáng tiếc đã lớn tuổi, thể chất không dẻo dai bằng ta, hắn đổi bảy loại binh khí đấu với ta một ngày một đêm, cuối cùng nhận thua.”

Hạ Mẫn Chi đã hơi nghiến răng nghiến lợi: “Vậy ngươi từ lúc nào trở thành đệ nhất kiếm khách Trữ quốc? Sao ta không biết gì cả?”

Niếp Thập Tam vẫn bình thản: “Một tháng trước, sau khi Thanh Vân đạo trưởng bại dưới kiếm của ta. Ngươi không phải người trong giang hồ, tự nhiên sẽ không biết.”

“Vậy sư phụ ngươi cùng hòa thượng Thiếu Lâm Tự đều không còn là đối thủ của ngươi?”

“Không chắc lắm, ta vẫn chưa đấu với họ.”

Hạ Mẫn Chi ôm trán, tức giận nói: “Rửa chén đi!”

Dọn dẹp trù phòng xong, hai người về ngọa thất, đôi nhãn châu đen nhánh của Niếp Thập Tam cứ dán chặt trên người Hạ Mẫn Chi, nói: “Ta muốn tắm rửa…”

Hạ Mẫn Chi trời sinh ưa sạch sẽ, ngày nào cũng tắm rửa, dục dũng (thùng tắm)luôn đặt ở sau giường, nghe hắn nói muốn đi tắm, thở dài: “Đã nửa đêm, ngươi tự đi nấu nước, ta lấy y phục sạch cho ngươi thay.”

Không lâu sau, Niếp Thập Tam đã lười biếng ngâm mình trong nước ấm, mái tóc đen tản ra, ướt đầm rũ xuống, đôi mắt đen huyền như đao đã tra vào vỏ, trong vẻ trầm tĩnh lại ngầm mang theo phong mang mẫn tuệ.

Hạ Mẫn Chi tựa người bên giường cầm một quyển sách, thi thoảng liếc hắn vài lần, làm ra vẻ không để ý hỏi: “Trên lưng sao lại có sẹo? Còn đau không?”

Niếp Thập Tam miễn cưỡng nói: “Do lúc phá Thất Tinh kiếm trận của Thái Sơn kiếm phái.” Đột nhiên xoay người đứng lên: “Vai cũng có, ngực cũng có.”

Cơ thể hắn lúc này đã rất dài, mép dục dũng chỉ cao tới xương chậu, vừa đứng lên, toàn bộ nửa thân trên, thậm chí cả bụng dưới, đều lọt vào mắt Hạ Mẫn Chi.

Chỉ thấy Niếp Thập Tam dáng người cực đẹp, vai rộng eo nhỏ, đường cong tinh tế, da thịt căng mịn đàn hồi, săn chắc dẻo dai mà không thô kệch, dưới ánh nến, những giọt nước đọng trên làn da màu mật ong tựa hồ đều mang theo sức sống mãnh liệt như hỏa diễm, phối hợp với mày kiếm mắt sao, có thể nói là hoàn mỹ, chỉ là trên phần vai ngực có một vết sẹo màu nâu, hơi phá đi vẻ hoàn mỹ đó, nhưng càng thêm một loại mị lực nguy hiểm.

Hạ Mẫn Chi nhìn đến không rời mắt, hai tai từ từ đỏ lên, thật lâu sau cả giận nói: “Ai cho ngươi đứng lên? Xích lõa thì đẹp lắm sao?”

Niếp Thập Tam nói chuyện luôn ngắn gọn sắc bén, một câu chí mạng: “Ngươi đỏ mặt rồi.”

Hạ Mẫn Chi vốn nhanh mồm nhanh miệng, lúc này một câu cũng nói không ra, lần đầu tiên trong đời bị Niếp Thập Tam làm cho nghẹn họng, trong cơn phẫn nộ, ném nguyên quyển sách trong tay về phía hắn.

Niếp Thập Tam vươn tay, hai ngón kẹp lấy quyển sách, phóng tới thư trác bên cửa sổ, lau khô thân mình, thay y phục sạch sẽ, đi đến bên giường ngồi xuống, chăm chú nhìn Hạ Mẫn Chi.

Hai người rất gần, chóp mũi cách nhau không quá một thốn, có thể nghe được hơi thở của đối phương.

Hạ Mẫn Chi rũ my, né tránh nhãn thần của hắn.

Nước đọng trên đuôi tóc Niếp Thập Tam rơi trên cánh tay, nhưng lại mang đến cảm giác nóng rực, khắp người bị hơi thở thơm mát dương cương của hắn bao phủ, chỉ cảm thấy càng lúc càng ấm, tim đập loạn không ngừng, hô hấp không thông, nhịn không được vươn tay đẩy ra: “Tránh xa ta một chút.”

Niếp Thập Tam đôi mắt đen nhánh thâm trầm: “Ta không muốn xa ngươi nữa, chúng ta ở bên nhau cả đời, có được không?”

Thanh âm tuy thấp, nhưng rót thẳng vào đáy lòng, Hạ Mẫn Chi cắn răng, lạnh lùng nói: “Không được.”

Niếp Thập Tam thở dài, cũng không nổi giận: “Không đến ngươi quyết định, Niếp Thập Tam đã trưởng thành, thứ ta muốn, nhất định sẽ không buông tay.”

Nói xong bắt lấy tay hắn đặt lên ngực mình: “Ta biết trong lòng ngươi chôn giấu rất nhiều chuyện, tuy ta không hỏi, nhưng cũng hiểu được vài phần, có ta ở bên cạnh ngươi không tốt hơn sao? Năm đó ngươi cứu ta, bắt ta thề phải ở bên ngươi mười hai năm, mười hai năm làm sao mà đủ? Ta đã sớm có chủ ý, phải là trọn kiếp trọn đời.”

Hạ Mẫn Chi im lặng lắng nghe, trong mắt nhịn không được lộ vẻ trông đợi, bàn tay dán chặt da thịt trên khuôn ngực Niếp Thập Tam, cảm nhận được nhịp tim trầm ổn hữu lực của hắn, độ ấm truyền đến lòng bàn tay cơ hồ khiến mình xúc động muốn rơi lệ.

Hạ Mẫn Chi ta, có tài đức gì, sao lại được ban cho lời ước hẹn một đời sâu nặng quyến luyến như vậy?

Niếp Thập Tam còn cả một quãng đời rất dài rất sáng lạn, ngay cả khi chỉ hồi tưởng, cũng đủ khiến người ngưỡng mộ khát khao; còn mình thân thế hung hiểm, tính mạng chỉ trong sớm chiều, hiện tại cho hắn lời ước hẹn, tương lai ắt thành hứa suông, sao có thể nhẫn tâm để hắn chịu nỗi đau sinh ly tử biệt?

Ngước mắt nhìn Niếp Thập Tam thật sâu, mục quang lạnh lùng tuyệt nhiên mà cô tịch: “Thập Tam, thệ ước năm đó từ giờ huỷ bỏ, ta đã ngồi vào chức Hữu thừa, không cần ngươi nữa; sau này ngươi có thể trời cao biển rộng, tự do tự tại rồi.”



“Niếp Thập Tam cùng Hạ Mẫn Chi, không còn liên quan, chính thức đoạn tuyệt.”

“Ngươi đi đi, sau này cũng không cần trở lại nữa.”

Vừa dứt lời, đã bị Niếp Thập Tam mạnh mẽ áp xuống, cổ tay bị chế trụ trên đỉnh đầu, không thể động đậy.

Nhãn tình thanh lãnh như hàn tinh của Niếp Thập Tam giờ đã như tuyết tan chảy: “Trước kia là tự mình né tránh, hiện tại biến thành đuổi ta đi, Thập Ngũ, máu của ngươi là máu lạnh sao?”

Cúi đầu hôn môi hắn, chẳng buồn phân trần, không cho kháng cự, động tác thô bạo đến xa lạ, tựa như đang ngấu nghiến.

Hạ Mẫn Chi cắn chặt khớp hàm, ngăn lưỡi hắn lại. Dây dưa thật lâu bắt đầu có hơi thở dốc, hé răng cắn rách môi Niếp Thập Tam, máu tươi chảy ra, Niếp Thập Tam lại không thèm để ý, thừa cơ thâm nhập vào.

Hạ Mẫn Chi tự nhiên không thể thật sự cắn đứt đầu lưỡi hắn, nửa do bức bách nửa do động tình, bất giác hai người đã chìm vào một nụ hôn cực sâu.

Khoảnh khắc bất giác y sam đã xộc xệch, Niếp Thập Tam lướt dọc theo cằm rồi cổ Mẫn Chi, một mạch hôn xuống, dừng lại ngay nơi mẫn cảm trước ngực, hai điểm ửng đỏ trên làn da như ngọc dần dần dựng đứng lên, Niếp Thập Tam ngậm lấy một bên không ngừng dùng môi khiêu khích, khối hỏa nhiệt trong quần cọ nhẹ lên đùi hắn, một bàn tay linh hoạt luồn vào bên trong, cầm lấy phân thân đã ngẩng đầu ôn nhu vuốt ve.

Thân thể Hạ Mẫn Chi có phần quá gầy, khung xương mảnh mai, thắt lưng nhỏ nhắn mà mềm dẻo, bình thường khí chất thập phần thanh dật sạch sẽ, không ngờ ở dưới thân Niếp Thập Tam, nhưng lại mẫn cảm ngoài sức tưởng tượng, chủ động nâng thắt lưng, mặc cho bàn tay đã phủ một lớp chai mỏng của hắn cọ xát.

Mục quang Niếp Thập Tam càng thêm thâm trầm, động tác nơi lòng bàn tay ôn nhu hữu lực, rất nhanh liền cởi sạch y sam hai người, da thịt tiếp xúc, xích lõa ôm nhau, chỉ cảm thấy hài hòa vô cùng, thống khoái vô hạn.

Niếp Thập Tam thỏa mãn thở dốc, Hạ Mẫn Chi thấp giọng rên rỉ, đôi mắt như xuân thủy long lanh, hạ thân di chuyển, phối hợp với Niếp Thập Tam.

Niếp Thập Tam dục hỏa dâng trào, thân thể trẻ tuổi đã như tên lên dây, vẫn cố gắng kiềm nén, ghé đến bên tai, ngậm lấy vành tai hắn, khàn giọng xác nhận: “Ngươi đáp ứng ta rồi phải không? Ước hẹn cả đời cả kiếp.”

Thân thể Hạ Mẫn Chi lập tức cứng đờ, cười nói: “Ở đâu ra lắm lời vô nghĩa như vậy…” Ngón tay chạm đến phân thân đã sớm dựng đứng của hắn, môi kề sát bên tai, cả hơi thở cũng mang theo dụ hoặc: “Dục vọng là một phần trong bản tính con người, tại sao phải đau khổ đè nén?”

Trong nháy mắt, không khí đột nhiên thay đổi, Niếp Thập Tam dừng mọi động tác, nhãn thần vừa lãnh vừa tĩnh: “Ngươi có ý gì?”

Hạ Mẫn Chi không kiên nhẫn, quàng tay quanh cổ hắn, đôi chân dài quấn lấy thân hắn, khẽ thở dốc cười nói: “Hiện tại ta muốn ngươi… có được không? Chẳng lẽ ngươi không muốn? Chờ ngươi đi rồi, ta sẽ thành thân với Phương Khai Tạ…”

Như một thanh kiếm nóng cháy đột nhiên cắm vào nước lạnh, bao nhiêu dục vọng của Niếp Thập Tam bay sạch không còn.

Ngồi dậy, mặc lại y phục, đẩy cửa: “Hạ Mẫn Chi, thể theo ý nguyện của ngươi, ta đi.”

Trăng thu ảm đạm, đêm lạnh như băng.

Thân ảnh Niếp Thập Tam hòa vào ánh trăng thoáng chốc mất dạng.

Người quan trọng nhất trong đời cứ như vậy tuyệt nhiên rời đi.

Hạ Mẫn Chi đưa tay che mắt, cười thở dài: “Cho dù ta không nhắc tới, Niếp thiếu hiệp tốt xấu gì cũng phải để lại tiền cơm hai năm qua rồi mới đi chứ a!”

Cuộn người trong chăn, lẳng lặng ngủ.

Một đêm không mộng.

Sáng sớm hôm sau, gối có hơi ướt, chần chờ sờ ngực, phát hiện nhịp tim vẫn như trước, trái tim vẫn còn nguyên. Thở hắt một hơi, theo thường lệ đến Đại Lý Tự.

Tả thiếu khanh Dương Lục trước giờ luôn giao hảo với Hạ Mẫn Chi, thấy mi mắt hắn sưng đỏ, không khỏi trêu: “Hạ đại nhân hôm nay mắt đầy xuân sắc, ắt có hỷ sự.”

Hạ Mẫn Chi cười nói: “Gió thu đúng lúc, cúc thơm cua phì, tối nay ta mời Dương đại nhân đến Tích Thúy lâu ăn cua vậy.”

Sấm giữa trời quang, sét đánh ngang mày.

Dương Lục thất kinh cơ hồ cầm không nổi quyển sổ trong tay, há hốc mồm: “Ngươi… ngươi đang đùa phải không?”

Làm việc với Hạ Mẫn Chi hơn một năm nay, đừng nói mời khách, Hạ Mẫn Chi gần như không bao giờ đến tửu lâu ăn cơm, thi thoảng ra ngoài ăn cũng toàn là Phó Lâm Ý sống chết lôi kéo, cũng may hắn tuy keo kiệt, nhưng cũng không thích chiếm tiện nghi của người, Dương Lục biết rõ điểm này nơi hắn, lâu dần cũng bình thản tiếp nhận.

Không ngờ hôm nay nhưng lại chủ động mời mình ăn cua, món cua đồng ở Tích Thúy lâu là đặc sản Tĩnh Phong, một con nặng những ba lạng, con nào con nấy phấn hồng non mềm, giá cũng không rẻ, một bữa ăn, hai người ít nhất phải tiêu ba bốn lượng bạc.

Hạ Mẫn Chi mỉm cười đủng đỉnh bước đi, Dương Lục hãy còn như đang chìm trong mộng, loạng choạng tiến vào chính điện, phúc thẩm vụ án con dâu hạ độc giết chết cha mẹ chồng ở Kế Châu, hôm sau liền bị giám sát Ngự Sử dâng sớ viết: Đại Lý Tự thiếu khanh thẩm án độc sát, thái độ khác thường, thần tình lơ đãng, rất có dáng vẻ của một phạm nhân.

———-

Đậu đỏ uyên ương đây ^__^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau