Chương 51
Hai người Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương rất nhanh đã tới Liêu Tây Quan, nhưng lại có điều ngoài ý muốn, hoàng thúc Hoàn Nhan Tân Nam không ra mặt tiếp đãi, chỉ phái Hải Đông Thanh, thị vệ tùy thân hầu hạ.
Hải Đông Thanh là một hán tử quân doanh điển hình, cả thân mình đều rắn chắc, ngoài phục tùng mệnh lệnh ra thì những chuyện khác đều không quan tâm! Cho nên sau khi hắn an bài nơi nghỉ ngơi cho bọn họ liền nhanh chóng ly khai, thậm chí một câu khách sáo, một câu thị uy đều không có!
“Như vậy là tính kế gì?” Thích Thiếu Thương thật sự không hiểu được những thủ đoạn chính trị này, chỉ cảm thấy suy nghĩ mông lung không ra.
“Ra oai phủ đầu.” Cố Tích Triều cười khẽ một tiếng, “Hoàn toàn không để ý tới chúng ta, ngay cả nước trà cũng không dâng, là muốn đập tan ngạo khí, khiến chúng ta khiếp trận. Không ngại, trước tiên chúng ta đi xem binh lính thao luyện một chút, hoàng thúc nhất định sẽ tới gặp ta, hắn không vội, ta cũng không gấp.” Nói xong, y liền lôi Thích Thiếu Thương bồi mình ra ngoài, hoàn toàn không để tâm tới kỳ hạn ba ngày.
Thời điểm bọn họ ra ngoài cũng là thời điểm binh lính thao luyện trận pháp, Cố Tích Triều nhìn thấy quân sĩ tiến lùi quy củ, tan hợp đắc pháp, hoàn toàn thuần thục tín hiệu và hiệu lệnh, mà chủng loại trận pháp được huấn luyện cũng thực đa dạng, không khỏi âm thầm thở dài. “Từ trước tới nay binh pháp coi trọng mưu lược, trận pháp ở vào vị trí thứ yếu, bởi vì quy mô chiến tranh lớn, trong chiến tranh luôn luôn là ‘ngàn viên tướng tốt, mười vạn quân binh’, thống soái của quân đội chủ yếu suy nghĩ ở tầng thực hiện chiến lược và chiến dịch, tiếp theo mới tới chiến thuật. Nhưng ngươi nhìn quân đội của hoàng thúc xem, bọn họ quen thuộc trận pháp, kỷ luật nghiêm minh, phối hợp nhất trí, thật sự không khỏi khiến người ta kính nể!”
Bồi y cùng nhau nhìn lâu như vậy, Thích Thiếu Thương trong lòng thở dài, đương nhiên hắn đang vì Đại Tống mà thở dài. Binh sĩ Đại Kim được huấn luyện tốt như vậy, trái lại Đại Tống bọn họ… Thật là lo lắng, lo lắng!
“Thiếu Thương?” Cố Tích Triều thấy Thích Thiếu Thương không trả lời, liền quay đầu nhìn hắn. Mà trên thực tế, tâm tư Thích Thiếu Thương đã hoàn toàn chìm đắm trên quân binh đang thao luyện. Nhìn bộ dáng hắn nhếch môi, hơi hơi nhíu mi, tâm Cố Tích Triều dần dần trầm xuống. Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị (*). Thiếu Thương, điều ngươi lo lắng có phải là…
“Làm sao vậy?” Thích Thiếu Thương hoàn hồn hỏi y.
Cố Tích Triều lại chỉ cười lắc đầu, rõ ràng nhìn hắn nhưng ánh mắt lại lạc tới hư không xa xôi.
Cỏ cao chim lượn, thời cơ ứng chiến đã tới rồi!
Hoàn Nhan Tân Nam đúng là vẫn thiếu kiên nhẫn, thời điểm chạng vạng liền triệu kiến Cố Tích Triều. Thích Thiếu Thương không đi theo, bởi trước mắt thân phận của hắn là thị vệ bên người Cố Tích Triều, mà đấu tranh tư lợi trong hoàng thất không phải là chuyện mà một thị vệ có thể tham gia.
Cố Tích Triều đem những điều từng phân tích cho Thích Thiếu Thương nói với Hoàn Nhan Tân Nam, ngôn từ uyển chuyển, từng câu như cất lên từ tâm phế. Nhưng những điều này ở trong mắt Hoàn Nhan Tân Nam chỉ khiến lão thêm rõ ràng một chuyện: Hoàn Nhan Chiêu thật sự là kẻ không hiểu thế sự, một đứa trẻ hoàn toàn ngây thơ khờ khạo. Nhìn y nhấm nháp một ngụm nước chè xanh liền vô thức nhíu mày, đem bỏ sang một bên, rõ ràng không quen thô trà trong quân doanh; nhưng lại cẩn thận dội một chút vào trong đĩa trà, tỏ vẻ mình đã dùng qua, chỉ sợ trái tâm ý chủ nhân; nhiều năm qua Liêu Tây Quan luôn gió to, bão cát lớn, thế mà trên người y lại vẫn mặc gấm vóc trắng. Tất cả những điều này cho thấy y chỉ là một hoàng tử được tiên đế rất sủng ái, không hơn.
Hoàn Nhan Tân Nam thản nhiên cười, nhưng hoàng tử này trên tay lại nắm giữ di chỉ của tiên đế. Hoàn Nhan Liệt đưa đệ đệ không hiểu thế sự này tới đây, tột cùng có ý tứ gì? Đưa dê vào miệng cọp, mượn đao giết người? Hay một hòn đá ném hai chim! Lão dùng thái độ vô cùng thân thiết nâng Hoàn Nhan Chiêu dậy, làm như vô tình hỏi, “Chiêu, hoàng huynh cháu cho cháu kỳ hạn như thế nào để thuyết phục hoàng thúc ta đây?”
“Ba ngày…” Mới vừa trả lời xong, Hoàn Nhan Chiêu liền ngây dại, sợ hãi tròn mắt, “Không phải! Ý của cháu là… Hoàng thúc, ý của cháu là…”
“Được rồi, được rồi, hoàng thúc hiểu được.” Hoàn Nhan Tân Nam lại từ ái cười, vỗ vai y nói, “Cháu không cần vì người khác mà rào trước đón sau, nhìn cháu gấp đến mức trán đầy mồ hôi rồi!”
“Hoàng thúc, chẳng lẽ thúc thật sự muốn thấy Đại Kim Quốc khói lửa nổi lên bốn phía, trăm họ lầm than?” Hoàn Nhan Chiêu lại túm lấy tay áo Hoàn Nhan Tân Nam, cố chấp đòi đáp án.
“Chiêu, hoàng thúc hỏi cháu, phụ hoàng cháu trước khi chết thật sự để lại di chỉ truyền ngôi cho Tam hoàng huynh cháu?” Hoàn Nhan Tân Nam cũng không để ý tới sự khẩn trương của y, nhìn trước nhìn sau rồi hỏi y.
Đã một lần sơ suất, lần này Hoàn Nhan Chiêu tất nhiên sẽ không dễ dàng lặp lại. Y trấn định tâm tình, miễn cưỡng gật đầu, nói: “Phụ hoàng thật sự có di chỉ.”
Hoàn Nhan Tân Nam là người dạn dày kinh nghiệm, sao lại không nghe ra khác biệt trong đó? “Phụ hoàng có di chỉ” cùng “Phụ hoàng di chỉ truyền ngôi cho Hoàn Nhan Liệt” là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! “Như vậy nội dung di chỉ là…”
“Tất nhiên là truyền ngôi cho Tam hoàng huynh cháu. Hoàng thúc, thúc đến tột cùng là hoài nghi cháu, hay là đang hoài nghi phụ hoàng của cháu?” Hoàn Nhan Chiêu khó chịu nhíu mày.
“Thật sao? Phụ hoàng cháu quả nhiên là truyền ngôi cho Tam hoàng huynh cháu? Chiêu, cháu cũng biết giả truyền thánh sẽ bị xử lăng trì, cháu là đứa con được phụ hoàng cháu tối sủng ái cũng sẽ không thoát được!”
“Hoàng thúc cũng biết tội bất tuân kháng chỉ là thế nào sao?” Hoàn Nhan Chiêu lạnh lùng hỏi lại, khí độ hoàng gia hiển hiện rõ ràng.
Hoàn Nhan Tân Nam bị đập lại, giờ mới đề phòng, hoàng tử này ở bên phụ thân, hẳn cũng sẽ mưa dầm thấm lâu, cho dù không thông hiểu nhân tình thế sự như thế nào, điều đó cũng có giới hạn. Lão nhẹ nhàng thở dài, lại nói: “Di chỉ phụ hoàng cháu là tâm nguyện cuối cùng trước khi chết của người, chẳng lẽ cháu muốn người phải chết mà không nhắm mắt?”
Hoàn Nhan Chiêu đột nhiên biến sắc, theo bản năng lui ra phía sau vài bước, lại bối rối đánh nghiêng chén trà trên bàn bên cạnh, nước trà nóng bỏng dội y ướt một thân, y cũng không biết đau, nói năng lộn xộn vài câu khách sáo với Hoàn Nhan Tân Nam rồi chạy trối chết.
Hoàn Nhan Tân Nam ý vị thâm trường nhìn Hoàn Nhan Chiêu biến mất, thầm nghĩ: Hoàn Nhan Liệt, ngươi muốn mượn tay ta giết đệ đệ ngươi, sau đó lại giết ta để báo thù cho y, hảo cho một liên hoàn kế! Gan lớn, tính kỹ, từng bước từng bước một, ngay cả ta cũng bội phục, chỉ tiếc đệ đệ của ngươi giờ lại rất không có ý tranh giành, tiên đế thật sự đã làm hư y. Lão trầm ngâm một lát, phân phó nói: “Đi thỉnh quận chúa!”Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị: Không là người cùng tộc, tâm địa tự dưng sẽ khác nhau.
Hải Đông Thanh là một hán tử quân doanh điển hình, cả thân mình đều rắn chắc, ngoài phục tùng mệnh lệnh ra thì những chuyện khác đều không quan tâm! Cho nên sau khi hắn an bài nơi nghỉ ngơi cho bọn họ liền nhanh chóng ly khai, thậm chí một câu khách sáo, một câu thị uy đều không có!
“Như vậy là tính kế gì?” Thích Thiếu Thương thật sự không hiểu được những thủ đoạn chính trị này, chỉ cảm thấy suy nghĩ mông lung không ra.
“Ra oai phủ đầu.” Cố Tích Triều cười khẽ một tiếng, “Hoàn toàn không để ý tới chúng ta, ngay cả nước trà cũng không dâng, là muốn đập tan ngạo khí, khiến chúng ta khiếp trận. Không ngại, trước tiên chúng ta đi xem binh lính thao luyện một chút, hoàng thúc nhất định sẽ tới gặp ta, hắn không vội, ta cũng không gấp.” Nói xong, y liền lôi Thích Thiếu Thương bồi mình ra ngoài, hoàn toàn không để tâm tới kỳ hạn ba ngày.
Thời điểm bọn họ ra ngoài cũng là thời điểm binh lính thao luyện trận pháp, Cố Tích Triều nhìn thấy quân sĩ tiến lùi quy củ, tan hợp đắc pháp, hoàn toàn thuần thục tín hiệu và hiệu lệnh, mà chủng loại trận pháp được huấn luyện cũng thực đa dạng, không khỏi âm thầm thở dài. “Từ trước tới nay binh pháp coi trọng mưu lược, trận pháp ở vào vị trí thứ yếu, bởi vì quy mô chiến tranh lớn, trong chiến tranh luôn luôn là ‘ngàn viên tướng tốt, mười vạn quân binh’, thống soái của quân đội chủ yếu suy nghĩ ở tầng thực hiện chiến lược và chiến dịch, tiếp theo mới tới chiến thuật. Nhưng ngươi nhìn quân đội của hoàng thúc xem, bọn họ quen thuộc trận pháp, kỷ luật nghiêm minh, phối hợp nhất trí, thật sự không khỏi khiến người ta kính nể!”
Bồi y cùng nhau nhìn lâu như vậy, Thích Thiếu Thương trong lòng thở dài, đương nhiên hắn đang vì Đại Tống mà thở dài. Binh sĩ Đại Kim được huấn luyện tốt như vậy, trái lại Đại Tống bọn họ… Thật là lo lắng, lo lắng!
“Thiếu Thương?” Cố Tích Triều thấy Thích Thiếu Thương không trả lời, liền quay đầu nhìn hắn. Mà trên thực tế, tâm tư Thích Thiếu Thương đã hoàn toàn chìm đắm trên quân binh đang thao luyện. Nhìn bộ dáng hắn nhếch môi, hơi hơi nhíu mi, tâm Cố Tích Triều dần dần trầm xuống. Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị (*). Thiếu Thương, điều ngươi lo lắng có phải là…
“Làm sao vậy?” Thích Thiếu Thương hoàn hồn hỏi y.
Cố Tích Triều lại chỉ cười lắc đầu, rõ ràng nhìn hắn nhưng ánh mắt lại lạc tới hư không xa xôi.
Cỏ cao chim lượn, thời cơ ứng chiến đã tới rồi!
Hoàn Nhan Tân Nam đúng là vẫn thiếu kiên nhẫn, thời điểm chạng vạng liền triệu kiến Cố Tích Triều. Thích Thiếu Thương không đi theo, bởi trước mắt thân phận của hắn là thị vệ bên người Cố Tích Triều, mà đấu tranh tư lợi trong hoàng thất không phải là chuyện mà một thị vệ có thể tham gia.
Cố Tích Triều đem những điều từng phân tích cho Thích Thiếu Thương nói với Hoàn Nhan Tân Nam, ngôn từ uyển chuyển, từng câu như cất lên từ tâm phế. Nhưng những điều này ở trong mắt Hoàn Nhan Tân Nam chỉ khiến lão thêm rõ ràng một chuyện: Hoàn Nhan Chiêu thật sự là kẻ không hiểu thế sự, một đứa trẻ hoàn toàn ngây thơ khờ khạo. Nhìn y nhấm nháp một ngụm nước chè xanh liền vô thức nhíu mày, đem bỏ sang một bên, rõ ràng không quen thô trà trong quân doanh; nhưng lại cẩn thận dội một chút vào trong đĩa trà, tỏ vẻ mình đã dùng qua, chỉ sợ trái tâm ý chủ nhân; nhiều năm qua Liêu Tây Quan luôn gió to, bão cát lớn, thế mà trên người y lại vẫn mặc gấm vóc trắng. Tất cả những điều này cho thấy y chỉ là một hoàng tử được tiên đế rất sủng ái, không hơn.
Hoàn Nhan Tân Nam thản nhiên cười, nhưng hoàng tử này trên tay lại nắm giữ di chỉ của tiên đế. Hoàn Nhan Liệt đưa đệ đệ không hiểu thế sự này tới đây, tột cùng có ý tứ gì? Đưa dê vào miệng cọp, mượn đao giết người? Hay một hòn đá ném hai chim! Lão dùng thái độ vô cùng thân thiết nâng Hoàn Nhan Chiêu dậy, làm như vô tình hỏi, “Chiêu, hoàng huynh cháu cho cháu kỳ hạn như thế nào để thuyết phục hoàng thúc ta đây?”
“Ba ngày…” Mới vừa trả lời xong, Hoàn Nhan Chiêu liền ngây dại, sợ hãi tròn mắt, “Không phải! Ý của cháu là… Hoàng thúc, ý của cháu là…”
“Được rồi, được rồi, hoàng thúc hiểu được.” Hoàn Nhan Tân Nam lại từ ái cười, vỗ vai y nói, “Cháu không cần vì người khác mà rào trước đón sau, nhìn cháu gấp đến mức trán đầy mồ hôi rồi!”
“Hoàng thúc, chẳng lẽ thúc thật sự muốn thấy Đại Kim Quốc khói lửa nổi lên bốn phía, trăm họ lầm than?” Hoàn Nhan Chiêu lại túm lấy tay áo Hoàn Nhan Tân Nam, cố chấp đòi đáp án.
“Chiêu, hoàng thúc hỏi cháu, phụ hoàng cháu trước khi chết thật sự để lại di chỉ truyền ngôi cho Tam hoàng huynh cháu?” Hoàn Nhan Tân Nam cũng không để ý tới sự khẩn trương của y, nhìn trước nhìn sau rồi hỏi y.
Đã một lần sơ suất, lần này Hoàn Nhan Chiêu tất nhiên sẽ không dễ dàng lặp lại. Y trấn định tâm tình, miễn cưỡng gật đầu, nói: “Phụ hoàng thật sự có di chỉ.”
Hoàn Nhan Tân Nam là người dạn dày kinh nghiệm, sao lại không nghe ra khác biệt trong đó? “Phụ hoàng có di chỉ” cùng “Phụ hoàng di chỉ truyền ngôi cho Hoàn Nhan Liệt” là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! “Như vậy nội dung di chỉ là…”
“Tất nhiên là truyền ngôi cho Tam hoàng huynh cháu. Hoàng thúc, thúc đến tột cùng là hoài nghi cháu, hay là đang hoài nghi phụ hoàng của cháu?” Hoàn Nhan Chiêu khó chịu nhíu mày.
“Thật sao? Phụ hoàng cháu quả nhiên là truyền ngôi cho Tam hoàng huynh cháu? Chiêu, cháu cũng biết giả truyền thánh sẽ bị xử lăng trì, cháu là đứa con được phụ hoàng cháu tối sủng ái cũng sẽ không thoát được!”
“Hoàng thúc cũng biết tội bất tuân kháng chỉ là thế nào sao?” Hoàn Nhan Chiêu lạnh lùng hỏi lại, khí độ hoàng gia hiển hiện rõ ràng.
Hoàn Nhan Tân Nam bị đập lại, giờ mới đề phòng, hoàng tử này ở bên phụ thân, hẳn cũng sẽ mưa dầm thấm lâu, cho dù không thông hiểu nhân tình thế sự như thế nào, điều đó cũng có giới hạn. Lão nhẹ nhàng thở dài, lại nói: “Di chỉ phụ hoàng cháu là tâm nguyện cuối cùng trước khi chết của người, chẳng lẽ cháu muốn người phải chết mà không nhắm mắt?”
Hoàn Nhan Chiêu đột nhiên biến sắc, theo bản năng lui ra phía sau vài bước, lại bối rối đánh nghiêng chén trà trên bàn bên cạnh, nước trà nóng bỏng dội y ướt một thân, y cũng không biết đau, nói năng lộn xộn vài câu khách sáo với Hoàn Nhan Tân Nam rồi chạy trối chết.
Hoàn Nhan Tân Nam ý vị thâm trường nhìn Hoàn Nhan Chiêu biến mất, thầm nghĩ: Hoàn Nhan Liệt, ngươi muốn mượn tay ta giết đệ đệ ngươi, sau đó lại giết ta để báo thù cho y, hảo cho một liên hoàn kế! Gan lớn, tính kỹ, từng bước từng bước một, ngay cả ta cũng bội phục, chỉ tiếc đệ đệ của ngươi giờ lại rất không có ý tranh giành, tiên đế thật sự đã làm hư y. Lão trầm ngâm một lát, phân phó nói: “Đi thỉnh quận chúa!”Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị: Không là người cùng tộc, tâm địa tự dưng sẽ khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất