Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 17

Trước Sau
Sự tình hỏa thiêu Yến Đãng sơn rốt cuộc cũng qua đi, Tiểu Xuân tiếp nhận chức Ô Y giáo giáo chủ, đem tổng đà dời về nơi cũ là Minh thành, một mặt thì trông nom Vân Khuynh vẫn còn đang trầm miên chưa tỉnh, một mặt ra sức “quần nhau” với Triệu Đại Hùng, mặt khác lại phát ngân tử (bạc) chẩn tai trừ dịch.

Cùng Triệu Đại Hùng ký kết hiệp ước chính tà không xâm phạm lẫn nhau, cũng nói rõ Ô Y giáo từ nay về sau chỉ cứu người chứ không giết người, mở một thiện đường (nhà từ thiện) vì người chữa bệnh. Người nào thân nhiễm dịch tật thì cứ việc đến các phân đà của Ô Y giáo, cho dù bệnh nặng đến mấy, chỉ cần còn có khẩu khí là có thể chữa đến khi nào khỏe mạnh mới thôi.

Một vài lão bằng hữu cũng đã ra sức hỗ trợ, khi hắn ngồi lên vị trí giáo chủ, môn hạ đệ tử nào không phục tất sẽ là địch nhân của Ô y giáo, Tiểu Xuân trong lòng rất uất ức, mặc dù luôn gặp phải những tên hỗn trướng không chút lương tâm, nhưng sau vài lần hành tẩu giang hồ, cũng kết giao được với không ít với nghĩa hiệp chân chính.

Buổi trưa, nắng rọi lấp lánh ánh vàng, mặt trời mùa đông hiếm khi nào rực rỡ như vậy, Tiểu Xuân thấy khí trời ngoài phòng rất tốt, liền chạy đi mở toang từng ô cửa sổ, để ánh nắng ấm áp xua tan đi những trầm tịch trong phòng.

Cận Tân đi vào hồi báo tình hình các phân đà, Tiểu Xuân chăm chú nghe, xong đâu đó mọi thứ vẫn theo lệ cũ, để Cận Tân tự xử lý.

Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Linh Tiên đang ê a bò trườn trong hoa viên, Vô Tiên gắt gao theo phía sau, chỉ sợ hắn lại ngã xuống mương, khóc suốt nửa ngày cũng không trèo lên được. Linh Tiên giờ đây chỉ như một đứa trẻ mới sinh, chỉ biết khóc biết bò, ngay cả đi cũng chẳng nổi. Một người khỏe mạnh lại thành như vậy, Tiểu Xuân còn muốn trách hắn, nhưng lại không thể nhẫn tâm. Thôi thì kệ hắn đi! Người này gây ra nhiều sự tình như vậy, coi như đã bồi tội, chỉ khổ cho Vô Tiên, từ nay về sau phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc hắn cả đời.

Vô Tiên cảm giác được ánh nhìn của Tiểu Xuân, liền quay đầu lại, nhoẻn miệng cười.

Nụ cười mộc mạc đơn thuần không có chút tâm cơ, khiến Tiểu Xuân nhìn mà thấy tâm tình sảng khoái. Vừa khoát tay áo một cái, Linh Tiên lại rơi tọt vào trong mương, tiếng khóc òa lên thảm thiết, Vô Tiên lại khẩn trương chạy tới trông coi.

Chân trời trong vắt không một gợn mây, nắng rọi ấm áp, trận tinh phong huyết vũ mấy ngày vừa qua chỉ còn phảng phất như một tràng mộng ảo. Cơn mê ấy kéo dài đến tận giờ, dù có yên ổn, an tường nhưng vẫn khiến lòng người phải thảng thốt. Giấc mộng này, đến bao lâu mới có thể tỉnh lại đây.

Bỗng nhiên, từ trên giường, một tiếng ho khan khe khẽ vang lên.

Tiểu Xuân toàn thân cứng đờ, cơ hồ không thể nhúc nhích được. Hắn chậm rãi quay đầu lại, nín thở nhìn về phía cái người đã nằm im lìm trên giường cả tháng trời ròng rã kia.

Hắn thấy y đang dần phục hồi như cũ. Dấu hiệu tốt chính là đầu ngón tay phơn phớt hồng khẽ cử động, khuôn mặt cháy sém khủng khiếp trước kia nay đã trở về với vẻ mịn màng tinh tế, mí mắt giật giật, rồi sau đó chậm rãi mở ra …

Trong lòng như tắc nghẹn, sau một chốc lại chất đầy những suy nghĩ ngổn ngang khiến hơi thở của Tiểu Xuân ngày càng dồn dập.

Hắn thấp thỏm bước từng bước vấp váp, nơm nớp đoán chừng đây không phải là cảnh trong mơ. Hắn hung hăng véo má mình một cái, phát giác thực sự là đau vô cùng, thế rồi cả người chợt nhảy dựng lên hô to một tiếng: “Vân Khuynh!” Liền sau đó hoảng loạn chạy tới cạnh giường. Trong lúc lòng nóng như lửa đốt, không phát hiện hỏa lò ở bên chân, hắn vấp chân một cái cả người loạng choạng ngã sấp xuống bên giường.

Vân Khuynh quay đầu, dừng lại ở chỗ phát ra âm thanh.

Tiểu Xuân hai tay bám trụ lấy mép giường, đoạn, trườn mình đến trước mặt Vân Khuynh. Vân Khuynh nằm ở trên lại ho khụ một tiếng, Tiểu Xuân hô to: “Có khó chịu ở đâu không? Ho khan đúng không? Ta lập tức chuẩn bị dược cho ngươi.” Hắn căng thẳng nói một tràng không ngưng nghỉ.

Vân Khuynh lập tức tóm lấy Tiểu Xuân lúc hắn đang định chạy ra ngoài, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra thanh âm.

Tiểu Xuân gật đầu lia lịa, vội vàng lấy chút nước ấm cho Vân Khuynh nhuận hầu, hắn ba chân bốn cẳng đều hoảng loạn, vất vả lắm mới trấn tĩnh lại được, lúc này mới quay sang Vân Khuynh: “Yết hầu ngươi sặc khói nên bị thương, hiện giờ mà muốn nói chuyện sẽ hơi khó.”

Vân Khuynh gật đầu, đến khi thoải mái một chút liền hỏi: “Đây… là đâu?” Thanh âm của y khàn khàn mà vụn vỡ, giống kiểu một đống đá rào rào đổ ập vào nhau, khiến người khác không đành lòng nghe.

“Minh Thành, tổng đà của Ô Y giáo.” Tiểu Xuân bồi thêm một câu: “Nơi này hiện giờ do ta cai quản, ngươi không cần lo lắng nữa.”

Vân Khuynh đem chén trà đưa cho Tiểu Xuân, Tiểu Xuân cầm lấy, nghĩ là Vân Khuynh muốn đem nó để lên bàn, nhưng hắn vẫn cứ giữ lại, không muốn rời đi, khoảng cách bất quá chỉ trong gang tấc mà thôi, lại làm cho hắn đấu tranh cả buổi sáng.

“Sao vậy?” Vân Khuynh thấp giọng hỏi.

Một câu “Sao vậy” của Vân Khuynh, khiến cho Tiểu Xuân nhớ lại nỗi sợ hãi suốt mấy ngày nay. Hắn sợ Vân Khuynh vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, sợ Vân Khuynh sẽ trút hết hơi thở để rồi bỏ hắn mà đi. Cứ như thế, từng chút một, nước mắt ngập tràn hai mắt. Cái chén trên tay buông lỏng, rơi xuống cạnh giường, hai tay hắn gắt gao vòng qua người Vân Khuynh, vùi đầu vào trong lòng y, có đánh chết cũng không chịu buông rời.

“Ngươi có biết hay không… Ta trước kia chỉ nghĩ rằng ngươi đã chết, làm ta sợ muốn chết!” Tiểu Xuân liều mạng rúc sâu vào lòng Vân Khuynh, quên luôn rằng người này chỉ vừa mới hồi phục, không thể chịu được những cử động mạnh mẽ của hắn.

Tiểu Xuân nói: “Đem ngươi từ Miểu Nhật phong trở về, mấy bữa nay ngươi hại ta ngày ngày khóc ngày ngày kêu, cái lúc ta từ trong bụng mẹ chui ra còn chưa từng khóc thảm như vậy, mắt sưng húp còn lớn hơn cả quả hạch đào, không tài nào mở ra được, ta còn tưởng rằng mình khóc đến mù luôn rồi.”

Vân Khuynh nghe thấy tiếng khóc nức nở của cái kẻ đang nằm trong lòng mình: “Vậy sao ngươi bây giờ vẫn còn khóc?”

Tiểu Xuân muốn nhẫn nhưng lại không kiềm được nước mắt, đã lớn tướng như vậy mà vẫn khóc nhè, nghĩ thế nào cũng không được đẹp mặt cho lắm. Hắn gầm nhẹ: “Ta khóc vì ngươi tỉnh lại không được sao?”

Vân Khuynh đưa tay lên, dừng một chút, rồi khe khẽ vỗ lên lưng Tiểu Xuân. An ủi người ta, hình như phải làm thế này mới đúng. Nhẹ nhàng vỗ về, cho đến khi tiếng khóc nức nở dần nguôi đi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tử cổ trên người ngươi đã bị nhổ, Ốc Linh Tiên thành kẻ si ngốc, Đại sư huynh ngay cả thi thể cũng không tìm thấy…” Tiểu Xuân gào khóc một hồi lâu, Vân Khuynh vẫn ôn nhu vỗ về lưng hắn. Mãi đến lúc cảm thấy có chút xấu hổ, thanh âm dần lắng xuống, tuy nhiên hắn vẫn vùi đầu trong lòng Vân Khuynh, sụt sịt mũi, không muốn ly khai.

Vân Khuynh ho khan vài tiếng, chậm rãi nói: “Ngày đó Ô Y điện đổ sụp, tình thế cấp bách, ta đã đẩy Lan Khánh ra, rồi bị xà nhà đang bốc cháy rơi trúng, sau đó mất đi ý thức… Lúc ấy ta mơ hồ nghe thấy Lan Khánh nói, ước định của hắn và ngươi năm đó vẫn còn hiệu lực, chuyện đáp ứng ngươi, hắn nhất định sẽ làm… Sau đó thế nào ta cũng không rõ nữa…”

Theo lời Lan Khánh nói, ước định kia chính là lúc ở Tả Ý sơn trang, Tiểu Xuân nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết, liền đem Vân Khuynh đang bị thương nặng giao cho Lan Khánh, đồng thời đưa ra lời thỉnh cầu. (trong phần Dược Sư)

Hắn muốn Lan Khánh từ nay về sau phải hảo hảo đối xử thật tốt với Vân Khuynh, đừng để cho Vân Khuynh vì mất mát mà nghĩ quẩn, để rồi xảy ra chuyện.

Ai có thể tin đã lâu như vậy mà Lan Khánh vẫn còn nhớ kỹ ước định trong lòng…

Tiểu Xuân mắt đỏ hoe, hắn ôm Vân Khuynh thật chặt, chết cũng không chịu buông ra. Vốn dĩ cứ ngỡ là đã vĩnh viễn mất đi người này, vậy mà giờ đây y lại trở về bên cạnh. Niềm hạnh phúc đến phác thiên cái địa đem Tiểu Xuân một phát đánh sụp hoàn toàn, hắn cảm thấy mình sắp chìm mất rồi, không thể chịu nổi những hảo sự cứ ập tới liên tiếp như thế.

Tiểu Xuân chợt muốn hôm nào đó phải đi làm lễ tạ thần. Có ai ngờ tấm bình an phù ở Nguyệt Lão miếu kia lại linh như vậy. Vô luận là an sinh hay xuất nhập đều bình yên, sĩ đồ thăng thiên, ngay cả nhân duyên cũng thế… mọi thứ đều nằm gọn trong một cái túi gấm hồng nho nhỏ này, cầu gì được nấy…

“Tiểu Xuân…” – Vân Khuynh khẽ gọi.

“Ân” – Tiểu Xuân rầu rĩ đáp.

“Mắt ngươi khóc đến sưng húp như vậy, là vì nghĩ ta đã chết?”

“Phải.” – Tiểu Xuân sụt sịt mũi, không cẩn thận lại để một chút nước dính lên áo Vân Khuynh, cả nước mắt ròng ròng thấm vào, khiến cho trên người y ướt sũng một mảng.

“Ta chết, ngươi thực thương tâm?” – Vân Khuynh lại hỏi.

“Phải”

“Nếu ta thực sự chết, ngươi sẽ thế nào?”

“Tìm một mảnh đất phong thủy thật đẹp chôn ngươi, dựng một gian nhà cỏ cạnh đó, nhất sinh nhất thế, trọn một đời ở bên mộ ngươi canh giữ, quyết không xa rời, trăm năm sau bích lạc hoàng tuyền, sẽ đứng trước cầu Nại Hà tìm ngươi …”

Vân Khuynh thầm thì: “Ta nhất định sẽ chờ ngươi…”

Tiếng khóc ô ô lại vang lên. Đôi khi Tiểu Xuân thấy bản thân mình thật vô dụng. Nước mắt từng dòng từng dòng tuôn xuống, mà rốt cuộc chẳng biết hắn đang thương tâm cái quái gì.  Rõ ràng đã cướp được người từ Quỷ Môn quan về, vậy mà hắn cứ khóc mãi khóc mãi, không ngừng được. Con bà nó ~ Thật mất mặt quá đi!

“Ta thực cao hứng” – Vân Khuynh nhàn nhạt nói. Y vỗ vỗ lưng Tiểu Xuân, thanh âm dịu dàng ôn nhu: “Dù những điều Lan Khánh nói ra là thật, ngươi chính vì thương hại nên mới lưu lại bên ta, cũng không sao. Chỉ cần ngươi ở bên ta, đừng rời xa ta là được, cái khác ta không quan tâm…”



Tiểu Xuân nghe xong lại phát hỏa, không biết sư huynh hắn đã chết hay chưa, tử giả vi đại (ý đối với ng` chết rồi nên tỏ lòng kính trọng. Nghĩa tử nghĩa tận~), liền không mắng chửi nữa. Chỉ nói: “Ngày ấy ngươi không nghe thấy những gì ta nói ở huyền nhai sao?”

Vân Khuynh lặng đi một hồi, mới lên tiếng: “Nghe thấy, nhưng ta sợ lúc đó ngươi chỉ là muốn ta an tâm…”

“Con bà nó!!” – Tiểu Xuân tức giận ngẩng đầu, hầm hầm nhìn vò dấm chua vĩ đại nhà hắn, rồi rống lên: “Cái cần tin thì chẳng thèm tin, cái không cần thì lại nghe răm rắp. Chúng ta đã đi đến bước này, lão phu lão thê với nhau cả rồi, ngươi tin ta hay là tin hắn?”

Vân Khuynh ngắm gương mặt nhoe nhoét nước mắt cùng nước mũi của Tiểu Xuân, chăm chú nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi xoa khẽ lên khuôn mặt gầy gò kia.

“Ta tin ngươi.”

Y cúi xuống mái tóc hoa râm của Tiểu Xuân, vừa hôn, vừa ôn nhu nói: “Ta chỉ tin ngươi… Nước mắt của ngươi sẽ không gạt người.”

“Đông Phương Vân Khuynh, ngươi là người Triệu Tiểu Xuân ta yêu nhất trên đời.” – Tiểu Xuân rầu rĩ nói.

“Ta biết”

“Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta chỉ nói duy nhất một lần. Nếu ta là nồi, thì ngươi sẽ là nắp vung. Ta là xứng, thì ngươi cũng chính là đà (*). Đời này kiếp này chúng ta cùng ràng buộc một chỗ, thiếu đi một người cũng không được, ai cũng không thể phân ra …” – Tiểu Xuân hướng về phía lồng ngực của Vân Khuynh đánh (yêu)mấy cú.

(*) xứng đà là cái cân á~ xứng là cái đòn, còn đà hình như là cái miếng để cân T_T

“Ân.” – Khuôn mặt lạnh lùng của Vân Khuynh dần dần hiện lên tiếu ý. Khóe miệng cùng chân mày đều dãn ra, không giấu được vẻ ôn nhu đang hé nở trên gương mặt băng sương.

Y thích được Tiểu Xuân ôm chặt như thế này, y thích Tiểu Xuân nhào vào lòng mình mà đánh đánh, y thích Tiểu Xuân mỗi khi nói ra những lời yêu thương, hai cái tai lại ửng hồng.

“Đời này kiếp này chúng ta cùng ràng buộc một chỗ, thiếu đi một người cũng không được, ai cũng không thể phân ra…” – Vân Khuynh lặp lại, cười khe khẽ.

Nắng chiều ấm áp, hai người cứ thế mà ôm nhau thật lâu, không chịu tách rời dù chỉ một khắc.

Tiểu Xuân tựa vào bên người Vân Khuynh, nói rất nhiều, líu lo không ngừng được, kể về những chuyện xảy ra trong suốt tháng qua.

Hỗn tiểu tử Đông Phương Tề Vũ bị tống cổ về kinh đô, trước đó Tiểu Xuân đã cho hỗn tiểu tử này ăn một loại thanh tràng dược (súc ruột) cực mạnh, lừa hắn nói là độc dược, khiến hắn mỗi ngày cứ đúng giờ tý là bụng lại đau như dao cắt, dọa cho hắn sợ đến nỗi tóc bạc đi rất nhiều.

Còn kể luôn chuyện mình tiếp nhận chức Ô Y giáo chủ, uy hiếp Cận Tân cùng Bát tiên suốt mấy ngày phải dùng công lực kéo dài sinh mệnh cho Vân Khuynh. Đến khi tình hình của y đã ổn định rồi, mấy người kia liền bị hắn phái đi chẩn tai cứu nạn.

Vào đông, bệnh dịch cũng tan đi trong tuyết, Ô Y giáo chúng dưới sự dẫn dắt của hắn đã trở thành đại anh hùng cứ tế. Cái nhìn của người trong giang hồ đối với Ô Y giáo mặc dù chưa chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng may là những mâu thuẫn trước kia vì sự mất tích của Lan Khánh mà trở nên nhạt nhòa dần.

“Ta dùng bồ câu đưa tin nói cho cha biết, đợi ngươi tỉnh lại, chuyện ở đây xử lý xong xuôi hết rồi, ta và ngươi sẽ trở về Thần Tiên Cốc, từ nay về sau thoái ẩn giang hồ, không bao giờ… đi ra nữa.” Tiểu Xuân hồi tưởng lại tình cảnh trên Miểu Nhật phong lúc đó, tay còn có chút run rẩy. Hắn lúc này thật sự đã bị dọa cho phát sợ rồi, không muốn có lần sau nữa, nên quyết định lập tức quay về cốc.

“Ân.” Vân Khuynh lên tiếng ưng thuận.

Vân Khuynh hơi mệt một chút, dẫu sao cũng chỉ vừa mới tỉnh lại sau cơn trầm miên kéo dài, Tiểu Xuân đỡ Vân Khuynh nằm xuống, bưng chén thuốc tới, tay múc từng thìa từng thìa cho y uống, sau đó nhìn thấy mí mắt y đang trĩu xuống,  đấu tranh khổ sở, mới nói: “Ngươi ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.”

Tiểu Xuân kéo chăn lên, từng li từng tí một giúp Vân Khuynh gọn lại mấy góc chăn, Vân Khuynh đưa tay ôm lấy hắn, đem hắn ấn vào sâu trong lòng.

Chiều mùa đông, ngoài cửa sổ vẫn còn vương chút nắng như buổi sớm ban mai. Giống như mặt trời mãi không lặn, sưởi cho trái tim Tiểu Xuân ấm áp dễ chịu vô cùng.

Người đã trở về, tục sự cũng đã chấm dứt. Hồng trần như nước, tuy còn bao điều đáng để lưu luyến, nhưng tất cả đâu thể sánh được với việc cùng người mình yêu bỉ dực song phi, thoát ly trần thế, từ nay về sau tiêu diêu tự tại.

Buổi chiều hôm sau, một chiếc mã xa lặng lẽ rời khỏi Minh thành.

Tám con bạch mã cùng kéo, nhân lúc đêm xuống, liền biến mất trong màn sương trắng mông lung.

Tiểu Xuân để lại một phong thư cho hai huynh đệ Cận Tân cùng Vô Tiên, nói rằng từ nay giao Ô Y giáo giao cho bọn họ quản lý, mọi chuyện về sau cứ liên lạc bằng bồ câu đưa tin, hắn muốn dẫn Vân Khuynh ly khai nơi này, bọn họ đừng đi tìm.

Tiểu hắc điểu bị tận dụng làm “bồ câu đưa thư” đậu trên bàn chiêm chiếp kêu lên hai tiếng, đêm khuya tĩnh mịch, nó nhắm mắt lại, thân thể mập mạp co cuộn nằm trên phong thư, bình thản ngủ tít.

Mã xa đi thẳng một đường từ Nam tới Bắc, biết thân thể Vân Khuynh còn chưa hồi phục hoàn toàn, Tiểu Xuân liền đóng một tấm ván gỗ ở phía sau mã xa, dựng hai cái bếp nho nhỏ, ngao dược tẩm bổ cho y.

Dược thang đen ngòm trong nồi sôi sùng sục, gió xuân se se phả vào mặt, Tiểu Xuân vừa khoanh chân, vừa đặt cầm lên đầu gối, mặc cho gió thổi đến lạnh buốt, hắn vẫn một bên ngao dược, một bên gảy đàn, hân hoan xướng lên một khúc ca nho nhỏ.

“Giang sơn nhà ai, ai chủ tể? Vẻn vẹn một thoáng như kính hoa;

Thiên hạ của ai, ai xưng bá? Giấc mộng hoàng lương tựa phù hoa.

Giải không được ưu, trảm không nổi sầu, khói lửa bạc trắng thiếu niên đầu.

Tan hết hoan ca, tẩy hết oán thù, trời cao bể rộng ta ngao du.

Rượu ngon cùng đối ba trăm chén, ngoảnh lại làm chi khi yêu hận xa rồi.

Đạp ca tự tại đường xa xôi, chung tấm áo cùng giỡn đùa gió tuyết

Thị phi thành bại, chớp mắt hóa hư không.

Qua bao năm, núi lại xanh như trước đến mênh mông…

Tục thế của ai, ai cười ta?

Mỹ nhân trong lòng, ta hoan say một thưởng.”

Trong thanh âm lười nhác của Tiểu Xuân có mang theo chút trong trẻo, tiếng đàn ngân lên như lưu thủy tiên bộc, từng giọt từng giọt tí tách kết thành âm điệu, đượm trong mình một chút tiêu sái phóng đãng, một chút cuồng loạn bất ky(không kiềm chế đc). Rồi tất cả cũng nhanh chóng tán đi, hòa vào trong gió.

Vân Khuynh đang ngồi trong xe nghỉ ngơi nghe thấy, liền hỏi: “Tại sao trong khúc ca nào ngươi hát đều có “mỹ nhân”, “cô nương”, “tỷ nhân” vậy?”

“Ách…” Tiểu Xuân ngừng đàn một chút: “Nếu không có mỹ nhân, cô nương, tỷ nhân, ta quả thực không biết hát ra sao…”

Đoạn, hắn lại nhẹ gảy hai dây đàn, hát vang: “Thị phi thành bại, quay đầu hóa hư không. Đâu thể sánh với mỹ nhân ôm trong lòng.”

Tiếng cười của Vân Khuynh vọng ra, y nói: “Vào đây đi, bên ngoài lạnh.”



“Hảo.” Tiểu Xuân hoan hỉ chui vào, ngồi xuống tấm thảm lông cáo mềm mại trải trong xe, sau đó đưa tay kéo mỹ nhân vào lòng.

“Hôm nay thấy sao?” Tiểu Xuân bắt mạch cho Vân Khuynh, hỏi.

“Vẫn thế, giống như trước đây.” Vân Khuynh nói.

“Vậy ngươi ngủ thêm chút nữa đi, khi nào dược xong ta sẽ gọi ngươi dậy uống.” Tiểu Xuân đẩy Vân Khuynh xuống tấm đệm lông cáo mềm mại, Vân Khuynh không lường trước được việc đột nhiên bị đẩy ngã, lập tức đưa tay nắm lấy Tiểu Xuân, kết quả Tiểu Xuân mất đà cũng ngã nhào lên người y.

“Sao? Ngủ một mình tịch mịch nên muốn ta cùng ngươi? “ – Tiểu Xuân đùa bỡn, đưa ngón trỏ lướt một đường trên cằm Vân Khuynh.

“Hảo.” – Vân Khuynh nói.

“Ách…” – Tiểu Xuân cứng đơ người: “Ta chỉ đùa thôi mà…”

“Tiểu Xuân, ta muốn nhu diện đoàn.” (Nghĩa đen: Nhào bột mì =))~ Nghĩa bóng là …. *Đỏ mặt* mọi ng` đều hiểu mà) Vân Khuynh nói. Ngôn ngữ trực tiếp, động tác càng trực tiếp. Y không đợi Tiểu Xuân cự tuyệt, bàn tay đưa thẳng xuống “chỗ hiểm” được tiết khố che đậy, xoa xoa một hồi.

Tiểu Xuân hít sâu một hơi, thanh âm có chút run rẩy, nói: “Ngươi…Thân thể còn chưa… Hồi phục… Như vậy… không được…”

Vân Khuynh nhìn chăm chú khuôn mặt Tiểu Xuân, dọc theo chiếc cằm gầy gò của hắn, đảo qua nơi cổ, rồi sững lại trước lồng ngực xanh xao. Vạt áo rộng mở. Cổ họng y có chút khẩn cấp.

Y đưa ngón trỏ chậm rãi men theo những chỗ tầm mắt mình vừa lướt qua, hỏi: “Vì sao không được?”

“Thì…thì…thì…” Tiểu Xuân lắp bắp.

Vân Khuynh cởi đai lưng, đem áo khoác ngoài từng chiếc từng chiếc trút hết xuống, cho đến khi lộ ra phần da thịt trắng như tuyết được băng bó cẩn thận. Y chợt nghe thấy Tiểu Xuân ừng ực một tiếng, nuốt nước miếng vào trong.

Lại xoa nhẹ Tiểu Xuân thêm chút nữa. “Ô …. A~~~” – Tiểu Xuân rên rỉ, thanh âm kia nghe không giống như đang bị đau. Tiểu Xuân nheo mắt lại, cổ ngẩng lên, gò má ửng đỏ. Lúc này khả năng chống cự của hắn đã tiêu tan hết rồi.

Vân Khuynh lại thoa nhẹ lên đôi môi mềm mại của Tiểu Xuân, ngón tay tham nhập vào bên trong tìm kiếm đầu lưỡi của hắn, đùa giỡn một hồi mới chịu rời ra. Một sợi tơ bàng bạc dính trên đầu ngón tay. Y vươn mình lên phía trước, liếm đi sợi tơ còn vương lại trên môi Tiểu Xuân

Hầu kết Tiểu Xuân chuyển động hỗn loạn, hô hấp dồn dập, hai mắt nhắm tịt lại.

Sau đó Vân Khuynh trở dậy, toàn thân áp lên người Tiểu Xuân.

Tay y ôm lấy hông Tiểu Xuân, giật tung thắt lưng của hắn, vạt áo rớt xuống, tiện đường đưa tay xâm nhập xuống bên dưới, nhẹ nhàng lộng phân thân của Tiểu Xuân đang ỉu xìu rũ xuống.

Tiểu Xuân thở hổn hển, “nơi đó” lại bừng lên.

Vân Khuynh khẽ cắn vành tai Tiểu Xuân, trong tay vừa đè ép vừa vuốt ve dục vọng của hắn, có chút đau nhức, lại có chút khoái cảm khiến Tiểu Xuân bứt rứt mà cựa mình theo từng động tác của Vân Khuynh, vòng eo run rẩy.

Đầu ngón tay nhẹ xoa lên đỉnh phân thân, chỗ mẫn cảm kia lập tức ứa ra vài giọt bạch dịch, Tiểu Xuân cúi đầu kêu lên một tiếng, Vân Khuynh lúc nào cũng thế, thoạt tiên khiến hắn đau đớn, nhưng sau đó hết thảy lại tiêu hồn.

Hồi Xuân cao tỏa ra mùi hương phù dung nhè nhẹ, Vân Khuynh thấm ướt một chút, đoạn, đem ngón tay thâm nhập vào ao hác (khe lõm 8-}) giữa mông Tiểu Xuân, đầu ngón tay ma sát ấn xuống một đường, mạnh mẽ đụng chạm vào một điểm khiến kẻ khác phải tiêu hồn thực cốt, Tiểu Xuân nhịn không được lại rên khẽ một tiếng.

Chỉ mới lộng vài cái, Vân Khuynh lập tức nâng chân Tiểu Xuân lên, đè xuống trước ngực hắn, lại cúi đầu hôn thoáng qua, sau đó khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười câu dẫn. Phân thân đi vào, Vân Khuynh đưa mắt nhìn Tiểu Xuân, thấy hắn khe khẽ cau mày, vì y mà nhẫn nại chịu đựng.

Vân Khuynh nói: “Chặt quá, có phải vì lâu rồi chưa tiến vào đúng không?”

“Ô…” Nội bích Tiểu Xuân không tự chủ được mà thoáng co rút.

“Ân…” Vân Khuynh cúi đầu hừ một tiếng, “Thật thoải mái… lại lần nữa..”

Y tiến thật sâu vào bên trong Tiểu Xuân, thong thả lay qua động lại, động tác mặc dù giữ chừng mực, nhưng vẫn khiến Tiểu Xuân không cách nào nhẫn nại được, từ trong miệng, nương theo những đong đưa qua lại mà phát ra vài tiếng rên rỉ ngọt ngào.

“A…Ha…”

Có thể là vì đã lâu rồi không làm mấy chuyện này, Tiểu Xuân cảm thấy phân thân của Vân Khuynh trướng đến mức bất khả tư nghị (không thể tin đc). Nội bích bị căng đến cực hạn, mỗi một lần ma sát đều dâng lên cảm giác khác thường, còn có khuôn mặt Vân Khuynh đang mụ mị đắm chìm trong dục vọng, giống như người say phải mạn đà la hoa, khiến hắn hoàn toàn không thể kiềm chế.

Thanh âm Tiểu Xuân vừa đau đớn lại vừa đượm cái vẻ khoan khoái, cứ gặm nhấm vào tai Vân Khuynh, khiến cho y vô pháp nhẫn nại, liền nâng thắt lưng Tiểu Xuân lên, một chút lại một chút trừu tống trong cơ thể ấm áp chật chội của hắn.

“Không được…  lớn quá…”

Tiểu Xuân cơ hồ không thể chịu được cảm giác mãnh liệt nhường này. Hắn thở hổn hển, khóe mắt lấp lánh lệ quang, mỗi lần chỗ mẫn cảm bị đụng tới, khoái cảm kinh luyên lại khiến ngón chân hắn co quắp hết cả lên. Nội bích hoàn toàn bị lấp đầy, những nếp nhăn bị kéo căng ra, cơn đau đớn chồng chất như lúc này hắn chưa từng gặp qua, hơn nữa Vân Khuynh làm càng lúc càng nhanh, càng vào càng sâu, cổ họng hắn càng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, muốn dừng cũng không được.

Tay trái Vân Khuynh từ chỗ phân thân đang ứa lệ của Tiểu Xuân đột nhiên trượt xuống, vuốt ve nang đại, sau đó mò tới chỗ hai người giao hợp, đưa ngón trỏ dò xét, cường ngạnh mà duỗi vào trong.

Tiểu Xuân không thể khống chế được mà thét lên một tiếng chói tai, trước mắt một mảnh bạch quang, phân thân liền bắn ra dịch thể nóng rực. Cả người hắn mềm oặt mà co giật, nhưng Vân Khuynh vẫn tiếp tục đùa bỡn, càng lúc càng nắm chặt, đong đưa không ngừng, không chừa cho hắn lấy một khoảng trống để thở.

“Vân Khuynh… Vân… Ô…”

Ngón tay nằm trong nội bích đang co giật không ngừng cứ ấn tới ấn lui, lướt qua một điểm mịt mờ nổi lên trong cơ thể, dục vọng mềm nhũn của Tiểu Xuân lập tức bị Vân Khuynh lay tỉnh. Vân Khuynh không có bất kì dấu hiệu mệt mỏi nào, một lần lại một lần, xuyên thấu Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân rên rỉ đứt quãng, những quầng sáng chói lòa trước mắt khiến hắn giãy giụa không ngừng, toàn thân như đắm trong bể dục, lúc chìm lúc nổi, cứ thế bồng bềnh.

Vân Khuynh lật Tiểu Xuân lại, nhấc mông lên để hắn ở tư thế nằm úp sấp, lại tiếp tục tiến nhập từ phía sau.

Tiểu Xuân giương cổ lên, không ngừng thở dốc.

Vân Khuynh cúi người cắn vai Tiểu Xuân, da thịt hắn thoang thoảng mùi dược hương thơm mát, khiến y cứ điên cuồng gặm cắn, khó có thể ly khai.

“Tiểu Xuân, ta rất thích làm vậy với ngươi.” Vân Khuynh xoay đầu Tiểu Xuân lại, hôn lên môi hắn.

Đầu lưỡi y ở trong miệng Tiểu Xuân đảo loạn xung quanh, bắt chước những động tác giao hợp mà lên xuống, hết lần này đến lần khác đều phóng đãng đến cực điểm, mang theo những sợi chỉ bạc dâm mỹ.

“Rất thoải mái, Tiểu Xuân, ngươi khiến ta thật thoải mái.” Vân Khuynh nói.

Tiểu Xuân thở hổn hển: “Ngươi thoải mái… ta… Ân…” Vân Khuynh đưa tay xoa khẽ phân thân của Tiểu Xuân, khiến thanh âm oán giận của hắn đột nhiên hóa thành run rẩy: “….A… Ta khó chịu…”

“Vậy lần sau, ta cho ngươi thoải mái.” Vân Khuynh kề sát tai Tiểu Xuân, hơi thở gấp gáp phả vào hắn đầy kích thích, “Lần sau tới ngươi, thích làm như thế nào cũng được, miễn là ngươi thoải mái.” Y dụi dụi vào hai má Tiểu Xuân, rồi xuống tới cổ hắn, ngàn phần yêu thương, vạn phần say đắm, cảm nhận làm da trơn nhẵn mịn màng.

“Ân…” Lời nói của Vân Khuynh khiến Tiểu Xuân bị kích động một trận, cao trào thình lình ập tới làm hắn xuất nhanh ra. Tiểu Xuân có chút ngẩn ngơ ngã sấp xuống đệm, nội bích tinh tế co rút, gắt gao cắn chặt lấy dục vọng nóng bừng của Vân Khuynh, khiến y khó nhịn mà rên khẽ một tiếng, liền sau đó đem toàn bộ phóng thích vào trong cơ thể Tiểu Xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau